Chương 298: TÂN NƯƠNG ĐÂU
Lục Nguyệt
23/02/2021
Kiệu hoa đỏ thẫm từ cửa ngõ đi đến, đỉnh kiệu được làm bằng bạc đội tấm
vải đỏ, kiệu hoa là đích thân Lễ thân vương chế tạo, kiệu được làm từ gỗ lim, rất cao quý xa hoa.
Kiệu hoa rất lớn, nâng kiệu hoa phải cần mười hai người, mọi người nhìn kỹ mười hai người nâng kiệu càng nhìn càng thấy quen mắt? Lại nhìn kỹ không khỏi trợn tròn mắt, đây không phải mười hai vị tướng quân của Trần gia sao?
Kiệu lớn tám người khênh đã cao cấp lắm rồi, giờ lại để mười hai vị tướng quân nâng kiệu hoa vì nàng, vị tân nương tử này, rốt cuộc là ai?
Kiệu hoa ngoài mười hai vị tướng quân nâng ở ngoài thì không có ai đi theo, đến cả đội ngũ đưa dâu cũng không có, nha hoàn hay gã sai vặt cũng không có, điều này thật sự là kỳ quái.
Mộ Dung Khanh đứng ở cửa, tức giận đến xanh mặt, để bọn họ mười hai người đi bảo hộ Thương Mai, không biết đi nơi nào, giờ còn nâng kiệu hoa đi đến đây.
Đến giờ phút này, Nội Phủ tổng quản mới phát hiện là đã quên một đại sự, đó là không có hỉ nương.
Thật sự là ngày xấu rồi .
Hiển nhiên khách mời cũng phát hiện ra điều không thích hợp, xung quanh đều nhìn xem, không thấy hỉ nương đi tới bảo Vương gia đi đá kiệu.
Tổng quản cùng Lại bộ thượng thư sốt ruột đến mức quay vòng vòng, kiệu hoa cũng đến cửa phủ rồi, mà hỉ nương biết tìm ở đâu chứ?
Đang sốt ruột thì thấy Lương thị đi tới: "Thỉnh tân lang tiến lên đá kiệu."
Lương thị hôm nay đi cùng phụ thân đến đây uống rượu mừng tặng đại lễ.
Mặc dù nàng chưa từng làm hỉ nương, nhưng ở Tấn quốc công phủ chủ trì qua mấy hôn lễ, cũng biết đại khái những thứ cần làm.
Mộ Dung Khanh không tình nguyện đá cửa kiệu một cái, Lương thị tiến lên vén rèm lên, lại phát hiện bên trong kiệu không một bóng người.
Lương thị giật mình, hỏi Trần tướng quân: "Tân nương tử đâu?"
Mười hai vị tướng quân của Trần gia hai mắt nhìn nhau, bộ dáng ta cái gì cũng không biết.
Vương phủ nhất thời trở nên ồn ào, tân nương tử không thấy, hôn lễ này phải làm sao?
Tất cả mọi người đều nghĩ thái hoàng thái hậu sẽ nháo một trận lớn, nhưng thái hoàng thái hậu rất là oan uổng, bà hiện giờ đang ở xa nhìn nổi trận lôi đình: "Người đâu?"
A Xà cũng giật mình: "Người đâu?"
"Hỏi ngươi đó?"
"Người hỏi ta, ta hỏi ai?" A Xà một bộ ta cái gì cũng không kiết,
Thái hoàng thái hậu nheo mắt nhìn mọi người chằm chằm, cuối cùng chăm chú nhìn mặt Mộ Dung Khanh: "Không đúng nha, thằng nhãi này bộ dáng một chút cũng không ngạc nhiên, hắn động tay động chân sao?"
"Xem Xem." A xà xem qua, gật đầu nói: "Xem ra là hắn."
Thái hoàng thái hậu thực sự rất buồn bực: “Kêu ngươi đi theo ngươi không đi cùng, lại để mười hai tên kia, còn có, có mê dược thì cũng không nên cởi bỏ trói, trói cả đoạn đường thì bây giờ tốt bao nhiêu.”
"Làm gì có chuyện tân nương tử bị trói? Đây rất vô nhân đạo đó." A xà nói.
"Hiện tại không có tân nương tử, bái đường như thế nào đây?" Thái hoàng thái hậu vốn nghĩ chờ lúc bái đường khung cảnh hoa lệ, lúc này đi nơi nào mà tìm người bái đường đây?
"Nếu không, tìm con gà mái bái đường trước, sau đó ta đi tìm nàng trở về." A Xà đề nghị nói.
". . . Cút!"
A Xà một bộ dáng vui sướng khi người gặp họa nhìn, "Ai bảo người hồ nháo? Kỳ thật người có thể nói cho Hạ Thương Mai và lão Thất biết, người ngoài không nói, người trong cuộc cũng không nói sao? Người chính là muốn chọc ghẹo bọn họ."
"Ngươi nói như bị oan ức lắm, kế hoạch này là ngươi nghĩ ra." Thái hoàng thái hậu tức giận nói.
Người quả thật là Mộ Dung Khanh mang đi, từ sáng sớm hôm nay, hắn đã hạ lệnh tuần phòng trong thành để ý khi kiệu hoa xuất hiện, vùng ngoại ô thành cũng bố trí không ít cao thủ.
Lúc kiệu hoa ở vùng ngoại thành, có một chiếc xe ngựa chạy thẳng qua, thiếu chút nữa là đụng vào kiệu hoa, khiến cho loạn một trận, người lúc đó bị mang đi.
Có thể thần không biết quỷ không hay ở ngay trước mặt mười hai vị tướng quân của Trần gia đem người đi, người này đương nhiên lai lịch không nhỏ.
Mộ Dung Khanh nhịn không được khóe miệng cười lạnh: “Lão tổ tông ơi người muốn ta thành thân ta sẽ cực kì phối hợp, nếu đã thành thân thì phải tuân thủ hứa hẹn, người đem Thương Mai đến, như vậy hôn lễ này chính là hôn lễ ta cùng với Thương Mai.”
Mắt hắn thản nhiên nhìn về tầng lầu cao phía đối diện, bỗng nhiên nói: "Kia không phải là Thái hoàng thái hậu sao?" Còn muốn trốn? Nhưng trốn không được rồi.
Mọi người đều đồng loạt nhìn qua đó, quả thực thấy hai cái bóng đứng ở đối diện, là Thái hoàng thái hậu sao? Xa quá nhìn không rõ lắm.
Nhưng mặc kệ có phải hay không thì theo lời nói của Mộ Dung Khanh, bọn họ phải hành lễ.
Cứ như thế mọi người quỳ xuống đen cả một vùng đất: "Tham kiến Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu vạn phúc."
A Xà đẩy nhẹ bà: "Gọi người đấy."
Thái hoàng thái hậu cười lạnh nhìn Mộ Dung Khanh: "Hay cho tiểu tử nhà ngươi, đối nghịch với lão tổ tông của ngươi, nhìn lại lúc ngươi khóc đạo hạnh cao bao nhiêu.”
Lúc này, phượng giá của hoàng thái hậu cũng tới rồi, bà ta là tới chúc mừng, lúc này đến càng thích hợp.
Tôn công công xa xa nhìn thấy Thái hoàng thái hậu đi xuống thì vội vàng nói với Hoàng thái hậu: "Thái hoàng thái hậu cũng đến đây, thái hậu nhanh xuống kiệu."
Hoàng thái hậu giật mình một cái: "Lão nhân gia cũng đến đây? Ai nha, mau đỡ Ai gia xuống."
Quý Thái phi vẫn còn ở Ninh các của mình, bà ta là tính chờ có người đến mời thì mới đi ra ngoài chúc mừng, lúc bái thiên địa, bà ta làm mẫu thân nên dù thế nào cũng phải đi ra một chút.
Hôm nay bà ta tính là cho hắn mặt mũi.
A Phúc vội vã chạy về: "Quý thái phi."
"Vội vàng thế làm gì?" Quý Thái phi nhíu mày: "Kiệu hoa đến rồi phải không? Đến thì đến đi, còn chưa tới giờ bái đường."
A Phúc thở hổn hển nói: "Kiệu hoa thì tới rồi, nhưng tân nương tử thì không thấy đâu, hơn nữa Thái hoàng thái hậu đến đây."
Quý Thái phi đứng mạnh lên, có chút hoảng sợ:"Người đến đây?"
"Đúng vậy, ở ngay bên ngoài." A Phúc nói.
Đáy mắt Quý Thái phi hiện lên tia kinh hoảng, bà già này luôn không thích bà ta, trước kia ở trong cung cứ nhằm vào bà ta, bây giờ trở về, có phải?
"Quý thái phi, nhanh đi ra ngoài nghênh đón." A Phúc nói.
Quý Thái phi giơ tay đè một chút: "Không, ngươi để ai gia ngẫm lại."
Hiện giờ bên ngoài nhiều khách mời, theo cách làm của Thái hoàng thái hậu bà sẽ không lưu nửa phần tình cảm, nếu làm trò trước mặt nhiều khách mời như vậy mà nhằm vào mình, mặt mũi này cũng không có cách giữ.
Hiện giờ tân nương tử không thấy, dù sao cũng không bái đường được, nàng không ra thì cũng không sao.
Nghĩ đến đây bà ta nói với A Phúc nói: "Ngươi đi ra ngoài ứng đối, nếu có người hỏi thì nói ai gia sáng sớm hôm nay dậy thì đau đầu rất nặng."
A Phúc run sợ một chút: "Quý Thái phi không đi ra sao? Nhưng Thái hoàng thái hậu đến đây. . ."
"Ngươi dựa theo lời ai gia nói đi làm là được." Quý rất phi nói.
"Vâng!" A Phúc chỉ có thể đi ra ngoài.
Tất cả mọi người nghênh đón Thái hoàng thái hậu vào trong, từ đầu bà luôn che một tấm lụa mỏng, một thân váy dài tơ lụa màu xanh, lộ ra vẻ vô cùng thanh thoát, tóc được búi cao, người không có một tí trang sức, lộ ra đôi mắt đen sâu thẳm, khiến cho người ta liếc mắt một cái nhìn không tới đáy.
Vị này chính là nhân vật truyền kỳ của Đại Châu, Long thái hậu.
Hoàng thái hậu dẫn người vào sảnh chính bái kiến, mặc dù vừa rồi ở ngoài cửa quỳ một lần , nhưng không coi là chính thức chào.
Thái hoàng thái hậu nhìn lướt qua mọi người, chậm rãi nói: "Đều đứng lên đi."
“Tạ ơn Thái hoàng thái hậu!" Mọi người đứng dậy, đều cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn bà.
Lương Thái phó hôm nay cũng đến đây, bản thân hắn cũng không muốn tới, nhưng là ngày đó hắn cũng ở đó còn phản đối ý chỉ của Thái hoàng thái hậu, miễn cưỡng mình đến.
Trái lại Thái tử và Hoàng hậu không tới.
Kiệu hoa rất lớn, nâng kiệu hoa phải cần mười hai người, mọi người nhìn kỹ mười hai người nâng kiệu càng nhìn càng thấy quen mắt? Lại nhìn kỹ không khỏi trợn tròn mắt, đây không phải mười hai vị tướng quân của Trần gia sao?
Kiệu lớn tám người khênh đã cao cấp lắm rồi, giờ lại để mười hai vị tướng quân nâng kiệu hoa vì nàng, vị tân nương tử này, rốt cuộc là ai?
Kiệu hoa ngoài mười hai vị tướng quân nâng ở ngoài thì không có ai đi theo, đến cả đội ngũ đưa dâu cũng không có, nha hoàn hay gã sai vặt cũng không có, điều này thật sự là kỳ quái.
Mộ Dung Khanh đứng ở cửa, tức giận đến xanh mặt, để bọn họ mười hai người đi bảo hộ Thương Mai, không biết đi nơi nào, giờ còn nâng kiệu hoa đi đến đây.
Đến giờ phút này, Nội Phủ tổng quản mới phát hiện là đã quên một đại sự, đó là không có hỉ nương.
Thật sự là ngày xấu rồi .
Hiển nhiên khách mời cũng phát hiện ra điều không thích hợp, xung quanh đều nhìn xem, không thấy hỉ nương đi tới bảo Vương gia đi đá kiệu.
Tổng quản cùng Lại bộ thượng thư sốt ruột đến mức quay vòng vòng, kiệu hoa cũng đến cửa phủ rồi, mà hỉ nương biết tìm ở đâu chứ?
Đang sốt ruột thì thấy Lương thị đi tới: "Thỉnh tân lang tiến lên đá kiệu."
Lương thị hôm nay đi cùng phụ thân đến đây uống rượu mừng tặng đại lễ.
Mặc dù nàng chưa từng làm hỉ nương, nhưng ở Tấn quốc công phủ chủ trì qua mấy hôn lễ, cũng biết đại khái những thứ cần làm.
Mộ Dung Khanh không tình nguyện đá cửa kiệu một cái, Lương thị tiến lên vén rèm lên, lại phát hiện bên trong kiệu không một bóng người.
Lương thị giật mình, hỏi Trần tướng quân: "Tân nương tử đâu?"
Mười hai vị tướng quân của Trần gia hai mắt nhìn nhau, bộ dáng ta cái gì cũng không biết.
Vương phủ nhất thời trở nên ồn ào, tân nương tử không thấy, hôn lễ này phải làm sao?
Tất cả mọi người đều nghĩ thái hoàng thái hậu sẽ nháo một trận lớn, nhưng thái hoàng thái hậu rất là oan uổng, bà hiện giờ đang ở xa nhìn nổi trận lôi đình: "Người đâu?"
A Xà cũng giật mình: "Người đâu?"
"Hỏi ngươi đó?"
"Người hỏi ta, ta hỏi ai?" A Xà một bộ ta cái gì cũng không kiết,
Thái hoàng thái hậu nheo mắt nhìn mọi người chằm chằm, cuối cùng chăm chú nhìn mặt Mộ Dung Khanh: "Không đúng nha, thằng nhãi này bộ dáng một chút cũng không ngạc nhiên, hắn động tay động chân sao?"
"Xem Xem." A xà xem qua, gật đầu nói: "Xem ra là hắn."
Thái hoàng thái hậu thực sự rất buồn bực: “Kêu ngươi đi theo ngươi không đi cùng, lại để mười hai tên kia, còn có, có mê dược thì cũng không nên cởi bỏ trói, trói cả đoạn đường thì bây giờ tốt bao nhiêu.”
"Làm gì có chuyện tân nương tử bị trói? Đây rất vô nhân đạo đó." A xà nói.
"Hiện tại không có tân nương tử, bái đường như thế nào đây?" Thái hoàng thái hậu vốn nghĩ chờ lúc bái đường khung cảnh hoa lệ, lúc này đi nơi nào mà tìm người bái đường đây?
"Nếu không, tìm con gà mái bái đường trước, sau đó ta đi tìm nàng trở về." A Xà đề nghị nói.
". . . Cút!"
A Xà một bộ dáng vui sướng khi người gặp họa nhìn, "Ai bảo người hồ nháo? Kỳ thật người có thể nói cho Hạ Thương Mai và lão Thất biết, người ngoài không nói, người trong cuộc cũng không nói sao? Người chính là muốn chọc ghẹo bọn họ."
"Ngươi nói như bị oan ức lắm, kế hoạch này là ngươi nghĩ ra." Thái hoàng thái hậu tức giận nói.
Người quả thật là Mộ Dung Khanh mang đi, từ sáng sớm hôm nay, hắn đã hạ lệnh tuần phòng trong thành để ý khi kiệu hoa xuất hiện, vùng ngoại ô thành cũng bố trí không ít cao thủ.
Lúc kiệu hoa ở vùng ngoại thành, có một chiếc xe ngựa chạy thẳng qua, thiếu chút nữa là đụng vào kiệu hoa, khiến cho loạn một trận, người lúc đó bị mang đi.
Có thể thần không biết quỷ không hay ở ngay trước mặt mười hai vị tướng quân của Trần gia đem người đi, người này đương nhiên lai lịch không nhỏ.
Mộ Dung Khanh nhịn không được khóe miệng cười lạnh: “Lão tổ tông ơi người muốn ta thành thân ta sẽ cực kì phối hợp, nếu đã thành thân thì phải tuân thủ hứa hẹn, người đem Thương Mai đến, như vậy hôn lễ này chính là hôn lễ ta cùng với Thương Mai.”
Mắt hắn thản nhiên nhìn về tầng lầu cao phía đối diện, bỗng nhiên nói: "Kia không phải là Thái hoàng thái hậu sao?" Còn muốn trốn? Nhưng trốn không được rồi.
Mọi người đều đồng loạt nhìn qua đó, quả thực thấy hai cái bóng đứng ở đối diện, là Thái hoàng thái hậu sao? Xa quá nhìn không rõ lắm.
Nhưng mặc kệ có phải hay không thì theo lời nói của Mộ Dung Khanh, bọn họ phải hành lễ.
Cứ như thế mọi người quỳ xuống đen cả một vùng đất: "Tham kiến Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu vạn phúc."
A Xà đẩy nhẹ bà: "Gọi người đấy."
Thái hoàng thái hậu cười lạnh nhìn Mộ Dung Khanh: "Hay cho tiểu tử nhà ngươi, đối nghịch với lão tổ tông của ngươi, nhìn lại lúc ngươi khóc đạo hạnh cao bao nhiêu.”
Lúc này, phượng giá của hoàng thái hậu cũng tới rồi, bà ta là tới chúc mừng, lúc này đến càng thích hợp.
Tôn công công xa xa nhìn thấy Thái hoàng thái hậu đi xuống thì vội vàng nói với Hoàng thái hậu: "Thái hoàng thái hậu cũng đến đây, thái hậu nhanh xuống kiệu."
Hoàng thái hậu giật mình một cái: "Lão nhân gia cũng đến đây? Ai nha, mau đỡ Ai gia xuống."
Quý Thái phi vẫn còn ở Ninh các của mình, bà ta là tính chờ có người đến mời thì mới đi ra ngoài chúc mừng, lúc bái thiên địa, bà ta làm mẫu thân nên dù thế nào cũng phải đi ra một chút.
Hôm nay bà ta tính là cho hắn mặt mũi.
A Phúc vội vã chạy về: "Quý thái phi."
"Vội vàng thế làm gì?" Quý Thái phi nhíu mày: "Kiệu hoa đến rồi phải không? Đến thì đến đi, còn chưa tới giờ bái đường."
A Phúc thở hổn hển nói: "Kiệu hoa thì tới rồi, nhưng tân nương tử thì không thấy đâu, hơn nữa Thái hoàng thái hậu đến đây."
Quý Thái phi đứng mạnh lên, có chút hoảng sợ:"Người đến đây?"
"Đúng vậy, ở ngay bên ngoài." A Phúc nói.
Đáy mắt Quý Thái phi hiện lên tia kinh hoảng, bà già này luôn không thích bà ta, trước kia ở trong cung cứ nhằm vào bà ta, bây giờ trở về, có phải?
"Quý thái phi, nhanh đi ra ngoài nghênh đón." A Phúc nói.
Quý Thái phi giơ tay đè một chút: "Không, ngươi để ai gia ngẫm lại."
Hiện giờ bên ngoài nhiều khách mời, theo cách làm của Thái hoàng thái hậu bà sẽ không lưu nửa phần tình cảm, nếu làm trò trước mặt nhiều khách mời như vậy mà nhằm vào mình, mặt mũi này cũng không có cách giữ.
Hiện giờ tân nương tử không thấy, dù sao cũng không bái đường được, nàng không ra thì cũng không sao.
Nghĩ đến đây bà ta nói với A Phúc nói: "Ngươi đi ra ngoài ứng đối, nếu có người hỏi thì nói ai gia sáng sớm hôm nay dậy thì đau đầu rất nặng."
A Phúc run sợ một chút: "Quý Thái phi không đi ra sao? Nhưng Thái hoàng thái hậu đến đây. . ."
"Ngươi dựa theo lời ai gia nói đi làm là được." Quý rất phi nói.
"Vâng!" A Phúc chỉ có thể đi ra ngoài.
Tất cả mọi người nghênh đón Thái hoàng thái hậu vào trong, từ đầu bà luôn che một tấm lụa mỏng, một thân váy dài tơ lụa màu xanh, lộ ra vẻ vô cùng thanh thoát, tóc được búi cao, người không có một tí trang sức, lộ ra đôi mắt đen sâu thẳm, khiến cho người ta liếc mắt một cái nhìn không tới đáy.
Vị này chính là nhân vật truyền kỳ của Đại Châu, Long thái hậu.
Hoàng thái hậu dẫn người vào sảnh chính bái kiến, mặc dù vừa rồi ở ngoài cửa quỳ một lần , nhưng không coi là chính thức chào.
Thái hoàng thái hậu nhìn lướt qua mọi người, chậm rãi nói: "Đều đứng lên đi."
“Tạ ơn Thái hoàng thái hậu!" Mọi người đứng dậy, đều cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn bà.
Lương Thái phó hôm nay cũng đến đây, bản thân hắn cũng không muốn tới, nhưng là ngày đó hắn cũng ở đó còn phản đối ý chỉ của Thái hoàng thái hậu, miễn cưỡng mình đến.
Trái lại Thái tử và Hoàng hậu không tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.