Chương 75: Chương kết
Ngữ Tuyết
18/06/2023
Hắn đưa tay xoa xoa huyệt thái dương rồi từ từ mở mắt, ánh sáng từ khung cửa hắt vào khiến hắn không nhìn rõ chỉ thấy bóng dáng nữ tử mờ ảo xuất hiện.
- Lan nhi, là nàng sao?
- Đúng vậy, là ta, Tiểu Cẩn chàng phải phấn chấn lên chứ, ta không sao rồi chẳng phải sao?
- Tốt quá rồi nàng chưa chết, Lan nhi, nàng có biết ta đau lòng lắm không?
- Ta xin lỗi
Nàng rũ mắt, hắn đưa tay muốn chạm vào nàng nhưng tay hắn xuyên qua cơ thể, không chạm được nàng. Trong khoảnh khắc đó tim hắn như hàng vạn mũi kiếm đâm vào, rất đau, tại sao hắn lại không chạm vào nàng được chứ, chẳng phải nàng đã không sao rồi sao?
- Lan nhi, tại sao vậy chứ?
- Tiểu Cẩn à, ta xin lỗi, ta đến là để từ biệt chàng
- Không! Đừng như vậy mà! Lan nhi nàng đừng đi, đừng bỏ rơi ta có được không?
Thân ảnh nàng như không nghe thấy lời hắn nói mà cứ nhạt dần rồi biến mất. Tử Cẩn giật mình mở mắt, thì ra chỉ là một giấc mơ thôi.
- Hoàng huynh, huynh tỉnh rồi, tốt quá!
- Lan nhi đâu? Nàng ấy đang ở đâu, mau nói ta biết đi!
- Chuyện này...
- Đệ mau nói đi!
- Hoàng hậu qua đời, đã tổ chức quốc tang, hoàng huynh, huynh đừng như vậy mà...
- Sao lại có thể như vậy, ta không tin, ta còn chưa hoàn thành giao ước với nàng ấy mà. Không được, ta phải đi tìm nàng ấy
Hắn mặc kệ mọi người ở đó ngăn cản, chân còn chưa kịp mang giày đã vội bước ra cửa, Bạch Thiếu Ngạn thở dài rồi đánh hắn ngất. Không ngờ một hoàng đế cao cao tại thượng, lạnh lùng, uy nghiêm lại vì cái chết của hoàng hậu mà trở nên điên cuồng như vậy. Cái chết của nàng y cũng rất đau, chỉ là không bộc lộ, bây giờ chỉ có thể chờ một thời gian để hắn bình tâm lại thôi.
Hai năm sau
Hoàng đế vì cái chết của hoàng hậu mà đau lòng, sau khi nhường ngôi lại cho Thần vương Minh Tử Duy thì một mình đi ngao du tứ hải không một ai biết tung tích.
Minh Tử Cẩn một mình đi trên đường phố vô cùng đông đúc náo nhiệt, tấm mặt nạ che đi dung mạo tuấn mĩ của hắn. Hắn nhớ nàng rất ham vui, mỗi lần hắn rảnh rỗi đều kéo hắn đi dạo phố, đôi khi nàng nhìn thấy ánh mắt của nữ nhân khác nhìn hắn lâu một chút cũng sẽ giận lẫy. Nghĩ đến đó trong tim hắn lại nhói lên, hai năm rồi, hắn đi ngao du ở khắp nơi để thực hiện lời hứa với nàng, còn nàng hắn nghĩ có lẽ đang ở một thế giới khác dõi theo hắn.
- Tên trộm kia, mau đứng lại!
Trên đường phố một nam nhân đang cầm túi đồ cắm đầu mà chạy, phía sau là một nữ nhân đuổi theo, trong chớp mắt nữ nhân dùng khinh công phi thân chặn trước mặt tên trộm. Vừa hay sự việc xảy ra ngay trước mắt hắn, Tử Cẩn sững người người nữ nhân đang tóm lấy tên trộm.
- Cô nương, cô không mệt sao, đã đuổi từ sáng đến giờ rồi ta, không được, ta sắp chết rồi!
Tên trộm chống hông thở phì phò, làm trộm bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên có người đuổi dai như vậy.
- Trả đồ cho lão nương, nhanh lên, không ta đánh gãy chân ngươi bây giờ!
- Trả này, lấy có một túi đồ chưa kịp mở ra xem đã bị đuổi cho sắp chết đến nơi rồi, cô nương ta bái phục cô luôn đấy!
- Hừ, lần này tha cho ngươi
Nàng lấy lại túi đồ rồi chuẩn bị rời đi, hắn theo bản năng gọi nàng lại. Nữ nhân này có dung mạo rất giống Lan nhi của hắn.
- Sở Lan!
- Hửm, ngươi gọi ta sao?
Nàng nhìn xuống tay nam nhân còn đang nắm lấy cánh tay nàng, hắn cũng nhận thấy ánh mắt của nàng mà rụt tay lại.
- Cô nương thật xin lỗi, tại hạ thất lễ rồi
- Không sao, nhưng mà sao ngươi biết tên ta vậy?
- Cô... cô tên Sở Lan?
Đây là một sự trùng hợp hay thật sự nàng chưa chết, hắn hồi hộp đợi câu trả lời từ nàng.
- Thì lúc nãy ngươi gọi tên ta, bây giờ lại hỏi là sao?
- Vậy cô nương nhận ra ta không?
Hắn tháo bỏ mặt nạ, nàng nhìn hắn một lúc rồi lắc đầu.
- Không quen, ngươi là ai chứ?
- Tại hạ nhận nhầm người, mong cô nương thứ lỗi
Tuy không biết đó có phải là nàng hay không nhưng nghe câu trả lời Tử Cẩn thấy khó chịu, hắn thất vọng xoay người bỏ đi. Trong thời khắc hắn định bước đi thì có người đã ôm lấy hắn từ đằng sau.
- Đồ ngốc này, chàng không nhận ra ta sao? Ta chỉ nói có một câu thôi mà chàng đã bỏ đi rồi!
- Lan... Lan nhi, là nàng thật sao?
- Trên đời này không có Sở Lan thứ hai đâu!
Tử Cẩn cứ ngỡ như đang trong giấc mộng, nếu quả thật là mộng hắn tình nguyện không thức dậy nữa. Nàng vừa nhìn là biết hắn nghĩ gì, bàn tay nhanh nhẹn nắm lấy má hắn mà véo một cái rõ đau.
- Không phải là mơ đâu, ta còn sống sờ sờ đây này
- Sao nàng biết ta đang nghĩ gì
- Đoán thử xem!
- Được rồi, lúc nãy nàng làm ta đau lòng đó
- Vậy từ từ ta bù đắp cho chàng được không? Chàng muốn ta bù đắp gì nào?
- Ta muốn nàng mỗi thời mỗi khắc đều ở bên cạnh ta
- Đi nhà xí cũng phải bên cạnh luôn sao?
Nàng hỏi làm khóe môi hắn co giật, đây quả thật là Lan nhi của hắn không nhầm lẫn vào đâu được. Cái tính hay bắt bẻ không ai có thể bằng nàng cả.
- Trừ những trường hợp đó ra nàng đều phải ở cạnh ta
- Được thôi, quyết định vậy đi, bây giờ chúng ta tính sổ đi!
- Tính sổ cái gì?
Hắn mờ mịt không hiểu, hình như hắn đâu có chọc nàng cái gì đâu, nhưng thôi, bây giờ hắn đang rất vui nên cho dù nàng làm gì hắn cũng được.
- Chàng có biết ta bò ra từ quan tài khổ sở như thế nào không hả?
- Nàng bò ra từ quan tài?
- Hừ, đám người các chàng thật đáng ghét! Lão nương đây còn chưa chết mà dám đem đi mai táng, cũng may ta có nội lực thâm hậu đấy
Khi nào về hoàng cung hắn phải tính sổ với bọn Tử Duy, thê tử nhà hắn còn sống mà lại dám đem bỏ vào quan tài, bọn họ hại hắn hai năm không được gặp thê tử đó!
- Vi phu xin lỗi, lúc đó ta hôn mê nên không kịp ngăn cản bọn họ, đợi có cơ hội ta sẽ tính sổ với bọn họ giúp nàng
- Mà thôi cũng không thể trách bọn họ được, lúc đó ta đã tắt thở rồi
Lúc đó nàng đúng là đã không còn hơi thở, cũng may là có tên thỏ hỗn độn kia đến giúp nàng.
Sau khi đỡ cho hắn một chưởng nàng liền chìm vào trạng thái chết giả, Sở Lan nghe tiếng nói có điểm hơi quen phát ra, nàng bị hút vào trong không gian hỗn độn.
- Này, không phải đó chứ, ta chết rồi sao?
- Đáng lý ra là phải chết, có điều đến cuối ngươi vẫn thoát được kiếp này.
- Là sao, ngươi nói rõ hơn một chút đi
- Có vậy mà cũng không hiểu, ban đầu tác giả định là sẽ để ngươi chết còn hắn thì đau lòng nhường ngôi rồi đi ngao du nhưng tác giả lại thay đổi ý định rồi
- Vậy ta còn sống đúng không?
- Đúng, bây giờ ngươi mau tìm cách ra ngoài đi
Nàng chợt mở to mắt, không gian tối om chẳng nhìn thấy gì, cảm giác như sắp thiếu dưỡng khí làm nàng thật khó chịu. Dồn toàn lực, Sở Lan vung chưởng phá nát quan tài rồi phi thân lên, đám người canh chừng hoàng lăng bị nàng dọa cho khiếp vía.
- Lan nhi! Lan nhi!
Nàng đang trong mớ suy nghĩ bị hắn kéo trở về thực tại, cho dù quá trình như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng bây giờ là kết quả, kết quả cuối cùng chính là hai người ở bên cạnh nhau mãi mãi.
- Chúng ta đi thôi, từ nay về sau ta sẽ không rời xa chàng nữa
- Được, một lời đã định bên nhau đến già
Hai người nắm chặt tay nhau mỉm cười hạnh phúc, quãng đời còn dài, tương lai tốt đẹp phía trước còn đợi bọn họ.
- Lan nhi, là nàng sao?
- Đúng vậy, là ta, Tiểu Cẩn chàng phải phấn chấn lên chứ, ta không sao rồi chẳng phải sao?
- Tốt quá rồi nàng chưa chết, Lan nhi, nàng có biết ta đau lòng lắm không?
- Ta xin lỗi
Nàng rũ mắt, hắn đưa tay muốn chạm vào nàng nhưng tay hắn xuyên qua cơ thể, không chạm được nàng. Trong khoảnh khắc đó tim hắn như hàng vạn mũi kiếm đâm vào, rất đau, tại sao hắn lại không chạm vào nàng được chứ, chẳng phải nàng đã không sao rồi sao?
- Lan nhi, tại sao vậy chứ?
- Tiểu Cẩn à, ta xin lỗi, ta đến là để từ biệt chàng
- Không! Đừng như vậy mà! Lan nhi nàng đừng đi, đừng bỏ rơi ta có được không?
Thân ảnh nàng như không nghe thấy lời hắn nói mà cứ nhạt dần rồi biến mất. Tử Cẩn giật mình mở mắt, thì ra chỉ là một giấc mơ thôi.
- Hoàng huynh, huynh tỉnh rồi, tốt quá!
- Lan nhi đâu? Nàng ấy đang ở đâu, mau nói ta biết đi!
- Chuyện này...
- Đệ mau nói đi!
- Hoàng hậu qua đời, đã tổ chức quốc tang, hoàng huynh, huynh đừng như vậy mà...
- Sao lại có thể như vậy, ta không tin, ta còn chưa hoàn thành giao ước với nàng ấy mà. Không được, ta phải đi tìm nàng ấy
Hắn mặc kệ mọi người ở đó ngăn cản, chân còn chưa kịp mang giày đã vội bước ra cửa, Bạch Thiếu Ngạn thở dài rồi đánh hắn ngất. Không ngờ một hoàng đế cao cao tại thượng, lạnh lùng, uy nghiêm lại vì cái chết của hoàng hậu mà trở nên điên cuồng như vậy. Cái chết của nàng y cũng rất đau, chỉ là không bộc lộ, bây giờ chỉ có thể chờ một thời gian để hắn bình tâm lại thôi.
Hai năm sau
Hoàng đế vì cái chết của hoàng hậu mà đau lòng, sau khi nhường ngôi lại cho Thần vương Minh Tử Duy thì một mình đi ngao du tứ hải không một ai biết tung tích.
Minh Tử Cẩn một mình đi trên đường phố vô cùng đông đúc náo nhiệt, tấm mặt nạ che đi dung mạo tuấn mĩ của hắn. Hắn nhớ nàng rất ham vui, mỗi lần hắn rảnh rỗi đều kéo hắn đi dạo phố, đôi khi nàng nhìn thấy ánh mắt của nữ nhân khác nhìn hắn lâu một chút cũng sẽ giận lẫy. Nghĩ đến đó trong tim hắn lại nhói lên, hai năm rồi, hắn đi ngao du ở khắp nơi để thực hiện lời hứa với nàng, còn nàng hắn nghĩ có lẽ đang ở một thế giới khác dõi theo hắn.
- Tên trộm kia, mau đứng lại!
Trên đường phố một nam nhân đang cầm túi đồ cắm đầu mà chạy, phía sau là một nữ nhân đuổi theo, trong chớp mắt nữ nhân dùng khinh công phi thân chặn trước mặt tên trộm. Vừa hay sự việc xảy ra ngay trước mắt hắn, Tử Cẩn sững người người nữ nhân đang tóm lấy tên trộm.
- Cô nương, cô không mệt sao, đã đuổi từ sáng đến giờ rồi ta, không được, ta sắp chết rồi!
Tên trộm chống hông thở phì phò, làm trộm bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên có người đuổi dai như vậy.
- Trả đồ cho lão nương, nhanh lên, không ta đánh gãy chân ngươi bây giờ!
- Trả này, lấy có một túi đồ chưa kịp mở ra xem đã bị đuổi cho sắp chết đến nơi rồi, cô nương ta bái phục cô luôn đấy!
- Hừ, lần này tha cho ngươi
Nàng lấy lại túi đồ rồi chuẩn bị rời đi, hắn theo bản năng gọi nàng lại. Nữ nhân này có dung mạo rất giống Lan nhi của hắn.
- Sở Lan!
- Hửm, ngươi gọi ta sao?
Nàng nhìn xuống tay nam nhân còn đang nắm lấy cánh tay nàng, hắn cũng nhận thấy ánh mắt của nàng mà rụt tay lại.
- Cô nương thật xin lỗi, tại hạ thất lễ rồi
- Không sao, nhưng mà sao ngươi biết tên ta vậy?
- Cô... cô tên Sở Lan?
Đây là một sự trùng hợp hay thật sự nàng chưa chết, hắn hồi hộp đợi câu trả lời từ nàng.
- Thì lúc nãy ngươi gọi tên ta, bây giờ lại hỏi là sao?
- Vậy cô nương nhận ra ta không?
Hắn tháo bỏ mặt nạ, nàng nhìn hắn một lúc rồi lắc đầu.
- Không quen, ngươi là ai chứ?
- Tại hạ nhận nhầm người, mong cô nương thứ lỗi
Tuy không biết đó có phải là nàng hay không nhưng nghe câu trả lời Tử Cẩn thấy khó chịu, hắn thất vọng xoay người bỏ đi. Trong thời khắc hắn định bước đi thì có người đã ôm lấy hắn từ đằng sau.
- Đồ ngốc này, chàng không nhận ra ta sao? Ta chỉ nói có một câu thôi mà chàng đã bỏ đi rồi!
- Lan... Lan nhi, là nàng thật sao?
- Trên đời này không có Sở Lan thứ hai đâu!
Tử Cẩn cứ ngỡ như đang trong giấc mộng, nếu quả thật là mộng hắn tình nguyện không thức dậy nữa. Nàng vừa nhìn là biết hắn nghĩ gì, bàn tay nhanh nhẹn nắm lấy má hắn mà véo một cái rõ đau.
- Không phải là mơ đâu, ta còn sống sờ sờ đây này
- Sao nàng biết ta đang nghĩ gì
- Đoán thử xem!
- Được rồi, lúc nãy nàng làm ta đau lòng đó
- Vậy từ từ ta bù đắp cho chàng được không? Chàng muốn ta bù đắp gì nào?
- Ta muốn nàng mỗi thời mỗi khắc đều ở bên cạnh ta
- Đi nhà xí cũng phải bên cạnh luôn sao?
Nàng hỏi làm khóe môi hắn co giật, đây quả thật là Lan nhi của hắn không nhầm lẫn vào đâu được. Cái tính hay bắt bẻ không ai có thể bằng nàng cả.
- Trừ những trường hợp đó ra nàng đều phải ở cạnh ta
- Được thôi, quyết định vậy đi, bây giờ chúng ta tính sổ đi!
- Tính sổ cái gì?
Hắn mờ mịt không hiểu, hình như hắn đâu có chọc nàng cái gì đâu, nhưng thôi, bây giờ hắn đang rất vui nên cho dù nàng làm gì hắn cũng được.
- Chàng có biết ta bò ra từ quan tài khổ sở như thế nào không hả?
- Nàng bò ra từ quan tài?
- Hừ, đám người các chàng thật đáng ghét! Lão nương đây còn chưa chết mà dám đem đi mai táng, cũng may ta có nội lực thâm hậu đấy
Khi nào về hoàng cung hắn phải tính sổ với bọn Tử Duy, thê tử nhà hắn còn sống mà lại dám đem bỏ vào quan tài, bọn họ hại hắn hai năm không được gặp thê tử đó!
- Vi phu xin lỗi, lúc đó ta hôn mê nên không kịp ngăn cản bọn họ, đợi có cơ hội ta sẽ tính sổ với bọn họ giúp nàng
- Mà thôi cũng không thể trách bọn họ được, lúc đó ta đã tắt thở rồi
Lúc đó nàng đúng là đã không còn hơi thở, cũng may là có tên thỏ hỗn độn kia đến giúp nàng.
Sau khi đỡ cho hắn một chưởng nàng liền chìm vào trạng thái chết giả, Sở Lan nghe tiếng nói có điểm hơi quen phát ra, nàng bị hút vào trong không gian hỗn độn.
- Này, không phải đó chứ, ta chết rồi sao?
- Đáng lý ra là phải chết, có điều đến cuối ngươi vẫn thoát được kiếp này.
- Là sao, ngươi nói rõ hơn một chút đi
- Có vậy mà cũng không hiểu, ban đầu tác giả định là sẽ để ngươi chết còn hắn thì đau lòng nhường ngôi rồi đi ngao du nhưng tác giả lại thay đổi ý định rồi
- Vậy ta còn sống đúng không?
- Đúng, bây giờ ngươi mau tìm cách ra ngoài đi
Nàng chợt mở to mắt, không gian tối om chẳng nhìn thấy gì, cảm giác như sắp thiếu dưỡng khí làm nàng thật khó chịu. Dồn toàn lực, Sở Lan vung chưởng phá nát quan tài rồi phi thân lên, đám người canh chừng hoàng lăng bị nàng dọa cho khiếp vía.
- Lan nhi! Lan nhi!
Nàng đang trong mớ suy nghĩ bị hắn kéo trở về thực tại, cho dù quá trình như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng bây giờ là kết quả, kết quả cuối cùng chính là hai người ở bên cạnh nhau mãi mãi.
- Chúng ta đi thôi, từ nay về sau ta sẽ không rời xa chàng nữa
- Được, một lời đã định bên nhau đến già
Hai người nắm chặt tay nhau mỉm cười hạnh phúc, quãng đời còn dài, tương lai tốt đẹp phía trước còn đợi bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.