Chương 383: KIẾM TẨU THIÊN PHONG
Lục Nguyệt
12/03/2021
Bên phía phòng nghị sự, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.
Hoàng thân quốc thích có tổng cộng 13 người, có cả phó tông trưởng Bảo An Vương, Việt Đông Vương sát giờ cũng được mời vào cung.
Mộ Dung Khanh mời mọi người vào chỗ ngồi, nơi đây là phòng nghị sự, ngày trước các quan đại thần thường ở đây bàn chuyện chính sự, nên ở đây có rất nhiều ghế và văn kiện công việc.
Sau khi mọi người đã an tọa, Mộ Dung Khanh nhìn qua tất thảy một lượt, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay mời mọi người đến phòng nghị sự này, là vì có một chuyện bản vương muốn bàn bạc với mọi người. Các tông thân và đại thần ở đây đều biết, hoàng thượng từng giao quyền cho bản vương, nếu thái tử làm ra chuyện xấu, đại nghịch bất đạo, bản vương có quyền phế truất thái tử.”
Lương thái phó lập tức đứng bật dậy: “Vương gia, dám hỏi chuyện này có được hoàng thượng cho phép không?”
Ánh mắt Mộ Dung Khanh dừng lại trên khuôn mặt Lương thái phó: “Thái phó không tin lời bản vương nói sao?”
Lương thái phó mỉm cười lắc đầu: “Không, xin vương gia đừng hiểu nhầm, hạ quan chỉ cảm thấy việc phế truất thái tử là việc quốc gia đại sự, không thể khinh suất được, nếu không có ý chỉ của hoàng thượng, hạ quan không dám bàn luận chuyện này.”
Mộ Dung Khanh nói: “Nếu thái phó không dám bàn luận chuyện này thì có thể đi.”
Thái phó đột nhiên nói: “Vương gia, đây là chuyện lớn, xin thứ lỗi cho hạ quan vô lễ nói thẳng, ban đầu lập thái tử là để củng cố nền tảng của Đại Chu ta, nếu vị trí của thái tử bị lung lay thì cũng chính là làm lung lay nền tảng Đại Chu, nếu không có ý chỉ của hoàng thượng, hạ quan cho rằng, hôm nay không nền điều binh động lực mà nói ra chuyện này.”
Mộ Dung Khanh cười lạnh: “Thái phó vội vàng như thế làm gì? Hiện tại bản vương đã đề xuất phế thái tử chưa?”
Lương thái phó sững sờ, sắc mặt có chút tức giận: “Vương gia nói chuyện lộn xộn bừa bãi, ban nãy rõ ràng người nói triệu tập các tông thân và bá quan đến đây để phế thái tử, bây giờ lại bảo chưa từng nói.”
Thượng thư Lệnh Thôi đại nhân nói: “Thái phó hà tất phải tức giận như vậy? Vừa nãy vương gia chỉ nói với mọi người là ngài ấy có quyền lực phế truất thái tử, chứ không hề nói muốn phế thái tử, thái phó vừa nghe đến vấn đề này đã vội vàng tức giận, vừa đòi ý chỉ vừa nhắc đến cả nền tảng Đại Chu, không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ.”
Lương thái phó hậm hực trả lời: “Nếu không phải trong lòng đã có ý muốn phế thái tử, vậy thì triệu tập đông người thế này đến đây làm gì?”
Mọi người đều hết sức kinh ngạc, Lương thái phó này ngày trước là người trầm tĩnh nhất, sao bây giờ ở trước mặt vương gia mà cái gì cũng nói được, ông ta sốt ruột đến mức nổi đóa rồi sao? Đúng là quá khác thường.
Mộ Dung Khanh biết ông ta đang kéo dài thời gian, trước tiên gây khó dễ, không để hắn nói ra vấn đề ngày hôm nay, nhằm đợi hoàng hậu và hoàng thái hậu đến.
Quả nhiên, ngay sau đó nghe thấy tiếng thị vệ bên ngoài: “Thái hậu nương nương giá đáo, hoàng hậu nương nương giá đáo.”
Mộ Dung Khanh nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Lương thái phó giãn ra, mọi người cũng ngồi xuống hết.
Tôn công công nhanh chân dìu hoàng thái hậu bước vào trong, hoàng hậu cũng đi sát theo sau.
Tông thân và bá quan đứng dậy: “Thần tham kiến hoàng thái hậu, tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Mộ Dung Khanh cũng đứng dậy, tiến đến đỡ Hoàng thái hậu: “Sao mẫu hậu cũng đến đây?”
Hoàng thái hậu lạnh nhạt trả lời:” Nghe nói vương gia triệu tập tông thân và bá quan đến bàn bạc chính sự, ắt nghĩ là chuyện vô cùng cấp bách, vừa hay ai gia không có việc gì làm, nên đến đây nghe xem, vương gia không để ý chứ?”
Giọng nói của bà vô cùng lạnh nhạt, bà đối với Mộ Dung Khanh cũng không còn thân mật như trước nữa, có thể thấy bà không thích việc làm của hắn hôm nay.
“Mẫu hậu muốn đến nghe thì đương nhiên là được.” Mộ Dung Khanh ra lệnh cho người mang ghế ra, cho hoàng thái hậu ngồi lên ghế chính giữa, còn mình thì chuyển sang chỗ khác.
Hoàng thái hậu lại ngồi xuống chỗ mà hắn vừa ngồi, bà nói: “Vương gia là Nhiếp Chính Vương, bàn chuyện quốc gia đại sự, ai gia là phận nữ không hiểu chuyện, chỉ đến ngồi nghe một chút mà thôi.”
Mộ Dung Khanh cũng không đùn đẩy gì, liền ngồi xuống ngay.
Hoàng hậu và thái phó trao đổi ánh mắt với nhau rồi ai nấy đều ngồi xuống.
Tuy rằng hoàng thái hậu nói là chỉ đến nghe, nhưng khi ngồi xuống thì lại hỏi: “Hôm nay bàn chuyện gì thế? Mà lại phải nhọc công tông thân vào cung.”
Mộ Dung Khanh đáp lời: “Mẫu hậu, vừa rồi bản vương và thái phó đang tranh luận, xem rốt cuộc bản vương có quyền phế truất thái tử không.”
Hoàng thái hậu hơi nheo mắt, nói: “Dĩ nhiên vương gia có quyền làm vậy rồi, chính tai ai gia đã nghe thấy khẩu dụ của hoàng thượng, nhưng không biết thái tử đã phạm phải tội gì lớn mà phải phế truất người?”
Hoàng thái hậu chủ động khơi chủ đề ra, làm hoàng hậu bị dọa một phen.
Nhưng nàng ta nhìn thấy thân thể hoàng thái hậu hơi nghiêng, trông vô cùng cứng nhắc, hai tay đặt trên tay vịn ghế, bộ dạng như đang chờ thời cơ hành động, nàng ta biết nếu Nhiếp Chính Vương nói ra chuyện quả thái tử và Nghi Phi thì thái hậu sẽ đứng dậy ngăn lại ngay lập tức.
Mộ Dung Khanh cao giọng nói: “Các vị, hôm nay cho gọi các vị đến là vì trước kia thái tử đã làm một chuyện gây tổn hại đến mối quan hệ bang giao tốt đẹp giữa Đại Chu và Lương Quốc, nay lại phạm tội bất nhân bất hiếu với Trấn Quốc công chúa, khiến bản vương vô cùng hoài nghi đạo đức hành vi của thái tử, bản vương mời các vị vào cung để tiến hành bàn bạc chuyện này, phải đưa ra hình phạt gì cho thái tử mới phù hợp, nói trắng ra thì hôm nay là buổi luận tội thái tử.”
Hoàng thái hậu nghe thấy vậy, cơ thể mới dần dần thả lỏng, ít nhất trong hai tội trạng mà hắn nói không nhắc đến chuyện tư thông với Nghi Phi.
Nhưng hoàng hậu và Lương thái phó lại sững sờ, chuyện làm tổn hại quan hệ bang giao giữa hai nước, sợ là tội do Nhiếp Chính Vương thêm vào, còn chuyện bất nhân bất nghĩa với Trần Quốc công chúa thì là ăn nói xằng bậy, bây giờ Trấn Quốc công chúa nằm liệt trên giường hấp hối, thái tử bất hiếu thì cùng lắm là không đến thăm hỏi mà thôi, nếu mang hai chuyện này ra để luận tội thì đúng là hoang đường.
Lương thái phó hỏi: “Xin vương gia nói rõ, chuyện tổn hại bang giao hai nước rốt cuộc là chuyện gì? Là do thái tử Lương Quốc Tống Đoan Dương đến cáo trạng với ngài sao? Hai ngày nay thái tử đều ở trong cung dưỡng thương, theo lý mà nói thì không thể nào đắc tội thái tử Lương Quốc được.”
Các vị tông thân và đại thần cũng nhìn nhau, đúng vậy, nghe nói thái tử bị thương, vậy thì làm sao đắc tội thái tử Lương Quốc được? Nếu là thái tử Lương Quốc tìm đến vương gia cáo trạng, như vậy thì quả là dụng tâm có phần khó lường.
“Vương gia, có phải có hiểu nhầm gì không? Thái tử điện hạ chắc chắn không xảy ra xung đột với sứ giả Lương Quốc đâu.” Hộ Bộ Thượng Thư lên tiếng.
Mộ Dung Khanh giơ tay trấn áp: “Bình tĩnh chớ nóng vội, bản vương đã đưa ra tội trạng thì đương nhiên sẽ nói tình hình rõ ràng, hôm nay, thái tử Lương Quốc Tống Đoan Dương đến nói với bản vương rằng thái tử Mộ Dung Trịnh đã bắt cóc quận chúa Lương Quốc Vương Ý Nhi, hơn nữa còn mang đến hoàng tự, bản vương đã lệnh cho người đưa tăng nhân ở hoàng tự tới, lập tức vào cùng, vì nhân chứng chưa tới, nên bây giờ ta sẽ nói việc thứ hai trước.”
Lời của Mộ Dung Khanh vừa dứt, hoàng hậu liền lên tiếng: “Vương gia, Vương Ý Nhi này sao lại là quận chúa của Lương Quốc? Nàng ta rõ ràng là bách tính Đại Chu ta.”
Mộ Dung Khanh lạnh lùng liếc mắt qua hoàng hậu: “Phải hay không phải, lát nữa sẽ có thái tử Lương Quốc vào cung làm chứng, nhưng nghe hoàng hậu nói vậy, có vẻ như người đã biết chuyện thái tử bắt Vương Ý Nhi rồi.”
Mọi người đều nhìn hoàng hậu, khuôn mặt hoàng hậu có chút khó coi, nhưng vẫn nói thẳng không kiêng dè: “Đúng vậy, chuyện này bản cung biết, chuyện này bản cung cũng đã trừng phạt nó rồi.”
“Xin hỏi hoàng hậu trách phạt thế nào? Xử lý ra sao?” Mộ Dung Khanh hỏi.
Hoàng hậu hất cằm trả lời: “Bản cung đã phạt nó cấm túc 3 tháng, bản cung phạt nhẹ như vậy là có lý do, Lương Vương đã giáo huấn nó rồi, đánh cho nó thương tích khắp người, nên ta không phạt roi nữa, chỉ cấm túc ba tháng thôi.”
Bảo An Vương nói: “Hoàng hậu nương nương xử trí như vậy là có phần thiên vị, hơn nữa bất luận thân phận của Vương Ý Nhi có phải quận chúa Lương Quốc hay khong, cho dù chỉ là một dân nữ của Đại Chu ta, thì thái tử bắt cóc dân nữ cũng là tội hình sự, phải xử lý theo pháp luật.
Hoàng thân quốc thích có tổng cộng 13 người, có cả phó tông trưởng Bảo An Vương, Việt Đông Vương sát giờ cũng được mời vào cung.
Mộ Dung Khanh mời mọi người vào chỗ ngồi, nơi đây là phòng nghị sự, ngày trước các quan đại thần thường ở đây bàn chuyện chính sự, nên ở đây có rất nhiều ghế và văn kiện công việc.
Sau khi mọi người đã an tọa, Mộ Dung Khanh nhìn qua tất thảy một lượt, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay mời mọi người đến phòng nghị sự này, là vì có một chuyện bản vương muốn bàn bạc với mọi người. Các tông thân và đại thần ở đây đều biết, hoàng thượng từng giao quyền cho bản vương, nếu thái tử làm ra chuyện xấu, đại nghịch bất đạo, bản vương có quyền phế truất thái tử.”
Lương thái phó lập tức đứng bật dậy: “Vương gia, dám hỏi chuyện này có được hoàng thượng cho phép không?”
Ánh mắt Mộ Dung Khanh dừng lại trên khuôn mặt Lương thái phó: “Thái phó không tin lời bản vương nói sao?”
Lương thái phó mỉm cười lắc đầu: “Không, xin vương gia đừng hiểu nhầm, hạ quan chỉ cảm thấy việc phế truất thái tử là việc quốc gia đại sự, không thể khinh suất được, nếu không có ý chỉ của hoàng thượng, hạ quan không dám bàn luận chuyện này.”
Mộ Dung Khanh nói: “Nếu thái phó không dám bàn luận chuyện này thì có thể đi.”
Thái phó đột nhiên nói: “Vương gia, đây là chuyện lớn, xin thứ lỗi cho hạ quan vô lễ nói thẳng, ban đầu lập thái tử là để củng cố nền tảng của Đại Chu ta, nếu vị trí của thái tử bị lung lay thì cũng chính là làm lung lay nền tảng Đại Chu, nếu không có ý chỉ của hoàng thượng, hạ quan cho rằng, hôm nay không nền điều binh động lực mà nói ra chuyện này.”
Mộ Dung Khanh cười lạnh: “Thái phó vội vàng như thế làm gì? Hiện tại bản vương đã đề xuất phế thái tử chưa?”
Lương thái phó sững sờ, sắc mặt có chút tức giận: “Vương gia nói chuyện lộn xộn bừa bãi, ban nãy rõ ràng người nói triệu tập các tông thân và bá quan đến đây để phế thái tử, bây giờ lại bảo chưa từng nói.”
Thượng thư Lệnh Thôi đại nhân nói: “Thái phó hà tất phải tức giận như vậy? Vừa nãy vương gia chỉ nói với mọi người là ngài ấy có quyền lực phế truất thái tử, chứ không hề nói muốn phế thái tử, thái phó vừa nghe đến vấn đề này đã vội vàng tức giận, vừa đòi ý chỉ vừa nhắc đến cả nền tảng Đại Chu, không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ.”
Lương thái phó hậm hực trả lời: “Nếu không phải trong lòng đã có ý muốn phế thái tử, vậy thì triệu tập đông người thế này đến đây làm gì?”
Mọi người đều hết sức kinh ngạc, Lương thái phó này ngày trước là người trầm tĩnh nhất, sao bây giờ ở trước mặt vương gia mà cái gì cũng nói được, ông ta sốt ruột đến mức nổi đóa rồi sao? Đúng là quá khác thường.
Mộ Dung Khanh biết ông ta đang kéo dài thời gian, trước tiên gây khó dễ, không để hắn nói ra vấn đề ngày hôm nay, nhằm đợi hoàng hậu và hoàng thái hậu đến.
Quả nhiên, ngay sau đó nghe thấy tiếng thị vệ bên ngoài: “Thái hậu nương nương giá đáo, hoàng hậu nương nương giá đáo.”
Mộ Dung Khanh nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Lương thái phó giãn ra, mọi người cũng ngồi xuống hết.
Tôn công công nhanh chân dìu hoàng thái hậu bước vào trong, hoàng hậu cũng đi sát theo sau.
Tông thân và bá quan đứng dậy: “Thần tham kiến hoàng thái hậu, tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Mộ Dung Khanh cũng đứng dậy, tiến đến đỡ Hoàng thái hậu: “Sao mẫu hậu cũng đến đây?”
Hoàng thái hậu lạnh nhạt trả lời:” Nghe nói vương gia triệu tập tông thân và bá quan đến bàn bạc chính sự, ắt nghĩ là chuyện vô cùng cấp bách, vừa hay ai gia không có việc gì làm, nên đến đây nghe xem, vương gia không để ý chứ?”
Giọng nói của bà vô cùng lạnh nhạt, bà đối với Mộ Dung Khanh cũng không còn thân mật như trước nữa, có thể thấy bà không thích việc làm của hắn hôm nay.
“Mẫu hậu muốn đến nghe thì đương nhiên là được.” Mộ Dung Khanh ra lệnh cho người mang ghế ra, cho hoàng thái hậu ngồi lên ghế chính giữa, còn mình thì chuyển sang chỗ khác.
Hoàng thái hậu lại ngồi xuống chỗ mà hắn vừa ngồi, bà nói: “Vương gia là Nhiếp Chính Vương, bàn chuyện quốc gia đại sự, ai gia là phận nữ không hiểu chuyện, chỉ đến ngồi nghe một chút mà thôi.”
Mộ Dung Khanh cũng không đùn đẩy gì, liền ngồi xuống ngay.
Hoàng hậu và thái phó trao đổi ánh mắt với nhau rồi ai nấy đều ngồi xuống.
Tuy rằng hoàng thái hậu nói là chỉ đến nghe, nhưng khi ngồi xuống thì lại hỏi: “Hôm nay bàn chuyện gì thế? Mà lại phải nhọc công tông thân vào cung.”
Mộ Dung Khanh đáp lời: “Mẫu hậu, vừa rồi bản vương và thái phó đang tranh luận, xem rốt cuộc bản vương có quyền phế truất thái tử không.”
Hoàng thái hậu hơi nheo mắt, nói: “Dĩ nhiên vương gia có quyền làm vậy rồi, chính tai ai gia đã nghe thấy khẩu dụ của hoàng thượng, nhưng không biết thái tử đã phạm phải tội gì lớn mà phải phế truất người?”
Hoàng thái hậu chủ động khơi chủ đề ra, làm hoàng hậu bị dọa một phen.
Nhưng nàng ta nhìn thấy thân thể hoàng thái hậu hơi nghiêng, trông vô cùng cứng nhắc, hai tay đặt trên tay vịn ghế, bộ dạng như đang chờ thời cơ hành động, nàng ta biết nếu Nhiếp Chính Vương nói ra chuyện quả thái tử và Nghi Phi thì thái hậu sẽ đứng dậy ngăn lại ngay lập tức.
Mộ Dung Khanh cao giọng nói: “Các vị, hôm nay cho gọi các vị đến là vì trước kia thái tử đã làm một chuyện gây tổn hại đến mối quan hệ bang giao tốt đẹp giữa Đại Chu và Lương Quốc, nay lại phạm tội bất nhân bất hiếu với Trấn Quốc công chúa, khiến bản vương vô cùng hoài nghi đạo đức hành vi của thái tử, bản vương mời các vị vào cung để tiến hành bàn bạc chuyện này, phải đưa ra hình phạt gì cho thái tử mới phù hợp, nói trắng ra thì hôm nay là buổi luận tội thái tử.”
Hoàng thái hậu nghe thấy vậy, cơ thể mới dần dần thả lỏng, ít nhất trong hai tội trạng mà hắn nói không nhắc đến chuyện tư thông với Nghi Phi.
Nhưng hoàng hậu và Lương thái phó lại sững sờ, chuyện làm tổn hại quan hệ bang giao giữa hai nước, sợ là tội do Nhiếp Chính Vương thêm vào, còn chuyện bất nhân bất nghĩa với Trần Quốc công chúa thì là ăn nói xằng bậy, bây giờ Trấn Quốc công chúa nằm liệt trên giường hấp hối, thái tử bất hiếu thì cùng lắm là không đến thăm hỏi mà thôi, nếu mang hai chuyện này ra để luận tội thì đúng là hoang đường.
Lương thái phó hỏi: “Xin vương gia nói rõ, chuyện tổn hại bang giao hai nước rốt cuộc là chuyện gì? Là do thái tử Lương Quốc Tống Đoan Dương đến cáo trạng với ngài sao? Hai ngày nay thái tử đều ở trong cung dưỡng thương, theo lý mà nói thì không thể nào đắc tội thái tử Lương Quốc được.”
Các vị tông thân và đại thần cũng nhìn nhau, đúng vậy, nghe nói thái tử bị thương, vậy thì làm sao đắc tội thái tử Lương Quốc được? Nếu là thái tử Lương Quốc tìm đến vương gia cáo trạng, như vậy thì quả là dụng tâm có phần khó lường.
“Vương gia, có phải có hiểu nhầm gì không? Thái tử điện hạ chắc chắn không xảy ra xung đột với sứ giả Lương Quốc đâu.” Hộ Bộ Thượng Thư lên tiếng.
Mộ Dung Khanh giơ tay trấn áp: “Bình tĩnh chớ nóng vội, bản vương đã đưa ra tội trạng thì đương nhiên sẽ nói tình hình rõ ràng, hôm nay, thái tử Lương Quốc Tống Đoan Dương đến nói với bản vương rằng thái tử Mộ Dung Trịnh đã bắt cóc quận chúa Lương Quốc Vương Ý Nhi, hơn nữa còn mang đến hoàng tự, bản vương đã lệnh cho người đưa tăng nhân ở hoàng tự tới, lập tức vào cùng, vì nhân chứng chưa tới, nên bây giờ ta sẽ nói việc thứ hai trước.”
Lời của Mộ Dung Khanh vừa dứt, hoàng hậu liền lên tiếng: “Vương gia, Vương Ý Nhi này sao lại là quận chúa của Lương Quốc? Nàng ta rõ ràng là bách tính Đại Chu ta.”
Mộ Dung Khanh lạnh lùng liếc mắt qua hoàng hậu: “Phải hay không phải, lát nữa sẽ có thái tử Lương Quốc vào cung làm chứng, nhưng nghe hoàng hậu nói vậy, có vẻ như người đã biết chuyện thái tử bắt Vương Ý Nhi rồi.”
Mọi người đều nhìn hoàng hậu, khuôn mặt hoàng hậu có chút khó coi, nhưng vẫn nói thẳng không kiêng dè: “Đúng vậy, chuyện này bản cung biết, chuyện này bản cung cũng đã trừng phạt nó rồi.”
“Xin hỏi hoàng hậu trách phạt thế nào? Xử lý ra sao?” Mộ Dung Khanh hỏi.
Hoàng hậu hất cằm trả lời: “Bản cung đã phạt nó cấm túc 3 tháng, bản cung phạt nhẹ như vậy là có lý do, Lương Vương đã giáo huấn nó rồi, đánh cho nó thương tích khắp người, nên ta không phạt roi nữa, chỉ cấm túc ba tháng thôi.”
Bảo An Vương nói: “Hoàng hậu nương nương xử trí như vậy là có phần thiên vị, hơn nữa bất luận thân phận của Vương Ý Nhi có phải quận chúa Lương Quốc hay khong, cho dù chỉ là một dân nữ của Đại Chu ta, thì thái tử bắt cóc dân nữ cũng là tội hình sự, phải xử lý theo pháp luật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.