Vương Phi Của Ta Là Minh Chủ Võ Lâm
Chương 49
Punnie1310
09/03/2024
Lam Phong sau khi trở về cùng Tá An nói chuyện về kế sách tiếp theo thì liền trở về phòng. Lúc hắn vào trong phòng liền chú ý cửa dường như đã có người mở do trước khi đi hắn đã lén đặt ở đó một miếng vải nhỏ, nếu miếng vải rớt liền biết có người đã vào trong phòng
Lam Phong vô cùng cẩn thận bước vào trong, hắn lắng nghe động tĩnh xung quanh nhưng xung quanh thật sự không có người, cũng không có dấu vết lục soát, Lam Phong liền nhìn ở phía bàn trà, hắn thấy một thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ, tiến lại chỗ bàn trà Lam Phong bất ngờ đến mức cầm lấy đồ vật ở trên bàn chạy ra ngoài, hắn muốn tìm kiếm xem chủ nhân của đồ vật đã rời đi chưa nhưng tiếc rằng Y Liên đã rời đi từ lâu, y không muốn làm Lam Phong phân tâm nên đã rời đi
Y Liên muốn giữ đúng lời hẹn của cả hai người, đợi khi Lam Phong thành danh, trở về ma giáo tìm y lúc đó hai người mới gặp nhau
Lam Phong cầm lấy khối ngọc trong tay bất giác mỉm cười nhưng hắn cũng lo lắng, Y Liên thân thủ ngày càng giỏi, có thể trà trộn vào không ai hay biết đến Tá An tướng quân cũng không phát hiện ra, lỡ như có người thân thủ tốt giống y trà trộn vào gây chuyện thì e là bọn họ sẽ không biết được, như vật càng phải đề phòng
HƠn
Ngày hôm sau Lam Phong liền cho tập trung tất cả các binh sĩ giao lệnh tăng cường giám sát tránh người trà trộn vào, cũng ghi lại tất cả tên của các binh sĩ để dễ dàng kiểm soát người, Lam Phong có một biệt tài, đúng hơn đây là Tống Xuân dạy cho cả ba người Lam Phong, Y Liên và cả Tống Tịnh. Tống Xuân đã dạy bọn họ thuật dịch dung cũng như dạy họ phát hiện ra người khác có dịch dung hay không, còn có dạy họ ghi nhớ ngũ quan của người khác, chỉ cần một lần nhìn thoáng qua cũng có thể ghi nhớ
Nhờ vậy mà Lam Phong dễ dàng ghi nhớ được ngũ quan của các binh sĩ mà hắn từng gặp qua, không những vậy hắn thường sẽ chú ý nhất cử nhất động cũng như thói quen của người bên cạnh, muốn biết đối phương là thật giả đều phải chú ý những điểm nhỏ nhặt này. Tống Xuân từng nói với ba người bọn họ thuật dịch dung không hề khó học, chỉ cần những người chăm chỉ liền sẽ học được thuật dịch dung nhưng không phải ai cũng dịch dung một cách hoàn hảo, kẻ có thể dịch dung hoàn hảo mà người khác không nghi ngờ trừ khi là người ở bên cạnh thường xuyên quan sát hành động còn lại đều dễ dàng lộ ra sơ hở, hơn nữa dịch dung cũng có hạn chế nhất định. Hiện tại số người biết được thuật dịch dung không nhiều nhưng một số kẻ đã lợi dụng thuật dịch dung để giả trang cho người khác vì vậy nhất định phải cẩn thận
Tá An nhìn một màn hôm nay của Lam Phong cũng cảm thấy có chút kỳ là nhưng khi hắn giải thích cho Tá An biết rằng hắn là phòng trừ có kẻ khác trà trộn vào vì vậy mới phải tốn nhiều công sức như cậy. Tá An nghe xong liền rất tán thành, quả thật chuyện họ liên tiếp thắng trận cũng sẽ khiến Bắc quốc đề phòng, có lẽ Bắc quốc sẽ để người trà trộn vào để hãm hại cũng không biết chừng, để phòng vẫn nên
"Thế tử quả thật nhìn xa trong rộng, trận đánh tiếp theo chúng ta không cần quá gấp rút, vẫn cho binh tạm thời nghỉ ngơi, người của ta đã đi thăm dò tình hình phía địch"
Lam Phong gật đầu, hắn nhìn địa hình trên bản đồ, xem ra trận đánh sắp tới không dễ dàng, tòà thành phía trước có vị trí quá vững chắc vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ nếu như họ muốn đánh thắng e là phải mất nhiều công sức, còn phải an bài tính kế cẩn thận nếu không chính họ cũng sẽ thua trận
Y Liên sau khi rời đi biên cương liền trở về ma giáo, Tống Tịnh bây giờ không có ở trong giáo, hắn đang bận chút việc ở Tây Vực vẫn chưa trở về, người trong giáo đối với Y Liên vẫn như vậy mà kính trọng khi thấy y điều sẽ cúi chào với y
Y Liên đến từ đường ở ma giáo thắp hương cho Tống Xuân, sư phụ đã ra đi, tâm nguyện cuối đời của người gần như đã hoàn thành nhưng y biết sư phụ đối với ba người bọn y đều không an tâm, trước khi sư phụ mất vẫn luôn căn dặn y nhất định không được để tâm ma làm ảnh hưởng, người trông cậy vào y hơn là Lam Phong và Tống Tịnh, người cũng căng dặn khi nào Lam Phong trở về ma giáo y nhất định phải ở giữa dung hòà Lam Phong cùng Tống Tịnh cũng như đem bức thư mà sư phụ đã viết đưa cho Lam Phong, trong đó là một số sự thật mà sư phụ biết được, mong rằng sẽ có lợi cho hắn
Tống Tịnh ở Tây Vực được thủ hạ thông báo Y Liên đang ở ma giáo liền bỏ lại mọi chuyện trở về ma giáo, Kỳ Tâm từ khi trở về ma giáo đều trốn ở một góc tránh gặp người khác càng tránh mặt Tống Tịnh, vừa nhìn thấy Tống Tịnh đã quay người muốn bỏ chạy nhưng y làm sao chạy được với thân thủ của Tống Tịnh, Kỳ Tâm dễ dàng bị Tống Tịnh nắm lại
"Liên nhi ở đâu, còn nữa ngươi sao cứ gặp mặt của bồn giáo chủ liền bỏ chạy, ta đáng sợ vậy sao"
Kỳ Tâm lắc đầu, mặt sắp khóc đến nơi, Tống Tịnh cũng không muốn ức hiếp y liền quăng cho y một túi kẹo nhỏ mà hắn lấy ở Tây vực, dù sao Kỳ Tâm cũng đến từ
Tây vực, cho y là tốt nhất
Kỳ Tâm bất ngờ được Tống Tịnh cho kẹo liền không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng kẹo Tây vực đã lâu rồi Kỳ Tâm chưa được nhìn thấy nên rất vui mừng mà quên mất Tống Tịnh vừa hỏi gì
Tống Tịnh biết hỏi cũng chả có tác dụng hắn tự tìm cho nhanh, dù sao sau lưng của Kỳ Tâm chính là lối vào mật thất, có lẽ Y Liên đã xuống mật thất
Tống Tịnh liền đi xuống mật thất tìm người, Y Liên lúc này đang tìm lại bí tịch võ công mà trước đó y đã xem qua, tìm một lúc liền tìm ra được, bí tịch này cũng nhắc đến võ công mà y luyện cần phải đến một nơi có tính hàn chính xác là núi tuyết để luyện, để có thể thăng bậc lên cũng như không bị tẩu hoa nhập ma, trong đây cũng có nói đến chuyện khống chế tâm ma của bản thân
Tâm ma của Y Liên là chuyện Y gia bị diệt môn, toàn bộ người thân đều bị giết, mặc dù y đã báo thù được cho họ nhưng trong lòng y vẫn không buông xuống được chính vì vậy mà có tâm ma không dứt ra được
Tống Tịnh nhìn Y Liên vẫn đang chăm chú đọc bí tịch, hắn không muốn làm phiền chỉ im lặng đứng đợi, đợi đến khi Y Liên đọc xong bí tịch xoay người lại nhìn hắn hỏi một câu
"Ở ma giáo có núi tuyết không"
Lam Phong vô cùng cẩn thận bước vào trong, hắn lắng nghe động tĩnh xung quanh nhưng xung quanh thật sự không có người, cũng không có dấu vết lục soát, Lam Phong liền nhìn ở phía bàn trà, hắn thấy một thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ, tiến lại chỗ bàn trà Lam Phong bất ngờ đến mức cầm lấy đồ vật ở trên bàn chạy ra ngoài, hắn muốn tìm kiếm xem chủ nhân của đồ vật đã rời đi chưa nhưng tiếc rằng Y Liên đã rời đi từ lâu, y không muốn làm Lam Phong phân tâm nên đã rời đi
Y Liên muốn giữ đúng lời hẹn của cả hai người, đợi khi Lam Phong thành danh, trở về ma giáo tìm y lúc đó hai người mới gặp nhau
Lam Phong cầm lấy khối ngọc trong tay bất giác mỉm cười nhưng hắn cũng lo lắng, Y Liên thân thủ ngày càng giỏi, có thể trà trộn vào không ai hay biết đến Tá An tướng quân cũng không phát hiện ra, lỡ như có người thân thủ tốt giống y trà trộn vào gây chuyện thì e là bọn họ sẽ không biết được, như vật càng phải đề phòng
HƠn
Ngày hôm sau Lam Phong liền cho tập trung tất cả các binh sĩ giao lệnh tăng cường giám sát tránh người trà trộn vào, cũng ghi lại tất cả tên của các binh sĩ để dễ dàng kiểm soát người, Lam Phong có một biệt tài, đúng hơn đây là Tống Xuân dạy cho cả ba người Lam Phong, Y Liên và cả Tống Tịnh. Tống Xuân đã dạy bọn họ thuật dịch dung cũng như dạy họ phát hiện ra người khác có dịch dung hay không, còn có dạy họ ghi nhớ ngũ quan của người khác, chỉ cần một lần nhìn thoáng qua cũng có thể ghi nhớ
Nhờ vậy mà Lam Phong dễ dàng ghi nhớ được ngũ quan của các binh sĩ mà hắn từng gặp qua, không những vậy hắn thường sẽ chú ý nhất cử nhất động cũng như thói quen của người bên cạnh, muốn biết đối phương là thật giả đều phải chú ý những điểm nhỏ nhặt này. Tống Xuân từng nói với ba người bọn họ thuật dịch dung không hề khó học, chỉ cần những người chăm chỉ liền sẽ học được thuật dịch dung nhưng không phải ai cũng dịch dung một cách hoàn hảo, kẻ có thể dịch dung hoàn hảo mà người khác không nghi ngờ trừ khi là người ở bên cạnh thường xuyên quan sát hành động còn lại đều dễ dàng lộ ra sơ hở, hơn nữa dịch dung cũng có hạn chế nhất định. Hiện tại số người biết được thuật dịch dung không nhiều nhưng một số kẻ đã lợi dụng thuật dịch dung để giả trang cho người khác vì vậy nhất định phải cẩn thận
Tá An nhìn một màn hôm nay của Lam Phong cũng cảm thấy có chút kỳ là nhưng khi hắn giải thích cho Tá An biết rằng hắn là phòng trừ có kẻ khác trà trộn vào vì vậy mới phải tốn nhiều công sức như cậy. Tá An nghe xong liền rất tán thành, quả thật chuyện họ liên tiếp thắng trận cũng sẽ khiến Bắc quốc đề phòng, có lẽ Bắc quốc sẽ để người trà trộn vào để hãm hại cũng không biết chừng, để phòng vẫn nên
"Thế tử quả thật nhìn xa trong rộng, trận đánh tiếp theo chúng ta không cần quá gấp rút, vẫn cho binh tạm thời nghỉ ngơi, người của ta đã đi thăm dò tình hình phía địch"
Lam Phong gật đầu, hắn nhìn địa hình trên bản đồ, xem ra trận đánh sắp tới không dễ dàng, tòà thành phía trước có vị trí quá vững chắc vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ nếu như họ muốn đánh thắng e là phải mất nhiều công sức, còn phải an bài tính kế cẩn thận nếu không chính họ cũng sẽ thua trận
Y Liên sau khi rời đi biên cương liền trở về ma giáo, Tống Tịnh bây giờ không có ở trong giáo, hắn đang bận chút việc ở Tây Vực vẫn chưa trở về, người trong giáo đối với Y Liên vẫn như vậy mà kính trọng khi thấy y điều sẽ cúi chào với y
Y Liên đến từ đường ở ma giáo thắp hương cho Tống Xuân, sư phụ đã ra đi, tâm nguyện cuối đời của người gần như đã hoàn thành nhưng y biết sư phụ đối với ba người bọn y đều không an tâm, trước khi sư phụ mất vẫn luôn căn dặn y nhất định không được để tâm ma làm ảnh hưởng, người trông cậy vào y hơn là Lam Phong và Tống Tịnh, người cũng căng dặn khi nào Lam Phong trở về ma giáo y nhất định phải ở giữa dung hòà Lam Phong cùng Tống Tịnh cũng như đem bức thư mà sư phụ đã viết đưa cho Lam Phong, trong đó là một số sự thật mà sư phụ biết được, mong rằng sẽ có lợi cho hắn
Tống Tịnh ở Tây Vực được thủ hạ thông báo Y Liên đang ở ma giáo liền bỏ lại mọi chuyện trở về ma giáo, Kỳ Tâm từ khi trở về ma giáo đều trốn ở một góc tránh gặp người khác càng tránh mặt Tống Tịnh, vừa nhìn thấy Tống Tịnh đã quay người muốn bỏ chạy nhưng y làm sao chạy được với thân thủ của Tống Tịnh, Kỳ Tâm dễ dàng bị Tống Tịnh nắm lại
"Liên nhi ở đâu, còn nữa ngươi sao cứ gặp mặt của bồn giáo chủ liền bỏ chạy, ta đáng sợ vậy sao"
Kỳ Tâm lắc đầu, mặt sắp khóc đến nơi, Tống Tịnh cũng không muốn ức hiếp y liền quăng cho y một túi kẹo nhỏ mà hắn lấy ở Tây vực, dù sao Kỳ Tâm cũng đến từ
Tây vực, cho y là tốt nhất
Kỳ Tâm bất ngờ được Tống Tịnh cho kẹo liền không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng kẹo Tây vực đã lâu rồi Kỳ Tâm chưa được nhìn thấy nên rất vui mừng mà quên mất Tống Tịnh vừa hỏi gì
Tống Tịnh biết hỏi cũng chả có tác dụng hắn tự tìm cho nhanh, dù sao sau lưng của Kỳ Tâm chính là lối vào mật thất, có lẽ Y Liên đã xuống mật thất
Tống Tịnh liền đi xuống mật thất tìm người, Y Liên lúc này đang tìm lại bí tịch võ công mà trước đó y đã xem qua, tìm một lúc liền tìm ra được, bí tịch này cũng nhắc đến võ công mà y luyện cần phải đến một nơi có tính hàn chính xác là núi tuyết để luyện, để có thể thăng bậc lên cũng như không bị tẩu hoa nhập ma, trong đây cũng có nói đến chuyện khống chế tâm ma của bản thân
Tâm ma của Y Liên là chuyện Y gia bị diệt môn, toàn bộ người thân đều bị giết, mặc dù y đã báo thù được cho họ nhưng trong lòng y vẫn không buông xuống được chính vì vậy mà có tâm ma không dứt ra được
Tống Tịnh nhìn Y Liên vẫn đang chăm chú đọc bí tịch, hắn không muốn làm phiền chỉ im lặng đứng đợi, đợi đến khi Y Liên đọc xong bí tịch xoay người lại nhìn hắn hỏi một câu
"Ở ma giáo có núi tuyết không"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.