Chương 353: LOAN LOAN NGÃ BỊ THƯƠNG
Lục Nguyệt
06/03/2021
Lương Vương định thu tay về, nhưng Ý Nhi nhất quyết ôm chặt cánh tay hắn không chịu buông, dáng vẻ rất hưng phấn.
Lương Vương thấy vậy đành phải nói: “Được rồi, Ý Nhi, nàng quay về trước đi, ta vẫn còn chuyện phải làm, đợi ta làm xong rồi sẽ tới chơi với nàng.”
Lúc này Ý Nhi mới buông hắn ra, gật đầu lia lịa: “Vâng, huynh mau đi vào đi, Công chúa đang đợi huynh cứu mạng đấy.”
Lương Vương nhìn nàng thật lâu, rồi khẽ nói: “Tạm biệt!”
Nói xong, hắn dẫn thuộc hạ của mình đi vào.
Ý Nhi vui vẻ nhìn hắn đi vào trong, nàng vốn định rời đi, nhưng nghĩ tới đã lâu rồi nàng chưa gặp lại hắn, không bằng đợi hắn ra ngoài trò chuyện một lát rồi hẵng đi, thế là, nàng ngồi trên thềm đá đợi Lương Vương ra ngoài.
Cảnh này lọt vào mắt Thái tử.
Hắn tới sau Lương Vương một lát, là Hoàng hậu gọi hắn tới, trong lúc không biết nên đi đâu, hắn bèn tới đây xem xét một vòng để về báo cáo lại.
Hắn chưa từng thấy tên phế nhân này nhìn một người con gái nào với ánh mắt như vậy, hắn đoán chắc rằng, người con gái này rất quan trọng với hắn ta.
“Ngươi có biết nàng ta là ai không?” Hắn hỏi thuộc hạ đứng bên cạnh.
Thuộc hạ bên cạnh liếc nhìn một lát rồi nói: “Hình như nàng ta là cô gái mà Lương Vương điện hạ quen trong dân gian lúc trước, sau đó nghe đồn Lương Vương còn vào cung xin Hoàng hậu nương nương muốn cưới một dân nữ, rồi bị Hoàng hậu mắng một trận, có lẽ dân nữ đó chính là nàng ta, lúc nãy nghe Lương Vương gọi nàng ta là Ý Nhi, có lẽ nàng ta vẫn chưa biết thân phận của Lương Vương điện hạ.”
“Ồ! Nàng ta là Ý Nhi đó à?” Thái tử nói với hàm ý sâu xa.
Hắn xuống xe ngựa, rồi đi qua đó gọi một tiếng: “Ý Nhi?”
Ý Nhi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là Thái tử, hỏi với vẻ hơi hoang mang: “Người gọi ta à?”
“Tất nhiên là gọi ngươi rồi, ngươi không biết ta à?” Thái tử cười hỏi.
Ý Nhi nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, rồi thành thật lắc đầu: “Ta không quen biết ngươi.”
Thái tử lại cười nói: “Ngươi không biết ta, nhưng ta lại biết ngươi, đại ca ta hay nhắc đến ngươi với ta.”
“Đại ca ngươi là ai?”
Thái tử nói: “Là người mới đi vào đấy, đại ca ta chưa từng nói với ngươi về đệ đệ của huynh ấy sao?”
Lúc Thái tử hỏi câu này, rõ ràng vẻ mặt hơi buồn.
Ý Nhi thấy vậy liền đứng dậy, dịu dàng nói: “Không, huynh ấy luôn nhắc đến ngươi.”
Thật ra là không có, nhưng Ý Nhi thấy hắn hình như rất buồn nên mới nói vậy để an ủi hắn thôi.
Thái tử bật cười: “Thật ư? Vậy thì quá tốt rồi, hay là thế này, chúng ta tìm một nơi nào đó vừa ăn vừa đợi đại ca ta được không?”
Ý Nhi do dự một lát: “Ta ngồi đây đợi huynh ấy ra ngoài cũng được.”
Thái tử không vui nói: “Ngươi không nể mặt ta sao? Vậy thôi, dù gì cũng đâu có ai thích chơi với ta.”
Ý Nhi thấy hắn đau khổ thì xấu hổ, vội xua tay nói: “Không phải thế, ta chỉ không quen biết ngươi, nên không thể một mình đi ra ngoài cùng ngươi được, nếu không mẹ sẽ mắng ta.”
Thái tử chỉ thuộc hạ đang ngồi trên xe ngựa rồi nói: “Ngươi nhìn xem, trên xe ngựa vẫn còn người khác nữa, đâu thể coi là ta với ngươi ra ngoài riêng chứ? Hơn nữa, ngươi không biết ta, nhưng ta lại biết ngươi, ngươi cũng quen ca ca ta, vậy xem như chúng ta đã biết nhau rồi, phải không? Hơn nữa, chúng ta cũng chẳng đi đâu cả, chỉ tìm một nơi nào đó để ngồi xuống nói chuyện, rồi đợi đại ca ta thôi.”
Ý Nhi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thôi được rồi, chúng ta tìm một nơi nào đó đợi huynh ấy đi, dù gì ngồi đợi ở trước cổng cũng bất tiện, luôn có người đi ra đi vào.”
Thế là, Ý Nhi lên xe ngựa của hắn.
Đúng lúc Tiêu Thác cưỡi ngựa đi tới, hắn ta không khỏi ngẩn người, khi thấy loáng thoáng một cô gái leo lên xe ngựa của Thái tử, bóng lưng này nhìn hơi giống Ý Nhi.
Hắn ta đã từng gặp Ý Nhi rồi, lúc Lương Vương quen Ý Nhi, đúng lúc hắn ta cũng có mặt ở đó.
Nhưng hắn ta nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, sao Ý Nhi lại tới đây chứ? Cho dù nàng ta có tới, cũng không thể lên xe ngựa của Thái tử được.
Hắn cột ngựa xong thì đi vào trong.
Hắn vừa đi vào trong thì gặp Lương Vương, cười nói: “Lúc nãy ta còn tưởng mình nhìn thấy Ý Nhi.”
Lương Vương không đáp lại, vẻ mặt hơi hụt hẫng.
Còn bên này, Thương Mai đi tới Trần phủ, vừa nhìn thấy Loan Loan, cô đã sợ hết hồn.
Mặc dù vết thương của nàng ấy không nghiêm trọng lắm, nhưng cả người lại rất gầy gò, khuôn mặt trái xoan cũng hốc hác đi nhiều, cằm thì nhọn hoắt, đôi mắt vốn to tròn thì giờ càng to đến mức dọa người.
Loan Loan vừa gặp cô đã ôm chầm lấy rồi khóc lớn: “Thương Mai, ta đã biết chuyện của Công chúa và đại ca Tiêu Kiêu rồi, giờ ta phải làm sao đây? Trong lòng ta rất khó chịu.”
Tiếng khóc của Loan Loan rất có sức lây lan, nàng ấy khóc rất tùy hứng, không hề có chút che giấu, làm Thương Mai cũng không kìm được mà khóc theo.
Trần thái quân ngồi bên cạnh hút điếu thuốc lào, ống tre chứa nước phát ra tiếng rít khẽ, vẻ mặt bà vừa phiền muộn lại vừa ưu tư.
Bà nhả làn khói ra, rồi lạnh lùng nói: “Cháu còn thương gì cho ai nữa? Nếu cháu vẫn không chịu thành thân, thì người chết là cháu đây, lần này cháu chỉ bị một chân, nhưng lần sau sẽ là đầu cháu đấy.”
Loan Loan nghe bà nói vậy thì càng ôm Thương Mai khóc to hơn.
Thương Mai quay đầu ra hiệu cho lão thái quân đừng nói nữa, rồi cô an ủi Loan Loan, khử trùng băng bó vết thương cho nàng ấy.
Vết thương của nàng ấy cũng không nghiêm trọng lắm, không ảnh hưởng tới xương, nhưng miệng vết thương lại rất lớn, chảy nhiều máu, băng bó cẩn thận, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không có gì đáng ngại nữa.
Xử lý xong vết thương, Thương Mai cho Loan Loan uống một viên an thần để nàng ấy ngủ một giấc.
Lão thái quân thấy nàng ấy đã ngủ rồi thì thở dài một hơi, nghiêm túc nhìn Thương Mai: “Vương phi, ngươi vẫn chưa thực hiện lời hứa ban đầu của mình.”
Thương Mai tự biết mình đuối lý: “Ta xin lỗi, ta thật sự không thể cưỡng ép chuyện này được, chuyện tình cảm, không có gì bên ngoài tác động được.”
“Lão thân rất thích thằng nhóc Tiêu Thác đó, nhưng hai đứa lại không có duyên với nhau, lão thân sẽ không cưỡng ép, ngươi giúp lão thân khuyên nha đầu này, để nó đồng ý với lão thân, mau chóng thành thân đi.”
Thương Mai nói: “Nhưng Loan Loan cũng rất cố chấp, nàng ấy từng nói với ta rằng, trong tim nàng ấy chỉ có mình Tiêu Thác, ngoài hắn ra nàng ấy sẽ không lấy ai khác.”
“Còn chuyện nào quan trọng hơn tính mạng của mình?” Lão thái quân nhíu mày nói: “Giờ không có tình cảm thì sau này vẫn có thể vun đắp được, chỉ cần vẫn sống.”
Thương Mai thở dài, khuyên nhủ: “Lão thái quân, thật ra, ta cảm thấy bà không nhất thiết phải tin vào những lời đó đâu, gì mà không thành thân sẽ chết chứ, chuyện này hoàn toàn vô căn cứ.”
Lão thái quân nhìn cô với ánh mắt sắc như dao: “Ngươi có tư cách gì mà nói câu này? Vô căn cứ? Chuyện của ngươi thì có căn cứ à? Tại sao chuyện của ngươi thì có căn cứ còn người khác thì không? Ngươi nói câu này mới hoàn toàn vô căn cứ đấy!”
Trong lòng Thương Mai khẽ run lên, cô ngẩng đầu nhìn lão thái quân, bà ấy đã biết những gì?
Lão thái quân đứng dậy, rồi phất tay: “Được rồi, lão thân chưa từng cầu xin người khác, giờ coi như ta xin ngươi, ngươi hãy khuyên nha đầu này giúp ta, con bé nhất định phải thành thân, lão thân đã lớn tuổi rồi, không thể chịu nổi đả kích người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu, không bằng lấy mạng lão già này cho rồi, dù gì ta cũng chán sống rồi.”
Thương Mai rất khó xử, nếu thằng nhóc Tiêu Thác kia có lòng, thì cô còn có thể cưỡng ép được, nhưng ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì?
Thương Mai tự cảm thấy mình có thể nhìn thấu tâm tư rất nhiều người, nhưng người ngốc như Tiêu Thác thì tâm tư lại quá đơn giản, làm cô không thể nhìn thấu được.
Cô thở dài nói: “Ta cũng không thể gọi Tĩnh Quốc Hầu tới ép hắn được. Thật ra chuyện hôn nhân đại sự không thể cưỡng ép được.”
Lão thái quân nghe vậy, thì ngẩng đầu lên nhìn cô, hình như trong lòng đã có chủ ý rồi.
Thương Mai nhìn bà, dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ bà thật sự muốn nhờ Tĩnh Quốc Hầu ép hắn ư? Dưa hái xanh sẽ không ngọt, nếu bà cứ ép buộc như vậy sẽ hại cả đời bọn họ đấy.”
Lão thái quân cộc cằn đáp: “Ta mặc kệ việc dưa có ngọt hay không? Chỉ cần có dưa là được.”
Lương Vương thấy vậy đành phải nói: “Được rồi, Ý Nhi, nàng quay về trước đi, ta vẫn còn chuyện phải làm, đợi ta làm xong rồi sẽ tới chơi với nàng.”
Lúc này Ý Nhi mới buông hắn ra, gật đầu lia lịa: “Vâng, huynh mau đi vào đi, Công chúa đang đợi huynh cứu mạng đấy.”
Lương Vương nhìn nàng thật lâu, rồi khẽ nói: “Tạm biệt!”
Nói xong, hắn dẫn thuộc hạ của mình đi vào.
Ý Nhi vui vẻ nhìn hắn đi vào trong, nàng vốn định rời đi, nhưng nghĩ tới đã lâu rồi nàng chưa gặp lại hắn, không bằng đợi hắn ra ngoài trò chuyện một lát rồi hẵng đi, thế là, nàng ngồi trên thềm đá đợi Lương Vương ra ngoài.
Cảnh này lọt vào mắt Thái tử.
Hắn tới sau Lương Vương một lát, là Hoàng hậu gọi hắn tới, trong lúc không biết nên đi đâu, hắn bèn tới đây xem xét một vòng để về báo cáo lại.
Hắn chưa từng thấy tên phế nhân này nhìn một người con gái nào với ánh mắt như vậy, hắn đoán chắc rằng, người con gái này rất quan trọng với hắn ta.
“Ngươi có biết nàng ta là ai không?” Hắn hỏi thuộc hạ đứng bên cạnh.
Thuộc hạ bên cạnh liếc nhìn một lát rồi nói: “Hình như nàng ta là cô gái mà Lương Vương điện hạ quen trong dân gian lúc trước, sau đó nghe đồn Lương Vương còn vào cung xin Hoàng hậu nương nương muốn cưới một dân nữ, rồi bị Hoàng hậu mắng một trận, có lẽ dân nữ đó chính là nàng ta, lúc nãy nghe Lương Vương gọi nàng ta là Ý Nhi, có lẽ nàng ta vẫn chưa biết thân phận của Lương Vương điện hạ.”
“Ồ! Nàng ta là Ý Nhi đó à?” Thái tử nói với hàm ý sâu xa.
Hắn xuống xe ngựa, rồi đi qua đó gọi một tiếng: “Ý Nhi?”
Ý Nhi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là Thái tử, hỏi với vẻ hơi hoang mang: “Người gọi ta à?”
“Tất nhiên là gọi ngươi rồi, ngươi không biết ta à?” Thái tử cười hỏi.
Ý Nhi nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, rồi thành thật lắc đầu: “Ta không quen biết ngươi.”
Thái tử lại cười nói: “Ngươi không biết ta, nhưng ta lại biết ngươi, đại ca ta hay nhắc đến ngươi với ta.”
“Đại ca ngươi là ai?”
Thái tử nói: “Là người mới đi vào đấy, đại ca ta chưa từng nói với ngươi về đệ đệ của huynh ấy sao?”
Lúc Thái tử hỏi câu này, rõ ràng vẻ mặt hơi buồn.
Ý Nhi thấy vậy liền đứng dậy, dịu dàng nói: “Không, huynh ấy luôn nhắc đến ngươi.”
Thật ra là không có, nhưng Ý Nhi thấy hắn hình như rất buồn nên mới nói vậy để an ủi hắn thôi.
Thái tử bật cười: “Thật ư? Vậy thì quá tốt rồi, hay là thế này, chúng ta tìm một nơi nào đó vừa ăn vừa đợi đại ca ta được không?”
Ý Nhi do dự một lát: “Ta ngồi đây đợi huynh ấy ra ngoài cũng được.”
Thái tử không vui nói: “Ngươi không nể mặt ta sao? Vậy thôi, dù gì cũng đâu có ai thích chơi với ta.”
Ý Nhi thấy hắn đau khổ thì xấu hổ, vội xua tay nói: “Không phải thế, ta chỉ không quen biết ngươi, nên không thể một mình đi ra ngoài cùng ngươi được, nếu không mẹ sẽ mắng ta.”
Thái tử chỉ thuộc hạ đang ngồi trên xe ngựa rồi nói: “Ngươi nhìn xem, trên xe ngựa vẫn còn người khác nữa, đâu thể coi là ta với ngươi ra ngoài riêng chứ? Hơn nữa, ngươi không biết ta, nhưng ta lại biết ngươi, ngươi cũng quen ca ca ta, vậy xem như chúng ta đã biết nhau rồi, phải không? Hơn nữa, chúng ta cũng chẳng đi đâu cả, chỉ tìm một nơi nào đó để ngồi xuống nói chuyện, rồi đợi đại ca ta thôi.”
Ý Nhi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thôi được rồi, chúng ta tìm một nơi nào đó đợi huynh ấy đi, dù gì ngồi đợi ở trước cổng cũng bất tiện, luôn có người đi ra đi vào.”
Thế là, Ý Nhi lên xe ngựa của hắn.
Đúng lúc Tiêu Thác cưỡi ngựa đi tới, hắn ta không khỏi ngẩn người, khi thấy loáng thoáng một cô gái leo lên xe ngựa của Thái tử, bóng lưng này nhìn hơi giống Ý Nhi.
Hắn ta đã từng gặp Ý Nhi rồi, lúc Lương Vương quen Ý Nhi, đúng lúc hắn ta cũng có mặt ở đó.
Nhưng hắn ta nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, sao Ý Nhi lại tới đây chứ? Cho dù nàng ta có tới, cũng không thể lên xe ngựa của Thái tử được.
Hắn cột ngựa xong thì đi vào trong.
Hắn vừa đi vào trong thì gặp Lương Vương, cười nói: “Lúc nãy ta còn tưởng mình nhìn thấy Ý Nhi.”
Lương Vương không đáp lại, vẻ mặt hơi hụt hẫng.
Còn bên này, Thương Mai đi tới Trần phủ, vừa nhìn thấy Loan Loan, cô đã sợ hết hồn.
Mặc dù vết thương của nàng ấy không nghiêm trọng lắm, nhưng cả người lại rất gầy gò, khuôn mặt trái xoan cũng hốc hác đi nhiều, cằm thì nhọn hoắt, đôi mắt vốn to tròn thì giờ càng to đến mức dọa người.
Loan Loan vừa gặp cô đã ôm chầm lấy rồi khóc lớn: “Thương Mai, ta đã biết chuyện của Công chúa và đại ca Tiêu Kiêu rồi, giờ ta phải làm sao đây? Trong lòng ta rất khó chịu.”
Tiếng khóc của Loan Loan rất có sức lây lan, nàng ấy khóc rất tùy hứng, không hề có chút che giấu, làm Thương Mai cũng không kìm được mà khóc theo.
Trần thái quân ngồi bên cạnh hút điếu thuốc lào, ống tre chứa nước phát ra tiếng rít khẽ, vẻ mặt bà vừa phiền muộn lại vừa ưu tư.
Bà nhả làn khói ra, rồi lạnh lùng nói: “Cháu còn thương gì cho ai nữa? Nếu cháu vẫn không chịu thành thân, thì người chết là cháu đây, lần này cháu chỉ bị một chân, nhưng lần sau sẽ là đầu cháu đấy.”
Loan Loan nghe bà nói vậy thì càng ôm Thương Mai khóc to hơn.
Thương Mai quay đầu ra hiệu cho lão thái quân đừng nói nữa, rồi cô an ủi Loan Loan, khử trùng băng bó vết thương cho nàng ấy.
Vết thương của nàng ấy cũng không nghiêm trọng lắm, không ảnh hưởng tới xương, nhưng miệng vết thương lại rất lớn, chảy nhiều máu, băng bó cẩn thận, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không có gì đáng ngại nữa.
Xử lý xong vết thương, Thương Mai cho Loan Loan uống một viên an thần để nàng ấy ngủ một giấc.
Lão thái quân thấy nàng ấy đã ngủ rồi thì thở dài một hơi, nghiêm túc nhìn Thương Mai: “Vương phi, ngươi vẫn chưa thực hiện lời hứa ban đầu của mình.”
Thương Mai tự biết mình đuối lý: “Ta xin lỗi, ta thật sự không thể cưỡng ép chuyện này được, chuyện tình cảm, không có gì bên ngoài tác động được.”
“Lão thân rất thích thằng nhóc Tiêu Thác đó, nhưng hai đứa lại không có duyên với nhau, lão thân sẽ không cưỡng ép, ngươi giúp lão thân khuyên nha đầu này, để nó đồng ý với lão thân, mau chóng thành thân đi.”
Thương Mai nói: “Nhưng Loan Loan cũng rất cố chấp, nàng ấy từng nói với ta rằng, trong tim nàng ấy chỉ có mình Tiêu Thác, ngoài hắn ra nàng ấy sẽ không lấy ai khác.”
“Còn chuyện nào quan trọng hơn tính mạng của mình?” Lão thái quân nhíu mày nói: “Giờ không có tình cảm thì sau này vẫn có thể vun đắp được, chỉ cần vẫn sống.”
Thương Mai thở dài, khuyên nhủ: “Lão thái quân, thật ra, ta cảm thấy bà không nhất thiết phải tin vào những lời đó đâu, gì mà không thành thân sẽ chết chứ, chuyện này hoàn toàn vô căn cứ.”
Lão thái quân nhìn cô với ánh mắt sắc như dao: “Ngươi có tư cách gì mà nói câu này? Vô căn cứ? Chuyện của ngươi thì có căn cứ à? Tại sao chuyện của ngươi thì có căn cứ còn người khác thì không? Ngươi nói câu này mới hoàn toàn vô căn cứ đấy!”
Trong lòng Thương Mai khẽ run lên, cô ngẩng đầu nhìn lão thái quân, bà ấy đã biết những gì?
Lão thái quân đứng dậy, rồi phất tay: “Được rồi, lão thân chưa từng cầu xin người khác, giờ coi như ta xin ngươi, ngươi hãy khuyên nha đầu này giúp ta, con bé nhất định phải thành thân, lão thân đã lớn tuổi rồi, không thể chịu nổi đả kích người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu, không bằng lấy mạng lão già này cho rồi, dù gì ta cũng chán sống rồi.”
Thương Mai rất khó xử, nếu thằng nhóc Tiêu Thác kia có lòng, thì cô còn có thể cưỡng ép được, nhưng ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì?
Thương Mai tự cảm thấy mình có thể nhìn thấu tâm tư rất nhiều người, nhưng người ngốc như Tiêu Thác thì tâm tư lại quá đơn giản, làm cô không thể nhìn thấu được.
Cô thở dài nói: “Ta cũng không thể gọi Tĩnh Quốc Hầu tới ép hắn được. Thật ra chuyện hôn nhân đại sự không thể cưỡng ép được.”
Lão thái quân nghe vậy, thì ngẩng đầu lên nhìn cô, hình như trong lòng đã có chủ ý rồi.
Thương Mai nhìn bà, dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ bà thật sự muốn nhờ Tĩnh Quốc Hầu ép hắn ư? Dưa hái xanh sẽ không ngọt, nếu bà cứ ép buộc như vậy sẽ hại cả đời bọn họ đấy.”
Lão thái quân cộc cằn đáp: “Ta mặc kệ việc dưa có ngọt hay không? Chỉ cần có dưa là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.