Chương 442: Đều muốn gặp hoàng thượng
Lục Nguyệt
24/03/2021
Hoàng đế vẫn chưa bắt đầu làm phẫu thuật, phẫu thuật không quá phức tạp, Thương Mai không gấp, chỉ làm mặt nạ trước rồi nói.
Khi Thái tử và Lương tần đi vào, Thương Mai đang ngồi xốm bên giường, tay áo Hoàng đế vén lên, lộ ra một cái mặt người nhỏ, làm Thái tử và Lương tần đều sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Hoàng đế híp đôi mắt lại, che đi sự cuồng bạo trong đáy mắt, nhẹ nhàng thốt ra một câu từ đôi môi tróc da của mình: “Hoàng nhi ngoan và Hoàng hậu tốt của trầm đã đến rồi!”
Lời này, nhẹ nhàng vô cùng, nhưng nghe vào tai của Thái tử và Lương tần lại như sấm rền bên tai.
Lương tần kéo Thái tử quỳ xuống, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy: “Thần thiếp thương nhớ Hoàng thượng, sợ có người có ý đồ bất chính với Hoàng thượng, cho nên liều chết đến diện kiến.”
Hoàng đế cười, nụ cười chậm rãi cong lên từ nơi khóe môi, vết ban đỏ trên mặt gần như trở thành màu đỏ thẫm, nếp nhăn nơi khóe mắt gom lại, rất đáng sợ: “Tốt!”
Thái tử quỳ bò tiến lên trước, nhưng cũng không dám tiến quá gần, khóc mà nói: “Phụ hoàng, nhi thần nhớ người, người vẫn khỏe chứ?”
“trầm sắp chết rồi!” Hoàng đế khẽ thở dài, nhắm mắt lại.
Thái tử quay đầu lại trao đổi một ánh mắt với Lương tần.
Phụ hoàng nói ông ta sắp chết rồi, đó không phải có nghĩa hắn ta sắp được đăng cơ rồi sao?
Thái tử lại bò lên trước một bước, khóc lóc nói: “Phụ hoàng, người có lời gì muốn nói, nhi thần ở đây xin nghe.”
Hoàng đế đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt không che đi sự sắc bén cuồng nộ kia nữa: “Là muốn Trẫm để lại di ngôn, cho ngươi đăng cơ đúng không?”
Thái tử sững sờ, vội vàng khấu đầu: “nhi thần không có ý này, phụ hoàng sẽ không có chuyện gì đâu, phụ hoàng là chân long thiên tử, thiên tuế thiên tuế, không, không, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Thương Mai nghe thấy lời của Thái tử, trong lòng thở dài, thật không hiếu, Hoàng đế năm đó đang lúc hưng thịnh, tại sao lại lập Thái tử sớm như vậy? Nhưng mà, nghĩ nghĩ cũng hiểu rồi, cái Quỷ Diện Sang của ông ta luôn có từ trước giờ, chỉ là che giấu tốt, chuyện này, Hoàng thái hậu hẳn cũng biết.
Đích thân Hoàng hậu sinh ra cũng chỉ có Lương Vương và Mộ Dung Trịnh, đích trưởng tử vì bệnh mà không lập, chỉ có thế lập Mộ Dung Trịnh.
Nhưng một tên ngu ngốc như vậy, nếu như Thái phó và Hoàng hậu mấy năm nay không bảo vệ thì chỉ e đã chết từ sớm rồi.
Chỉ là, Hoàng hậu cũng ngu ngốc, từ khi bị giáng làm tần thì IQ và EQ của bà ta cũng hạ xuống dữ dội, hôm nay bà ta không nên cùng Thái tử đến, nếu như Hoàng đế thật sự có bất trắc gì thì Thái tử sẽ thuận lợi đăng cơ thôi, bà ta gấp gáp gì chứ? Chắc chắn là thấy cô và Mộ Dung Khanh vào cung, sợ bọn họ có bí mật âm mưu gì đây mà.
Cô cũng nghe thấy tiếng thở dài bất lực nhỏ nhẹ không dễ thấy của Hoàng đế.
Mộ Dung Khanh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, vẫn lạnh nhạt như trước giờ.
Hoàng đế nhìn Thái tử: “Ngươi qua đây!”
Thái tử run rẩy đứng dậy, chần chừ một hồi rồi chậm rãi đi qua đó, khom người, cũng không dám đi tới quá gần, ngừng lại ở đằng sau Thương Mai, sắc mặt vừa kinh hoàng vừa ngỡ ngàng.
Thương Mai đứng dậy lui ra, để cho cha con bọn họ nói chuyện.
“Biết Trầm bị bệnh gì không?” Hoàng đế hỏi.
Thái tử gật đầu, lại đột nhiên lắc đầu, kinh sợ mà né ánh mắt đi, không dám nhìn cái mặt người nhỏ trên vai ông ta.
“Không biết?” Hoàng đế cười lạnh: “Bên ngoài không phải đang lan truyền, nói Trẫm bị Quỷ Diện Sang sao?”
Thái tử không dám lên tiếng, dưới ánh mắt bức ép của Hoàng đế, hắn ta rõ ràng rất lúng túng.
“Ngươi nói xem, trầm có phải bị Quỷ Diện Sang không?” Hoàng đế hỏi.
Thái tử theo bản năng lắc đầu: “Không phải!"
“Vậy Trẫm bị bệnh gì?” Hoàng đế lại hỏi.
Thái tử ấp a ấp úng nói: “Nhi thần, nhi thần không biết, có lẽ là phong hàn.”
“Ngươi làm loạn ở Hi Vi Cung như vậy, bá quan chắc chắn cũng biết ngươi đã gặp qua Trẫm rồi, sau khi ngươi ra ngoài sẽ nói với bọn họ thế nào? Nói Trẫm bị phong hàn sao?”
Lương tần khom người nói: “Hoàng thượng bị bệnh lao, đã gần khỏi.”
Trên mặt Hoàng đế hiện lên nụ cười cổ quái, nhìn Lương tần: “Tốt, là bệnh lao, các người ra ngoài đi.”
Lương tần và Thái tử như được ban lệnh ân xá, vội vàng khấu đầu rời đi.
Lần này, cửa điện đóng lại, Mộ Dung Khanh hạ lệnh, bất kỳ ai cũng không được tự tiện xông vào, cho dù là một con ruồi cũng không được vào.
Thương Mai chuẩn bị phẫu thuật, phong huyệt làm tê, dụng cụ phẫu thuật chỉ là một con dao nhỏ hình lá liễu rất mỏng, sắc bén vô cùng, lấp lánh ánh sáng lạnh ở dưới ánh đèn.
Trong cung, tất cả như ngừng lại, tất cả mọi người đều để ý sự thay đổi của Hi Vi Cung, Nghi phi và Mai phi khống chế lòng thương nhớ muốn đến thăm viếng của đám hậu phi, Hoàng thái hậu quỳ ở trước phật, rất lâu cũng chưa dậy.
Lương tần và Thái tử nhân lúc trời tối xuất cung, đi thẳng đến phủ Thái phó.
Trên thế giới này, không có kẻ địch mãi mãi, trong phủ Thái phó, Thái tử nhìn thấy Nam Hoài Vương và Quý thái phi.
Sau này ai đăng cơ đều là ẩn số, nhưng, bất kể là ai, thì người trên vị trí cao đó đều phải bị loại bỏ đi, Hoàng đế chết hoặc là thoái vị, vị trí Nhiếp chính vương của Mộ Dung Khanh sẽ phải nhường lại, vì vậy, tân đế đăng cơ, hơn nữa đã thành niên, không cần Nhiếp chính vương phò trợ.
Mục tiêu nếu đã nhất trí, thì hợp tác có làm sao? Mộ Dung Khanh là kẻ địch mạnh nhất, bắt tay trừ khử mới có đường ra.
Lần này, hai đảng kết hợp, vây cánh của hai đảng trong triều đều xuất hiện trong phủ Thái phó, ở đây, gần như là trọng thần nửa vách của Đại Chu.
Thái tử đứng ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà nói: “Không sai, bốn cung và mẫu hậu chính mắt nhìn thấy, cánh tay của phụ hoàng mọc Quỷ Diện Sang, hơn nữa, trên mặt có rất nhiều vết ban đỏ, giống như Minh đế năm đó, là Quỷ Diện Sang.”
“Bổn cung cũng nhìn thấy.” Lương tần trầm giọng nói.
Lời của hai người, giống như là bom, nổ âm trong đám người.
Cả hiện trường im lặng như tờ.
Sau đó, bắt đầu nghị luận riêng khẩn cấp.
Trên nóc nhà của Thái phó, có một nam tử áo đen đang im lặng nằm, ánh sáng trắng chảy trên gương mặt anh tú của hắn, trên mặt hắn toàn là thần sắc mỉa mai.
Không biết Hoàng huynh nhìn thấy cảnh này, nghe thấy lời bàn tán của bọn họ thì trong lòng sẽ có cảm giác gì đây?
Mấy năm nay cần mẫn cai quản, đối với bá tánh mà nói là điều tốt, nhưng đối với một số triều thần nào đó mà nói thì chính là quá nghiêm khắc, khi một vị quan không muốn làm chủ cho nhân dân thì thà về quê trồng khoai, vẫn là tên tiểu tiện nhân Hồ Hạnh Nhi đó nói đúng, con người đều là vì lợi ích mà sinh tôn.
Dạ Vương nghe vậy, cơ thể nhảy lên trên không, như sứ giả bóng đêm, biến mất một cách lặng lẽ.
Cho dù ngày lên triều đã thay đổi, nhưng một đám thần tử vẫn xông vào cửa cung, muốn cầu xin vào gặp Hoàng thượng.
Mộ Dung Khanh phái kỵ binh đến canh giữ, nhưng ngặt nỗi đám quần thần dữ dội, nói bên ngoài tin đồn đang lan truyền dữ dội, cần Hoàng thượng ra mặt, để chính tai nghe. Ngôn Tình Sắc
Đại công chúa Mộ Dung Tráng Tráng cũng ra mặt ngăn cản, một đám thần tử lòng dạ khó lường giống như là một đám phần tử bán hàng đa cấp, làm gì quan tâm đến uy nghi của công chúa gì nữa? Thái Phó và Nam Hoài Vương thậm chí điều động binh mã đến, sắp xông được vào trong cung rồi.
Mộ Dung Tráng Tráng không ngờ sự việc lại mất khống chế như vậy, ngay cả nàng ta cũng không cách nào ngăn cản, chỉ có thể từng bước lùi về sau, ra lệnh kêu người đi thông báo cho Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh phái Nghiêm Vinh xuất cung, Nghiêm Vinh thúc ngựa mà đi.
Thái tử vẫn đang hùng hổ ép người, ép buộc Tráng Tráng: “Công chúa, bây giờ bá tánh nghe thấy Phụ hoàng bị Quỷ Diện Sang, lòng người hoang mang, chỉ nói là trên trời trừng phạt Phụ hoàng vô đạo, nếu như Phụ hoàng không ra mặt làm bình ổn lại thì chỉ e thời gian kéo dài, lòng dân thay đổi, không thể cứu vãn được nữa”
Tráng Tráng tức giận quát: “Mộ Dung Trịnh, ngươi còn biết kêu một tiếng phụ hoàng nữa sao? Bây giờ hắn bệnh nặng, làm sao mà ra mặt dẹp loạn? Còn về tin đồn bên ngoài kia, ngươi cũng biết là tin nhảm, ngươi thân là Thái tử, không biết làm sao để chia sẻ lo toan với phụ vương ngươi, làm sao để bình định loạn dân, mà lại cùng với một đám loạn thần tặc tử làm loạn, vị trí Thái tử này của ngươi chỉ e là không cần nữa rồi."
Thái phó lạnh lùng nói: “Công chúa, hậu cung không can chính, nếu như hôm nay công chúa ngăn cản quần thần thì chắc chắn sẽ khơi dậy sự oán trách của người của trời, bọn ta chỉ muốn chứng thực chuyện này, nếu như Hoàng thượng thật sự bị Quỷ Diện Sang thì là họa của Đại Chi ta, ta là đại thần quan trọng, có trách nhiệm bảo vệ sự an định của Đại Chu.”
“Nói hay lắm!” Một thanh âm uy nghiêm truyền tới, đám người nhìn qua, chỉ thấy một người dắt theo hàng trăm thiết mã đi tới.
Khi Thái tử và Lương tần đi vào, Thương Mai đang ngồi xốm bên giường, tay áo Hoàng đế vén lên, lộ ra một cái mặt người nhỏ, làm Thái tử và Lương tần đều sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Hoàng đế híp đôi mắt lại, che đi sự cuồng bạo trong đáy mắt, nhẹ nhàng thốt ra một câu từ đôi môi tróc da của mình: “Hoàng nhi ngoan và Hoàng hậu tốt của trầm đã đến rồi!”
Lời này, nhẹ nhàng vô cùng, nhưng nghe vào tai của Thái tử và Lương tần lại như sấm rền bên tai.
Lương tần kéo Thái tử quỳ xuống, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy: “Thần thiếp thương nhớ Hoàng thượng, sợ có người có ý đồ bất chính với Hoàng thượng, cho nên liều chết đến diện kiến.”
Hoàng đế cười, nụ cười chậm rãi cong lên từ nơi khóe môi, vết ban đỏ trên mặt gần như trở thành màu đỏ thẫm, nếp nhăn nơi khóe mắt gom lại, rất đáng sợ: “Tốt!”
Thái tử quỳ bò tiến lên trước, nhưng cũng không dám tiến quá gần, khóc mà nói: “Phụ hoàng, nhi thần nhớ người, người vẫn khỏe chứ?”
“trầm sắp chết rồi!” Hoàng đế khẽ thở dài, nhắm mắt lại.
Thái tử quay đầu lại trao đổi một ánh mắt với Lương tần.
Phụ hoàng nói ông ta sắp chết rồi, đó không phải có nghĩa hắn ta sắp được đăng cơ rồi sao?
Thái tử lại bò lên trước một bước, khóc lóc nói: “Phụ hoàng, người có lời gì muốn nói, nhi thần ở đây xin nghe.”
Hoàng đế đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt không che đi sự sắc bén cuồng nộ kia nữa: “Là muốn Trẫm để lại di ngôn, cho ngươi đăng cơ đúng không?”
Thái tử sững sờ, vội vàng khấu đầu: “nhi thần không có ý này, phụ hoàng sẽ không có chuyện gì đâu, phụ hoàng là chân long thiên tử, thiên tuế thiên tuế, không, không, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Thương Mai nghe thấy lời của Thái tử, trong lòng thở dài, thật không hiếu, Hoàng đế năm đó đang lúc hưng thịnh, tại sao lại lập Thái tử sớm như vậy? Nhưng mà, nghĩ nghĩ cũng hiểu rồi, cái Quỷ Diện Sang của ông ta luôn có từ trước giờ, chỉ là che giấu tốt, chuyện này, Hoàng thái hậu hẳn cũng biết.
Đích thân Hoàng hậu sinh ra cũng chỉ có Lương Vương và Mộ Dung Trịnh, đích trưởng tử vì bệnh mà không lập, chỉ có thế lập Mộ Dung Trịnh.
Nhưng một tên ngu ngốc như vậy, nếu như Thái phó và Hoàng hậu mấy năm nay không bảo vệ thì chỉ e đã chết từ sớm rồi.
Chỉ là, Hoàng hậu cũng ngu ngốc, từ khi bị giáng làm tần thì IQ và EQ của bà ta cũng hạ xuống dữ dội, hôm nay bà ta không nên cùng Thái tử đến, nếu như Hoàng đế thật sự có bất trắc gì thì Thái tử sẽ thuận lợi đăng cơ thôi, bà ta gấp gáp gì chứ? Chắc chắn là thấy cô và Mộ Dung Khanh vào cung, sợ bọn họ có bí mật âm mưu gì đây mà.
Cô cũng nghe thấy tiếng thở dài bất lực nhỏ nhẹ không dễ thấy của Hoàng đế.
Mộ Dung Khanh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, vẫn lạnh nhạt như trước giờ.
Hoàng đế nhìn Thái tử: “Ngươi qua đây!”
Thái tử run rẩy đứng dậy, chần chừ một hồi rồi chậm rãi đi qua đó, khom người, cũng không dám đi tới quá gần, ngừng lại ở đằng sau Thương Mai, sắc mặt vừa kinh hoàng vừa ngỡ ngàng.
Thương Mai đứng dậy lui ra, để cho cha con bọn họ nói chuyện.
“Biết Trầm bị bệnh gì không?” Hoàng đế hỏi.
Thái tử gật đầu, lại đột nhiên lắc đầu, kinh sợ mà né ánh mắt đi, không dám nhìn cái mặt người nhỏ trên vai ông ta.
“Không biết?” Hoàng đế cười lạnh: “Bên ngoài không phải đang lan truyền, nói Trẫm bị Quỷ Diện Sang sao?”
Thái tử không dám lên tiếng, dưới ánh mắt bức ép của Hoàng đế, hắn ta rõ ràng rất lúng túng.
“Ngươi nói xem, trầm có phải bị Quỷ Diện Sang không?” Hoàng đế hỏi.
Thái tử theo bản năng lắc đầu: “Không phải!"
“Vậy Trẫm bị bệnh gì?” Hoàng đế lại hỏi.
Thái tử ấp a ấp úng nói: “Nhi thần, nhi thần không biết, có lẽ là phong hàn.”
“Ngươi làm loạn ở Hi Vi Cung như vậy, bá quan chắc chắn cũng biết ngươi đã gặp qua Trẫm rồi, sau khi ngươi ra ngoài sẽ nói với bọn họ thế nào? Nói Trẫm bị phong hàn sao?”
Lương tần khom người nói: “Hoàng thượng bị bệnh lao, đã gần khỏi.”
Trên mặt Hoàng đế hiện lên nụ cười cổ quái, nhìn Lương tần: “Tốt, là bệnh lao, các người ra ngoài đi.”
Lương tần và Thái tử như được ban lệnh ân xá, vội vàng khấu đầu rời đi.
Lần này, cửa điện đóng lại, Mộ Dung Khanh hạ lệnh, bất kỳ ai cũng không được tự tiện xông vào, cho dù là một con ruồi cũng không được vào.
Thương Mai chuẩn bị phẫu thuật, phong huyệt làm tê, dụng cụ phẫu thuật chỉ là một con dao nhỏ hình lá liễu rất mỏng, sắc bén vô cùng, lấp lánh ánh sáng lạnh ở dưới ánh đèn.
Trong cung, tất cả như ngừng lại, tất cả mọi người đều để ý sự thay đổi của Hi Vi Cung, Nghi phi và Mai phi khống chế lòng thương nhớ muốn đến thăm viếng của đám hậu phi, Hoàng thái hậu quỳ ở trước phật, rất lâu cũng chưa dậy.
Lương tần và Thái tử nhân lúc trời tối xuất cung, đi thẳng đến phủ Thái phó.
Trên thế giới này, không có kẻ địch mãi mãi, trong phủ Thái phó, Thái tử nhìn thấy Nam Hoài Vương và Quý thái phi.
Sau này ai đăng cơ đều là ẩn số, nhưng, bất kể là ai, thì người trên vị trí cao đó đều phải bị loại bỏ đi, Hoàng đế chết hoặc là thoái vị, vị trí Nhiếp chính vương của Mộ Dung Khanh sẽ phải nhường lại, vì vậy, tân đế đăng cơ, hơn nữa đã thành niên, không cần Nhiếp chính vương phò trợ.
Mục tiêu nếu đã nhất trí, thì hợp tác có làm sao? Mộ Dung Khanh là kẻ địch mạnh nhất, bắt tay trừ khử mới có đường ra.
Lần này, hai đảng kết hợp, vây cánh của hai đảng trong triều đều xuất hiện trong phủ Thái phó, ở đây, gần như là trọng thần nửa vách của Đại Chu.
Thái tử đứng ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà nói: “Không sai, bốn cung và mẫu hậu chính mắt nhìn thấy, cánh tay của phụ hoàng mọc Quỷ Diện Sang, hơn nữa, trên mặt có rất nhiều vết ban đỏ, giống như Minh đế năm đó, là Quỷ Diện Sang.”
“Bổn cung cũng nhìn thấy.” Lương tần trầm giọng nói.
Lời của hai người, giống như là bom, nổ âm trong đám người.
Cả hiện trường im lặng như tờ.
Sau đó, bắt đầu nghị luận riêng khẩn cấp.
Trên nóc nhà của Thái phó, có một nam tử áo đen đang im lặng nằm, ánh sáng trắng chảy trên gương mặt anh tú của hắn, trên mặt hắn toàn là thần sắc mỉa mai.
Không biết Hoàng huynh nhìn thấy cảnh này, nghe thấy lời bàn tán của bọn họ thì trong lòng sẽ có cảm giác gì đây?
Mấy năm nay cần mẫn cai quản, đối với bá tánh mà nói là điều tốt, nhưng đối với một số triều thần nào đó mà nói thì chính là quá nghiêm khắc, khi một vị quan không muốn làm chủ cho nhân dân thì thà về quê trồng khoai, vẫn là tên tiểu tiện nhân Hồ Hạnh Nhi đó nói đúng, con người đều là vì lợi ích mà sinh tôn.
Dạ Vương nghe vậy, cơ thể nhảy lên trên không, như sứ giả bóng đêm, biến mất một cách lặng lẽ.
Cho dù ngày lên triều đã thay đổi, nhưng một đám thần tử vẫn xông vào cửa cung, muốn cầu xin vào gặp Hoàng thượng.
Mộ Dung Khanh phái kỵ binh đến canh giữ, nhưng ngặt nỗi đám quần thần dữ dội, nói bên ngoài tin đồn đang lan truyền dữ dội, cần Hoàng thượng ra mặt, để chính tai nghe. Ngôn Tình Sắc
Đại công chúa Mộ Dung Tráng Tráng cũng ra mặt ngăn cản, một đám thần tử lòng dạ khó lường giống như là một đám phần tử bán hàng đa cấp, làm gì quan tâm đến uy nghi của công chúa gì nữa? Thái Phó và Nam Hoài Vương thậm chí điều động binh mã đến, sắp xông được vào trong cung rồi.
Mộ Dung Tráng Tráng không ngờ sự việc lại mất khống chế như vậy, ngay cả nàng ta cũng không cách nào ngăn cản, chỉ có thể từng bước lùi về sau, ra lệnh kêu người đi thông báo cho Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh phái Nghiêm Vinh xuất cung, Nghiêm Vinh thúc ngựa mà đi.
Thái tử vẫn đang hùng hổ ép người, ép buộc Tráng Tráng: “Công chúa, bây giờ bá tánh nghe thấy Phụ hoàng bị Quỷ Diện Sang, lòng người hoang mang, chỉ nói là trên trời trừng phạt Phụ hoàng vô đạo, nếu như Phụ hoàng không ra mặt làm bình ổn lại thì chỉ e thời gian kéo dài, lòng dân thay đổi, không thể cứu vãn được nữa”
Tráng Tráng tức giận quát: “Mộ Dung Trịnh, ngươi còn biết kêu một tiếng phụ hoàng nữa sao? Bây giờ hắn bệnh nặng, làm sao mà ra mặt dẹp loạn? Còn về tin đồn bên ngoài kia, ngươi cũng biết là tin nhảm, ngươi thân là Thái tử, không biết làm sao để chia sẻ lo toan với phụ vương ngươi, làm sao để bình định loạn dân, mà lại cùng với một đám loạn thần tặc tử làm loạn, vị trí Thái tử này của ngươi chỉ e là không cần nữa rồi."
Thái phó lạnh lùng nói: “Công chúa, hậu cung không can chính, nếu như hôm nay công chúa ngăn cản quần thần thì chắc chắn sẽ khơi dậy sự oán trách của người của trời, bọn ta chỉ muốn chứng thực chuyện này, nếu như Hoàng thượng thật sự bị Quỷ Diện Sang thì là họa của Đại Chi ta, ta là đại thần quan trọng, có trách nhiệm bảo vệ sự an định của Đại Chu.”
“Nói hay lắm!” Một thanh âm uy nghiêm truyền tới, đám người nhìn qua, chỉ thấy một người dắt theo hàng trăm thiết mã đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.