Vương Phi Của Ta Là Minh Chủ Võ Lâm
Chương 1
Punnie1310
06/03/2024
Thịnh Hà quốc khai sinh ngàn đời, song nhi vốn dĩ là chuyện không còn hiếm lạ ở nơi đây, nhưng dần về sau số lượng song nhi ngày càng ít, đến sau này càng ngày càng hiếm, ngoài Hoàng thất ra thì bên ngoài khó thể nào có được song nhi
Mà Hoàng thất duy nhất từ xưa đến nay chỉ có Lam thị mà thôi, vì để giữ huyết thống thuần tuý mà đã có rất nhiều cuộc hôn nhân cận huyết trong hoàng tộc, nhưng dù vậy đi chăng nữa số lượng song nhi cũng ngày càng ít đi, tỉ lệ song nhi thấp vô cùng
Triều đại hiện tại cả Hoàng thất chỉ có duy nhất ba song nhi trong đó có Cửu vương gia Lam Nhạc, hoàng đệ được Hoàng đế Lam Quang vô cùng yêu quý, nhưng nào ai biết được chuyện bên trong là như thế nào
Đêm khuya thanh vắng, vương phủ lại xảy ra một trận hoả hoạn vô cùng lớn, nơi xảy ra hoả hoạn không đâu khác chính là phòng của Cửu vương gia, mọi người nhanh chóng tìm cách dập lửa
Tin tức vương phủ cháy lập tức đến tai Hoàng đế, Hoàng đế nhanh chóng mặc kệ tất cả xuất cung đến vương phủ, nhưng ngọn lửa lúc này vô cùng lớn bao trùn toàn bộ căn phòng căn bản không thể vào trong được
Bên này nhưng người khác lo nhanh chóng dập lửa thì ở cổng thành một chiếc xe ngựa cứ như vậy dựa vào náo loạn mà rời khỏi kinh thành, bình bình an an mang một hài tử vừa ra tháng rời khỏi kinh thành bỏ lại một tiểu song nhi ba tuổi ở lại
Không biết trận hoả hoạn rốt cuộc như thế nào được dập tắt chỉ biết trong trận hoả hoạn đó Cửu vương gia đã chết, Hoàng đế vì đau lòng mà làm lễ tang theo quy chế của thái tử, mang thi hài của Cửu vương gia Lam Nhạc vào an táng tại Hoàng lăng, cũng như nhận đại nhi tử của Cửu vương gia làm con lập làm Thất hoàng tử, đem nuôi dưỡng trong cung
Ngược lại cũng cho người khắp nơi tìm kiếm nhị hài tử của Lam Nhạc, cho dù cùng trời cuối đất cũng phải tìm được, mặc dù chuyện này trong triều ít lời dị nghị nhưng bọn họ cũng không dám lên tiếng chỉ đành nghe theo lệnh mà làm
Cùng với chuyện vương phủ bóc cháy thì đêm đó trong giang hồ võ lâm cũng xảy ra một chuyện vô cùng lớn, Y gia vốn có tiếng trong giang hồ bị đồn thổi cấu kết với ma giáo đêm đó cả nhà đều bị chính phái truy sát, cộng thêm bọn họ liên kết với quan binh trong ngoài phối hợp, một trăm mạng người Y gia cứ như vậy mà chết đi không còn một ai, chỉ còn duy nhất đứa trẻ đang ở ma giáo là sống sót qua một kiếp nạn
Mọi chuyện cứ như vậy mà trôi qua năm năm, trong giời võ lâm cũng không còn nhắc gì đến cuộc thảm sát năm đó của Y gia, nhưng bọn họ vẫn âm thầm lén lút mà tìm hậu nhân còn sống của Y gia vì lo sợ bị náo thù, duyệt cỏ tận gốc
Suốt những năm này Hoàng đế vẫn luôn cho người tìm kiếm đứa trẻ thất lạc của Lam Nhạc nhưng mãi không có một chút tin tức
Lúc này tại ma giáo, mặc dù là ma giáo nhưng vẫn có rất nhiều người muốn gia nhập vì tuyệt học võ công của ma giáo, giáo chủ ma giáo hiện tại là Tống Xuân đang trên tay bế lấy một bảo bảo sáu tuổi mà bỏ mặc hài tử của mình một bên không quan tâm
Tống Tịnh ở một bên âm thầm khinh bỉ người phụ thân này, từ trước đến nay chưa bao giờ yêu thương hắn như vậy nhưng chỉ cần nhìn thấy tiểu bảo bảo Y Liên cho dù đang tức giận cũng lập tức trở nên vui vẻ
“Liên nhi nói cho bá phụ biết hôm nay con đã học được những gì”
Y Liên liền vui vẻ kể hết mọi chuyện có cả chuyện Tống Tịnh đánh nhau với một nhóc con năm tuổi bị thằng nhóc đó đá một cước
Tống Xuân nghe vậy liền nhìn Tống Tịnh ánh mắt như đang nói, vô dụng, không làm nên tích sự gì khiến cho Tống Tịnh không khỏi tủi thân
“Ở xung quanh ma giáo xuất hiện trẻ con sao, sao ta lại không biết”
Tống Xuân nhíu mày, nơi này là ma giáo không phải nơi nào khác làm sao có một đứa trẻ xuất hiện được chứ, hơn nữa tổng bộ ma giáo trước giờ không ai có thể đi vào được trừ khi có người dẫn vào
Đúng lúc này thuộc hạ trong giáo liền chạy đến bẩm báo, có một phong thư đưa tới cho Tống Xuân, Tống Xuân đọc xong phong thư liền hiểu ra, nhanh chóng sai thuộc hạ đi tìm kiếm tiểu hài tử kia, xem như đây là ân huệ mà Tống Xuân trả lại cho người kia, nợ ơn cứu mạng bây giờ giúp người kia bảo toàn hài tử xem như là chuyện nên làm đi
Tiểu hài tử Lam Phong quả thật hiếu động chạy đi khắp nơi dẫn đến hậu quả lạc đường đã vậy còn cùng hai hài tử à đúng hợ một hài tử khác đánh nhau, Lam Phong tuy còn nhỏ nhưng sức lực rất lớn mặc dù không biết võ công nhưng thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, chỉ có điều bây giờ tiểu hài tử này đã đi lạc mất không biết đường làm sao trở về chỗ của cô cô
Rốt cuộc sau một lúc tiểu hài tử cũng mò được đường đi, khi định đi tiếp thì đụng phải một người to lớn, Lam Phong ngước mặt lên, trong khoảng khắc đó Tống Xuân ngỡ như gặp lại được hai vị bằng hữu của mình vậy, chỉ tiếc cả hai người bây giờ một người đã chết một người không chút tin tức suốt nhiều năm qua
Tống Xuân để Y Liên đứng xuống mà bế lấu Lam Phong, Lam Phong nhìn vị thúc thúc trước mặt có chút lạ lẫm nhưng sau đó cũng ngoan ngoãn để người bế
“Ngươi là tiểu hài tử của họ sao, thật giống giống y như đúc vậy, tên là Lam Phong đúng không”
Lam Phong nghe vậy liền gật đầu
“Đúng a, ta tên là Lam Phong, thúc thúc là ai”
Tống Xuân mỉm cười
“Ta là Tống Xuân là chủ của nơi đây từ đây Phong nhi sẽ ở nơi này, đây là Liên nhi và Tịnh nhi sau này hoà hợp một chút”
Tống Xuân nói sau đó chỉ về phía Tống Tịnh và Y Liên
Tống Tịnh vừa nhìn thấy tiểu hài tử trên tay phụ thân mình mà đen mặt lại định lao đến thì bị Y Liên cản lại
“Ngươi không được ức hiếp người khác”
Y Liên nói, Tống Tịnh tức giận sao lúc này Y Liên cũng không bênh vực hắn mà chỉ toàn bênh vực người khác không vậy
“Phụ thân tên nhóc kia lúc nãy đá ta”
Tống Tịnh lớn tiếng nói, Tống Xuân nghe vậy liền cười lớn, đứa trẻ này nhỏ tuổi như vậy đã có sức lực đã ngã Tống Tịnh, sau này nhất định sẽ làm nên chuyện
“Bị một đứa nhóc đá thì là lỗi của ngươi, nếu tiếp tục ở đó nói vậy đi luyện tập thêm đi”
Tống Tịnh uỷ khuất, sao hắn cứ cảm thấy hắn không phải hài tử của phụ thân vậy chứ, đau lòng bảo bối mất thôi
Mà Hoàng thất duy nhất từ xưa đến nay chỉ có Lam thị mà thôi, vì để giữ huyết thống thuần tuý mà đã có rất nhiều cuộc hôn nhân cận huyết trong hoàng tộc, nhưng dù vậy đi chăng nữa số lượng song nhi cũng ngày càng ít đi, tỉ lệ song nhi thấp vô cùng
Triều đại hiện tại cả Hoàng thất chỉ có duy nhất ba song nhi trong đó có Cửu vương gia Lam Nhạc, hoàng đệ được Hoàng đế Lam Quang vô cùng yêu quý, nhưng nào ai biết được chuyện bên trong là như thế nào
Đêm khuya thanh vắng, vương phủ lại xảy ra một trận hoả hoạn vô cùng lớn, nơi xảy ra hoả hoạn không đâu khác chính là phòng của Cửu vương gia, mọi người nhanh chóng tìm cách dập lửa
Tin tức vương phủ cháy lập tức đến tai Hoàng đế, Hoàng đế nhanh chóng mặc kệ tất cả xuất cung đến vương phủ, nhưng ngọn lửa lúc này vô cùng lớn bao trùn toàn bộ căn phòng căn bản không thể vào trong được
Bên này nhưng người khác lo nhanh chóng dập lửa thì ở cổng thành một chiếc xe ngựa cứ như vậy dựa vào náo loạn mà rời khỏi kinh thành, bình bình an an mang một hài tử vừa ra tháng rời khỏi kinh thành bỏ lại một tiểu song nhi ba tuổi ở lại
Không biết trận hoả hoạn rốt cuộc như thế nào được dập tắt chỉ biết trong trận hoả hoạn đó Cửu vương gia đã chết, Hoàng đế vì đau lòng mà làm lễ tang theo quy chế của thái tử, mang thi hài của Cửu vương gia Lam Nhạc vào an táng tại Hoàng lăng, cũng như nhận đại nhi tử của Cửu vương gia làm con lập làm Thất hoàng tử, đem nuôi dưỡng trong cung
Ngược lại cũng cho người khắp nơi tìm kiếm nhị hài tử của Lam Nhạc, cho dù cùng trời cuối đất cũng phải tìm được, mặc dù chuyện này trong triều ít lời dị nghị nhưng bọn họ cũng không dám lên tiếng chỉ đành nghe theo lệnh mà làm
Cùng với chuyện vương phủ bóc cháy thì đêm đó trong giang hồ võ lâm cũng xảy ra một chuyện vô cùng lớn, Y gia vốn có tiếng trong giang hồ bị đồn thổi cấu kết với ma giáo đêm đó cả nhà đều bị chính phái truy sát, cộng thêm bọn họ liên kết với quan binh trong ngoài phối hợp, một trăm mạng người Y gia cứ như vậy mà chết đi không còn một ai, chỉ còn duy nhất đứa trẻ đang ở ma giáo là sống sót qua một kiếp nạn
Mọi chuyện cứ như vậy mà trôi qua năm năm, trong giời võ lâm cũng không còn nhắc gì đến cuộc thảm sát năm đó của Y gia, nhưng bọn họ vẫn âm thầm lén lút mà tìm hậu nhân còn sống của Y gia vì lo sợ bị náo thù, duyệt cỏ tận gốc
Suốt những năm này Hoàng đế vẫn luôn cho người tìm kiếm đứa trẻ thất lạc của Lam Nhạc nhưng mãi không có một chút tin tức
Lúc này tại ma giáo, mặc dù là ma giáo nhưng vẫn có rất nhiều người muốn gia nhập vì tuyệt học võ công của ma giáo, giáo chủ ma giáo hiện tại là Tống Xuân đang trên tay bế lấy một bảo bảo sáu tuổi mà bỏ mặc hài tử của mình một bên không quan tâm
Tống Tịnh ở một bên âm thầm khinh bỉ người phụ thân này, từ trước đến nay chưa bao giờ yêu thương hắn như vậy nhưng chỉ cần nhìn thấy tiểu bảo bảo Y Liên cho dù đang tức giận cũng lập tức trở nên vui vẻ
“Liên nhi nói cho bá phụ biết hôm nay con đã học được những gì”
Y Liên liền vui vẻ kể hết mọi chuyện có cả chuyện Tống Tịnh đánh nhau với một nhóc con năm tuổi bị thằng nhóc đó đá một cước
Tống Xuân nghe vậy liền nhìn Tống Tịnh ánh mắt như đang nói, vô dụng, không làm nên tích sự gì khiến cho Tống Tịnh không khỏi tủi thân
“Ở xung quanh ma giáo xuất hiện trẻ con sao, sao ta lại không biết”
Tống Xuân nhíu mày, nơi này là ma giáo không phải nơi nào khác làm sao có một đứa trẻ xuất hiện được chứ, hơn nữa tổng bộ ma giáo trước giờ không ai có thể đi vào được trừ khi có người dẫn vào
Đúng lúc này thuộc hạ trong giáo liền chạy đến bẩm báo, có một phong thư đưa tới cho Tống Xuân, Tống Xuân đọc xong phong thư liền hiểu ra, nhanh chóng sai thuộc hạ đi tìm kiếm tiểu hài tử kia, xem như đây là ân huệ mà Tống Xuân trả lại cho người kia, nợ ơn cứu mạng bây giờ giúp người kia bảo toàn hài tử xem như là chuyện nên làm đi
Tiểu hài tử Lam Phong quả thật hiếu động chạy đi khắp nơi dẫn đến hậu quả lạc đường đã vậy còn cùng hai hài tử à đúng hợ một hài tử khác đánh nhau, Lam Phong tuy còn nhỏ nhưng sức lực rất lớn mặc dù không biết võ công nhưng thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, chỉ có điều bây giờ tiểu hài tử này đã đi lạc mất không biết đường làm sao trở về chỗ của cô cô
Rốt cuộc sau một lúc tiểu hài tử cũng mò được đường đi, khi định đi tiếp thì đụng phải một người to lớn, Lam Phong ngước mặt lên, trong khoảng khắc đó Tống Xuân ngỡ như gặp lại được hai vị bằng hữu của mình vậy, chỉ tiếc cả hai người bây giờ một người đã chết một người không chút tin tức suốt nhiều năm qua
Tống Xuân để Y Liên đứng xuống mà bế lấu Lam Phong, Lam Phong nhìn vị thúc thúc trước mặt có chút lạ lẫm nhưng sau đó cũng ngoan ngoãn để người bế
“Ngươi là tiểu hài tử của họ sao, thật giống giống y như đúc vậy, tên là Lam Phong đúng không”
Lam Phong nghe vậy liền gật đầu
“Đúng a, ta tên là Lam Phong, thúc thúc là ai”
Tống Xuân mỉm cười
“Ta là Tống Xuân là chủ của nơi đây từ đây Phong nhi sẽ ở nơi này, đây là Liên nhi và Tịnh nhi sau này hoà hợp một chút”
Tống Xuân nói sau đó chỉ về phía Tống Tịnh và Y Liên
Tống Tịnh vừa nhìn thấy tiểu hài tử trên tay phụ thân mình mà đen mặt lại định lao đến thì bị Y Liên cản lại
“Ngươi không được ức hiếp người khác”
Y Liên nói, Tống Tịnh tức giận sao lúc này Y Liên cũng không bênh vực hắn mà chỉ toàn bênh vực người khác không vậy
“Phụ thân tên nhóc kia lúc nãy đá ta”
Tống Tịnh lớn tiếng nói, Tống Xuân nghe vậy liền cười lớn, đứa trẻ này nhỏ tuổi như vậy đã có sức lực đã ngã Tống Tịnh, sau này nhất định sẽ làm nên chuyện
“Bị một đứa nhóc đá thì là lỗi của ngươi, nếu tiếp tục ở đó nói vậy đi luyện tập thêm đi”
Tống Tịnh uỷ khuất, sao hắn cứ cảm thấy hắn không phải hài tử của phụ thân vậy chứ, đau lòng bảo bối mất thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.