Vương Phi Của Ta Là Minh Chủ Võ Lâm
Chương 7
Punnie1310
06/03/2024
Lam Phong đưa tay lau đi nước mặt trên mặt của Lam Nhiên
“Ca ca đừng khóc”
Lam Nhiên gật đầu vội vàng nín nhưng mà không kiềm được, huynh đệ bọn họ xa cách mười mấy năm nay tưởng rằng cả đời không thể gặp lại nhau, bây giờ có thể gặp lại nhau đã là may mắn vô cùng rồi
“Phong nhi, yên tâm ta nhất định sẽ bảo vệ đệ”
Lam Nhiên quyết tâm nói, y nhất định sẽ không để kẻ kia làm hại đến đệ đệ mình, một mình y đã là quá đủ rồi
Thái hậu thấy không còn sớm liền bảo Lam Nhiên trở về trước để tránh nghi ngờ, còn Lam Phong ngoan ngoãn đi theo thái hậu về cung người gặp Hoàng đế
Hoàng đế vì vui mừng khi gặp được Lam Phong liền ban chiếu chỉ lập Lam Phong làm cửu hoàng tử đợi khi đủ tuổi thành niên sẽ lập làm vương gia
Chiếu chỉ vừa ban liền vấy lên rất nhiều sự phản đối của bá quan văn võ nhưng bọn họ chỉ dám âm thầm phản đối không dám hó hé gì, nhưng cũng từ chiếu chỉ này mà càng khiến các hoàng tử còn lại trong cung càng không ư Lam Phong cùng Lam Nhiên hơn
Vốn dĩ Hoàng đế đã luôn thiên vị Lam Nhiên về mọi thứ, Lam Nhiên luôn có được thứ tốt nhất trong Hoàng cung này mặc dù chỉ là một song nhi, ai cũng biết song nhi đối với Hoàng thất có ý nghĩa gì, ngoài trừ kế thừa huyết thống ra chẳng có ý nghĩa gì nữa cả
Bây giờ lại xuất hiện một Lam Phong, so với Lam Nhiên càng là mối nguy hại hơn vì có khat năng cùng bọn họ tranh giành hoàng vị nhất, mặc dù có nhiều con nhưng các hoàng tử công chúa đều mất sớm, số người có thể trưởng thành lại rất ít nhưng lại là những kẻ tâm tư khó lường hơn bao giờ hết
Lam Phong ở trước mặt Hoàng đế luôn ở bộ dạng ngoan hiền hết mực, Hoàng đế vô cùng hài lòng
“Phong nhi đứa trẻ này thật ngoan ngoan, mẫu hậu người nói xem có phải rất giống y không”
Thái hậu trong lòng không vui nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng hoà nhã
“Phong nhi vừa mới trở về cung e là vẫn chưa quen với hoàng cung này, Hoàng đế ngươi để Phong nhi ở lại đây cho ai gia chăm sóc cũng như dạy bảo có được không”
Hoàng đế đương nhiên không dám nói không được, mặc dù thái hậu đã già nhưng phải biết để hắn có thể ngồi vững vị trí này nhiều năm như vậy thái hậu ở phía sau trợ lực cho hắn, thêm nữa trong triều bá quan văn võ theo phe thái hậu cũng không ít
“Mẫu hậu đã nói vậy trẫm đương nhiên không dám nhiều lời, Phong nhi ở chỗ mẫu hậu là tốt nhất”
Thái hậu gật đầu sau đó cho cung nữ mang Lam Phong đi, người ở lại cùng Hoàng đế nói chuyện
Lam Phong ngoan ngoãn theo cung nữ đi xung quanh, đến bây giờ vẫn chưa nhận ra rằng bản thân hắn đã là một hoàng tử rồi
Trở về với ma giáo, sau khi Lam Phong rời đi Y Liên và Tống Tịnh đều cảm thấy trống vắng, bọn họ đã quen có ba người cùng nhau bây giờ lại thiếu mất đi một, Y Liên cũng có chút tủi thân vì Lam Phong còn có người thân không giống như y đã thành trẻ mồ côi mất rồi, nghĩ đến đây Y Liên càng quyết tâm bản thân phải giỏi võ hơn, phải giỏi hơn bao giờ hết nhất định đòi lại công bằng báo thù cho Y gia
Tống Tịnh nhiều ngày nay luôn ở trong mật thất nghiên cứu sách cho nên không hay bên ngoài Y Liên đang mỗi ngày luyện công điên cuồng đến khi hắn ra khỏi mật thất vì phải điều chế vài thứ thì mới nhìn thấy Y Liên nhém chút nữa tẩu hoạ nhập ma
Cũng may Tống Tịnh xuất hiện kịp thời giúp cho Y Liên bình tâm lại mới có thể thoát được một kiếp
“Ngươi điên rồi sao, sao lại luyện công mà không màn đến tính mạng như vậy”
Tống Tịnh mắng người đang nằm trên giường kia nhưng trên tay vẫn đang cầm một bát thuốc
“Ta nhất định phải luyện tập thất tốt, đại hội võ lâm bốn năm sau ta nhất định sẽ đi đến đó, nhất định sẽ trở thành minh chủ võ lâm”
Tống Tịnh nghe vậy liền bất ngờ, từ trước đến nay Y Liên chưa bao giờ biết đến những thứ như đại hội võ lâm hay gì đó nhưng hiện tại còn muốn làm cả minh chủ sao
“ Nhưng còn tận bốn năm ngươi vẫn còn thời gian tại sao lại không biết suy nghĩ như vậy, nếu ta không phát hiện kịp thời thì giờ này ngươi đã tẩu hoả nhập ma, cho dù phụ thân có trở về cũng không cứu được ngươi”
Tống Tịnh mặc dù tức giận Y Liên không bảo trọng thân thể nhưng cũng không dám lớn tiếng với y
“Nhưng ta muốn báo thù, ta muốn trả thù đám người đã hại chết nhà ta”
Y Liên bật khóc, y vốn dĩ không muốn kể ra chuyện này nhưng nghĩ đến cả một gia tộc chỉ còn lại mình y là người duy nhất sống sót, cảm giác đau đớn vô cùng hơn hết suốt những năm qua y cứ như một đứa ngốc mà sống không quan tâm đến việc gì cả, nếu trước đây y có thể siêng năng tâm luyện hơn thì bây giở có lẽ y đã ở đại hội võ lâm rồi
Tống Tịnh không ngờ đến được chuyện này, hắn còn cho rằng Y Liên muốn làm minh chủ võ lâm là để trở thành kẻ mạnh nhất, không nghĩ rằng y vậy mà muốn báo thù, hơn nữa nếu theo lời của Y Liên có lẽ đám người chính phái đã hại chết nhà y
“Nhưng ngươi cũng không thể liều mạng luyện tập như vậy.m, ngươi an tâm Liên nhi ta nhất định sẽ giúp ngươi bằng mọi cách, giúp ngươi thành công trở thành minh chủ võ lâm”
Y Liên nhìn Tống Tịnh cảm kích, không thể không kích động ôm lấy Tống Tịnh, Tống Tịnh được người mình thầm ái mộ ôm lấy liền vui vẻ vô cùng, quyế tâm nhất định sẽ mang vị trí minh chủ võ lâm về tay Y Liên
Tống Xuân rốt cuộc cũng trở về, nghe tin Y Liên nhém nữa tẩy hoả nhập ma liền lo lắng mà đến
“Liên nhi sao rồi, không phải sư phụ đã nói ngươi không được liều mạng hay sao”
Tống Tịnh nhìn thấy phụ thân mình liền hành lễ
“Tống Tịnh ra ngoài đi, ta có vài lời muốn nói với hài tử này”
Tống Tịnh nghe vậy chỉ đành ra ngoài nhưng ánh mắt lo lắng vẫn dán lên người Y Liên không rời
“Lam Phong đã gặp được người thân của đệ ấy rồi sao”
Tống Xuân gât đầu, Y Liẻn nghe vậy cũng an tâm phần nào, ít ra Lam Phong cũng còn có người thân trên đời này
“Tại sao lại luyện công đến mức nhém nữa tẩu hoả nhập ma vậy chứ, ta biết ngươi muốn mau chống trở nên giỏi hơn nhưng không phải như vậy mà liều mạng, võ công mà ta dạt các ngươi sớm đã vượt xa những người cùng tuổi các ngươi có khi còn hơn cả nhưng kẻ đứng đầu các môn phái, thứ các ngươi học là tuyệt kỹ võ công bí truyền cho nên không thể gấp gáp được, từ nay về sau đừng liều mạng như thế thay vì như vậy hãy luyện tập lại từ đầu đế khi thành thạo, bản thân không phải trở thành kẻ mạnh nhất hay sao”
“Ca ca đừng khóc”
Lam Nhiên gật đầu vội vàng nín nhưng mà không kiềm được, huynh đệ bọn họ xa cách mười mấy năm nay tưởng rằng cả đời không thể gặp lại nhau, bây giờ có thể gặp lại nhau đã là may mắn vô cùng rồi
“Phong nhi, yên tâm ta nhất định sẽ bảo vệ đệ”
Lam Nhiên quyết tâm nói, y nhất định sẽ không để kẻ kia làm hại đến đệ đệ mình, một mình y đã là quá đủ rồi
Thái hậu thấy không còn sớm liền bảo Lam Nhiên trở về trước để tránh nghi ngờ, còn Lam Phong ngoan ngoãn đi theo thái hậu về cung người gặp Hoàng đế
Hoàng đế vì vui mừng khi gặp được Lam Phong liền ban chiếu chỉ lập Lam Phong làm cửu hoàng tử đợi khi đủ tuổi thành niên sẽ lập làm vương gia
Chiếu chỉ vừa ban liền vấy lên rất nhiều sự phản đối của bá quan văn võ nhưng bọn họ chỉ dám âm thầm phản đối không dám hó hé gì, nhưng cũng từ chiếu chỉ này mà càng khiến các hoàng tử còn lại trong cung càng không ư Lam Phong cùng Lam Nhiên hơn
Vốn dĩ Hoàng đế đã luôn thiên vị Lam Nhiên về mọi thứ, Lam Nhiên luôn có được thứ tốt nhất trong Hoàng cung này mặc dù chỉ là một song nhi, ai cũng biết song nhi đối với Hoàng thất có ý nghĩa gì, ngoài trừ kế thừa huyết thống ra chẳng có ý nghĩa gì nữa cả
Bây giờ lại xuất hiện một Lam Phong, so với Lam Nhiên càng là mối nguy hại hơn vì có khat năng cùng bọn họ tranh giành hoàng vị nhất, mặc dù có nhiều con nhưng các hoàng tử công chúa đều mất sớm, số người có thể trưởng thành lại rất ít nhưng lại là những kẻ tâm tư khó lường hơn bao giờ hết
Lam Phong ở trước mặt Hoàng đế luôn ở bộ dạng ngoan hiền hết mực, Hoàng đế vô cùng hài lòng
“Phong nhi đứa trẻ này thật ngoan ngoan, mẫu hậu người nói xem có phải rất giống y không”
Thái hậu trong lòng không vui nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng hoà nhã
“Phong nhi vừa mới trở về cung e là vẫn chưa quen với hoàng cung này, Hoàng đế ngươi để Phong nhi ở lại đây cho ai gia chăm sóc cũng như dạy bảo có được không”
Hoàng đế đương nhiên không dám nói không được, mặc dù thái hậu đã già nhưng phải biết để hắn có thể ngồi vững vị trí này nhiều năm như vậy thái hậu ở phía sau trợ lực cho hắn, thêm nữa trong triều bá quan văn võ theo phe thái hậu cũng không ít
“Mẫu hậu đã nói vậy trẫm đương nhiên không dám nhiều lời, Phong nhi ở chỗ mẫu hậu là tốt nhất”
Thái hậu gật đầu sau đó cho cung nữ mang Lam Phong đi, người ở lại cùng Hoàng đế nói chuyện
Lam Phong ngoan ngoãn theo cung nữ đi xung quanh, đến bây giờ vẫn chưa nhận ra rằng bản thân hắn đã là một hoàng tử rồi
Trở về với ma giáo, sau khi Lam Phong rời đi Y Liên và Tống Tịnh đều cảm thấy trống vắng, bọn họ đã quen có ba người cùng nhau bây giờ lại thiếu mất đi một, Y Liên cũng có chút tủi thân vì Lam Phong còn có người thân không giống như y đã thành trẻ mồ côi mất rồi, nghĩ đến đây Y Liên càng quyết tâm bản thân phải giỏi võ hơn, phải giỏi hơn bao giờ hết nhất định đòi lại công bằng báo thù cho Y gia
Tống Tịnh nhiều ngày nay luôn ở trong mật thất nghiên cứu sách cho nên không hay bên ngoài Y Liên đang mỗi ngày luyện công điên cuồng đến khi hắn ra khỏi mật thất vì phải điều chế vài thứ thì mới nhìn thấy Y Liên nhém chút nữa tẩu hoạ nhập ma
Cũng may Tống Tịnh xuất hiện kịp thời giúp cho Y Liên bình tâm lại mới có thể thoát được một kiếp
“Ngươi điên rồi sao, sao lại luyện công mà không màn đến tính mạng như vậy”
Tống Tịnh mắng người đang nằm trên giường kia nhưng trên tay vẫn đang cầm một bát thuốc
“Ta nhất định phải luyện tập thất tốt, đại hội võ lâm bốn năm sau ta nhất định sẽ đi đến đó, nhất định sẽ trở thành minh chủ võ lâm”
Tống Tịnh nghe vậy liền bất ngờ, từ trước đến nay Y Liên chưa bao giờ biết đến những thứ như đại hội võ lâm hay gì đó nhưng hiện tại còn muốn làm cả minh chủ sao
“ Nhưng còn tận bốn năm ngươi vẫn còn thời gian tại sao lại không biết suy nghĩ như vậy, nếu ta không phát hiện kịp thời thì giờ này ngươi đã tẩu hoả nhập ma, cho dù phụ thân có trở về cũng không cứu được ngươi”
Tống Tịnh mặc dù tức giận Y Liên không bảo trọng thân thể nhưng cũng không dám lớn tiếng với y
“Nhưng ta muốn báo thù, ta muốn trả thù đám người đã hại chết nhà ta”
Y Liên bật khóc, y vốn dĩ không muốn kể ra chuyện này nhưng nghĩ đến cả một gia tộc chỉ còn lại mình y là người duy nhất sống sót, cảm giác đau đớn vô cùng hơn hết suốt những năm qua y cứ như một đứa ngốc mà sống không quan tâm đến việc gì cả, nếu trước đây y có thể siêng năng tâm luyện hơn thì bây giở có lẽ y đã ở đại hội võ lâm rồi
Tống Tịnh không ngờ đến được chuyện này, hắn còn cho rằng Y Liên muốn làm minh chủ võ lâm là để trở thành kẻ mạnh nhất, không nghĩ rằng y vậy mà muốn báo thù, hơn nữa nếu theo lời của Y Liên có lẽ đám người chính phái đã hại chết nhà y
“Nhưng ngươi cũng không thể liều mạng luyện tập như vậy.m, ngươi an tâm Liên nhi ta nhất định sẽ giúp ngươi bằng mọi cách, giúp ngươi thành công trở thành minh chủ võ lâm”
Y Liên nhìn Tống Tịnh cảm kích, không thể không kích động ôm lấy Tống Tịnh, Tống Tịnh được người mình thầm ái mộ ôm lấy liền vui vẻ vô cùng, quyế tâm nhất định sẽ mang vị trí minh chủ võ lâm về tay Y Liên
Tống Xuân rốt cuộc cũng trở về, nghe tin Y Liên nhém nữa tẩy hoả nhập ma liền lo lắng mà đến
“Liên nhi sao rồi, không phải sư phụ đã nói ngươi không được liều mạng hay sao”
Tống Tịnh nhìn thấy phụ thân mình liền hành lễ
“Tống Tịnh ra ngoài đi, ta có vài lời muốn nói với hài tử này”
Tống Tịnh nghe vậy chỉ đành ra ngoài nhưng ánh mắt lo lắng vẫn dán lên người Y Liên không rời
“Lam Phong đã gặp được người thân của đệ ấy rồi sao”
Tống Xuân gât đầu, Y Liẻn nghe vậy cũng an tâm phần nào, ít ra Lam Phong cũng còn có người thân trên đời này
“Tại sao lại luyện công đến mức nhém nữa tẩu hoả nhập ma vậy chứ, ta biết ngươi muốn mau chống trở nên giỏi hơn nhưng không phải như vậy mà liều mạng, võ công mà ta dạt các ngươi sớm đã vượt xa những người cùng tuổi các ngươi có khi còn hơn cả nhưng kẻ đứng đầu các môn phái, thứ các ngươi học là tuyệt kỹ võ công bí truyền cho nên không thể gấp gáp được, từ nay về sau đừng liều mạng như thế thay vì như vậy hãy luyện tập lại từ đầu đế khi thành thạo, bản thân không phải trở thành kẻ mạnh nhất hay sao”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.