Vương Phi Của Ta Là Minh Chủ Võ Lâm
Chương 38
Punnie1310
08/03/2024
Bây giờ Y Liên đã trở thành minh chủ, Y gia trước đây được tiến hành dựng lại, đương nhiên việc này là do Tống Tịnh muốn làm, ma giáo có tiền hơn nữa Y Liên đã trở thành minh chủ không thể trở về ma giáo được cho nên vẫn nên có một chỗ ở đàng hoàng
Mặc dù là như vậy nhưng Y Liên lại luôn trở về ma giáo mà chẳng ở nơi này
Tống Tịnh cho người xây dựng lại tất cả, còn mang không ít đồ tốt đến để trưng, cho dù Y Liên không ở cũng không thể khiến người khác xem thường minh chủ chỉ là một kẻ nghèo được
Y Liên trở thành minh chủ có chút nhàn nhưng y biết rằng nhàn rỗi chỉ là nhất thời mà thôi, đám người kia thế nào cũng gây chuyện cho y xử lí và đúng như vậy chỉ mới một tháng đã có không ít kẻ đến cầu kiến y về chuyện đồ đệ của Uyên Giang vẫn nên xử trí không nên để kẻ đó sống được nhưng y không muốn đẩy kẻ kia vào đường cùng, dù gì đi chăng nữa thù của y với Uyên Giang đã được giải quyết xong vẫn không nên liên luy người ngoài
"Chủ nhân, đám trưởng môn các môn phái lại đến".
Kỳ Tâm bẩm báo, y cảm thấy ngôi nhà lớn này đúng hơn môn phái này có chút to nhưng chỉ có mỗi y cùng chủ nhân thật sự rất cô quạnh, nhiều người đến bái sư đều bị chủ nhân đuổi đi thì đám trưởng môn môn phái đã là gì
"Nói với bọn họ ta bế quan không tiếp người khác"
Đám trưởng môn nhìn nhau, vị tân minh chủ này quả thật khó tiếp xúc từ khi trở thành minh chủ chưa ai gặp được y quá ba lần, nếu không phải chuyện gấp sẽ không ra mặt, hơn nữa lại chẳng nhận thêm đệ tử, môn phái được lập nên vô cùng lớn nhưng lại chẳng nhận đồ đệ, bọn họ không thể đoán được y đang muốn làm gì
"Minh chủ bế quan đã lâu như vậy, vẫn nên để bọn ta vào trong xem minh chủ có ổn hay là không, một tiểu tử ngoại lai như ngươi đừng cản trở chúng ta"
Kỳ Tâm ghét nhất bị nói là ngoại lại, y đến từ Tây Vực, không phải ngoại lai
"Các người nếu như cố chấp muốn xông vào, minh chủ trách tội các người có lãnh hậu quả hay không, minh chủ đang bế quan, khi nào người bế quan xong sẽ tự khắc gặp các vị, xin các vị về cho"
Đám trưởng môn đương nhiên chỉ dám nói không dám xong vào, đám người liền phải thở dài rời đi
Tống Tịnh ở trên mái nhà nhìn một màn này mà không nhịn được cười
Hắn đáp xuống trêu chọc Kỳ Tâm
"Sao bộ dạng hung dữ này của ngươi ta bình thường chẳng thấy vậy, đi theo Liên nhi liền thay đổi hẳn"
Kỳ Tâm hành lễ với Tống Tịnh, dù gì Tống Tịnh cũng sắp thay thế vị trí của giáo chủ hiện tại trở thành tân giáo chủ, y được ma giáo mang về vẫn là người của ma giáo nên không dám thất lễ, thêm một chuyện nữa Tống Tịnh rất dễ nỗi giận, Tống Tịnh chỉ dành sự ôn nhu cho mỗi mình chủ nhân mà thôi
"Chủ nhân đang ở trong phòng, người cứ vào"
"Ta lại chưa muốn vào gặp Liên nhi, nhìn ngươi lại nhớ lại bộ dạng lúc ngươi được Liên nhi cứu về, thay đổi cũng nhiều đấy, vẻ đẹp Tây vực này nếu sau này Liên nhi không cần ngươi ngươi quay về ma giáo tìm ta, vị trí sủng vật bên cạnh ta vẫn còn, ta không ngại có thêm một tiểu sủng vật xinh đẹp"
Kỳ Tâm trong lòng không vui nhưng vẫn giữ nụ cười mà cuối đầu, Tống Tịnh không chọc ghẹo y nữa liền vào trong tìm Y Liên có chuyện bàn bạc
"Ngươi sao lại rảnh rỗi chạy đến đây"
"Đương nhiên ta không rảnh rỗi chút nào, Liên nhi sắp tới là ngày ta chính thức trở thành tân giáo chủ đến gửi thiệp cho ngươi, sẵn tiện mang đến chút tin tức cho ngươi"
Y Liên nhướng mài nhìn Tống Tịnh
"Chuyện huynh sắp thành giáo chủ ta đã nghe được, còn tin tức, là tin tức của Lam Phong sao"
Nghe hai từ Lam Phong Tống Tịnh liền không vui, lúc nào y cũng quan tâm tên tiểu tử kia
"Yên tâm tiểu tử Lam Phong đó vẫn đang rất tốt, ngược lại ta có tin tức về người mà ngươi nhờ ta tìm"
Đúng vậy mặc dù giả vờ không quan tâm chuyện Uyên Quang nhưng y cũng không thể để người này ở bên ngoài gây chuyện được, đây là mối hoạ ngầm vẫn nên xử trí càng nhanh càng tốt
"Tìm được hắn rồi sao"
Tống Tịnh gật đầu
"Được ta bắt được, mang về ma giáo rồi"
Y Liên gật đầu
"Giữ lại của hắn, ta có một số chuyện muốn tra hỏi"
Tống Tịnh đồng ý, hắn biết y có tính toán của riêng mình
"Gần đây sư phụ vẫn lên bế quan sao"
Kể từ khi rời ma giáo đã được vài tháng Y Liên chưa gặp lại Tống Xuân, sư phụ bế quan đã lâu không biết người có khoẻ hay không
"Phụ thân ta vẫn khoẻ, người có hỏi về ngươi"
"Ta sẽ thường xuyên trở về ma giáo, nơi này vẫn khiến ta có cảm giác xa lạ, càng cảm thấy đau lòng"
Tống Tịnh đương nhiên hiểu dù gì nơi này chỉ toàn những chuyện đau lòng, Y Liên ở lại nơi này so với thường xuyên về ma giáo vẫn tốt hơn, ma giáo nuôi dạy y từ nhỏ đến lớn cũng xem như là nhà của y rồi
Y Liên đối với nơi này chỉ là vì nó là nơi y sinh ra nhưng lại là nơi Y gia ngã xuống cho nên y mới muốn ở nơi này dựng lại Y gia, nhưng cho dù như vậy thì Y gia vẫn sẽ không sống lại, không trốn tránh được sự thật Y gia chỉ còn lại một mình y, nhưng ma giáo là nơi y lớn lên ở đó có sư phụ có Tống Tịnh có những sư huynh đệ khác trong ma giáo mặc dù y với bọn họ cũng không thân thiết nhưng so với nơi này chỉ có mỗi y và Kỳ Tâm
"Tống Tịnh, huynh nói xem ta ở vị trí minh chủ này có lợi ích gì"
Y Liên cũng đang tự hỏi, y trở thành minh chủ chỉ để trả thù cho Y gia, nhưng sau đó y thật sự không biết bản thân nên làm gì
"Đệ cho nó là lợi ích gì thì chính là lợi ích đó, Liên nhi đừng nghĩ nhiều, nếu không thích vị trí minh chủ này cứ quay về ma giáo là được, chẳng ai dám làm hại đệ"
Tống Tịnh nói ra lời này chính là muốn Y Liên có suy xét về chuyện trở về ma giáo, hắn chợt nhận ra y làm minh chủ cũng chẳng vui vẻ gì, so với ở đây làm minh chủ ngày ngày bị đám trưởng mộ các phái làm phiền thì về ma giáo vô âu vô lo mỗi ngày, ma giáo luôn mở rộng cửa với y
Y Liên cảm thấy lời này rất đúng, có thể y đã đặt quá nhiều gánh nặng lên vai mình rồi, y không cần phải làm như vậy y là minh chủ ý có quyền quyết định ch không phải mỗi ngày làm theo quyết định của người khác
Mặc dù là như vậy nhưng Y Liên lại luôn trở về ma giáo mà chẳng ở nơi này
Tống Tịnh cho người xây dựng lại tất cả, còn mang không ít đồ tốt đến để trưng, cho dù Y Liên không ở cũng không thể khiến người khác xem thường minh chủ chỉ là một kẻ nghèo được
Y Liên trở thành minh chủ có chút nhàn nhưng y biết rằng nhàn rỗi chỉ là nhất thời mà thôi, đám người kia thế nào cũng gây chuyện cho y xử lí và đúng như vậy chỉ mới một tháng đã có không ít kẻ đến cầu kiến y về chuyện đồ đệ của Uyên Giang vẫn nên xử trí không nên để kẻ đó sống được nhưng y không muốn đẩy kẻ kia vào đường cùng, dù gì đi chăng nữa thù của y với Uyên Giang đã được giải quyết xong vẫn không nên liên luy người ngoài
"Chủ nhân, đám trưởng môn các môn phái lại đến".
Kỳ Tâm bẩm báo, y cảm thấy ngôi nhà lớn này đúng hơn môn phái này có chút to nhưng chỉ có mỗi y cùng chủ nhân thật sự rất cô quạnh, nhiều người đến bái sư đều bị chủ nhân đuổi đi thì đám trưởng môn môn phái đã là gì
"Nói với bọn họ ta bế quan không tiếp người khác"
Đám trưởng môn nhìn nhau, vị tân minh chủ này quả thật khó tiếp xúc từ khi trở thành minh chủ chưa ai gặp được y quá ba lần, nếu không phải chuyện gấp sẽ không ra mặt, hơn nữa lại chẳng nhận thêm đệ tử, môn phái được lập nên vô cùng lớn nhưng lại chẳng nhận đồ đệ, bọn họ không thể đoán được y đang muốn làm gì
"Minh chủ bế quan đã lâu như vậy, vẫn nên để bọn ta vào trong xem minh chủ có ổn hay là không, một tiểu tử ngoại lai như ngươi đừng cản trở chúng ta"
Kỳ Tâm ghét nhất bị nói là ngoại lại, y đến từ Tây Vực, không phải ngoại lai
"Các người nếu như cố chấp muốn xông vào, minh chủ trách tội các người có lãnh hậu quả hay không, minh chủ đang bế quan, khi nào người bế quan xong sẽ tự khắc gặp các vị, xin các vị về cho"
Đám trưởng môn đương nhiên chỉ dám nói không dám xong vào, đám người liền phải thở dài rời đi
Tống Tịnh ở trên mái nhà nhìn một màn này mà không nhịn được cười
Hắn đáp xuống trêu chọc Kỳ Tâm
"Sao bộ dạng hung dữ này của ngươi ta bình thường chẳng thấy vậy, đi theo Liên nhi liền thay đổi hẳn"
Kỳ Tâm hành lễ với Tống Tịnh, dù gì Tống Tịnh cũng sắp thay thế vị trí của giáo chủ hiện tại trở thành tân giáo chủ, y được ma giáo mang về vẫn là người của ma giáo nên không dám thất lễ, thêm một chuyện nữa Tống Tịnh rất dễ nỗi giận, Tống Tịnh chỉ dành sự ôn nhu cho mỗi mình chủ nhân mà thôi
"Chủ nhân đang ở trong phòng, người cứ vào"
"Ta lại chưa muốn vào gặp Liên nhi, nhìn ngươi lại nhớ lại bộ dạng lúc ngươi được Liên nhi cứu về, thay đổi cũng nhiều đấy, vẻ đẹp Tây vực này nếu sau này Liên nhi không cần ngươi ngươi quay về ma giáo tìm ta, vị trí sủng vật bên cạnh ta vẫn còn, ta không ngại có thêm một tiểu sủng vật xinh đẹp"
Kỳ Tâm trong lòng không vui nhưng vẫn giữ nụ cười mà cuối đầu, Tống Tịnh không chọc ghẹo y nữa liền vào trong tìm Y Liên có chuyện bàn bạc
"Ngươi sao lại rảnh rỗi chạy đến đây"
"Đương nhiên ta không rảnh rỗi chút nào, Liên nhi sắp tới là ngày ta chính thức trở thành tân giáo chủ đến gửi thiệp cho ngươi, sẵn tiện mang đến chút tin tức cho ngươi"
Y Liên nhướng mài nhìn Tống Tịnh
"Chuyện huynh sắp thành giáo chủ ta đã nghe được, còn tin tức, là tin tức của Lam Phong sao"
Nghe hai từ Lam Phong Tống Tịnh liền không vui, lúc nào y cũng quan tâm tên tiểu tử kia
"Yên tâm tiểu tử Lam Phong đó vẫn đang rất tốt, ngược lại ta có tin tức về người mà ngươi nhờ ta tìm"
Đúng vậy mặc dù giả vờ không quan tâm chuyện Uyên Quang nhưng y cũng không thể để người này ở bên ngoài gây chuyện được, đây là mối hoạ ngầm vẫn nên xử trí càng nhanh càng tốt
"Tìm được hắn rồi sao"
Tống Tịnh gật đầu
"Được ta bắt được, mang về ma giáo rồi"
Y Liên gật đầu
"Giữ lại của hắn, ta có một số chuyện muốn tra hỏi"
Tống Tịnh đồng ý, hắn biết y có tính toán của riêng mình
"Gần đây sư phụ vẫn lên bế quan sao"
Kể từ khi rời ma giáo đã được vài tháng Y Liên chưa gặp lại Tống Xuân, sư phụ bế quan đã lâu không biết người có khoẻ hay không
"Phụ thân ta vẫn khoẻ, người có hỏi về ngươi"
"Ta sẽ thường xuyên trở về ma giáo, nơi này vẫn khiến ta có cảm giác xa lạ, càng cảm thấy đau lòng"
Tống Tịnh đương nhiên hiểu dù gì nơi này chỉ toàn những chuyện đau lòng, Y Liên ở lại nơi này so với thường xuyên về ma giáo vẫn tốt hơn, ma giáo nuôi dạy y từ nhỏ đến lớn cũng xem như là nhà của y rồi
Y Liên đối với nơi này chỉ là vì nó là nơi y sinh ra nhưng lại là nơi Y gia ngã xuống cho nên y mới muốn ở nơi này dựng lại Y gia, nhưng cho dù như vậy thì Y gia vẫn sẽ không sống lại, không trốn tránh được sự thật Y gia chỉ còn lại một mình y, nhưng ma giáo là nơi y lớn lên ở đó có sư phụ có Tống Tịnh có những sư huynh đệ khác trong ma giáo mặc dù y với bọn họ cũng không thân thiết nhưng so với nơi này chỉ có mỗi y và Kỳ Tâm
"Tống Tịnh, huynh nói xem ta ở vị trí minh chủ này có lợi ích gì"
Y Liên cũng đang tự hỏi, y trở thành minh chủ chỉ để trả thù cho Y gia, nhưng sau đó y thật sự không biết bản thân nên làm gì
"Đệ cho nó là lợi ích gì thì chính là lợi ích đó, Liên nhi đừng nghĩ nhiều, nếu không thích vị trí minh chủ này cứ quay về ma giáo là được, chẳng ai dám làm hại đệ"
Tống Tịnh nói ra lời này chính là muốn Y Liên có suy xét về chuyện trở về ma giáo, hắn chợt nhận ra y làm minh chủ cũng chẳng vui vẻ gì, so với ở đây làm minh chủ ngày ngày bị đám trưởng mộ các phái làm phiền thì về ma giáo vô âu vô lo mỗi ngày, ma giáo luôn mở rộng cửa với y
Y Liên cảm thấy lời này rất đúng, có thể y đã đặt quá nhiều gánh nặng lên vai mình rồi, y không cần phải làm như vậy y là minh chủ ý có quyền quyết định ch không phải mỗi ngày làm theo quyết định của người khác
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.