Chương 113: THẬT SỰ GHÉT HẮN SAO?
Nhược Nhi Phi Phi
17/07/2014
Vô Trần điện.
Ánh mắt Lee Sung Min đầy sự phức tạp nhìn Jo Kyu Hyun đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường.
Cậu còn chưa hồi phục từ sự việc đêm qua, hắn lấy mạng mình cứu cậu, điều đó là việc cậu không ngờ tới và cũng vậy khiến cậu khó chịu trong lòng.
Nhưng mà, đêm hôm qua cậu nhìn thấy Jo Kyu Hyun toàn thân đầy máu, trong lòng thật sự rất sợ hãi, cậu sợ hắn sẽ như vậy mà chết, sợ cảm giác mất đi thứ gì đó, từ nhỏ đến lớn cậu chưa hề có cảm giác này.
Đêm hôm qua, Lee Joon không đưa Jo Kyu Hyun về tẩm phòng của Jo Kyu Hyun mà đưa Jo Kyu Hyun đến Vô Trần điện, cậu tuy không biết Lee Joon tại sao lại làm vậy, nhưng mà trong lòng cậu không chút trách cứ, bởi vì, Jo Kyu Hyun vì cứu cậu mới bị thương, cậu tuy ghét hắn nhưng xem trên phần hắn cứu cậu, cho nên nhường tẩm phòng cho hắn cậu cũng cam tâm.
Đêm hôm qua, cậu một mực bên cạnh hắn không rời khỏi, tận mắt nhìn thấy ngự y rút thanh đao sắc nhọn từ người hắn ra, máu tươi ôn nhiệt từ người hắn phun ra, dính đầy mặt cậu, nhưng cậu không quan tâm, trong lòng cậu khi ấy chỉ có một ý nghĩ, đó chính là hy vọng Jo Kyu Hyun có thể tiếp tục sống.
Cuối cùng, cho đến khi ngự y băng bó vết thương xong, nói rằng tính mạng hắn không có gì nguy hiểm, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù là thế, cậu vẫn sợ hắn sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, kiên trì bên cạnh hắn cả đêm, không rời nữa bước.
Một đêm qua đi, Jo Kyu Hyun vẫn hôn mê bất tỉnh, còn Lee Sung Min thì một đêm không ngủ kết quả thu được là hai viền đen quanh mắt, cộng thêm cách mỗi giây hắt xì một cái.
Cuối cùng, cậu cảm thấy đầu càng ngày càng chóng mặt, sau cùng cậu không chịu được nữa, gục đầu ngủ bên cạnh giường.
Không biết qua bao lâu, Lee Sung Min đột nhiên cảm thấy cơ thể âm ấm, cứ như có người đắp thứ gì đó cho cậu, nhất thời thanh tỉnh, mở to mắt, thấy một khuôn mặt tuấn mĩ trắng bệt.
Chỉ thấy chủ nhân khuôn mặt đang nhìn cậu bằng ánh mắt thâm trầm.
Lee Sung Min khẽ sửng sốt, sau đó nở một nụ cười có chút gượng gạo, nói: “Ngươi tỉnh rồi à? Có đói không? Ta bảo Eun Jung nhanh chóng đêm đồ ăn đến……”
Dứt lời, Lee Sung Min muốn đứng dậy, nhưng mà cậu rất nhanh lặng người, bởi vì, tay của cậu, lúc này đang bị người ta nắm chặt, khiến cậu muốn vùng vẫy cũng không dám dùng sức, chỉ còn cách nhìn khuôn mặt tuấn mĩ có chút trắng bệt kia, cười gượng.
Jo Kyu Hyun thấy bộ dạng như thỏ con bị kinh sợ, nếu như không phải hắn thân mang trọng thương, hắn nhất định ôm cậu thật chặt vào lòng.
Tiếc là, hắn bị tên hắc y nhân đâm một đao, cơ thể chỉ cần cử động nhẹ đã đau xuyên tâm, cho nên, hắn chỉ có thể nắm lấy tay cậu, không để cậu rời đi.
Lee Sung Min thấy hắn không có ý buông tay, chỉ cười gượng vài tiếng, nói: “Cảm ơn người cứu ta, người muốn gì cứ nói với ta, ta đem lại cho người.”
Jo Kyu Hyun lúc này yếu ớt nhắm đôi mắt lại, âm thanh có chút gian nan nói: “Lee Sung Min…….ngươi sợ gặp ta thế sao…….?”
Lee Sung Min liếc nhìn cánh tay bị Jo Kyu Hyun nắm chặt, hết cách đành ngồi trở về bên cạnh giường, nói: “Người hãy nghỉ ngơi đi, đại phu nói, người bây giờ không được tùy ý cử động.”
Jo Kyu Hyun phảng phất cứ như không nghe thấy lời cậu, tự biên tự diễn nói tiếp: “Đêm hôm qua, người định lén lút rời khỏi phủ, đúng không? Lee Sung Min, người nói thật cho bổn vương biết, người thật sự chán ghét bổn vương thế sao? Thật sự không muốn bên cạnh bổn vương sao………?”
Âm thanh của Jo Kyu Hyun nghe có vẻ cực kì yếu ớt, hơn nữa còn mang một nỗi bi thương nhói lòng.
Lee Sung Min rất muốn như trước kia, lớn tiếng mà trả lời Jo Kyu Hyun rằng, cậu ghét hắn, một chút cũng không muốn lưu lại đây, nhưng mà, những lời ấy giờ đây lại bị nghẹn ở cổ họng, cái gì cũng nói không ra.
Cậu thực sự không thích Jo Kyu Hyun bởi vì hắn quá kiêu căng tự đại, trong mắt không có ai, nhưng mà, hắn dù sao cũng mới từ quỷ môn quan cứu cậu ra, hơn nữa còn chịu một đao thay cậu, cho nên, những lời đó cuối cùng cậu cũng không nói ra.
Do đó, cậu do dự hồi lâu, mới đáp: “Ta không phải còn chưa đi sao? Jo Kyu Hyun, ngươi có thể nói cho ta biết không, ngươi đã không thích ta, tại sao không nguyện ý từ ta?”
Qua một lúc lâu, âm thanh yếu ớt của Jo Kyu Hyun mới trả lời: “Bổn vương có nói qua……không thích ngươi sao…….”
Lee Sung Min khẽ nhíu mày, cậu còn muốn tiếp tục hỏi rõ, nhưng cậu đột nhiên nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ, quay đầu lại nhìn, thì ra Jo Kyu Hyun đã ngủ mất tiêu.
Nhìn Jo Kyu Hyun đang ngủ, trong lòng Lee Sung Min cảm thấy buồn bực, cậu dùng tay nhéo nhéo mới phát hiện người nam nhân này đã ngủ say, nhưng mà, hắn vẫn nắm chặt tay cậu, hơn nữa không có ý định thả lỏng.
Lee Sung Min định dùng sức giật tay lại, nhưng mà, nhìn chỉ băng dày cộm trên bụng Jo Kyu Hyun, băng gạt còn có có vết máu, cậu chỉ còn cách từ bỏ ý định, cố gắng dựa xuống giường lần nữa.
Tuy nhiên, không lâu sau, đột nhiên ngoài cửa truyền lại một trận tiếng bước chân và tranh cãi.
Rất nhanh Lee Sung Min nghe thấy tiếng Eun Jung ngoài cửa nói: “Mấy vị thị nhân, bây giờ vương phi và vương gia đang ở bên trong, các người không được vào.”
Tiếng của Eun Jung vừa dứt, Lee Sung Min nghe thấy “pa” một tiếng, sau đó là tiếng một nữ tử hét: “Tiện tì nhà ngươi! Ngươi dám cản đường bổn thị nhân? Người có phải là chán sống rồi? Mau cút ra cho bổn thị nhân!”
Ánh mắt Lee Sung Min đầy sự phức tạp nhìn Jo Kyu Hyun đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường.
Cậu còn chưa hồi phục từ sự việc đêm qua, hắn lấy mạng mình cứu cậu, điều đó là việc cậu không ngờ tới và cũng vậy khiến cậu khó chịu trong lòng.
Nhưng mà, đêm hôm qua cậu nhìn thấy Jo Kyu Hyun toàn thân đầy máu, trong lòng thật sự rất sợ hãi, cậu sợ hắn sẽ như vậy mà chết, sợ cảm giác mất đi thứ gì đó, từ nhỏ đến lớn cậu chưa hề có cảm giác này.
Đêm hôm qua, Lee Joon không đưa Jo Kyu Hyun về tẩm phòng của Jo Kyu Hyun mà đưa Jo Kyu Hyun đến Vô Trần điện, cậu tuy không biết Lee Joon tại sao lại làm vậy, nhưng mà trong lòng cậu không chút trách cứ, bởi vì, Jo Kyu Hyun vì cứu cậu mới bị thương, cậu tuy ghét hắn nhưng xem trên phần hắn cứu cậu, cho nên nhường tẩm phòng cho hắn cậu cũng cam tâm.
Đêm hôm qua, cậu một mực bên cạnh hắn không rời khỏi, tận mắt nhìn thấy ngự y rút thanh đao sắc nhọn từ người hắn ra, máu tươi ôn nhiệt từ người hắn phun ra, dính đầy mặt cậu, nhưng cậu không quan tâm, trong lòng cậu khi ấy chỉ có một ý nghĩ, đó chính là hy vọng Jo Kyu Hyun có thể tiếp tục sống.
Cuối cùng, cho đến khi ngự y băng bó vết thương xong, nói rằng tính mạng hắn không có gì nguy hiểm, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù là thế, cậu vẫn sợ hắn sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, kiên trì bên cạnh hắn cả đêm, không rời nữa bước.
Một đêm qua đi, Jo Kyu Hyun vẫn hôn mê bất tỉnh, còn Lee Sung Min thì một đêm không ngủ kết quả thu được là hai viền đen quanh mắt, cộng thêm cách mỗi giây hắt xì một cái.
Cuối cùng, cậu cảm thấy đầu càng ngày càng chóng mặt, sau cùng cậu không chịu được nữa, gục đầu ngủ bên cạnh giường.
Không biết qua bao lâu, Lee Sung Min đột nhiên cảm thấy cơ thể âm ấm, cứ như có người đắp thứ gì đó cho cậu, nhất thời thanh tỉnh, mở to mắt, thấy một khuôn mặt tuấn mĩ trắng bệt.
Chỉ thấy chủ nhân khuôn mặt đang nhìn cậu bằng ánh mắt thâm trầm.
Lee Sung Min khẽ sửng sốt, sau đó nở một nụ cười có chút gượng gạo, nói: “Ngươi tỉnh rồi à? Có đói không? Ta bảo Eun Jung nhanh chóng đêm đồ ăn đến……”
Dứt lời, Lee Sung Min muốn đứng dậy, nhưng mà cậu rất nhanh lặng người, bởi vì, tay của cậu, lúc này đang bị người ta nắm chặt, khiến cậu muốn vùng vẫy cũng không dám dùng sức, chỉ còn cách nhìn khuôn mặt tuấn mĩ có chút trắng bệt kia, cười gượng.
Jo Kyu Hyun thấy bộ dạng như thỏ con bị kinh sợ, nếu như không phải hắn thân mang trọng thương, hắn nhất định ôm cậu thật chặt vào lòng.
Tiếc là, hắn bị tên hắc y nhân đâm một đao, cơ thể chỉ cần cử động nhẹ đã đau xuyên tâm, cho nên, hắn chỉ có thể nắm lấy tay cậu, không để cậu rời đi.
Lee Sung Min thấy hắn không có ý buông tay, chỉ cười gượng vài tiếng, nói: “Cảm ơn người cứu ta, người muốn gì cứ nói với ta, ta đem lại cho người.”
Jo Kyu Hyun lúc này yếu ớt nhắm đôi mắt lại, âm thanh có chút gian nan nói: “Lee Sung Min…….ngươi sợ gặp ta thế sao…….?”
Lee Sung Min liếc nhìn cánh tay bị Jo Kyu Hyun nắm chặt, hết cách đành ngồi trở về bên cạnh giường, nói: “Người hãy nghỉ ngơi đi, đại phu nói, người bây giờ không được tùy ý cử động.”
Jo Kyu Hyun phảng phất cứ như không nghe thấy lời cậu, tự biên tự diễn nói tiếp: “Đêm hôm qua, người định lén lút rời khỏi phủ, đúng không? Lee Sung Min, người nói thật cho bổn vương biết, người thật sự chán ghét bổn vương thế sao? Thật sự không muốn bên cạnh bổn vương sao………?”
Âm thanh của Jo Kyu Hyun nghe có vẻ cực kì yếu ớt, hơn nữa còn mang một nỗi bi thương nhói lòng.
Lee Sung Min rất muốn như trước kia, lớn tiếng mà trả lời Jo Kyu Hyun rằng, cậu ghét hắn, một chút cũng không muốn lưu lại đây, nhưng mà, những lời ấy giờ đây lại bị nghẹn ở cổ họng, cái gì cũng nói không ra.
Cậu thực sự không thích Jo Kyu Hyun bởi vì hắn quá kiêu căng tự đại, trong mắt không có ai, nhưng mà, hắn dù sao cũng mới từ quỷ môn quan cứu cậu ra, hơn nữa còn chịu một đao thay cậu, cho nên, những lời đó cuối cùng cậu cũng không nói ra.
Do đó, cậu do dự hồi lâu, mới đáp: “Ta không phải còn chưa đi sao? Jo Kyu Hyun, ngươi có thể nói cho ta biết không, ngươi đã không thích ta, tại sao không nguyện ý từ ta?”
Qua một lúc lâu, âm thanh yếu ớt của Jo Kyu Hyun mới trả lời: “Bổn vương có nói qua……không thích ngươi sao…….”
Lee Sung Min khẽ nhíu mày, cậu còn muốn tiếp tục hỏi rõ, nhưng cậu đột nhiên nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ, quay đầu lại nhìn, thì ra Jo Kyu Hyun đã ngủ mất tiêu.
Nhìn Jo Kyu Hyun đang ngủ, trong lòng Lee Sung Min cảm thấy buồn bực, cậu dùng tay nhéo nhéo mới phát hiện người nam nhân này đã ngủ say, nhưng mà, hắn vẫn nắm chặt tay cậu, hơn nữa không có ý định thả lỏng.
Lee Sung Min định dùng sức giật tay lại, nhưng mà, nhìn chỉ băng dày cộm trên bụng Jo Kyu Hyun, băng gạt còn có có vết máu, cậu chỉ còn cách từ bỏ ý định, cố gắng dựa xuống giường lần nữa.
Tuy nhiên, không lâu sau, đột nhiên ngoài cửa truyền lại một trận tiếng bước chân và tranh cãi.
Rất nhanh Lee Sung Min nghe thấy tiếng Eun Jung ngoài cửa nói: “Mấy vị thị nhân, bây giờ vương phi và vương gia đang ở bên trong, các người không được vào.”
Tiếng của Eun Jung vừa dứt, Lee Sung Min nghe thấy “pa” một tiếng, sau đó là tiếng một nữ tử hét: “Tiện tì nhà ngươi! Ngươi dám cản đường bổn thị nhân? Người có phải là chán sống rồi? Mau cút ra cho bổn thị nhân!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.