Vương Phi Của Thành Vương Điện Hạ
Chương 2: Mất tích?
Viên Võ
01/10/2023
Cô đang chạy thì bỗng dưng...
Bốp!!!
"Hình như là mình đụng trúng thứ gì rồi thì phải, mà là cái gì vậy ta sao mà lại không cảm thấy đau chứ? "
Cô lấy tay sờ sờ trán mà suy nghĩ nhưng vẫn không dám ngẩn đầu lên nhìn
" Vị tiểu thư này, sao cô lại chạy nhanh như vậy, cô đã đụng trúng vương.... (vương gia) à không thiếu gia nhà chúng ta rồi kìa, sao lại bất cẩn thế! ".
Một tiếng nói của người thiếu niên vang lên, khiến cô bất ngờ ngẩn đầu lên nhìn, thì ra không cảm thấy đau là vì cô đụng trúng không phải là một cái cây hay là gì đó mà là một tiểu ca ca khoảng chừng 12 tuổi đang đứng trước mặt kia, trong đầu cô thầm nghĩ sao vị tiểu ca ca này lại lạnh lùng thế nên cô có phần hơi sợ sệt.
" Vị... Vị ca ca này, ta... ta không cố ý đâu, ta thành thật xin lỗi.... Mong huynh bỏ qua... " Giọng cô hơi run.
Một người dáng vẻ mảnh mai, nhỏ nhắn như cô một thân một mình đi vào nơi hẻo lánh như thế này mà vẫn giữ được bình tĩnh như thế quả là kì tích rồi huống hồ gì tiểu cô nương đáng yêu chỉ mới có 7 tuổi mà thôi. Người kia nhìn một lượt trên người Kỳ Linh rồi lại suy nghĩ gì đó.
" Tiểu muội muội này, đêm hôm khuya, vắng vẻ, tối tăm như này, muội lại một thân một mình chạy vào nơi này làm gì? ". Giọng nói hơi lạnh lùng nhưng lại có phần ấm áp tỏa ra từ phía của vị tiểu ca ca kia.
" Ta... Ta, có người đuổi theo ta, hắn muốn bắt ta đem về cho cái tên gì mà đại nương gia gì đó! Bọn chúng đang ở phía sau, ta phải chạy mau nếu không thì sẽ chết mất. " Những lời nói ngây thơ trong sáng được nói ra từ cái miệng nhỏ xinh này khiến cho ai đó thích thú.
" Đại nương gia? Ta hiểu rồi. " Một tia ngạc nhiên được tỏa ra nhưng lại được che đậy nhanh chóng bằng ba chữ " ta hiểu rồi. "
Vừa lúc đó bọn người kia lại đuổi kịp đến.
" Haizzz, con nhóc kia, mày làm gì mà chạy nhanh thế hả? Làm lão bá đây phải tốn một nửa sức lực, còn giám gọi cứu viện sao, ta phải cho ngươi trả giá mới được! ". Hắn ta thở hổn hển và bẻ tay kêu rắc rắc có ý định đánh nhau, phía sau đồng bọn cũng đang chuẩn bị, mặt cười nham hiểm.
Nghe tiếng nói của hắn, tiểu cô nương sợ hãi lập tức nấp sau lưng của vị ca ca nào đó đứng trước mặt.
" Vị ca ca này, hắn...là hắn, hắn là người muốn bắt ta! "
Cô vừa lấp ló đầu ra vừa chỉ tay về phía bọn lưu manh kia vừa nói. Kỳ Linh đột nhiên chạy ra phía sau lưng mình truyền đến cho vị thiếu niên kia một cảm giác có chút xót nhưng lại len lỏi chút gì đó ấm áp từ cô, mang lại suy nghĩ muốn bảo vệ.
" Ngươi là người của tên đại nương gia Hoắc Long đấy à? " Giọng nói lạnh lùng, dáng vẻ khinh miệt.
" Nhải ranh như ngươi, hỏi làm gì? Đừng có mà tỏ vẻ anh hùng cứu mỹ nhân đó nhé, nhóc con như ngươi còn nhỏ lắm đừng nên yêu sớm làm gì hahaha. "
" Yêu? Này, huynh có biết yêu là thứ gì không vậy? " Cô ngây ngốc hỏi.
" Nha đầu ngốc này đúng là ngốc thật. Nói đi cũng phải nói lại, cũng đáng yêu thật đó chứ!" Dòng suy nghĩ của hắn.
" Hahaha đúng là tiểu cô nương ngây thơ ngốc nghếch, xem ra hôm nay các ngươi phải bỏ mạng tại đây rồi có gì muốn trăn trối không nào? "
Cùng lúc đó tại phủ tướng quân, Kỳ Vương Phủ.
" Tướng quân, tướng quân !" Tiểu Thanh hớt ha hớt hải chạy vào thư phòng của Kỳ Thiên Mặc.
" Làm gì mà hốt hoảng thế? Không phải ngươi dẫn tiểu thư ra ngoài chơi à! Nó đâu rồi gọi lại đây cho ta nào? ". Kỳ Thiên Mặc vừa luyện chữ vừa thản nhiên nói.
" Tiểu... Tiểu thư mất... mất tích rồi huhu !" hắn vừa nói vừa hạ người khòm khòm xuống không dám đứng thẳng người.
" Mất tích? "
" V... Vâng... "
" Tại sao lại mất tích, không phải nó đi cùng ngươi sao? Ngươi trông coi trẻ con thế mà được sao? " Kỳ Thiên Mặc tức giận quát lớn.
" Dạ.... Dạ... Là... Là tội của nô tài, nô tài xin chịu phạt... ".
" Phạt? Phạt thì có ích gì? Ngươi mau đi tìm con bé về đây cho ta!" Tức giận.
" Dạ.... "
" Ngươi lạc con bé từ lúc nào? ".
" Dạ... Một canh giờ trước, tiểu thư chạy nhanh quá, nô tài không đuổi kịp.".
" NGƯỜI ĐÂU? ". Kỳ Thiên Mặc gọi lớn.
" Dạ, tướng quân có gì căn dặn! ".
Một người chỉ huy bước vào, đám lính đứng ngoài rồi đồng thanh, cũng không có gì là lạ cả, tiểu thư là tâm can bảo bối của vị tướng quân anh dũng này, cưng chiều cô hết mực, chăm sóc, nâng niu từng li từng tí nghe tin như vậy thử hỏi đối với một người làm phụ thân thì sẽ như nào chứ? Đương nhiên là rất lo lắng rồi...
" Mau đi tìm tiểu thư về cho ta, lục tung hết cái thành này cũng phải tìm ra cho ta, nếu không tìm được thì mang đầu của các ngươi về đây rõ chưa hả? ".
" RÕ!". Đội vệ binh đồng thanh nghe lệnh và nhanh chóng rời đi.
Ông vẫn giữ vững dáng vẻ uy nghiêm, điều chỉnh trạng thái mặc dù trong lòng đang rối như tơ, nóng như lửa đốt.
" Tướng quân! Phải chăng có chuyện gì xảy ra? "
..._______hết chap 2______...
Bốp!!!
"Hình như là mình đụng trúng thứ gì rồi thì phải, mà là cái gì vậy ta sao mà lại không cảm thấy đau chứ? "
Cô lấy tay sờ sờ trán mà suy nghĩ nhưng vẫn không dám ngẩn đầu lên nhìn
" Vị tiểu thư này, sao cô lại chạy nhanh như vậy, cô đã đụng trúng vương.... (vương gia) à không thiếu gia nhà chúng ta rồi kìa, sao lại bất cẩn thế! ".
Một tiếng nói của người thiếu niên vang lên, khiến cô bất ngờ ngẩn đầu lên nhìn, thì ra không cảm thấy đau là vì cô đụng trúng không phải là một cái cây hay là gì đó mà là một tiểu ca ca khoảng chừng 12 tuổi đang đứng trước mặt kia, trong đầu cô thầm nghĩ sao vị tiểu ca ca này lại lạnh lùng thế nên cô có phần hơi sợ sệt.
" Vị... Vị ca ca này, ta... ta không cố ý đâu, ta thành thật xin lỗi.... Mong huynh bỏ qua... " Giọng cô hơi run.
Một người dáng vẻ mảnh mai, nhỏ nhắn như cô một thân một mình đi vào nơi hẻo lánh như thế này mà vẫn giữ được bình tĩnh như thế quả là kì tích rồi huống hồ gì tiểu cô nương đáng yêu chỉ mới có 7 tuổi mà thôi. Người kia nhìn một lượt trên người Kỳ Linh rồi lại suy nghĩ gì đó.
" Tiểu muội muội này, đêm hôm khuya, vắng vẻ, tối tăm như này, muội lại một thân một mình chạy vào nơi này làm gì? ". Giọng nói hơi lạnh lùng nhưng lại có phần ấm áp tỏa ra từ phía của vị tiểu ca ca kia.
" Ta... Ta, có người đuổi theo ta, hắn muốn bắt ta đem về cho cái tên gì mà đại nương gia gì đó! Bọn chúng đang ở phía sau, ta phải chạy mau nếu không thì sẽ chết mất. " Những lời nói ngây thơ trong sáng được nói ra từ cái miệng nhỏ xinh này khiến cho ai đó thích thú.
" Đại nương gia? Ta hiểu rồi. " Một tia ngạc nhiên được tỏa ra nhưng lại được che đậy nhanh chóng bằng ba chữ " ta hiểu rồi. "
Vừa lúc đó bọn người kia lại đuổi kịp đến.
" Haizzz, con nhóc kia, mày làm gì mà chạy nhanh thế hả? Làm lão bá đây phải tốn một nửa sức lực, còn giám gọi cứu viện sao, ta phải cho ngươi trả giá mới được! ". Hắn ta thở hổn hển và bẻ tay kêu rắc rắc có ý định đánh nhau, phía sau đồng bọn cũng đang chuẩn bị, mặt cười nham hiểm.
Nghe tiếng nói của hắn, tiểu cô nương sợ hãi lập tức nấp sau lưng của vị ca ca nào đó đứng trước mặt.
" Vị ca ca này, hắn...là hắn, hắn là người muốn bắt ta! "
Cô vừa lấp ló đầu ra vừa chỉ tay về phía bọn lưu manh kia vừa nói. Kỳ Linh đột nhiên chạy ra phía sau lưng mình truyền đến cho vị thiếu niên kia một cảm giác có chút xót nhưng lại len lỏi chút gì đó ấm áp từ cô, mang lại suy nghĩ muốn bảo vệ.
" Ngươi là người của tên đại nương gia Hoắc Long đấy à? " Giọng nói lạnh lùng, dáng vẻ khinh miệt.
" Nhải ranh như ngươi, hỏi làm gì? Đừng có mà tỏ vẻ anh hùng cứu mỹ nhân đó nhé, nhóc con như ngươi còn nhỏ lắm đừng nên yêu sớm làm gì hahaha. "
" Yêu? Này, huynh có biết yêu là thứ gì không vậy? " Cô ngây ngốc hỏi.
" Nha đầu ngốc này đúng là ngốc thật. Nói đi cũng phải nói lại, cũng đáng yêu thật đó chứ!" Dòng suy nghĩ của hắn.
" Hahaha đúng là tiểu cô nương ngây thơ ngốc nghếch, xem ra hôm nay các ngươi phải bỏ mạng tại đây rồi có gì muốn trăn trối không nào? "
Cùng lúc đó tại phủ tướng quân, Kỳ Vương Phủ.
" Tướng quân, tướng quân !" Tiểu Thanh hớt ha hớt hải chạy vào thư phòng của Kỳ Thiên Mặc.
" Làm gì mà hốt hoảng thế? Không phải ngươi dẫn tiểu thư ra ngoài chơi à! Nó đâu rồi gọi lại đây cho ta nào? ". Kỳ Thiên Mặc vừa luyện chữ vừa thản nhiên nói.
" Tiểu... Tiểu thư mất... mất tích rồi huhu !" hắn vừa nói vừa hạ người khòm khòm xuống không dám đứng thẳng người.
" Mất tích? "
" V... Vâng... "
" Tại sao lại mất tích, không phải nó đi cùng ngươi sao? Ngươi trông coi trẻ con thế mà được sao? " Kỳ Thiên Mặc tức giận quát lớn.
" Dạ.... Dạ... Là... Là tội của nô tài, nô tài xin chịu phạt... ".
" Phạt? Phạt thì có ích gì? Ngươi mau đi tìm con bé về đây cho ta!" Tức giận.
" Dạ.... "
" Ngươi lạc con bé từ lúc nào? ".
" Dạ... Một canh giờ trước, tiểu thư chạy nhanh quá, nô tài không đuổi kịp.".
" NGƯỜI ĐÂU? ". Kỳ Thiên Mặc gọi lớn.
" Dạ, tướng quân có gì căn dặn! ".
Một người chỉ huy bước vào, đám lính đứng ngoài rồi đồng thanh, cũng không có gì là lạ cả, tiểu thư là tâm can bảo bối của vị tướng quân anh dũng này, cưng chiều cô hết mực, chăm sóc, nâng niu từng li từng tí nghe tin như vậy thử hỏi đối với một người làm phụ thân thì sẽ như nào chứ? Đương nhiên là rất lo lắng rồi...
" Mau đi tìm tiểu thư về cho ta, lục tung hết cái thành này cũng phải tìm ra cho ta, nếu không tìm được thì mang đầu của các ngươi về đây rõ chưa hả? ".
" RÕ!". Đội vệ binh đồng thanh nghe lệnh và nhanh chóng rời đi.
Ông vẫn giữ vững dáng vẻ uy nghiêm, điều chỉnh trạng thái mặc dù trong lòng đang rối như tơ, nóng như lửa đốt.
" Tướng quân! Phải chăng có chuyện gì xảy ra? "
..._______hết chap 2______...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.