Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 288: CHỐNG ĐỊCH BẰNG KẾ LY GIÁN

Lục Nguyệt

21/02/2021

Đêm tối che giấu bi thống nơi đáy mắt Mộ Dung Khanh: "Quý Xuân bên đó, còn chưa có tin tức sao?”

“Vân chưa, người của Tào bang đã lẻn vào tìm rồi, nhưng đúng như lời bọn họ nói, tìm một người dưới đáy biển.... Đồng nghĩa với việc mò kim đáy bể, hơn nữa...”

Nghiêm Vinh buồn bã, không nói tiếp, người của Tào bang nói, chết ở trong biển, chưa chắc có thể giữ được hài cốt.

Gió đêm đầu thu thổi tan cái nóng bức ban ngày, Mộ Dung Khanh giơ tay áo lên, khuôn mặt ủ dột đi xuống trọng lâu.

“Truyền chỉ cho Hình bộ, nói nhận được mật báo nặc danh, bệnh cương thi bộc phát là có người cố ý gây ra, ý đồ làm loạn kinh đô Đại Chu ta, để Hình bộ bắt tay vào điều tra, chứng cứ nặc danh cáo trạng, ngày mai cùng đưa qua, lại cùng với Hình bộ và Tiêu Thác đến đảo người điên , điều tra nguyên nhân sự tình, và ủ thuốc.”

“Vâng!”

“Cho dù là sống hay chết, cho dù là một bộ quần áo của nàng, đều mang về cho bản vương.”

“Rõ!” Thanh âm Nghiêm Vinh đã có chút nghẹn ngào.

Nói Hạ Thương Mai tìm được bí kíp giải trừ bệnh cương thi, nhưng bản thân cô chịu độc thủ, sống chết chưa biết.

Mộ Dung Khanh liên tiếp hạ vài đạo ý chỉ, nhưng không có cách nào làm giảm đi chút nỗi đau buồn, áy náy dâng lên trong lòng, hắn nên tự mình đi.

Lúc đó hắn lựa chọn ở lại Kinh Thành, phá hủy tất cả ổ bệnh nhân cương thi, bắt lấy ni cô tra hỏi, ni cô không biết nhiều, chỉ biết có liên quan đến lão phu nhân tướng phủ, hắn để ni cô bị Vương Du cắn, chờ lão phu nhân gọi.

Nếu sau khi lão phu nhân giết Thương Mai, không phát tán bệnh nhân cương thi trắng trợn, không truyền ni cô, sẽ không trúng kế bị cắn.

Nhưng bà ta muốn giúp Lương Thái phó nhiều loạn Kinh Thành, củng cố địa vị Hạ gia, cho nên, mặc dù như bà ta mong muốn giết Hạ Thương Mai, cũng không muốn bỏ qua cơ hội lập công cho Thái tử và Thái phó trước mắt.

Thương Mai sống chết chưa rõ, rất nhiều người đều đau lòng khổ sở, nhưng trong lòng mọi người đều có một phần hy vọng, bởi vì từ đâu đến cuối không nhìn thấy thi thể của Thương Mai.

Luôn cảm thấy Thương Mai đánh không chết, cô sẽ trở về.

Trần Loan Loan đi tìm Tráng Tráng, khóc một trận lớn.

Tráng Tráng an ủi nàng ta, nàng ta lại đột nhiên ngẩng đầu nói: "Công chúa, ta cảm thấy ta cũng sắp chết rồi.”

Tráng Tráng mắng: "Nói hươu nói vượn cái gì vậy? Ai nói ngươi sắp chết?”

Loan Loan lau nước mắt, buôn bã che lấp đáy mắt nàng ta: "Trong những ngày Thương Mai và Tiêu Thác đi đảo người điên, ta rất lo lắng cho Tiêu Thác, trong lòng nghĩ đến Tiêu Thác, buổi tối nằm mơ cũng là Tiêu Thác. Ta nghĩ, nếu Tô Thanh nguyện ý cưới ta, ta cũng sẽ không gả cho hắn. Ta muốn làm tân nương của Tiêu Thác nhưng Tiêu Thác sẽ không cưới ta.”

“Hắn ta không cưới ngươi, ngươi cũng sẽ không chết, không nên tin những lời đó, không có vận mệnh của ai là trước, tin tưởng ta.” Tráng Tráng nhìn khuôn mặt không biết ưu sầu của Trần Loan Loan trở nên khổ sở như vậy, trong lòng cũng không đành lòng, một chữ tình, hại người không ít.



“Nhưng tổ mẫu nói sẽ, nếu ta không lập gia đình, sẽ chết.”

“Tổ mẫu ngươi chỉ là hù dọa ngươi, hy vọng ngươi nhanh chóng thành thân thôi.”

Loan Loan không nói gì, lời này tổ mẫu từ nhỏ đã nói, đã thấm vào cốt tủy của nàng ta, nàng ta tin.

Bởi vì tố mẫu không bao giờ nói bậy.

Tướng phủ.

Lão phu nhân soi gương, phía sau là Thúy Ngọc cô cô đang run lẩy bẩy, ni cô đã bị loạn côn đánh chết, ngay cả óc cũng bị đánh ra, chết rất thảm.

Vết thương trên cổ lão phu nhân đã cầm máu, nhưng vết thương rất sâu, nhìn thấy mà giật mình, làm cho người ta kinh hãi nhất không phải là vết thương này, mà là một sự thật, đó chính là lão phu nhân bị bệnh nhân cương thi cắn, bà ta cũng sẽ biến thành bệnh nhân cương thi.

Tay bà ta hơi run rẩy, sợ hãi tràn ngập trong lòng, bà ta đã gặp rất nhiều bệnh nhân cương thị, biết rằng sau khi bọn họ phát cuông sẽ chết, nhiều lắm là chịu đựng mười ngày.

Bà ta sắp chết sao? Không, bà ta không thể chết, bà ta không cam lòng.

Tại sao ông trời lại đối xử với bà ta như vậy? Hạ Thương Mai và bình thuốc cùng chìm xuống đáy biển, bà ta bị cắn, ông trời không muốn thấy bà ta sống một ngày tốt đẹp sao?

Bà ta sợ chết, so với bất luận kẻ nào đều sợ chết hơn, cho rằng sợ chết, cho nên bà ta phải không ngừng củng cố thế lực của Tướng phủ, bà ta muốn sống phong quang, trở thành người trên người.

Thúy Ngọc cô cô run rẩy nói: "Lão phu nhân, người kia đến rồi, đang ở cửa, có phải bây giờ mời vào không ạ?”

“Nhanh mời vào!” Lão phu nhân nắm chặt tay, nói.

Thúy Ngọc cô cô bước nhanh ra ngoài, mở cửa mời sát thủ kia vào.

Lão phu nhân kéo cổ áo lên, che vết thương: "Các ngươi lập tức đi giúp lão thân tìm Hạ Thương Mai trở về, không tiếc bất cứ giá nào.”

Tên sát thủ kia thản nhiên nói: “Biển rộng mênh mông, sợ là tìm không thấy, mặc dù tìm được, cũng không có khả năng sống sót.”

Lão phu nhân vỗ bàn một cái, khuôn mặt dữ tợn: "Lão thân mặc kệ, cho dù là dốc hết gia tài, cũng phải tìm được nàng ta trở về.”

Sát thủ cười lạnh một tiếng: "Lão phu nhân, nhiệm vụ này chúng ta không nhận. Ngươi tìm những người khác đi.”

Lão phu nhân đứng lên, nhìn chằm chằm hắn ta, ánh mắt hung ác nói không nên lời: "Các ngươi không phải là muốn nhiều bạc sao? Nói, muốn bao nhiêu, lão thân có thể cho.”

Sát thủ khinh bỉ nhìn bà ta một cái: "Thứ nhất, nhiệm vụ này ngay từ đầu ta không nên nhận, nhưng ta tham tiên cho nên điểm ấy không nói. Thứ hai, thế gian có một số việc, dù cho người tán hết gia tài, cũng chưa chắc có thể như ý.”



Hắn ta một tay kéo cổ áo lão phu nhân, lộ ra dấu răng rõ ràng, cười lạnh một tiếng: “Ác giả ác báo, ai nói không phải chứ? Ở trên người lão phu nhân, ta thấy được tội nghiệt của mình.”

Nói xong, xoay người rời đi.

Cả người lão phu nhân lâm vào kích động cùng phẫn nộ cực lớn, thân thể bà ta run rẩy, vuốt bàn trang điểm, nhìn dấu răng trên cổ mình:

"Không, lão thân có gì sai chứ? Lão thân vì tướng phủ, lo lắng hết lòng, ta có gì sai?”

Hạ thừa tướng chậm rãi bước tới, ông ta biết lão phu nhân bị cắn từ miệng Thúy Ngọc, ông ta không để ý đến thương thế.

“Mẫu thân?” Ông ta run giọng nói: "Người thật sự bị cắn sao?”

Lão phu nhân ngẩng đầu, hung ác nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt kia bao hàm rất nhiều, cuối cùng hóa thành một tiếng rên rỉ: "Chính do ngươi không chịu thua kém một chút, không lão thân cũng không đến mức như vậy.”

Hạ thừa tướng ngã ngồi trên ghế, tuyệt vọng nhìn lão phu nhân.

Hai mẹ con chưa bao giờ tuyệt vọng như bây giờ.

Thúy Ngọc cô cô đứng ở ngoài cửa, không dám tiến vào, thân thể nàng ta còn hơi run rẩy, nhớ tới ni cô bị đánh chết kia, quá thảm thiết.

Phủ đệ Viên gia.

Du ma ma mang theo một người bước nhanh vào, nói với Liên Thúy: "huyện chúa, Thúy Ngọc đến.”

Liên Thúy Ngữ đặt cái chén trong tay xuống, nói: “Ứm.” Bà ta ngẩng đầu nhìn Thúy Ngọc cô cô một cái.

Thúy Ngọc cô cô khom người: "Tham kiến huyện chúa , không biết huyện chúa lần này tìm nô tỳ đến, là có chuyện gì?”

Bà ta không ngẩng đầu nhìn Liên Thúy Ngữ, cũng không có vẻ e ngại, bởi vì, sự tồn tại của Liên Thúy Ngữ ở tướng phủ, gần như là không.

Vừa rồi Liên Thúy Ngữ sai người đi tìm bà ta, bà ta vốn không muốn đến, nhưng sau đó ngẫm lại, ngược lại muốn nhìn xem nữ nhân vừa bị đánh đập này có cái gì muốn nói.

Liên Thúy Ngữ lại cười nói: "Cô cô, mời ngồi.”

Thúy Ngọc cô cô cô cô còn có vài phân kiêu ngạo: "Không cần, huyện chúa có lời gì cứ nói đi, nô tỳ còn phải trở về hầu hạ lão phu nhân.”

Nụ cười trên khóe miệng Liên Thúy Ngữ càng sâu: "Được, đã như vậy, ta không quanh co lòng vòng nữa, hiện giờ Hình bộ bắt đầu điều tra vụ án bệnh cương thi, ta muốn Cô cô đến Hình bộ bên kia làm chứng, nói tất cả đều là lão phu nhân và Hạ thừa tướng gây nên.”

Thúy Ngọc cô cô gần như cho rằng mình nghe lâm, cười lạnh một tiếng: "huyện chúa, người đang nói đùa sao? Hay là người cho rằng nô tỳ chính là loại tiểu nhân gió chiều nào theo chiều ấy? Người cũng quá coi trọng nô tỳ rồi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook