Chương 773: Hay là chúng ta len lén đi đi
Lục Nguyệt
29/05/2021
An Thân Vương cũng chả biết mình đã xuất cung như thế nào nữa, nộ khí trên toàn thân gần như đã thiêu đốt ông ta đến tận cùng.
Ông ta run cầm cập mà lên ngựa, đứng ở cửa cung, nhưng không biết đi đâu về đâu.
Về phủ? Đến phủ Nhiếp Chính Vương?
Có một giây phút nào đó, ông ta muốn giết tên hôn quân đó.
Hôn quân, phải, ông ta bây giờ không còn là hiền quân nữa, mà là hôn quân.
Cuối cùng ông ta quyết định đến phủ Nhiếp Chính Vương.
Mộ Dung Khanh dường như biết ông ta sẽ đến, liền bảo Thương Mai đi nghỉ ngơi, mình thì đợi ông ta ở cái đình trong sân.
Lúc Nghiêm Vinh đưa An Thân Vương đến, hắn đã uống say được một nửa rồi.
An Thân Vương một tay giật lấy hủ rượu của hắn: “Lúc nào rồi mà còn nhớ đến việc uống rượu nữa.”
Mộ Dung Khanh liếc nhìn ông ta một cái: “Cho dù là lúc nào, thì nên uống cũng vẫn phải uống.”
Hắn giật lại, lại ngửa đầu uống một ngụm: “Nói đi, Hoàng huynh tốt của chúng ta tìm huynh nói gì vậy?”
“Hai con đường, giết đệ, hoặc là giết Thương Mai, đệ uống thuốc đoạn tử.”
“Vậy đằng sau đó thì sao?” Mộ Dung Khanh cười khẩy: “Ý tứ đằng sau đó, nhị ca không biết sao?”
An Thân Vương trầm mặc một hồi: “Biết, huynh ta muốn ép đệ phản.”
Mộ Dung Khanh một tay siết vỡ hủ rượu, khuôn mặt đột nhiên bao trùm một tầng u ám: “Không sai, huynh ấy muốn đệ phản!”
Chữ phản này, là nghiến răng nghiến lợi.
Đây chính là tại sao tối hôm qua hắn xuất cung liền vẽ ra bày binh đồ, hắn phải biết tỉ lệ thắng của mình cao bao nhiêu.
“Vậy đệ định làm thế nào?” An Thân Vương hỏi.
“Thời gian của huynh ấy không nhiều, nếu như đệ không ngoan ngoãn nghe lời thì huynh ấy sẽ động tay trước, đệ cứ đợi huynh ấy ra tay, chứ còn làm thế nào được nữa?” Mộ Dung Khanh nở một nụ cười mỉa mai.
Bây giờ, hắn có thể làm được gì? Binh lực hắn không đủ, Nam Quốc chưa bố trí xong, Thương Mai lại có thai, hắn khó mà nhúc nhích.
“Đợi huynh ấy ra tay, đệ chỉ có một con đường chết.” Ánh mắt An Thân Vương lập loè bất định.
“Đệ chết, huynh ấy cũng chết.” Mộ Dung Khanh cầm lấy mảnh vỡ mà chơi đùa, mảnh vỡ nhuốm lên một mảnh máu tươi, là lòng bàn tay mà khi nãy hắn bóp nát hủ rượu đã bị thương.
An Thân Vương nhìn hắn: “Đệ chưa từng dự định sẽ đi tìm lão tổ tông sao?”
Mộ Dung Khanh cười: “Có nghĩ qua, hơn nữa tối qua đã kêu người đi tìm, nếu không tìm được, hoặc là lão tổ tông không chịu về thì đệ chỉ có một con đường để đi.”
Hắn không muốn tìm lão tổ tông, thân làm con cháu, hắn không thể khiến bà lão an hưởng tuổi già đã là bất hiếu lắm rồi, bây giờ còn cần bà ta đứng ra bảo vệ một nhà lớn nhỏ của hắn, hắn rất xấu hổ.
Nếu như hắn đơn độc một mình, hắn thà cố gắng liều cũng sẽ không tìm lão tổ tông, khiến bà ta không được an yên, nhưng Thương Mai có mang rồi, hắn rất mong đợi có thể nhìn được con của mình ra đời.
An Thân Vương khẽ thở dài một hơi, nếu như lão tổ tông về, thì ít nhất vẫn còn một cơ hội sống.
Lão tổ tông sẽ không cho ông ta làm như vậy.
Chỉ là, lão tổ tông có còn ở Hàn Sơn không? Nếu như không ở Hàn Sơn thì ai có thể tìm thấy bà ta chứ?
Hi Vi Cung.
Hoàng đế nửa nằm trên chiếc giường, vừa mới uống thuốc xong, Bao công công chọn một viên mật đường cho ông ta, ông ta ngậm trong miệng, yếu ớt mà nói: “Thuốc này, càng lúc càng vô dụng rồi.”
Bao công công nhìn mà xót xa: “Hoàng thượng sẽ không sao đâu.”
“Trên thế gian này, có thể cứu được Trẫm chỉ có một người.” Hoàng đế cười khổ: “Nhưng, bà ấy sẽ không cứu Trẫm, bà ấy từng nói, mạng của Hoàng đế là do trời định, bà ấy không có quyền sửa đổi, thật là tàn nhẫn, bà ấy thà trơ mắt nhìn Trẫm chết, cũng không muốn ra tay giúp đỡ.”
Hoàng đế bi ai mà nói: “Thực ra, bọn họ đều hiểu lầm Trẫm rồi, Trẫm chưa từng muốn lão thất chết, đệ ấy đối với Trẫm mà nói quả thực là một mối đe doạ rất lớn, nhưng Trẫm sẽ không giết đệ ấy, lão bát không có sự đe doạ đối với Trẫm sao? Nhưng trẫm cũng chỉ giam lỏng lão bát mà thôi, không có giết đệ ấy, Trẫm không làm được chuyện giết hại huynh đệ ruột của mình, bọn họ suy cho cùng cũng không hiểu Trẫm. Lần này, nếu như lão tổ tông ra tay giúp đỡ cứu Trẫm, Trẫm sẽ nghĩ ra một cách khác, để lão thất rời khỏi Kinh Thành, không uy hiếp được đến đế vị.”
“Còn về Hạ Thương Mai, nàng ta quả thực là một hoạ thuỷ, sau khi lão thất lấy nàng ta, cả người đều thay đổi, cho nên, cho dù Hạ Thương Mai không chết, Trẫm cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta, còn về con của lão thất, cũng không thể do nàng ta sinh ra…..”
Ông ta trầm mặc một hồi, lẩm bẩm nói: “Nhưng, tốt nhất là lão thất có thể uống thuốc đoạn tử, như vậy, Trẫm sẽ không còn lo lắng nữa.”
Bao công công không có lên tiếng, chỉ lắng nghe ông ta nói, mấy lời này, ông ta kìm nén trong lòng rất lâu rồi, làm Hoàng đế, ở trên cao lạnh giá, bên cạnh ngay cả một người trò chuyện cũng không có, cũng rất là khổ.
Hoàng đế cúi đầu, suy nghĩ rất lâu, lúc ngẩng đầu lên, đáy mắt cũng có chút mơ màng: “Trẫm làm sai rồi sao? Trẫm cũng chỉ vì tính toán cho giang sơn Đại Chu thôi, quốc gia không thể có nội chiến, những kẻ có năng lực tạo phản, Trẫm đều phải áp chế, năm đó đối với tiểu cô cô và Tiêu Kiêu cũng như vậy, trong lòng Trẫm không khó chịu sao? Ai có thể hiểu cho sự khổ tâm của Trẫm chứ? Tiểu cô cô đến nay vẫn còn hận Trẫm, Trẫm biết hết, Trẫm áy náy, nhưng Trẫm không có cách nào hết, đây là giang sơn mà tổ tông khó lắm mới xây dựng lên được, không thể để bại trong tay Trẫm được, lão thất, Trẫm có thể nâng lên, thậm chí đồng ý chia hai phần thiên hạ với đệ ấy, nhưng đó là vì Trẫm biết, một ngày Trẫm còn thì có thể áp chế đệ ấy, nếu như Trẫm chết rồi, đệ ấy không có con, suy cho cùng thì người kế thừa đại thống cũng là con trai của Trẫm, như vậy, cuối cùng cũng có thể biến loạn thành chính, nhưng Tiêu gia, Tiêu gia thì không được.”
Ông ta suy nghĩ lung tung, nghĩ đến cuối cùng, trước mắt sinh ra rất nhiều ảo giác, ông ta nhất thời bi phẫn, phun ra một ngụm máu tươi, khổ sở mà kêu lên: “Lão thất, đệ không hiểu Trẫm!”
“Hoàng thượng….” Bao công công hét lên: “Ngự y, mau truyền ngự y!”
Bệnh của Hoàng thượng đã càng lúc càng nghiêm trọng rồi.
Liên tục thổ huyết hai ngày, trong máu có một số con sâu đang lúc nhúc mà mắt thường gần như không thể nhìn thấy, nhưng, số lượng rất nhiều, cho nên, khi thổ huyết ra, thổ trên khăn tay, có thể nhìn thấy máu đang chuyển động, đây là hiện tượng sâu độc cắn ngược.
Mà bên Mộ Dung Khanh, mãi không đợi được tin tức của lão tổ tông.
Hắn đã tìm Dạ Vương, có được sự tương trợ của Dạ Vương.
Dạ Vương hạ lệnh ngay trong đêm, bảo người của Tà Hàn Lâu vào kinh.
Thương Mai bởi vì lo cho Liên Thuý Ngữ, cũng lo lắng chuyện lão thất vào cung ngày hôm đó, cô biết, Hoàng thượng nhất định đã ép đến hắn không còn đường đi, hắn mới ngăn cô vào cung.
Cô quá muốn biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Bây giờ có ba người biết chuyện này, một là Hoàng thượng, một là lão thất, một là An Thân Vương.
Lão thất không nói, cô lại không ra ngoài được, làm thế nào để biết đây?
Hai ngày nay, cô nhìn thấy Dạ Vương bí mật tìm tới, cảm thấy Dạ Vương cũng là người biết chuyện, thế là liền bảo Linh Lợi đi thăm dò tin tức.
Linh Lợi ra ngoài một chuyến, về nói với Thương Mai: “Chủ tử cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, nhưng, nếu như An Thân Vương biết thì chi bằng, tối nay ta với người đến phủ An Thân Vương một chuyến đi.”
“Nhưng, lão thất không cho ta ra ngoài, bên ngoài có người canh chừng mà.” Thương Mai nói.
“Người cứ yên tâm là được, ta sẽ sắp xếp tốt, bảo đảm thần không biết quỷ không hay, tối nay Vương gia hẹn với chủ tử, chủ tử đồng ý sẽ dây dưa với Vương gia đến giờ tý mới cho ngài ấy về, cho nên, chúng ta chỉ cần về vào giờ tý là được rồi.”
“Dạ Vương đồng ý giúp ta lén ra ngoài?” Thương Mai cảm thấy có chút bất ngờ.
“Phải, chủ tử cũng muốn biết là đã xảy ra chuyện gì, Vương gia cứ không chịu nói với chủ tử, chủ tử không lo lắng sao được?” Linh Lợi nói.
Thương Mai tuy cảm thấy có chút không hay lắm, nhưng cô quá muốn biết suy tính của Hoàng đế rồi, thế là bèn đồng ý.
Ông ta run cầm cập mà lên ngựa, đứng ở cửa cung, nhưng không biết đi đâu về đâu.
Về phủ? Đến phủ Nhiếp Chính Vương?
Có một giây phút nào đó, ông ta muốn giết tên hôn quân đó.
Hôn quân, phải, ông ta bây giờ không còn là hiền quân nữa, mà là hôn quân.
Cuối cùng ông ta quyết định đến phủ Nhiếp Chính Vương.
Mộ Dung Khanh dường như biết ông ta sẽ đến, liền bảo Thương Mai đi nghỉ ngơi, mình thì đợi ông ta ở cái đình trong sân.
Lúc Nghiêm Vinh đưa An Thân Vương đến, hắn đã uống say được một nửa rồi.
An Thân Vương một tay giật lấy hủ rượu của hắn: “Lúc nào rồi mà còn nhớ đến việc uống rượu nữa.”
Mộ Dung Khanh liếc nhìn ông ta một cái: “Cho dù là lúc nào, thì nên uống cũng vẫn phải uống.”
Hắn giật lại, lại ngửa đầu uống một ngụm: “Nói đi, Hoàng huynh tốt của chúng ta tìm huynh nói gì vậy?”
“Hai con đường, giết đệ, hoặc là giết Thương Mai, đệ uống thuốc đoạn tử.”
“Vậy đằng sau đó thì sao?” Mộ Dung Khanh cười khẩy: “Ý tứ đằng sau đó, nhị ca không biết sao?”
An Thân Vương trầm mặc một hồi: “Biết, huynh ta muốn ép đệ phản.”
Mộ Dung Khanh một tay siết vỡ hủ rượu, khuôn mặt đột nhiên bao trùm một tầng u ám: “Không sai, huynh ấy muốn đệ phản!”
Chữ phản này, là nghiến răng nghiến lợi.
Đây chính là tại sao tối hôm qua hắn xuất cung liền vẽ ra bày binh đồ, hắn phải biết tỉ lệ thắng của mình cao bao nhiêu.
“Vậy đệ định làm thế nào?” An Thân Vương hỏi.
“Thời gian của huynh ấy không nhiều, nếu như đệ không ngoan ngoãn nghe lời thì huynh ấy sẽ động tay trước, đệ cứ đợi huynh ấy ra tay, chứ còn làm thế nào được nữa?” Mộ Dung Khanh nở một nụ cười mỉa mai.
Bây giờ, hắn có thể làm được gì? Binh lực hắn không đủ, Nam Quốc chưa bố trí xong, Thương Mai lại có thai, hắn khó mà nhúc nhích.
“Đợi huynh ấy ra tay, đệ chỉ có một con đường chết.” Ánh mắt An Thân Vương lập loè bất định.
“Đệ chết, huynh ấy cũng chết.” Mộ Dung Khanh cầm lấy mảnh vỡ mà chơi đùa, mảnh vỡ nhuốm lên một mảnh máu tươi, là lòng bàn tay mà khi nãy hắn bóp nát hủ rượu đã bị thương.
An Thân Vương nhìn hắn: “Đệ chưa từng dự định sẽ đi tìm lão tổ tông sao?”
Mộ Dung Khanh cười: “Có nghĩ qua, hơn nữa tối qua đã kêu người đi tìm, nếu không tìm được, hoặc là lão tổ tông không chịu về thì đệ chỉ có một con đường để đi.”
Hắn không muốn tìm lão tổ tông, thân làm con cháu, hắn không thể khiến bà lão an hưởng tuổi già đã là bất hiếu lắm rồi, bây giờ còn cần bà ta đứng ra bảo vệ một nhà lớn nhỏ của hắn, hắn rất xấu hổ.
Nếu như hắn đơn độc một mình, hắn thà cố gắng liều cũng sẽ không tìm lão tổ tông, khiến bà ta không được an yên, nhưng Thương Mai có mang rồi, hắn rất mong đợi có thể nhìn được con của mình ra đời.
An Thân Vương khẽ thở dài một hơi, nếu như lão tổ tông về, thì ít nhất vẫn còn một cơ hội sống.
Lão tổ tông sẽ không cho ông ta làm như vậy.
Chỉ là, lão tổ tông có còn ở Hàn Sơn không? Nếu như không ở Hàn Sơn thì ai có thể tìm thấy bà ta chứ?
Hi Vi Cung.
Hoàng đế nửa nằm trên chiếc giường, vừa mới uống thuốc xong, Bao công công chọn một viên mật đường cho ông ta, ông ta ngậm trong miệng, yếu ớt mà nói: “Thuốc này, càng lúc càng vô dụng rồi.”
Bao công công nhìn mà xót xa: “Hoàng thượng sẽ không sao đâu.”
“Trên thế gian này, có thể cứu được Trẫm chỉ có một người.” Hoàng đế cười khổ: “Nhưng, bà ấy sẽ không cứu Trẫm, bà ấy từng nói, mạng của Hoàng đế là do trời định, bà ấy không có quyền sửa đổi, thật là tàn nhẫn, bà ấy thà trơ mắt nhìn Trẫm chết, cũng không muốn ra tay giúp đỡ.”
Hoàng đế bi ai mà nói: “Thực ra, bọn họ đều hiểu lầm Trẫm rồi, Trẫm chưa từng muốn lão thất chết, đệ ấy đối với Trẫm mà nói quả thực là một mối đe doạ rất lớn, nhưng Trẫm sẽ không giết đệ ấy, lão bát không có sự đe doạ đối với Trẫm sao? Nhưng trẫm cũng chỉ giam lỏng lão bát mà thôi, không có giết đệ ấy, Trẫm không làm được chuyện giết hại huynh đệ ruột của mình, bọn họ suy cho cùng cũng không hiểu Trẫm. Lần này, nếu như lão tổ tông ra tay giúp đỡ cứu Trẫm, Trẫm sẽ nghĩ ra một cách khác, để lão thất rời khỏi Kinh Thành, không uy hiếp được đến đế vị.”
“Còn về Hạ Thương Mai, nàng ta quả thực là một hoạ thuỷ, sau khi lão thất lấy nàng ta, cả người đều thay đổi, cho nên, cho dù Hạ Thương Mai không chết, Trẫm cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta, còn về con của lão thất, cũng không thể do nàng ta sinh ra…..”
Ông ta trầm mặc một hồi, lẩm bẩm nói: “Nhưng, tốt nhất là lão thất có thể uống thuốc đoạn tử, như vậy, Trẫm sẽ không còn lo lắng nữa.”
Bao công công không có lên tiếng, chỉ lắng nghe ông ta nói, mấy lời này, ông ta kìm nén trong lòng rất lâu rồi, làm Hoàng đế, ở trên cao lạnh giá, bên cạnh ngay cả một người trò chuyện cũng không có, cũng rất là khổ.
Hoàng đế cúi đầu, suy nghĩ rất lâu, lúc ngẩng đầu lên, đáy mắt cũng có chút mơ màng: “Trẫm làm sai rồi sao? Trẫm cũng chỉ vì tính toán cho giang sơn Đại Chu thôi, quốc gia không thể có nội chiến, những kẻ có năng lực tạo phản, Trẫm đều phải áp chế, năm đó đối với tiểu cô cô và Tiêu Kiêu cũng như vậy, trong lòng Trẫm không khó chịu sao? Ai có thể hiểu cho sự khổ tâm của Trẫm chứ? Tiểu cô cô đến nay vẫn còn hận Trẫm, Trẫm biết hết, Trẫm áy náy, nhưng Trẫm không có cách nào hết, đây là giang sơn mà tổ tông khó lắm mới xây dựng lên được, không thể để bại trong tay Trẫm được, lão thất, Trẫm có thể nâng lên, thậm chí đồng ý chia hai phần thiên hạ với đệ ấy, nhưng đó là vì Trẫm biết, một ngày Trẫm còn thì có thể áp chế đệ ấy, nếu như Trẫm chết rồi, đệ ấy không có con, suy cho cùng thì người kế thừa đại thống cũng là con trai của Trẫm, như vậy, cuối cùng cũng có thể biến loạn thành chính, nhưng Tiêu gia, Tiêu gia thì không được.”
Ông ta suy nghĩ lung tung, nghĩ đến cuối cùng, trước mắt sinh ra rất nhiều ảo giác, ông ta nhất thời bi phẫn, phun ra một ngụm máu tươi, khổ sở mà kêu lên: “Lão thất, đệ không hiểu Trẫm!”
“Hoàng thượng….” Bao công công hét lên: “Ngự y, mau truyền ngự y!”
Bệnh của Hoàng thượng đã càng lúc càng nghiêm trọng rồi.
Liên tục thổ huyết hai ngày, trong máu có một số con sâu đang lúc nhúc mà mắt thường gần như không thể nhìn thấy, nhưng, số lượng rất nhiều, cho nên, khi thổ huyết ra, thổ trên khăn tay, có thể nhìn thấy máu đang chuyển động, đây là hiện tượng sâu độc cắn ngược.
Mà bên Mộ Dung Khanh, mãi không đợi được tin tức của lão tổ tông.
Hắn đã tìm Dạ Vương, có được sự tương trợ của Dạ Vương.
Dạ Vương hạ lệnh ngay trong đêm, bảo người của Tà Hàn Lâu vào kinh.
Thương Mai bởi vì lo cho Liên Thuý Ngữ, cũng lo lắng chuyện lão thất vào cung ngày hôm đó, cô biết, Hoàng thượng nhất định đã ép đến hắn không còn đường đi, hắn mới ngăn cô vào cung.
Cô quá muốn biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Bây giờ có ba người biết chuyện này, một là Hoàng thượng, một là lão thất, một là An Thân Vương.
Lão thất không nói, cô lại không ra ngoài được, làm thế nào để biết đây?
Hai ngày nay, cô nhìn thấy Dạ Vương bí mật tìm tới, cảm thấy Dạ Vương cũng là người biết chuyện, thế là liền bảo Linh Lợi đi thăm dò tin tức.
Linh Lợi ra ngoài một chuyến, về nói với Thương Mai: “Chủ tử cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, nhưng, nếu như An Thân Vương biết thì chi bằng, tối nay ta với người đến phủ An Thân Vương một chuyến đi.”
“Nhưng, lão thất không cho ta ra ngoài, bên ngoài có người canh chừng mà.” Thương Mai nói.
“Người cứ yên tâm là được, ta sẽ sắp xếp tốt, bảo đảm thần không biết quỷ không hay, tối nay Vương gia hẹn với chủ tử, chủ tử đồng ý sẽ dây dưa với Vương gia đến giờ tý mới cho ngài ấy về, cho nên, chúng ta chỉ cần về vào giờ tý là được rồi.”
“Dạ Vương đồng ý giúp ta lén ra ngoài?” Thương Mai cảm thấy có chút bất ngờ.
“Phải, chủ tử cũng muốn biết là đã xảy ra chuyện gì, Vương gia cứ không chịu nói với chủ tử, chủ tử không lo lắng sao được?” Linh Lợi nói.
Thương Mai tuy cảm thấy có chút không hay lắm, nhưng cô quá muốn biết suy tính của Hoàng đế rồi, thế là bèn đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.