Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 858: Thời gian thoải mái

Lục Nguyệt

15/06/2021

Sau khi Tráng Tráng thành thân vào tháng mười, liền làm cho người ta cảm thấy cuối năm đang đến gần.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày hai mươi tám tháng mười một ấy xuất hiện trận tuyết đầu tiên, trận tuyết này đến khá muộn, bắt đầu mùa đông đến nay mọi người vẫn đều chờ đợi tuyết rơi.

Tuy rằng Thương Mai sợ lạnh, nhưng cũng vẫn chờ tuyết rơi, bởi vì, tuyết rơi sẽ khiến cho cổ trùng của Tôn Phương Nhi ở trên người giảm tốc độ trưởng thành lại.

Đây là nàng thấy được từ y thuật của Ôn Yến đại phu, cổ trùng cũng ngủ đông, ngủ đông không phải bắt đầu từ lúc trời lạnh, mà là bắt đầu từ khi tuyết rơi.

Thương Mai không khỏi cảm thán, đến ngay cả cổ trùng cũng đều nhạy cảm như thế, có thể nhận biết được rằng có phải tuyết rơi hay không, tiến hóa cũng nhanh thật đó.

Trận tuyết này rơi trọn một ngày, sau khi tuyết ngừng rơi, hôm sau Thương Mai vào cung thi châm cho Hoàng đế, tình trạng của Hoàng đế tốt lên rất nhiều, có thể đi có thể tự ăn cơm có thể tự mình đi nhà xí, cũng có thể động một tí nổi giận với người trong cung.

Dựa theo tình huống này xuống, rất nhanh thôi hắn ta sẽ có thể triệu kiến đại thần vào cung.

Nhưng tình trạng của Hoàng đế chuyển biến tốt đẹp, Mộ Dung Khanh cũng vẫn chưa truyền ra ngoài, chỉ nói Hoàng thượng vẫn vướng bận như cũ, vẫn trên giường bệnh, để tránh cho lòng người thay đổi, không cố làm những chuyện thiết thực.

Hơn một tháng này, Mộ Dung Khanh đã ban hành nhiều chính sách có lợi cho nông nghiệp, cũng bắt đầu thử đẩy mạnh đảm bảo trị bệnh.

Sự oán hận trong dân gian liên quan đến tăng thuế má cũng dần dần lắng xuống.

Phổ biến đảm bảo trị bệnh, cũng khiến cho áp lực của cục Huệ Dân tăng cao, Mộ Dung Khanh vì cục Huệ Dân nên cũng tuyển thêm y đồng, mở sát hạch cho y quán, miễn là thành công qua sát hạch thì đều có thể vào cục Huệ Dân làm đại phu.

Vào cục Huệ Dân, tốt xấu gì cũng là có công ăn việc làm ổn định, vài phụ mẫu nhà nghèo dẫn theo con cái đến báo danh, chỉ cần có thể thi vào cục Huệ Dân thì liền có cơm ăn.

Thương Mai không biết, một cái đề xuất tham khảo hiện đại của cô sẽ làm cho trình độ y thuật của Đại Chu phát triển mạnh mẽ.

Bởi vì y thuật của Đại Chu lạc hậu, kém xa Đại Lương, bởi vậy, sau khi rất nhiều người nhiễm bệnh đều không có bạc để chữa trị, ốm vặt thì mời lang trung trên giang hồ, bệnh nặng thì chính là chờ chết.

Phổ biến đảm bảo trị bệnh thì đúng là ban ơn cho bách tính, mặc dù rất đau lòng vì phải đóng thêm thuế, nhưng mà nhà ai sẽ không có người già hay trẻ em ốm chứ?

So sánh với tiền thuốc men hằng năm, chút thuế thêm này cũng thực sự quá ít.

Đương nhiên, những tiếng nói này cũng không phải toàn diện, cũng có người không hài lòng, thương nhân sẽ không hài lòng lắm, bởi vì, thương nhân nể mặt đại phu, nhưng trái lại, thương nhân bọn họ thì phải nộp nhiều thuế hơn.

Có người nói, đây là Mộ Dung Khanh cướp của người giàu chia cho người nghèo.

Nhưng mà bất kể như thế nào thì cũng được, bởi vì, triều đình cũng đã ban bố xuống việc thu thuế nặng này cũng chỉ có hai năm, sau hai năm thì cứ dựa theo chính sách trước đó, nhưng bảo đảm chữa trị thì không như thế, bảo đảm chữa trị vẫn sẽ phổ biến.

Nếu như sau hai năm vẫn tiếp tục tiến hành sưu cao thuế nặng thì đó chính là vấn đề cầm quyền của Hoàng đế khỏi bệnh.

Mộ Dung Khanh vung tay ném nồi thật tốt.



Hôm nay Mộ Dung Khanh đợi đến khi Thương Mai hết bận mới cùng nhau rời cung, lên xe ngựa, liền giữ chặt tay của cô dùng sức xoa, lạnh giống như băng vậy, việc châm cứu này không thể cho Ngô Yến Tổ làm hay sao chứ?

Đúng là Ngô Yến Tổ tiến bộ rất nhanh, chỉ có điều bây giờ là thời điểm then chốt, đúng vị thuốc, vấn đề châm cứu kia không thể xảy ra vấn đề được.” Mặt mày Thương Mai mang nồng đậm ý cười.

Mộ Dung Khanh khẽ gật đầu, biết chuyện này tạm thời cũng không thể mượn tay người khác, liền đưa tay chạm vào bụng của cô, bây giờ đã gần bốn tháng rồi, phần bụng có hơi nở ra, Mộ Dung Khanh vẫn luôn chờ đợi Thương Mai nói thai đạp, nhưng mà mỗi ngày sờ vào cũng vẫn không hề cảm thấy gì.

“Cái đứa này sao lại ngủ sâu đến thế chứ, cũng không cử động một cái.”

Thương Mai cười nói: “Nào nhanh như thế được? Còn phải chờ thêm một tháng nữa.”

“Đó cũng phải qua tết rồi, aizz, chờ đến nỗi cổ ta cũng dài theo luôn rồi.”

Giống như mỗi người đàn ông lần đầu làm cha khác, hắn cũng vô cùng mong chờ đứa con đầu của mình, mong chờ từng giai đoạn.

“Sao ta lại thấy nhỏ hơn bụng của Loan Loan nhỉ.” Mộ Dung Khanh nói.

“Mạch của Loan Loan cũng vô cùng mạnh mẽ, có lẽ là thai đôi hoặc là thai ba.” Thương Mai nói.

“Vậy sau này bụng của nàng ta cũng sẽ rất lớn.” Mộ Dung Khanh không có chút nào ghen tị bởi vì, bụng Thương Mai nhỏ như thế, phải mang hai hoặc ba đứa trẻ thì người khó chịu chính là cô.

“Đây có gì quan trọng chứ?” Thương Mai nói.

Chỉ là, thai đôi hay thai ba tương đối mà nói, lúc sinh thì nguy hiểm sẽ càng lớn hơn, y thuật của những năm này còn lạc hậu, nữ nhân mang thai sinh con, lỡ như gặp phải thai ngược hoặc những nguyên nhân khó sinh khác, dường như sẽ phải bỏ mạng.

Giải phẫu không phổ biến, cũng không có điều kiện giải phẫu, chỉ có thể sinh thường, vất vả cho Loan Loan rồi.

“Vất vả cho nàng rồi.” Mộ Dung Khanh nhẹ nhàng ôm cô.

“Đồ ngốc, chuyện này có gì vất vả chứ? Sinh con dưỡng cái, là con đường duy nhất để nhân loại sinh sôi nảy nở mà, những nữ nhân khác có thể sinh, sao ta phải yếu ớt hơn chứ?”

Đột nhiên Ngô Yến Tổ vén rèm lên: “Sư phụ, ta có thể nghe được các ngài nói chuyện, rất chán rồi.”

“Cút!” Mộ Dung Khanh quát to một tiếng: “Còn tiếp tục nhiều chuyện nữa thì ngươi đi ngồi con lừa của ngươi đi.”

Ngô Yến Tô buông rèm xuống, giọng nói và tiếng gió cùng truyền vào: “Ta thế này khác ngồi con lừa chỗ nào chứ? Chẳng phải vẫn bị gió lạnh thổi đó sao? Xe ngựa này lớn như vậy, nhiều thêm một người là ta ngồi thì sao chứ? Cứ phải đuổi ta ra ngoài với đánh xe, ta cũng đâu phải là đánh xe đâu chứ.”

“Vậy sáng mai ngươi đi bộ tiến cung nha.” Giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung Khanh truyền tới.

Ngô Yến Tổ lập tức ngậm miệng.

Qua hai tháng quan sát, ông ta phát hiện rằng tốt nhất không nên đắc tội vị vương gia này, không nói cười tùy tiện thì cũng thôi đi, còn vô cùng nghiêm khắc, động một chút lại nổi giận với người khác.



Không thể trêu vào được mà.

Cũng không tránh được nha, ông ta muốn học y thuật, nhất định phải đi theo sư phụ, nhưng mà vương gia cũng thích đi theo sư phụ, bởi vậy vẫn luôn hình thành cục diện ba người.

Lần sau, dứt khoát cùng cưỡi lừa với Linh Lợi tỷ là được rồi.

Ông ta nghĩ rồi, quay đầu liếc mắt nhìn, đã thấy lúc này Linh Lợi không cưỡi lừa, mà là cưỡi một con ngựa màu đỏ thẫm.

Ông ta vội vàng nhảy xuống xe ngựa, giơ tay gọi Linh Lợi dừng lại.

Linh Lợi giục ngựa dừng lại, từ trên cao nhìn xuống ông ta: “Chuyện gì thế?”

Ngô Yến Tổ đi vòng quanh con ngựa hai lần, tấm tắc nói: “Linh Lợi tỷ, ngươi phát tài sao? Sao mua ngựa rồi mà cũng không nói một tiếng vậy? Tốt xấu gì cũng chúc mừng một tiếng.”

“Không phải mua, là Vương phi thưởng đó, con lừa kia của ta già rồi.” Sắc mặt Linh Lợi không thay đổi, nói.

“Sư phụ thật bất công mà.” Mắt Ngô Yến Tổ sắp nhỏ ra máu rồi, thật là ghen tị mà.

"Lừa của ông cũng già sao?” Linh Lợi cúi người hỏi.

“Con lừa của ta không có già, nhưng mà ta già nha.” Ông ta lau mặt một cái, gần đây thời tiết rất khô ráo, mặt đều sắp lên nếp nhăn cả rồi, lại còn đón gió như vậy nữa, cũng không biết sẽ nứt thành dáng vẻ gì nữa.

“Cho ông cưỡi một lúc?” Linh Lợi hỏi.

“Được, được!” Ngô Yến Tổ vô cùng vui vẻ, mình không có ngựa mà cưỡi của người khác cũng tốt.

Linh Lợi tung người xuống ngựa, Ngô Yến Tổ vụng về lên lưng ngựa, ông ta chưa từng cưỡi ngựa, nhưng mà, ông ta cho rằng cưỡi ngựa tối thiểu cũng giống như cưỡi lừa thôi, không phải đều là lưng sao?

Ông ta cưỡi trên lưng ngựa, dương dương đắc ý nhìn Linh Lợi: “Linh Lợi tỷ, con ngựa này của ngươi tốt đó, tính tình tốt, cũng không có khi dễ người lạ, con lừa kia của ta sẽ đá hậu đó.”

Ông ta nhìn thấy đáy mắt Linh Lợi hiện lên vẻ cười đắc ý, đang muốn hỏi, đã thấy nàng đập một cái vào mông ngựa, con ngựa vung vó liền chạy.

“Ai nha, chậm một chút đi, ai nha, ta sắp ngã rồi......”

Tiếng hét hoảng sợ dần dần đi xa, Linh Lợi vỗ tay cười ha ha.

Ai bảo ngươi ngấp nghé con ngựa của ta.

“Ơ, thế ta quay về thế nào đây?” Lúc này Linh Lợi mới phát hiện cục diện lúng túng, xe ngựa đi rồi, con ngựa cũng đi rồi, nàng quay về bằng cái gì đây?

Phía trước, có một nam tử áo xanh giục ngựa chậm rãi đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook