Chương 356
Lục Nguyệt
08/03/2021
Mà Thương Mai cùng mẹ Ý Nhi cũng lấy được tin tức của đám hành khất.
Lúc Thương Mai đưa người đi đến chân núi miếu thì liền thấy mẹ Ý Nhị, trong tay bà ta dắt một thứ… nhìn như là chó, nhưng rõ ràng không phải, nhìn kỹ thật một chút, là chó sói.
Bước chân bà ta rất nhanh, không giống một chút nào với dáng vẻ bình ổn lúc ở phủ công chúa cả.
Thương Mai cùng Đao lão đại đuổi theo, mẹ Ý Nhi quay đầu liếc mắt nhìn, cũng không kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt nói: “Vương phi cũng tới rôi?”
“Đúng vậy.” Thương Mai đi tới, chỉ thấy con chó sói bà ta dắt bỗng nhiên chồm chân trước lên, hung ác muốn nhào tới Thương Mai, Ý Nhi quát một tiếng: “Lui ra, không biết nhìn gì cả, người tốt người xấu cũng không phân biệt được?”
Con sói bị mẹ Ý Nhi măng, lập tức rút lui và ngoan ngoãn nằm rạp xuống cạnh chân bà ta.
Thương Mai tò mò nhìn bà ta, luôn cảm thấy người đàn bà này không đơn giản, không kìm được hỏi: ‘Không biết nên gọi bà như thế nào chứ?”
“Lưu Nguyệt.” mẹ Ý Nhi nói.
Thương Mai nhìn bà ta, có chút kinh ngạc, ‘Lưu Nguyệt? Bà là Lưu Nguyệt?”
Mẹ Ý Nhi lẳng lặng nhìn cô: “Là Lục Nguyệt, không phải Lưu Nguyệt.”
Thương Mai nhớ tới Ý Nhi nói mẹ nàng ta có sừng huyết linh dương, chẳng lẽ thật sự là Diêm Bang giúp Lưu Nguyệt trộm sừng huyết linh dương sao?
Thương Mai trong lòng vô cùng vui mừng, nếu quả là như vậy thì thật là quá tốt, Tráng Tráng được cứu rồi.
Nhưng mà, cô thản nhiên, nói: “Đi thôi!”
Đoàn người lên núi, Lưu Nguyệt và Thương Mai đi nhanh như bay, đường núi kiểu này đối với hai người mà nói thật là bình thường.
Đi tới cửa miếu, có tiểu hòa thượng ở bên ngoài đang quét lá rụng, thấy có người tới, vẻ mặt có chút kinh hoảng: “Các ngươi là ai? Nơi này không phải là nói: “To gan, Nhiếp Chính Vương phi đi tới, còn không mau cung kính đón vào?”
Hòa thượng nghe Đao mấy hộ vệ ăn mặc giống nhau, xem ra hẳn là người trong cung.
“Chuyện này …” Tiểu hòa thượng chỉ Lưu Nguyệt đang dắt chó sói, có chút kinh sợ: “Chó sói thì không thể cho vào.”
“Đây là chó!” Lưu Nguyệt nói.
Tiểu hòa thượng tuy không có kiến thức gì mấy, nhưng cũng biết đấy không phải chó, vội vàng khoát tay: “Là chó cũng không thể đi vào, tránh để quấy rầy khách quý.”
Thương Mai chỉ biết khách Nghi Phi cũng ở đây.
Thương Mai bình tĩnh nói: ‘Bổn phi muốn vào, bà ấy là bạn của ta, cũng muốn đi vào, ngươi muốn ngăn trở sao?”
Tiểu hòa thượng ngẩn ra, tuy Nhiếp Chính Vương phi không thể so với Nghi Phi, nhưng nếu thật sự suy xét thì người câm quyên hiện thời chính là Nhiếp Chính Vương.
Cân nhắc vài bận, tiểu hòa thượng đành lui về phía sau: “Vương phi, mời!”
Lưu Nguyệt dắt chó sói đi thả ra là liên nhanh chân chạy đi, Lưu Nguyệt đuổi sát, Thương Mai cũng đuổi theo.
Chó sói một mực chạy về phía phòng chứa củi, xa xa liền nghe được tiếng kêu cứu của Ý Nhi.
Sắc mặt Lưu Nguyệt nghiêm lại, xông đến một cước đá văng cửa phòng chứa củi, chỉ thấy Ý Nhi bị một tên tay sai đè trên mặt đất, áo quần xộc xệch.
Tên tay sai bên cạnh thấy có người xông vào, nhào đứt một miếng thịt tươi máu.
Lục Nguyệt bay nhào qua, một tay tóm lấy tên tay sai đang bổ nhào trên người Ý Nhi, Thương Mai còn chưa kịp thấy rõ, chỉ nghe “Rắc rắc” một tiếng, tên tay sai kia đã mềm nhũn tê liệt trên đất, cổ bị vặn gãy, tắt thở.
Thương Mai đỡ Ý Nhi dậy, chỉnh lại áo quần cho nàng ta, Ý Nhi úp mặt vào lòng Thương Mai, khóc nức nở: “Những người kia xong, lạnh lùng nhìn Ý Nhi: “Đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Không được tự ra ngoài một mình, con còn không tin.”
Ý Nhi tủi thân nói: “Con không biết bọn họ là người xấu, hắn nói hắn là đệ đệ của Đại Đầu ca ca”
“Thằng chó Thái tử kia đâu?” Lưu Nguyệt cũng không an ủi con gái, hỏi thẳng.
“Con không biết, hắn nói đem con thưởng cho hai người này.” Ý Nhi lau nước mắt, khuôn mặt tròn còn đẫm lui ra!” Lưu Nguyệt hướng về phía chó sói hô một tiếng, sau đó ngồi xuống kéo lên một ngươi đâu?”
Tên tay sai kia đau đến mặt mũi méo mó: “Ở trong phòng cùng Nghi Phi nương nương.”
Lưu Nguyệt đứng lên, đưa lưng về phía Thương Mai: “Vương phi, lần này không nhọc người nữa, người hãy giúp ta trông chừng đứa nhỏ ngu xuẩn này với.”
Thương Mai biết bà ta muốn đơn độc giải quyết Thái tử, hơn nữa nghe tên tay sai nói Nghi Phi cũng ở đây, cô quả là thật không thích hợp ra nói.
Lưu Nguyệt mang chó sói Bốn Mắt đi ra ngoài, mang cảm giác vô cùng khí thế.
Thương Mai cởi áo ngoài đưa cho Ý Nhi mặc xong, hỏi nhỏ: “Không sao chứ?”
“Không sao, bọn họ đánh ta một trận, còn cởi quần áo ta nữa, không biết là muốn làm gì.” Ý Nhi nói.
Thương Mai không khỏi kinh ngạc, Ý Nhi này là đơn thuần quá mức hay là do được bảo vệ quá kỹ vậy chứ? Làm sao bảo nàng ta ngu ngốc.
Trong đầu cô bỗng nhiên thoáng qua một tia lóe sáng, sau đó bình tĩnh nói với Ý Nhi: “Bọn họ là muốn làm nhục ngươi, biết không hả?
Nếu Lương Vương điện hạ hỏi ngươi thì ngươi cứ nói cho hắn rằng ngươi bị người của Thái tử làm nhục.”
Ý Nhi nhìn nàng ta: “Lương Vương chính là Đại Đầu ca ca?”
“Đúng vậy, ngươi không biết thân phận hắn sao?” Thương Mai hỏi.
Ý Nhi có buôn bán, vậy là huynh ấy lừa gạt ta ư?”
“Con bé ngốc, thế gian này đầy rẫy những lời nói dối, nhưng cũng có một ít là lời nói dối có thiện ý, lời hắn nói với ngươi đều là thiện ý, không muốn tổn thương ngươi.” Thương Mai nói.
Thương Mai trong lòng thâm lấy làm kỳ, Lưu Nguyệt trông có vẻ xấu xa, vậy mà tại sao lại dạy ra con gái không biết đánh võ, cũng không Mai để cho nàng ta ngồi xuống, bắt mạch xem có nội thương gì hay không.
Sắc mặt cô từ từ trâm xuống, nhìn nàng ta, giờ mới hiểu được, tại sao nàng ta cái gì cũng không hiểu, là do được bảo vệ quá kỹ.
“Ta không sao!” Ý Nhi thu tay về, thấy Thương Mai thần sắc ngưng trọng, liền cười an ủi.
Thương Mai nhìn nàng ta, hẳn nàng ấy cũng tự biết, thật lạc quan đáng yêu.
Cô cảm nàng ta nói những lời đó với Lương Vương.
Nhưng mà áy náy chẳng qua chỉ là tạm thời, cô đứng lên kéo tay Ý Nhi: “Đi, chúng ta ra cửa chờ mẹ ngươi đi.”
“Được!” Ý Nhi ngoan ngoãn đi theo cô đi ra ngoài, thấy Đao lão đại ở sau lưng xử lý thi thể, liền quay đầu dặn dò một câu: “Vị tiểu ca này, ngươi lôi thi thể ra ngoài đi, bên ngoài có chó hoang, cho hẫng một nhịp, suýt chút nữa lăn xuống thêm đá.
Cô cho ám vệ trông chừng Ý Nhi, còn mình thì đi tìm Lưu Nguyệt, cô có thể không ra mặt, nhưng nhất định phải xem náo nhiệt mới được.
Lưu Nguyệt mang Bốn Mắt, đảo tìm từng gian phòng, rốt cuộc cũng thấy một gian phòng có thị vệ và cung nữ giữ cửa.
Khi thị vệ và cung nữ còn chưa thấy mình, bà vọt đến một bên, sau đó theo mà nhảy vào.
Người trên giường đang cuông hoan, nào có nghe được tiếng người đi vào.
Lưu Nguyệt chậm rãi ngôi ở thế, rút một con dao ra rồi lấy thêm ra một khối đá mài nho nhỏ, chậm rãi mài thanh đao đó.
Âm thanh đáng xấu hổ tràn khắp phòng, bà coi như không nghe thấy, chỉ lặng lẽ mài đao.
Thương Mai ở ngay trên nóc nhà, dỡ lên một viên ngói, nhìn thấy hết cảnh bên dưới.
Ánh ra ánh sát đoạt mạng.
Lúc Thương Mai đưa người đi đến chân núi miếu thì liền thấy mẹ Ý Nhị, trong tay bà ta dắt một thứ… nhìn như là chó, nhưng rõ ràng không phải, nhìn kỹ thật một chút, là chó sói.
Bước chân bà ta rất nhanh, không giống một chút nào với dáng vẻ bình ổn lúc ở phủ công chúa cả.
Thương Mai cùng Đao lão đại đuổi theo, mẹ Ý Nhi quay đầu liếc mắt nhìn, cũng không kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt nói: “Vương phi cũng tới rôi?”
“Đúng vậy.” Thương Mai đi tới, chỉ thấy con chó sói bà ta dắt bỗng nhiên chồm chân trước lên, hung ác muốn nhào tới Thương Mai, Ý Nhi quát một tiếng: “Lui ra, không biết nhìn gì cả, người tốt người xấu cũng không phân biệt được?”
Con sói bị mẹ Ý Nhi măng, lập tức rút lui và ngoan ngoãn nằm rạp xuống cạnh chân bà ta.
Thương Mai tò mò nhìn bà ta, luôn cảm thấy người đàn bà này không đơn giản, không kìm được hỏi: ‘Không biết nên gọi bà như thế nào chứ?”
“Lưu Nguyệt.” mẹ Ý Nhi nói.
Thương Mai nhìn bà ta, có chút kinh ngạc, ‘Lưu Nguyệt? Bà là Lưu Nguyệt?”
Mẹ Ý Nhi lẳng lặng nhìn cô: “Là Lục Nguyệt, không phải Lưu Nguyệt.”
Thương Mai nhớ tới Ý Nhi nói mẹ nàng ta có sừng huyết linh dương, chẳng lẽ thật sự là Diêm Bang giúp Lưu Nguyệt trộm sừng huyết linh dương sao?
Thương Mai trong lòng vô cùng vui mừng, nếu quả là như vậy thì thật là quá tốt, Tráng Tráng được cứu rồi.
Nhưng mà, cô thản nhiên, nói: “Đi thôi!”
Đoàn người lên núi, Lưu Nguyệt và Thương Mai đi nhanh như bay, đường núi kiểu này đối với hai người mà nói thật là bình thường.
Đi tới cửa miếu, có tiểu hòa thượng ở bên ngoài đang quét lá rụng, thấy có người tới, vẻ mặt có chút kinh hoảng: “Các ngươi là ai? Nơi này không phải là nói: “To gan, Nhiếp Chính Vương phi đi tới, còn không mau cung kính đón vào?”
Hòa thượng nghe Đao mấy hộ vệ ăn mặc giống nhau, xem ra hẳn là người trong cung.
“Chuyện này …” Tiểu hòa thượng chỉ Lưu Nguyệt đang dắt chó sói, có chút kinh sợ: “Chó sói thì không thể cho vào.”
“Đây là chó!” Lưu Nguyệt nói.
Tiểu hòa thượng tuy không có kiến thức gì mấy, nhưng cũng biết đấy không phải chó, vội vàng khoát tay: “Là chó cũng không thể đi vào, tránh để quấy rầy khách quý.”
Thương Mai chỉ biết khách Nghi Phi cũng ở đây.
Thương Mai bình tĩnh nói: ‘Bổn phi muốn vào, bà ấy là bạn của ta, cũng muốn đi vào, ngươi muốn ngăn trở sao?”
Tiểu hòa thượng ngẩn ra, tuy Nhiếp Chính Vương phi không thể so với Nghi Phi, nhưng nếu thật sự suy xét thì người câm quyên hiện thời chính là Nhiếp Chính Vương.
Cân nhắc vài bận, tiểu hòa thượng đành lui về phía sau: “Vương phi, mời!”
Lưu Nguyệt dắt chó sói đi thả ra là liên nhanh chân chạy đi, Lưu Nguyệt đuổi sát, Thương Mai cũng đuổi theo.
Chó sói một mực chạy về phía phòng chứa củi, xa xa liền nghe được tiếng kêu cứu của Ý Nhi.
Sắc mặt Lưu Nguyệt nghiêm lại, xông đến một cước đá văng cửa phòng chứa củi, chỉ thấy Ý Nhi bị một tên tay sai đè trên mặt đất, áo quần xộc xệch.
Tên tay sai bên cạnh thấy có người xông vào, nhào đứt một miếng thịt tươi máu.
Lục Nguyệt bay nhào qua, một tay tóm lấy tên tay sai đang bổ nhào trên người Ý Nhi, Thương Mai còn chưa kịp thấy rõ, chỉ nghe “Rắc rắc” một tiếng, tên tay sai kia đã mềm nhũn tê liệt trên đất, cổ bị vặn gãy, tắt thở.
Thương Mai đỡ Ý Nhi dậy, chỉnh lại áo quần cho nàng ta, Ý Nhi úp mặt vào lòng Thương Mai, khóc nức nở: “Những người kia xong, lạnh lùng nhìn Ý Nhi: “Đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Không được tự ra ngoài một mình, con còn không tin.”
Ý Nhi tủi thân nói: “Con không biết bọn họ là người xấu, hắn nói hắn là đệ đệ của Đại Đầu ca ca”
“Thằng chó Thái tử kia đâu?” Lưu Nguyệt cũng không an ủi con gái, hỏi thẳng.
“Con không biết, hắn nói đem con thưởng cho hai người này.” Ý Nhi lau nước mắt, khuôn mặt tròn còn đẫm lui ra!” Lưu Nguyệt hướng về phía chó sói hô một tiếng, sau đó ngồi xuống kéo lên một ngươi đâu?”
Tên tay sai kia đau đến mặt mũi méo mó: “Ở trong phòng cùng Nghi Phi nương nương.”
Lưu Nguyệt đứng lên, đưa lưng về phía Thương Mai: “Vương phi, lần này không nhọc người nữa, người hãy giúp ta trông chừng đứa nhỏ ngu xuẩn này với.”
Thương Mai biết bà ta muốn đơn độc giải quyết Thái tử, hơn nữa nghe tên tay sai nói Nghi Phi cũng ở đây, cô quả là thật không thích hợp ra nói.
Lưu Nguyệt mang chó sói Bốn Mắt đi ra ngoài, mang cảm giác vô cùng khí thế.
Thương Mai cởi áo ngoài đưa cho Ý Nhi mặc xong, hỏi nhỏ: “Không sao chứ?”
“Không sao, bọn họ đánh ta một trận, còn cởi quần áo ta nữa, không biết là muốn làm gì.” Ý Nhi nói.
Thương Mai không khỏi kinh ngạc, Ý Nhi này là đơn thuần quá mức hay là do được bảo vệ quá kỹ vậy chứ? Làm sao bảo nàng ta ngu ngốc.
Trong đầu cô bỗng nhiên thoáng qua một tia lóe sáng, sau đó bình tĩnh nói với Ý Nhi: “Bọn họ là muốn làm nhục ngươi, biết không hả?
Nếu Lương Vương điện hạ hỏi ngươi thì ngươi cứ nói cho hắn rằng ngươi bị người của Thái tử làm nhục.”
Ý Nhi nhìn nàng ta: “Lương Vương chính là Đại Đầu ca ca?”
“Đúng vậy, ngươi không biết thân phận hắn sao?” Thương Mai hỏi.
Ý Nhi có buôn bán, vậy là huynh ấy lừa gạt ta ư?”
“Con bé ngốc, thế gian này đầy rẫy những lời nói dối, nhưng cũng có một ít là lời nói dối có thiện ý, lời hắn nói với ngươi đều là thiện ý, không muốn tổn thương ngươi.” Thương Mai nói.
Thương Mai trong lòng thâm lấy làm kỳ, Lưu Nguyệt trông có vẻ xấu xa, vậy mà tại sao lại dạy ra con gái không biết đánh võ, cũng không Mai để cho nàng ta ngồi xuống, bắt mạch xem có nội thương gì hay không.
Sắc mặt cô từ từ trâm xuống, nhìn nàng ta, giờ mới hiểu được, tại sao nàng ta cái gì cũng không hiểu, là do được bảo vệ quá kỹ.
“Ta không sao!” Ý Nhi thu tay về, thấy Thương Mai thần sắc ngưng trọng, liền cười an ủi.
Thương Mai nhìn nàng ta, hẳn nàng ấy cũng tự biết, thật lạc quan đáng yêu.
Cô cảm nàng ta nói những lời đó với Lương Vương.
Nhưng mà áy náy chẳng qua chỉ là tạm thời, cô đứng lên kéo tay Ý Nhi: “Đi, chúng ta ra cửa chờ mẹ ngươi đi.”
“Được!” Ý Nhi ngoan ngoãn đi theo cô đi ra ngoài, thấy Đao lão đại ở sau lưng xử lý thi thể, liền quay đầu dặn dò một câu: “Vị tiểu ca này, ngươi lôi thi thể ra ngoài đi, bên ngoài có chó hoang, cho hẫng một nhịp, suýt chút nữa lăn xuống thêm đá.
Cô cho ám vệ trông chừng Ý Nhi, còn mình thì đi tìm Lưu Nguyệt, cô có thể không ra mặt, nhưng nhất định phải xem náo nhiệt mới được.
Lưu Nguyệt mang Bốn Mắt, đảo tìm từng gian phòng, rốt cuộc cũng thấy một gian phòng có thị vệ và cung nữ giữ cửa.
Khi thị vệ và cung nữ còn chưa thấy mình, bà vọt đến một bên, sau đó theo mà nhảy vào.
Người trên giường đang cuông hoan, nào có nghe được tiếng người đi vào.
Lưu Nguyệt chậm rãi ngôi ở thế, rút một con dao ra rồi lấy thêm ra một khối đá mài nho nhỏ, chậm rãi mài thanh đao đó.
Âm thanh đáng xấu hổ tràn khắp phòng, bà coi như không nghe thấy, chỉ lặng lẽ mài đao.
Thương Mai ở ngay trên nóc nhà, dỡ lên một viên ngói, nhìn thấy hết cảnh bên dưới.
Ánh ra ánh sát đoạt mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.