Chương 800: Hắn đến đây
Lục Nguyệt
03/06/2021
Thương Khâu liếc nhìn Lục Y, nói: "Ngươi hầu hạ phu nhân một chút."
Lục Y thản nhiên nói: "Người lớn như vậy, còn phải hầu hạ sao? Tất cả mọi người đều đi ra ngoài, không cần phải yếu ớt như vậy, ngược lại là tiên sinh, nam nữ có khác, ngươi cứ đi vào mãi cũng là không nên, sau này những chuyện nhỏ nhặt này, ta làm là được rồi."
Thương Khâu thẩn thờ nói: "Được rồi."
Nói xong, hắn ta ra ngoài.
Lục Y nhìn chằm chằm vào Thương Mai, tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc cho hắn ta thuốc mê gì? Hắn ta vẫn luôn trung thành và tận tâm với vương gia, cũng bởi vì ngươi, hắn đã làm loạn với vương gia mấy lần."
Mặc dù Thương Mai không có sức nói với nàng ta, nhưng mà nhịn không được nói hai câu: "Ngươi cảm thấy, với trí thông minh của Thương Khâu, ta có thể chuốc thuốc mê cho hắn ta sao? Hắn ta là thấy vương gia các ngươi đi vào đường cùng, muốn kéo quay đầu lại, mới có thể bảo các ngươi không nên tổn thương ta."
Dù sao, bọn họ cũng đã hạ quyết tâm, muốn giết chết con của cô, hôm nay cũng không cần phải cố kỵ gì nữa, phóng tay một lần.
Lục Y đánh một cái tát đến, Thương Mai nắm lấy cổ tay nàng ta, hung dữ nói: "Ngươi thử xem!"
Lục Y không ngờ cô đột nhiên lại cứng như vậy, gương mặt nén giận: "Ta cho dù giết ngươi, vương gia cũng sẽ không nói gì."
Thương Mai cười lạnh: "Trừ phi ngươi hy vọng vương gia của ngươi chết."
Thương Mai buông tay ả ra, vẻ mặt có mấy phần lạnh lùng, lại đưa tay vào trong tay áo, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Y.
Lục Y thấy cô không tin, lại giơ tay muốn đánh tới, chỉ là, cổ tay đột nhiên có chút đau đớn, tay vô lực rũ xuống.
Lục Y hoảng hốt, vén tay áo lên nhìn cổ tay, nhưng không biết khi nào thì, vị trí cổ tay lại nhiều hơn mấy chấm đỏ, như là bị kim đâm vậy.
"Hạ Thương Mai!" Lục Y cả giận nói.
"Nếu như ngươi không muốn chết, tốt nhất không nên hao phí nội lực." Thương Mai ngồi xuống, chậm rãi ăn cơm, sau khi lên thuyền, hình như chưa từng thử qua.
Mặc dù vẫn còn chút buồn nôn, nhưng mà cô cũng có thể miễn cưỡng ăn mấy miếng, nếu thật sự muốn chạy trốn, tối thiểu cũng phải có sức.
Lục Y nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, ngạc nhiên không thôi: "Ngươi muốn gạt ta?"
"Ngươi vận khí thì biết ta nói thật hay giả." Thương Mai cũng không ngẩng đầu lên.
Lục Y hít sâu một hơi, vận khí quay một vòng, quả nhiên cảm thấy ngực bị đè nén không thôi, còn mang theo chút đau đớn.
"Ngươi đã làm gì ta?" Lục Y cả giận nói.
"Phong bế lại tử huyệt của ngươi, sau mười hai canh giờ ngươi sẽ không có việc gì, nhưng mà trong mười hai canh giờ này nếu như ngươi muốn động thủ với ta, sẽ mất mạng tại chỗ." Thương Mai thản nhiên nói.
Lục Y giận quá hóa cười: "Được, ngươi chờ đi, mười hai canh giờ sau, sẽ là giờ chết của ngươi."
Nàng ta quét mắt nhìn qua mấy món Thương Mai ăn, thở phì phò ra khói.
Thương Mai hơi nhíu mày lại, kỳ thật, cũng không phong bế huyệt vị nào của nàng ta, chẳng qua là châm một châm ở vị trí tim nơi cổ tay nàng ta, vận khí có chút khó khăn, nhưng mà một lúc sau thì không sao cả.
Vừa rồi Thương Khâu mang bao châm của cô về, nhưng mà, châm không dùng tốt như sợi dây sẹo, nếu như có thể đòi lại sợi dây sẹo, cô có thể chạy đi.
Nếu như Thương Khâu giúp cô, sao lại không trả lại cả sợi dây sẹo?
Hay là nói, sợi dây sẹo hoàn toàn không mang đến? Bị bọn họ ném đi hoặc thiêu rồi?
sợi dây sẹo đã nhận chủ, từ lúc A Xà cô cô cho cô, trừ lão Thất ra, gần như không ai có thể động vào, cho nên Nam Hoài Vương dù có lấy được sợi dây sẹo, cũng vô dụng.
Ai, thật hy vọng sợi dây sẹo có linh hồn, mặc dù nghĩ như vậy không khoa học, nhưng cô xuyên qua vốn đã không khoa học.
Nếu như có thể tìm được sợi dây sẹo, tất cả mọi vấn đề đều được giải quyết.
Cô nhìn thức ăn rơi vãi trên đất, có hơn nửa chén tương vàng còn chưa bẩn, ở trong chén vỡ, lại cầm lên ăn.
Hôm nay chỉ nuốt trôi chút rau dưa và trái cây này thôi.
Lúc tối muộn, Lục Y lấy ra một bộ xiêm y cho cô, trực tiếp ném xuống đất, sau đó bảo cô đi theo tắm rửa.
Nhà nghỉ này khá là đơn sơ, phòng cũng không có phòng tắm, chỉ có thể đến phòng tắm công cộng bên cạnh bếp tắm rửa.
Cả người Thương Mai cũng bẩn, trước đó nôn mấy lần, ít nhiều gì cũng dính vào trên quần áo, quả thật cũng muốn tắm cho sạch sẽ.
Cô ôm xiêm y xuống lầu, Lục Y ở đằng sau nhắm mắt đi theo.
Lúc xuống lầu, gặp người hầu của Nam Hoài Vương, hắn ta nói với Lục Y: "Thuốc đã mang về, ngươi tự mình đi lấy."
Tâm Thương Mai trầm xuống, chỉ làm như không nghe thấy.
Là thuốc gì, cô đại khái có thể đoán được.
Trên thuyền này không có thuốc phá thai, lên bờ rồi, nhất định sẽ ra tay với đứa bé trong bụng cô.
Lục Y nhận thuốc, ác ý nhìn cô cười cười, rồi đi xuống.
Thương Mai đi thẳng xuống, cả người run rẩy, phẫn nộ, cũng là sợ hãi.
Phía sau cô, có hai người hầu đi theo, tiểu nhị chuẩn bị nước cho cô, người hầu nhìn chằm chằm cô vào phòng tắm, sau đó mới xoay người ra cửa đợi cô.
Phòng tắm chỉ có mấy gian, đều là nối liền, dùng tấm ván gỗ đơn giản ngăn lại, cách âm rất kém, cách vách truyền đến tiếng nước, còn có người đang thấp giọng hát.
Thương Mai cởi xiêm y ra, đang muốn tắm rửa, đột nhiên cửa lại mở ra, có người nhanh chóng vọt vào, cô còn chưa nhìn thấy rõ, người nọ đã bụm miệng cô lại, bên tai, truyền đến giọng nói quen thuộc: "Là ta."
Thương Mai chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, gần như là mình đang nằm mơ.
Người nọ chậm rãi buông tay ra, lộ ra khuôn mặt loang lỗ vết thương, là hắn, thật sự là hắn.
Nước mắt lập tức dâng lên đáy mắt, cô che miệng, gần như muốn khóc lên.
Mộ Dung Khanh hạ giọng nói: "Không cần lo lắng, ta ở ngay bên cạnh phòng nàng, giờ tý đêm nay, ta đến cứu nàng."
Thương Mai biết bên ngoài có người nhìn, lập tức đè nén kích động trong lòng xuống, vội vàng gật đầu: "Được, ngươi đi ra ngoài trước đi, cẩn thận đừng để người nhìn thấy ngươi."
Mực dù người Nam Hoài Vương mang đến đây không nhiều, nhưng những cao thủ đứng đầu đều đủ cả, nếu như để bọn họ nhìn thấy lão Thất, sợ là hai người bọn họ cũng trốn không thoát.
"Được, chờ ta!" Mộ Dung Khanh ôm lấy mặt cô, từng câu từng chữ nói: "Nàng chịu khổ như vậy, ta phải trả lại cho hắn ngàn vạn lần."
Nước mắt Thương Mai không có chí khí rơi xuống, cô thật là nằm mơ cũng không ngờ lão Thất sẽ truy đến đây.
Mộ Dung Khanh nhanh chóng đi ra ngoài, Thương Mai từ trong khe cửa nhìn thấy hắn ôm xiêm y, cúi đầu, chậm rãi đi ra ngoài.
Người hầu đứng ở cửa ra vào, cho nên không nhìn kỹ.
Trong lòng kích động đến vội vàng, cơ thể của cô không ngăn được run rẩy.
Chỉ là, lại không khỏi lo lắng, lão Thất hẳn là bị thương rồi, nói cách khác, không thể chờ giờ tý buổi tối mới động thủ, hiện tai hắn cũng có thể mang cô đi.
Thương thế của hắn, nghiêm trọng không?
Tắm rửa xong đi ra ngoài, hai người hầu theo cô lên lầu.
Thương Mai lúc đi qua phòng cách vách, hơi dừng lại một chút, rồi lại cất bước đi qua.
Vào phòng, cô cất xiêm y bẩn đi, cửa mặc dù đóng lại, nhưng mà có thể nhìn thấy hai bóng người đứng trước cửa.
Trông coi cô, đều là cao thủ đứng đầu, đào thoát thế nào.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, trong lòng hỗn loạn lau miệng vết thương, bất chợt dùng sức, miệng vết thương lại rịn máu ra.
Cô cúi đầu chóng mặt một chút, lại giống như nghe thấy cái gì đang bay, lắc đầu, âm thanh kia vẫn không dừng lại.
"Gió này, lại càng lúc càng lớn." Thương Mai nói xong nhìn ra phía cửa sổ, định thần lại, lúc quay lại, lại nhìn thấy bên dưới có hai người đang đứng.
Nam Hoài Vương lại phòng cô đến thế sao? Ngay cả dưới lầu cũng phải có người trông giữ, thật sự sợ cô không muốn sống nhảy tử cửa sổ xuống sao?
Lục Y thản nhiên nói: "Người lớn như vậy, còn phải hầu hạ sao? Tất cả mọi người đều đi ra ngoài, không cần phải yếu ớt như vậy, ngược lại là tiên sinh, nam nữ có khác, ngươi cứ đi vào mãi cũng là không nên, sau này những chuyện nhỏ nhặt này, ta làm là được rồi."
Thương Khâu thẩn thờ nói: "Được rồi."
Nói xong, hắn ta ra ngoài.
Lục Y nhìn chằm chằm vào Thương Mai, tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc cho hắn ta thuốc mê gì? Hắn ta vẫn luôn trung thành và tận tâm với vương gia, cũng bởi vì ngươi, hắn đã làm loạn với vương gia mấy lần."
Mặc dù Thương Mai không có sức nói với nàng ta, nhưng mà nhịn không được nói hai câu: "Ngươi cảm thấy, với trí thông minh của Thương Khâu, ta có thể chuốc thuốc mê cho hắn ta sao? Hắn ta là thấy vương gia các ngươi đi vào đường cùng, muốn kéo quay đầu lại, mới có thể bảo các ngươi không nên tổn thương ta."
Dù sao, bọn họ cũng đã hạ quyết tâm, muốn giết chết con của cô, hôm nay cũng không cần phải cố kỵ gì nữa, phóng tay một lần.
Lục Y đánh một cái tát đến, Thương Mai nắm lấy cổ tay nàng ta, hung dữ nói: "Ngươi thử xem!"
Lục Y không ngờ cô đột nhiên lại cứng như vậy, gương mặt nén giận: "Ta cho dù giết ngươi, vương gia cũng sẽ không nói gì."
Thương Mai cười lạnh: "Trừ phi ngươi hy vọng vương gia của ngươi chết."
Thương Mai buông tay ả ra, vẻ mặt có mấy phần lạnh lùng, lại đưa tay vào trong tay áo, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Y.
Lục Y thấy cô không tin, lại giơ tay muốn đánh tới, chỉ là, cổ tay đột nhiên có chút đau đớn, tay vô lực rũ xuống.
Lục Y hoảng hốt, vén tay áo lên nhìn cổ tay, nhưng không biết khi nào thì, vị trí cổ tay lại nhiều hơn mấy chấm đỏ, như là bị kim đâm vậy.
"Hạ Thương Mai!" Lục Y cả giận nói.
"Nếu như ngươi không muốn chết, tốt nhất không nên hao phí nội lực." Thương Mai ngồi xuống, chậm rãi ăn cơm, sau khi lên thuyền, hình như chưa từng thử qua.
Mặc dù vẫn còn chút buồn nôn, nhưng mà cô cũng có thể miễn cưỡng ăn mấy miếng, nếu thật sự muốn chạy trốn, tối thiểu cũng phải có sức.
Lục Y nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, ngạc nhiên không thôi: "Ngươi muốn gạt ta?"
"Ngươi vận khí thì biết ta nói thật hay giả." Thương Mai cũng không ngẩng đầu lên.
Lục Y hít sâu một hơi, vận khí quay một vòng, quả nhiên cảm thấy ngực bị đè nén không thôi, còn mang theo chút đau đớn.
"Ngươi đã làm gì ta?" Lục Y cả giận nói.
"Phong bế lại tử huyệt của ngươi, sau mười hai canh giờ ngươi sẽ không có việc gì, nhưng mà trong mười hai canh giờ này nếu như ngươi muốn động thủ với ta, sẽ mất mạng tại chỗ." Thương Mai thản nhiên nói.
Lục Y giận quá hóa cười: "Được, ngươi chờ đi, mười hai canh giờ sau, sẽ là giờ chết của ngươi."
Nàng ta quét mắt nhìn qua mấy món Thương Mai ăn, thở phì phò ra khói.
Thương Mai hơi nhíu mày lại, kỳ thật, cũng không phong bế huyệt vị nào của nàng ta, chẳng qua là châm một châm ở vị trí tim nơi cổ tay nàng ta, vận khí có chút khó khăn, nhưng mà một lúc sau thì không sao cả.
Vừa rồi Thương Khâu mang bao châm của cô về, nhưng mà, châm không dùng tốt như sợi dây sẹo, nếu như có thể đòi lại sợi dây sẹo, cô có thể chạy đi.
Nếu như Thương Khâu giúp cô, sao lại không trả lại cả sợi dây sẹo?
Hay là nói, sợi dây sẹo hoàn toàn không mang đến? Bị bọn họ ném đi hoặc thiêu rồi?
sợi dây sẹo đã nhận chủ, từ lúc A Xà cô cô cho cô, trừ lão Thất ra, gần như không ai có thể động vào, cho nên Nam Hoài Vương dù có lấy được sợi dây sẹo, cũng vô dụng.
Ai, thật hy vọng sợi dây sẹo có linh hồn, mặc dù nghĩ như vậy không khoa học, nhưng cô xuyên qua vốn đã không khoa học.
Nếu như có thể tìm được sợi dây sẹo, tất cả mọi vấn đề đều được giải quyết.
Cô nhìn thức ăn rơi vãi trên đất, có hơn nửa chén tương vàng còn chưa bẩn, ở trong chén vỡ, lại cầm lên ăn.
Hôm nay chỉ nuốt trôi chút rau dưa và trái cây này thôi.
Lúc tối muộn, Lục Y lấy ra một bộ xiêm y cho cô, trực tiếp ném xuống đất, sau đó bảo cô đi theo tắm rửa.
Nhà nghỉ này khá là đơn sơ, phòng cũng không có phòng tắm, chỉ có thể đến phòng tắm công cộng bên cạnh bếp tắm rửa.
Cả người Thương Mai cũng bẩn, trước đó nôn mấy lần, ít nhiều gì cũng dính vào trên quần áo, quả thật cũng muốn tắm cho sạch sẽ.
Cô ôm xiêm y xuống lầu, Lục Y ở đằng sau nhắm mắt đi theo.
Lúc xuống lầu, gặp người hầu của Nam Hoài Vương, hắn ta nói với Lục Y: "Thuốc đã mang về, ngươi tự mình đi lấy."
Tâm Thương Mai trầm xuống, chỉ làm như không nghe thấy.
Là thuốc gì, cô đại khái có thể đoán được.
Trên thuyền này không có thuốc phá thai, lên bờ rồi, nhất định sẽ ra tay với đứa bé trong bụng cô.
Lục Y nhận thuốc, ác ý nhìn cô cười cười, rồi đi xuống.
Thương Mai đi thẳng xuống, cả người run rẩy, phẫn nộ, cũng là sợ hãi.
Phía sau cô, có hai người hầu đi theo, tiểu nhị chuẩn bị nước cho cô, người hầu nhìn chằm chằm cô vào phòng tắm, sau đó mới xoay người ra cửa đợi cô.
Phòng tắm chỉ có mấy gian, đều là nối liền, dùng tấm ván gỗ đơn giản ngăn lại, cách âm rất kém, cách vách truyền đến tiếng nước, còn có người đang thấp giọng hát.
Thương Mai cởi xiêm y ra, đang muốn tắm rửa, đột nhiên cửa lại mở ra, có người nhanh chóng vọt vào, cô còn chưa nhìn thấy rõ, người nọ đã bụm miệng cô lại, bên tai, truyền đến giọng nói quen thuộc: "Là ta."
Thương Mai chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, gần như là mình đang nằm mơ.
Người nọ chậm rãi buông tay ra, lộ ra khuôn mặt loang lỗ vết thương, là hắn, thật sự là hắn.
Nước mắt lập tức dâng lên đáy mắt, cô che miệng, gần như muốn khóc lên.
Mộ Dung Khanh hạ giọng nói: "Không cần lo lắng, ta ở ngay bên cạnh phòng nàng, giờ tý đêm nay, ta đến cứu nàng."
Thương Mai biết bên ngoài có người nhìn, lập tức đè nén kích động trong lòng xuống, vội vàng gật đầu: "Được, ngươi đi ra ngoài trước đi, cẩn thận đừng để người nhìn thấy ngươi."
Mực dù người Nam Hoài Vương mang đến đây không nhiều, nhưng những cao thủ đứng đầu đều đủ cả, nếu như để bọn họ nhìn thấy lão Thất, sợ là hai người bọn họ cũng trốn không thoát.
"Được, chờ ta!" Mộ Dung Khanh ôm lấy mặt cô, từng câu từng chữ nói: "Nàng chịu khổ như vậy, ta phải trả lại cho hắn ngàn vạn lần."
Nước mắt Thương Mai không có chí khí rơi xuống, cô thật là nằm mơ cũng không ngờ lão Thất sẽ truy đến đây.
Mộ Dung Khanh nhanh chóng đi ra ngoài, Thương Mai từ trong khe cửa nhìn thấy hắn ôm xiêm y, cúi đầu, chậm rãi đi ra ngoài.
Người hầu đứng ở cửa ra vào, cho nên không nhìn kỹ.
Trong lòng kích động đến vội vàng, cơ thể của cô không ngăn được run rẩy.
Chỉ là, lại không khỏi lo lắng, lão Thất hẳn là bị thương rồi, nói cách khác, không thể chờ giờ tý buổi tối mới động thủ, hiện tai hắn cũng có thể mang cô đi.
Thương thế của hắn, nghiêm trọng không?
Tắm rửa xong đi ra ngoài, hai người hầu theo cô lên lầu.
Thương Mai lúc đi qua phòng cách vách, hơi dừng lại một chút, rồi lại cất bước đi qua.
Vào phòng, cô cất xiêm y bẩn đi, cửa mặc dù đóng lại, nhưng mà có thể nhìn thấy hai bóng người đứng trước cửa.
Trông coi cô, đều là cao thủ đứng đầu, đào thoát thế nào.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, trong lòng hỗn loạn lau miệng vết thương, bất chợt dùng sức, miệng vết thương lại rịn máu ra.
Cô cúi đầu chóng mặt một chút, lại giống như nghe thấy cái gì đang bay, lắc đầu, âm thanh kia vẫn không dừng lại.
"Gió này, lại càng lúc càng lớn." Thương Mai nói xong nhìn ra phía cửa sổ, định thần lại, lúc quay lại, lại nhìn thấy bên dưới có hai người đang đứng.
Nam Hoài Vương lại phòng cô đến thế sao? Ngay cả dưới lầu cũng phải có người trông giữ, thật sự sợ cô không muốn sống nhảy tử cửa sổ xuống sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.