Chương 14: Khiếp sợ
Hương Tít
25/11/2021
"Mỹ nhân, đừng sợ, lại đây." Công tử phóng đãng cầm trụ cánh tay của nàng.
"Buông tiểu thư ta ra." Tiểu Đào một cắn một miếng vào tay hắn.
"Đáng chết." Công tử phóng đãng sắc mặt giận dữ, tay dùng sức vung lên, thân thể Tiểu Đào liền bay ra ngoài, ngã thật mạnh trên mặt đất.
"Công tử, van cầu ngươi không cần, buông tha ta.........." Vân Phi Tuyết khóc động lòng người.
"Xem bộ dạng đáng thương này, thực làm cho người ta đau lòng. Buông tha ngươi, không có khả năng, bất quá, ta cam đoan không làm đau ngươi." Công tử phóng đãng, một phen kéo nàng qua, bắt đầu xé rách quần áo của nàng.
"Cứu mạng............" Vân Phi Tuyết không còn chút năng lực, chỉ có thể phát ra âm thanh cầu cứu thê thảm.
Tiểu Đào thân thể đau đớn, quỳ rạp trên mặt đất, trơ mắt nhìn nàng cảnh xuân lộ ra ngoài, liền liều mạng khóc to:"Thả tiểu thư của ta ra, đồ hỗn đản nhà ngươi.........."
Vân Phi Tuyết nhìn quần áo bị xé rách, lộ ra bả vai tuyết trắng, cùng cái yếm đỏ thẫm bên trong. Nhìn nam nhân trước mắt gương mặt dữ tợn đáng sợ, nước mắt khuất nhục theo khóe mắt chảy xuống dưới, tuyệt vọng nhắm mắt lại, dù chết nàng cũng muốn bảo vệ trong sạch, há mồm định cắn lưỡi tự sát.........
"Ai da..........ngươi là ai? Dám đánh bổn thiếu gia." Một âm thanh thét lên của nam nhân đột nhiên vang lên ở bên tai.
Vân Phi Tuyết mở to mắt, liền thấy trước mặt một nam nhân tuấn mỹ thân áo xanh, cả người tản ra lãnh khí, đang dùng kiếm chỉ công tử phóng đãng nằm trên mặt đất khóc thét, thanh âm cũng cực lãnh nói đến: "Cút"
"Chết tiệt, các ngươi còn không xông lên." Công tử phóng đãng đưa mắt tìm kiếm hai gia đinh của hắn, lại đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, bọn họ đã nằm ở cửa rồi. Lúc này hắn mới kinh hoảng, đến cửa, lảo đảo đi lên, chạy ra ngoài, căn bản không để ý tới mấy gia đinh nằm ở cửa.
"Cám ơn công tử ân cứu mạng." Vân Phi Tuyết lúc này mới phản ứng lại, cảm kích nói.
Nam nhân lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, vẫn chưa nói chuyện, chính là đem áo khoác trên người cởi ra, ném cho nàng.
Vân Phi Tuyết tiếp nhận áo khoác, lập tức hiểu được, vội vàng mặc vào che đi cảnh xuân đang lộ ra ngoài thân thể, thật sâu thi lễ: "Công tử, xin hỏi tôn tính đại danh, Phi Tuyết về sau nhất định báo đáp ổn thỏa ân cứu mạng hôm nay."
"Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến, tiểu thư bảo trọng, tại hạ xin cáo từ." Nam nhân nói xong, mưa cũng đã tạnh hẳn, bèn xoay người rời đi.
Vân Phi Tuyết vẫn nhìn theo bóng dáng hắn, đã lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
"Tiểu thư, tiểu thư." Tiểu Đào chống thân thể đi tới, gọi nàng.
"Làm sao vậy Tiểu Đào?" Nàng mới hồi phục tinh thần lại.
"Tiểu thư, lên kiệu đi, chúng ta hồi phủ." Tiểu Đào ở một bên nhắc nhở, nên hồi phủ sớm một chút mới có thể an toàn.
"Ân." Vân Phi Tuyết lên kiệu..................
Tiểu Đào tạm dừng một chút, nói: "Đây là lần đầu tiên tiểu thư cùng Dạ công tử gặp mặt. Về sau, cũng mới biết Dạ công tử cũng chính là môn sinh của lão gia, một lần vào trong phủ đến thỉnh an lão gia, vừa đúng lúc cùng tiểu thư gặp nhau, mới biết được hắn gọi Dạ Phong, về sau tiểu thư cùng Dạ công tử liền thường xuyên gặp mặt..........."
Tiểu Đào nói đến đây, Vân Phi Tuyết nghe đã hiểu được rồi, chỉ sợ là lâu ngày sinh tình, hai người đã xác định, trọn đời bên nhau. Chính là thiên ý trêu người, bọn họ đã âm dương xa cách.
Một đêm rất nhanh đã trôi qua, làm Vân Phi Tuyết lần thứ hai mở to mắt, trời đã sáng rồi, lười biếng vận động thắt lưng, liền phát hiện Tiểu Đào đã sớm đem nước rửa mặt đến.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi." Tiểu Đào trên mặt lộ vẻ có lỗi. Sáng sớm, nàng đã đến phòng bếp rồi, nhưng Vương gia ngày hôm qua phân phó nói, muốn Vương phi tự mình giải quyết thức ăn. Cho nên, mọi người cũng không chịu để nàng động tay.
"Sao vậy? Tiểu Đào, ai làm khó dễ ngươi?" Vân Phi Tuyết phát hiện sắc mặt nàng không bình thường, quan tâm hỏi.
"Không có, tiểu thư, ta chải đầu cho người," Tiểu Đào vội vàng lắc đầu, không muốn làm cho nàng lo lắng, nhưng chính mình lại lo lắng vô cùng, tiểu thư ngay cả phòng bếp cũng chưa bao giờ đi qua, làm sao có thể nấu cơm được?
"Được."
Vân Phi Tuyết thấy nàng không nói, cũng không muốn hỏi nhiều, cúi đầu nhìn mái tóc dài bên hông, có chút đau đầu. Thật sự là phiền toái, trước kia lúc ở đội đặc công, đều là một đầu tóc ngắn, thật thoải mái, thật tốt...
"Tiểu Đào, chúng ta đi làm điểm tâm." Chờ Tiểu Đào giúp nàng chải tóc xong, nàng lập tức đứng lên, dân dĩ thực vi thiên*, nàng cũng muốn bộc lộ tài năng, làm cho cái Quỷ vương kia chính mình kinh ngạc mới thôi. Muốn nhìn nàng chê cười, kiếp sau đi.
"Ân, tiểu thư, ta đưa ngươi đi, ta đã biết phòng bếp đi như thế nào rồi." Tiểu Đào gật gật đầu, đi ở phía trước dẫn đường.
"Cám ơn ngươi, Tiểu Đào." Nàng thật sự tri kỷ tốt của ta.
"Tiểu thư, đây là điều ta phải làm." Tiểu Đào ngẩng đầu nhìn nàng, tiểu thư hiện tại cùng trước kia hoàn toàn không giống nhau rồi.
Hạ nhân ở phòng bếp, vừa thấy Vân Phi tuyết đi vào, lập tức đều dừng động tác trên tay, thức ăn ý đứng ở một bên, hiển nhiên là để chờ chê cười nàng.
Vân Phi Tuyết cũng không nhìn đến bọn họ, ánh mắt tìm tòi chung quanh. Không hổ là vương phủ, cái gì cần có đều có, đột nhiên phát hiện một bó mì dài, nàng biết mình nên làm gì rồi? Đi đến lấy thịt lợn, cầm lấy dao thái liên tiếp các miếng thịt mỏng, dùng nước rửa sạch, đặt ở trên cái thớt gỗ, con dao thái ở trong tay quay quay vài lần, rất nhanh thịt đã bị cắt thành những miếng đều nhỏ...........................
Hạ nhân vương phủ ngây ngốc như gà gỗ, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, Tiểu Đào ở một bên lại trố mắt? Tiểu thư, khi nào thì học được? Nàng sao lại không biết? Đây là tiểu thư của nàng sao?
Vân Phi Tuyết vừa chuẩn bị rau xanh cùng gia vị, châm củi lửa, mà bắt đầu nấu món mì thịt rau xanh, đây là món mà nàng thích nhất, cũng là sở trường của nàng, vừa ăn mặn lại vừa ăn chay, vừa là đồ ăn lại vừa là cơm, dinh dưỡng phong phú, thật tốt.
Nhìn thẳng bát mì thơm ngào ngạt ở trước mặt mình, Tiểu Đào còn không dám tin tưởng, đây cư nhiên là tiểu thư tự mình làm được, tiểu thư hiện tại làm cho nàng rất kinh ngạc rồi, cũng làm cho nàng không thể tin được.
"Thất thần làm gì? Mang trở về phòng đi." Vân Phi Tuyết cười nhìn nàng, nha đầu kia phỏng chừng đã bị nàng dọa choáng váng.
"Vâng, tiểu thư." Tiểu Đào lập tức lấy lại tinh thần, bất quá, nàng rất ngưỡng mộ tiểu thư hiện tại.
Vẫn đứng ở ngoài phòng bếp nhìn nàng, Long Phi khóe miệng mang nụ cười thản nhiên, nàng quả nhiên rất đặc biệt, nằm ngoài dự kiến của mọi người.
"Long quản gia, đây là do ta làm, ngươi có muốn nếm thử xem không?" Vân Phi Tuyết vừa đi ra khỏi phòng bếp, liền thấy hắn một thân bạch y đứng ở nơi đó, kêu lên. Ở vương phủ này, hắn là người duy nhất sẵn sàng nói chuyện với nàng.
"Được." Long phi mở miệng, hắn thật sự rất muốn nếm thử xem.
"Tiểu Đào, đi lấy một cái bát." Vân Phi Tuyết phân phó nói, Tiểu Đào nhanh chóng mang đến, nàng đem một bát mì đầy đưa cho hắn nói:"Chúng ta về phòng trước, nếu ngươi thích, ngày mai ta có thể giúp ngươi làm một chút."
"Cám ơn, Vương phi." Long Phi tiếp nhận bát mì kia, nàng đến tột cùng là một nữ tử như thế nào?
"Không cần." Vân Phi Tuyết nói xong, liền cùng Tiểu Đào trở về phòng.
Long Phi trong tay cầm bát mì nóng hổi đi về phòng, vừa muốn động đũa, Tiêu Nam Hiên liền đi từ bên ngoài vào.
"Sư huynh, hôm nay sớm như vậy đã đi xuống rồi sao?" Long Phi tùy ý hỏi.
"Ân, hôm nay không có sự tình gì?" Tiêu Nam Hiên ngồi xuống, nhìn thấy bát mì trên bàn thì kỳ quái hỏi:"Long Phi, ngươi không phải không thích ăn mì sao? Hôm nay vì sao lại ăn rồi?"
"Đó là bởi vì này bát mì này không giống với... ?" Long Phi trong lời nói có chút bí ẩn.
"Không giống với?" Tiêu Nam Hiên lấy lại gần, cầm lấy chiếc đũa ăn một miếng, quả nhiên không giống với đầu bếp trong vương phủ làm, bất quá, hương vị rất đặc biệt, ăn cũng rất ngon, buông chiếc đũa hỏi:"Phòng ăn đổi đầu bếp rồi sao?"
"Không có?" Long Phi trên mặt lộ vẻ tươi cười như trước, sau đó nói:"Ngươi đoán thử xem? Là ai làm?"
Tiêu Nam Hiên mâu trung nghi hoặc một chút, đột nhiên lạnh lùng: "Là nàng?" Hắn lập tức đã nghĩ đến, nàng cư nhiên có thể nấu cơm?
"Đúng."
Long Phi gật gật đầu,"Sư huynh, có phải hay không thật ngoài ý muốn, ngươi vốn định làm khó dễ nàng, nhưng nàng lại luôn ngoài dự kiến của người, một nữ tử kỳ lạ như vậy thật sự làm cho người ta phải tò mò."
"Tò mò?" Tiêu Nam Hiên hừ lạnh: "Đừng quên nữ nhân là không thể tin tưởng."
Long Phi mâu trung có chút đau lòng nhìn hắn, năm năm rồi, hắn còn chưa dứt được đau thương, cừu hận thật sâu ở đáy lòng hắn, làm cho hắn càng ngày càng cực đoan.
Tiêu Nam Hiên khóe môi đột nhiên gợi lên một nụ cười quỷ dị. Chết, nàng không sợ, khổ hình, nàng không sợ, vậy nàng sợ cái gì? Hoặc là nói nữ nhân để ý nhất là cái gì? Tôn nghiêm cùng trong sạch, nếu hai loại đều làm cho nàng mất đi, nàng sẽ như thế nào? Nghĩ vậy đột nhiên hướng về phía ngoài cửa phân phó nói:"Mời Vương phi lại đây."
"Sư huynh, người muốn làm gì?" Long Phi nhìn hắn.
"Rất nhanh ngươi sẽ biết." Hắn cố ý úp mở.
"Ngươi tìm ta làm gì?" Vân Phi Tuyết rảo bước tiến vào cửa, liền lạnh lùng nhìn hắn hỏi, không biết hắn muốn diễn trò gì.
"Sao vậy, Vương phi, ngươi sợ?" Tiêu Nam Hiên bên môi mang theo tia trào phúng.
"Ngươi xem bộ dáng ta là sợ hãi sao?" Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn hắn một cách khinh miệt .
"Vương phi liền cùng bổn vương đi thôi." Tiêu Nam Hiên nói xong, cất bước đi trước ra ngoài.
"Đi nơi nào?" Nàng chẳng qua thuận miệng hỏi, bởi vì mặc kệ đi chỗ nào, nàng cũng không quan tâm.
"Thanh lâu, ngươi không phải rất chờ mong sao? Bổn vương hiện tại sẽ đáp ứng ngươi." Tiêu Nam Hiên lạnh lùng nói, hắn cũng không tin, đến thanh lâu, nàng thật sự có thể không thay đổi sắc mặt.
"Buông tiểu thư ta ra." Tiểu Đào một cắn một miếng vào tay hắn.
"Đáng chết." Công tử phóng đãng sắc mặt giận dữ, tay dùng sức vung lên, thân thể Tiểu Đào liền bay ra ngoài, ngã thật mạnh trên mặt đất.
"Công tử, van cầu ngươi không cần, buông tha ta.........." Vân Phi Tuyết khóc động lòng người.
"Xem bộ dạng đáng thương này, thực làm cho người ta đau lòng. Buông tha ngươi, không có khả năng, bất quá, ta cam đoan không làm đau ngươi." Công tử phóng đãng, một phen kéo nàng qua, bắt đầu xé rách quần áo của nàng.
"Cứu mạng............" Vân Phi Tuyết không còn chút năng lực, chỉ có thể phát ra âm thanh cầu cứu thê thảm.
Tiểu Đào thân thể đau đớn, quỳ rạp trên mặt đất, trơ mắt nhìn nàng cảnh xuân lộ ra ngoài, liền liều mạng khóc to:"Thả tiểu thư của ta ra, đồ hỗn đản nhà ngươi.........."
Vân Phi Tuyết nhìn quần áo bị xé rách, lộ ra bả vai tuyết trắng, cùng cái yếm đỏ thẫm bên trong. Nhìn nam nhân trước mắt gương mặt dữ tợn đáng sợ, nước mắt khuất nhục theo khóe mắt chảy xuống dưới, tuyệt vọng nhắm mắt lại, dù chết nàng cũng muốn bảo vệ trong sạch, há mồm định cắn lưỡi tự sát.........
"Ai da..........ngươi là ai? Dám đánh bổn thiếu gia." Một âm thanh thét lên của nam nhân đột nhiên vang lên ở bên tai.
Vân Phi Tuyết mở to mắt, liền thấy trước mặt một nam nhân tuấn mỹ thân áo xanh, cả người tản ra lãnh khí, đang dùng kiếm chỉ công tử phóng đãng nằm trên mặt đất khóc thét, thanh âm cũng cực lãnh nói đến: "Cút"
"Chết tiệt, các ngươi còn không xông lên." Công tử phóng đãng đưa mắt tìm kiếm hai gia đinh của hắn, lại đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, bọn họ đã nằm ở cửa rồi. Lúc này hắn mới kinh hoảng, đến cửa, lảo đảo đi lên, chạy ra ngoài, căn bản không để ý tới mấy gia đinh nằm ở cửa.
"Cám ơn công tử ân cứu mạng." Vân Phi Tuyết lúc này mới phản ứng lại, cảm kích nói.
Nam nhân lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, vẫn chưa nói chuyện, chính là đem áo khoác trên người cởi ra, ném cho nàng.
Vân Phi Tuyết tiếp nhận áo khoác, lập tức hiểu được, vội vàng mặc vào che đi cảnh xuân đang lộ ra ngoài thân thể, thật sâu thi lễ: "Công tử, xin hỏi tôn tính đại danh, Phi Tuyết về sau nhất định báo đáp ổn thỏa ân cứu mạng hôm nay."
"Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến, tiểu thư bảo trọng, tại hạ xin cáo từ." Nam nhân nói xong, mưa cũng đã tạnh hẳn, bèn xoay người rời đi.
Vân Phi Tuyết vẫn nhìn theo bóng dáng hắn, đã lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
"Tiểu thư, tiểu thư." Tiểu Đào chống thân thể đi tới, gọi nàng.
"Làm sao vậy Tiểu Đào?" Nàng mới hồi phục tinh thần lại.
"Tiểu thư, lên kiệu đi, chúng ta hồi phủ." Tiểu Đào ở một bên nhắc nhở, nên hồi phủ sớm một chút mới có thể an toàn.
"Ân." Vân Phi Tuyết lên kiệu..................
Tiểu Đào tạm dừng một chút, nói: "Đây là lần đầu tiên tiểu thư cùng Dạ công tử gặp mặt. Về sau, cũng mới biết Dạ công tử cũng chính là môn sinh của lão gia, một lần vào trong phủ đến thỉnh an lão gia, vừa đúng lúc cùng tiểu thư gặp nhau, mới biết được hắn gọi Dạ Phong, về sau tiểu thư cùng Dạ công tử liền thường xuyên gặp mặt..........."
Tiểu Đào nói đến đây, Vân Phi Tuyết nghe đã hiểu được rồi, chỉ sợ là lâu ngày sinh tình, hai người đã xác định, trọn đời bên nhau. Chính là thiên ý trêu người, bọn họ đã âm dương xa cách.
Một đêm rất nhanh đã trôi qua, làm Vân Phi Tuyết lần thứ hai mở to mắt, trời đã sáng rồi, lười biếng vận động thắt lưng, liền phát hiện Tiểu Đào đã sớm đem nước rửa mặt đến.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi." Tiểu Đào trên mặt lộ vẻ có lỗi. Sáng sớm, nàng đã đến phòng bếp rồi, nhưng Vương gia ngày hôm qua phân phó nói, muốn Vương phi tự mình giải quyết thức ăn. Cho nên, mọi người cũng không chịu để nàng động tay.
"Sao vậy? Tiểu Đào, ai làm khó dễ ngươi?" Vân Phi Tuyết phát hiện sắc mặt nàng không bình thường, quan tâm hỏi.
"Không có, tiểu thư, ta chải đầu cho người," Tiểu Đào vội vàng lắc đầu, không muốn làm cho nàng lo lắng, nhưng chính mình lại lo lắng vô cùng, tiểu thư ngay cả phòng bếp cũng chưa bao giờ đi qua, làm sao có thể nấu cơm được?
"Được."
Vân Phi Tuyết thấy nàng không nói, cũng không muốn hỏi nhiều, cúi đầu nhìn mái tóc dài bên hông, có chút đau đầu. Thật sự là phiền toái, trước kia lúc ở đội đặc công, đều là một đầu tóc ngắn, thật thoải mái, thật tốt...
"Tiểu Đào, chúng ta đi làm điểm tâm." Chờ Tiểu Đào giúp nàng chải tóc xong, nàng lập tức đứng lên, dân dĩ thực vi thiên*, nàng cũng muốn bộc lộ tài năng, làm cho cái Quỷ vương kia chính mình kinh ngạc mới thôi. Muốn nhìn nàng chê cười, kiếp sau đi.
"Ân, tiểu thư, ta đưa ngươi đi, ta đã biết phòng bếp đi như thế nào rồi." Tiểu Đào gật gật đầu, đi ở phía trước dẫn đường.
"Cám ơn ngươi, Tiểu Đào." Nàng thật sự tri kỷ tốt của ta.
"Tiểu thư, đây là điều ta phải làm." Tiểu Đào ngẩng đầu nhìn nàng, tiểu thư hiện tại cùng trước kia hoàn toàn không giống nhau rồi.
Hạ nhân ở phòng bếp, vừa thấy Vân Phi tuyết đi vào, lập tức đều dừng động tác trên tay, thức ăn ý đứng ở một bên, hiển nhiên là để chờ chê cười nàng.
Vân Phi Tuyết cũng không nhìn đến bọn họ, ánh mắt tìm tòi chung quanh. Không hổ là vương phủ, cái gì cần có đều có, đột nhiên phát hiện một bó mì dài, nàng biết mình nên làm gì rồi? Đi đến lấy thịt lợn, cầm lấy dao thái liên tiếp các miếng thịt mỏng, dùng nước rửa sạch, đặt ở trên cái thớt gỗ, con dao thái ở trong tay quay quay vài lần, rất nhanh thịt đã bị cắt thành những miếng đều nhỏ...........................
Hạ nhân vương phủ ngây ngốc như gà gỗ, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, Tiểu Đào ở một bên lại trố mắt? Tiểu thư, khi nào thì học được? Nàng sao lại không biết? Đây là tiểu thư của nàng sao?
Vân Phi Tuyết vừa chuẩn bị rau xanh cùng gia vị, châm củi lửa, mà bắt đầu nấu món mì thịt rau xanh, đây là món mà nàng thích nhất, cũng là sở trường của nàng, vừa ăn mặn lại vừa ăn chay, vừa là đồ ăn lại vừa là cơm, dinh dưỡng phong phú, thật tốt.
Nhìn thẳng bát mì thơm ngào ngạt ở trước mặt mình, Tiểu Đào còn không dám tin tưởng, đây cư nhiên là tiểu thư tự mình làm được, tiểu thư hiện tại làm cho nàng rất kinh ngạc rồi, cũng làm cho nàng không thể tin được.
"Thất thần làm gì? Mang trở về phòng đi." Vân Phi Tuyết cười nhìn nàng, nha đầu kia phỏng chừng đã bị nàng dọa choáng váng.
"Vâng, tiểu thư." Tiểu Đào lập tức lấy lại tinh thần, bất quá, nàng rất ngưỡng mộ tiểu thư hiện tại.
Vẫn đứng ở ngoài phòng bếp nhìn nàng, Long Phi khóe miệng mang nụ cười thản nhiên, nàng quả nhiên rất đặc biệt, nằm ngoài dự kiến của mọi người.
"Long quản gia, đây là do ta làm, ngươi có muốn nếm thử xem không?" Vân Phi Tuyết vừa đi ra khỏi phòng bếp, liền thấy hắn một thân bạch y đứng ở nơi đó, kêu lên. Ở vương phủ này, hắn là người duy nhất sẵn sàng nói chuyện với nàng.
"Được." Long phi mở miệng, hắn thật sự rất muốn nếm thử xem.
"Tiểu Đào, đi lấy một cái bát." Vân Phi Tuyết phân phó nói, Tiểu Đào nhanh chóng mang đến, nàng đem một bát mì đầy đưa cho hắn nói:"Chúng ta về phòng trước, nếu ngươi thích, ngày mai ta có thể giúp ngươi làm một chút."
"Cám ơn, Vương phi." Long Phi tiếp nhận bát mì kia, nàng đến tột cùng là một nữ tử như thế nào?
"Không cần." Vân Phi Tuyết nói xong, liền cùng Tiểu Đào trở về phòng.
Long Phi trong tay cầm bát mì nóng hổi đi về phòng, vừa muốn động đũa, Tiêu Nam Hiên liền đi từ bên ngoài vào.
"Sư huynh, hôm nay sớm như vậy đã đi xuống rồi sao?" Long Phi tùy ý hỏi.
"Ân, hôm nay không có sự tình gì?" Tiêu Nam Hiên ngồi xuống, nhìn thấy bát mì trên bàn thì kỳ quái hỏi:"Long Phi, ngươi không phải không thích ăn mì sao? Hôm nay vì sao lại ăn rồi?"
"Đó là bởi vì này bát mì này không giống với... ?" Long Phi trong lời nói có chút bí ẩn.
"Không giống với?" Tiêu Nam Hiên lấy lại gần, cầm lấy chiếc đũa ăn một miếng, quả nhiên không giống với đầu bếp trong vương phủ làm, bất quá, hương vị rất đặc biệt, ăn cũng rất ngon, buông chiếc đũa hỏi:"Phòng ăn đổi đầu bếp rồi sao?"
"Không có?" Long Phi trên mặt lộ vẻ tươi cười như trước, sau đó nói:"Ngươi đoán thử xem? Là ai làm?"
Tiêu Nam Hiên mâu trung nghi hoặc một chút, đột nhiên lạnh lùng: "Là nàng?" Hắn lập tức đã nghĩ đến, nàng cư nhiên có thể nấu cơm?
"Đúng."
Long Phi gật gật đầu,"Sư huynh, có phải hay không thật ngoài ý muốn, ngươi vốn định làm khó dễ nàng, nhưng nàng lại luôn ngoài dự kiến của người, một nữ tử kỳ lạ như vậy thật sự làm cho người ta phải tò mò."
"Tò mò?" Tiêu Nam Hiên hừ lạnh: "Đừng quên nữ nhân là không thể tin tưởng."
Long Phi mâu trung có chút đau lòng nhìn hắn, năm năm rồi, hắn còn chưa dứt được đau thương, cừu hận thật sâu ở đáy lòng hắn, làm cho hắn càng ngày càng cực đoan.
Tiêu Nam Hiên khóe môi đột nhiên gợi lên một nụ cười quỷ dị. Chết, nàng không sợ, khổ hình, nàng không sợ, vậy nàng sợ cái gì? Hoặc là nói nữ nhân để ý nhất là cái gì? Tôn nghiêm cùng trong sạch, nếu hai loại đều làm cho nàng mất đi, nàng sẽ như thế nào? Nghĩ vậy đột nhiên hướng về phía ngoài cửa phân phó nói:"Mời Vương phi lại đây."
"Sư huynh, người muốn làm gì?" Long Phi nhìn hắn.
"Rất nhanh ngươi sẽ biết." Hắn cố ý úp mở.
"Ngươi tìm ta làm gì?" Vân Phi Tuyết rảo bước tiến vào cửa, liền lạnh lùng nhìn hắn hỏi, không biết hắn muốn diễn trò gì.
"Sao vậy, Vương phi, ngươi sợ?" Tiêu Nam Hiên bên môi mang theo tia trào phúng.
"Ngươi xem bộ dáng ta là sợ hãi sao?" Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn hắn một cách khinh miệt .
"Vương phi liền cùng bổn vương đi thôi." Tiêu Nam Hiên nói xong, cất bước đi trước ra ngoài.
"Đi nơi nào?" Nàng chẳng qua thuận miệng hỏi, bởi vì mặc kệ đi chỗ nào, nàng cũng không quan tâm.
"Thanh lâu, ngươi không phải rất chờ mong sao? Bổn vương hiện tại sẽ đáp ứng ngươi." Tiêu Nam Hiên lạnh lùng nói, hắn cũng không tin, đến thanh lâu, nàng thật sự có thể không thay đổi sắc mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.