Chương 776: Hành động vào đêm nay
Lục Nguyệt
30/05/2021
Dạ Vương lấy bản đồ hoàng cung ra, cường điệu phân tích Hi Vi Cung.
“Thật ra hiện giờ thứ chúng ta phải đề phòng nhất chính là cung tiễn thủ, cho dù cấm quân có nhiều cao thủ thế nhưng chúng ta không hề thua kém, bàn về võ công thì chúng ta còn hơn một bậc. Nhưng vũ khí của chúng ta lại không thể so sánh với cấm quân được, bởi vì một khi trang bị cung tiễn thì rất dễ bị phát hiện ra.
Mộ Dung Khanh gật đầu, nói: “Đúng thế, vậy nên ta đã chuẩn bị giáp mềm rồi, bất cứ ai vào cung đều phải mặc giáp mềm. Trong cung dùng kiếm và tên rèn từ thép tinh, rất cứng rắn và sắc bén, có thêm một tầng phòng bị thì tốt hơn.”
Dạ Vương nhìn hắn, nói: “Thật ra ta cảm thấy Thất ca không cần phải đi đâu.”
Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Không, bản vương quá quen với Hi Vi Cung rồi, người Tà Hàn Lâu chỉ dựa vào một tấm bản đồ thì khó tránh khỏi việc phạm sai lầm, để bản vương dẫn đầu có thể giúp giảm bớt thương vong.”
“Chỉ là nếu huynh gặp chuyện gì thì ta cũng không thể trả lời với Thất tẩu đâu.” Dạ Vương cau mày nói.
“Yên tâm đi, bọn hắn không thể tổn thương tới bản vương được đâu.” Mộ Dung Khanh an ủi.
Dạ Vương kinh ngạc trong giây lát, sau đó thở dài một tiếng: “Chỉ là nếu làm vậy thì suốt đời này, mối quan hệ giữa chúng ta và hắn sẽ không thể hàn gắn lại được.”
Mộ Dung Khanh không nói gì, hồi lâu sau mới gật đầu: “Đúng vậy!”
Dạ Vương cười khổ một tiếng: “Nhớ ngày đó hắn là một người đại ca tốt, sao ta lại cảm thấy những chuyện khi còn nhỏ đang hiện ra trước mắt vậy nhỉ, chỉ trong nháy mắt đã trở thành cảnh còn người mất.”
“Con người ai cũng thay đổi mà.” Mộ Dung Khanh nhìn những ký hiệu trên bản đồ, từng điểm từng điểm rơi vào trong mắt, khắc ghi ở trong lòng, chỉ là những điểm đỏ bên trên dần hóa thành những câu chuyện cũ.
Hắn đâu có muốn như vậy chứ? Ai cũng muốn sống thoải mái, chỉ là không được mà thôi, không thể cưỡng cầu được.
Trận chiến này của hắn là vì vợ con, có chết cũng không oán thán.
Nhưng vì Thanh Mai và con, hắn nhất định sẽ tự bảo vệ chính mình.
“Ừm, đừng nên nghĩ về quá khứ nữa, nhớ tới thì lại mềm lòng, không thể làm chuyện lớn được. Chúng ta bàn bạc kế hoạch tối ngày mai như nào đi.” Dạ Vương vứt bỏ những dòng cảm xúc hiện hữu đi, nói.
“Phòng vệ trong cung là cố định, nhưng cũng không phải là cố định hoàn toàn. Với sự hiểu biết của bản vương về Lương Thụ Lâm thì chắc chắn một ngày mươi hai canh giờ, cung tiễn thủ đều ở vị trí, một ngày ba ca, chuyện này đồng nghĩa với việc chúng ta không thể tránh né được cung tiễn thủ, nhưng cấm quân thay ca mất nửa nén hương, đây là quãng thời gian sơ hở nhất, chúng ta nhân cơ hội này, chia làm ba đường, tiến công chính điện Hi Vi Cung, điện bên cạnh và nóc nhà.”
Dạ Vương gật đầu, cảm thấy phân tích của hắn vô cùng chính xác, bởi vì cung tiễn thủ cần có người hạ lệnh, nếu như chia ra làm ba đường thì cung tiễn thủ dễ dàng phạm lỗi, chỉ cần phạm lỗi là sẽ giảm bớt thương vong và cũng tranh thủ thêm được cơ hội cho họ.
Mộ Dung Khanh nói tiếp: “Chúng ta chia ra làm ba nhóm, bản vương sẽ dẫn theo mấy người, dưới sự yểm hộ của ba nhóm người này, tiến hành cứu người, sau khi cứu xong thì lập tức rút khỏi, không được ham chiến, điểm này ngươi nhất định phải dặn dò kỹ người của ngươi đó.”
Người trong võ lâm đa phần đều khá nóng tính, có thể chỉ vì đồng bạn bị thương mà sinh lòng báo thù, nếu vậy sẽ khiến thương vong lớn hơn nữa.
Dạ Vương nghe hắn bài binh bố trận đâu ra đấy, trong lòng thở dài một tiếng. Nếu như Hoàng Thượng tin tưởng, trọng dụng hắn thì hắn chính là một tấm khiên không thể công phá của Đại Chu, chỉ cần hắn có mặt, cần gì lo lắng kẻ địch bên ngoài xâm lấn làm gì nữa?
Hắn chính là một thiên tài quân sư.
“Sao vậy?” Mộ Dung Khanh hỏi, thấy Dạ Vương ngẩn người ra thì còn tưởng hắn không đồng ý với kế hoạch của mình. “Ngươi có ý kiến gì thì nói ra đi, chúng ta sẽ tổng hợp lại, lập ra một kế hoạch tiến công tốt hơn.”
Trên gương mặt tuấn tú của Dạ Vương hiện lên ý cười: “Không có, chỉ là ta cảm thấy trước đó phụ hoàng không hề nhìn nhầm, huynh đúng là một thiên tài giỏi toàn diện.”
Vừa nhắc tới phụ hoàng, tâm trạng của Mộ Dung Khanh nặng nề hơn vài phần.
Lời dạy bảo của phụ hoàng vẫn văng vẳng bên tai hắn: “Các con đều là con cháu họ Mộ Dung, phải nhớ cho kỹ, huynh đệ phải hòa thuận với nhau, tuyệt đối không thể tổn thương lẫn nhau. A Khanh, con hiểu chuyện từ nhỏ, nhớ kỹ lời phụ hoàng nói, sau này phải giúp đỡ hoàng huynh của con, hoàng huynh của con là người nhân hậu, lương thiện, sẽ không bạc đãi con đâu.”
Hắn nhớ sau khi phụ hoàng nói câu này, hoàng huynh đã kéo tay hắn, chân thành nói: “Thất đệ, ca ca thề với đệ bất kể sau này xảy ra chuyện gì đi nữa thì ta cũng sẽ tin tưởng đệ, tuyệt đối tin tưởng, không sinh lòng nghi ngờ.”
Lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, chỉ là cảnh còn nhưng người đã mất rồi.
Lòng hắn đau nhói, cố gắng ném bỏ những ký ức đó đi, lạnh lùng và cứng rắn nói: “Cứ quyết định như vậy đi.”
“Ừm!” Dạ Vương cất bản đồ đi, “Đi nào, hai huynh đệ chúng ta uống với nhau, sợ rằng mười hai canh giờ nữa Thất tẩu mới tỉnh lại, khi Thất tẩu tỉnh lại chắc chắn sẽ hận huynh thấu xương.”
Mộ Dung Khanh cười khổ: “Ta có thể tưởng tượng được hậu quả rồi.”
Vừa nghĩ tới hình ảnh cô nổi giận, trái tim Mộ Dung Khanh nghẹt lại, hắn không muốn lừa cô, nhưng nếu như không làm vậy thì cô sẽ không rời đi.
Trên Hàn Sơn.
Thanh Mai tỉnh lại thì đã là chiều ngày hôm sau.
Cô mở lớn hai mắt, nhìn thấy một bộ màn che xa lạ, cô khẽ giật mình, đột nhiên ngồi xuống, đánh giá xung quanh.
Gian phòng được làm bằng trúc, đơn giản và sạch sẽ, trong phòng không có nhiều đồ đạc, chỉ có một chiếc bàn làm bằng trúc và bốn chiếc ghế cũng làm từ trúc mà thôi.
Trong lòng cô nghi hoặc, đây là chỗ nào vậy? Sao cô lại ở đây? Chẳng phải cô tới phủ An Thân Vương hay sao?
Cô đi giày, bước xuống đất thì thấy cửa bị đẩy ra, Linh Lợi đứng ở cổng, thấy cô đã tỉnh lại thì nàng ta rảo bước đi vào.
“Tỉnh rồi à?” Linh Lợi hỏi.
Thương Mai hỏi: “Đây là đâu vậy? Tại sao ta lại ở đây? Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Hai tay Linh Lợi rủ xuống, sâu trong đôi mắt có vài phần mất tự nhiên: “Đây là Hàn Sơn, người ngủ chừng mười canh giờ rồi.”
An Nhiên lão vương gia bảo cô sẽ ngủ mười hai canh giờ, không ngờ rằng còn thiếu hai canh giờ nữa thì cô đã tỉnh lại.
Trong lòng Thương Mai chấn động: “Hả? Ta ở Hàn Sơn? Sao ta lại ở Hàn Sơn?”
Linh Lợi nhìn cô, đáp: “Người đừng nổi giận, ta sẽ nói cho người biết mọi chuyện.”
Thương Mai nhìn nàng ta, lập tức hiểu được mọi chuyện, cô hít sâu một hơi: “Tốt lắm, Linh Lợi, ngươi thông đồng với Mộ Dung Khanh để đưa ta đi, hắn muốn làm gì vậy hả? Ngươi mau nói cho ta biết đi.”
Linh Lợi đáp: “Vương gia và chủ nhân định vào cung cứu người, sợ không thành công sẽ liên lụy tới người vậy nên bảo An Nhiên lão Vương gia kê thuốc cho người, để người tới Hàn Sơn tránh né một thời gian.”
“Vào cung cứu mẫu thân ta sao?” Thương Mai vịn ghế, chậm rãi ngồi xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi: “Trong thời gian ngắn như vậy sao hắn có thể sắp xếp được mọi việc vậy? Quá nguy hiểm rồi!”
Đây là một hành động đẫm máu, cho dù cứu được mẫu thân ra thì cũng sẽ khiến rất nhiều người ngã xuống, lão Thất còn định tự mình đi sao? Trời ơi! Võ công của cấm quân rất cao cường, nếu như hắn cầm đầu thì chắc chắn sẽ bị nhắm vào.
Thương Mai càng nghĩ càng kinh hãi, “Không, ta phải xuống núi.”
“Vương phi!” Linh Lợi giữ chặt cô lại, con ngươi đen nhánh bình thản nhìn Thương Mai: “Bất kể việc này thành công hay thất bại thì đều phải lập tức rời khỏi kinh thành, người cứ chờ ở đây là được, Vương gia sẽ không có việc gì đâu. Người của Tà Hàn Lâu sẽ không tiếc mọi giá bảo vệ Vương gia, hiện giờ người tới đó thì cũng muộn rồi, bọn họ đã hành động vào đêm nay rồi.”
Trong lòng Thương Mai sợ hãi vô cùng, nói như vậy thì hành động lần này vô cùng nguy hiểm.
“Ta phải đi vào cung, ta phải nghĩ cách vào cung chữa bệnh cho Hoàng Thượng, như vậy sẽ không hi sinh tính mạng của nhiều người như vậy.” Trong lòng Thương Mai đau khổ vô cùng, lần này đi chắc chắn sẽ có nhiều người mất mạng, cô hiểu Hi Vi Cung phòng vệ nghiêm ngặt như vậy, chẳng khác nào đầm rồng hang hổ, sao có thể tùy tiện xông vào trong được? Nếu như cần có người liều mạng mới bảo vệ được thì chắc chắn là còn nguy hiểm hơn cô suy nghĩ nhiều.
“Thật ra hiện giờ thứ chúng ta phải đề phòng nhất chính là cung tiễn thủ, cho dù cấm quân có nhiều cao thủ thế nhưng chúng ta không hề thua kém, bàn về võ công thì chúng ta còn hơn một bậc. Nhưng vũ khí của chúng ta lại không thể so sánh với cấm quân được, bởi vì một khi trang bị cung tiễn thì rất dễ bị phát hiện ra.
Mộ Dung Khanh gật đầu, nói: “Đúng thế, vậy nên ta đã chuẩn bị giáp mềm rồi, bất cứ ai vào cung đều phải mặc giáp mềm. Trong cung dùng kiếm và tên rèn từ thép tinh, rất cứng rắn và sắc bén, có thêm một tầng phòng bị thì tốt hơn.”
Dạ Vương nhìn hắn, nói: “Thật ra ta cảm thấy Thất ca không cần phải đi đâu.”
Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Không, bản vương quá quen với Hi Vi Cung rồi, người Tà Hàn Lâu chỉ dựa vào một tấm bản đồ thì khó tránh khỏi việc phạm sai lầm, để bản vương dẫn đầu có thể giúp giảm bớt thương vong.”
“Chỉ là nếu huynh gặp chuyện gì thì ta cũng không thể trả lời với Thất tẩu đâu.” Dạ Vương cau mày nói.
“Yên tâm đi, bọn hắn không thể tổn thương tới bản vương được đâu.” Mộ Dung Khanh an ủi.
Dạ Vương kinh ngạc trong giây lát, sau đó thở dài một tiếng: “Chỉ là nếu làm vậy thì suốt đời này, mối quan hệ giữa chúng ta và hắn sẽ không thể hàn gắn lại được.”
Mộ Dung Khanh không nói gì, hồi lâu sau mới gật đầu: “Đúng vậy!”
Dạ Vương cười khổ một tiếng: “Nhớ ngày đó hắn là một người đại ca tốt, sao ta lại cảm thấy những chuyện khi còn nhỏ đang hiện ra trước mắt vậy nhỉ, chỉ trong nháy mắt đã trở thành cảnh còn người mất.”
“Con người ai cũng thay đổi mà.” Mộ Dung Khanh nhìn những ký hiệu trên bản đồ, từng điểm từng điểm rơi vào trong mắt, khắc ghi ở trong lòng, chỉ là những điểm đỏ bên trên dần hóa thành những câu chuyện cũ.
Hắn đâu có muốn như vậy chứ? Ai cũng muốn sống thoải mái, chỉ là không được mà thôi, không thể cưỡng cầu được.
Trận chiến này của hắn là vì vợ con, có chết cũng không oán thán.
Nhưng vì Thanh Mai và con, hắn nhất định sẽ tự bảo vệ chính mình.
“Ừm, đừng nên nghĩ về quá khứ nữa, nhớ tới thì lại mềm lòng, không thể làm chuyện lớn được. Chúng ta bàn bạc kế hoạch tối ngày mai như nào đi.” Dạ Vương vứt bỏ những dòng cảm xúc hiện hữu đi, nói.
“Phòng vệ trong cung là cố định, nhưng cũng không phải là cố định hoàn toàn. Với sự hiểu biết của bản vương về Lương Thụ Lâm thì chắc chắn một ngày mươi hai canh giờ, cung tiễn thủ đều ở vị trí, một ngày ba ca, chuyện này đồng nghĩa với việc chúng ta không thể tránh né được cung tiễn thủ, nhưng cấm quân thay ca mất nửa nén hương, đây là quãng thời gian sơ hở nhất, chúng ta nhân cơ hội này, chia làm ba đường, tiến công chính điện Hi Vi Cung, điện bên cạnh và nóc nhà.”
Dạ Vương gật đầu, cảm thấy phân tích của hắn vô cùng chính xác, bởi vì cung tiễn thủ cần có người hạ lệnh, nếu như chia ra làm ba đường thì cung tiễn thủ dễ dàng phạm lỗi, chỉ cần phạm lỗi là sẽ giảm bớt thương vong và cũng tranh thủ thêm được cơ hội cho họ.
Mộ Dung Khanh nói tiếp: “Chúng ta chia ra làm ba nhóm, bản vương sẽ dẫn theo mấy người, dưới sự yểm hộ của ba nhóm người này, tiến hành cứu người, sau khi cứu xong thì lập tức rút khỏi, không được ham chiến, điểm này ngươi nhất định phải dặn dò kỹ người của ngươi đó.”
Người trong võ lâm đa phần đều khá nóng tính, có thể chỉ vì đồng bạn bị thương mà sinh lòng báo thù, nếu vậy sẽ khiến thương vong lớn hơn nữa.
Dạ Vương nghe hắn bài binh bố trận đâu ra đấy, trong lòng thở dài một tiếng. Nếu như Hoàng Thượng tin tưởng, trọng dụng hắn thì hắn chính là một tấm khiên không thể công phá của Đại Chu, chỉ cần hắn có mặt, cần gì lo lắng kẻ địch bên ngoài xâm lấn làm gì nữa?
Hắn chính là một thiên tài quân sư.
“Sao vậy?” Mộ Dung Khanh hỏi, thấy Dạ Vương ngẩn người ra thì còn tưởng hắn không đồng ý với kế hoạch của mình. “Ngươi có ý kiến gì thì nói ra đi, chúng ta sẽ tổng hợp lại, lập ra một kế hoạch tiến công tốt hơn.”
Trên gương mặt tuấn tú của Dạ Vương hiện lên ý cười: “Không có, chỉ là ta cảm thấy trước đó phụ hoàng không hề nhìn nhầm, huynh đúng là một thiên tài giỏi toàn diện.”
Vừa nhắc tới phụ hoàng, tâm trạng của Mộ Dung Khanh nặng nề hơn vài phần.
Lời dạy bảo của phụ hoàng vẫn văng vẳng bên tai hắn: “Các con đều là con cháu họ Mộ Dung, phải nhớ cho kỹ, huynh đệ phải hòa thuận với nhau, tuyệt đối không thể tổn thương lẫn nhau. A Khanh, con hiểu chuyện từ nhỏ, nhớ kỹ lời phụ hoàng nói, sau này phải giúp đỡ hoàng huynh của con, hoàng huynh của con là người nhân hậu, lương thiện, sẽ không bạc đãi con đâu.”
Hắn nhớ sau khi phụ hoàng nói câu này, hoàng huynh đã kéo tay hắn, chân thành nói: “Thất đệ, ca ca thề với đệ bất kể sau này xảy ra chuyện gì đi nữa thì ta cũng sẽ tin tưởng đệ, tuyệt đối tin tưởng, không sinh lòng nghi ngờ.”
Lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, chỉ là cảnh còn nhưng người đã mất rồi.
Lòng hắn đau nhói, cố gắng ném bỏ những ký ức đó đi, lạnh lùng và cứng rắn nói: “Cứ quyết định như vậy đi.”
“Ừm!” Dạ Vương cất bản đồ đi, “Đi nào, hai huynh đệ chúng ta uống với nhau, sợ rằng mười hai canh giờ nữa Thất tẩu mới tỉnh lại, khi Thất tẩu tỉnh lại chắc chắn sẽ hận huynh thấu xương.”
Mộ Dung Khanh cười khổ: “Ta có thể tưởng tượng được hậu quả rồi.”
Vừa nghĩ tới hình ảnh cô nổi giận, trái tim Mộ Dung Khanh nghẹt lại, hắn không muốn lừa cô, nhưng nếu như không làm vậy thì cô sẽ không rời đi.
Trên Hàn Sơn.
Thanh Mai tỉnh lại thì đã là chiều ngày hôm sau.
Cô mở lớn hai mắt, nhìn thấy một bộ màn che xa lạ, cô khẽ giật mình, đột nhiên ngồi xuống, đánh giá xung quanh.
Gian phòng được làm bằng trúc, đơn giản và sạch sẽ, trong phòng không có nhiều đồ đạc, chỉ có một chiếc bàn làm bằng trúc và bốn chiếc ghế cũng làm từ trúc mà thôi.
Trong lòng cô nghi hoặc, đây là chỗ nào vậy? Sao cô lại ở đây? Chẳng phải cô tới phủ An Thân Vương hay sao?
Cô đi giày, bước xuống đất thì thấy cửa bị đẩy ra, Linh Lợi đứng ở cổng, thấy cô đã tỉnh lại thì nàng ta rảo bước đi vào.
“Tỉnh rồi à?” Linh Lợi hỏi.
Thương Mai hỏi: “Đây là đâu vậy? Tại sao ta lại ở đây? Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Hai tay Linh Lợi rủ xuống, sâu trong đôi mắt có vài phần mất tự nhiên: “Đây là Hàn Sơn, người ngủ chừng mười canh giờ rồi.”
An Nhiên lão vương gia bảo cô sẽ ngủ mười hai canh giờ, không ngờ rằng còn thiếu hai canh giờ nữa thì cô đã tỉnh lại.
Trong lòng Thương Mai chấn động: “Hả? Ta ở Hàn Sơn? Sao ta lại ở Hàn Sơn?”
Linh Lợi nhìn cô, đáp: “Người đừng nổi giận, ta sẽ nói cho người biết mọi chuyện.”
Thương Mai nhìn nàng ta, lập tức hiểu được mọi chuyện, cô hít sâu một hơi: “Tốt lắm, Linh Lợi, ngươi thông đồng với Mộ Dung Khanh để đưa ta đi, hắn muốn làm gì vậy hả? Ngươi mau nói cho ta biết đi.”
Linh Lợi đáp: “Vương gia và chủ nhân định vào cung cứu người, sợ không thành công sẽ liên lụy tới người vậy nên bảo An Nhiên lão Vương gia kê thuốc cho người, để người tới Hàn Sơn tránh né một thời gian.”
“Vào cung cứu mẫu thân ta sao?” Thương Mai vịn ghế, chậm rãi ngồi xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi: “Trong thời gian ngắn như vậy sao hắn có thể sắp xếp được mọi việc vậy? Quá nguy hiểm rồi!”
Đây là một hành động đẫm máu, cho dù cứu được mẫu thân ra thì cũng sẽ khiến rất nhiều người ngã xuống, lão Thất còn định tự mình đi sao? Trời ơi! Võ công của cấm quân rất cao cường, nếu như hắn cầm đầu thì chắc chắn sẽ bị nhắm vào.
Thương Mai càng nghĩ càng kinh hãi, “Không, ta phải xuống núi.”
“Vương phi!” Linh Lợi giữ chặt cô lại, con ngươi đen nhánh bình thản nhìn Thương Mai: “Bất kể việc này thành công hay thất bại thì đều phải lập tức rời khỏi kinh thành, người cứ chờ ở đây là được, Vương gia sẽ không có việc gì đâu. Người của Tà Hàn Lâu sẽ không tiếc mọi giá bảo vệ Vương gia, hiện giờ người tới đó thì cũng muộn rồi, bọn họ đã hành động vào đêm nay rồi.”
Trong lòng Thương Mai sợ hãi vô cùng, nói như vậy thì hành động lần này vô cùng nguy hiểm.
“Ta phải đi vào cung, ta phải nghĩ cách vào cung chữa bệnh cho Hoàng Thượng, như vậy sẽ không hi sinh tính mạng của nhiều người như vậy.” Trong lòng Thương Mai đau khổ vô cùng, lần này đi chắc chắn sẽ có nhiều người mất mạng, cô hiểu Hi Vi Cung phòng vệ nghiêm ngặt như vậy, chẳng khác nào đầm rồng hang hổ, sao có thể tùy tiện xông vào trong được? Nếu như cần có người liều mạng mới bảo vệ được thì chắc chắn là còn nguy hiểm hơn cô suy nghĩ nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.