Chương 99: Bị bắt xuất cung
Luyến Nguyệt Nhi
10/11/2014
“Có thích khách—“
Thanh âm bén nhọn, xuyên qua màng nhĩ khiến mấy người Dạ Tinh Triệt giật mình.
“Hoàng thượng—“
Hoàng hậu Thượng Quan Mị hướng về phía Dạ Tinh Triệt kêu lên, trên khuôn mặt quyến rũ động lòng người mang theo sợ hãi. Nhưng chỉ có mình nàng mới biết được, nếu nói nàng sợ thích khách, thì nàng càng sợ việc Dạ Tinh Triệt sẽ lựa chọn bảo vệ Bắc Tiểu Lôi mà bỏ quên nàng và thái hậu.
Dạ Tinh Triệt liếc nàng một cái, đem ánh mắt hướng về phía thái hậu. Hiển nhiên thái hậu cũng đã bị hoảng sợ không nhỏ, nhưng vẫn cưỡng chế mình trấn định lại. Đôi mắt lưu ly thẳng tắp nhìn vào hắn, khẽ mở miệng nói.
“Hoàng Nhi, con đi trước đi, nước không thể một ngày không có vua.”
“Mẫu hậu—“ Dạ Tinh Triệt nhíu tuấn mi, nhìn hai người bọn họ, rồi quay đầu nhìn Bắc Tiểu Lôi, lại thấy trên mặt nha đầu kia mang theo vẻ mặt hưng phấn, nhất thời dở khóc dở cười.
“Người đâu.” Hướng ra ngoài cao giọng hô, hắn trước vẫn nên sai người đưa mẫu hậu cùng hoàng hậu trở về cung.
Chợt, một đạo bóng dáng màu đen vẫn đang quần đấu với đám thị vệ xông về phía Dạ Tinh Triệt. Tóc đen như mực dùng trâm ngọc búi lên ở cao cao, khăn che mặt màu đen che khuất dung mạo của y, chỉ lộ ra đôi mắt thâm sâu lãnh mạc vô ba cùng sống mũi cao. Khi lãnh mâu nhìn đến một thân kim bào thì ánh mắt xẹt qua một tia sáng khác thường, chợt hạ tay xuống, lợi kiếm cầm trong tay nghênh đón ánh mặt trời chiếu đến, thân kiếm khúc xạ ra hàn quang lập lòe. Hắc y nhân mạnh mẽ bay xuống, mũi kiếm nhắm thẳng Dạ Tinh Triệt đâm tới.
“A—“
Thái hậu, hoàng hậu sợ tới mức hét to, kinh động hoa viên bướm bay chim tản. Cố tình hai người lại không giúp được gì, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
“Hoàng hậu bảo vệ mẫu hậu.” Dạ Tinh Triệt đẩy thái hậu và hoàng hậu sang một bên, trầm giọng nói. Thân hình màu vàng chợt lóe, né qua mũi kiếm của Hắc y nhân.
Hắc y nhân sửng sốt, rõ ràng không nghĩ tới hoàng đế lại là người luyện võ. Ngay khi y còn đang sửng sốt, bên ngoài ngự hoa viên đã truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, một lát sau, một đám thị vệ cầm binh khí trong tay tiến vào.
“Hộ giá, hộ giá…” Hoàng hậu Thượng Quan Mị la lớn với đám thị vệ, lại chỉ Dạ Tinh Triệt. “Bảo vệ hoàng thượng, bắt lại thích khách.”
“Vâng.” Tiếng thị vệ đáp vang lên không ngừng, nhưng khi nhìn đến Dạ Tinh Triệt đang giao thủ với Hắc y nhân thì không dám tiến lên. Vạn nhất cứ xông lên trước như vậy, nếu lỡ ngộ thương phải hoàng thượng thì bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ để chém a.
“Bảo hộ thái hậu, hoàng hậu, vương phi.”
Dạ Tinh Triệt vừa giao thủ với Hắc y nhân, vừa phân phó đám thị vệ. Cẩm bào màu vàng dưới ánh mặt trời lấp lánh kim quang. Trong lúc chuyển động, áo bào bay lên, mỗi một chiêu mỗi một thức đều mạnh mẽ hữu lực.
“Vâng.”
Vừa nghe được mệnh lệnh của Dạ Tinh Triệt, thị vệ rầm rầm chạy đến vây quanh thái hậu cùng hoàng hậu, bảo hộ hai người ở bên trong. Có vài thị vệ muốn vòng qua Dạ Tinh Triệt và Hắc y nhân, đi bảo vệ Bắc Tiểu Lôi lại bị Bắc Tiểu Lôi vẫy tay ngăn cản.
“Ta không cần các người bảo vệ.”
Trên thực tế nàng đang thấy rất thú vị, không ngờ hoàng đế đăng đồ tử này lại có công phu, hơn nữa thân thủ lại không tệ, xem hắn ra chiêu với tên áo đen che mặt kia, thật sự có một chút cảm giác cao thủ so chiêu. Nha, kỳ quái, sao hoàng đế còn có công phu mà kẻ gây tai họa lại không có nhỉ? Nếu như hắn có thì hình ảnh so với hoàng đế đăng đồ tử tuyệt đối càng đẹp hơn.
Hắc y nhân giao thủ với Dạ Tinh Triệt nhưng chưa chiếm được thế thượng phong. Hai người ngươi tới ta đi nhưng thật ra lực lượng ngang nhau. Mâu quang quét về phía thị vệ vây chung quanh, trong lòng biết nếu cứ tiếp tục giao chiến, sẽ không có lợi đối với y, chỉ sợ thời gian càng dài, thể lực y tiêu hao càng nhiều. Xem ra hôm nay vẫn là tẩu vi thượng sách. Đôi mắt quét qua thái hậu, hoàng hậu được bọn thị vệ bảo hộ chặt chẽ, cuối cùng rơi đến trên người Bắc Tiểu Lôi đang hứng thú nhìn bọn họ đánh nhau. Nghe vị hoàng đế này vừa rồi gọi nàng là vương phi, như vậy nàng hẳn là phi tử của Tiêu Dao Vương rồi. Chuyện hoàng đế sủng ái đệ đệ, trên dưới Dạ Liêu đều biết. Như vậy phân lượng của vị vương phi này cũng không nhẹ, vậy thì nàng đi.
Đáy mắt hiện lên một đạo ánh sáng quỷ dị, y hơi nghiêng thân tránh công kích của Dạ Tinh Triệt, ngược lại giống như hướng tới thái hậu tấn công.
Dạ Tinh Triệt cả kinh, thân hình màu vàng nhoáng lên bay về phía thái hậu. Không ngờ Hắc y nhân kia lại chỉ ra hư chiêu, nhìn như tấn công thái hậu, lại trong lúc Dạ Tinh Triệt phản ứng, thân kiếm nghịch chuyển, bay đến thẳng hướng Bắc Tiểu Lôi.
Bắc Tiểu Lôi hơi nhíu mày, tay với tới roi da trên hông. Nhưng ngay khi thân kiếm lóe ra hàn quang, nàng đột nhiên có ý nghĩ, có lẽ có thể mượn người áo đen này để xuất cung. Nghĩ như vậy, tay tự nhiên cũng thả xuống, chờ người áo đen kia bay đến bên nàng.
“Lôi Nhi.”
Khi Dạ Tinh Triệt hiểu được ý đồ của Hắc y nhân, toàn bộ trái tim đều nguội lạnh. Mãnh liệt quay đầu, lại nhìn thấy Hắc y nhân cầm kiếm đã rơi xuống trước mặt Bắc Tiểu Lôi, mà Bắc Tiểu Lôi rõ ràng có công phu lại không phản kháng, ngược lại ngoan ngoãn khác thường cho Hắc y nhân kia dùng kiếm để ở trên cổ của mình. Con ngươi như mực phút chốc trừng lớn, máu huyết toàn thân đều ứ đọng lại.
Thấy biểu cảm của hoàng đế, Hắc y nhân nhíu mi. Vị hoàng đế này có phải quá mức quan tâm Tiêu Dao Vương phi rồi không, vẻ mặt kia không phải đang nhìn đệ muội mà rõ ràng là biểu cảm lo lắng sợ mất đi người yêu. Chậc chậc, xem ra y chọn đúng người rồi.
“Này.” Bắc Tiểu Lôi bị y cưỡng ép ở phía trước đột nhiên lên tiếng.
Hắc y nhân nhíu lại mày kiếm, Tiêu Dao Vương phi này sẽ không phải là sợ chứ? Nhưng ngay sau đó lời nói của Bắc Tiểu Lôi đã khiến y hiểu ra có chỗ không đúng, không phải nàng sợ hãi, chỉ sợ sau đó y sợ nàng mới đúng.
“Tên áo đen, tại sao ngươi còn không đi?” Bắc Tiểu Lôi chịu bị cái kiếm lạnh như băng để ở trên cổ mình, không kiên nhẫn thấp giọng nói.
“A?” Hắc y nhân sửng sốt, bây giờ là cái tình huống gì?
“A cái gì mà a?” Bắc Tiểu Lôi bĩu môi, “Ta cho ngươi biết, kiếm của ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, nếu như tạo ra vết thương trên cổ ta, cẩn thận ta ra ngoài rồi giết ngươi.”
Hả—
Hắc y nhân thật sự dở khóc dở cười, có phải Tiêu Dao Vương phi này không có một chút ý thức tự giác bị người đè kiếm lên cổ không a. Bất quá rất thú vị, không phải sao? Môi mỏng dưới khăn che mặt kéo ra một độ cong, lãnh mâu thâm sâu cũng hiện lên ý cười.
“Buông nàng ra, trẫm thả ngươi đi.” Dạ Tinh Triệt không nghe được lời của Bắc Tiểu Lôi, nếu không sẽ bị tức đến hộc máu.
Thượng Quan Mị thấy Bắc Tiểu Lôi bị Hắc y nhân bắt, đáy mắt xẹt qua một đạo vui sướng khi người gặp họa, thậm chí là thỏa mãn. Mục đích của nàng rất đơn giản, chính là muốn cho nữ nhân này không còn cơ hội tiếp tục mê hoặc hoàng thượng, hiện tại tốt rồi, Hắc y nhân này đến đã thay nàng hoàn thành, nàng tự nhiên mừng rỡ thoải mái.
Lãnh mâu của Hắc y nhân liếc Dạ Tinh Triệt một cái, lạnh lùng nói.
“Không cần coi ta thành hài đồng ba tuổi.”
Vừa nói xong, một tay nhấc Bắc Tiểu Lôi lên, bóng dáng màu đen bay vút ra ngoài.
Thanh âm bén nhọn, xuyên qua màng nhĩ khiến mấy người Dạ Tinh Triệt giật mình.
“Hoàng thượng—“
Hoàng hậu Thượng Quan Mị hướng về phía Dạ Tinh Triệt kêu lên, trên khuôn mặt quyến rũ động lòng người mang theo sợ hãi. Nhưng chỉ có mình nàng mới biết được, nếu nói nàng sợ thích khách, thì nàng càng sợ việc Dạ Tinh Triệt sẽ lựa chọn bảo vệ Bắc Tiểu Lôi mà bỏ quên nàng và thái hậu.
Dạ Tinh Triệt liếc nàng một cái, đem ánh mắt hướng về phía thái hậu. Hiển nhiên thái hậu cũng đã bị hoảng sợ không nhỏ, nhưng vẫn cưỡng chế mình trấn định lại. Đôi mắt lưu ly thẳng tắp nhìn vào hắn, khẽ mở miệng nói.
“Hoàng Nhi, con đi trước đi, nước không thể một ngày không có vua.”
“Mẫu hậu—“ Dạ Tinh Triệt nhíu tuấn mi, nhìn hai người bọn họ, rồi quay đầu nhìn Bắc Tiểu Lôi, lại thấy trên mặt nha đầu kia mang theo vẻ mặt hưng phấn, nhất thời dở khóc dở cười.
“Người đâu.” Hướng ra ngoài cao giọng hô, hắn trước vẫn nên sai người đưa mẫu hậu cùng hoàng hậu trở về cung.
Chợt, một đạo bóng dáng màu đen vẫn đang quần đấu với đám thị vệ xông về phía Dạ Tinh Triệt. Tóc đen như mực dùng trâm ngọc búi lên ở cao cao, khăn che mặt màu đen che khuất dung mạo của y, chỉ lộ ra đôi mắt thâm sâu lãnh mạc vô ba cùng sống mũi cao. Khi lãnh mâu nhìn đến một thân kim bào thì ánh mắt xẹt qua một tia sáng khác thường, chợt hạ tay xuống, lợi kiếm cầm trong tay nghênh đón ánh mặt trời chiếu đến, thân kiếm khúc xạ ra hàn quang lập lòe. Hắc y nhân mạnh mẽ bay xuống, mũi kiếm nhắm thẳng Dạ Tinh Triệt đâm tới.
“A—“
Thái hậu, hoàng hậu sợ tới mức hét to, kinh động hoa viên bướm bay chim tản. Cố tình hai người lại không giúp được gì, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
“Hoàng hậu bảo vệ mẫu hậu.” Dạ Tinh Triệt đẩy thái hậu và hoàng hậu sang một bên, trầm giọng nói. Thân hình màu vàng chợt lóe, né qua mũi kiếm của Hắc y nhân.
Hắc y nhân sửng sốt, rõ ràng không nghĩ tới hoàng đế lại là người luyện võ. Ngay khi y còn đang sửng sốt, bên ngoài ngự hoa viên đã truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, một lát sau, một đám thị vệ cầm binh khí trong tay tiến vào.
“Hộ giá, hộ giá…” Hoàng hậu Thượng Quan Mị la lớn với đám thị vệ, lại chỉ Dạ Tinh Triệt. “Bảo vệ hoàng thượng, bắt lại thích khách.”
“Vâng.” Tiếng thị vệ đáp vang lên không ngừng, nhưng khi nhìn đến Dạ Tinh Triệt đang giao thủ với Hắc y nhân thì không dám tiến lên. Vạn nhất cứ xông lên trước như vậy, nếu lỡ ngộ thương phải hoàng thượng thì bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ để chém a.
“Bảo hộ thái hậu, hoàng hậu, vương phi.”
Dạ Tinh Triệt vừa giao thủ với Hắc y nhân, vừa phân phó đám thị vệ. Cẩm bào màu vàng dưới ánh mặt trời lấp lánh kim quang. Trong lúc chuyển động, áo bào bay lên, mỗi một chiêu mỗi một thức đều mạnh mẽ hữu lực.
“Vâng.”
Vừa nghe được mệnh lệnh của Dạ Tinh Triệt, thị vệ rầm rầm chạy đến vây quanh thái hậu cùng hoàng hậu, bảo hộ hai người ở bên trong. Có vài thị vệ muốn vòng qua Dạ Tinh Triệt và Hắc y nhân, đi bảo vệ Bắc Tiểu Lôi lại bị Bắc Tiểu Lôi vẫy tay ngăn cản.
“Ta không cần các người bảo vệ.”
Trên thực tế nàng đang thấy rất thú vị, không ngờ hoàng đế đăng đồ tử này lại có công phu, hơn nữa thân thủ lại không tệ, xem hắn ra chiêu với tên áo đen che mặt kia, thật sự có một chút cảm giác cao thủ so chiêu. Nha, kỳ quái, sao hoàng đế còn có công phu mà kẻ gây tai họa lại không có nhỉ? Nếu như hắn có thì hình ảnh so với hoàng đế đăng đồ tử tuyệt đối càng đẹp hơn.
Hắc y nhân giao thủ với Dạ Tinh Triệt nhưng chưa chiếm được thế thượng phong. Hai người ngươi tới ta đi nhưng thật ra lực lượng ngang nhau. Mâu quang quét về phía thị vệ vây chung quanh, trong lòng biết nếu cứ tiếp tục giao chiến, sẽ không có lợi đối với y, chỉ sợ thời gian càng dài, thể lực y tiêu hao càng nhiều. Xem ra hôm nay vẫn là tẩu vi thượng sách. Đôi mắt quét qua thái hậu, hoàng hậu được bọn thị vệ bảo hộ chặt chẽ, cuối cùng rơi đến trên người Bắc Tiểu Lôi đang hứng thú nhìn bọn họ đánh nhau. Nghe vị hoàng đế này vừa rồi gọi nàng là vương phi, như vậy nàng hẳn là phi tử của Tiêu Dao Vương rồi. Chuyện hoàng đế sủng ái đệ đệ, trên dưới Dạ Liêu đều biết. Như vậy phân lượng của vị vương phi này cũng không nhẹ, vậy thì nàng đi.
Đáy mắt hiện lên một đạo ánh sáng quỷ dị, y hơi nghiêng thân tránh công kích của Dạ Tinh Triệt, ngược lại giống như hướng tới thái hậu tấn công.
Dạ Tinh Triệt cả kinh, thân hình màu vàng nhoáng lên bay về phía thái hậu. Không ngờ Hắc y nhân kia lại chỉ ra hư chiêu, nhìn như tấn công thái hậu, lại trong lúc Dạ Tinh Triệt phản ứng, thân kiếm nghịch chuyển, bay đến thẳng hướng Bắc Tiểu Lôi.
Bắc Tiểu Lôi hơi nhíu mày, tay với tới roi da trên hông. Nhưng ngay khi thân kiếm lóe ra hàn quang, nàng đột nhiên có ý nghĩ, có lẽ có thể mượn người áo đen này để xuất cung. Nghĩ như vậy, tay tự nhiên cũng thả xuống, chờ người áo đen kia bay đến bên nàng.
“Lôi Nhi.”
Khi Dạ Tinh Triệt hiểu được ý đồ của Hắc y nhân, toàn bộ trái tim đều nguội lạnh. Mãnh liệt quay đầu, lại nhìn thấy Hắc y nhân cầm kiếm đã rơi xuống trước mặt Bắc Tiểu Lôi, mà Bắc Tiểu Lôi rõ ràng có công phu lại không phản kháng, ngược lại ngoan ngoãn khác thường cho Hắc y nhân kia dùng kiếm để ở trên cổ của mình. Con ngươi như mực phút chốc trừng lớn, máu huyết toàn thân đều ứ đọng lại.
Thấy biểu cảm của hoàng đế, Hắc y nhân nhíu mi. Vị hoàng đế này có phải quá mức quan tâm Tiêu Dao Vương phi rồi không, vẻ mặt kia không phải đang nhìn đệ muội mà rõ ràng là biểu cảm lo lắng sợ mất đi người yêu. Chậc chậc, xem ra y chọn đúng người rồi.
“Này.” Bắc Tiểu Lôi bị y cưỡng ép ở phía trước đột nhiên lên tiếng.
Hắc y nhân nhíu lại mày kiếm, Tiêu Dao Vương phi này sẽ không phải là sợ chứ? Nhưng ngay sau đó lời nói của Bắc Tiểu Lôi đã khiến y hiểu ra có chỗ không đúng, không phải nàng sợ hãi, chỉ sợ sau đó y sợ nàng mới đúng.
“Tên áo đen, tại sao ngươi còn không đi?” Bắc Tiểu Lôi chịu bị cái kiếm lạnh như băng để ở trên cổ mình, không kiên nhẫn thấp giọng nói.
“A?” Hắc y nhân sửng sốt, bây giờ là cái tình huống gì?
“A cái gì mà a?” Bắc Tiểu Lôi bĩu môi, “Ta cho ngươi biết, kiếm của ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, nếu như tạo ra vết thương trên cổ ta, cẩn thận ta ra ngoài rồi giết ngươi.”
Hả—
Hắc y nhân thật sự dở khóc dở cười, có phải Tiêu Dao Vương phi này không có một chút ý thức tự giác bị người đè kiếm lên cổ không a. Bất quá rất thú vị, không phải sao? Môi mỏng dưới khăn che mặt kéo ra một độ cong, lãnh mâu thâm sâu cũng hiện lên ý cười.
“Buông nàng ra, trẫm thả ngươi đi.” Dạ Tinh Triệt không nghe được lời của Bắc Tiểu Lôi, nếu không sẽ bị tức đến hộc máu.
Thượng Quan Mị thấy Bắc Tiểu Lôi bị Hắc y nhân bắt, đáy mắt xẹt qua một đạo vui sướng khi người gặp họa, thậm chí là thỏa mãn. Mục đích của nàng rất đơn giản, chính là muốn cho nữ nhân này không còn cơ hội tiếp tục mê hoặc hoàng thượng, hiện tại tốt rồi, Hắc y nhân này đến đã thay nàng hoàn thành, nàng tự nhiên mừng rỡ thoải mái.
Lãnh mâu của Hắc y nhân liếc Dạ Tinh Triệt một cái, lạnh lùng nói.
“Không cần coi ta thành hài đồng ba tuổi.”
Vừa nói xong, một tay nhấc Bắc Tiểu Lôi lên, bóng dáng màu đen bay vút ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.