Chương 631: Tâm sự của tô thanh
Lục Nguyệt
01/05/2021
Trên đường đi, tâm trạng của mọi người vừa nặng nề vừa vui mừng.
Nặng nề là bởi vì Nhu Dao, vui mừng là bởi vì sắp được về nhà.
Từ nay về sau chuyện của Bắc Mạc đã không còn liên quan gì đến bọn họ nữa rồi.
Ít nhất là trước mắt tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, dù sao thì hòa bình mong ước đã trở lại, cuối cùng con dân của Đại Chu đã có một cuộc sống yên bình.
Chiến tranh liên miên đem đến muôn vạn đau đớn cho bách tính là thứ không có cách nào đoán trước được.
Trong khoảnh khắc mà Bắc Mạc lui bình, Tiêu Kiêu cũng đã bắt đầu khởi hành hồi triều.
Một đường chỉnh đốn quân vụ thật sự rất bận rộn, chắc có lẽ là ít nhất nửa tháng mới có thể đến kinh thành.
Cho nên Mộ Dung Khanh đã sai người đến đưa tin tức tốt cho Tiêu Kiêu, trở về với Nghiêm Vinh trước.
Trên đường hồi kinh, Tô Thanh vẫn luôn rất vui vẻ, vừa nói vừa cười, cười nói không ngớt.
Buổi tối trước một ngày sắp đến kinh thành, bọn họ ngủ lại ở dịch quán, Mộ Dung Khanh thấy mấy ngày nay mọi người đi đường quả thật mệt mỏi rồi, hắn cho người chuẩn bị rượu ngon và thức ăn ngon đem qua cho Tiểu Khuyên và ma ma ăn trước khi đi ngủ, mấy người bọn họ ở lại trong khách sạn uống rượu.
Lúc uống rượu, bấy giờ Mộ Dung Khanh mới tiết lộ hóa ra là hắn đã từng gặp Trấn Quốc Vương gia một lần rồi.
Lúc ấy vương gia của Bắc Mạc bị đánh vào trong tử lao, bởi vì mưu phản là tội lớn, hắn ta chết là cái chắc nhưng mà Tần đế trở về cũng không xử lý một nhóm quan viên thông đồng với hắn ta.
Tần đế muốn xây dựng uy tín, đương nhiên là phải thanh tẩy một lần, mọi người đều biết Trấn Quốc Vương gia và tiên đế vô cùng thân thiết với nhau, quan viên lui tới với họ cũng nhận được sự ưu ái của tiên đế.
Bắt được một nhóm người này thật ra cũng giống như bắt được những đại thân tâm phúc của tiên đế.
Trấn Quốc Vương gia là một "hán tử" nhanh nhẹn, nhìn thấy Mộ Dung Khanh, hắn ta không nói hai lời liên quỳ xuống đất rồi dập đầu.
Vì mạng sống, dập đầu thì tính là cái gì cơ chứ, hắn ta cung cấp cho Mộ Dung Khanh một số tin tức, sau đó hi vọng là Mộ Dung Khanh có thể cứu hắn ta ra ngoài. Hắn ta chỉ cầu xin mình còn sống, cho dù sau này mai danh ẩn tích cũng được.
“Ông ta đã nói gì với người?” Thương Mai tò mò hỏi, đối với con người của Trấn Quốc Vương gia không có gì là có thể sụp đổ, Trấn Quốc Vương gia chỉ là... nhưng mà cũng rất thức thời, có thể còn sống, tại sao phải cứ ngẩng đầu lên mà kiêu ngạo cơ chứ?
Người hiểu được cách cúi đầu mới có thể sống được lâu dài.
“Hóa ra là Sở Kính và Tào Hậu đã sớm phá gian tế vào Đại Chu, có một phần trong đó đóng trong quân Bắc Đại doanh của chúng ta.”
“Hả?” Tiêu Thác giận dữ: “Vậy coi như ông ta chết nhanh hơn đó, nếu không thì chúng ta chắc chắn sẽ giết chết ông ta.”
“Mọi người đã nhìn thấy thi thể của Sở Kính chưa?” Mộ Dung Khanh bỗng nhiên lại hỏi như vậy.
Mọi người cùng nhau kinh hãi: “Cái gì?”
Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: “Đây chính là tin tức thứ hai của Trấn Quốc Vương gia cho bổn vương, Sở Kính đã lẩn trốn đi từ lâu rồi, lúc bày binh bố trận ở Tần Châu, hắn ta đã đi, người chết cũng chỉ là thế thân của hắn ta mà thôi.”
“Chuyện này sao có thể được chứ?” Thương Mai lắc đầu, suy nghĩ cẩn thận lại mà thấy sợ: “Nếu như hắn ta sớm biết sẽ bức thoái vị, tại sao lại không chuẩn bị từ sớm mà lại muốn tự mình đào tẩu?”
“Hắn ta có thể chuẩn bị được cái gì cơ chứ? Bảy vạn binh mã ở kinh đô đều là người của Tần Châu, nếu như Tần Châu đã ra lệnh cho đại quân Bắc Mạc khởi hành hồi triều, lúc đó hắn ta mới đi thì có đi được không?” Mộ Dung Khanh thản nhiên nói.
“Vậy hắn ta đã sớm biết có hậu quả này rồi, tại sao lại phải hung ác hạ sát nạn dân?” Loan Loan không hiểu.
“Trấn Quốc Vương gia nói là trước đó Sở Kính cũng sẽ không nghĩ tới Tần Châu sẽ phản bội hắn ta, cho nên đối với Tần Châu gần như là không có phòng bị gì hết, những năm gần đây quyền lực giao cho Tần Châu cũng rất lớn. Thẳng cho đến khi lần trước Tần Châu bởi vì chuyện của vùng tai nạn cho nên chất vấn, hắn ta mới cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà khi đó Tần lão tướng quân vẫn còn đang đứng ở phía bên này, với lại Tần lão tướng quân vẫn luôn có thể khống chế Tần Châu, bởi vậy hắn ta mới quyết định nhanh chóng chặt đứt mớ hỗn độn, xử trí chuyện nạn dân để Tần Châu lập tức trở lại biên cương để tấn công Đại Chu. Trong quân đội hắn ta cũng đã có chỗ mai phục, chỉ cần Tần Châu chiến thắng thì có thể âm thầm giết chết nàng ta, như thế này hắn ta đã có thể trở thành bá chủ, lại không bị Tần Châu cản tay. Giết chết nạn dân là quyết định bất đắc dĩ của hắn ta, bởi vì nếu như nạn dân không chết, tin tức bị tuôn ra ngoài thì bách tính sẽ bạo động, hắn ta cũng không đủ lương thực và y dược để cung cấp cho khu gặp nạn ở biên cương, hắn ta cũng chỉ có thể đưa ra quyết định giữ hay là bỏ.”
Thương Mai lâm bâm bổ sung thêm: “Chỉ là hắn ta không ngờ đến hành động lần này của hắn ta đã hoàn toàn chọc giận Tần
Châu rồi, khi hắn ta biết Tần Châu bắt đầu điêu binh, hắn ta biết rằng đại thế đã mất rồi.”
“Không sai, hắn ta chạy trốn còn có một chút hy vọng sống sót.”
“Vì muốn sống?” Tô Thanh lắc đầu: “Chỉ sợ là không phải, chắc là Tần đế đã biết rồi, đây chẳng qua là thế thân mà thôi, Trấn
Quốc Vương gia đã có thể nói với vương gia chắc hẳn cũng sẽ nói với Tần đế.”
“Ông ta sẽ không nói đâu, trước đó Trấn Quốc Vương gia đối xử với Tần đế rất lạnh nhạt, Tần đế hận ông ta muốn chết đi được, đại khái là trong lòng của Trấn Quốc Vương gia cũng đã hiểu cho nên mới tìm tới bổn vương.”
Mộ Dung Khanh tiếp tục nói: “Trấn Quốc Vương gia nói là Bắc Mạc ở nam quận Đông Hải là biên giới của Lạc Thân Vương Bắc Mạc, Lạc Thân Vương bởi vì muốn trấn thủ nam quận cho nên chống lại sự xâm lược của Đại Nguyệt, cho nên trong tay có mười lăm vạn binh mã, mối quan hệ của Lạc Thân Vương và Sở Kính rất tốt, bởi vậy hắn ta sẽ không chạy khỏi nam quận đâu.”
Tô Thanh nói: “Lạc Thân Vương biết tính của hắn ta, rất am hiểu thủy chiến, nghe nói là vũ khí tăng lương, cộng thêm nam quận vốn là một mảnh đất giàu có, lương thảo dồi dào, nếu như hắn ta thật sự muốn giết kinh thành thì đợi một thời gian nữa chắc chắn là Tiêu Thác lạnh lùng thốt lên: “Hắn ta nghĩ cũng hay qua đó chứ, thanh danh của hắn ta đều đã xấu hết rồi, bách tính sẽ không ủng hộ hắn ta.”
“Đừng quên thái tử vẫn còn chưa chết, cũng không biết có phải là thiên ý hay không, Kỳ Vương vì giáo huấn thái tử đã kêu hắn ta đến Đông Hải tìm trân châu, còn cho người đánh gãy chân của hắn ta. Thái tử nay đã vào sở gia từ đường, cho có tên hắn ta là người kế vị danh chính ngôn thuận, nếu như giết người hồi kinh với danh nghĩa của hắn ta, Tần đế đã danh bất chính ngôn bất thuận.”
Đám người nghe thấy lời ấy, nhất thời đêu ngơ ngác.
Tô Thanh nhìn Thương Mai, nhỏ giọng nói: “Vậy xem ra Sở Kính chính là một người có tâm cơ cực sâu và dã tâm cực lớn, nhưng mà tuyệt đối đừng cho hắn ta biết ở trong lòng của Tần Châu... nếu không thì chắc chắn suy nghĩ hết biện pháp để lấy người tới cản tay Tần Châu.”
Trên mặt của Thương Mai nóng lên, ngay cả Tô Thanh cũng biết chuyện này? Thật là...
Ngược lại là Loan Loan loại mờ mịt nhìn Tô Thanh: “Dùng Thương Mai để uy hiếp Tần Châu hả? Tần Châu cũng đâu phải là ngốc đâu, nàng ta với Thương Mai cũng chỉ là quen biết với nhau thôi, sao có thể ngoan ngoãn nghe theo lời sắp xếp của hắn ta?”
“Nha đầu này, cho dù ngươi đã lập gia đình rồi nhưng mà vẫn là một kẻ hồ đồ.” Tô Thanh nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Loan Loan ghét nhất là người nào mà nói chuyện không rõ ràng: “Hồ đồ cái gì chứ, ngươi thì biết rõ lắm à, ngươi cũng không phải là con mọt sách, tại sao mà cứ luôn nói quanh co lòng vòng, thật là đáng ghét, ba cây gậy không thể làm nên chuyện gì lớn.”
Linh Lợi bật cười một tiếng: “Cũng có hình tượng quá.”
Nói đến chính sự liên nhìn thấy Tô Thanh uống hết chén này tới chén khác, uống một hồi trên gương mặt anh tuấn trắng nõn lại đỏ ửng lên, ánh mắt mê ly.
Tiêu Thác nói: “Hóa ra là rượu này không tốn bạc của ngươi đúng không hả, nhưng mà uống như vậy người ta hết rượu còn ngươi sẽ hết mạng đó, có biết suy nghĩ hay không vậy hả?”
Tô Thanh đưa tay xoa xoa lên mặt của hắn một chút: “Có đôi khi mạng sống còn không đáng tiên với rượu nữa.”
“Ăn nói tào lao!” Tiêu Thác là một người thẳng tính, biết trong lòng của hắn ta không vui: “Nếu trong lòng của ngươi không yên lòng về Nhu Dao thì ở lại Bắc Mạc đi tìm đi, tội gì phải làm cho lòng mình khó chịu?”
Tô Thanh cầm theo bâu rượu: “Không nói chuyện với cái loại người vũ phu như ngươi nữa, không thú vị gì hết.”
Nói xong, loạng chà loạng choạng bước ra ngoài.
Nặng nề là bởi vì Nhu Dao, vui mừng là bởi vì sắp được về nhà.
Từ nay về sau chuyện của Bắc Mạc đã không còn liên quan gì đến bọn họ nữa rồi.
Ít nhất là trước mắt tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, dù sao thì hòa bình mong ước đã trở lại, cuối cùng con dân của Đại Chu đã có một cuộc sống yên bình.
Chiến tranh liên miên đem đến muôn vạn đau đớn cho bách tính là thứ không có cách nào đoán trước được.
Trong khoảnh khắc mà Bắc Mạc lui bình, Tiêu Kiêu cũng đã bắt đầu khởi hành hồi triều.
Một đường chỉnh đốn quân vụ thật sự rất bận rộn, chắc có lẽ là ít nhất nửa tháng mới có thể đến kinh thành.
Cho nên Mộ Dung Khanh đã sai người đến đưa tin tức tốt cho Tiêu Kiêu, trở về với Nghiêm Vinh trước.
Trên đường hồi kinh, Tô Thanh vẫn luôn rất vui vẻ, vừa nói vừa cười, cười nói không ngớt.
Buổi tối trước một ngày sắp đến kinh thành, bọn họ ngủ lại ở dịch quán, Mộ Dung Khanh thấy mấy ngày nay mọi người đi đường quả thật mệt mỏi rồi, hắn cho người chuẩn bị rượu ngon và thức ăn ngon đem qua cho Tiểu Khuyên và ma ma ăn trước khi đi ngủ, mấy người bọn họ ở lại trong khách sạn uống rượu.
Lúc uống rượu, bấy giờ Mộ Dung Khanh mới tiết lộ hóa ra là hắn đã từng gặp Trấn Quốc Vương gia một lần rồi.
Lúc ấy vương gia của Bắc Mạc bị đánh vào trong tử lao, bởi vì mưu phản là tội lớn, hắn ta chết là cái chắc nhưng mà Tần đế trở về cũng không xử lý một nhóm quan viên thông đồng với hắn ta.
Tần đế muốn xây dựng uy tín, đương nhiên là phải thanh tẩy một lần, mọi người đều biết Trấn Quốc Vương gia và tiên đế vô cùng thân thiết với nhau, quan viên lui tới với họ cũng nhận được sự ưu ái của tiên đế.
Bắt được một nhóm người này thật ra cũng giống như bắt được những đại thân tâm phúc của tiên đế.
Trấn Quốc Vương gia là một "hán tử" nhanh nhẹn, nhìn thấy Mộ Dung Khanh, hắn ta không nói hai lời liên quỳ xuống đất rồi dập đầu.
Vì mạng sống, dập đầu thì tính là cái gì cơ chứ, hắn ta cung cấp cho Mộ Dung Khanh một số tin tức, sau đó hi vọng là Mộ Dung Khanh có thể cứu hắn ta ra ngoài. Hắn ta chỉ cầu xin mình còn sống, cho dù sau này mai danh ẩn tích cũng được.
“Ông ta đã nói gì với người?” Thương Mai tò mò hỏi, đối với con người của Trấn Quốc Vương gia không có gì là có thể sụp đổ, Trấn Quốc Vương gia chỉ là... nhưng mà cũng rất thức thời, có thể còn sống, tại sao phải cứ ngẩng đầu lên mà kiêu ngạo cơ chứ?
Người hiểu được cách cúi đầu mới có thể sống được lâu dài.
“Hóa ra là Sở Kính và Tào Hậu đã sớm phá gian tế vào Đại Chu, có một phần trong đó đóng trong quân Bắc Đại doanh của chúng ta.”
“Hả?” Tiêu Thác giận dữ: “Vậy coi như ông ta chết nhanh hơn đó, nếu không thì chúng ta chắc chắn sẽ giết chết ông ta.”
“Mọi người đã nhìn thấy thi thể của Sở Kính chưa?” Mộ Dung Khanh bỗng nhiên lại hỏi như vậy.
Mọi người cùng nhau kinh hãi: “Cái gì?”
Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: “Đây chính là tin tức thứ hai của Trấn Quốc Vương gia cho bổn vương, Sở Kính đã lẩn trốn đi từ lâu rồi, lúc bày binh bố trận ở Tần Châu, hắn ta đã đi, người chết cũng chỉ là thế thân của hắn ta mà thôi.”
“Chuyện này sao có thể được chứ?” Thương Mai lắc đầu, suy nghĩ cẩn thận lại mà thấy sợ: “Nếu như hắn ta sớm biết sẽ bức thoái vị, tại sao lại không chuẩn bị từ sớm mà lại muốn tự mình đào tẩu?”
“Hắn ta có thể chuẩn bị được cái gì cơ chứ? Bảy vạn binh mã ở kinh đô đều là người của Tần Châu, nếu như Tần Châu đã ra lệnh cho đại quân Bắc Mạc khởi hành hồi triều, lúc đó hắn ta mới đi thì có đi được không?” Mộ Dung Khanh thản nhiên nói.
“Vậy hắn ta đã sớm biết có hậu quả này rồi, tại sao lại phải hung ác hạ sát nạn dân?” Loan Loan không hiểu.
“Trấn Quốc Vương gia nói là trước đó Sở Kính cũng sẽ không nghĩ tới Tần Châu sẽ phản bội hắn ta, cho nên đối với Tần Châu gần như là không có phòng bị gì hết, những năm gần đây quyền lực giao cho Tần Châu cũng rất lớn. Thẳng cho đến khi lần trước Tần Châu bởi vì chuyện của vùng tai nạn cho nên chất vấn, hắn ta mới cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà khi đó Tần lão tướng quân vẫn còn đang đứng ở phía bên này, với lại Tần lão tướng quân vẫn luôn có thể khống chế Tần Châu, bởi vậy hắn ta mới quyết định nhanh chóng chặt đứt mớ hỗn độn, xử trí chuyện nạn dân để Tần Châu lập tức trở lại biên cương để tấn công Đại Chu. Trong quân đội hắn ta cũng đã có chỗ mai phục, chỉ cần Tần Châu chiến thắng thì có thể âm thầm giết chết nàng ta, như thế này hắn ta đã có thể trở thành bá chủ, lại không bị Tần Châu cản tay. Giết chết nạn dân là quyết định bất đắc dĩ của hắn ta, bởi vì nếu như nạn dân không chết, tin tức bị tuôn ra ngoài thì bách tính sẽ bạo động, hắn ta cũng không đủ lương thực và y dược để cung cấp cho khu gặp nạn ở biên cương, hắn ta cũng chỉ có thể đưa ra quyết định giữ hay là bỏ.”
Thương Mai lâm bâm bổ sung thêm: “Chỉ là hắn ta không ngờ đến hành động lần này của hắn ta đã hoàn toàn chọc giận Tần
Châu rồi, khi hắn ta biết Tần Châu bắt đầu điêu binh, hắn ta biết rằng đại thế đã mất rồi.”
“Không sai, hắn ta chạy trốn còn có một chút hy vọng sống sót.”
“Vì muốn sống?” Tô Thanh lắc đầu: “Chỉ sợ là không phải, chắc là Tần đế đã biết rồi, đây chẳng qua là thế thân mà thôi, Trấn
Quốc Vương gia đã có thể nói với vương gia chắc hẳn cũng sẽ nói với Tần đế.”
“Ông ta sẽ không nói đâu, trước đó Trấn Quốc Vương gia đối xử với Tần đế rất lạnh nhạt, Tần đế hận ông ta muốn chết đi được, đại khái là trong lòng của Trấn Quốc Vương gia cũng đã hiểu cho nên mới tìm tới bổn vương.”
Mộ Dung Khanh tiếp tục nói: “Trấn Quốc Vương gia nói là Bắc Mạc ở nam quận Đông Hải là biên giới của Lạc Thân Vương Bắc Mạc, Lạc Thân Vương bởi vì muốn trấn thủ nam quận cho nên chống lại sự xâm lược của Đại Nguyệt, cho nên trong tay có mười lăm vạn binh mã, mối quan hệ của Lạc Thân Vương và Sở Kính rất tốt, bởi vậy hắn ta sẽ không chạy khỏi nam quận đâu.”
Tô Thanh nói: “Lạc Thân Vương biết tính của hắn ta, rất am hiểu thủy chiến, nghe nói là vũ khí tăng lương, cộng thêm nam quận vốn là một mảnh đất giàu có, lương thảo dồi dào, nếu như hắn ta thật sự muốn giết kinh thành thì đợi một thời gian nữa chắc chắn là Tiêu Thác lạnh lùng thốt lên: “Hắn ta nghĩ cũng hay qua đó chứ, thanh danh của hắn ta đều đã xấu hết rồi, bách tính sẽ không ủng hộ hắn ta.”
“Đừng quên thái tử vẫn còn chưa chết, cũng không biết có phải là thiên ý hay không, Kỳ Vương vì giáo huấn thái tử đã kêu hắn ta đến Đông Hải tìm trân châu, còn cho người đánh gãy chân của hắn ta. Thái tử nay đã vào sở gia từ đường, cho có tên hắn ta là người kế vị danh chính ngôn thuận, nếu như giết người hồi kinh với danh nghĩa của hắn ta, Tần đế đã danh bất chính ngôn bất thuận.”
Đám người nghe thấy lời ấy, nhất thời đêu ngơ ngác.
Tô Thanh nhìn Thương Mai, nhỏ giọng nói: “Vậy xem ra Sở Kính chính là một người có tâm cơ cực sâu và dã tâm cực lớn, nhưng mà tuyệt đối đừng cho hắn ta biết ở trong lòng của Tần Châu... nếu không thì chắc chắn suy nghĩ hết biện pháp để lấy người tới cản tay Tần Châu.”
Trên mặt của Thương Mai nóng lên, ngay cả Tô Thanh cũng biết chuyện này? Thật là...
Ngược lại là Loan Loan loại mờ mịt nhìn Tô Thanh: “Dùng Thương Mai để uy hiếp Tần Châu hả? Tần Châu cũng đâu phải là ngốc đâu, nàng ta với Thương Mai cũng chỉ là quen biết với nhau thôi, sao có thể ngoan ngoãn nghe theo lời sắp xếp của hắn ta?”
“Nha đầu này, cho dù ngươi đã lập gia đình rồi nhưng mà vẫn là một kẻ hồ đồ.” Tô Thanh nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Loan Loan ghét nhất là người nào mà nói chuyện không rõ ràng: “Hồ đồ cái gì chứ, ngươi thì biết rõ lắm à, ngươi cũng không phải là con mọt sách, tại sao mà cứ luôn nói quanh co lòng vòng, thật là đáng ghét, ba cây gậy không thể làm nên chuyện gì lớn.”
Linh Lợi bật cười một tiếng: “Cũng có hình tượng quá.”
Nói đến chính sự liên nhìn thấy Tô Thanh uống hết chén này tới chén khác, uống một hồi trên gương mặt anh tuấn trắng nõn lại đỏ ửng lên, ánh mắt mê ly.
Tiêu Thác nói: “Hóa ra là rượu này không tốn bạc của ngươi đúng không hả, nhưng mà uống như vậy người ta hết rượu còn ngươi sẽ hết mạng đó, có biết suy nghĩ hay không vậy hả?”
Tô Thanh đưa tay xoa xoa lên mặt của hắn một chút: “Có đôi khi mạng sống còn không đáng tiên với rượu nữa.”
“Ăn nói tào lao!” Tiêu Thác là một người thẳng tính, biết trong lòng của hắn ta không vui: “Nếu trong lòng của ngươi không yên lòng về Nhu Dao thì ở lại Bắc Mạc đi tìm đi, tội gì phải làm cho lòng mình khó chịu?”
Tô Thanh cầm theo bâu rượu: “Không nói chuyện với cái loại người vũ phu như ngươi nữa, không thú vị gì hết.”
Nói xong, loạng chà loạng choạng bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.