Chương 23: Diễn trò
Hương Tít
25/11/2021
Vân Phi Tuyết ăn sáng xong, nàng vốn định mang Tiểu Đào đi làm quen một vương phủ một chút, nói như thế nào nàng cũng là nữ chủ nhân của vương phủ này, huống chi biết người biết ta bách chiến bách thắng, lúc này mới phát giác, Tiểu Đào không biết chạy đi đâu rồi?
Đành phải một mình xuất môn, tùy ý ở trong vương phủ đi tới, vương phủ này thật đúng là không phải rộng lớn bình thường, có hoa viên, có cái ao, có hành lang, còn có tiểu kiều lưu thủy (những cây cầu nhỏ)..........
Ánh sáng chiếu vào hoa viên, có thể nàng đã đi thăm vương phủ được nửa ngày rồi, những hạ nhân vội vàng đi qua, không chỉ nói thái độ không cung kính, chính là gật đầu chào một chút thôi cũng không có, dù sao nàng cũng không để ý tới, ngồi ở trên tảng đá bên cạnh cái ao thưởng thức, ngắm nhìn những chú cá các màu sặc sỡ, chợt nghe cách đó không xa truyền đến hai tiếng nói chuyện của hai nha hoàn.
"Tề Mẹ làm cho nha hoàn kia giặt nhiều quần áo như vậy, nàng có thể giặt được hết sao?"
"Đó là chuyện của nàng, dù sao là cũng là Tề Mẹ phân phó, không liên quan đến chuyện của chúng ta. Muốn trách, cũng chỉ có thể trách sao nàng lại là nha hoàn của Vương phi, bằng không, Tề Mẹ cũng sẽ không cố ý làm cho nàng giặt nhiều như vậy quần áo."
"Kia cũng đúng, nhưng thật ra, Vương gia căn bản không cần Vương phi.".........
Tiểu Đào đang giặt quần áo? Vân Phi Tuyết đứng lên phía trước, vài bước bước đến trước mặt hai nha hoàn kia, lạnh lùng hỏi: "Tiểu Đào ở nơi nào? Mang ta đi."
Nàng đột nhiên xuất hiện, hai cái tiểu nha hoàn sỡ hãi, run run nhìn nàng, không dám nói một câu, cũng không có hoạt động cước bộ.
"Mang ta đi, đừng quên, cho dù ta không chịu sủng, ta vẫn còn là Vương phi." Vân Phi Tuyết mâu quang hung hăng nhìn chằm chằm các nàng uy hiếp đến.
Hai cái tiểu nha hoàn nghe nàng nói như vậy, lấy tay run run chỉ vào cách đó không xa một cái ải ải đich phòng ở.
Vân Phi Tuyết không hề để ý tới các nàng nữa, bước nhanh chạy tới, đá văng cửa phòng, liền thấy trong viện, rất nhiều nữ tử đang giặt quần áo, trong đó Tiểu Đào đang ở đó ra sức chà quần áo, quần áo đặt ở bên trái nàng giống như núi nhỏ, chỉ sợ trời có tối, nàng đều tẩy không xong, bên cạnh một lão bà khoảng năm mươi tuổi đang ngồi ở nơi đó, cắn hạt dưa, nhìn các nàng, thực nhàn nhã.
Từng bước tiến lên, túm lấy nàng: "Đứng lên, trở về."
"Tiểu thư." Tiểu Đào cả kinh, tiểu thư như thế nào sẽ tới nơi này.
"Tiểu Đào, nhớ kỹ ngươi là nha hoàn của ta, ngoài ta ra, ai nói cái gì, ngươi đều có thể không nghe, ai cũng không có quyền sai ngươi làm việc." Vân Phi Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm lão bà kia đã muốn đứng lên, cố ý nói cho nàng nghe.
"Ta tưởng là ai đâu? Nguyên lai là Vương phi nha." Lão bà đi tới, vẻ mặt khinh miệt cùng xem thường, Vương phi hai chữ được nói ra đặc biệt châm chọc, lại không cười nói : "Vương gia phân phó, vương phủ không nuôi người rảnh rỗi, cho nên, đây là nàng nên làm chuyện gì đó."
"Phải không? Ta đây muốn hỏi ngươi chuyện gì là cái gì?" Vân Phi Tuyết đảo mắt qua chỗ vỏ hặt dưa.
"Chuyện của Tề Mẹ ta chính là nhìn xem các nàng có làm việc tốt không." Lão bà mang theo đắc ý, Vương gia rất tín nhiệm nàng, Vương phi thế nào?
"Như vậy ta cũng nói cho ngươi, chuyện gì của Tiểu Đào, là hầu hạ ta, ngươi còn chưa đủ tư cách sai nàng." Vân Phi Tuyết chán ghét nhìn lão bà đang đắc ý, vừa thấy có thể khẳng định lão bà này sẽ không phải là hạng người thiện lương, chỉ biết ức hiếp người khác, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
"Ha ha, ta không đủ tư cách." Lão bà đột nhiên phát ra một trận cười quái dị, sau đó trào phúng đến: "Ngươi thật đúng là xem chính mình làm Vương phi rồi, có thể sống , ngươi nên thấy đủ rồi, nói đến, ngươi cũng bất quá chỉ là công cụ giúp Vương gia làm ấm giường."
Vân Phi Tuyết tuyệt không sinh khí, nhìn nàng, khóe môi gợi chút châm chọc ác độc tươi cười nói: "Ta không xem chính mình là Vương phi, ta chính là Vương phi, ngươi thật xấc láo, ta cũng là chủ tử của ngươi, ngươi chung quy cũng chỉ là cái hạ nhân nô tài."
Lão bà sắc mặt có chút đổi màu, mâu quang hận không thể nuốt nàng.
"Ngươi hẳn là vì chính mình bi ai, chính là công cụ làm ấm giường, ta còn có tư cách, chỉ sợ bộ dạng ngươi như thế này, tặng không cho nam nhân, người ta cũng không hội liếc mắt một cái, nhìn xem này một thân sẹo lồi, vẻ mặt đầy nếp nhăn, sắc mặt thật ghê tởm, còn có tam địa đọc ác, ta mà là ngươi, lấy gương mà soi, kia còn có mặt mũi mà sống sao, trực tiếp đâm chết mình đi thì hơn." Vân Phi Tuyết lại tiếp tục châm chọc nói.
Xì, bên cạnh, Tiểu Đào nhịn không được cười ra tiếng đến, tiểu thư mắng chửi người cũng không mang thô tục, thật là lợi hại, nàng cũng không biết tiểu thư từ khi nào thì biến thành lợi hại như vậy.
Bọn nha hoàn bên cạnh cũng đều cúi đầu, cố nén cười, các nàng cũng không dám cười ra tiếng, bằng không không biết Tề Mẹ hội như thế nào trừng phạt các nàng.
"Ngươi.........." Lão bà tựa hồ chưa có bị nhục nhã như vậy bao giờ, tức giận đến đỏ mặt, giơ tay lên hung hăng tiến đến mặt nàng.
Ba............
Một tiếng rất lớn, thanh thúy âm thanh vang lên, quanh quẩn ở trong sân.
"Tiểu thư." Tiểu Đào kinh hoảng kêu lên, lúc này mới thấy, tiểu thư lấy tay bắt lấy tay Tề Mẹ, trên mặt Tề Mẹ có in dấu bàn tay, nàng mở lớn miệng, nguyên lai bị đánh không phải tiểu thư.
"Này một cái tát là nói cho ngươi, làm người không được xấc láo." Vân Phi Tuyết tay hung hăng vung lên, thân thể của lão bà không đứng vững loạng choạng hướng phía sau mà thối lui.
Rất kỳ quái, bọn nha hoàn ở phía sau, không có tiến lên đỡ lấy nàng.
Lão bà lập tức ngã ngồi xuống, lúc này mới phản ứng lại, trên mặt lập tức không nhịn, giống như nổi điên đứng lên vọt đi qua, quát: "Dám đánh lão nương, lão nương cùng ngươi liều mạng."
"Tiểu thư." Tiểu Đào lập tức động thân chắn phía trước tiểu thư, nàng không thể làm cho tiểu thư chịu thiệt.
"Tránh ra." Vân Phi Tuyết một phen túm Tiểu Đào đẩy ra, nàng hôm nay phải hảo hảo giáo huấn lão bà xấc láo này một chút.
"Lão nương hôm nay trảo phá khuôn mặt này của ngươi." Lão bà hung tợn gào thét, thân thủ liền hướng phía mặt nàng chộp tới, dù sao Vương gia cũng không để ý nàng.
Ba............
Lại là một tiếng thanh thúy vang lên, Tiểu Đào chỉ nhìn thấy, trên mặt Tề Mẹ lại xuất hiện một cái dấu bàn tay, Tề Mẹ thân thể loạng choạng.
"Đây là giáo huấn ngươi, đừng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng."
Ba...............
Lại là một cái tát nữa ở trên mặt Tề Mẹ.
"Đây là giáo huấn ngươi, đừng khi dễ những người nhỏ yếu."
Ba...............
Lại là một cái tát nữa.
"Đây là giáo huấn ngươi, phải biết phan biệt cao thấp."
Ba...... Ba............, ba..................
"Đây là giáo huấn ngươi, làm người phải thiện lương.""Đây là giáo huấn ngươi, đừng tự cho là đúng.""Đây là giáo huấn ngươi, làm người phải tích đức."............
Tiểu Đào cùng một đám nữ nhân trừng lớn ánh mắt, nhìn một màn trước mắt, Tề Mẹ bị tiểu thư đánh liên tục, trên mặt sưng đỏ nhìn không ra sắc mặt lúc đầu, đứng ở nơi đó, thân thể loạng choạng về phía sau.........
Vân Phi Tuyết rốt cục đánh đủ rồi, dừng lại, nhìn lão bà cơ hồ bị nàng đánh ngốc lạnh lùng nói : "Nhớ kỹ những gì hôm nay ta giáo huấn ngươi, về sau làm người không cần như vậy xấc láo."
"Ngươi đang làm cái gì?" Ở cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng.
Vân Phi Tuyết nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh cao lớn của Tiêu Nam Hiên đứng ở cửa, mâu quang lạnh lùng nhìn nàng.
"Nô tỳ tham kiến Vương gia." Các nha hoàn bên cạnh vội vàng quỳ rạp xuống đất.
"Vương gia, cấp lão nô làm chủ nha, lão nô hầu hạ Vương gia lâu như vậy, còn chưa từng có bị ủy khuất như thế này." Một bên lão bà đột nhiên phản ứng lại, lập tức đi tới, quỳ gối túm lấy chân hắn, kêu thảm.
Tiêu Nam Hiên cúi đầu liền thấy trên mặt Tề Mẹ kia sưng đỏ vô cùng thê thảm, con ngươi đen có chút biến âm trầm làm cho người ta sợ hãi,"Nói, ai làm đây?"
"Hồi, Vương gia, nô tài chẳng qua làm cho nô tỳ của Vương là Tiểu Đào giặt hai kiện quần áo, Vương phi đã nói nô tài khi dễ nàng, đem nô tài đánh thành như vậy." Tề Mẹ khóc lóc kể đến, giống như chính mình bị ủy khuất rất lớn.
Nghe được nàng như vậy bẻ cong sự thật, Vân Phi Tuyết chính là trong lòng cười lạnh một chút, Tiểu Đào tắc lo lắng có chút run run, Vương gia có hay không xử phạt tiểu thư? Dù sao Vương gia một chút cũng không để đến ý tiểu thư, đều do chính nàng.
"Ngươi đánh?" Tiêu Nam Hiên vài bước đi đến trước mặt nàng, cả người tản ra cái loại tức giận sắc bén, tựa hồ chỉ cần nàng thừa nhận, hắn lập tức có thể làm cho nàng mất mạng.
"Vương gia tha mạng, không phải tiểu thư, là Tiểu Đào." Một bên Tiểu Đào bùm lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu.
Một bên nha hoàn đều quỳ trên mặt đất, cúi đầu, thở mạnh cũng không dám, Vương gia, Vương phi, Tề Mẹ, các nàng một cái đều đắc tội không nổi.
Chỉ có lão bà mâu quang mang theo oán hận, mang theo đắc ý trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, nhưng là rất nhanh liền hạ xuống, tựa hồ khẳng định Vương gia hội xử phạt nàng.
Vân Phi Tuyết mỹ mâu tựa vui vẻ nhìn lão bà, cùng chính mình đấu, nàng còn kém xa.
"Nói." Tiêu Nam Hiên đột nhiên một tiếng bạo rống, nàng cư nhiên như thế ác độc.
"Vương gia....." Một tiếng kinh thiên địa , tiếng khóc cũng đột nhiên vang lên, dọa tất cả những người ở đây giật mình.
Tiểu Đào ngẩng đầu, khiếp sợ mở lớn miệng, nàng không thể tin tưởng, cái kia thanh âm là từ chỗ tiểu thư vọng lại.
"Ngươi đang làm cái gì? Khóc tang sao?" Tiêu Nam Hiên nhíu mày nhìn nàng, bị nàng khóc lớn như vậy, lại kinh ngạc trên mặt nàng bao nhiêu là nước mắt rơi xuống, đáng thương nhìn hắn, cắn chặt môi đỏ mọng, bộ dạng thật đáng yêu.
"Vương gia." Vân Phi Tuyết một chút vọt trong long hắn, ôm chặt thắt lưng hắn, ác nô muốn cáo trạng nàng trước sao, nàng cũng sẽ như vậy, nói như thế nào nàng cũng là nữ nhân của hắn, hôm nay nàng là hảo lợi dụng một chút.
Mọi người lại là sửng sốt, Vương phi đây là đang làm nũng sao? Tiểu Đào lại không thể nghĩ tới, nhưng là nàng không cho rằng tiểu thư ở cùng Vương gia làm nũng.
Tiêu Nam Hiên cũng bị nàng làm cho không biết làm sao, ngược lại tùy ý để nàng ôm chính mình, nhưng hắn có thể nhìn ra ở nàng đây là một trò lừa đảo.
Vân Phi Tuyết ủy khuất nước mắt cứ thế rơi xuống, bả vai mềm mại khóc run lên, nâng mâu ủy khuất mười phần nhìn hắn nói: "Vương gia cũng phải làm chủ cho ta, nói như thế nào ta cũng là Vương phi, hôm nay cư nhiên bị một cái nô tài chỉ vào mũi mà mắng, nói ta cái gì chỉ là công cụ làm ấm giường cho Vương gia? Ta về sau còn có cái gì thể diện ở trong vương phủ sống yên, không bằng Vương gia ngươi ly hôn vs ta đi cho rồi."
Bị nô tài mắng? Ấm giường? Tiêu Nam Hiên mâu quang đột nhiên bắn về phía lão bà đang quỳ gối, điểm ấy hắn không chút nghi ngờ lời nói của nàng, bình thường hắn chỉ biết Tề Mẹ ở trong vương phủ tác oai tác quái, chính là niệm tình nàng đã hầu hạ mẫu phi, chỉ cần không quá đáng, hắn cũng không có truy cứu.
"Vương gia, nô tài cũng không nói gì quá, nhưng thật ra Vương phi đánh nô tài, Vương gia cấp cho lão nô làm chủ nha." Lão bà bị dọa đến run run, vội vàng dập đầu, dù sao nàng cũng có bằng chứng là những vết thương trên mặt do Vương phi gây ra.
"Vương gia, ngươi cũng phải làm chủ cho ta, nếu không, Vương gia ngươi rõ ràng muốn hưu ta rồi, một cái Vương phi còn phải chịu khi dễ của nô tài sao." Vân Phi Tuyết nằm úp sấp ở trước ngực hắn, thân thể vặn vẹo , không thuận theo buông tha khóc lớn, trong lòng đã có tính toán, nếu hắn hưu chính mình, là hắn đã trúng kế của nàng.
Tiêu Nam Hiên lúc này mới chú ý tới, nàng trong lòng đánh cái gì? Muốn cho hắn hưu nàng? Nằm mơ.
Lão bà nhìn Vương gia khóe môi cười lạnh, lại nhìn đến Vương phi đang ở trong lòng Vương gia khóc làm nũng, trong lòng lúc này mới nghĩ mà sợ, chính mình tựa hồ đã quên, nàng ở không chịu sủng, chung quy vẫn là nữ nhân của Vương gia, trên đầu mồ hôi lạnh đều theo mặt chảy xuống dưới, Vương gia có hay không xử phạt chính mình?
Vẫn quỳ gối một bên nha hoàn, trong lòng lại đều đang nói thầm, xem ra, Vương gia cùng Vương phi tựa hồ không sai.
"Đi, phù Tề Mẹ đi nghỉ ngơi, thượng dược. " Tiêu Nam Hiên đột nhiên phân phó cho đám nha hoàn đang quỳ gối một bên, sự tình hôm nay, coi như là cấp nàng một cái giáo huấn.
"Cám ơn, Vương gia." Lão bà cũng nhả ra khí, Vương gia vẫn là nể mặt nàng đã hầu hạ Quý phi trước đây, không làm khó chính mình.
"Vâng, Vương gia." Hai cái tiểu nha hoàn vội vàng đứng dậy nâng Tề Mẹ dậy, lui đi ra ngoài.
Tiêu Nam Hiên một phen đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: "Đừng ở đó lãng phí nước mắt đóng kịch nữa."
Vân Phi Tuyết lập tức trở lại bình thường, cũng lạnh lùng đối diện hắn liếc mắt một cái nói: "Vậy tan cuộc đi." Xoay người đối với Tiểu Đào đến: "Tiểu Đào, chúng ta đi."
"Đứng lại." Tiêu Nam Hiên một phen giữ chặt cổ tay nàng,"Ngươi ở trong vương phủ đả thương người, chẳng nhẽ ta lại bỏ qua chuyện này."
Vân Phi Tuyết xoay người lại, đột nhiên cười nói: "Vương gia ngươi không phải cũng không có muốn truy cứu sao?"
"Bổn vương khi nào nói qua không nghĩ truy cứu?"
"Vương gia chẳng phải muốn mượn tay ta trừng phạt một chút nô tài kiêu ngạo trong vương phủ này sao? Ngươi hẳn là nên cảm tạ ta, thay ngươi dạy dỗ nàng." Vân Phi Tuyết dùng sức rút tay về, nàng cũng không phải ngốc tử, điểm ấy nàng cũng có thể nhìn ra.
"Ngươi muốn bổn vương như thế nào cảm tạ ngươi? Hưu ngươi sao, cho ngươi rời đi vương phủ sao?" Tiêu Nam Hiên cười lạnh một chút, bị nàng nhìn trúng nội tâm, hắn phi thường không thoải mái.
"Kia đương nhiên tốt nhất." Nàng cầu còn không được, nhưng là nàng biết, điều này tựa hồ không có khả năng.
"Vân Phi Tuyết, ngươi có biết bổn vương thú vào nữ nhân, chỉ có một loại khả năng rời đi vương phủ, biết là cái loại gì không?" Tiêu Nam Hiên khóe môi lộ ra tà ác tàn nhẫn cười lạnh.
"Người chết." Vân Phi Tuyết không chút do dự đã nói, hù dọa ai đây, sau đó khiêu khích nhìn hắn nói: "Đáng tiếc, ta nghĩ ta sẽ còn sống mà rời đi."
Đành phải một mình xuất môn, tùy ý ở trong vương phủ đi tới, vương phủ này thật đúng là không phải rộng lớn bình thường, có hoa viên, có cái ao, có hành lang, còn có tiểu kiều lưu thủy (những cây cầu nhỏ)..........
Ánh sáng chiếu vào hoa viên, có thể nàng đã đi thăm vương phủ được nửa ngày rồi, những hạ nhân vội vàng đi qua, không chỉ nói thái độ không cung kính, chính là gật đầu chào một chút thôi cũng không có, dù sao nàng cũng không để ý tới, ngồi ở trên tảng đá bên cạnh cái ao thưởng thức, ngắm nhìn những chú cá các màu sặc sỡ, chợt nghe cách đó không xa truyền đến hai tiếng nói chuyện của hai nha hoàn.
"Tề Mẹ làm cho nha hoàn kia giặt nhiều quần áo như vậy, nàng có thể giặt được hết sao?"
"Đó là chuyện của nàng, dù sao là cũng là Tề Mẹ phân phó, không liên quan đến chuyện của chúng ta. Muốn trách, cũng chỉ có thể trách sao nàng lại là nha hoàn của Vương phi, bằng không, Tề Mẹ cũng sẽ không cố ý làm cho nàng giặt nhiều như vậy quần áo."
"Kia cũng đúng, nhưng thật ra, Vương gia căn bản không cần Vương phi.".........
Tiểu Đào đang giặt quần áo? Vân Phi Tuyết đứng lên phía trước, vài bước bước đến trước mặt hai nha hoàn kia, lạnh lùng hỏi: "Tiểu Đào ở nơi nào? Mang ta đi."
Nàng đột nhiên xuất hiện, hai cái tiểu nha hoàn sỡ hãi, run run nhìn nàng, không dám nói một câu, cũng không có hoạt động cước bộ.
"Mang ta đi, đừng quên, cho dù ta không chịu sủng, ta vẫn còn là Vương phi." Vân Phi Tuyết mâu quang hung hăng nhìn chằm chằm các nàng uy hiếp đến.
Hai cái tiểu nha hoàn nghe nàng nói như vậy, lấy tay run run chỉ vào cách đó không xa một cái ải ải đich phòng ở.
Vân Phi Tuyết không hề để ý tới các nàng nữa, bước nhanh chạy tới, đá văng cửa phòng, liền thấy trong viện, rất nhiều nữ tử đang giặt quần áo, trong đó Tiểu Đào đang ở đó ra sức chà quần áo, quần áo đặt ở bên trái nàng giống như núi nhỏ, chỉ sợ trời có tối, nàng đều tẩy không xong, bên cạnh một lão bà khoảng năm mươi tuổi đang ngồi ở nơi đó, cắn hạt dưa, nhìn các nàng, thực nhàn nhã.
Từng bước tiến lên, túm lấy nàng: "Đứng lên, trở về."
"Tiểu thư." Tiểu Đào cả kinh, tiểu thư như thế nào sẽ tới nơi này.
"Tiểu Đào, nhớ kỹ ngươi là nha hoàn của ta, ngoài ta ra, ai nói cái gì, ngươi đều có thể không nghe, ai cũng không có quyền sai ngươi làm việc." Vân Phi Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm lão bà kia đã muốn đứng lên, cố ý nói cho nàng nghe.
"Ta tưởng là ai đâu? Nguyên lai là Vương phi nha." Lão bà đi tới, vẻ mặt khinh miệt cùng xem thường, Vương phi hai chữ được nói ra đặc biệt châm chọc, lại không cười nói : "Vương gia phân phó, vương phủ không nuôi người rảnh rỗi, cho nên, đây là nàng nên làm chuyện gì đó."
"Phải không? Ta đây muốn hỏi ngươi chuyện gì là cái gì?" Vân Phi Tuyết đảo mắt qua chỗ vỏ hặt dưa.
"Chuyện của Tề Mẹ ta chính là nhìn xem các nàng có làm việc tốt không." Lão bà mang theo đắc ý, Vương gia rất tín nhiệm nàng, Vương phi thế nào?
"Như vậy ta cũng nói cho ngươi, chuyện gì của Tiểu Đào, là hầu hạ ta, ngươi còn chưa đủ tư cách sai nàng." Vân Phi Tuyết chán ghét nhìn lão bà đang đắc ý, vừa thấy có thể khẳng định lão bà này sẽ không phải là hạng người thiện lương, chỉ biết ức hiếp người khác, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
"Ha ha, ta không đủ tư cách." Lão bà đột nhiên phát ra một trận cười quái dị, sau đó trào phúng đến: "Ngươi thật đúng là xem chính mình làm Vương phi rồi, có thể sống , ngươi nên thấy đủ rồi, nói đến, ngươi cũng bất quá chỉ là công cụ giúp Vương gia làm ấm giường."
Vân Phi Tuyết tuyệt không sinh khí, nhìn nàng, khóe môi gợi chút châm chọc ác độc tươi cười nói: "Ta không xem chính mình là Vương phi, ta chính là Vương phi, ngươi thật xấc láo, ta cũng là chủ tử của ngươi, ngươi chung quy cũng chỉ là cái hạ nhân nô tài."
Lão bà sắc mặt có chút đổi màu, mâu quang hận không thể nuốt nàng.
"Ngươi hẳn là vì chính mình bi ai, chính là công cụ làm ấm giường, ta còn có tư cách, chỉ sợ bộ dạng ngươi như thế này, tặng không cho nam nhân, người ta cũng không hội liếc mắt một cái, nhìn xem này một thân sẹo lồi, vẻ mặt đầy nếp nhăn, sắc mặt thật ghê tởm, còn có tam địa đọc ác, ta mà là ngươi, lấy gương mà soi, kia còn có mặt mũi mà sống sao, trực tiếp đâm chết mình đi thì hơn." Vân Phi Tuyết lại tiếp tục châm chọc nói.
Xì, bên cạnh, Tiểu Đào nhịn không được cười ra tiếng đến, tiểu thư mắng chửi người cũng không mang thô tục, thật là lợi hại, nàng cũng không biết tiểu thư từ khi nào thì biến thành lợi hại như vậy.
Bọn nha hoàn bên cạnh cũng đều cúi đầu, cố nén cười, các nàng cũng không dám cười ra tiếng, bằng không không biết Tề Mẹ hội như thế nào trừng phạt các nàng.
"Ngươi.........." Lão bà tựa hồ chưa có bị nhục nhã như vậy bao giờ, tức giận đến đỏ mặt, giơ tay lên hung hăng tiến đến mặt nàng.
Ba............
Một tiếng rất lớn, thanh thúy âm thanh vang lên, quanh quẩn ở trong sân.
"Tiểu thư." Tiểu Đào kinh hoảng kêu lên, lúc này mới thấy, tiểu thư lấy tay bắt lấy tay Tề Mẹ, trên mặt Tề Mẹ có in dấu bàn tay, nàng mở lớn miệng, nguyên lai bị đánh không phải tiểu thư.
"Này một cái tát là nói cho ngươi, làm người không được xấc láo." Vân Phi Tuyết tay hung hăng vung lên, thân thể của lão bà không đứng vững loạng choạng hướng phía sau mà thối lui.
Rất kỳ quái, bọn nha hoàn ở phía sau, không có tiến lên đỡ lấy nàng.
Lão bà lập tức ngã ngồi xuống, lúc này mới phản ứng lại, trên mặt lập tức không nhịn, giống như nổi điên đứng lên vọt đi qua, quát: "Dám đánh lão nương, lão nương cùng ngươi liều mạng."
"Tiểu thư." Tiểu Đào lập tức động thân chắn phía trước tiểu thư, nàng không thể làm cho tiểu thư chịu thiệt.
"Tránh ra." Vân Phi Tuyết một phen túm Tiểu Đào đẩy ra, nàng hôm nay phải hảo hảo giáo huấn lão bà xấc láo này một chút.
"Lão nương hôm nay trảo phá khuôn mặt này của ngươi." Lão bà hung tợn gào thét, thân thủ liền hướng phía mặt nàng chộp tới, dù sao Vương gia cũng không để ý nàng.
Ba............
Lại là một tiếng thanh thúy vang lên, Tiểu Đào chỉ nhìn thấy, trên mặt Tề Mẹ lại xuất hiện một cái dấu bàn tay, Tề Mẹ thân thể loạng choạng.
"Đây là giáo huấn ngươi, đừng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng."
Ba...............
Lại là một cái tát nữa ở trên mặt Tề Mẹ.
"Đây là giáo huấn ngươi, đừng khi dễ những người nhỏ yếu."
Ba...............
Lại là một cái tát nữa.
"Đây là giáo huấn ngươi, phải biết phan biệt cao thấp."
Ba...... Ba............, ba..................
"Đây là giáo huấn ngươi, làm người phải thiện lương.""Đây là giáo huấn ngươi, đừng tự cho là đúng.""Đây là giáo huấn ngươi, làm người phải tích đức."............
Tiểu Đào cùng một đám nữ nhân trừng lớn ánh mắt, nhìn một màn trước mắt, Tề Mẹ bị tiểu thư đánh liên tục, trên mặt sưng đỏ nhìn không ra sắc mặt lúc đầu, đứng ở nơi đó, thân thể loạng choạng về phía sau.........
Vân Phi Tuyết rốt cục đánh đủ rồi, dừng lại, nhìn lão bà cơ hồ bị nàng đánh ngốc lạnh lùng nói : "Nhớ kỹ những gì hôm nay ta giáo huấn ngươi, về sau làm người không cần như vậy xấc láo."
"Ngươi đang làm cái gì?" Ở cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng.
Vân Phi Tuyết nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh cao lớn của Tiêu Nam Hiên đứng ở cửa, mâu quang lạnh lùng nhìn nàng.
"Nô tỳ tham kiến Vương gia." Các nha hoàn bên cạnh vội vàng quỳ rạp xuống đất.
"Vương gia, cấp lão nô làm chủ nha, lão nô hầu hạ Vương gia lâu như vậy, còn chưa từng có bị ủy khuất như thế này." Một bên lão bà đột nhiên phản ứng lại, lập tức đi tới, quỳ gối túm lấy chân hắn, kêu thảm.
Tiêu Nam Hiên cúi đầu liền thấy trên mặt Tề Mẹ kia sưng đỏ vô cùng thê thảm, con ngươi đen có chút biến âm trầm làm cho người ta sợ hãi,"Nói, ai làm đây?"
"Hồi, Vương gia, nô tài chẳng qua làm cho nô tỳ của Vương là Tiểu Đào giặt hai kiện quần áo, Vương phi đã nói nô tài khi dễ nàng, đem nô tài đánh thành như vậy." Tề Mẹ khóc lóc kể đến, giống như chính mình bị ủy khuất rất lớn.
Nghe được nàng như vậy bẻ cong sự thật, Vân Phi Tuyết chính là trong lòng cười lạnh một chút, Tiểu Đào tắc lo lắng có chút run run, Vương gia có hay không xử phạt tiểu thư? Dù sao Vương gia một chút cũng không để đến ý tiểu thư, đều do chính nàng.
"Ngươi đánh?" Tiêu Nam Hiên vài bước đi đến trước mặt nàng, cả người tản ra cái loại tức giận sắc bén, tựa hồ chỉ cần nàng thừa nhận, hắn lập tức có thể làm cho nàng mất mạng.
"Vương gia tha mạng, không phải tiểu thư, là Tiểu Đào." Một bên Tiểu Đào bùm lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu.
Một bên nha hoàn đều quỳ trên mặt đất, cúi đầu, thở mạnh cũng không dám, Vương gia, Vương phi, Tề Mẹ, các nàng một cái đều đắc tội không nổi.
Chỉ có lão bà mâu quang mang theo oán hận, mang theo đắc ý trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, nhưng là rất nhanh liền hạ xuống, tựa hồ khẳng định Vương gia hội xử phạt nàng.
Vân Phi Tuyết mỹ mâu tựa vui vẻ nhìn lão bà, cùng chính mình đấu, nàng còn kém xa.
"Nói." Tiêu Nam Hiên đột nhiên một tiếng bạo rống, nàng cư nhiên như thế ác độc.
"Vương gia....." Một tiếng kinh thiên địa , tiếng khóc cũng đột nhiên vang lên, dọa tất cả những người ở đây giật mình.
Tiểu Đào ngẩng đầu, khiếp sợ mở lớn miệng, nàng không thể tin tưởng, cái kia thanh âm là từ chỗ tiểu thư vọng lại.
"Ngươi đang làm cái gì? Khóc tang sao?" Tiêu Nam Hiên nhíu mày nhìn nàng, bị nàng khóc lớn như vậy, lại kinh ngạc trên mặt nàng bao nhiêu là nước mắt rơi xuống, đáng thương nhìn hắn, cắn chặt môi đỏ mọng, bộ dạng thật đáng yêu.
"Vương gia." Vân Phi Tuyết một chút vọt trong long hắn, ôm chặt thắt lưng hắn, ác nô muốn cáo trạng nàng trước sao, nàng cũng sẽ như vậy, nói như thế nào nàng cũng là nữ nhân của hắn, hôm nay nàng là hảo lợi dụng một chút.
Mọi người lại là sửng sốt, Vương phi đây là đang làm nũng sao? Tiểu Đào lại không thể nghĩ tới, nhưng là nàng không cho rằng tiểu thư ở cùng Vương gia làm nũng.
Tiêu Nam Hiên cũng bị nàng làm cho không biết làm sao, ngược lại tùy ý để nàng ôm chính mình, nhưng hắn có thể nhìn ra ở nàng đây là một trò lừa đảo.
Vân Phi Tuyết ủy khuất nước mắt cứ thế rơi xuống, bả vai mềm mại khóc run lên, nâng mâu ủy khuất mười phần nhìn hắn nói: "Vương gia cũng phải làm chủ cho ta, nói như thế nào ta cũng là Vương phi, hôm nay cư nhiên bị một cái nô tài chỉ vào mũi mà mắng, nói ta cái gì chỉ là công cụ làm ấm giường cho Vương gia? Ta về sau còn có cái gì thể diện ở trong vương phủ sống yên, không bằng Vương gia ngươi ly hôn vs ta đi cho rồi."
Bị nô tài mắng? Ấm giường? Tiêu Nam Hiên mâu quang đột nhiên bắn về phía lão bà đang quỳ gối, điểm ấy hắn không chút nghi ngờ lời nói của nàng, bình thường hắn chỉ biết Tề Mẹ ở trong vương phủ tác oai tác quái, chính là niệm tình nàng đã hầu hạ mẫu phi, chỉ cần không quá đáng, hắn cũng không có truy cứu.
"Vương gia, nô tài cũng không nói gì quá, nhưng thật ra Vương phi đánh nô tài, Vương gia cấp cho lão nô làm chủ nha." Lão bà bị dọa đến run run, vội vàng dập đầu, dù sao nàng cũng có bằng chứng là những vết thương trên mặt do Vương phi gây ra.
"Vương gia, ngươi cũng phải làm chủ cho ta, nếu không, Vương gia ngươi rõ ràng muốn hưu ta rồi, một cái Vương phi còn phải chịu khi dễ của nô tài sao." Vân Phi Tuyết nằm úp sấp ở trước ngực hắn, thân thể vặn vẹo , không thuận theo buông tha khóc lớn, trong lòng đã có tính toán, nếu hắn hưu chính mình, là hắn đã trúng kế của nàng.
Tiêu Nam Hiên lúc này mới chú ý tới, nàng trong lòng đánh cái gì? Muốn cho hắn hưu nàng? Nằm mơ.
Lão bà nhìn Vương gia khóe môi cười lạnh, lại nhìn đến Vương phi đang ở trong lòng Vương gia khóc làm nũng, trong lòng lúc này mới nghĩ mà sợ, chính mình tựa hồ đã quên, nàng ở không chịu sủng, chung quy vẫn là nữ nhân của Vương gia, trên đầu mồ hôi lạnh đều theo mặt chảy xuống dưới, Vương gia có hay không xử phạt chính mình?
Vẫn quỳ gối một bên nha hoàn, trong lòng lại đều đang nói thầm, xem ra, Vương gia cùng Vương phi tựa hồ không sai.
"Đi, phù Tề Mẹ đi nghỉ ngơi, thượng dược. " Tiêu Nam Hiên đột nhiên phân phó cho đám nha hoàn đang quỳ gối một bên, sự tình hôm nay, coi như là cấp nàng một cái giáo huấn.
"Cám ơn, Vương gia." Lão bà cũng nhả ra khí, Vương gia vẫn là nể mặt nàng đã hầu hạ Quý phi trước đây, không làm khó chính mình.
"Vâng, Vương gia." Hai cái tiểu nha hoàn vội vàng đứng dậy nâng Tề Mẹ dậy, lui đi ra ngoài.
Tiêu Nam Hiên một phen đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: "Đừng ở đó lãng phí nước mắt đóng kịch nữa."
Vân Phi Tuyết lập tức trở lại bình thường, cũng lạnh lùng đối diện hắn liếc mắt một cái nói: "Vậy tan cuộc đi." Xoay người đối với Tiểu Đào đến: "Tiểu Đào, chúng ta đi."
"Đứng lại." Tiêu Nam Hiên một phen giữ chặt cổ tay nàng,"Ngươi ở trong vương phủ đả thương người, chẳng nhẽ ta lại bỏ qua chuyện này."
Vân Phi Tuyết xoay người lại, đột nhiên cười nói: "Vương gia ngươi không phải cũng không có muốn truy cứu sao?"
"Bổn vương khi nào nói qua không nghĩ truy cứu?"
"Vương gia chẳng phải muốn mượn tay ta trừng phạt một chút nô tài kiêu ngạo trong vương phủ này sao? Ngươi hẳn là nên cảm tạ ta, thay ngươi dạy dỗ nàng." Vân Phi Tuyết dùng sức rút tay về, nàng cũng không phải ngốc tử, điểm ấy nàng cũng có thể nhìn ra.
"Ngươi muốn bổn vương như thế nào cảm tạ ngươi? Hưu ngươi sao, cho ngươi rời đi vương phủ sao?" Tiêu Nam Hiên cười lạnh một chút, bị nàng nhìn trúng nội tâm, hắn phi thường không thoải mái.
"Kia đương nhiên tốt nhất." Nàng cầu còn không được, nhưng là nàng biết, điều này tựa hồ không có khả năng.
"Vân Phi Tuyết, ngươi có biết bổn vương thú vào nữ nhân, chỉ có một loại khả năng rời đi vương phủ, biết là cái loại gì không?" Tiêu Nam Hiên khóe môi lộ ra tà ác tàn nhẫn cười lạnh.
"Người chết." Vân Phi Tuyết không chút do dự đã nói, hù dọa ai đây, sau đó khiêu khích nhìn hắn nói: "Đáng tiếc, ta nghĩ ta sẽ còn sống mà rời đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.