Chương 369: CHÂM NGÒI LY GIÁN
Lục Nguyệt
09/03/2021
Nghi Phi nghe trong cung Hoàng Hậu sai người đến truyền, cũng biết chắc
là vì chuyện ngày hôm đó, cũng không hề rề rà, lập tức qua ngay.
Vào Tĩnh Ninh Cung, sau khi chào hỏi xong, Hoàng Hậu hỏi thẳng: “Ngươi đi chùa cầu phúc, sao lại về nhanh như thế?”
Nghi Phi đáp: “Hôm qua có một vài chuyện xảy ra, thần thiếp liền về trước.”
Hoàng Hậu thấy bà không có ý định che giấu, mới bảo bà ngồi xuống: “Ngươi kể cho bổn cung nghe, rốt cuộc hôm đó đã xảy chuyện gì?”
Nghi Phi ngồi xuống, thở dài: “Chuyện này thần thiếp cũng do dự suốt một đêm, không biết có nên nói cho Hoàng Hậu nương nương không, bởi vì dù sao thàn thiếp cũng là người ngoài cuộc, nếu để thần thiếp nói ra những lời này, sợ là sẽ khích bác tình cảm chị em dâu giữa nương nương và Vương phi, cũng sẽ xúc phạm đến tình cảm chú cháu giữa Thái Tử điện hạ và Nhiếp Chính Vương.”
Hoàng Hậu lạnh nhạt nói: “Nếu là tình cảm thật sự thì dù thế nào cũng sẽ không tổn thương được, nếu là giả dối thì không có chuyện tổn thương hay không tổn thương, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng đi.”
Nghi Phi ngước mắt nhìn gương mặt lạnh băng của Hoàng Hậu, trên mặt cũng hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Trong Hoàng Tự không có người khác, trừ các đại sư ra, thần thiếp là người làm chứng duy nhất, hôm đó Thái Tử bắt một dân nữ nhốt vào trong phòng để củi của Hoàng Tự (chùa chuyên dành cho hoàng thất), nhưng nghe bọn thị vệ nói rằng dân nữ này ăn nói không lựa lời với Thái Tử, Thái Tử mới bắt nhốt nàng lại, chỉ muốn đe dọa một chút, không ngờ dân nữ này lại có lai lịch không nhỏ, mới bị nhốt không được bao lâu thì Vương phi đã dẫn người đến, không nói tiếng nào đã đánh Thái Tử một trận, còn giết chết hai thị vệ của Thái Tử, lúc đó thần thiếp cũng bị dọa sợ, chỗ này dù sao cũng là chùa miếu của hoàng gia, sao có thể tự ý giết chóc được? Hơn nữa, Vương phi cũng rất kiêu căng phách lối, khác xưa rất nhiều, nếu không phải thần thiếp tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ là cũng không thể tin nổi.”
Hoàng Hậu nghe tức muốn nổ phổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem ra hôm đó bổn cung đã quá xem thường nàng rồi, chẳng trách người này còn chơi chết Thừa tướng và lão phu nhân, thì ra là một người kiêu ngạo phách lối đến thế.”
Nghi Phi nói: “Còn không phải thế sao? Hôm đó thấy nàng ta vô cùng đáng thương, còn tưởng là nàng ta thật sự bị ghẻ lạnh, thật ra từ cái hôm nàng hối hôn với Lương Vương đã nhìn ra được nàng ta rất có tâm cơ rồi, nếu nàng không muốn thành thân thì có thể nói ra ngay từ đầu; lại dám làm mất mặt Lương Vương trước bao nhiêu khách khứa như thế, bây giờ nàng ta đang ao ước làm được một vài chuyện để lấy lòng Lương Vương, để điện hạ thay đổi cái nhìn về nàng, phải biết là Nhiếp Chính Vương rất thương yêu Lương Vương điện hạ, việc ngày hôm qua chỉ sợ cũng là một cái bẫy, dân nữ kia rời đi từ phủ công chúa, mà lúc đó Vương phi cũng đang ở trong phủ, nghe nói vụ xung đột kia cũng xảy ra trong phủ công chúa, dân nữ kia xúc phạm Thái Tử điện hạ, ăn nói không lựa lời với hắn, chắc là cũng đang ỷ vào nàng ta có Vương phi làm chỗ dựa.”
Hoàng Hậu nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy lời Nghi Phi nói rất có lý, lúc trước Toàn Nhi đã nói muốn cưới nàng làm Vương Phi, sau đó lại bị nàng phản đối kịch kiệt cộng thêm vấn đề của chính hắn cho nên mới từ bỏ, bây giờ hắn đã khỏe lại, sợ là lại có suy nghĩ này, chẳng trách hôm qua lập tức đến tìm nhà họ Lâm từ hôn.
Bà nhớ đến thị vệ nói Vương Ý Nhi đã bị vấy bẩn, lập tức hỏi Nghi Phi: “Sau khi nha đầu kia bị bắt vào Hoàng Tự rồi, Thái Tử thật sự gọi người đến làm bẩn nàng ta sao?”
“Thần thiếp không tận mắt nhìn thấy chuyện này, điện hạ đến Hoàng Tự, nhưng mà trước tiên đã đến vấn an thần thiếp, hắn không đến phòng để củi, sợ là thị vệ kia có ý đồ bậy bạ với nàng ta.” Nghi Phi nói.
Hoàng Hậu ừ một tiếng, trong lòng lại nghĩ, mặc kệ là có bị vấy bẩn hay không, Ý Nhi kia tuyệt đối không thể gả cho Toàn Nhi nữa, hơn nữa mấy lời xúi giục của Hạ Thương Mai có thể làm trôi chảy đến thế, hơn phân nửa là trong lòng tiểu tử này vẫn còn có nàng, chỉ sợ là nàng phải chết mới có thể cắt đứt mấy suy nghĩ này của hắn, cũng không đến mức lại bị người khác lợi dụng.”
Nghĩ đến đây, bà nhìn Nghi Phi nói: “Nghi Phi, chuyện xảy ra trong Hoàng Tự dù sao cũng có ảnh hưởng xấu đến danh dự của Thái Tử, hi vọng người đừng nói gì với người ngoài.”
Nghi Phi mỉm cười nói: “Nương nương, thần thiếp nhất định sẽ không nói ra ngoài, cũng không thể nói điện hạ vì một dân nữ mà bị Vương Phi đương triều đánh cho một trận tơi bời đúng không? Hơn nữa, phật môn là nơi thanh tịnh, xảy ra chuyện thế này, nói ra ngoài cũng không dễ nghe.”
“Đúng vậy, dù sao cũng là Hoàng Tự, xảy ra loại chuyện này, phố phường sẽ đoán thế nào chứ?” Hoàng Hậu mãi lo tính toán thầm trong lòng, không hề nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý trên mặt Nghi Phi.
Nghi Phi đương nhiên hận Thương Mai thấu xương, nhưng mà muốn giết một người, cách dễ dàng nhất chính là mượn tay người khác, Hoàng Hậu ra tay thì thích hợp hơn bà tự ra tay nhiều.
“Nếu không có việc gì, thần thiếp xin phép về trước.” Nghi Phi đứng lên khom người nói.
“Được, ngươi về trước đi, đúng rồi, mấy hôm trước nghe nói Thất hoàng tử không khỏe, bây giờ đã khỏe chưa?” Hoàng Hậu hỏi.
“Đã tốt hơn nhiều, Hoàng Hậu nương nương còn lo lắng việc này sao? Thần thiếp thay mặt Thất Nhi cảm tạ nương nương.” Nghi Phi lại cười nói.
“Đương nhiên phải lo rồi, hắn cũng là con của bổn cung, rảnh rỗi thì dẫn hắn đến Tĩnh Ninh cung chơi nhiều một chút.” Hoàng Hậu qua loa nói.
“Vâng!” Nghi Phi nói.
Đuổi Nghi Phi đi rồi, Hoàng Hậu cuối cùng vẫn không nỡ bỏ Lương Vương, sai người đến cung Hoàng Thái Hậu hỏi thử tình hình, Hồng Hoa quay về bẩm báo nói Lương Vương yêu cầu được ra cung hồi phủ, Hoàng Thái Hậu đã sai người chuẩn bị.
Hoàng Hậu rất tức giận: “Để hắn đi đi, đỡ phải phiền lòng, ngự y có nói gì không?”
Hồng Hoa chần chừ một chút: “Ngự y nói, sợ là không giữ được hai chân nữa, về sau chưa chắc có thể đứng lên được.”
Tuy rằng đây là điều Hoàng Hậu muốn, nhưng nghe Hồng Hoa nói như vậy, lòng vẫn cảm thấy rất đau, hai hàng nước mắt buồn bã chảy xuống, đau đớn nói: “Từ giờ chỉ sợ hắn sẽ hận chết bổn cung, nhưng hắn có biết nỗi khổ của bổn cung không? Bổn cũng cũng chỉ muốn tốt cho hắn, tuy không còn hai chân, nhưng vẫn có thể sống.”
Hồng Hoa an ủi: “Giữa mẹ con với nhau sẽ không thù hằn quá lâu, điện hạ sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của nương nương thôi.”
Hoàng Hậu nhẹ nhàng lau nước mắt: “Chỉ hy vọng là thế, người đi ra ngoài gọi Phan Đan đến vương phủ chăm sóc hắn đi, thị vệ chỗ bổn cung cũng chỉ có Phan Đan là tương đối yên tâm thôi.”
“Vâng!” Hồng Hoa nhận lệnh ra ngoài.
Lại nói sau khi Tống Đoan Dương ra cung rồi lập tức chạy thẳng đến phủ công chúa, báo cho Mộ Dung Khanh và Thương Mai biết cảnh mà hắn thấy được trong cung.
Thương Mai nói: “Trước khi Lương Vương vào cung đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị đánh một trận rồi.”
Thật ra cô khá yên tâm, nghĩ chắc Hoàng Hậu cũng không quá nhẫn tâm, bởi vì vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên vào cung, Hoàng Hậu vốn đã muốn cô chết, cuối cùng lại vì cô đã cứu được Lương Vương nên mới buông tha cô, khi đó là đã thấy được bà rất lo lắng cho Lương Vương.
Tống Đoan Dương nghe Thương Mai nói thế, không khỏi kinh ngạc: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Hoàng Hậu ra tay không nhẹ đâu, nhìn sơ qua thì có lẽ hai chân của Lương Vương coi như bị tàn phế rồi.”
Mộ Dung Khanh đột nhiên đứng dậy: “Tàn phế? Đánh đến mức đó sao?”
“Còn không phải sao? Vừa bắt đầu đã dùng cành mận gai, nghe thị vệ đếm, là sáu mươi đại bản.” Tống Đoan Dương nói.
Mộ Dung Khanh và Thương Mai đều thay đổi sắc mặt, đến sáu mươi đại bản sao? Nếu không tốt có khi sẽ mất mạng.
Mộ Dung Khanh nói với Tống Đoan Dương: “Bổn vương xin cáo từ trước, nếu Thái Tử không có việc gì thì ở lại phủ công chúa một lúc đi, xin lỗi không thể tiếp được!”
Tống Đoan Dương nói: “Ta chỉ đến báo một tiếng, cũng nên về rồi, ta còn có việc phải làm.”
Nói xong, hắn lập tức đứng dậy ra về.
Sai người chuẩn bị xe ngựa xong, Thương Mai vội vàng đi vào kiểm tra hòm thuốc, thấy đã có đủ thuốc cầm máu và thuốc hạ sốt, lập tức cõng hòm thuốc chạy như bay ra ngoài cùng Mộ Dung Khanh.
Vào Tĩnh Ninh Cung, sau khi chào hỏi xong, Hoàng Hậu hỏi thẳng: “Ngươi đi chùa cầu phúc, sao lại về nhanh như thế?”
Nghi Phi đáp: “Hôm qua có một vài chuyện xảy ra, thần thiếp liền về trước.”
Hoàng Hậu thấy bà không có ý định che giấu, mới bảo bà ngồi xuống: “Ngươi kể cho bổn cung nghe, rốt cuộc hôm đó đã xảy chuyện gì?”
Nghi Phi ngồi xuống, thở dài: “Chuyện này thần thiếp cũng do dự suốt một đêm, không biết có nên nói cho Hoàng Hậu nương nương không, bởi vì dù sao thàn thiếp cũng là người ngoài cuộc, nếu để thần thiếp nói ra những lời này, sợ là sẽ khích bác tình cảm chị em dâu giữa nương nương và Vương phi, cũng sẽ xúc phạm đến tình cảm chú cháu giữa Thái Tử điện hạ và Nhiếp Chính Vương.”
Hoàng Hậu lạnh nhạt nói: “Nếu là tình cảm thật sự thì dù thế nào cũng sẽ không tổn thương được, nếu là giả dối thì không có chuyện tổn thương hay không tổn thương, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng đi.”
Nghi Phi ngước mắt nhìn gương mặt lạnh băng của Hoàng Hậu, trên mặt cũng hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Trong Hoàng Tự không có người khác, trừ các đại sư ra, thần thiếp là người làm chứng duy nhất, hôm đó Thái Tử bắt một dân nữ nhốt vào trong phòng để củi của Hoàng Tự (chùa chuyên dành cho hoàng thất), nhưng nghe bọn thị vệ nói rằng dân nữ này ăn nói không lựa lời với Thái Tử, Thái Tử mới bắt nhốt nàng lại, chỉ muốn đe dọa một chút, không ngờ dân nữ này lại có lai lịch không nhỏ, mới bị nhốt không được bao lâu thì Vương phi đã dẫn người đến, không nói tiếng nào đã đánh Thái Tử một trận, còn giết chết hai thị vệ của Thái Tử, lúc đó thần thiếp cũng bị dọa sợ, chỗ này dù sao cũng là chùa miếu của hoàng gia, sao có thể tự ý giết chóc được? Hơn nữa, Vương phi cũng rất kiêu căng phách lối, khác xưa rất nhiều, nếu không phải thần thiếp tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ là cũng không thể tin nổi.”
Hoàng Hậu nghe tức muốn nổ phổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem ra hôm đó bổn cung đã quá xem thường nàng rồi, chẳng trách người này còn chơi chết Thừa tướng và lão phu nhân, thì ra là một người kiêu ngạo phách lối đến thế.”
Nghi Phi nói: “Còn không phải thế sao? Hôm đó thấy nàng ta vô cùng đáng thương, còn tưởng là nàng ta thật sự bị ghẻ lạnh, thật ra từ cái hôm nàng hối hôn với Lương Vương đã nhìn ra được nàng ta rất có tâm cơ rồi, nếu nàng không muốn thành thân thì có thể nói ra ngay từ đầu; lại dám làm mất mặt Lương Vương trước bao nhiêu khách khứa như thế, bây giờ nàng ta đang ao ước làm được một vài chuyện để lấy lòng Lương Vương, để điện hạ thay đổi cái nhìn về nàng, phải biết là Nhiếp Chính Vương rất thương yêu Lương Vương điện hạ, việc ngày hôm qua chỉ sợ cũng là một cái bẫy, dân nữ kia rời đi từ phủ công chúa, mà lúc đó Vương phi cũng đang ở trong phủ, nghe nói vụ xung đột kia cũng xảy ra trong phủ công chúa, dân nữ kia xúc phạm Thái Tử điện hạ, ăn nói không lựa lời với hắn, chắc là cũng đang ỷ vào nàng ta có Vương phi làm chỗ dựa.”
Hoàng Hậu nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy lời Nghi Phi nói rất có lý, lúc trước Toàn Nhi đã nói muốn cưới nàng làm Vương Phi, sau đó lại bị nàng phản đối kịch kiệt cộng thêm vấn đề của chính hắn cho nên mới từ bỏ, bây giờ hắn đã khỏe lại, sợ là lại có suy nghĩ này, chẳng trách hôm qua lập tức đến tìm nhà họ Lâm từ hôn.
Bà nhớ đến thị vệ nói Vương Ý Nhi đã bị vấy bẩn, lập tức hỏi Nghi Phi: “Sau khi nha đầu kia bị bắt vào Hoàng Tự rồi, Thái Tử thật sự gọi người đến làm bẩn nàng ta sao?”
“Thần thiếp không tận mắt nhìn thấy chuyện này, điện hạ đến Hoàng Tự, nhưng mà trước tiên đã đến vấn an thần thiếp, hắn không đến phòng để củi, sợ là thị vệ kia có ý đồ bậy bạ với nàng ta.” Nghi Phi nói.
Hoàng Hậu ừ một tiếng, trong lòng lại nghĩ, mặc kệ là có bị vấy bẩn hay không, Ý Nhi kia tuyệt đối không thể gả cho Toàn Nhi nữa, hơn nữa mấy lời xúi giục của Hạ Thương Mai có thể làm trôi chảy đến thế, hơn phân nửa là trong lòng tiểu tử này vẫn còn có nàng, chỉ sợ là nàng phải chết mới có thể cắt đứt mấy suy nghĩ này của hắn, cũng không đến mức lại bị người khác lợi dụng.”
Nghĩ đến đây, bà nhìn Nghi Phi nói: “Nghi Phi, chuyện xảy ra trong Hoàng Tự dù sao cũng có ảnh hưởng xấu đến danh dự của Thái Tử, hi vọng người đừng nói gì với người ngoài.”
Nghi Phi mỉm cười nói: “Nương nương, thần thiếp nhất định sẽ không nói ra ngoài, cũng không thể nói điện hạ vì một dân nữ mà bị Vương Phi đương triều đánh cho một trận tơi bời đúng không? Hơn nữa, phật môn là nơi thanh tịnh, xảy ra chuyện thế này, nói ra ngoài cũng không dễ nghe.”
“Đúng vậy, dù sao cũng là Hoàng Tự, xảy ra loại chuyện này, phố phường sẽ đoán thế nào chứ?” Hoàng Hậu mãi lo tính toán thầm trong lòng, không hề nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý trên mặt Nghi Phi.
Nghi Phi đương nhiên hận Thương Mai thấu xương, nhưng mà muốn giết một người, cách dễ dàng nhất chính là mượn tay người khác, Hoàng Hậu ra tay thì thích hợp hơn bà tự ra tay nhiều.
“Nếu không có việc gì, thần thiếp xin phép về trước.” Nghi Phi đứng lên khom người nói.
“Được, ngươi về trước đi, đúng rồi, mấy hôm trước nghe nói Thất hoàng tử không khỏe, bây giờ đã khỏe chưa?” Hoàng Hậu hỏi.
“Đã tốt hơn nhiều, Hoàng Hậu nương nương còn lo lắng việc này sao? Thần thiếp thay mặt Thất Nhi cảm tạ nương nương.” Nghi Phi lại cười nói.
“Đương nhiên phải lo rồi, hắn cũng là con của bổn cung, rảnh rỗi thì dẫn hắn đến Tĩnh Ninh cung chơi nhiều một chút.” Hoàng Hậu qua loa nói.
“Vâng!” Nghi Phi nói.
Đuổi Nghi Phi đi rồi, Hoàng Hậu cuối cùng vẫn không nỡ bỏ Lương Vương, sai người đến cung Hoàng Thái Hậu hỏi thử tình hình, Hồng Hoa quay về bẩm báo nói Lương Vương yêu cầu được ra cung hồi phủ, Hoàng Thái Hậu đã sai người chuẩn bị.
Hoàng Hậu rất tức giận: “Để hắn đi đi, đỡ phải phiền lòng, ngự y có nói gì không?”
Hồng Hoa chần chừ một chút: “Ngự y nói, sợ là không giữ được hai chân nữa, về sau chưa chắc có thể đứng lên được.”
Tuy rằng đây là điều Hoàng Hậu muốn, nhưng nghe Hồng Hoa nói như vậy, lòng vẫn cảm thấy rất đau, hai hàng nước mắt buồn bã chảy xuống, đau đớn nói: “Từ giờ chỉ sợ hắn sẽ hận chết bổn cung, nhưng hắn có biết nỗi khổ của bổn cung không? Bổn cũng cũng chỉ muốn tốt cho hắn, tuy không còn hai chân, nhưng vẫn có thể sống.”
Hồng Hoa an ủi: “Giữa mẹ con với nhau sẽ không thù hằn quá lâu, điện hạ sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của nương nương thôi.”
Hoàng Hậu nhẹ nhàng lau nước mắt: “Chỉ hy vọng là thế, người đi ra ngoài gọi Phan Đan đến vương phủ chăm sóc hắn đi, thị vệ chỗ bổn cung cũng chỉ có Phan Đan là tương đối yên tâm thôi.”
“Vâng!” Hồng Hoa nhận lệnh ra ngoài.
Lại nói sau khi Tống Đoan Dương ra cung rồi lập tức chạy thẳng đến phủ công chúa, báo cho Mộ Dung Khanh và Thương Mai biết cảnh mà hắn thấy được trong cung.
Thương Mai nói: “Trước khi Lương Vương vào cung đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị đánh một trận rồi.”
Thật ra cô khá yên tâm, nghĩ chắc Hoàng Hậu cũng không quá nhẫn tâm, bởi vì vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên vào cung, Hoàng Hậu vốn đã muốn cô chết, cuối cùng lại vì cô đã cứu được Lương Vương nên mới buông tha cô, khi đó là đã thấy được bà rất lo lắng cho Lương Vương.
Tống Đoan Dương nghe Thương Mai nói thế, không khỏi kinh ngạc: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Hoàng Hậu ra tay không nhẹ đâu, nhìn sơ qua thì có lẽ hai chân của Lương Vương coi như bị tàn phế rồi.”
Mộ Dung Khanh đột nhiên đứng dậy: “Tàn phế? Đánh đến mức đó sao?”
“Còn không phải sao? Vừa bắt đầu đã dùng cành mận gai, nghe thị vệ đếm, là sáu mươi đại bản.” Tống Đoan Dương nói.
Mộ Dung Khanh và Thương Mai đều thay đổi sắc mặt, đến sáu mươi đại bản sao? Nếu không tốt có khi sẽ mất mạng.
Mộ Dung Khanh nói với Tống Đoan Dương: “Bổn vương xin cáo từ trước, nếu Thái Tử không có việc gì thì ở lại phủ công chúa một lúc đi, xin lỗi không thể tiếp được!”
Tống Đoan Dương nói: “Ta chỉ đến báo một tiếng, cũng nên về rồi, ta còn có việc phải làm.”
Nói xong, hắn lập tức đứng dậy ra về.
Sai người chuẩn bị xe ngựa xong, Thương Mai vội vàng đi vào kiểm tra hòm thuốc, thấy đã có đủ thuốc cầm máu và thuốc hạ sốt, lập tức cõng hòm thuốc chạy như bay ra ngoài cùng Mộ Dung Khanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.