Chương 160: HÔN LỄ
Lục Nguyệt
26/01/2021
An Thân Vương tự giễu cười cười: “Thế gian này, có gì đáng giá hay không?”
“Vương gia còn trẻ, nên tìm một thục nữ cùng sống quãng đời còn lại.” Liên thị thật lòng hy vọng ông ta có thể tìm được ý trung nhân, mặc dù bà ta và ông ta không có tình cảm trước kia nữa, nhưng tình cảm của ông ta cũng từng là gánh nặng của nàng ta, bởi vậy dẫn đến áy náy hiện giờ.
“Ta là võ phu, không biết lời ngon tiếng ngọt, không có thục nữ thích ta.”
Liên thị mỉm cười: “Nếu Vương gia thật sự muốn kết hôn, chỉ sợ sẽ xếp hàng từ Vương phủ đến cửa thành”
“Không nữa rồi”, An Thân vương cười cười, nhìn nàng ta: “Ta có người trong lòng, đợi được thì đợi, đợi không được thì cứ như vậy cả đời, rất tốt mà”
Liên thị giật mình, quay mặt đi, không dám đối mặt với hắn ta.
Nhưng An thân vương nói ra, lại không có ý định dừng lại, ông ta tiếp tục nhìn nàng ta, ánh mắt nóng rực: “Từ ngày nàng thành thân, ta nói với chính mình, đời này vô duyên, kiếp sau ta đến sớm một chút, kiếp sau còn chậm, kiếp sau nữa ta tiếp tục chờ, luôn chờ đợi đến lúc đó.”
Liên thị còn đang ngẩn người, bà ta biết mình đã bỏ lỡ cái gì, nhưng mà, thông minh như nàng ta, tự biết chút sai lầm này là không thể quay đầu lại, bỏ qua chính là bỏ qua.
“Vương gia còn nói không giỏi lời ngon tiếng ngọt, những lời này, nói cho bất kỳ nữ tử nào nghe, đều sẽ khiến bà ta như ở trên thiên đàng.” Liên thị nhẹ nhàng thở dài.
An Thân Vương nhìn hoa sen xa xa, nhưng cuối cùng vẫn không bằng màu sắc của nàng ta, vẫn quay đầu nhìn nàng ta: “Ta không biết nàng có từng yêu một người hay không, nếu có, sẽ biết trong tim chẳng thể chứa nổi ai khác, không phải người trong tim, đến có tác dụng gì? Phụ lòng bản thân rồi cũng phụ lòng người khác, cho nên nàng không cần áy náy, nàng không có phụ lòng ta, ta chỉ là muốn thành toàn chính mình, không gì hơn.”
Liên thị bắt đầu không được tự nhiên, có mấy lời, bà ta cho rằng cả đời này ông ta sẽ không làm rõ, cho nên bà ta không chuẩn bị tâm lý tốt như vậy.
“Có đôi khi ta cảm thấy, quen biết với nàng là chuyện của kiếp trước, nửa đêm mơ lại, nhớ tới khoảnh khắc ta mới gặp nàng, luôn cho rằng đó là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta. Ta cũng từng nghĩ, nếu năm ấy ta không nắm giữ ấn soái xuất chỉnh, mà là đến nhà cầu thân, tất cả có thể không giống nhau hay không? Chỉ là, chuyện cũ khó có thể tiếp nối, chỉ có thể ở lại kinh thành này, biết nàng còn sống là tốt rồi.”
Liên thị không biết từ lúc nào, trên mặt có chút ướt át lạnh như băng, bà ta đưa tay chạm vào, là nước mắt.
Ngón tay của ông ta lướt qua mặt nàng ta, lau đi nước mắt, muốn cố gắng bình ổn nếp nhăn trên Trần nàng ta.
Ông ta nhẹ giọng nói: "Đừng đau khổ, người trong thiên hạ cho dù phản bội rời bỏ nàng, ta vẫn thủy chung bảo vệ nàng ở một nơi cách nàng không xa, nếu nàng cần ta, ta sẽ đến, nếu nàng không cần ta, ta lẳng lặng nhìn nàng trải qua thế sự, cả đời, rất ngắn ngủi, qua đời này, kiếp sau ta nhất định đến trước.”
“Năm đó, ta ở đây nhìn nàng vẽ tranh, vốn nên cùng nàng nói chuyện nhiều một chút, nhưng mà, ta nghĩ trước tiên cùng phụ thân nàng nói chuyện chính sự, rồi sau đó quay lại đây, ta vẫn cho rằng, ta có thể quay đầu lại, quay lại cảnh tượng này, nhưng mà, cuối cùng ta phát hiện, ta có thể trở lại cái đình này, trong đình đã không có người, ta rất hối hận, ngày đó ta không nên rời đi.”
Ông ta biết, có lẽ cả đời này chỉ có một cơ hội cùng bà ta thổ lộ tình cảm trong lòng, dùng cả đời chờ đợi đổi lấy một buổi sáng như vậy.
Liên thị mấp máy môi, gió lướt qua bên môi, mang theo hơi thở tuyệt vọng.
Nếu như năm ấy, không xuất chinh, nếu như năm ấy, Hạ Hòe Quân không phải mang theo sự trưởng thành và ổn định ấy bước vào cuộc sống của bà ta có chủ đích....
Không có nếu như.
Mỗi người đều phải trả giá cho lựa chọn của mình.
Thương Mai bưng nước trà, đứng cách bọn họ không xa, nghe được lời nói của An Thân Vương, trong lòng cô cũng có một loại nặng nề không nói nên lời.
Nỗi khổ của An Thân Vương, người bên ngoài không thể tưởng tượng được, nhưng ông ta lại vui vẻ chịu đựng. Cùng bà ta ngồi trong lương đình này ngắm hoa sen, ông ta lại vui vẻ như có được thiên hạ này.
Cô không đành lòng quấy rây, để Du ma ma ở lại đây hầu hạ, cô muốn hồi phủ.
Yêu câu của Tây Môn Hiểu Nguyệt, là muốn ra oai phủ đầu, tân phu nhân nhậm chức, xây dựng uy tín, đại tiểu thư như nàng ta phải quỳ xuống dập đầu kính trà cho bà ta, lại gọi mẫu thân.
“Đại tiểu thư làm việc cẩn thận!” Du ma ma nói.
“Ta biết rồi.” Thương Mai Thương Mai quay đầu nhìn bà ta một cái: “Ma ma gân đây không vào cung gặp Hoàng hậu nương nương, ngày mai, nên vào cung đi.”
Du ma ma mỉm cười: “Biết rồi.”
Bà ta đã một lòng một dạ với Thương Mai , hơn nữa, Hoàng Hậu cũng không định để bà ta hồi cung, ý của Hoàng Hậu là để bà ta ở bên cạnh Hạ Thương Mai làm nội ứng.
Bây giờ Hạ Thương Mai bộc lộ tài năng, nhưng biết nội liễm, vốn nên thừa thắng xông lên, nhưng cô lại chậm lại, người có thể có thái độ kiên nhẫn như vậy, sau này cũng sẽ không tôi.
Du ma ma ở trong cung nhiều năm, âm mưu tính kế đối với bà ta mà nói, chỉ là bình thường, bà ta cũng biết, ở trong hoàng cung, các nàng làm nô tài, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị chủ tử giết chết, bà ta coi trọng, cũng là do một phần tình cảm của Hạ Thương Mai đối với Tiểu Khuyên.
Đi theo người như vậy, an tâm.
Trước khi xuất cung, hoàng hậu dặn dò, cứ cách vài ngày lại hồi cung thỉnh an một lần, thật ra là bẩm báo tình hình của Hạ Thương Mai.
Bà ta không phản bội Hoàng Hậu, thẳng thắn với Hoàng Hậu, cũng đều là những gì Thương Mai làm trước mắt, đó là, làm thế nào để trị liệu cho Lương Vương.
Tính cảnh giác của Hoàng Hậu đối với Hạ Thương Mai còn chưa cao, bởi vì cô còn có giá trị lợi dụng, bởi vì cô còn chưa phải là Nhiếp chính Vương phi.
Trước khi đi, cô nhìn hai người trong đình một cái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói với Du ma ma: "Không nên quấy rây bọn họ, có lẽ cả đời này, chỉ có một cơ hội như vậy.”
Du ma ma ở trong cung tuy rằng đã luyện được tâm địa sắt đá, nhưng khi nhìn thấy sự si mê trong mắt An Thân Vương, bà ta vẫn hơi xúc động, càng nhìn quen người lạnh lùng tính kế, càng dễ dàng bị chân tình đả động.
Ở trong một thế giới đơn thuần, sẽ phát hiện tất cả âm mưu tính kế đều hết sức buồn cười.
Tướng phủ hôm nay chiêng trống vang trời, náo nhiệt một vùng.
Từ đích nữ Hạ Thương Mai của Tướng phủ gả cho Lương Vương đến Hoàng Hậu ban hôn cho Hạ Oanh Nhiễm, rồi đến thọ yến của lão phu nhân, bây giờ là Hạ Thừa tướng cưới bình thê, từng việc vui, đều hướng về phía Tướng phủ mà tới.
Việc vui dày đặc oanh tạc, không để cho tân khách vắng mặt, ngược lại, càng làm cho người ta chạy theo như vịt, bởi vì, mọi người dường như có một nhận thức chung, chủ là Tướng phủ có việc vui, nhất định sẽ biến thành chuyện xấu.
Mọi người trong kinh nhàn rỗi vô cùng nhàm chán, ai không thích xem náo nhiệt?
Lại bởi vì Tây Môn Hiểu Nguyệt là vợ góa của Quân Liệt tái giá, khiến cho mọi người thêm một ít đề tài thảo luận.
Đối với những yêu câu kia của Tây Môn Hiểu Nguyệt, khen chê không đồng nhất, có một số người nói nàng ta loạn thê thiếp vị, tôn ti không biết phân biệt. Một số người thì cảm thấy nàng ta nếu là Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân, lại là lấy thân phận bình thê vào phủ, những quy củ trên trước này, không nên câu nệ nàng ta.
Mà chấn động hôn lễ hôm nay, còn có Nhiếp Chính Vương Mộ Dung Khanh cũng tham dự.
Đây chính là lần đầu tiên.
Tất cả mọi người đều biết, Nhiếp Chính Vương bình thường không tham dự loại trường hợp này, mặc dù lần trước Lương Vương cưới Hạ Thương Mai , Mộ Dung Khanh cũng không có đến, đó là cháu ruột của hắn ta, vả lại quan hệ cá nhân với hắn ta rất tốt, hắn ta lại không tham dự.
Mà hôm nay, hắn ta lại đến.
Không chỉ có hắn ta, còn có Tiêu Tướng quân là Tiêu Thác.
Trần Loan Loan khi biết Tiêu Thác sẽ tham dự, có vẻ đặc biệt vui vẻ, cố ý trở về phủ trang điểm.
Không chỉ có Trần Loan Loan tham dự, mười hai vị ca ca của Trần Loan Loan cũng tham dự.
Nhưng mà, bọn họ chỉ là hướng về phía Tiêu Thác.
“Vương gia còn trẻ, nên tìm một thục nữ cùng sống quãng đời còn lại.” Liên thị thật lòng hy vọng ông ta có thể tìm được ý trung nhân, mặc dù bà ta và ông ta không có tình cảm trước kia nữa, nhưng tình cảm của ông ta cũng từng là gánh nặng của nàng ta, bởi vậy dẫn đến áy náy hiện giờ.
“Ta là võ phu, không biết lời ngon tiếng ngọt, không có thục nữ thích ta.”
Liên thị mỉm cười: “Nếu Vương gia thật sự muốn kết hôn, chỉ sợ sẽ xếp hàng từ Vương phủ đến cửa thành”
“Không nữa rồi”, An Thân vương cười cười, nhìn nàng ta: “Ta có người trong lòng, đợi được thì đợi, đợi không được thì cứ như vậy cả đời, rất tốt mà”
Liên thị giật mình, quay mặt đi, không dám đối mặt với hắn ta.
Nhưng An thân vương nói ra, lại không có ý định dừng lại, ông ta tiếp tục nhìn nàng ta, ánh mắt nóng rực: “Từ ngày nàng thành thân, ta nói với chính mình, đời này vô duyên, kiếp sau ta đến sớm một chút, kiếp sau còn chậm, kiếp sau nữa ta tiếp tục chờ, luôn chờ đợi đến lúc đó.”
Liên thị còn đang ngẩn người, bà ta biết mình đã bỏ lỡ cái gì, nhưng mà, thông minh như nàng ta, tự biết chút sai lầm này là không thể quay đầu lại, bỏ qua chính là bỏ qua.
“Vương gia còn nói không giỏi lời ngon tiếng ngọt, những lời này, nói cho bất kỳ nữ tử nào nghe, đều sẽ khiến bà ta như ở trên thiên đàng.” Liên thị nhẹ nhàng thở dài.
An Thân Vương nhìn hoa sen xa xa, nhưng cuối cùng vẫn không bằng màu sắc của nàng ta, vẫn quay đầu nhìn nàng ta: “Ta không biết nàng có từng yêu một người hay không, nếu có, sẽ biết trong tim chẳng thể chứa nổi ai khác, không phải người trong tim, đến có tác dụng gì? Phụ lòng bản thân rồi cũng phụ lòng người khác, cho nên nàng không cần áy náy, nàng không có phụ lòng ta, ta chỉ là muốn thành toàn chính mình, không gì hơn.”
Liên thị bắt đầu không được tự nhiên, có mấy lời, bà ta cho rằng cả đời này ông ta sẽ không làm rõ, cho nên bà ta không chuẩn bị tâm lý tốt như vậy.
“Có đôi khi ta cảm thấy, quen biết với nàng là chuyện của kiếp trước, nửa đêm mơ lại, nhớ tới khoảnh khắc ta mới gặp nàng, luôn cho rằng đó là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta. Ta cũng từng nghĩ, nếu năm ấy ta không nắm giữ ấn soái xuất chỉnh, mà là đến nhà cầu thân, tất cả có thể không giống nhau hay không? Chỉ là, chuyện cũ khó có thể tiếp nối, chỉ có thể ở lại kinh thành này, biết nàng còn sống là tốt rồi.”
Liên thị không biết từ lúc nào, trên mặt có chút ướt át lạnh như băng, bà ta đưa tay chạm vào, là nước mắt.
Ngón tay của ông ta lướt qua mặt nàng ta, lau đi nước mắt, muốn cố gắng bình ổn nếp nhăn trên Trần nàng ta.
Ông ta nhẹ giọng nói: "Đừng đau khổ, người trong thiên hạ cho dù phản bội rời bỏ nàng, ta vẫn thủy chung bảo vệ nàng ở một nơi cách nàng không xa, nếu nàng cần ta, ta sẽ đến, nếu nàng không cần ta, ta lẳng lặng nhìn nàng trải qua thế sự, cả đời, rất ngắn ngủi, qua đời này, kiếp sau ta nhất định đến trước.”
“Năm đó, ta ở đây nhìn nàng vẽ tranh, vốn nên cùng nàng nói chuyện nhiều một chút, nhưng mà, ta nghĩ trước tiên cùng phụ thân nàng nói chuyện chính sự, rồi sau đó quay lại đây, ta vẫn cho rằng, ta có thể quay đầu lại, quay lại cảnh tượng này, nhưng mà, cuối cùng ta phát hiện, ta có thể trở lại cái đình này, trong đình đã không có người, ta rất hối hận, ngày đó ta không nên rời đi.”
Ông ta biết, có lẽ cả đời này chỉ có một cơ hội cùng bà ta thổ lộ tình cảm trong lòng, dùng cả đời chờ đợi đổi lấy một buổi sáng như vậy.
Liên thị mấp máy môi, gió lướt qua bên môi, mang theo hơi thở tuyệt vọng.
Nếu như năm ấy, không xuất chinh, nếu như năm ấy, Hạ Hòe Quân không phải mang theo sự trưởng thành và ổn định ấy bước vào cuộc sống của bà ta có chủ đích....
Không có nếu như.
Mỗi người đều phải trả giá cho lựa chọn của mình.
Thương Mai bưng nước trà, đứng cách bọn họ không xa, nghe được lời nói của An Thân Vương, trong lòng cô cũng có một loại nặng nề không nói nên lời.
Nỗi khổ của An Thân Vương, người bên ngoài không thể tưởng tượng được, nhưng ông ta lại vui vẻ chịu đựng. Cùng bà ta ngồi trong lương đình này ngắm hoa sen, ông ta lại vui vẻ như có được thiên hạ này.
Cô không đành lòng quấy rây, để Du ma ma ở lại đây hầu hạ, cô muốn hồi phủ.
Yêu câu của Tây Môn Hiểu Nguyệt, là muốn ra oai phủ đầu, tân phu nhân nhậm chức, xây dựng uy tín, đại tiểu thư như nàng ta phải quỳ xuống dập đầu kính trà cho bà ta, lại gọi mẫu thân.
“Đại tiểu thư làm việc cẩn thận!” Du ma ma nói.
“Ta biết rồi.” Thương Mai Thương Mai quay đầu nhìn bà ta một cái: “Ma ma gân đây không vào cung gặp Hoàng hậu nương nương, ngày mai, nên vào cung đi.”
Du ma ma mỉm cười: “Biết rồi.”
Bà ta đã một lòng một dạ với Thương Mai , hơn nữa, Hoàng Hậu cũng không định để bà ta hồi cung, ý của Hoàng Hậu là để bà ta ở bên cạnh Hạ Thương Mai làm nội ứng.
Bây giờ Hạ Thương Mai bộc lộ tài năng, nhưng biết nội liễm, vốn nên thừa thắng xông lên, nhưng cô lại chậm lại, người có thể có thái độ kiên nhẫn như vậy, sau này cũng sẽ không tôi.
Du ma ma ở trong cung nhiều năm, âm mưu tính kế đối với bà ta mà nói, chỉ là bình thường, bà ta cũng biết, ở trong hoàng cung, các nàng làm nô tài, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị chủ tử giết chết, bà ta coi trọng, cũng là do một phần tình cảm của Hạ Thương Mai đối với Tiểu Khuyên.
Đi theo người như vậy, an tâm.
Trước khi xuất cung, hoàng hậu dặn dò, cứ cách vài ngày lại hồi cung thỉnh an một lần, thật ra là bẩm báo tình hình của Hạ Thương Mai.
Bà ta không phản bội Hoàng Hậu, thẳng thắn với Hoàng Hậu, cũng đều là những gì Thương Mai làm trước mắt, đó là, làm thế nào để trị liệu cho Lương Vương.
Tính cảnh giác của Hoàng Hậu đối với Hạ Thương Mai còn chưa cao, bởi vì cô còn có giá trị lợi dụng, bởi vì cô còn chưa phải là Nhiếp chính Vương phi.
Trước khi đi, cô nhìn hai người trong đình một cái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói với Du ma ma: "Không nên quấy rây bọn họ, có lẽ cả đời này, chỉ có một cơ hội như vậy.”
Du ma ma ở trong cung tuy rằng đã luyện được tâm địa sắt đá, nhưng khi nhìn thấy sự si mê trong mắt An Thân Vương, bà ta vẫn hơi xúc động, càng nhìn quen người lạnh lùng tính kế, càng dễ dàng bị chân tình đả động.
Ở trong một thế giới đơn thuần, sẽ phát hiện tất cả âm mưu tính kế đều hết sức buồn cười.
Tướng phủ hôm nay chiêng trống vang trời, náo nhiệt một vùng.
Từ đích nữ Hạ Thương Mai của Tướng phủ gả cho Lương Vương đến Hoàng Hậu ban hôn cho Hạ Oanh Nhiễm, rồi đến thọ yến của lão phu nhân, bây giờ là Hạ Thừa tướng cưới bình thê, từng việc vui, đều hướng về phía Tướng phủ mà tới.
Việc vui dày đặc oanh tạc, không để cho tân khách vắng mặt, ngược lại, càng làm cho người ta chạy theo như vịt, bởi vì, mọi người dường như có một nhận thức chung, chủ là Tướng phủ có việc vui, nhất định sẽ biến thành chuyện xấu.
Mọi người trong kinh nhàn rỗi vô cùng nhàm chán, ai không thích xem náo nhiệt?
Lại bởi vì Tây Môn Hiểu Nguyệt là vợ góa của Quân Liệt tái giá, khiến cho mọi người thêm một ít đề tài thảo luận.
Đối với những yêu câu kia của Tây Môn Hiểu Nguyệt, khen chê không đồng nhất, có một số người nói nàng ta loạn thê thiếp vị, tôn ti không biết phân biệt. Một số người thì cảm thấy nàng ta nếu là Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân, lại là lấy thân phận bình thê vào phủ, những quy củ trên trước này, không nên câu nệ nàng ta.
Mà chấn động hôn lễ hôm nay, còn có Nhiếp Chính Vương Mộ Dung Khanh cũng tham dự.
Đây chính là lần đầu tiên.
Tất cả mọi người đều biết, Nhiếp Chính Vương bình thường không tham dự loại trường hợp này, mặc dù lần trước Lương Vương cưới Hạ Thương Mai , Mộ Dung Khanh cũng không có đến, đó là cháu ruột của hắn ta, vả lại quan hệ cá nhân với hắn ta rất tốt, hắn ta lại không tham dự.
Mà hôm nay, hắn ta lại đến.
Không chỉ có hắn ta, còn có Tiêu Tướng quân là Tiêu Thác.
Trần Loan Loan khi biết Tiêu Thác sẽ tham dự, có vẻ đặc biệt vui vẻ, cố ý trở về phủ trang điểm.
Không chỉ có Trần Loan Loan tham dự, mười hai vị ca ca của Trần Loan Loan cũng tham dự.
Nhưng mà, bọn họ chỉ là hướng về phía Tiêu Thác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.