Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 542: Ngươi bằng lòng đi không?

Lục Nguyệt

13/04/2021

Đường báo từ biên giới đưa tới, đường báo nói, Tiêu Kiêu lao tới chiến trường, Mộ Dung Khanh bị thương, tất cả việc quân tạm thời giao cho Tiêu Kiêu.

Tiêu Kiêu đi chiến trường rồi, điều đó khiến Hoàng đế vừa yên tâm vừa không yên tâm.

Tiêu Kiêu là danh tướng Đại Chu, kinh nghiệm xuất chiến của hắn phong phú, làm người bình tĩnh, tâm tư kín đáo, bày mưu nghĩ kế, có tất cả phẩm chất đặc trưng của danh tướng.

Không yên lòng ở chỗ, lần này, Tiêu hầu gia mang binh, Tiêu Kiêu mang binh, nhà họ Tiêu lần nữa danh tiếng nổi bật.

Hắn không tin nhà họ Tiêu sẽ tạo phản, nhưng mà nhà họ Tiêu có năng lực tạo phản, Tiêu Kiêu lại hành xử theo cảm tính, khó tránh khỏi sẽ không bị người lợi dụng.

Đọc FULL bộ truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ.

Đây là lo lắng của Hoàng đế.

Hoàng đế dã tâm bừng bừng lập kế hoạch tất cả, nhưng hắn cũng không biết, tất cả những gì hắn làm lúc này, sau này nhìn vào sẽ buồn cười cỡ nào.

Bởi vì, tất cả những điều này không thể được thực hiện, nhưng mà hắn giày vò như thế, đạt được lợi ích duy nhất chính là Nam Hoài vương.

Hoàng đế vẫn cảm thấy mình là Hoàng đế hiểu biết, hắn biết Nam Hoài vương có lòng khác, nhưng hắn cho rằng hắn thân là đế vương, có thể khống chế Nam Hoài vương.

Nam Hoài vương ở bên cạnh hắn vội vã quật khởi, trước đó, kế hoạch luân phiên bị đả kích, đã khiến Nam Hoài vương đánh mất năng lực mưu phản, chỉ có thể là kéo dài hơi tàn.

Nhưng mà bây giờ, hắn đã nhặt lại huy hoàng của ngày xưa.

Hoàng đế đề bạt hắn, cũng không có nghĩa là tín nhiệm, hắn bố trí lượng lớn người bên cạnh Nam Hoài vương, dùng để giám thị khống chế Nam Hoài vương.

Nhưng mà, Nam Hoài vương làm sao có thể để những người này biết hành động thực sự của mình? Cho nên, tất cả tin tức mà những người này báo về đều là giả.

Mục đích đề bạt Nam Hoài vương là gì? Đương nhiên là chuẩn bị cho Mộ Dung Khanh.

Hắn cũng không phải không tin Mộ Dung Khanh, nhưng chiến sự lần này, nếu Mộ Dung Khanh thắng trận về triều, chính là công thần Đại Chu, công cao có thể trấn chủ. Hắn vị hoàng đế kiêm anh cả này chỉ có thể ngợi khen, ban thưởng, không thể chèn ép anh em vừa lập chiến công, chuyện này phải do Nam Hoài vương hoàn thành.

Trước kia, hắn tin tưởng Mộ Dung Khanh, nhưng bây giờ hắn cho rằng Mộ Dung Khanh đã hưởng qua mùi vị của Hoàng đế, hắn đã từng nắm giữ toàn bộ giang sơn Đại Chu, cái gọi là thỉnh thần dễ dàng tiễn thần khó. Nếu Nhiếp Chính vương và nhà họ Tiêu liên hợp thì ngôi hoàng đế này của hắn cũng chấm dứt.

Bây giờ, điều mà Hoàng đế lo nhất chính là chiến sự.

Hắn cảm thấy chắc chắn trận này phải đánh, không thể tránh được, cho nên, chưa từng nghĩ sẽ không đánh, không đánh, vẫn luôn có kẻ địch bên ngoài quấy nhiễu, điều đó sẽ tổn hại tôn nghiêm của Đại Chu, làm thương vong bách tính Đại Chu.

Nhìn từ góc độ đó, Hoàng đế vẫn lấy đại cục làm trọng, với bách tính thì hắn vẫn là minh quân.



Bởi vậy, sau khi nhận được quốc thư Kỳ vương gia tự mình đưa tới, hắn hết sức vui mừng.

Bởi vì, nếu như trận chiến này đánh không thành, Mộ Dung Khanh sẽ không trở thành công thần Đại Chu.

Hoàng đế không phải người ngang ngược, hắn sẽ không nghĩ tới thông qua chiến tranh thu hoạch cái gì, bởi vì, hắn biết chiến tranh tàn khốc, sẽ dẫn đến trăm họ lầm than.

Hắn lập tức triệu tập triều thần thảo luận.

Âm thanh triều thần có phản đối, có đồng ý, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, toàn bộ triều đình, vô cùng náo nhiệt.

Dù triều thần có ý kiến gì cũng không sao, Hoàng đế không hề quan tâm, bởi vì hắn đã sớm có quyết định, hắn triệu tập triều thần thảo luận, chẳng qua là hi vọng tất cả mọi người ủng hộ quyết định hắn.

Mà không hề nghi ngờ, sau khi hắn nói ra thánh ý của mình, lập tức không ai có ý kiến khác, chỉ tuân theo ý hắn.

Hắn hạ chỉ bảo Lộ công công, truyền Thương Mai vào cung.

Lần này, Mộ Dung Khanh lấy thân phận A Xuẩn, đi theo Thương Mai vào cung.

Bởi vì dịch dung xuất sắc, nên hoàng thượng không hề chú ý.

Hoàng đế tiếp kiến Thương Mai ở ngự thư phòng.

"Thương Mai tham kiến Hoàng Thượng!" Cô đi vào, Mộ Dung Khanh đứng ở ngoài ngự thư phòng.

Hoàng đế mỉm cười nhìn cô: "Bình thân, ngồi."

"Tạ Hoàng Thượng!" Thương Mai biết rất rõ ý đồ của Hoàng đế khi truyền mình vào cung hôm nay, nhưng cô rất bình tĩnh.

"Sau khi mẫu thân ngươi vào cung, trẫm vốn nghĩ nàng trong cung thì người làm con gái như ngươi sẽ thường xuyên vào cung thăm nàng, nhưng trẫm không hề gặp ngươi tiến vào." Hoàng đế bắt đầu hàn huyên.

Thương Mai mỉm cười nói: "Mẫu thân vào cung dạy bảo các công chúa và hoàng tử vẽ tranh, Thương Mai sao có thể cứ tiến đến quấy rầy? Nếu dạy không tốt, chẳng phải Hoàng Thượng sẽ trách cứ Thương Mai sao?"

"Ha ha ha!" Hoàng đế bật cười: "Ngươi rất nhanh mồm nhanh miệng, thỉnh thoảng thật khiến người ta vừa yêu vừa hận."

"Hoàng Thượng quá khen rồi." Thương Mai cũng cười cười, trong lòng lại cảm thấy dạng hàn huyên này quá mức lúng túng, nên đi thẳng vào chủ đề.

Rõ ràng, Hoàng đế không tính tiến vào chủ đề nhanh như vậy, hỏi thăm cô: "Đúng rồi, lão Thất có thư cho ngươi không?"

"Không có." Thương Mai lắc đầu.



"Tên nhóc này, trong đường báo cũng chưa bao giờ đưa tin cho ngươi, trẫm tưởng hắn sẽ tự mình đưa tin cho ngươi."

"Có lẽ Vương gia bận nhiều việc bày binh bố trận, không rảnh rỗi viết thư cho ta?" Bởi vì bây giờ Mộ Dung Khanh đang ở kinh thành, cho nên, đầu óc Thương Mai không khỏi linh hoạt.

"Ừm, thật sao?" Hoàng đế nhìn cô, ánh mắt rất sắc bén, vẻ mặt hoàn toàn không giống nói chuyện phiếm vừa nãy.

Thương Mai bị hắn nhìn chằm chằm đến mức có chút run rẩy: "Hoàng Thượng, không biết hôm nay Hoàng Thượng truyền Thương Mai vào cung là có chuyện gì?"

Vẻ mặt Hoàng đế trở lại bình thường, nói: "Là thế này, Kỳ vương gia của Bắc Mạc đưa quốc thư tới, Bắc Mạc thiên tai dẫn đến ôn dịch hoành hành, đã chết mấy chục nghìn người, Bắc Mạc cầu xin cứu viện của Đại Chu ta, hi vọng ngươi có thể dẫn người đi chữa trị ôn dịch, ngươi có ý gì?"

Thương Mai dè dặt hỏi: "Vậy hoàng thượng là có ý gì?"

"Trẫm truyền ngươi vào cung, chính là hỏi ngươi, ngươi bằng lòng đi không?"

Thương Mai hơi khó khăn một chút: "Nhưng bây giờ Bắc Mạc và Đại Chu ta đang đánh trận, ta đi Bắc Mạc, thích hợp sao? Làm sao bảo đảm an toàn cho chúng ta chứ?"

"Lợi ích của chuyện này là chiến sự sẽ tạm thời đình chỉ, nếu ngươi có thể chữa trị ôn dịch của Bắc Mạc thì Bắc Mạc sẵn lòng hứa hẹn vĩnh viễn không dấy binh xâm phạm."

"Hứa hẹn?" Thương Mai khẽ cười: "Nhưng không phải Bắc Mạc và Đại Chu ta có thỏa thuận hòa bình sao? Rõ ràng, bọn họ không hề tuân thủ. Hoàng Thượng cho rằng, chỉ dựa vào lời hứa của bọn họ thì có thể tin tưởng sao?"

Hoàng đế nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lại sắc bén như vừa nãy.

Thương Mai ý thức được mình nói sai rồi, chuyện giữa Bắc Mạc và Đại Chu thuộc về chính sự, cô không thể xen vào thậm chí không thể phát biểu ý kiến của mình.

"Thương Mai chẳng qua cảm thấy, lần này Bắc Mạc khiêu khích, mệt mỏi vương gia phải xuất chinh, tất nhiên Thương Mai không cảm thấy cao hứng." Thương Mai ra vẻ giận dữ nói, để Hoàng đế cảm thấy vừa rồi cô nghị luận chuyện Bắc Mạc và Đại Chu là bởi vì bất mãn phu quân xuất chinh.

Mặc dù bất mãn phu quân xuất chinh Hoàng đế cũng sẽ không cao hứng, nhưng dù sao cũng tốt hơn trước mặt Hoàng đế nói xằng chuyện triều chính.

"Ừm…" Hoàng đế hờ hững lên tiếng, sắc mặt đã có chút không vui: "Bắc Mạc thực hiện lời hứa của mình như thế nào, đây không phải chuyện ngươi cần quan tâm, trẫm chỉ hỏi ngươi, ngươi có đi hay là không?"

Thương Mai đành phải nói: "Nếu Hoàng Thượng ý chỉ yêu cầu Thương Mai đi, tất nhiên Thương Mai đi."

Dường như Hoàng rất hài lòng đối với đáp án này, mới trưng ra vẻ mặt ôn hòa nói: "Ngươi yên tâm, trẫm sẽ phái người bảo vệ ngươi, ngươi ở Bắc Mạc sẽ không bị tổn thương."

Thương Mai tỏ vẻ nghe theo sắp xếp: "Vâng, Thương Mai cẩn tuân ý chỉ Hoàng Thượng."

Hoàng đế nói: "Việc này, trẫm sẽ thông báo cho lão Thất, ngươi cứ an tâm đi thôi. Việc này nếu ngươi làm tốt, chiến sự đình chỉ, lão Thất cũng có thể trở về."

Thương Mai biết chuyện phía sau lão Thất sẽ tự mình xử lý, cho nên cô không tiện nhiều lời, nói: "Vâng, kia Thương Mai cáo lui."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook