Chương 280: HẬN THÙ DÂNG LÊN
Lục Nguyệt
19/02/2021
Hạ thừa tướng nghe vậy vô cùng kinh sợ, cũng không thèm nghỉ ngờ Lương thái phó, vội vàng rời khỏi cung để trở về phủ.
Lão phu nhân chính là quân sư phía sau của ông ta, nghe con trai quay về bẩm báo, bà ta cũng cảm thấy tình hình nghiêm trọng.
"Thái phó phân tích rất đúng, chính xác là Hạ Thương Mai đang đi tìm phương thuốc, thái hậu cho con hai ngày, hai ngày này, cho dù lên trời hay xuống biển, cũng phải vơ vét hết tất cả mọi thứ của con bé."
"Nhưng mà tìm ở chỗ nào?" Hạ thừa tướng thật sự buồn đến trắng cả đầu.
Lão phu nhân nói: "Đi hỏi Liên thị thử đi, có lẽ bà ta biết Hạ Thương Mai ở chỗ nào, lúc cần thiết thì dùng chút thủ đoạn."
"Nhưng mà, trong nhà của bà ta có người do hoàng hậu phái đến."
"Chỉ là một thị vệ, tên Phan Đan, đưa ít bạc rồi đuổi đi, dù sao thì người mà hắn ta để ý đến là Hạ Thương Mai, không phải là Liên thị, cho dù là Liên thị, hắn ta không tính là không làm tròn bổn phận."
"Hiện giờ cũng chỉ có cách này." Hạ thừa tướng gật đầu nói.
Lão phu nhân căn dặn: "Hai ngày nữa, hôn sự của con và Đại tiểu thư của nhà họ Lâm sẽ được định đoạt, đừng có đi gặp Tây Môn Hiểu Nguyệt nữa, tránh để bên kia sinh nghỉ."
"Biết rồi, mấy ngày nay con cũng không đi gặp bà ta rồi." Hạ thừa tướng hiển nhiên là không muốn gặp lại Tây Môn Hiểu Nguyệt, ông ta đã chán ghét người này rồi.
Hơn nữa, Tấn Quốc Công cũng không còn giá trị lợi dụng gì cả.
"Còn nữa, Trần Nguyệt Nhung kia, con nghĩ cách phế bỏ đi, nếu không thì để bà ta ở nhã thất, Hạ Thương Mai vừa chết, Liên thị kia cũng không cần phải để ý nữa, phong thủy trận của chúng ta bị hỏng, là đại ky, hôm nay bà già này đã đưa thợ mộc đến xem tình huống thế nào, chuẩn bị xây lại lần nữa, lát nữa con đến tìm Liên thị, thuận tiện nói chuyện này cho bà ta biết, nếu bà ta không thỏa hiệp, cố ý phá rối, vậy thì cho bà ta biết tay chút đi."
Hạ thừa tướng xúc động nói: "Nếu không có mẹ, con trai cũng không biết nên làm cái gì?"
Ông ta nói như vậy, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, những năm này, làm tướng, quyền cao chức trọng, tất cả mọi người đều cảm thấy ông ta có thể gánh được trách nhiệm lớn như vậy, nhưng mà, chỉ có ông ta biết, cho dù là chuyện lớn hay nhỏ, ông ta cũng phải quay về bẩm bảo với mẹ, để mẹ quyết định cho ông ta xong mới dám đi làm.
Một khi để cho người ngoài biết được một thừa tướng đương triều, lại là một thằng đàn ông bám váy mẹ, vậy thì tiếng tăm của ông ta sẽ bị tổn thất rất nhiều.
"Cho nên, những năm này mẹ luôn vì con mà bày mưu tính kế, hy vọng có thể thiết lập được nhiều mối quan hệ, củng cố định vị của con, nếu Liên thị có thể giúp con được nửa điểm như vậy, thì mẹ cũng không chán ghét mà vứt bỏ bà ta như vậy, cho nên, tí nữa con đi, cũng không cần phải chú ý đến tình cảm gì đó, không có gì có thể quan trọng hơn so với vinh dự của tướng phủ nhà chúng ta, không có gì quan trọng hơn tiền đồ của con."
"Nhi tử biết, nhi tử với Liên thị, không hề có tí tình cảm gì." Vẻ mặt của ông ta lạnh như băng.
Ông ta khom người rời đi, đi đến Hạ Chỉ Uyển.
Từ sau khi Thương Mai rời đi, Hạ Chi Uyển vẫn luôn yên bình.
Mặc dù nhìn giống như là ngăn cách với đời, nhưng Liên Thúy Ngữ vẫn luôn chú ý đến động tính ở bên ngoài, thông minh như Liên Thúy Ngữ tất nhiên biết Thương Mai đi đâu.
Sáng sớm hôm nay, ma ma quay về nói bên ngoài đều nói rằng Thương Mai bỏ trốn, mấy ngày trước, đám người này nói cô là nữ bồ tát, nhưng bây giờ thời thế thay đổi, mỗi người ở đây đêu mắng cô, ngay cả chuyện cô hủy bỏ hôn ước cũng bị moi ra để nói.
Liên Thúy Ngữ nghe ma ma nói, khẽ mỉm cười: "Không cần để ý, miệng đều ở trên người bọn họ, thích nói gì thì nói cái đó."
Du ma ma không có tu hành được như bà ta, lại còn chính tai nghe được những lời khó nghe kia, trong lòng cũng cảm thấy tức giận:
"Lời như vậy, từ đầu đến cuối đầu khiến cho người nghe cảm thấy khó chịu."
"Không gấp, đừng để ở trong lòng." Liên Thúy Ngữ an ủi.
Du ma ma đi ra ngoài, thấy Phan Đan không ở trong sân, nghĩ có lẽ hắn ta trở về cung phụng mệnh của hoàng hậu nương nương, cũng không có để ý gì nhiều.
Bà ta biết buổi chiêu Liên Thúy Ngữ sẽ đi ngủ một chút, lập tức muốn đi vào phòng bếp chuẩn bị ít bánh ngọt để lúc Liên Thúy Ngữ thức dậy là ăn.
Du ma ma vừa đi xuống, Hạ thừa tướng đến.
Trong phòng không có người phục vụ, chân Quế Liên bị thương vẫn chưa khỏi được, Du ma ma cũng không cần hắn đến phục vụ, vẫn luôn ở phòng của hạ nhân để dưỡng thương.
Dung ma ma cảm thấy sợ hãi trong lòng, nhưng bà ta cũng nghĩ rằng hôm nay Tướng phủ sẽ không vô cớ mà đến tìm phu nhân tìm phiền phức, nên cũng lơ là.
Liên Thúy Ngữ đang đọc sách, thấy có người đi vào, bà ta vô thức mà ngẩng đầu lên, nhìn người đến, vẻ mặt không sợ hãi, cũng không nói gì.
Hạ thừa tướng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bà ta, chậm rãi mở miệng: "Hạ Thương Mai đi chỗ nào?"
Liên Thúy Ngữ đặt sách xuống, giương mắt nhìn ông ta: "Thương Mai ở khu dịch, tất cả mọi người đều biết."
"Con bé không có ở khu dịch, con bé đi rồi, bà là mẹ của nó, nhất định sẽ biết nó ở chỗ nào."
Liên Thúy Ngữ cười: "Lời này của Tướng gia, ta cũng chỉ là mẹ của con bé, cũng không phải là con bé, chân ở trên người, con bé đi chỗ nào, ông làm cha không thể can thiệp được vậy thì người làm mẹ này can thiệp kiểu gì? Càng không thể nào được."
"Liên Thúy Ngữ, ân oán của tôi và bà tạm thời vất qua một bên đi, bây giờ con bé có thể gặp nguy hiểm đó, bà nói cho tôi biết, con bé ở chỗ nào, là phụ thân, tôi cũng không có hy vọng con bé sẽ xảy ra chuyện gì." Hạ thừa tướng âm u nói.
Liên Thúy Ngữ lắc đầu: "Không biết, nhưng mà, nói con bé gặp nguy hiểm, ta lại cảm thấy con bé ở Tướng phủ sẽ còn gặp nguy hiểm hơn."
Hạ thừa tướng đang định ôn hòa nói với bà ta, không ngờ rằng bà ta lại không biết xấu hổ, lập tức nổi cơn thịnh nộ: "Liên Thúy Ngữ, bản tướng đã ôn hòa nói chuyện với bà, là hi vọng sau này chúng ta không biến thành kẻ thù của nhau, bà đừng mà rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt."
"Rượu này của Tướng gia, ta thật sự không uống nổi, ta không biết Thương Mai ở đâu, ông cũng đừng đến đây hỏi ta." Liên Thúy Ngữ cầm sách lên: "Thất lễ rồi!"
Hạ thừa tướng đứng lên, kéo cánh tay của bà ta, độc ác ném qua một bên, lạnh lùng chất vấn: "Nói, Hạ Thương Mai đang ở đâu?”
Liên Thúy Ngữ lảo đảo, khó khăn lắm mới đứng vững được, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thâm độc kia, trên gương mặt đó xuất hiện những gân xanh ở khắp nơi, bà ta chưa bao giờ thấy bộ dạng này của ông ta, giống như là con chó sói vô cùng hung ác vậy.
Có lẽ, đây chính là diện mạo thật sự của ông ta.
"Tôi không biết!" Liên Thúy Ngữ từng câu từng chữ nói, ngay cả chút đau lòng cũng không có, mới biết thật sự mình không còn bị người này làm cho buồn nữa.
Hạ thừa tướng cười nhạt, đột nhiên dùng ta túm tóc bà ta đập mạnh vào trên trường, cắn răng nghiến lợi tra hỏi: "Có nói hay không?”
"Không biết!" Liên Thúy Ngữ cố gắng không để bản thân mình ngất đi, khó khăn nói.
Ông ta cười nhạt: "Được, để tôi xem là bà mạnh mồm hay là xương bà cứng."
Ông ta hít một hơi, chịu đựng quá lâu rồi, ông ta hận cái mạnh mồm này của Liên Thúy Ngữ, lời nói ra ở trong miệng của bà ta, không có câu nào dễ nghe cả, đều là từ chối và lạnh nhạt.
Ông ta dùng sức túm tóc bà ta, kéo xuống đất rồi lại đẩy, cả người Liên Thúy Ngữ bổ nhào vào góc nhọn của bàn, người bà ta mềm nhũn trượt xuống, trong miệng tràn đầy máu tươi.
Nhưng mà đáy mắt của bà ta vẫn có ánh sáng ngang ngược, vịn ghế đứng lên, cố gắng đứng thẳng: "Tôi nói là không biết, cho dù có đánh chết, tôi cũng không biết."
Ông ta nhìn vẻ mặt ngang ngược kia, lửa giận lại xông lên, đã không còn là vì chất vấn Hạ Thương Mai.
Thù mới hận cũ, xông lên não, câu nói kia của lão phu nhân, vang vọng trong đầu ông ta, nếu bà ta có thể giúp con được nửa điểm như vậy cũng không đến mức như vậy.
Đúng vậy, cha bà ta là Đại học sĩ Liên, ở trong triệu có mạng lưới giao tiếp to lớn, mà Liên Thúy Ngữ cũng là tài nữ ở Vương triều Đại Chu, biết bao nhiêu người vì thể diện của bà ta, nhưng mà, những năm này, ngoại trừ việc bà ta ăn giấm rồi đố kị, thì còn có thể làm gì?
Hận y dâng lên, độc ác trong lòng sinh ra.
Lão phu nhân chính là quân sư phía sau của ông ta, nghe con trai quay về bẩm báo, bà ta cũng cảm thấy tình hình nghiêm trọng.
"Thái phó phân tích rất đúng, chính xác là Hạ Thương Mai đang đi tìm phương thuốc, thái hậu cho con hai ngày, hai ngày này, cho dù lên trời hay xuống biển, cũng phải vơ vét hết tất cả mọi thứ của con bé."
"Nhưng mà tìm ở chỗ nào?" Hạ thừa tướng thật sự buồn đến trắng cả đầu.
Lão phu nhân nói: "Đi hỏi Liên thị thử đi, có lẽ bà ta biết Hạ Thương Mai ở chỗ nào, lúc cần thiết thì dùng chút thủ đoạn."
"Nhưng mà, trong nhà của bà ta có người do hoàng hậu phái đến."
"Chỉ là một thị vệ, tên Phan Đan, đưa ít bạc rồi đuổi đi, dù sao thì người mà hắn ta để ý đến là Hạ Thương Mai, không phải là Liên thị, cho dù là Liên thị, hắn ta không tính là không làm tròn bổn phận."
"Hiện giờ cũng chỉ có cách này." Hạ thừa tướng gật đầu nói.
Lão phu nhân căn dặn: "Hai ngày nữa, hôn sự của con và Đại tiểu thư của nhà họ Lâm sẽ được định đoạt, đừng có đi gặp Tây Môn Hiểu Nguyệt nữa, tránh để bên kia sinh nghỉ."
"Biết rồi, mấy ngày nay con cũng không đi gặp bà ta rồi." Hạ thừa tướng hiển nhiên là không muốn gặp lại Tây Môn Hiểu Nguyệt, ông ta đã chán ghét người này rồi.
Hơn nữa, Tấn Quốc Công cũng không còn giá trị lợi dụng gì cả.
"Còn nữa, Trần Nguyệt Nhung kia, con nghĩ cách phế bỏ đi, nếu không thì để bà ta ở nhã thất, Hạ Thương Mai vừa chết, Liên thị kia cũng không cần phải để ý nữa, phong thủy trận của chúng ta bị hỏng, là đại ky, hôm nay bà già này đã đưa thợ mộc đến xem tình huống thế nào, chuẩn bị xây lại lần nữa, lát nữa con đến tìm Liên thị, thuận tiện nói chuyện này cho bà ta biết, nếu bà ta không thỏa hiệp, cố ý phá rối, vậy thì cho bà ta biết tay chút đi."
Hạ thừa tướng xúc động nói: "Nếu không có mẹ, con trai cũng không biết nên làm cái gì?"
Ông ta nói như vậy, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, những năm này, làm tướng, quyền cao chức trọng, tất cả mọi người đều cảm thấy ông ta có thể gánh được trách nhiệm lớn như vậy, nhưng mà, chỉ có ông ta biết, cho dù là chuyện lớn hay nhỏ, ông ta cũng phải quay về bẩm bảo với mẹ, để mẹ quyết định cho ông ta xong mới dám đi làm.
Một khi để cho người ngoài biết được một thừa tướng đương triều, lại là một thằng đàn ông bám váy mẹ, vậy thì tiếng tăm của ông ta sẽ bị tổn thất rất nhiều.
"Cho nên, những năm này mẹ luôn vì con mà bày mưu tính kế, hy vọng có thể thiết lập được nhiều mối quan hệ, củng cố định vị của con, nếu Liên thị có thể giúp con được nửa điểm như vậy, thì mẹ cũng không chán ghét mà vứt bỏ bà ta như vậy, cho nên, tí nữa con đi, cũng không cần phải chú ý đến tình cảm gì đó, không có gì có thể quan trọng hơn so với vinh dự của tướng phủ nhà chúng ta, không có gì quan trọng hơn tiền đồ của con."
"Nhi tử biết, nhi tử với Liên thị, không hề có tí tình cảm gì." Vẻ mặt của ông ta lạnh như băng.
Ông ta khom người rời đi, đi đến Hạ Chỉ Uyển.
Từ sau khi Thương Mai rời đi, Hạ Chi Uyển vẫn luôn yên bình.
Mặc dù nhìn giống như là ngăn cách với đời, nhưng Liên Thúy Ngữ vẫn luôn chú ý đến động tính ở bên ngoài, thông minh như Liên Thúy Ngữ tất nhiên biết Thương Mai đi đâu.
Sáng sớm hôm nay, ma ma quay về nói bên ngoài đều nói rằng Thương Mai bỏ trốn, mấy ngày trước, đám người này nói cô là nữ bồ tát, nhưng bây giờ thời thế thay đổi, mỗi người ở đây đêu mắng cô, ngay cả chuyện cô hủy bỏ hôn ước cũng bị moi ra để nói.
Liên Thúy Ngữ nghe ma ma nói, khẽ mỉm cười: "Không cần để ý, miệng đều ở trên người bọn họ, thích nói gì thì nói cái đó."
Du ma ma không có tu hành được như bà ta, lại còn chính tai nghe được những lời khó nghe kia, trong lòng cũng cảm thấy tức giận:
"Lời như vậy, từ đầu đến cuối đầu khiến cho người nghe cảm thấy khó chịu."
"Không gấp, đừng để ở trong lòng." Liên Thúy Ngữ an ủi.
Du ma ma đi ra ngoài, thấy Phan Đan không ở trong sân, nghĩ có lẽ hắn ta trở về cung phụng mệnh của hoàng hậu nương nương, cũng không có để ý gì nhiều.
Bà ta biết buổi chiêu Liên Thúy Ngữ sẽ đi ngủ một chút, lập tức muốn đi vào phòng bếp chuẩn bị ít bánh ngọt để lúc Liên Thúy Ngữ thức dậy là ăn.
Du ma ma vừa đi xuống, Hạ thừa tướng đến.
Trong phòng không có người phục vụ, chân Quế Liên bị thương vẫn chưa khỏi được, Du ma ma cũng không cần hắn đến phục vụ, vẫn luôn ở phòng của hạ nhân để dưỡng thương.
Dung ma ma cảm thấy sợ hãi trong lòng, nhưng bà ta cũng nghĩ rằng hôm nay Tướng phủ sẽ không vô cớ mà đến tìm phu nhân tìm phiền phức, nên cũng lơ là.
Liên Thúy Ngữ đang đọc sách, thấy có người đi vào, bà ta vô thức mà ngẩng đầu lên, nhìn người đến, vẻ mặt không sợ hãi, cũng không nói gì.
Hạ thừa tướng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bà ta, chậm rãi mở miệng: "Hạ Thương Mai đi chỗ nào?"
Liên Thúy Ngữ đặt sách xuống, giương mắt nhìn ông ta: "Thương Mai ở khu dịch, tất cả mọi người đều biết."
"Con bé không có ở khu dịch, con bé đi rồi, bà là mẹ của nó, nhất định sẽ biết nó ở chỗ nào."
Liên Thúy Ngữ cười: "Lời này của Tướng gia, ta cũng chỉ là mẹ của con bé, cũng không phải là con bé, chân ở trên người, con bé đi chỗ nào, ông làm cha không thể can thiệp được vậy thì người làm mẹ này can thiệp kiểu gì? Càng không thể nào được."
"Liên Thúy Ngữ, ân oán của tôi và bà tạm thời vất qua một bên đi, bây giờ con bé có thể gặp nguy hiểm đó, bà nói cho tôi biết, con bé ở chỗ nào, là phụ thân, tôi cũng không có hy vọng con bé sẽ xảy ra chuyện gì." Hạ thừa tướng âm u nói.
Liên Thúy Ngữ lắc đầu: "Không biết, nhưng mà, nói con bé gặp nguy hiểm, ta lại cảm thấy con bé ở Tướng phủ sẽ còn gặp nguy hiểm hơn."
Hạ thừa tướng đang định ôn hòa nói với bà ta, không ngờ rằng bà ta lại không biết xấu hổ, lập tức nổi cơn thịnh nộ: "Liên Thúy Ngữ, bản tướng đã ôn hòa nói chuyện với bà, là hi vọng sau này chúng ta không biến thành kẻ thù của nhau, bà đừng mà rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt."
"Rượu này của Tướng gia, ta thật sự không uống nổi, ta không biết Thương Mai ở đâu, ông cũng đừng đến đây hỏi ta." Liên Thúy Ngữ cầm sách lên: "Thất lễ rồi!"
Hạ thừa tướng đứng lên, kéo cánh tay của bà ta, độc ác ném qua một bên, lạnh lùng chất vấn: "Nói, Hạ Thương Mai đang ở đâu?”
Liên Thúy Ngữ lảo đảo, khó khăn lắm mới đứng vững được, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thâm độc kia, trên gương mặt đó xuất hiện những gân xanh ở khắp nơi, bà ta chưa bao giờ thấy bộ dạng này của ông ta, giống như là con chó sói vô cùng hung ác vậy.
Có lẽ, đây chính là diện mạo thật sự của ông ta.
"Tôi không biết!" Liên Thúy Ngữ từng câu từng chữ nói, ngay cả chút đau lòng cũng không có, mới biết thật sự mình không còn bị người này làm cho buồn nữa.
Hạ thừa tướng cười nhạt, đột nhiên dùng ta túm tóc bà ta đập mạnh vào trên trường, cắn răng nghiến lợi tra hỏi: "Có nói hay không?”
"Không biết!" Liên Thúy Ngữ cố gắng không để bản thân mình ngất đi, khó khăn nói.
Ông ta cười nhạt: "Được, để tôi xem là bà mạnh mồm hay là xương bà cứng."
Ông ta hít một hơi, chịu đựng quá lâu rồi, ông ta hận cái mạnh mồm này của Liên Thúy Ngữ, lời nói ra ở trong miệng của bà ta, không có câu nào dễ nghe cả, đều là từ chối và lạnh nhạt.
Ông ta dùng sức túm tóc bà ta, kéo xuống đất rồi lại đẩy, cả người Liên Thúy Ngữ bổ nhào vào góc nhọn của bàn, người bà ta mềm nhũn trượt xuống, trong miệng tràn đầy máu tươi.
Nhưng mà đáy mắt của bà ta vẫn có ánh sáng ngang ngược, vịn ghế đứng lên, cố gắng đứng thẳng: "Tôi nói là không biết, cho dù có đánh chết, tôi cũng không biết."
Ông ta nhìn vẻ mặt ngang ngược kia, lửa giận lại xông lên, đã không còn là vì chất vấn Hạ Thương Mai.
Thù mới hận cũ, xông lên não, câu nói kia của lão phu nhân, vang vọng trong đầu ông ta, nếu bà ta có thể giúp con được nửa điểm như vậy cũng không đến mức như vậy.
Đúng vậy, cha bà ta là Đại học sĩ Liên, ở trong triệu có mạng lưới giao tiếp to lớn, mà Liên Thúy Ngữ cũng là tài nữ ở Vương triều Đại Chu, biết bao nhiêu người vì thể diện của bà ta, nhưng mà, những năm này, ngoại trừ việc bà ta ăn giấm rồi đố kị, thì còn có thể làm gì?
Hận y dâng lên, độc ác trong lòng sinh ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.