Vương Phi Của Ta Là Minh Chủ Võ Lâm
Chương 22
Punnie1310
08/03/2024
Y Liên ở ma giáo vẫn đang chuẩn bị làm một ngọc bội tặng cho Lam Phong thì được Tống Tịnh nói cho tin tức lớn chiến sự sắp diễn ra, mặc dù chiến sự chẳng ảnh hưởng gì đến bọn họ nhưng sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến việc làm ăn của ma giáo còn có đại hội võ lâm e là có thể diễn ra sớm hơn hai năm hoặc có thể kéo dài thêm 2 năm nữa
Y Liên đối với tin tức này đương nhiên không mấy vui vẻ, đại hội võ lâm tổ chức quá sớm y không thể tham gia được, còn quá trễ thì cũng chẳng sao cả, càng có thêm thời gian cho y chuẩn bị
"Liên nhi có cần ta động tay chân một chút để đám võ lâm phải dời lại đại hội võ lâm không"
Y Liên suy nghĩ sau đó liền gật đầu, Tống Tịnh mặc kệ những chuyện khác chuyên tâm giúp cho Y Liên đạt được nguyện vọng
"Lần này nếu Thịnh Hà quốc thua Bắc quốc thì sẽ có chuyện gì xảy ra"
Y Liên buột miệng hỏi, Tống Tịnh không rành những chuyện này hắn cũng không rõ nhưng dù thế nào cũng không liên can đến họ quá nhiều, dù gì Bắc quốc cũng khó đánh đến đây, chục năm trước đã vậy, bây giờ càng như vậy, nếu Hoàng đế không thể bảo vệ lãnh thổ của mình thì không đáng làm Hoàng đế nữa
"Ta không rõ, nhưng nếu như Bắc quốc mà đánh đến đây cũng còn rất lâu, mặc kệ đi, mà này Liên nhi đệ đang làm gì vậy"
Tống Tịnh chú ý đến ngọc bội đang được chạm khắc trên bàn, không cần hỏi cũng biết y làm cho ai, Tống Tịnh đương nhiên sẽ cạnh tranh công bằng với Lam Phong nhưng hắn vẫn cảm thấy ganh tị vì Y Liên luôn tự tay làm ngọc cho Lam Phong còn hắn ngay cả một lần cũng không được
"Ta muốn lần tới gửi cho Lam Phong, đệ ấy nhất định sẽ vui vẻ lắm"
Tống Tịnh chỉ gật đầu rồi âm thầm rời đi, ai ngờ đến cửa liền đụng mặt Kỳ Tâm, Kỳ Tâm đã lâu không nhìn thấy Tống Tịnh liền có chút vui mừng, kể từ ngày Tống Tịnh không cho y theo bênh cạnh đã mấy tháng Kỳ Tâm không thể thấy Tống Tịnh rồi
Tống Tịnh nhìn Kỳ Tâm sau đó lướt qua, quả thật Kỳ Tâm dung mạo cũng có đôi phần sắc, dù gì cũng là Tây vực dung mạo không đẹp cũng thật uổng mất, nhưng như thế nào Tống Tịnh cũng cảm thấy bình thường, so với Y Liên vẫn không thể nào so sánh được
Y Liên đang chạm khắt ngọc thì được Kỳ Tâm thông báo rằng Tống Xuân cho gọi y, y lập tức bỏ việc sang một bên mà đến chỗ sư phụ
Nhìn sư phụ đưa cho y một phong mà Y Liên có chút lo lắng, thư của y còn chưa gửi hồi âm lại cho Lam Phong tại sao Lam Phong lại gửi thư đến cho y nữa, y lo lắng cầm lấy lá thư
"Liên nhi, sư phụ biết ngươi lo lắng nhưng ngươi phải bình tĩnh mà đọc thư có biết không"
Y Liên cầm lấy lá thư mở ra mà đọc, bên trong thư là những lời nhắn gửi y phải giữ gìn sức khỏẻ, còn có bảo y nhất định phải sống thật tốt thật bình an, phải trở thành minh chủ võ lâm như y đã từng nói, còn tặng cho y một vật vô cùng quan trọng nó là vật còn xót lại của Phụ vương Lam Phong, hắn đưa cho Y Liên xem như tín vật cùng với lời hứa sẽ quay trở về đến lúc đó sẽ đến ma giáo cầu thân y, y nhất định không được nuốt lời phải gả cho hắn nhất định
Y Liên cầm lá thư mà lòng đột nhiên cảm thấy đau đớn vô cùng, trong thư Lam Phong mặc dù viết toàn những lời vui vẻ cho y nhưng y biết nếu như lần này thất bại có thể Lam Phong là một đi không trở về sẽ bỏ mạng ở sa trường, có thể bọn họ chẳng có thể gặp lại nhau, trong thư mặc dù Lam Phong vẫn không đề cập đến thân phận của bản thân nhưng Y Liên có thể biết được Lam Phong thân phận ở kinh thành cũng thuộc hàng công tử thế gia hoặc có thể là con nhà tướng cũng có thể nên hắn mới phải ra sa trường, nhưng hắn còn quá trẻ ra sa trường nguy hiểm mà không có một chút kinh nghiệm chinh chiến chẳng khác nào mang mạng của bản thân ra đặt cược cả, mà tỉ lệ thua cược chính là mất cả cái mạng chôn thây ngoài sa trường không thể trở về
"Sư phụ, Lam Phong liệu có thể trở về không"
Y Liên buột miệng hỏi, Tống Xuân chỉ thở dài nhưng người tin rằng Lam Phong sẽ trở về sẽ bình an trở về dù gì y cũng mang trong người dòng máu dũng mãnh của người kia chắc chắn sẽ không thua kém người kia nhất định
"Liên nhi con đừng lo lắng đứa trẻ Phong nhi đó nhất định sẽ trở về, ngược lại là con, hãy chuẩn bị thật tốt cho đại hội võ lâm, đòi lại tất cả cho Y gia có biết không"
Y Liên gật đầu nhưng đôi mắt y lại long lanh muốn khóc, đây là lần đầu tiên y cảm thấy lo lắng như vậy, y nghĩ bản thân có phải đã thật sự đem Lam Phong trở thành người thân của mình hay không, trở nên quan trọng đến mức chỉ vừa hay tin hắn sẽ phải đến biên cương cùng Bắc quốc giao chiến mà y đã muốn liều mình lẻn đến nơi đó tìm hắn rồi
Kỳ Tâm nhìn thấy Y Liên thất thần như vậy cũng lo lắng
"Người không sao chứ chủ nhân"
Y Liên lắc đầu, y tự nhủ không sao cả, Lam Phong nhất định nói được làm được sẽ bình an trở về mà, y nhất định không được mất bình tĩnh như vậy, y bây giờ phải tập trung cho đại hội võ lâm còn có phải báo thù cho Y gia, chỉ có như vậy khi y gặp lại Lam Phong mới có thể cùng với hắn đi cùng nhau mà không còn lo lắng gì nữa
Trở lại với Lam Phong, hắn chuẩn bị lên đường theo Tá An dẫn binh đến biên cương, ngày hành quân Lam Nhiên cùng Thái hậu đến cổng thành tiễn quân, Tá An quỳ trước Thái Hậu và Lam Nhiên cam kết nhất định sẽ bảo vệ bình an của Lam Phong nhất định toàn mạng mà trở về
Đối với lời cam kết này của Tá tướng quân Thái Hậu cũng an lòng, người biết Tá An tại sao dốc hết lòng hết sức để nâng đỡ Lam Phong, người đều nhìn ra được hết, có lẽ những năm qua Tá An nhịn nhục ở lại kinh thành là để bảo vệ cho huyết mạch còn xót lại của người kia, cũng như có thể nhìn thấy huyết mạch của người kia bình an mà trưởng thành để có thể đòi lại công đạo cho người kia
"Tá tướng quân, Ai gia mong ngươi nhất định nói được làm được, Ai gia giao Phong nhi cho ngươi, hai người các người nhất định chiến thắng trở về"
Tá An hành lễ, Lam Phong cũng quỳ xuống khấu đầu với Thái Hậu sau đó nhìn Lam Nhiên rồi nở một nụ cười sau đó hai người leo lên ngựa bắt đầu phi thẳng về phía trước, theo sau là hàng vạn binh mã
Ngày hôm nay bọn họ đi đánh trận không cần Hoàng đế và bá quan văn võ đưa tiễn nhưng ngày sau trở về nhất định sẽ bắt đám người kia tiếp đón mừng bọn họ trở về
Y Liên đối với tin tức này đương nhiên không mấy vui vẻ, đại hội võ lâm tổ chức quá sớm y không thể tham gia được, còn quá trễ thì cũng chẳng sao cả, càng có thêm thời gian cho y chuẩn bị
"Liên nhi có cần ta động tay chân một chút để đám võ lâm phải dời lại đại hội võ lâm không"
Y Liên suy nghĩ sau đó liền gật đầu, Tống Tịnh mặc kệ những chuyện khác chuyên tâm giúp cho Y Liên đạt được nguyện vọng
"Lần này nếu Thịnh Hà quốc thua Bắc quốc thì sẽ có chuyện gì xảy ra"
Y Liên buột miệng hỏi, Tống Tịnh không rành những chuyện này hắn cũng không rõ nhưng dù thế nào cũng không liên can đến họ quá nhiều, dù gì Bắc quốc cũng khó đánh đến đây, chục năm trước đã vậy, bây giờ càng như vậy, nếu Hoàng đế không thể bảo vệ lãnh thổ của mình thì không đáng làm Hoàng đế nữa
"Ta không rõ, nhưng nếu như Bắc quốc mà đánh đến đây cũng còn rất lâu, mặc kệ đi, mà này Liên nhi đệ đang làm gì vậy"
Tống Tịnh chú ý đến ngọc bội đang được chạm khắc trên bàn, không cần hỏi cũng biết y làm cho ai, Tống Tịnh đương nhiên sẽ cạnh tranh công bằng với Lam Phong nhưng hắn vẫn cảm thấy ganh tị vì Y Liên luôn tự tay làm ngọc cho Lam Phong còn hắn ngay cả một lần cũng không được
"Ta muốn lần tới gửi cho Lam Phong, đệ ấy nhất định sẽ vui vẻ lắm"
Tống Tịnh chỉ gật đầu rồi âm thầm rời đi, ai ngờ đến cửa liền đụng mặt Kỳ Tâm, Kỳ Tâm đã lâu không nhìn thấy Tống Tịnh liền có chút vui mừng, kể từ ngày Tống Tịnh không cho y theo bênh cạnh đã mấy tháng Kỳ Tâm không thể thấy Tống Tịnh rồi
Tống Tịnh nhìn Kỳ Tâm sau đó lướt qua, quả thật Kỳ Tâm dung mạo cũng có đôi phần sắc, dù gì cũng là Tây vực dung mạo không đẹp cũng thật uổng mất, nhưng như thế nào Tống Tịnh cũng cảm thấy bình thường, so với Y Liên vẫn không thể nào so sánh được
Y Liên đang chạm khắt ngọc thì được Kỳ Tâm thông báo rằng Tống Xuân cho gọi y, y lập tức bỏ việc sang một bên mà đến chỗ sư phụ
Nhìn sư phụ đưa cho y một phong mà Y Liên có chút lo lắng, thư của y còn chưa gửi hồi âm lại cho Lam Phong tại sao Lam Phong lại gửi thư đến cho y nữa, y lo lắng cầm lấy lá thư
"Liên nhi, sư phụ biết ngươi lo lắng nhưng ngươi phải bình tĩnh mà đọc thư có biết không"
Y Liên cầm lấy lá thư mở ra mà đọc, bên trong thư là những lời nhắn gửi y phải giữ gìn sức khỏẻ, còn có bảo y nhất định phải sống thật tốt thật bình an, phải trở thành minh chủ võ lâm như y đã từng nói, còn tặng cho y một vật vô cùng quan trọng nó là vật còn xót lại của Phụ vương Lam Phong, hắn đưa cho Y Liên xem như tín vật cùng với lời hứa sẽ quay trở về đến lúc đó sẽ đến ma giáo cầu thân y, y nhất định không được nuốt lời phải gả cho hắn nhất định
Y Liên cầm lá thư mà lòng đột nhiên cảm thấy đau đớn vô cùng, trong thư Lam Phong mặc dù viết toàn những lời vui vẻ cho y nhưng y biết nếu như lần này thất bại có thể Lam Phong là một đi không trở về sẽ bỏ mạng ở sa trường, có thể bọn họ chẳng có thể gặp lại nhau, trong thư mặc dù Lam Phong vẫn không đề cập đến thân phận của bản thân nhưng Y Liên có thể biết được Lam Phong thân phận ở kinh thành cũng thuộc hàng công tử thế gia hoặc có thể là con nhà tướng cũng có thể nên hắn mới phải ra sa trường, nhưng hắn còn quá trẻ ra sa trường nguy hiểm mà không có một chút kinh nghiệm chinh chiến chẳng khác nào mang mạng của bản thân ra đặt cược cả, mà tỉ lệ thua cược chính là mất cả cái mạng chôn thây ngoài sa trường không thể trở về
"Sư phụ, Lam Phong liệu có thể trở về không"
Y Liên buột miệng hỏi, Tống Xuân chỉ thở dài nhưng người tin rằng Lam Phong sẽ trở về sẽ bình an trở về dù gì y cũng mang trong người dòng máu dũng mãnh của người kia chắc chắn sẽ không thua kém người kia nhất định
"Liên nhi con đừng lo lắng đứa trẻ Phong nhi đó nhất định sẽ trở về, ngược lại là con, hãy chuẩn bị thật tốt cho đại hội võ lâm, đòi lại tất cả cho Y gia có biết không"
Y Liên gật đầu nhưng đôi mắt y lại long lanh muốn khóc, đây là lần đầu tiên y cảm thấy lo lắng như vậy, y nghĩ bản thân có phải đã thật sự đem Lam Phong trở thành người thân của mình hay không, trở nên quan trọng đến mức chỉ vừa hay tin hắn sẽ phải đến biên cương cùng Bắc quốc giao chiến mà y đã muốn liều mình lẻn đến nơi đó tìm hắn rồi
Kỳ Tâm nhìn thấy Y Liên thất thần như vậy cũng lo lắng
"Người không sao chứ chủ nhân"
Y Liên lắc đầu, y tự nhủ không sao cả, Lam Phong nhất định nói được làm được sẽ bình an trở về mà, y nhất định không được mất bình tĩnh như vậy, y bây giờ phải tập trung cho đại hội võ lâm còn có phải báo thù cho Y gia, chỉ có như vậy khi y gặp lại Lam Phong mới có thể cùng với hắn đi cùng nhau mà không còn lo lắng gì nữa
Trở lại với Lam Phong, hắn chuẩn bị lên đường theo Tá An dẫn binh đến biên cương, ngày hành quân Lam Nhiên cùng Thái hậu đến cổng thành tiễn quân, Tá An quỳ trước Thái Hậu và Lam Nhiên cam kết nhất định sẽ bảo vệ bình an của Lam Phong nhất định toàn mạng mà trở về
Đối với lời cam kết này của Tá tướng quân Thái Hậu cũng an lòng, người biết Tá An tại sao dốc hết lòng hết sức để nâng đỡ Lam Phong, người đều nhìn ra được hết, có lẽ những năm qua Tá An nhịn nhục ở lại kinh thành là để bảo vệ cho huyết mạch còn xót lại của người kia, cũng như có thể nhìn thấy huyết mạch của người kia bình an mà trưởng thành để có thể đòi lại công đạo cho người kia
"Tá tướng quân, Ai gia mong ngươi nhất định nói được làm được, Ai gia giao Phong nhi cho ngươi, hai người các người nhất định chiến thắng trở về"
Tá An hành lễ, Lam Phong cũng quỳ xuống khấu đầu với Thái Hậu sau đó nhìn Lam Nhiên rồi nở một nụ cười sau đó hai người leo lên ngựa bắt đầu phi thẳng về phía trước, theo sau là hàng vạn binh mã
Ngày hôm nay bọn họ đi đánh trận không cần Hoàng đế và bá quan văn võ đưa tiễn nhưng ngày sau trở về nhất định sẽ bắt đám người kia tiếp đón mừng bọn họ trở về
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.