Chương 817: Thanh châu náo nhiệt
Lục Nguyệt
07/06/2021
Nam Hoài vương liều mạng đâm đầu vào tường, tình trạng thương tích cực kỳ nghiêm trọng, ngay cả Ngô Yến Tổ cũng lắc đầu bảo: “Quá nghiêm trọng, quá nghiêm trọng rồi.”
Sao Tần Châu có thể để hắn chết được? Nàng ta vội vàng cho người đi gọi Thương Mai qua.
Thương Mai nghe tin Nam Hoài vương đang trong tình trạng nguy hiểm cũng rất lo lắng. Cô vừa đến nhà lao thì thấy vết máu đỏ thẫm trên tường, dưới đất cũng có một vũng máu, Nam Hoài vương đã hấp hối.
Cô không hề nghĩ ngợi, lập tức châm cứu bấm huyệt cho hắn, sau đó bảo Ngô Yến Tổ băng bó vết thương.
Ngô Yến Tổ vừa băng bó vừa nói: “Vương phi đúng là người tài cao gan dạ, bấm những huyệt này sẽ làm máu ngừng chảy, nhưng nếu là người bình thường thì e rằng đã gây nguy hiểm tới tính mạng rồi.”
Bởi vì trong số những huyệt đạo mà cô bấm nằm cạnh tử huyệt, bấm vào cũng gây nguy hiểm, nhưng nếu là người biết võ công, nội lực của người đó sẽ từ từ phá vỡ, không có gì đáng ngại, nhưng nếu là người bình thường thì sợ rằng sẽ không cứu nổi.
Thương Mai cũng không có tâm trạng giải thích với ông ta, chỉ tiếp tục châm cứu cho Nam Hoài vương.
Cô nhìn vào thuật Phi châm trên bản chép tay của Ôn Yến, đã lâu rồi không động tới nó, giờ lại phải dùng cho Nam Hoài vương.
Chỉ là cô đang bị thương, thuật Phi châm yêu cầu tốc độ và lực tay, sau khi châm cứu xong cô đã mồ hôi đầm đìa, người lảo đảo sắp ngã.
Tần Châu vội vàng đỡ cô, trong lòng vô cùng giận dữ, nếu không phải vì đồng mệnh cổ thì nàng đã băm Nam Hoài vương thành thịt băm từ lâu rồi!
“Coi như đã bảo vệ được tính mạng.” Tuy Thương Mai rất mệt nhưng lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, không phải vì cứu được Nam Hoài vương, mà là cô làm thí nghiệm trên người Nam Hoài vương và đã thực hiện được thuật Phi châm.
Vậy thì cô chỉ cần nghỉ ngơi thêm một thời gian là có thể dùng nó cho lão Thất rồi.
Cô thở gấp, ngẩng đầu nói với Ngô Yến Tổ: “Ngô đại phu, phiền ông kiểm tra xem, nếu có gì không ổn thì nói với tôi.”
Ngô Yến Tổ trợn tròn mắt, tràn đầy khiếp sợ.
“Ngô đại phu...”
Ngô Yến Tổ hoàn hồn, nhìn Thương Mai bằng ánh mắt phức tạp: “Vâng, đã rõ thưa Vương phi.”
“Ngươi ngây người gì đó?” Tần Châu không vui hỏi.
Ngô đại phu lắc đầu: “Ta rất khâm phục Vương phi.”
Khâm phục là nói ngoài mặt thôi.
Tâm trạng lão Ngô rất phức tạp, đã xinh đẹp còn là Vương phi cao quý, đã có được mọi thứ còn biết thuật châm cứu uyên bác như thế, nếu Vương phi ra giang hồ chữa bệnh thì ông ta đã không có chén cơm này rồi.
Ông trời không công bằng chút nào.
Điều quan trọng nhất là rốt cuộc tiền thưởng của ông ta có còn không?
Khi Tần Châu dìu Thương Mai rời đi thì nghe thấy Ngô đại phu hỏi A Cảnh: “À, trước đó ngài đã nói rồi, khi nào ngài đưa tiền thưởng ạ?”
Tần Châu ngoảnh đầu lại nhìn, Ngô Yến Tổ này không gọi “ngài” với ai cả, chỉ dùng với một mình A Cảnh, quả nhiên ai có tiền người đó là ông lớn.
“Ừ, chắc chắn sẽ có tiền thưởng.” A Cảnh ậm ờ trả lời.
Thương Mai về phòng nghỉ ngơi được một lúc lại định châm cứu cho Mộ Dung Khanh.
Tần Châu cảm thấy cô quá mệt mỏi, bảo cô nghỉ ngơi thêm một lúc nữa nhưng cô không muốn, cứ nhất quyết đòi châm cứu cho Mộ Dung Khanh.
Sau khi châm cứu, tình trạng của Mộ Dung Khanh đã cải thiện rất nhiều, mạch đập không còn yếu ớt, hô hấp cũng dần trở nên đều đặn hơn.
Sau đó thị nữ của nha môn nấu thuốc cho Mộ Dung Khanh, Tần Châu đút giúp cho hắn.
Ý chí sống sót của Mộ Dung Khanh rất mạnh mẽ, dù đang hôn mê hắn cũng không chống cự uống thuốc, vì thế Tần Châu đút được hơn nửa chén thuốc, không làm đổ ra ngoài quá nhiều.
Ngô Yến Tổ nấu thuốc dưỡng thai cho Thương Mai, ông ta biết việc chữa thương không tới lượt mình, chỉ có thể giúp việc lặt vặt, làm vài chuyện rất có lợi nhưng thực tế chẳng giúp được gì nhiều, bởi vì Thương Mai cũng biết kê đơn thuốc dưỡng thai.
Nhưng sau khi Thương Mai nhìn thấy đơn thuốc do ông ta kê thì rất hài lòng, cô khen ông ta một hồi rồi uống hết chén thuốc.
Sau vài ngày châm cứu liên tục, cuối cùng tới trưa hôm thứ ba, Mộ Dung Khanh đã tỉnh lại.
Đã chín ngày kể từ khi hắn hôn mê.
Hắn rất gầy yếu, mấy ngày nay cũng chỉ dựa vào canh sâm cháo lỏng để bảo vệ tính mạng, nên dù đã tỉnh lại nhưng hắn cực kỳ yếu, thậm chí không thể nói được.
Nhìn thấy Thương Mai ngồi bên giường, hắn bèn nở nụ cười, vì người gầy đi nên đôi mắt hắn trông rất to, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Thương Mai rưng rưng nước mắt, cô kéo tay hắn, cúi xuống hôn lên mặt hắn: “Hoan nghênh người trở về.”
Mộ Dung Khanh cười rất rạng rỡ, trong đôi mắt hẹp dài lộ vẻ thương tiếc và áy náy.
Sau khi nhìn nhau một hồi, tầm mắt hắn chầm chậm dời xuống bụng cô, Thương Mai cười khẽ, kéo tay hắn đặt lên bụng mình: “Ta rất khỏe, con cũng rất khỏe.”
Ánh sáng trong mắt hắn càng rực rỡ hơn, môi hắn run rẩy, tay cũng khẽ run, hắn cố gắng nói chuyện nhưng dốc hết sức lực cũng chỉ thốt lên được một từ “Tốt”.
Thương Mai khàn giọng bảo: “Người đừng vội nói, cứ an dưỡng trước đã.”
Như Ngô Yến Tổ đã nói, tình trạng thương tích của hắn rất nặng, theo lý mà nói, nếu làm trái tim bị tổn thương như thế thì đã chết rồi.
Dù không chết cũng hấp hối, ảnh hưởng nghiêm trọng, sau khi chữa trị vẫn cần phải an dưỡng một thời gian.
Ba bốn ngày sau, tuy Mộ Dung Khanh không thể xuống đất đi lại nhưng đã có thể nói chuyện, cũng có thể lật người.
Chạng vạng hôm nay, phủ Thanh Châu trở nên rất náo nhiệt.
An Nhiên lão Vương gia đến, đi cùng ông ta còn có Linh Lợi vừa khỏi bệnh, Nhu Dao và Tráng Tráng vẫn luôn lo lắng cho Thương Mai và Mộ Dung Khanh.
Còn Tô Thanh và Tiêu Thác thì đang làm việc ở kinh thành, không có thời gian rảnh tới đây.
Họ đến đây là vì trước đó Tần Châu đã sai người tới Hàn Sơn mời An Nhiên lão Vương gia, còn Dương Tướng quân chắc hẳn cũng vừa đến kinh thành.
“Lão Vương gia, ngài đi chậm thật đấy.” Tần Châu cười nói.
An Nhiên lão Vương gia cười cợt: “Lão hủ sợ mình tới rồi sẽ không có việc gì cần làm, trong phủ Thanh Châu, đâu đâu cũng có thần y mà.”
Khi A Cảnh đi ra tiếp đón đã nói về chuyện của Ngô Yến Tổ, Ngô Yến Tổ cứu Thương Mai, Thương Mai lại cứu Mộ Dung Khanh và Nam Hoài vương, lão Vương gia đều biết hết.
Ba nàng kia không khách sáo dài dòng mà đi tìm Thương Mai ngay.
Khi thấy Thương Mai không sao, Linh Lợi luôn lạnh lùng lại rơi vài giọt nước mắt: “Ta cứ tưởng mình đã hại chết ngươi rồi, ngươi không sao thì tốt quá.”
Thương Mai cũng rất lo lắng cho Linh Lợi, bây giờ thấy nàng ta còn sống đứng trước mặt mình, cô cũng yên tâm, bèn cười đáp: “Ta cũng cứ tưởng ngươi đã chết rồi, ngươi không sao thì tốt quá.”
Tráng Tráng tức giận bảo: “Được rồi, chưa ai chết cả, hai người thôi đi.”
Nàng ta nhìn Thương Mai, sau đó mới ngồi xuống bên giường Mộ Dung Khanh, đau lòng nói: “Gầy hẳn ra rồi, khổ cho ngươi.”
Mộ Dung Khanh cười đáp: “Để tiểu cô cô lo lắng rồi.”
Tráng Tráng nói tiếp: “Đâu chỉ là lo lắng? Sợ muốn chết rồi đây này.”
Nàng ta xoa ngực: “Cũng may Tần Châu thông minh, lập tức sai người tới báo, nếu không ngươi phải chịu tra tấn biết bao nhiêu ngày chứ?”
Nhu Dao là đại phu cũng góp vui: “Thấy cả hai đã khỏe, ta và lão Vương gia phí công đến rồi.”
Nhưng A Cảnh không quá đồng ý với lời này, hắn ta si ngốc nhìn Nhu Dao: “Không phí công đâu, phủ Thanh Châu nhiều đồ ăn ngon lắm, lát nữa ta dẫn ngươi đi ăn.”
Nhu Dao lườm hắn ta, mặt nàng lập tức ửng đỏ: “Chỉ biết ăn thôi.”
A Cảnh gãi đầu: “Không phải ta chỉ biết ăn, mà vì có thứ tốt nên muốn cho ngươi biết.”
Thương Mai nghe thấy lời này là biết ngay A Cảnh đã rễ tình đâm sâu, chỉ khi ngươi yêu một người sâu sắc, ngươi mới muốn đưa món ngon, quần áo đẹp, trò vui cho đối phương.
Thấy Nhu Dao đỏ mặt, Thương Mai và Tráng Tráng nhìn nhau, có vẻ như Nhu Dao đã tìm được hạnh phúc của mình.
Thật tốt quá.
Nhu Dao là bạn từ nhỏ của họ, nếu nàng ta không hạnh phúc, họ cũng không hạnh phúc, cứ cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Sao Tần Châu có thể để hắn chết được? Nàng ta vội vàng cho người đi gọi Thương Mai qua.
Thương Mai nghe tin Nam Hoài vương đang trong tình trạng nguy hiểm cũng rất lo lắng. Cô vừa đến nhà lao thì thấy vết máu đỏ thẫm trên tường, dưới đất cũng có một vũng máu, Nam Hoài vương đã hấp hối.
Cô không hề nghĩ ngợi, lập tức châm cứu bấm huyệt cho hắn, sau đó bảo Ngô Yến Tổ băng bó vết thương.
Ngô Yến Tổ vừa băng bó vừa nói: “Vương phi đúng là người tài cao gan dạ, bấm những huyệt này sẽ làm máu ngừng chảy, nhưng nếu là người bình thường thì e rằng đã gây nguy hiểm tới tính mạng rồi.”
Bởi vì trong số những huyệt đạo mà cô bấm nằm cạnh tử huyệt, bấm vào cũng gây nguy hiểm, nhưng nếu là người biết võ công, nội lực của người đó sẽ từ từ phá vỡ, không có gì đáng ngại, nhưng nếu là người bình thường thì sợ rằng sẽ không cứu nổi.
Thương Mai cũng không có tâm trạng giải thích với ông ta, chỉ tiếp tục châm cứu cho Nam Hoài vương.
Cô nhìn vào thuật Phi châm trên bản chép tay của Ôn Yến, đã lâu rồi không động tới nó, giờ lại phải dùng cho Nam Hoài vương.
Chỉ là cô đang bị thương, thuật Phi châm yêu cầu tốc độ và lực tay, sau khi châm cứu xong cô đã mồ hôi đầm đìa, người lảo đảo sắp ngã.
Tần Châu vội vàng đỡ cô, trong lòng vô cùng giận dữ, nếu không phải vì đồng mệnh cổ thì nàng đã băm Nam Hoài vương thành thịt băm từ lâu rồi!
“Coi như đã bảo vệ được tính mạng.” Tuy Thương Mai rất mệt nhưng lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, không phải vì cứu được Nam Hoài vương, mà là cô làm thí nghiệm trên người Nam Hoài vương và đã thực hiện được thuật Phi châm.
Vậy thì cô chỉ cần nghỉ ngơi thêm một thời gian là có thể dùng nó cho lão Thất rồi.
Cô thở gấp, ngẩng đầu nói với Ngô Yến Tổ: “Ngô đại phu, phiền ông kiểm tra xem, nếu có gì không ổn thì nói với tôi.”
Ngô Yến Tổ trợn tròn mắt, tràn đầy khiếp sợ.
“Ngô đại phu...”
Ngô Yến Tổ hoàn hồn, nhìn Thương Mai bằng ánh mắt phức tạp: “Vâng, đã rõ thưa Vương phi.”
“Ngươi ngây người gì đó?” Tần Châu không vui hỏi.
Ngô đại phu lắc đầu: “Ta rất khâm phục Vương phi.”
Khâm phục là nói ngoài mặt thôi.
Tâm trạng lão Ngô rất phức tạp, đã xinh đẹp còn là Vương phi cao quý, đã có được mọi thứ còn biết thuật châm cứu uyên bác như thế, nếu Vương phi ra giang hồ chữa bệnh thì ông ta đã không có chén cơm này rồi.
Ông trời không công bằng chút nào.
Điều quan trọng nhất là rốt cuộc tiền thưởng của ông ta có còn không?
Khi Tần Châu dìu Thương Mai rời đi thì nghe thấy Ngô đại phu hỏi A Cảnh: “À, trước đó ngài đã nói rồi, khi nào ngài đưa tiền thưởng ạ?”
Tần Châu ngoảnh đầu lại nhìn, Ngô Yến Tổ này không gọi “ngài” với ai cả, chỉ dùng với một mình A Cảnh, quả nhiên ai có tiền người đó là ông lớn.
“Ừ, chắc chắn sẽ có tiền thưởng.” A Cảnh ậm ờ trả lời.
Thương Mai về phòng nghỉ ngơi được một lúc lại định châm cứu cho Mộ Dung Khanh.
Tần Châu cảm thấy cô quá mệt mỏi, bảo cô nghỉ ngơi thêm một lúc nữa nhưng cô không muốn, cứ nhất quyết đòi châm cứu cho Mộ Dung Khanh.
Sau khi châm cứu, tình trạng của Mộ Dung Khanh đã cải thiện rất nhiều, mạch đập không còn yếu ớt, hô hấp cũng dần trở nên đều đặn hơn.
Sau đó thị nữ của nha môn nấu thuốc cho Mộ Dung Khanh, Tần Châu đút giúp cho hắn.
Ý chí sống sót của Mộ Dung Khanh rất mạnh mẽ, dù đang hôn mê hắn cũng không chống cự uống thuốc, vì thế Tần Châu đút được hơn nửa chén thuốc, không làm đổ ra ngoài quá nhiều.
Ngô Yến Tổ nấu thuốc dưỡng thai cho Thương Mai, ông ta biết việc chữa thương không tới lượt mình, chỉ có thể giúp việc lặt vặt, làm vài chuyện rất có lợi nhưng thực tế chẳng giúp được gì nhiều, bởi vì Thương Mai cũng biết kê đơn thuốc dưỡng thai.
Nhưng sau khi Thương Mai nhìn thấy đơn thuốc do ông ta kê thì rất hài lòng, cô khen ông ta một hồi rồi uống hết chén thuốc.
Sau vài ngày châm cứu liên tục, cuối cùng tới trưa hôm thứ ba, Mộ Dung Khanh đã tỉnh lại.
Đã chín ngày kể từ khi hắn hôn mê.
Hắn rất gầy yếu, mấy ngày nay cũng chỉ dựa vào canh sâm cháo lỏng để bảo vệ tính mạng, nên dù đã tỉnh lại nhưng hắn cực kỳ yếu, thậm chí không thể nói được.
Nhìn thấy Thương Mai ngồi bên giường, hắn bèn nở nụ cười, vì người gầy đi nên đôi mắt hắn trông rất to, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Thương Mai rưng rưng nước mắt, cô kéo tay hắn, cúi xuống hôn lên mặt hắn: “Hoan nghênh người trở về.”
Mộ Dung Khanh cười rất rạng rỡ, trong đôi mắt hẹp dài lộ vẻ thương tiếc và áy náy.
Sau khi nhìn nhau một hồi, tầm mắt hắn chầm chậm dời xuống bụng cô, Thương Mai cười khẽ, kéo tay hắn đặt lên bụng mình: “Ta rất khỏe, con cũng rất khỏe.”
Ánh sáng trong mắt hắn càng rực rỡ hơn, môi hắn run rẩy, tay cũng khẽ run, hắn cố gắng nói chuyện nhưng dốc hết sức lực cũng chỉ thốt lên được một từ “Tốt”.
Thương Mai khàn giọng bảo: “Người đừng vội nói, cứ an dưỡng trước đã.”
Như Ngô Yến Tổ đã nói, tình trạng thương tích của hắn rất nặng, theo lý mà nói, nếu làm trái tim bị tổn thương như thế thì đã chết rồi.
Dù không chết cũng hấp hối, ảnh hưởng nghiêm trọng, sau khi chữa trị vẫn cần phải an dưỡng một thời gian.
Ba bốn ngày sau, tuy Mộ Dung Khanh không thể xuống đất đi lại nhưng đã có thể nói chuyện, cũng có thể lật người.
Chạng vạng hôm nay, phủ Thanh Châu trở nên rất náo nhiệt.
An Nhiên lão Vương gia đến, đi cùng ông ta còn có Linh Lợi vừa khỏi bệnh, Nhu Dao và Tráng Tráng vẫn luôn lo lắng cho Thương Mai và Mộ Dung Khanh.
Còn Tô Thanh và Tiêu Thác thì đang làm việc ở kinh thành, không có thời gian rảnh tới đây.
Họ đến đây là vì trước đó Tần Châu đã sai người tới Hàn Sơn mời An Nhiên lão Vương gia, còn Dương Tướng quân chắc hẳn cũng vừa đến kinh thành.
“Lão Vương gia, ngài đi chậm thật đấy.” Tần Châu cười nói.
An Nhiên lão Vương gia cười cợt: “Lão hủ sợ mình tới rồi sẽ không có việc gì cần làm, trong phủ Thanh Châu, đâu đâu cũng có thần y mà.”
Khi A Cảnh đi ra tiếp đón đã nói về chuyện của Ngô Yến Tổ, Ngô Yến Tổ cứu Thương Mai, Thương Mai lại cứu Mộ Dung Khanh và Nam Hoài vương, lão Vương gia đều biết hết.
Ba nàng kia không khách sáo dài dòng mà đi tìm Thương Mai ngay.
Khi thấy Thương Mai không sao, Linh Lợi luôn lạnh lùng lại rơi vài giọt nước mắt: “Ta cứ tưởng mình đã hại chết ngươi rồi, ngươi không sao thì tốt quá.”
Thương Mai cũng rất lo lắng cho Linh Lợi, bây giờ thấy nàng ta còn sống đứng trước mặt mình, cô cũng yên tâm, bèn cười đáp: “Ta cũng cứ tưởng ngươi đã chết rồi, ngươi không sao thì tốt quá.”
Tráng Tráng tức giận bảo: “Được rồi, chưa ai chết cả, hai người thôi đi.”
Nàng ta nhìn Thương Mai, sau đó mới ngồi xuống bên giường Mộ Dung Khanh, đau lòng nói: “Gầy hẳn ra rồi, khổ cho ngươi.”
Mộ Dung Khanh cười đáp: “Để tiểu cô cô lo lắng rồi.”
Tráng Tráng nói tiếp: “Đâu chỉ là lo lắng? Sợ muốn chết rồi đây này.”
Nàng ta xoa ngực: “Cũng may Tần Châu thông minh, lập tức sai người tới báo, nếu không ngươi phải chịu tra tấn biết bao nhiêu ngày chứ?”
Nhu Dao là đại phu cũng góp vui: “Thấy cả hai đã khỏe, ta và lão Vương gia phí công đến rồi.”
Nhưng A Cảnh không quá đồng ý với lời này, hắn ta si ngốc nhìn Nhu Dao: “Không phí công đâu, phủ Thanh Châu nhiều đồ ăn ngon lắm, lát nữa ta dẫn ngươi đi ăn.”
Nhu Dao lườm hắn ta, mặt nàng lập tức ửng đỏ: “Chỉ biết ăn thôi.”
A Cảnh gãi đầu: “Không phải ta chỉ biết ăn, mà vì có thứ tốt nên muốn cho ngươi biết.”
Thương Mai nghe thấy lời này là biết ngay A Cảnh đã rễ tình đâm sâu, chỉ khi ngươi yêu một người sâu sắc, ngươi mới muốn đưa món ngon, quần áo đẹp, trò vui cho đối phương.
Thấy Nhu Dao đỏ mặt, Thương Mai và Tráng Tráng nhìn nhau, có vẻ như Nhu Dao đã tìm được hạnh phúc của mình.
Thật tốt quá.
Nhu Dao là bạn từ nhỏ của họ, nếu nàng ta không hạnh phúc, họ cũng không hạnh phúc, cứ cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.