Vương Phi Của Ta Là Đại Tướng Quân
Chương 3: Sinh Thần Thứ Sáu
Quyên Style
21/08/2023
Khi tỉnh lại cô liền thấy mọi người xung quanh phụ thân, đại ca, mẫu thân hỏi " Con/Muội sao rồi đã đỡ hơn chưa? Vết thương còn đau không. "
Cô nằm sấp trên giường vì chiếc lưng có vết thương nhìn phía mọi người lắc đầu
" Con không sao. Nhưng Nhị Ca đâu rồi ạ sao con không thấy. "
Mạc Lãnh Nghiêu nhìn cô nói " Sau khi muội ngất thì Nhị đệ cũng ngất, đang nghỉ ở phòng. "
" Vậy ạ, vậy mọi người ra ngoài trước đi ạ con muốn nghỉ ngơi chút. "
Mẫu thân cô nghe vậy vỗ nhẹ vào tay cô rồi kéo tay phụ thân cô và đại ca cô ra ngoài " Vậy con nghỉ ngơi đi. Chúng ta ra ngoài trước "
Mọi người đi hết rồi cô nằm suy nghĩ ngẫm lại mọi thứ một hồi lâu. * Mọi việc xảy ra quá nhanh. Vậy mà cũng đã 5 năm ở thế giới này rồi. Lâu vậy ta cũng quên luôn mình là người xuyên không.Người thân ở đây đối xử với ta quá tốt làm lấp liếm sự thiếu sót tình cảm mẫu tử khi ở thế giới kia. Nếu giờ có thể về lại nơi đấy liệu ta có nỡ bỏ nơi chứa tình thân phụ mẫu này mà về không ! "
Cô đang chầm ngâm suy nghĩ bỗng có một bàn tay từ phía sau cốc vào đầu cô.
" Đang suy nghĩ gì vậy ? "
Cô giật mình quay lại " Hóa ra là Nhị Ca. Vết thương của Ca sao rồi ? Đã đỡ hơn chút nào chưa ! "
Mạc Đức Minh lại gần ngồi cạnh giường cô rồi đặt lọ thuốc bôi " Huynh không sao, đây là thuốc có thể làm mờ sẹo. Ngược lại là muội ấy, ta đã mất công đẩy muội ra muội còn lao vào đỡ cho ta làm gì. "
Cô thút thít ôm Mạc Đức Minh " Tại thấy Nhị Ca vì muội mà bị đánh như vậy muội thật sự cảm thấy rất áy náy. Nếu muội không đòi đi theo ca bằng được thì có lẽ phụ thân sẽ không phát hiện và phạt Nhị Ca rồi. "
Mạc Đức Minh xoa đầu cô " Được rồi không sao, mấy vết thương đấy cũng chỉ là ngoài da không có gì nghiêm trọng. "
Cô tỏ ra vẻ mặt đáng thương ghé sát vào tai Mạc Đức Minh thì thào " Nhị Ca à lúc nào huynh đến đó lấy món đồ gì gì đó thì cho muội đi cùng với nhá! "
Mạc Đức Minh cộ vào chán cô " Lan nhi bị đánh nhưng ý chí vào đấy vẫn cứng nha! Nhưng lần tới nếu có đi ta sẽ không đưa muội đi theo. "
Cô nũng nịu " Bị đánh đòn thì vẫn phải chịu đòn nhưng đi chơi thì vẫn phải đi. Nhị Ca cho muội đi chung đi mà. "
Mạc Đức Minh lắc đầu " Không được, nhỡ muội đi mà bị phát hiện lại giống hôm nay rồi bị phạt nặng hơn sau đó sẽ dẫn đến nhiều phiền phức cho ta vậy nên muội không thể đi. "
" Nhị Ca cho muội đi cùng đi, lần sau muội sẽ cảnh giác hơn, chắc chắn sẽ không xảy ra sự cố như hôm nay. "
Mạc Đức Minh vẫn lắc đầu " Thôi thôi thân thể này của ta không chịu được những đòn roi đấy đâu. Muội tha cho cái thân thể già này đi, toàn thấy hại ta thôi. "
Cô tỏ vẻ đáng thương có một ẩn ý sâu trong lời nói " Nhị Ca cho muội đi cùng đi, Lan nhi hứa sẽ không để cái thân thể kia của Ca chịu thêm bất kì một đòn roi nào nữa. Lan nhi đã xuống nước cầu xin ca vậy rồi mà Nhị Ca vẫn không cho muội theo thì đừng trách muội không nể tình Huynh muội đâu à nha. "
Mạc Đức Minh nhìn cô có vẻ nghiêm túc giọng hơi trầm nói với cô " Lan nhi đang uy hiếp ta ! "
Cô gật đầu " Cũng có thể cho là như vậy đi. Biết đâu ta lại trượt miệng nói cho Đại Ca biết Nhị Ca chỉ là trượt chân giẫm nát cây 'tiên quy' mà Đại Ca cất công tìm kiếm. Nhị Ca cũng biết mà, phụ thân rất quý trọng những thứ mẫu thân tặng cho nên ta sẽ không nói cho phụ thân biết Nhị Ca làm hỏng đôi giày mẫu thân may để tặng cho phụ thân. "
Mạc Đức Minh hoảng lên " Mu....Muội sao muội biết được hết vậy ? Muội theo dõi ta sao. "
Cô cười đắc ý " Ở trong cái phủ này không có chuyện xấu gì Nhị Ca làm mà muội không biết trừ khi huynh ra bên ngoài. "
Mạc Đức Minh nói không rõ chỉ tay vào cô
" Có...có vẻ như Lan nhi nguy hiểm hơn ta nghĩ. Bình thường thấy ngốc nghếch chỉ hơi quậy chút nhưng không ngờ Lan nhi lại có chút mưu mô nha. "
Cô cười đắc ý " hehe Nhị Ca đã quá khen rồi. Cũng thường thôi, chẳng qua muội muốn làm con ngoan trước mặt phụ thân mẫu thân mà thôi. Để nhiều lúc muội ở bên ngoài có phá phách thì phụ thân, mẫu thân biết đâu sẽ tin tưởng ta tuyệt đối. "
Mạc Đức Minh véo má cô " Hóa ra mỗi lần Lan nhi ngoan ngoãn đó chỉ là ngụy tạo cho sự phá phách sao. Mưu mô nha, còn nguy hiểm hơn ta. "
" Nhị Ca bỏ tay Ca ra khỏi mặt muội nhanh. " Mạc Đức Minh buông tay đứng dậy định rời đi. Nhưng bị cô gọi lại.
" Nhị Ca ! Huynh định cứ vậy mà đi sao, đừng đánh trống lảng nữa. Mau nói đi, Nhị Ca có đồng ý cho muội đi cùng không? "
Hẳn chỉ còn cách gật đầu đồng ý. Cô nhận được câu trả lời liền kêu Mạc Đức Minh đi đi " Ngay từ đầu Ca đồng ý cho Lan nhi đi cùng có phải hơn không. Cứ để Lan nhi phải dùng đến trò thì mới đồng ý. Được rồi Nhị Ca về đi cho Lan nhi nghỉ ngơi. Nhớ lúc nào đi báo cho muội. Nhi Ca đi thông thả Lan nhi không tiễn, bye bye. "
" Bye bye là gì vậy Lan nhi ? "
* Chết rồi vẫn quen miệng bắn từ hiện đại rồi. *
" À bye bye là tạm biệt ấy mà "
Mạc Đức Minh gật đầu miệng vẫn lẩm bẩm bye bye " Vậy bye bye Lan nhi "
1 tuần sau :
Cô đang đọc sách kể về các đại hiệp trong giang hồ thì Mạc Đức Minh đi vào nói với cô " Ba ngày nữa chúng ta sẽ tới nơi kia. "
Cô gấp quyển sách đặt xuống " Ơ nhưng ba ngày nữa không phải là sinh thần thứ sáu của muội sao. "
" Vậy nên ta đang lo lắng không biết xuất phủ bằng cách nào đây. "
Mạc Đức Minh rót chén trà lên uống " Người bên đấy họ nói tìm đủ rồi hiện đang vận chuyển nốt thứ còn lại. Sau ba ngày nữa là về. Nhưng hôm ấy lại là sinh thần của muội thì phụ thân mẫu thân và đại ca sẽ ở phủ và chúng ta không thể ra ngoài được. "
Cô ngồi suy nghĩ rồi nói " Lan nhi có cách, lúc sinh thần của muội chẳng phải phụ thân sẽ đáp ứng một yêu cầu của muội sao. Đến lúc ấy chỉ cần xin phụ thân cho xuất phủ chơi là được. "
" Dù có xuất phủ được thì phụ thân sẽ sai người giám sát đâu thể đi. "
Cô vỗ vai Mạc Đức Minh " Việc đấy huynh chớ lo, ta có đối sách. "
Ba ngày sau : Sinh thần Mạc Phương Lan
Một mâm trưng bày toàn những món cô thích mọi người ngồi xung quanh cô mẫu thân chúc cô vui vẻ xinh đẹp ngoan ngoãn. Phụ thân cô thì vừa chúc vừa đáp ứng cô một yêu cầu. " Lan nhi nay là ngày mà ông trời ban xuống phủ ta một tiểu thiên sứ, phụ thân sẽ đáp ứng con một yêu cầu trong khả năng của ta. "
Cô nhanh miệng " Yêu cầu gì cũng được ạ ! "
Mạc Ngụy Quân gật đầu " Chỉ cần trong khả năng của phụ thân. "
" Vậy con muốn được xuất phủ đi chơi cùng với Nhị Ca. "
Mạc Ngụy Quân cười " Để ta bảo Đại Ca đi cùng Lan nhi. "
Cô đứng dậy lại gần Mạc Ngụy Quân xì xào vào tai gì đó " Phụ thân à dạo này con với Nhị Ca có chút mâu thuẫn nên con muốn xuất phủ cùng Nhị Ca để giải hoà. Nếu người để Đại Ca đi cùng thì lại không để Nhị Ca được tự nhiên vì mỗi lần chỉ cần Nhị Ca nhìn con chằm chằm một cái là đã bị Đại Ca từ đâu chạy lại mắng cho một trận rồi. Nên phụ thân à... "
" Vậy ý của Lan nhi là muốn chỉ có hai đứa xuất phủ giải hoà thôi đúng không. Vậy được phụ thân đồng ý. "
" Đa tạ phụ thân. Con thương người nhất nhất luôn. "
" Minh nhi à ta sẽ để con và Lan nhi xuất phủ ra ngoài chơi đồng thời giải chút mâu thuẫn của hai đứa. Nếu con mà bắt nạt con bé thì liệu trừng với ta. " Mạc Ngụy Quân dùng ánh mắt sắc nhọn liếc Mạc Đức Minh.
Mạc Đức Minh rụt rè " Vâng " rồi liếc qua nhìn cô gật đầu nhẹ. * Muội khi nãy nói gì với phụ thân vậy ? "
* Bí mật. Không nói cho ca biết. * tâm linh tương thông hiểu ý nhau quá mà.
Mạc Lãnh Nghiêu cất giọng " Phụ thân để con đi cùng với hai đứa nó tránh Nhị đệ bắt nạt Lan nhi. "
Mạc Quân Ngụy gạt tay " Không cần. Lan nhi nói chỉ cần hai đứa nó đi chơi thôi, con cứ ở phủ đi. "
Mạc Lãnh Nghiêu hậm hực nhìn Mạc Đức Minh bằng ánh mắt sắc bén " Nếu đệ bắt nạt muội ấy thì đệ chết với ta hừ. "
Rồi lại quay sang nhìn cô lấy trong người ra một tấm gỗ khắc hình cô, trên cổ đeo chiếc vòng có gắn mặt đá hình thôi làm cô bàng hoàng. Cô ngập ngừng hỏi " Đại Ca cái dây truyền trên cổ hình gỗ này ở đâu vậy ạ. "
Mạc Lãnh Nghiêu nói " Đợt trước ta có đọc một cuốn sách thấy có hình chiếc vòng này ta nhìn thấy khá hợp với muội nên đã vẽ lại và tự tay khắc lên tấm gỗ ấy. Sao vậy cái đó có vấn đề gì sao. "
Cô hoàn hồn " Dạ không có gì. Tại muội thấy nó khá đẹp. Mà quyển sách ấy ca còn không, có thể cho muội mượn được chứ. "
" Tất nhiên rồi. Mai ta mang qua phòng cho muội. "
" Đa tạ Đại Ca. "
Mẫu thân cô lấy ra ba sợi vòng bằng vải màu đỏ tự tay làm ra đeo lên cho ba huynh muội. Sợi của Mạc Lãnh Nghiêu có treo hình con ưng. Sợi của Mạc Đức Minh treo hình đại bàng. Còn sợi của cô treo hình con nhạn. Mỗi một sợi được đeo lên trên tay ba người, Phạn Ánh Vy vừa đeo lên vừa giải thích ý nghĩa.
" Sợi thứ nhất của Nghiêu nhi hình con ưng nó đại diện cho con bở nó có một tầm nhìn xa và rộng ý chí cao vậy nên loài ưng rất hợp với Nghiêu nhi. Của Minh nhi là đại bàng vì chúng thích làm những điều mình muốn, mạnh mẽ sải cánh giang rộng bầu trời. Còn của Lan nhi thì loài này ta cũng không rõ bởi vì ta thấy loài chim nhận này khá hợp với tính cách của con. "
Ba người đồng thanh " Đa tạ mẫu thân "
Mạc Ngụy Quân nói " Được rồi đến đây ăn cơm thôi không nguội hết bây giờ. Lan nhi đói rồi đúng không, lại đây ngồi cạnh phụ thân nào. "
Mạc Ngụy Quân gắp cho cô cái đùi gà nướng " Này Lan nhi ăn nhiều vào cho lớn. Mọi người ăn nhiều vào. "
Bữa cơm đầy ắp tiếng cười đùa vui vẻ của mọi người trôi dần dần đi.
Cô nằm sấp trên giường vì chiếc lưng có vết thương nhìn phía mọi người lắc đầu
" Con không sao. Nhưng Nhị Ca đâu rồi ạ sao con không thấy. "
Mạc Lãnh Nghiêu nhìn cô nói " Sau khi muội ngất thì Nhị đệ cũng ngất, đang nghỉ ở phòng. "
" Vậy ạ, vậy mọi người ra ngoài trước đi ạ con muốn nghỉ ngơi chút. "
Mẫu thân cô nghe vậy vỗ nhẹ vào tay cô rồi kéo tay phụ thân cô và đại ca cô ra ngoài " Vậy con nghỉ ngơi đi. Chúng ta ra ngoài trước "
Mọi người đi hết rồi cô nằm suy nghĩ ngẫm lại mọi thứ một hồi lâu. * Mọi việc xảy ra quá nhanh. Vậy mà cũng đã 5 năm ở thế giới này rồi. Lâu vậy ta cũng quên luôn mình là người xuyên không.Người thân ở đây đối xử với ta quá tốt làm lấp liếm sự thiếu sót tình cảm mẫu tử khi ở thế giới kia. Nếu giờ có thể về lại nơi đấy liệu ta có nỡ bỏ nơi chứa tình thân phụ mẫu này mà về không ! "
Cô đang chầm ngâm suy nghĩ bỗng có một bàn tay từ phía sau cốc vào đầu cô.
" Đang suy nghĩ gì vậy ? "
Cô giật mình quay lại " Hóa ra là Nhị Ca. Vết thương của Ca sao rồi ? Đã đỡ hơn chút nào chưa ! "
Mạc Đức Minh lại gần ngồi cạnh giường cô rồi đặt lọ thuốc bôi " Huynh không sao, đây là thuốc có thể làm mờ sẹo. Ngược lại là muội ấy, ta đã mất công đẩy muội ra muội còn lao vào đỡ cho ta làm gì. "
Cô thút thít ôm Mạc Đức Minh " Tại thấy Nhị Ca vì muội mà bị đánh như vậy muội thật sự cảm thấy rất áy náy. Nếu muội không đòi đi theo ca bằng được thì có lẽ phụ thân sẽ không phát hiện và phạt Nhị Ca rồi. "
Mạc Đức Minh xoa đầu cô " Được rồi không sao, mấy vết thương đấy cũng chỉ là ngoài da không có gì nghiêm trọng. "
Cô tỏ ra vẻ mặt đáng thương ghé sát vào tai Mạc Đức Minh thì thào " Nhị Ca à lúc nào huynh đến đó lấy món đồ gì gì đó thì cho muội đi cùng với nhá! "
Mạc Đức Minh cộ vào chán cô " Lan nhi bị đánh nhưng ý chí vào đấy vẫn cứng nha! Nhưng lần tới nếu có đi ta sẽ không đưa muội đi theo. "
Cô nũng nịu " Bị đánh đòn thì vẫn phải chịu đòn nhưng đi chơi thì vẫn phải đi. Nhị Ca cho muội đi chung đi mà. "
Mạc Đức Minh lắc đầu " Không được, nhỡ muội đi mà bị phát hiện lại giống hôm nay rồi bị phạt nặng hơn sau đó sẽ dẫn đến nhiều phiền phức cho ta vậy nên muội không thể đi. "
" Nhị Ca cho muội đi cùng đi, lần sau muội sẽ cảnh giác hơn, chắc chắn sẽ không xảy ra sự cố như hôm nay. "
Mạc Đức Minh vẫn lắc đầu " Thôi thôi thân thể này của ta không chịu được những đòn roi đấy đâu. Muội tha cho cái thân thể già này đi, toàn thấy hại ta thôi. "
Cô tỏ vẻ đáng thương có một ẩn ý sâu trong lời nói " Nhị Ca cho muội đi cùng đi, Lan nhi hứa sẽ không để cái thân thể kia của Ca chịu thêm bất kì một đòn roi nào nữa. Lan nhi đã xuống nước cầu xin ca vậy rồi mà Nhị Ca vẫn không cho muội theo thì đừng trách muội không nể tình Huynh muội đâu à nha. "
Mạc Đức Minh nhìn cô có vẻ nghiêm túc giọng hơi trầm nói với cô " Lan nhi đang uy hiếp ta ! "
Cô gật đầu " Cũng có thể cho là như vậy đi. Biết đâu ta lại trượt miệng nói cho Đại Ca biết Nhị Ca chỉ là trượt chân giẫm nát cây 'tiên quy' mà Đại Ca cất công tìm kiếm. Nhị Ca cũng biết mà, phụ thân rất quý trọng những thứ mẫu thân tặng cho nên ta sẽ không nói cho phụ thân biết Nhị Ca làm hỏng đôi giày mẫu thân may để tặng cho phụ thân. "
Mạc Đức Minh hoảng lên " Mu....Muội sao muội biết được hết vậy ? Muội theo dõi ta sao. "
Cô cười đắc ý " Ở trong cái phủ này không có chuyện xấu gì Nhị Ca làm mà muội không biết trừ khi huynh ra bên ngoài. "
Mạc Đức Minh nói không rõ chỉ tay vào cô
" Có...có vẻ như Lan nhi nguy hiểm hơn ta nghĩ. Bình thường thấy ngốc nghếch chỉ hơi quậy chút nhưng không ngờ Lan nhi lại có chút mưu mô nha. "
Cô cười đắc ý " hehe Nhị Ca đã quá khen rồi. Cũng thường thôi, chẳng qua muội muốn làm con ngoan trước mặt phụ thân mẫu thân mà thôi. Để nhiều lúc muội ở bên ngoài có phá phách thì phụ thân, mẫu thân biết đâu sẽ tin tưởng ta tuyệt đối. "
Mạc Đức Minh véo má cô " Hóa ra mỗi lần Lan nhi ngoan ngoãn đó chỉ là ngụy tạo cho sự phá phách sao. Mưu mô nha, còn nguy hiểm hơn ta. "
" Nhị Ca bỏ tay Ca ra khỏi mặt muội nhanh. " Mạc Đức Minh buông tay đứng dậy định rời đi. Nhưng bị cô gọi lại.
" Nhị Ca ! Huynh định cứ vậy mà đi sao, đừng đánh trống lảng nữa. Mau nói đi, Nhị Ca có đồng ý cho muội đi cùng không? "
Hẳn chỉ còn cách gật đầu đồng ý. Cô nhận được câu trả lời liền kêu Mạc Đức Minh đi đi " Ngay từ đầu Ca đồng ý cho Lan nhi đi cùng có phải hơn không. Cứ để Lan nhi phải dùng đến trò thì mới đồng ý. Được rồi Nhị Ca về đi cho Lan nhi nghỉ ngơi. Nhớ lúc nào đi báo cho muội. Nhi Ca đi thông thả Lan nhi không tiễn, bye bye. "
" Bye bye là gì vậy Lan nhi ? "
* Chết rồi vẫn quen miệng bắn từ hiện đại rồi. *
" À bye bye là tạm biệt ấy mà "
Mạc Đức Minh gật đầu miệng vẫn lẩm bẩm bye bye " Vậy bye bye Lan nhi "
1 tuần sau :
Cô đang đọc sách kể về các đại hiệp trong giang hồ thì Mạc Đức Minh đi vào nói với cô " Ba ngày nữa chúng ta sẽ tới nơi kia. "
Cô gấp quyển sách đặt xuống " Ơ nhưng ba ngày nữa không phải là sinh thần thứ sáu của muội sao. "
" Vậy nên ta đang lo lắng không biết xuất phủ bằng cách nào đây. "
Mạc Đức Minh rót chén trà lên uống " Người bên đấy họ nói tìm đủ rồi hiện đang vận chuyển nốt thứ còn lại. Sau ba ngày nữa là về. Nhưng hôm ấy lại là sinh thần của muội thì phụ thân mẫu thân và đại ca sẽ ở phủ và chúng ta không thể ra ngoài được. "
Cô ngồi suy nghĩ rồi nói " Lan nhi có cách, lúc sinh thần của muội chẳng phải phụ thân sẽ đáp ứng một yêu cầu của muội sao. Đến lúc ấy chỉ cần xin phụ thân cho xuất phủ chơi là được. "
" Dù có xuất phủ được thì phụ thân sẽ sai người giám sát đâu thể đi. "
Cô vỗ vai Mạc Đức Minh " Việc đấy huynh chớ lo, ta có đối sách. "
Ba ngày sau : Sinh thần Mạc Phương Lan
Một mâm trưng bày toàn những món cô thích mọi người ngồi xung quanh cô mẫu thân chúc cô vui vẻ xinh đẹp ngoan ngoãn. Phụ thân cô thì vừa chúc vừa đáp ứng cô một yêu cầu. " Lan nhi nay là ngày mà ông trời ban xuống phủ ta một tiểu thiên sứ, phụ thân sẽ đáp ứng con một yêu cầu trong khả năng của ta. "
Cô nhanh miệng " Yêu cầu gì cũng được ạ ! "
Mạc Ngụy Quân gật đầu " Chỉ cần trong khả năng của phụ thân. "
" Vậy con muốn được xuất phủ đi chơi cùng với Nhị Ca. "
Mạc Ngụy Quân cười " Để ta bảo Đại Ca đi cùng Lan nhi. "
Cô đứng dậy lại gần Mạc Ngụy Quân xì xào vào tai gì đó " Phụ thân à dạo này con với Nhị Ca có chút mâu thuẫn nên con muốn xuất phủ cùng Nhị Ca để giải hoà. Nếu người để Đại Ca đi cùng thì lại không để Nhị Ca được tự nhiên vì mỗi lần chỉ cần Nhị Ca nhìn con chằm chằm một cái là đã bị Đại Ca từ đâu chạy lại mắng cho một trận rồi. Nên phụ thân à... "
" Vậy ý của Lan nhi là muốn chỉ có hai đứa xuất phủ giải hoà thôi đúng không. Vậy được phụ thân đồng ý. "
" Đa tạ phụ thân. Con thương người nhất nhất luôn. "
" Minh nhi à ta sẽ để con và Lan nhi xuất phủ ra ngoài chơi đồng thời giải chút mâu thuẫn của hai đứa. Nếu con mà bắt nạt con bé thì liệu trừng với ta. " Mạc Ngụy Quân dùng ánh mắt sắc nhọn liếc Mạc Đức Minh.
Mạc Đức Minh rụt rè " Vâng " rồi liếc qua nhìn cô gật đầu nhẹ. * Muội khi nãy nói gì với phụ thân vậy ? "
* Bí mật. Không nói cho ca biết. * tâm linh tương thông hiểu ý nhau quá mà.
Mạc Lãnh Nghiêu cất giọng " Phụ thân để con đi cùng với hai đứa nó tránh Nhị đệ bắt nạt Lan nhi. "
Mạc Quân Ngụy gạt tay " Không cần. Lan nhi nói chỉ cần hai đứa nó đi chơi thôi, con cứ ở phủ đi. "
Mạc Lãnh Nghiêu hậm hực nhìn Mạc Đức Minh bằng ánh mắt sắc bén " Nếu đệ bắt nạt muội ấy thì đệ chết với ta hừ. "
Rồi lại quay sang nhìn cô lấy trong người ra một tấm gỗ khắc hình cô, trên cổ đeo chiếc vòng có gắn mặt đá hình thôi làm cô bàng hoàng. Cô ngập ngừng hỏi " Đại Ca cái dây truyền trên cổ hình gỗ này ở đâu vậy ạ. "
Mạc Lãnh Nghiêu nói " Đợt trước ta có đọc một cuốn sách thấy có hình chiếc vòng này ta nhìn thấy khá hợp với muội nên đã vẽ lại và tự tay khắc lên tấm gỗ ấy. Sao vậy cái đó có vấn đề gì sao. "
Cô hoàn hồn " Dạ không có gì. Tại muội thấy nó khá đẹp. Mà quyển sách ấy ca còn không, có thể cho muội mượn được chứ. "
" Tất nhiên rồi. Mai ta mang qua phòng cho muội. "
" Đa tạ Đại Ca. "
Mẫu thân cô lấy ra ba sợi vòng bằng vải màu đỏ tự tay làm ra đeo lên cho ba huynh muội. Sợi của Mạc Lãnh Nghiêu có treo hình con ưng. Sợi của Mạc Đức Minh treo hình đại bàng. Còn sợi của cô treo hình con nhạn. Mỗi một sợi được đeo lên trên tay ba người, Phạn Ánh Vy vừa đeo lên vừa giải thích ý nghĩa.
" Sợi thứ nhất của Nghiêu nhi hình con ưng nó đại diện cho con bở nó có một tầm nhìn xa và rộng ý chí cao vậy nên loài ưng rất hợp với Nghiêu nhi. Của Minh nhi là đại bàng vì chúng thích làm những điều mình muốn, mạnh mẽ sải cánh giang rộng bầu trời. Còn của Lan nhi thì loài này ta cũng không rõ bởi vì ta thấy loài chim nhận này khá hợp với tính cách của con. "
Ba người đồng thanh " Đa tạ mẫu thân "
Mạc Ngụy Quân nói " Được rồi đến đây ăn cơm thôi không nguội hết bây giờ. Lan nhi đói rồi đúng không, lại đây ngồi cạnh phụ thân nào. "
Mạc Ngụy Quân gắp cho cô cái đùi gà nướng " Này Lan nhi ăn nhiều vào cho lớn. Mọi người ăn nhiều vào. "
Bữa cơm đầy ắp tiếng cười đùa vui vẻ của mọi người trôi dần dần đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.