Vương Phi Của Ta Là Minh Chủ Võ Lâm
Chương 54
Punnie1310
09/03/2024
Sau khi phát hiện ra mũi tên của Bắc quốc đều có bôi độc, Lam Phong liền lo lắng bội phần, nếu như mũi tên bình thường thì dùng khiên chắn chắc chắn không khó khăn, mũi tên có độc nếu như hắn không tìm ra được đó là loại độc gì thì sẽ vô cùng nguy hiểm. Nghĩ đến đây Lam Phong cũng muốn tìm trợ giúp từ Tống Tịnh nhưng hắn biết Tống Tịnh không thích mình, ai lại thích tình địch của mình cơ chứ
Lam Phong tự mình tìm hiểu cũng như nhớ lại những gì hắn đã từng đọc qua ở ma giáo, mặc dù Lam Phong không phải Tống Tịnh giỏi ở việc độc dược, y dược gì đó nhưng hắn cũng có thể biết một chút
Rốt cuộc Lam Phong cũng biết ra loại độc mà Bắc quốc bôi lên mũi tên, Lam Phong liền đi tìm Tá An tướng quân. Tá An tướng quân bấy giờ đang xem xét việc cải tạo lại khiên chắn, khiên chắn lần trước quả thật đã rất chắc chắn nhưng lực bắn của nỏ tên của Bắc quốc quả thật rất mạnh, có thể xuyên qua không ít khiên chắn của họ. Muốn tiến công đánh Bắc quốc giành lại thành trì bọn họ phải khiến khiên chắn ngày càng chắc chắn hơn
"Thế tử, người tìm ta có chuyện gì sao"
Lam Phong gật đầu, sau đó hắn liền đưa cho Tá An tướng quân một mảnh giấy
"Nhờ tướng quân sai người tìm kiếm cho ta những thứ này, ta sẽ điều chế thuốc giải độc phòng trường hợp quân ta bị thương có thể dùng đến"
Tá An nhận lấy tờ giấy mà Lam Phong đã đưa, bên trên Lam Phong đã ghi rõ những dược liệu cần thiết. Còn một thức e là hắn phải tự mình đi tìm, bên ngoài thành trì mà họ đang đóng quân có một khu rừng, bên trong rừng chắc chắn có thứ hắn cần
"Ta lập tức sai người đi chuẩn bị, thế tử cứ an tâm"
"Còn có một chuyện, ta có chút chuyện phải vào rừng ngoài thành một chuyến, Tá An tướng quân không cần lo lắng, trời tối ta sẽ trở lại"
Lam Phong tiếp tục nói sau đó liền xoay người rời đi. Tá An mặc dù biết rõ thân thủ Lam Phong tốt nhưng cũng sợ hắn một mình sẽ xảy ra chuyện liền lệnh cho bài quân lính đi theo âm thầm bảo vệ cho Lam Phong
Lam Phong vào rừng là muốn tìm một loại dược liệu, dược liệu này khó mà đến các y quán mua được, chỉ có thể vào rừng tìm kiếm. Lam Phong nhớ rất rõ trước đây
Tống Tịnh cũng từng nói rằng rừng núi sẽ có loại dược liệu mà đôi khi trong các y quán không có
Lam Phong liền vào rừng tìm thử. Địa hình rừng núi không làm khó Lam Phong, so với địa hình rừng núi bình thường này thì rừng núi ở ma giáo còn đáng sợ hơn nhiều, luôn có sói lớn xuất hiện, không là sói lớn thì là rắn độc, đường đi cùng rất quằn quèo, muốn vào được tổng bộ ma giáo rất khó. Trước đây sư phụ của cả ba người đã dạy bọn họ cách để dễ dàng di chuyển trong rừng núi, nhờ đó mà cả ba đều có đi lại trong rừng rất giỏi, không chút khó khăn nào
Lam Phong quan sát xung quanh tìm kiếm dược liệu, đó là một loại cỏ chỉ có trong rừng, loại cỏ này thường nở hoa màu trắng, hoa của chúng vô cùng độc nhưng cũng chính là thứ có thể áp chế một số loại độc khác, lấy độc trị độc. Lam Phong đã từng thấy qua loại cỏ đó, khi đó Tống Tịnh hai được ở ma giáo rất nhiều, hắn nói loại cỏ này có thể độc chết người nhưng cũng có thể cứu người
Lam Phong ghi nhớ rất rõ chuyện này, cũng nhớ loại cỏ đó. Không bao lâu Lam Phong liền quan sát thấy thứ hắn cần tìm, nhưng khi đến gần loại cỏ kia, sau lưng hắn liền xuất hiện rắn hổ mang. Rắn hổ mang cả người đen bóng, mặt trăng trên đầu nhìn như lưỡi liềm, Lam Phong không chút sợ hãi mà âm thầm lùi từng bước
Ở ma giáo gặp qua rắn hổ mang là chuyện bình thường, ở ma giáo còn có loại rắn nguy hiểm hơn cả rắn hổ mang, một con rắn hổ mang chẳng là gì đối với Lam Phong cả
Lam Phong nhanh chóng phóng ra chủỷ thủ hắn mang bên mình, rắn hổ mang nhanh chóng né được nhưng trong lúc con rắn hổ mang né được một đòn của Lam Phong thì hắn đã nhanh tay hái được hoa cỏ mà hắn cần. Hắn cảm thấy nếu giết chết con rắn hổ mang này sẽ rất uổng phí, mang đi ngâm rượu xem ra có lợi hơn
Rắn hổ mang ban đầu mục đích tấn công hù doạ, nhưng bây giờ nó cảm thấy không ổn thì phải, con người trước mắt không những không sợ nó, mà ánh mắt kia khiến nó cảm thấy nguy hiểm, nó toang quay đầu bỏ đi thì đã bị Lam Phong nhanh tay bắt lấy, rắn dùng thân quấn chặt cánh tay của Lam Phong nhưng không ngờ
Lam Phong một chút biểu hiện cũng không có sau đó Lam Phong liền dùng chút bột thuốc hắn hay mang theo bóp miệng rắn rắc vào trong, rắn hổ mang vô cùng hoang mang sau đó toàn thân nó buông lỏng không quấn lấy cánh tay của Lam Phong nữa
Lam Phong mang theo con rắn cùng thứ hắn cần trở về. lúc trở về trời cũng vừa hay đã tối, Tá An tướng quân thấy Lam Phong trở về cũng an tâm. Nhìn vị thế tử này
Tá An trong lòng không thể không thầm nói, huyết mạch của tướng quân thật sự rất xuất sắc, tính cách chín mười phần giống với tướng quân năm đó
Lam Phong đi đến chỗ Tá An tướng quân, hắn mang rắn hổ mang mà bản thân bắt được đưa cho ông ấy
"Tá An tướng quân, khi nãy ta bắt được một con rắn hổ mang, người mang đi ngâm rượu cũng rất tốt, ta tặng người"
Tá An trợn tròn mắt mà nhận lấy một cái túi khá lớn cũng có chút nặng, không cần mở ra cũng biết đây là tác phẩm của Lam Phong làm ra, nhưng bắt rắn hổ mang là tiện tay sao, đúng là huyết mạch của tướng quân, bắt rắn là tiện tay mang về ngâm rượu
"Cảm tạ thế tử chiếu cố"
Tá An nhận lấy sau đó sai quân lính dưới trướng giúp ông mang đi ngâm rượu
"Thế tử hôm nay vào rừng chính là để bắt rắn sao"
Tá An không nhịn được hỏi một câu, Lam Phong nghe vậy liền cười nhạt
"Không, ta vào rừng tìm dược liệu, dược liệu sáng nay ta đưa cho tướng quân đã mua về chưa"
"Thế tử an tâm, tất cả đã mua đầy đủ. Ta chỉ có chút thắc mắc, thế tử biết y thuật sao"
Lam Phong liền lắc đầu
"Ta không biết y thuật nhưng có tình xem qua một chút về mấy thứ như dược liệu, độc dược, dù sao sống ở ma giáo cũng mấy năm, mấy thứ đơn giản như vậy cũng phải biết, nếu không sư phụ nhất định sẽ tức chết"
Lam Phong nhắc đến sư phụ của hắn hắn lại cảm thấy có chút nhớ ma giáo, nhớ sư phụ còn có nhớ cả Y Liên nữa, lâu như vậy hắn không nhìn thấy Y Liên âm thầm mang ngọc đến tặng hắn nữa, không biết y bây giờ có ổn hay không. Hắn nhất định nhanh chóng đến ma giáo mang sính lễ đến đón Y Liên về là chính phu của hắn
Lam Phong tự mình tìm hiểu cũng như nhớ lại những gì hắn đã từng đọc qua ở ma giáo, mặc dù Lam Phong không phải Tống Tịnh giỏi ở việc độc dược, y dược gì đó nhưng hắn cũng có thể biết một chút
Rốt cuộc Lam Phong cũng biết ra loại độc mà Bắc quốc bôi lên mũi tên, Lam Phong liền đi tìm Tá An tướng quân. Tá An tướng quân bấy giờ đang xem xét việc cải tạo lại khiên chắn, khiên chắn lần trước quả thật đã rất chắc chắn nhưng lực bắn của nỏ tên của Bắc quốc quả thật rất mạnh, có thể xuyên qua không ít khiên chắn của họ. Muốn tiến công đánh Bắc quốc giành lại thành trì bọn họ phải khiến khiên chắn ngày càng chắc chắn hơn
"Thế tử, người tìm ta có chuyện gì sao"
Lam Phong gật đầu, sau đó hắn liền đưa cho Tá An tướng quân một mảnh giấy
"Nhờ tướng quân sai người tìm kiếm cho ta những thứ này, ta sẽ điều chế thuốc giải độc phòng trường hợp quân ta bị thương có thể dùng đến"
Tá An nhận lấy tờ giấy mà Lam Phong đã đưa, bên trên Lam Phong đã ghi rõ những dược liệu cần thiết. Còn một thức e là hắn phải tự mình đi tìm, bên ngoài thành trì mà họ đang đóng quân có một khu rừng, bên trong rừng chắc chắn có thứ hắn cần
"Ta lập tức sai người đi chuẩn bị, thế tử cứ an tâm"
"Còn có một chuyện, ta có chút chuyện phải vào rừng ngoài thành một chuyến, Tá An tướng quân không cần lo lắng, trời tối ta sẽ trở lại"
Lam Phong tiếp tục nói sau đó liền xoay người rời đi. Tá An mặc dù biết rõ thân thủ Lam Phong tốt nhưng cũng sợ hắn một mình sẽ xảy ra chuyện liền lệnh cho bài quân lính đi theo âm thầm bảo vệ cho Lam Phong
Lam Phong vào rừng là muốn tìm một loại dược liệu, dược liệu này khó mà đến các y quán mua được, chỉ có thể vào rừng tìm kiếm. Lam Phong nhớ rất rõ trước đây
Tống Tịnh cũng từng nói rằng rừng núi sẽ có loại dược liệu mà đôi khi trong các y quán không có
Lam Phong liền vào rừng tìm thử. Địa hình rừng núi không làm khó Lam Phong, so với địa hình rừng núi bình thường này thì rừng núi ở ma giáo còn đáng sợ hơn nhiều, luôn có sói lớn xuất hiện, không là sói lớn thì là rắn độc, đường đi cùng rất quằn quèo, muốn vào được tổng bộ ma giáo rất khó. Trước đây sư phụ của cả ba người đã dạy bọn họ cách để dễ dàng di chuyển trong rừng núi, nhờ đó mà cả ba đều có đi lại trong rừng rất giỏi, không chút khó khăn nào
Lam Phong quan sát xung quanh tìm kiếm dược liệu, đó là một loại cỏ chỉ có trong rừng, loại cỏ này thường nở hoa màu trắng, hoa của chúng vô cùng độc nhưng cũng chính là thứ có thể áp chế một số loại độc khác, lấy độc trị độc. Lam Phong đã từng thấy qua loại cỏ đó, khi đó Tống Tịnh hai được ở ma giáo rất nhiều, hắn nói loại cỏ này có thể độc chết người nhưng cũng có thể cứu người
Lam Phong ghi nhớ rất rõ chuyện này, cũng nhớ loại cỏ đó. Không bao lâu Lam Phong liền quan sát thấy thứ hắn cần tìm, nhưng khi đến gần loại cỏ kia, sau lưng hắn liền xuất hiện rắn hổ mang. Rắn hổ mang cả người đen bóng, mặt trăng trên đầu nhìn như lưỡi liềm, Lam Phong không chút sợ hãi mà âm thầm lùi từng bước
Ở ma giáo gặp qua rắn hổ mang là chuyện bình thường, ở ma giáo còn có loại rắn nguy hiểm hơn cả rắn hổ mang, một con rắn hổ mang chẳng là gì đối với Lam Phong cả
Lam Phong nhanh chóng phóng ra chủỷ thủ hắn mang bên mình, rắn hổ mang nhanh chóng né được nhưng trong lúc con rắn hổ mang né được một đòn của Lam Phong thì hắn đã nhanh tay hái được hoa cỏ mà hắn cần. Hắn cảm thấy nếu giết chết con rắn hổ mang này sẽ rất uổng phí, mang đi ngâm rượu xem ra có lợi hơn
Rắn hổ mang ban đầu mục đích tấn công hù doạ, nhưng bây giờ nó cảm thấy không ổn thì phải, con người trước mắt không những không sợ nó, mà ánh mắt kia khiến nó cảm thấy nguy hiểm, nó toang quay đầu bỏ đi thì đã bị Lam Phong nhanh tay bắt lấy, rắn dùng thân quấn chặt cánh tay của Lam Phong nhưng không ngờ
Lam Phong một chút biểu hiện cũng không có sau đó Lam Phong liền dùng chút bột thuốc hắn hay mang theo bóp miệng rắn rắc vào trong, rắn hổ mang vô cùng hoang mang sau đó toàn thân nó buông lỏng không quấn lấy cánh tay của Lam Phong nữa
Lam Phong mang theo con rắn cùng thứ hắn cần trở về. lúc trở về trời cũng vừa hay đã tối, Tá An tướng quân thấy Lam Phong trở về cũng an tâm. Nhìn vị thế tử này
Tá An trong lòng không thể không thầm nói, huyết mạch của tướng quân thật sự rất xuất sắc, tính cách chín mười phần giống với tướng quân năm đó
Lam Phong đi đến chỗ Tá An tướng quân, hắn mang rắn hổ mang mà bản thân bắt được đưa cho ông ấy
"Tá An tướng quân, khi nãy ta bắt được một con rắn hổ mang, người mang đi ngâm rượu cũng rất tốt, ta tặng người"
Tá An trợn tròn mắt mà nhận lấy một cái túi khá lớn cũng có chút nặng, không cần mở ra cũng biết đây là tác phẩm của Lam Phong làm ra, nhưng bắt rắn hổ mang là tiện tay sao, đúng là huyết mạch của tướng quân, bắt rắn là tiện tay mang về ngâm rượu
"Cảm tạ thế tử chiếu cố"
Tá An nhận lấy sau đó sai quân lính dưới trướng giúp ông mang đi ngâm rượu
"Thế tử hôm nay vào rừng chính là để bắt rắn sao"
Tá An không nhịn được hỏi một câu, Lam Phong nghe vậy liền cười nhạt
"Không, ta vào rừng tìm dược liệu, dược liệu sáng nay ta đưa cho tướng quân đã mua về chưa"
"Thế tử an tâm, tất cả đã mua đầy đủ. Ta chỉ có chút thắc mắc, thế tử biết y thuật sao"
Lam Phong liền lắc đầu
"Ta không biết y thuật nhưng có tình xem qua một chút về mấy thứ như dược liệu, độc dược, dù sao sống ở ma giáo cũng mấy năm, mấy thứ đơn giản như vậy cũng phải biết, nếu không sư phụ nhất định sẽ tức chết"
Lam Phong nhắc đến sư phụ của hắn hắn lại cảm thấy có chút nhớ ma giáo, nhớ sư phụ còn có nhớ cả Y Liên nữa, lâu như vậy hắn không nhìn thấy Y Liên âm thầm mang ngọc đến tặng hắn nữa, không biết y bây giờ có ổn hay không. Hắn nhất định nhanh chóng đến ma giáo mang sính lễ đến đón Y Liên về là chính phu của hắn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.