Chương 517: Mai phi có vấn đề sao
Lục Nguyệt
08/04/2021
Lúc Nhu Dao tiến cung, Tôn Phương Nhi đã đi rồi, biết được là Hoàng đế dẫn nàng ta đi, Nhu Dao cười, ngẩng đầu nhìn Thương Mai, đáy mắt lại có chút bi thương: “Nếu như giữ nàng ta lại, có lẽ nàng ta sẽ trở về làm người tốt.”
Thương Mai không dám phán đoán, nàng từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên thái độ với Tôn Phương Nhi.
Tôn Phương Nhi thực sự là tốt hay xấu, nàng không biết, Tôn Phương Nhi vì sinh tồn, vì muốn sống tốt, nàng ta có thể chống lại nhưng không nên làm tổn thương người đối xử tốt với mình.
Thương Mai trước sau đều để ý chuyện nàng ta ra tay với mẫu thân của Nhu Dao.
Bởi vì, đối với việc này, cô không nhìn thấy Tôn Phương Nhi có nửa điểm biết ơn, một người thiếu đi lòng biết ơn mà lại nói người đó lương thiện thì sẽ không có ai tin.
Người càng lớn lên trong vỏ bọc lạnh lùng thì càng khát vọng ấm áp, khó có được một người tốt với mình thì sao có thể tổn thương được?
Không người nào biết số mệnh sau cùng của Tôn Phương Nhi là gì, có lẽ, bây giờ nàng ta không thể tự quyết định nữa, nhưng mà rất nhiều chuyện, tự nàng ta lựa chọn trước, nàng ta lựa chọn tổn thương người nhà họ Tôn, lựa chọn hạ cổ Mộ Dung Khanh, lựa chọn giết chết sư phụ mình, lựa chọn đi theo Nam Hoài vương cùng hắn tạo phản.
Mỗi người đều nên vì lựa chọn của mình mà trả giá.
Trước khi đi ra ngoài cửa, Thương Mai viết xuống phương thuốc, đưa cho Tráng Tráng: “Ngươi bảo ngự y dựa theo phương thuốc này bốc thuốc cho Hoàng thượng, đây là đơn mới, đơn trước đó uống lâu rồi sẽ có tính kháng dược, cho nên ta đổi toa thuốc mới.”
Thương Mai nói thêm vài vấn đề phải chủ ý khi uống thuốc, bảo Tráng Tráng nhớ kỹ rồi báo lại cho ngự y.
Trên đường tới chùa Trấn Quốc, Thương Mai ngồi trong xe ngựa vẫn sầu não ấm ức, lần này đi ra ngoài bởi vì không muốn phô trương, cho nên cô chỉ dẫn theo Đao lão đại, Tiểu Khuyên không tới, về phần Mai Phi cũng chỉ dẫn theo hai cung nữ và hai thị vệ.
Ra đến cửa cung, trên xe ngựa không thấy Tam hoàng tử, Thương Mai hỏi: “Tam hoàng tử đâu?”
Mai Phi nói Tam hoàng tử không khỏe nên không đi.
Thương Mai nghĩ Tam hoàng tử không đi càng tốt, miễn cho cậu gặp phải nguy hiểm.
Bởi vì cách ăn mặc khiêm tốn, cho nên đi trên đường cũng không có nhiều người ghé mắt qua, chỉ cho rằng phu nhân nhà phú hộ bình thường xuất hành.
Đi tới dưới núi của chùa Trấn Quốc thì nghỉ ngơi một chút, bởi vì xe ngựa không đi được đường núi cho nên chỉ đành đi bộ.
Chùa Trấn Quốc là một ngôi chùa có tiếng, khách hành hương rất nhiều, đương lên núi người tới kẻ lui không ít.
Thương Mai và Mai Phi đều mang theo chút lương khô tùy thân, ở dưới chân núi ăn qua loa một chút.
Tuyết hôm nay đã ngừng, nhưng đường trên núi vẫn trơn, đi lại hơi bất tiện.
Thương Mai thì không quan trọng, chỉ là cơ thể Mai Phi yếu đuối, bước đi tương đối chậm.
Thương Mai âm thầm lo lắng, nếu theo cước bộ của Mai Phi, sợ là đêm nay phải ở lại chùa Trấn Quốc.
Lúc chạng vạng tối, Hoàng thượng cho người đến truyền Thương Mai.
Tráng Tráng nhớ tới lời nhắn nhủ của Thương Mai về đơn thuốc, nhân tiện nói: “Vương Phi đi cùng với Mai Phi ra ngoài rồi, nàng để lại một đơn thuốc mới, bản cung đến Hi Vi Cung một chuyện, thông báo với ngự y một chút.”
Đi vào Hi Vi Cung, Tráng Tráng cũng phải ổn định lại tâm trạng một chút, rồi mới đi vào.
Hoàng đế thấy nàng ta tới, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn miễn cưỡng gạt ra nụ cười: “Tiểu cô cô cô tới rồi?”
Tráng Tráng khẽ nói: “Đúng vậy, Thương Mai trước khi xuất cung có để lại đơn thuốc, ta muốn nhân tiện tới thăm Hoàng thượng nên mới tự mình tới.
“Vương Phi ra ngoài? Đi đâu?” Hoàng đế thật ra cũng không muốn hỏi Thương Mai đi đâu, chỉ là hắn không biết nói gì.
“Cùng Mai Phi tới chùa Trấn Quốc.”
Hoàng đế nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Lúc này đi chùa Trấn Quốc làm gì?”
Tráng Tráng khẽ giật mình: “Hoàng Thượng không biết Mai Phi tới chùa Trấn Quốc sao?”
“Sao trẫm lại biết?” Hoàng đế nhìn nàng ta, ngồi thẳng người dậy: “Là Mai Phi nói với ngươi, trẫm cho nàng đến chùa Trấn Quốc?”
Tráng Tráng lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là thời điểm nàng ta xuất cung đã hỏi qua Hoàng Thượng.”
Tráng Tráng nói rõ ngọn nguồn, Mai Phi nói qua, Hoàng Thượng đồng ý để nàng ta xuất cung đi dâng hương, nhưng Hoàng thượng hiển nhiên không biết chuyện này, rốt cuộc là sao?
“Trẫm không để cho nàng ta đi.” Hoàng đế nói.
“Ừm.” Tráng Tráng quay người: “Ta đưa đơn thuốc cho ngự y, đây là đơn thuốc mới, Thương Mai nói có mấy lời cần bàn giao với ngự y.”
“Ừ, vậy đi đi.” Hoàng đế thấy Tráng Tráng rời đi mới thở dài một hơi.
Vì chuyện của nàng và Tiêu Kiêu, Hoàng đế vẫn cảm thấy thẹn với tiểu cô cô này, đối mặt cũng không dám nói chuyện.
Có một số chuyện, trên danh nghĩa đều là cây ngay không sợ chết đứng, nhưng khi đêm về, vẫn thấy không đành lòng.
Dặn dò ngự y theo lời nhắn của Thương Mai xong, Tráng Tráng liền vội vã rời đi.
Trở lại Huệ Khánh Cung, nàng phân phó Cầm Chi: “Lập tức gọi cho Dạ vương hoặc Lương vương, hoặc là Trần Thái Quân vào cung, ai có gọi người đó, còn nữa, lập tức phái ám vệ đến chùa Trấn Quốc, nhìn thấy Vương Phi thì mặc kệ nàng đang làm gì, cứ mang về trước rồi nói.”
Cầm Chi thấy chuyện khẩn cấp, cũng không hỏi vì sao mà lập tức đi ngay.
Sau khi Cầm Chi ra ngoài, Tráng Tráng gọi Quỳnh Hoa tới: “Đến Nhạc Thanh Cung hỏi một chút tình hình, xem Tam hoàng tử có ở đó không.”
Quỳnh Hoa đi ngay, không bao lâu sau trở về nói: “Tam hoàng tử ở trong Nhạc Thanh Cung, không đi dâng hương.”
Tráng Tráng trầm giọng nói: “Mai Phi có vấn đề.”
“Làm sao bây giờ? Hôm nay Vương Phi chỉ dẫn theo Đao lão đại đi cùng, ám vệ cũng không có theo.” Quỳnh Hoa vội vàng la lên.
“Trước đừng hoảng, bản cung đã để ám vệ đi rồi, hi vọng có thể kịp.”
“Nhưng giờ trời đã tối rồi.”
Tránh Tráng cũng có chút hoảng, Mai Phi có vấn đề gì? Nàng nghĩ mãi không ra, trước đó nghi ngờ bên người có nội ứng, nhưng mà, nội ứng này sẽ là Mai Phi ư?
Nàng ta không cần thiết phải làm như vậy, bây giờ lão Thất đều đứng về phía Tam hoàng tử, nàng ta không có lý do gì làm tổn thương Thương Mai.
Thương Mai bây giờ là chỗ dựa của nàng ta.
Chẳng lẽ là thụ ý của Hoàng thượng? Hoàng thượng muốn ra tay với Hạ Thương Mai?
Nhưng mà cũng sẽ không, bây giờ lão Thất đang ở trên chiến trường, Thương Mai mà xảy ra chuyện gì, nhất định là không giấu được, Hoàng đế không thể nào để lão Thất phân tâm vào lúc này được.
Quý thái phi? Mai Phi không thể nào là người của Quý thái phi được, Quý thái phi đã phái thích khách hàng thật giá thật chứ không phải hàng giả như Lão Cửu.
Lương thái phó? Càng không có khả năng, coi như Mai Phi trước kia có nghĩ tới đi nhờ vả Thái tử và Lương thái phó bảo vệ, nhưng hôm nay Lương thái phó đã mất đi lợi thế, Mai Phi sao còn làm việc cho Lương thái phó?
Chẳng lẽ là Nghi phi?
Bản thân Nghi Phi còn đang vào tình thế cấp bách, nào có nhàn rỗi đi đối phó với Hạ Thương Mai chứ?
Tráng Tráng nghĩ mãi không ra, lại không biết tình hình bây giờ của Thương Mai thế nào rồi, đúng là lo muốn chết.
Trần Thái Quân và Loan Loan là người đầu tiên vào cung, Dạ vương và Lương vương đều không có trong phủ, hai vị vương gia này đều dẫn người đi truy lùng Quý thái phi rồi.
“Công chúa, xảy ra chuyện gì vậy? Lão thần nghe Cầm Chi nói Vương phi xảy ra chuyện, có chuyện gì thế?” Lão thái quân vừa vào cửa liền hỏi.
Loan Loan cũng khẩn trương: “Đúng vậy, bây giờ còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Tráng Tráng trầm giọng nói: “Lão thái quân, trước chớ khẩn trương, tất cả đều chỉ là suy đoán của ta, hôm nay Thương Mai và Mai Phi xuất cũng đến chùa Trấn Quốc, Mai Phi nói là thụ ý của Hoàng thượng, nhưng ta đã đi gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng vốn không biết Mai Phi đến chùa Trấn Quốc, với cả, sở dĩ Thương Mai đi cùng Mai Phi đến chùa là vì Mai Phi nói sẽ dẫn Tam hoàng tử theo, nhưng mà Tam hoàng tử không đi, bây giờ vẫn đang ở trong Nhạc Thanh Cung.”
Thương Mai không dám phán đoán, nàng từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên thái độ với Tôn Phương Nhi.
Tôn Phương Nhi thực sự là tốt hay xấu, nàng không biết, Tôn Phương Nhi vì sinh tồn, vì muốn sống tốt, nàng ta có thể chống lại nhưng không nên làm tổn thương người đối xử tốt với mình.
Thương Mai trước sau đều để ý chuyện nàng ta ra tay với mẫu thân của Nhu Dao.
Bởi vì, đối với việc này, cô không nhìn thấy Tôn Phương Nhi có nửa điểm biết ơn, một người thiếu đi lòng biết ơn mà lại nói người đó lương thiện thì sẽ không có ai tin.
Người càng lớn lên trong vỏ bọc lạnh lùng thì càng khát vọng ấm áp, khó có được một người tốt với mình thì sao có thể tổn thương được?
Không người nào biết số mệnh sau cùng của Tôn Phương Nhi là gì, có lẽ, bây giờ nàng ta không thể tự quyết định nữa, nhưng mà rất nhiều chuyện, tự nàng ta lựa chọn trước, nàng ta lựa chọn tổn thương người nhà họ Tôn, lựa chọn hạ cổ Mộ Dung Khanh, lựa chọn giết chết sư phụ mình, lựa chọn đi theo Nam Hoài vương cùng hắn tạo phản.
Mỗi người đều nên vì lựa chọn của mình mà trả giá.
Trước khi đi ra ngoài cửa, Thương Mai viết xuống phương thuốc, đưa cho Tráng Tráng: “Ngươi bảo ngự y dựa theo phương thuốc này bốc thuốc cho Hoàng thượng, đây là đơn mới, đơn trước đó uống lâu rồi sẽ có tính kháng dược, cho nên ta đổi toa thuốc mới.”
Thương Mai nói thêm vài vấn đề phải chủ ý khi uống thuốc, bảo Tráng Tráng nhớ kỹ rồi báo lại cho ngự y.
Trên đường tới chùa Trấn Quốc, Thương Mai ngồi trong xe ngựa vẫn sầu não ấm ức, lần này đi ra ngoài bởi vì không muốn phô trương, cho nên cô chỉ dẫn theo Đao lão đại, Tiểu Khuyên không tới, về phần Mai Phi cũng chỉ dẫn theo hai cung nữ và hai thị vệ.
Ra đến cửa cung, trên xe ngựa không thấy Tam hoàng tử, Thương Mai hỏi: “Tam hoàng tử đâu?”
Mai Phi nói Tam hoàng tử không khỏe nên không đi.
Thương Mai nghĩ Tam hoàng tử không đi càng tốt, miễn cho cậu gặp phải nguy hiểm.
Bởi vì cách ăn mặc khiêm tốn, cho nên đi trên đường cũng không có nhiều người ghé mắt qua, chỉ cho rằng phu nhân nhà phú hộ bình thường xuất hành.
Đi tới dưới núi của chùa Trấn Quốc thì nghỉ ngơi một chút, bởi vì xe ngựa không đi được đường núi cho nên chỉ đành đi bộ.
Chùa Trấn Quốc là một ngôi chùa có tiếng, khách hành hương rất nhiều, đương lên núi người tới kẻ lui không ít.
Thương Mai và Mai Phi đều mang theo chút lương khô tùy thân, ở dưới chân núi ăn qua loa một chút.
Tuyết hôm nay đã ngừng, nhưng đường trên núi vẫn trơn, đi lại hơi bất tiện.
Thương Mai thì không quan trọng, chỉ là cơ thể Mai Phi yếu đuối, bước đi tương đối chậm.
Thương Mai âm thầm lo lắng, nếu theo cước bộ của Mai Phi, sợ là đêm nay phải ở lại chùa Trấn Quốc.
Lúc chạng vạng tối, Hoàng thượng cho người đến truyền Thương Mai.
Tráng Tráng nhớ tới lời nhắn nhủ của Thương Mai về đơn thuốc, nhân tiện nói: “Vương Phi đi cùng với Mai Phi ra ngoài rồi, nàng để lại một đơn thuốc mới, bản cung đến Hi Vi Cung một chuyện, thông báo với ngự y một chút.”
Đi vào Hi Vi Cung, Tráng Tráng cũng phải ổn định lại tâm trạng một chút, rồi mới đi vào.
Hoàng đế thấy nàng ta tới, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn miễn cưỡng gạt ra nụ cười: “Tiểu cô cô cô tới rồi?”
Tráng Tráng khẽ nói: “Đúng vậy, Thương Mai trước khi xuất cung có để lại đơn thuốc, ta muốn nhân tiện tới thăm Hoàng thượng nên mới tự mình tới.
“Vương Phi ra ngoài? Đi đâu?” Hoàng đế thật ra cũng không muốn hỏi Thương Mai đi đâu, chỉ là hắn không biết nói gì.
“Cùng Mai Phi tới chùa Trấn Quốc.”
Hoàng đế nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Lúc này đi chùa Trấn Quốc làm gì?”
Tráng Tráng khẽ giật mình: “Hoàng Thượng không biết Mai Phi tới chùa Trấn Quốc sao?”
“Sao trẫm lại biết?” Hoàng đế nhìn nàng ta, ngồi thẳng người dậy: “Là Mai Phi nói với ngươi, trẫm cho nàng đến chùa Trấn Quốc?”
Tráng Tráng lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là thời điểm nàng ta xuất cung đã hỏi qua Hoàng Thượng.”
Tráng Tráng nói rõ ngọn nguồn, Mai Phi nói qua, Hoàng Thượng đồng ý để nàng ta xuất cung đi dâng hương, nhưng Hoàng thượng hiển nhiên không biết chuyện này, rốt cuộc là sao?
“Trẫm không để cho nàng ta đi.” Hoàng đế nói.
“Ừm.” Tráng Tráng quay người: “Ta đưa đơn thuốc cho ngự y, đây là đơn thuốc mới, Thương Mai nói có mấy lời cần bàn giao với ngự y.”
“Ừ, vậy đi đi.” Hoàng đế thấy Tráng Tráng rời đi mới thở dài một hơi.
Vì chuyện của nàng và Tiêu Kiêu, Hoàng đế vẫn cảm thấy thẹn với tiểu cô cô này, đối mặt cũng không dám nói chuyện.
Có một số chuyện, trên danh nghĩa đều là cây ngay không sợ chết đứng, nhưng khi đêm về, vẫn thấy không đành lòng.
Dặn dò ngự y theo lời nhắn của Thương Mai xong, Tráng Tráng liền vội vã rời đi.
Trở lại Huệ Khánh Cung, nàng phân phó Cầm Chi: “Lập tức gọi cho Dạ vương hoặc Lương vương, hoặc là Trần Thái Quân vào cung, ai có gọi người đó, còn nữa, lập tức phái ám vệ đến chùa Trấn Quốc, nhìn thấy Vương Phi thì mặc kệ nàng đang làm gì, cứ mang về trước rồi nói.”
Cầm Chi thấy chuyện khẩn cấp, cũng không hỏi vì sao mà lập tức đi ngay.
Sau khi Cầm Chi ra ngoài, Tráng Tráng gọi Quỳnh Hoa tới: “Đến Nhạc Thanh Cung hỏi một chút tình hình, xem Tam hoàng tử có ở đó không.”
Quỳnh Hoa đi ngay, không bao lâu sau trở về nói: “Tam hoàng tử ở trong Nhạc Thanh Cung, không đi dâng hương.”
Tráng Tráng trầm giọng nói: “Mai Phi có vấn đề.”
“Làm sao bây giờ? Hôm nay Vương Phi chỉ dẫn theo Đao lão đại đi cùng, ám vệ cũng không có theo.” Quỳnh Hoa vội vàng la lên.
“Trước đừng hoảng, bản cung đã để ám vệ đi rồi, hi vọng có thể kịp.”
“Nhưng giờ trời đã tối rồi.”
Tránh Tráng cũng có chút hoảng, Mai Phi có vấn đề gì? Nàng nghĩ mãi không ra, trước đó nghi ngờ bên người có nội ứng, nhưng mà, nội ứng này sẽ là Mai Phi ư?
Nàng ta không cần thiết phải làm như vậy, bây giờ lão Thất đều đứng về phía Tam hoàng tử, nàng ta không có lý do gì làm tổn thương Thương Mai.
Thương Mai bây giờ là chỗ dựa của nàng ta.
Chẳng lẽ là thụ ý của Hoàng thượng? Hoàng thượng muốn ra tay với Hạ Thương Mai?
Nhưng mà cũng sẽ không, bây giờ lão Thất đang ở trên chiến trường, Thương Mai mà xảy ra chuyện gì, nhất định là không giấu được, Hoàng đế không thể nào để lão Thất phân tâm vào lúc này được.
Quý thái phi? Mai Phi không thể nào là người của Quý thái phi được, Quý thái phi đã phái thích khách hàng thật giá thật chứ không phải hàng giả như Lão Cửu.
Lương thái phó? Càng không có khả năng, coi như Mai Phi trước kia có nghĩ tới đi nhờ vả Thái tử và Lương thái phó bảo vệ, nhưng hôm nay Lương thái phó đã mất đi lợi thế, Mai Phi sao còn làm việc cho Lương thái phó?
Chẳng lẽ là Nghi phi?
Bản thân Nghi Phi còn đang vào tình thế cấp bách, nào có nhàn rỗi đi đối phó với Hạ Thương Mai chứ?
Tráng Tráng nghĩ mãi không ra, lại không biết tình hình bây giờ của Thương Mai thế nào rồi, đúng là lo muốn chết.
Trần Thái Quân và Loan Loan là người đầu tiên vào cung, Dạ vương và Lương vương đều không có trong phủ, hai vị vương gia này đều dẫn người đi truy lùng Quý thái phi rồi.
“Công chúa, xảy ra chuyện gì vậy? Lão thần nghe Cầm Chi nói Vương phi xảy ra chuyện, có chuyện gì thế?” Lão thái quân vừa vào cửa liền hỏi.
Loan Loan cũng khẩn trương: “Đúng vậy, bây giờ còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Tráng Tráng trầm giọng nói: “Lão thái quân, trước chớ khẩn trương, tất cả đều chỉ là suy đoán của ta, hôm nay Thương Mai và Mai Phi xuất cũng đến chùa Trấn Quốc, Mai Phi nói là thụ ý của Hoàng thượng, nhưng ta đã đi gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng vốn không biết Mai Phi đến chùa Trấn Quốc, với cả, sở dĩ Thương Mai đi cùng Mai Phi đến chùa là vì Mai Phi nói sẽ dẫn Tam hoàng tử theo, nhưng mà Tam hoàng tử không đi, bây giờ vẫn đang ở trong Nhạc Thanh Cung.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.