Vương Phi Của Ta Là Minh Chủ Võ Lâm
Chương 15
Punnie1310
06/03/2024
Trong thư Y Liên kể cho Lam Phong nghe về những chuyện mà y cùng Tống Tịnh hay làm, cũng nói về việc y muốn đến kinh thành tìm Lam Phong nhưng sư phụ không cho phép, cũng may Lam Phong gửi thư đến nếu không y thật sự sẽ lén đến kinh thành tìm người, Y Liên cũng kể về việc bọn họ mua một đứa chỉ đến từ Tây vực về, kể rất nhiều thứ, nhưng thứ khiến Lam Phong để ý nhất chính là câu nói
Ta mong sẽ sớm có ngày chúng ta được gặp lại nhau, ngươi nhớ thực hiện lời ngươi đã nói
Lam Phong sung sướng vô cùng, hắn cũng mong chờ một ngày có thể đường đường chính chính gặp lại Y Liên
Lam Nhiên đến tìm Lam Phong, nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Lam Phong khiến cho Lam Nhiên cũng bất ngờ, đệ đệ nhà y đang cười kìa, thật sự là đệ nhà y đang cười không sai một chút nào cả
“Chuyện gì khiến cho đệ đệ của ta vui đến như vậy”
Lam Phong liền giấu phong thư, đây là thư của Liên nhi, không cho ai cả, ca ca cũng không được phép xem
Nhìn bộ dạng giấu giấu diếm diếm của Lam Phong khiến Lam Nhiên không nhịn được mà cười mấy tiếng
“Chắc là người quan trọng gửi cho đệ đúng không, xem ra ngoài vị hoàng huynh này ra Phong nhi nhà chúng ta cũng có một người quan trọng lắm đây”
Lam Phong liền đỏ mặt, nói Y Liên là người quan trọng của hắn quả thật không sai một chút nào
Lam Nhiên nhìn bộ dạng của Lam Phong chỉ biết lắc đầu
“Hai ngày nửa ta sẽ dọn ra phủ ngoài cung, Phong nhi không có ta ở đây đệ đừng đi gây chuyện có biết không, bọn họ nói gì cứ mặc kệ là được, còn có đừng gây sự với tam tứ hoàng tử có biết không, càng tuyệt đối không đến gần đại hoàng tử và nhị hoàng tử”
Lam Phong gật đầu, nhắc đến đại hoàng tử và nhị hoàng tử hắn chưa từng gặp qua mặc dù đã ở trong cung được một thời gian nhưng chưa từng nhìn thấy cũng ít được nhắc đến, ngay cả trong triều cũng chưa từng nhìn thấy một lần nào
“Hai người đại hoàng tử, nhị hoàng tử gì đó ta chưa từng thấy qua, bọn họ như thế nào vậy”
Lam Nhiên nhớ đến hai vị hoàng tử kia không khỏi rùng mình một cái, Lam Án và Lam Bảo là hai huynh đệ song sinh do Quý phi sinh ra, cả hai người này một văn một võ nhưng đều rất tàn độc, lúc y vào cung bọn họ vì biết thân thế là song nhi của y nên nhiều lần giở trò nhưng bất thành, sau đó bị Hoàng đế cho đi đến biên cương trấn thủ, mỗi năm chỉ được trở về một lần, tính theo thời gian có lẽ cả hai người bọn họ sắp trở về rồi
“Bọn họ là kẻ không tầm thường, tốt nhất đệ vẫn nên tránh xa bọn họ một chút, cả hai ket đó không dễ đối phó như Lam Hà đâu”
Lam Phong gật đầu, hắn có thể nhìn ra bộ dáng sợ hãi của ca ca hắn khi nhắn đến hai vị hoàng tử kia, hắn cảm giác được hai kẻ kia chắc chắn đã làm gì đó uy hiếp đến ca ca hắn, những kẻ như vậy hắn không để yên, bây giờ hắn còn nhỏ nhưng không bao lâu nữa thôi khi hắn đủ trưởng thành rồi, hai kẻ kia chẳng là gì cả, cả hoàng thất này cũng chẳng là gì so với hắn cả
Hai ngày sau, Lam Nhiên khai phủ, Lam Phong là lần đầu tiên danh chính ngôn thuận ra khỏi cung mừng ca ca khai phủ
Phủ đệ của Lam Nhiên không hề nhỏ, so với phủ trước đây được ban cho phụ vương bọn họ có thể so sánh bằng, tất cả mọi thứ trong phủ đều được trang hoàng tỉ mỉ, đều là trân bảo,đủ thấy Hoàng đế đối với vị thất hoàng tử là cưng chiều yêu thương nhường nào
Nhưng chỉ Lam Nhiên mới biết đây là mở đầu cho những thứ gì, y cũng đã sớm có kế sách, tuyệt đối sẽ không để chuyện trước đây xả ra với phụ vương lại lần nữa xảy ra với y, y còn phải bảo vệ đệ đệ của mình
Lam Nhiên nhận được rất nhiều lễ vật mừng khai phủ, tất cả đều giao cho Doãn Ninh lo liệu, y không quan tâm đến những thứ này, Lam Nhiên đi tìm Lam Phong
Lam Phong lúc này đang đi dạo xung quanh phủ của Lam Nhiên, thầm cảm thán nơi này sao lại xây không khác gì vương phủ của phụ vương bọn họ vậy, rốt cuộc có dụng ý gì
Lam Phong vô tình đụng mặt Tá tướng quân, đây là lần thứ hai sau một thời gian dài hắn mới nhìn thấy Tá An
“Thần Tá An tham kiến thế tử”
“Người đứng dậy, không cần phải hành lễ như vậy”
Tá An đứng dậy, hôm nay đặc biệt vì Lam Nhiên khai phủ cho nên Tá An mới đến
“Thế tử người cao lớn hơn lần trước thần gặp rồi”
Tá An trong lòng thầm nói rằng Lam Phong càng lớn càng có đường nét của người đó, cũng thừa hưởng cả khí phách của người đó
“Ta dự định sẽ xin Hoàng thượng cho được đến doanh trại luyện tập, ta muốn có thể cống hiến chút sức mình”
Lam Phong dự định bản thân hắn phải nắm trong tay binh quyền không nhiều nhưng cũng không được ít, binh quyền chính là thứ có thể quyết định sau này ai mới là người thắng cuộc, hơn nữa những thứ trong cung quá nhàm chán rồi hắn không muốn tiếp tục ở trong cung làm một hoàng tử ăn không ngồi rồi chỉ biết đọc sách
Tá An nghe vậy liền vui mừng, khí phách này nếu Lam Phong vào quân ngũ của hắn hắn nhất định có thể dạy tất cả những gì của người kia truyền lại cho Lam Phong
“Nếu có thể thần mong rằng thế tử sẽ đến quân doanh dưới trướng của thần, thần nhất định sẽ chỉ dạy người mọi thứ”
Lam Phong gật đầu, hắn ngay từ lần đầu gặp Tá An thì đã có quyết định này
Lam Phong cùng Tá An trò chuyện vài câu, Tá An liền rời đi để tránh người khác bắt gặp sẽ không hay
Lam Nhiên rốt cuộc cũng tìm thấy đệ đệ nhà mình, y vỗ nhẹ lên vai Lam Phong
“Đệ thấy nơi này thế nào”
“Rất giống với vương phủ của phụ vương”
Lam Nhiên gật đầu, y cũng nhận ra điều này, y thầm cười khinh Hoàng đế, Hoàng đế đúng là một kẻ không có liêm sỉ
“Ta thật sự không thích nơi này một chút nào, nhưng ra khỏi hoàng cung tránh được rất nhiều chuyện ta cũng chấp nhận vậy”
“Ca ca, ta định sẽ xin Hoàng thượng cho ta đến quân doanh luyện tập”
Lam Nhiên bất ngờ nhưng cũng ủng hộ, đối với việc Lam Phong đến quân doanh là tốt không phải xấu
“Đệ đến quân doanh cũng tốt, sẽ có thể ra ngoài cung nhiều hơn, còn có thể đến phủ của ta nhiều hơn, được, rất được”
Lam Phong cũng cảm thấy như vậy, đến quân doanh sẽ tránh gặp mặt những vị hoàng tử khác, nhất là tam hoàng tử, kẻ mà gần đây luôn châm châm nhìn hắn, Lam Phong không biết kẻ này đang muốn toang tính chuyện gì, nhưng cho dù là chuyện gì thì Lam Phong cũng chẳng sợ, một kẻ quen sống trong nhung lụa như Lam Vinh sẽ không biết một chút gì về những thủ đoạn đáng sợ ở ngoài dân gian đâu, hắn cũng muốn xem thử Lam Vinh làm được trò trống gì
Ta mong sẽ sớm có ngày chúng ta được gặp lại nhau, ngươi nhớ thực hiện lời ngươi đã nói
Lam Phong sung sướng vô cùng, hắn cũng mong chờ một ngày có thể đường đường chính chính gặp lại Y Liên
Lam Nhiên đến tìm Lam Phong, nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Lam Phong khiến cho Lam Nhiên cũng bất ngờ, đệ đệ nhà y đang cười kìa, thật sự là đệ nhà y đang cười không sai một chút nào cả
“Chuyện gì khiến cho đệ đệ của ta vui đến như vậy”
Lam Phong liền giấu phong thư, đây là thư của Liên nhi, không cho ai cả, ca ca cũng không được phép xem
Nhìn bộ dạng giấu giấu diếm diếm của Lam Phong khiến Lam Nhiên không nhịn được mà cười mấy tiếng
“Chắc là người quan trọng gửi cho đệ đúng không, xem ra ngoài vị hoàng huynh này ra Phong nhi nhà chúng ta cũng có một người quan trọng lắm đây”
Lam Phong liền đỏ mặt, nói Y Liên là người quan trọng của hắn quả thật không sai một chút nào
Lam Nhiên nhìn bộ dạng của Lam Phong chỉ biết lắc đầu
“Hai ngày nửa ta sẽ dọn ra phủ ngoài cung, Phong nhi không có ta ở đây đệ đừng đi gây chuyện có biết không, bọn họ nói gì cứ mặc kệ là được, còn có đừng gây sự với tam tứ hoàng tử có biết không, càng tuyệt đối không đến gần đại hoàng tử và nhị hoàng tử”
Lam Phong gật đầu, nhắc đến đại hoàng tử và nhị hoàng tử hắn chưa từng gặp qua mặc dù đã ở trong cung được một thời gian nhưng chưa từng nhìn thấy cũng ít được nhắc đến, ngay cả trong triều cũng chưa từng nhìn thấy một lần nào
“Hai người đại hoàng tử, nhị hoàng tử gì đó ta chưa từng thấy qua, bọn họ như thế nào vậy”
Lam Nhiên nhớ đến hai vị hoàng tử kia không khỏi rùng mình một cái, Lam Án và Lam Bảo là hai huynh đệ song sinh do Quý phi sinh ra, cả hai người này một văn một võ nhưng đều rất tàn độc, lúc y vào cung bọn họ vì biết thân thế là song nhi của y nên nhiều lần giở trò nhưng bất thành, sau đó bị Hoàng đế cho đi đến biên cương trấn thủ, mỗi năm chỉ được trở về một lần, tính theo thời gian có lẽ cả hai người bọn họ sắp trở về rồi
“Bọn họ là kẻ không tầm thường, tốt nhất đệ vẫn nên tránh xa bọn họ một chút, cả hai ket đó không dễ đối phó như Lam Hà đâu”
Lam Phong gật đầu, hắn có thể nhìn ra bộ dáng sợ hãi của ca ca hắn khi nhắn đến hai vị hoàng tử kia, hắn cảm giác được hai kẻ kia chắc chắn đã làm gì đó uy hiếp đến ca ca hắn, những kẻ như vậy hắn không để yên, bây giờ hắn còn nhỏ nhưng không bao lâu nữa thôi khi hắn đủ trưởng thành rồi, hai kẻ kia chẳng là gì cả, cả hoàng thất này cũng chẳng là gì so với hắn cả
Hai ngày sau, Lam Nhiên khai phủ, Lam Phong là lần đầu tiên danh chính ngôn thuận ra khỏi cung mừng ca ca khai phủ
Phủ đệ của Lam Nhiên không hề nhỏ, so với phủ trước đây được ban cho phụ vương bọn họ có thể so sánh bằng, tất cả mọi thứ trong phủ đều được trang hoàng tỉ mỉ, đều là trân bảo,đủ thấy Hoàng đế đối với vị thất hoàng tử là cưng chiều yêu thương nhường nào
Nhưng chỉ Lam Nhiên mới biết đây là mở đầu cho những thứ gì, y cũng đã sớm có kế sách, tuyệt đối sẽ không để chuyện trước đây xả ra với phụ vương lại lần nữa xảy ra với y, y còn phải bảo vệ đệ đệ của mình
Lam Nhiên nhận được rất nhiều lễ vật mừng khai phủ, tất cả đều giao cho Doãn Ninh lo liệu, y không quan tâm đến những thứ này, Lam Nhiên đi tìm Lam Phong
Lam Phong lúc này đang đi dạo xung quanh phủ của Lam Nhiên, thầm cảm thán nơi này sao lại xây không khác gì vương phủ của phụ vương bọn họ vậy, rốt cuộc có dụng ý gì
Lam Phong vô tình đụng mặt Tá tướng quân, đây là lần thứ hai sau một thời gian dài hắn mới nhìn thấy Tá An
“Thần Tá An tham kiến thế tử”
“Người đứng dậy, không cần phải hành lễ như vậy”
Tá An đứng dậy, hôm nay đặc biệt vì Lam Nhiên khai phủ cho nên Tá An mới đến
“Thế tử người cao lớn hơn lần trước thần gặp rồi”
Tá An trong lòng thầm nói rằng Lam Phong càng lớn càng có đường nét của người đó, cũng thừa hưởng cả khí phách của người đó
“Ta dự định sẽ xin Hoàng thượng cho được đến doanh trại luyện tập, ta muốn có thể cống hiến chút sức mình”
Lam Phong dự định bản thân hắn phải nắm trong tay binh quyền không nhiều nhưng cũng không được ít, binh quyền chính là thứ có thể quyết định sau này ai mới là người thắng cuộc, hơn nữa những thứ trong cung quá nhàm chán rồi hắn không muốn tiếp tục ở trong cung làm một hoàng tử ăn không ngồi rồi chỉ biết đọc sách
Tá An nghe vậy liền vui mừng, khí phách này nếu Lam Phong vào quân ngũ của hắn hắn nhất định có thể dạy tất cả những gì của người kia truyền lại cho Lam Phong
“Nếu có thể thần mong rằng thế tử sẽ đến quân doanh dưới trướng của thần, thần nhất định sẽ chỉ dạy người mọi thứ”
Lam Phong gật đầu, hắn ngay từ lần đầu gặp Tá An thì đã có quyết định này
Lam Phong cùng Tá An trò chuyện vài câu, Tá An liền rời đi để tránh người khác bắt gặp sẽ không hay
Lam Nhiên rốt cuộc cũng tìm thấy đệ đệ nhà mình, y vỗ nhẹ lên vai Lam Phong
“Đệ thấy nơi này thế nào”
“Rất giống với vương phủ của phụ vương”
Lam Nhiên gật đầu, y cũng nhận ra điều này, y thầm cười khinh Hoàng đế, Hoàng đế đúng là một kẻ không có liêm sỉ
“Ta thật sự không thích nơi này một chút nào, nhưng ra khỏi hoàng cung tránh được rất nhiều chuyện ta cũng chấp nhận vậy”
“Ca ca, ta định sẽ xin Hoàng thượng cho ta đến quân doanh luyện tập”
Lam Nhiên bất ngờ nhưng cũng ủng hộ, đối với việc Lam Phong đến quân doanh là tốt không phải xấu
“Đệ đến quân doanh cũng tốt, sẽ có thể ra ngoài cung nhiều hơn, còn có thể đến phủ của ta nhiều hơn, được, rất được”
Lam Phong cũng cảm thấy như vậy, đến quân doanh sẽ tránh gặp mặt những vị hoàng tử khác, nhất là tam hoàng tử, kẻ mà gần đây luôn châm châm nhìn hắn, Lam Phong không biết kẻ này đang muốn toang tính chuyện gì, nhưng cho dù là chuyện gì thì Lam Phong cũng chẳng sợ, một kẻ quen sống trong nhung lụa như Lam Vinh sẽ không biết một chút gì về những thủ đoạn đáng sợ ở ngoài dân gian đâu, hắn cũng muốn xem thử Lam Vinh làm được trò trống gì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.