Chương 475: Đuổi cô đi
Lục Nguyệt
30/03/2021
Nhìn bề ngoài, Đại Chu ngoại trừ thiếu hụt quân sỹ thì những phương diện khác đều chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, đầy đủ.
Trước khi Mộ Dung Khanh ra trận, hắn đã kiểm tra lượng bạc có trong kho bạc của nhà nước, hơn nữa còn sắp xếp ổn thỏa phân phát bạc cho những việc cần trong quân đội. Chi tiêu trong cung thì do Thương Mai kiểm soát, họ đều đang cố hết sức để không tăng thêm áp lực cho kho bạc nhà nước.
Nhưng đúng lúc này, Nghi Phi lại tiên phong bảo các phi tần trong hậu cung quyên góp vàng bạc châu báu của mình, sau đó mang đi bán lấy tiền mặt để chi tiêu cho quân đội.
Điều này khiến mọi người rất bất ngờ, nhưng không ai đi tra cứu động cơ phía sau của nàng ta, bởi vì hiện giờ triều đình đang rất cần số bạc này, càng nhiều càng tốt.
Đương nhiên, cũng không khó để đoán ra động cơ của nàng ta. Nàng ta là mẹ ruột của Thất hoàng tử, nàng ta được khen ngợi, cũng coi như Thất hoàng tử được khen ngợi, như vậy, việc tranh giành ngôi vị cũng coi như nắm trong tay một phần thắng.
Ngày hai tháng hai âm lịch, rồng ngẩng đầu.
Mộ Dung Khanh làm Thống soái, dẫn đầu đoàn quân ra trận, Thương Mai đã thức dậy từ sớm, đội mũ giáp sắt cho hắn.
Nhìn dáng vẻ uy vũ của hắn, Hạ Thương Mai cảm thấy vừa tự hào vừa chua xót. Cô gả cho một vị Nhiếp Chính Vương, thì phải giúp đỡ hắn ổn định triều chính. Cô gả cho một vị Tướng quân thì phải mài kiếm bảo cho hắn, để hắn ra chiến trường giết địch.
Chỉ mong sau này, hắn là một người nông dân, cô chỉ cần gánh nước tưới ruộng, cày bừa trồng trọt cho hắn là đủ.
Mộ Dung Khanh không cho cô đi tiễn, hắn ôm cô hồi lâu vẫn chưa buông ra.
Hạ Thương Mai không dám khóc, cho dù trong lòng đang đổ mưa tầm tã, cô cũng không dám khóc, bởi như vậy không may mắn.
Hạ Thương Mai đích thân rót một ly rượu, rồi dịu dàng nhìn hắn: “Nếu như người đã không cho ta tiễn người ra khỏi cổng thành, vậy thì ta chỉ còn cách chúc rượu Nguyên Soái ở ngay chỗ này. Chúc Nguyên Soái quyết thắng ngàn dặm, sớm thắng trận trở về.”
Hắn nhìn chằm chằm cô, nhiệt huyết đang sục sôi trong lòng. Sau đó, hắn nắm lấy tay cô, tiện tay cầm lấy ly rượu: “Vương phi, đợi bổn vương trở về.”
Hắn lấy ly rượu, uống cạn một hơi, rồi ném ly rượu xuống đất. Ly rượu vỡ vụn, hắn quay sang nhìn thật sâu vào mắt cô, rồi cuộn chiến bào ra đi, hành động vô cùng kiên quyết và dứt khoát.
Hạ Thương Mai dõi theo bóng lưng hắn, nước mắt cứ đảo quanh vành mắt. Cô ngẩng đầu lên, rồi chậm rãi ngồi xuống, hít vài hơi thật sâu, cố gắng bình ổn lại cảm xúc.
“Vương phi, người uống nước đi!” Tiểu Khuyên cũng không kìm được nước mắt, nàng ta tiến lên, rót cho Hạ Thương Mai một tách trà.
Thương Mai bưng tách trà lên, nước trà ấm nóng, như rót vào đáy lòng cô. Cô khẽ thở dài một hơi: “Mới chia xa, đã nhớ nhung rồi.”
Cô đã quen với việc có Mộ Dung Khanh ở bên cạnh, đã quen với hơi thở của hắn. Đột nhiên hắn phải đi đến một nơi cách xa ngàn dặm, trong lòng cô dù có làm cách nào cũng không bình ổn lại được.
“Công chúa đâu?” Hạ Thương Mai hỏi.
“Công chúa đi tiễn quân lính rồi.” Đao lão đại đi vào, vẻ mặt hơi ủ rũ.
“Ngươi sao thế?” Hạ Thương Mai hỏi.
Đao lão đại ngồi ở bậc cửa, rút con dao lớn ra: “Vương phi, nô tài muốn đi làm lính, nô tài muốn đi giết địch.”
“Hả?” Hạ Thương Mai không ngờ hắn ta lại ôm ấp khát vọng này. Đứa trẻ này, trước đây chỉ nghĩ đến việc ăn no thôi là xong.
“Mấy ngày nay, nô tài đi đi lại lại trong kinh, nghe thấy rất nhiều người đều nói muốn làm lính, muốn đi đánh trận, nô tài cũng muốn bảo vệ đất nước.”
Hắn ta đã bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình, đây quả thật là việc rất hiếm thấy. Bởi vì hắn ta vốn dĩ rất cố chấp, nhưng lúc này, hắn ta lại đột nhiên thông suốt, muốn làm lính trong kinh thành thì phải khai thông đầu óc trước đã.
Hắn ta cảm thấy, đôi khi sẽ có người có suy nghĩ muốn sống, hoặc có người sẽ có suy nghĩ muốn chết.
Hắn ta luôn khao khát được sống một cách oai phong lẫm liệt.
“Tiểu Đao, đánh trận không phải là chuyện đùa, đó là chuyện thảm khốc nhất trên thế giới này.” Câu này của Hạ Thương Mai vô cùng thấm thía.
“Nô tài biết chứ, nô tài cũng không hề có ý định đi chơi. Nô tài có sức mạnh, nô tài biết cách giết người, do đó nô tài không muốn lãng phí sức lực của mình.”
Hạ Thương Mai dở khóc dở cười, nói: “Không muốn lãng phí sức lực nên dùng nó để giết người ư?”
“Là giết địch!” Đao lão đại sửa lại.
“Là bảo vệ đất nước, không để kẻ địch gây khó dễ cho dân chúng Đại Chu ta nữa.”
Hạ Thương Mai nhìn hắn ta, thấy đáy mắt hắn ta lộ ra tia sáng kiên nghị. Lúc này, cô mới biết, hắn ta thật sự nghiêm túc, hắn ta thật sự muốn ra trận giết địch, muốn bảo vệ đất nước.
Trong lòng Hạ Thương Mai cũng vô cùng kích động, ngay đến cả Tiểu Đao cũng biết sự hưng thịnh và diệt vong của đất nước đều là trách nhiệm của mọi người, như vậy, Đại Chu ta chắc chắn sẽ không thua trận.
“Được, nếu ngươi muốn làm lính, đợi Vương gia thắng trận trở về, ta sẽ tiến cử ngươi vào doanh trại quân đội tập luyện.”
“Nô tài muốn đi ngay bây giờ.”
“Ngươi đi bây giờ thì ai bảo vệ Vương phi?” Tiểu Khuyên trừng mắt nhìn hắn ta.
“Sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy cơ chứ? Ngươi chưa từng đến doanh trại quân đội, cũng chưa từng được huấn luyện như quân lính, sao có thể ra trận giết địch được? Ngươi cho rằng, cầm dao lên, đâm loạn xạ là được ư? Nhỡ giết nhầm người của mình thì làm thế nào? Trên chiến trường nhiều người như thế, khó phân biệt được quân ta và quân địch. Đầu óc ngươi lại hồ đồ, làm chuyện lớn không phải chỉ dựa vào một cái đầu nóng, mà phải suy nghĩ thật kỹ càng. Bảo vệ Vương phi là trách nhiệm của ngươi, ngươi cứ làm thật tốt công việc bảo vệ này của mình đi. Ngươi muốn giết địch, muốn ra chiến trường, ngươi cho rằng chỉ bên phía Vương gia mới là chiến trường ư? Nơi này lúc nào cũng có thể nguy hiểm hơn cả chiến trường đấy!”
Hạ Thương Mai lập tức thán phục, người bên cạnh cô cuối cùng cũng đã trưởng thành hết cả rồi. Ngay đến cả nha đầu Tiểu Khuyên cũng hiểu đạo lý này.
Cô kéo tay hai người họ: “Nghe lời ta, cho dù là trong cung hay ngoài chiến trường, chúng ta đều đang làm những việc vô cùng có ý nghĩa. Ngươi không hề lãng phí sinh mạng của mình, cũng không hề lãng phí sức lực của mình, chắc chắn có nơi cần dùng đến võ công của ngươi, ngươi cứ đợi đi.”
Đao lão đại nghe lời Tiểu Khuyên nói, rồi lại nghe những lời này của Hạ Thương Mai, cảm xúc kích động trong lòng mới từ từ dịu xuống. Hắn ta hổ thẹn nói: “Vương phi, nô tài thật không hiểu chuyện!”
“Không, ngươi rất hiểu chuyện, thấy các ngươi trưởng thành như vậy, trong lòng ta thật sự rất vui.” Hạ Thương Mai nói.
“Nghi phi nương nương đến!”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hô lớn, Hạ Thương Mai buông hai người họ ra, hơi nhíu mày, nói: “Người này còn chưa đi xa ư? Lại tới đây kiếm chuyện.”
“Nếu Vương phi không muốn gặp, nô tài sẽ ra ngăn lại.” Đao lão đại lập tức đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Nhưng Hạ Thương Mai lại nói: “Không cần, để nàng ta vào đi, không tránh được thì chỉ còn cách đối mặt.”
Từ trước đến nay cô cũng không phải là con rùa rụt cổ, chuyện Mộ Dung Khanh ra chiến trường cũng không hề đả kích đến cô, ngược lại, cô sẽ thường xuyên nhắc nhở chính mình, không được để Mộ Dung Khanh chiến đấu một mình.
Cô ở đây, để cùng hắn vượt qua mọi khó khăn.
Nghi phi dẫn theo hai cung nữ đi vào. Hôm nay nàng ta mặc một chiếc áo choàng lông cáo viền vàng màu tuyết trắng, hai tay đặt trong túi sưởi, dáng đi vô cùng khoan thai, tự do. Nàng ta thoải mái đi vào bên trong.
“Nghi phi nương nương!” Hạ Thương Mai cúi người, chào đón nàng ta đi vào.
“Bổn cung biết Vương gia đã ra chiến trường, nên đặc biệt đến đây an ủi Vương phi.” Nghi phi nở nụ cười vô cùng rạng rỡ. Sau khi đi vào, nàng ta cởi chiếc áo khoác lông cáo ra, sau đó đưa cho Hạ Thương Mai, bảo cô cầm cho nàng ta.
Nhưng Hạ Thương Mai không đón lấy, mà chỉ thản nhiên nhìn nàng ta.
“Cầm lấy đi, có chút chuyện cỏn con thế này cũng không hiểu.” Nghi phi không vui nói, ném thẳng chiếc áo choàng lên người cô.
Hạ Thương Mai chậm rãi mỉm cười, lùi về sau một bước. Áo choàng nhẹ nhàng trượt qua bả vai cô, rơi xuống đất. Sau đó, cô đi đến, giẫm lên chiếc áo choàng lông cáo, in lên đó dấu chân màu vàng.
Nghi phi quay đầu lại nhìn cô, nở nụ cười u ám: “Hạ Thương Mai, rốt cuộc ngươi có biết thân phận của mình hay không?”
“Nghi phi muốn nói gì?” Hạ Thương Mai ngồi xuống, thái độ vô cùng đúng mực.
“Ta muốn nhắc nhở ngươi, mặc dù ngươi là Nhiếp Chính Vương phi, nhưng có Nhiếp Chính vương, thì mới có Nhiếp Chính vương phi, nếu không có Nhiếp Chính vương, ngươi cũng chẳng là cái thá gì cả, ngươi chỉ là một kẻ ăn hại mà thôi!” Nghi phi đột nhiên buông ra những lời tàn nhẫn.
“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Hạ Thương Mai cười lạnh.
“Nếu người đến đây chỉ để nói mấy lời vớ vẩn này, vậy nói xong rồi thì đi đi.”
“Muốn đuổi bản cung đi ư? Ngươi không có cái tư cách này đâu. Hiện giờ, ở trong cung, lời nói của bản cung mới có tính quyết định.” Nghi phi nở nụ cười đầy ác ý: “Bản cung đến đây là để thông báo cho ngươi mau trở lại Vương phủ, nơi này không có chỗ cho ngươi đâu.”
Trước khi Mộ Dung Khanh ra trận, hắn đã kiểm tra lượng bạc có trong kho bạc của nhà nước, hơn nữa còn sắp xếp ổn thỏa phân phát bạc cho những việc cần trong quân đội. Chi tiêu trong cung thì do Thương Mai kiểm soát, họ đều đang cố hết sức để không tăng thêm áp lực cho kho bạc nhà nước.
Nhưng đúng lúc này, Nghi Phi lại tiên phong bảo các phi tần trong hậu cung quyên góp vàng bạc châu báu của mình, sau đó mang đi bán lấy tiền mặt để chi tiêu cho quân đội.
Điều này khiến mọi người rất bất ngờ, nhưng không ai đi tra cứu động cơ phía sau của nàng ta, bởi vì hiện giờ triều đình đang rất cần số bạc này, càng nhiều càng tốt.
Đương nhiên, cũng không khó để đoán ra động cơ của nàng ta. Nàng ta là mẹ ruột của Thất hoàng tử, nàng ta được khen ngợi, cũng coi như Thất hoàng tử được khen ngợi, như vậy, việc tranh giành ngôi vị cũng coi như nắm trong tay một phần thắng.
Ngày hai tháng hai âm lịch, rồng ngẩng đầu.
Mộ Dung Khanh làm Thống soái, dẫn đầu đoàn quân ra trận, Thương Mai đã thức dậy từ sớm, đội mũ giáp sắt cho hắn.
Nhìn dáng vẻ uy vũ của hắn, Hạ Thương Mai cảm thấy vừa tự hào vừa chua xót. Cô gả cho một vị Nhiếp Chính Vương, thì phải giúp đỡ hắn ổn định triều chính. Cô gả cho một vị Tướng quân thì phải mài kiếm bảo cho hắn, để hắn ra chiến trường giết địch.
Chỉ mong sau này, hắn là một người nông dân, cô chỉ cần gánh nước tưới ruộng, cày bừa trồng trọt cho hắn là đủ.
Mộ Dung Khanh không cho cô đi tiễn, hắn ôm cô hồi lâu vẫn chưa buông ra.
Hạ Thương Mai không dám khóc, cho dù trong lòng đang đổ mưa tầm tã, cô cũng không dám khóc, bởi như vậy không may mắn.
Hạ Thương Mai đích thân rót một ly rượu, rồi dịu dàng nhìn hắn: “Nếu như người đã không cho ta tiễn người ra khỏi cổng thành, vậy thì ta chỉ còn cách chúc rượu Nguyên Soái ở ngay chỗ này. Chúc Nguyên Soái quyết thắng ngàn dặm, sớm thắng trận trở về.”
Hắn nhìn chằm chằm cô, nhiệt huyết đang sục sôi trong lòng. Sau đó, hắn nắm lấy tay cô, tiện tay cầm lấy ly rượu: “Vương phi, đợi bổn vương trở về.”
Hắn lấy ly rượu, uống cạn một hơi, rồi ném ly rượu xuống đất. Ly rượu vỡ vụn, hắn quay sang nhìn thật sâu vào mắt cô, rồi cuộn chiến bào ra đi, hành động vô cùng kiên quyết và dứt khoát.
Hạ Thương Mai dõi theo bóng lưng hắn, nước mắt cứ đảo quanh vành mắt. Cô ngẩng đầu lên, rồi chậm rãi ngồi xuống, hít vài hơi thật sâu, cố gắng bình ổn lại cảm xúc.
“Vương phi, người uống nước đi!” Tiểu Khuyên cũng không kìm được nước mắt, nàng ta tiến lên, rót cho Hạ Thương Mai một tách trà.
Thương Mai bưng tách trà lên, nước trà ấm nóng, như rót vào đáy lòng cô. Cô khẽ thở dài một hơi: “Mới chia xa, đã nhớ nhung rồi.”
Cô đã quen với việc có Mộ Dung Khanh ở bên cạnh, đã quen với hơi thở của hắn. Đột nhiên hắn phải đi đến một nơi cách xa ngàn dặm, trong lòng cô dù có làm cách nào cũng không bình ổn lại được.
“Công chúa đâu?” Hạ Thương Mai hỏi.
“Công chúa đi tiễn quân lính rồi.” Đao lão đại đi vào, vẻ mặt hơi ủ rũ.
“Ngươi sao thế?” Hạ Thương Mai hỏi.
Đao lão đại ngồi ở bậc cửa, rút con dao lớn ra: “Vương phi, nô tài muốn đi làm lính, nô tài muốn đi giết địch.”
“Hả?” Hạ Thương Mai không ngờ hắn ta lại ôm ấp khát vọng này. Đứa trẻ này, trước đây chỉ nghĩ đến việc ăn no thôi là xong.
“Mấy ngày nay, nô tài đi đi lại lại trong kinh, nghe thấy rất nhiều người đều nói muốn làm lính, muốn đi đánh trận, nô tài cũng muốn bảo vệ đất nước.”
Hắn ta đã bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình, đây quả thật là việc rất hiếm thấy. Bởi vì hắn ta vốn dĩ rất cố chấp, nhưng lúc này, hắn ta lại đột nhiên thông suốt, muốn làm lính trong kinh thành thì phải khai thông đầu óc trước đã.
Hắn ta cảm thấy, đôi khi sẽ có người có suy nghĩ muốn sống, hoặc có người sẽ có suy nghĩ muốn chết.
Hắn ta luôn khao khát được sống một cách oai phong lẫm liệt.
“Tiểu Đao, đánh trận không phải là chuyện đùa, đó là chuyện thảm khốc nhất trên thế giới này.” Câu này của Hạ Thương Mai vô cùng thấm thía.
“Nô tài biết chứ, nô tài cũng không hề có ý định đi chơi. Nô tài có sức mạnh, nô tài biết cách giết người, do đó nô tài không muốn lãng phí sức lực của mình.”
Hạ Thương Mai dở khóc dở cười, nói: “Không muốn lãng phí sức lực nên dùng nó để giết người ư?”
“Là giết địch!” Đao lão đại sửa lại.
“Là bảo vệ đất nước, không để kẻ địch gây khó dễ cho dân chúng Đại Chu ta nữa.”
Hạ Thương Mai nhìn hắn ta, thấy đáy mắt hắn ta lộ ra tia sáng kiên nghị. Lúc này, cô mới biết, hắn ta thật sự nghiêm túc, hắn ta thật sự muốn ra trận giết địch, muốn bảo vệ đất nước.
Trong lòng Hạ Thương Mai cũng vô cùng kích động, ngay đến cả Tiểu Đao cũng biết sự hưng thịnh và diệt vong của đất nước đều là trách nhiệm của mọi người, như vậy, Đại Chu ta chắc chắn sẽ không thua trận.
“Được, nếu ngươi muốn làm lính, đợi Vương gia thắng trận trở về, ta sẽ tiến cử ngươi vào doanh trại quân đội tập luyện.”
“Nô tài muốn đi ngay bây giờ.”
“Ngươi đi bây giờ thì ai bảo vệ Vương phi?” Tiểu Khuyên trừng mắt nhìn hắn ta.
“Sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy cơ chứ? Ngươi chưa từng đến doanh trại quân đội, cũng chưa từng được huấn luyện như quân lính, sao có thể ra trận giết địch được? Ngươi cho rằng, cầm dao lên, đâm loạn xạ là được ư? Nhỡ giết nhầm người của mình thì làm thế nào? Trên chiến trường nhiều người như thế, khó phân biệt được quân ta và quân địch. Đầu óc ngươi lại hồ đồ, làm chuyện lớn không phải chỉ dựa vào một cái đầu nóng, mà phải suy nghĩ thật kỹ càng. Bảo vệ Vương phi là trách nhiệm của ngươi, ngươi cứ làm thật tốt công việc bảo vệ này của mình đi. Ngươi muốn giết địch, muốn ra chiến trường, ngươi cho rằng chỉ bên phía Vương gia mới là chiến trường ư? Nơi này lúc nào cũng có thể nguy hiểm hơn cả chiến trường đấy!”
Hạ Thương Mai lập tức thán phục, người bên cạnh cô cuối cùng cũng đã trưởng thành hết cả rồi. Ngay đến cả nha đầu Tiểu Khuyên cũng hiểu đạo lý này.
Cô kéo tay hai người họ: “Nghe lời ta, cho dù là trong cung hay ngoài chiến trường, chúng ta đều đang làm những việc vô cùng có ý nghĩa. Ngươi không hề lãng phí sinh mạng của mình, cũng không hề lãng phí sức lực của mình, chắc chắn có nơi cần dùng đến võ công của ngươi, ngươi cứ đợi đi.”
Đao lão đại nghe lời Tiểu Khuyên nói, rồi lại nghe những lời này của Hạ Thương Mai, cảm xúc kích động trong lòng mới từ từ dịu xuống. Hắn ta hổ thẹn nói: “Vương phi, nô tài thật không hiểu chuyện!”
“Không, ngươi rất hiểu chuyện, thấy các ngươi trưởng thành như vậy, trong lòng ta thật sự rất vui.” Hạ Thương Mai nói.
“Nghi phi nương nương đến!”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hô lớn, Hạ Thương Mai buông hai người họ ra, hơi nhíu mày, nói: “Người này còn chưa đi xa ư? Lại tới đây kiếm chuyện.”
“Nếu Vương phi không muốn gặp, nô tài sẽ ra ngăn lại.” Đao lão đại lập tức đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Nhưng Hạ Thương Mai lại nói: “Không cần, để nàng ta vào đi, không tránh được thì chỉ còn cách đối mặt.”
Từ trước đến nay cô cũng không phải là con rùa rụt cổ, chuyện Mộ Dung Khanh ra chiến trường cũng không hề đả kích đến cô, ngược lại, cô sẽ thường xuyên nhắc nhở chính mình, không được để Mộ Dung Khanh chiến đấu một mình.
Cô ở đây, để cùng hắn vượt qua mọi khó khăn.
Nghi phi dẫn theo hai cung nữ đi vào. Hôm nay nàng ta mặc một chiếc áo choàng lông cáo viền vàng màu tuyết trắng, hai tay đặt trong túi sưởi, dáng đi vô cùng khoan thai, tự do. Nàng ta thoải mái đi vào bên trong.
“Nghi phi nương nương!” Hạ Thương Mai cúi người, chào đón nàng ta đi vào.
“Bổn cung biết Vương gia đã ra chiến trường, nên đặc biệt đến đây an ủi Vương phi.” Nghi phi nở nụ cười vô cùng rạng rỡ. Sau khi đi vào, nàng ta cởi chiếc áo khoác lông cáo ra, sau đó đưa cho Hạ Thương Mai, bảo cô cầm cho nàng ta.
Nhưng Hạ Thương Mai không đón lấy, mà chỉ thản nhiên nhìn nàng ta.
“Cầm lấy đi, có chút chuyện cỏn con thế này cũng không hiểu.” Nghi phi không vui nói, ném thẳng chiếc áo choàng lên người cô.
Hạ Thương Mai chậm rãi mỉm cười, lùi về sau một bước. Áo choàng nhẹ nhàng trượt qua bả vai cô, rơi xuống đất. Sau đó, cô đi đến, giẫm lên chiếc áo choàng lông cáo, in lên đó dấu chân màu vàng.
Nghi phi quay đầu lại nhìn cô, nở nụ cười u ám: “Hạ Thương Mai, rốt cuộc ngươi có biết thân phận của mình hay không?”
“Nghi phi muốn nói gì?” Hạ Thương Mai ngồi xuống, thái độ vô cùng đúng mực.
“Ta muốn nhắc nhở ngươi, mặc dù ngươi là Nhiếp Chính Vương phi, nhưng có Nhiếp Chính vương, thì mới có Nhiếp Chính vương phi, nếu không có Nhiếp Chính vương, ngươi cũng chẳng là cái thá gì cả, ngươi chỉ là một kẻ ăn hại mà thôi!” Nghi phi đột nhiên buông ra những lời tàn nhẫn.
“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Hạ Thương Mai cười lạnh.
“Nếu người đến đây chỉ để nói mấy lời vớ vẩn này, vậy nói xong rồi thì đi đi.”
“Muốn đuổi bản cung đi ư? Ngươi không có cái tư cách này đâu. Hiện giờ, ở trong cung, lời nói của bản cung mới có tính quyết định.” Nghi phi nở nụ cười đầy ác ý: “Bản cung đến đây là để thông báo cho ngươi mau trở lại Vương phủ, nơi này không có chỗ cho ngươi đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.