Chương 330: TIÊU KIÊU ĐÁNH VỢ
Lục Nguyệt
01/03/2021
Thương Mai bước từng bước đi về phía trước, trong đôi mắt đang có ngọn
lửa giận thiêu đốt hừng hực: “Ta nói cái gì ở trong lòng của ngươi biết
rõ ràng, ta biết là ngươi muốn làm cha, bây giờ ngươi rất hạnh phúc,
nhưng có thể quản phu nhân của ngươi được hay không? Đừng để đến trước
mặt của Tráng Tráng giễu võ dương oai, xây dựng hạnh phúc của các người
trên nỗi đau của người khác, các người cảm thấy yên lòng như vậy à?”
Sắc mặt của Tiêu Kiêu khẽ thay đổi: “Ý của vương phi là Hàn Thanh Thu đi tìm công chúa, nàng ta nói với công chúa rằng nàng ta mang thai?”
Mộ Dung Khanh bước lên, thắc mắc hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, người xui xẻo Hàn Thanh Thu đó mang thai à?”
Thương Mai không trả lời câu hỏi của Mộ Dung Khanh, nghiêm túc nói với Tiêu Kiêu: “Không sai, ngày hôm nay nàng ta huyênh hoang đi đến phủ công chúa, nói là đến thỉnh an công chúa nhưng mà lại vô tình cố ý thông báo với công chúa rằng nàng ta đang mang thai con của ngươi. Tiêu Kiêu à, lòng người được làm bằng thịt, hạnh phúc của các người là chuyện của các người, xin đừng làm tổn thương đến người khác có được không hả? Nể tình ngươi và Tráng Tráng lớn lên cùng với nhau, ngươi giữ lại chút lòng từ bi với nàng ấy đi, những năm gần đây nàng ấy sống một cuộc sống không phải của con người, ta là người ngoài cuộc nhìn thấy cũng rất đau lòng, tốt xấu gì ngươi cũng đã từng yêu nàng ấy, buông tha cho nàng ấy đi có được không?”
Thương Mai nói, rất tức giận, lại nhịn không được mà phất phất bàn tay: “Ngươi trở về biên cương đi, ngươi ở lại đây làm cái gì hả? Ngươi còn muốn hại nàng ấy bao lâu nữa?”
Sắc mặt của Tiêu Kiêu trở nên rất khó coi, một câu cũng không nói quay đầu lại đi ngay.
Thương Mai đuổi theo: “Ngươi nói chuyện cho rõ ràng!”
Tiêu Kiêu nhìn chằm chằm vào cô: “Người muốn biết là có chuyện gì xảy ra đúng không? Được thôi, đi cùng luôn đi.” Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
Thương Mai căm hận nói: “Được thôi, ta sẽ đi theo nhìn các ngươi sẽ làm ra chuyện gì.”
Mộ Dung Khanh giữ chặt cánh tay của cô lại: “Chuyện phu thê nhà người ta nàng xen vào làm cái gì?”
Thương Mai rất giận: “Ta chính là muốn nhúng tay vào đó, ta có việc, người đầu tiên đứng ra là Tráng Tráng, bây giờ nàng ấy đang có việc bị người khác làm tổn thương, thấy nàng ấy như thế, ta đều giận đến nỗi sắp nổ tung đây này.”
Mộ Dung Khanh nhìn thấy quả thật là cô rất tức giận, thuận theo nói: “Được rồi, chúng ta cùng đi nhìn xem.”
Sau khi Tiêu Kiêu hồi kinh thì vẫn luôn ở lại hầu phủ, gần như là không trở về phủ đại tướng quân.
Đây là lần thứ hai hắn trở về sau khi hồi kinh.
Nơi này là nơi của Hàn Thanh Thu ở, là người mà hắn không muốn gặp.
Lần đầu tiên trở về là trưởng bối hầu phủ nói đến uống chén trà, ngồi một chút, hắn là người có phủ đệ riêng của mình, cho nên chỉ có thể hồi phủ đại tướng quân chào hỏi.
Đây là lần thứ hai, hắn thật sự rất muốn biết nàng ta mang thai con của mình như thế nào.
Quản gia trong phủ nhìn thấy Tiêu Kiêu trở về vô cùng kích động: “Đại tướng quân trở về.”
Vội vàng chạy vào trong phủ bẩm báo, vui mừng hớn hở.
Thương Mai và Mộ Dung Khanh liếc mắt nhìn nhau, Thương Mai âm thầm nghi hoặc. Hạ nhân trong phủ vui mừng cái gì vậy chứ? Chẳng lẽ là bình thường Tiêu Kiêu không trở về?
Tiêu Kiêu mang theo khuôn mặt bình tĩnh giận dữ bước vào, tay áo màu đen bởi vì bước đi cực kỳ nhanh mà tung bay, vừa đi vừa hỏi: “Hàn Thanh Thu đâu rồi?”
“Đại tướng quân, phu nhân đang ở trong phòng, nô tài sai người đi mời ngay đây.” Quản gia lập tức quay đầu lại ra lệnh cho người: “Tranh thủ thời gian đi, thông báo với phu nhân đi, nói là đại tướng quân trở về.”
“Vâng.” Hạ nhân vội vàng đi ngay.
Quản gia muốn cởi áo choàng ngoài ra cho Tiêu Kiêu, nhưng mà Tiêu Kiêu lại ngồi xuống, quản gia khẽ giật mình: “Đại tướng quân còn muốn đi?”
Tiêu Kiêu thản nhiên nói: “Ừ.”
Tay của quản gia dần giữa không trung, dường như là có chút khó chịu: “Vừa mới trở về mà lại muốn đi rồi, không ở thêm mấy ngày ư?”
“Không được, sau này hẵng nói.” Tiêu Kiêu nói mà không có biểu cảm gì.
Quản gia đáp lời: “Vâng, sau này, nô tài đợi đại tướng quân trở về, nếu như nô tài có thể sống lâu như vậy.”
Thương Mai nghe thấy đoạn đối thoại này cô càng trở nên hồ đồ hơn, Tiêu Kiêu đã hồi kinh hơn hai tháng, tại sao quản gia trông giống như là không gặp hắn vậy chứ?
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vàng, Thương Mai ngẩng đầu nhìn lên nhìn thấy Hàn Thanh Thu dẫn theo hai thị nữ bước tới, trên mặt của Hàn Thanh Thu có nét vui mừng, thậm chí còn không nhìn thấy Mộ Dung Khanh và Thương Mai, đi thẳng đến trước mặt của Tiêu Kiêu nhìn hắn: “Chàng trở về rồi?”
Tiêu Kiêu giương đôi mắt đen láy lên nhìn nàng ta, đôi mắt băng giá, cánh môi lại cong lên một nụ cười lạnh: “Phu nhân có thai à, bản tướng quân không đến chúc mừng một tiếng được ư? Cũng là để cho phu nhân làm sáng tỏ một chút hài tử trong bụng của ngươi không phải là của bản tướng, miễn tránh gây hiểu lầm.”
Khuôn mặt của Hàn Thanh Thu thay đổi dữ dội: “Phu quân, không phải là như thế...” Nàng ta bỗng nhiên nhìn sang bên phải, nhìn thấy Mộ Dung Khanh và Thương Mai đang ở đây, sự thất thố của nàng ta biến thành nụ cười lạnh, căm hận nói: “Hóa ra là công chúa để nàng ta đi cáo trạng với chàng, đã nhiều năm như vậy rồi mà chàng cũng không thể buông bỏ nàng ta xuống được à? Nàng ta cáo trạng với chàng là có ý gì? Chuyện giữa phu thê chúng ta lúc nào đến lượt nàng ta quản thúc?”
Thương Mai cũng đáp lại bằng một nụ cười lạnh: “Ngươi sai rồi, ta không phải đến đây để cáo trạng, ta là đến đây để chất vấn, không chỉ chất vấn hắn mà còn muốn chất vấn cả ngươi, trước đó ở trước mặt của công chúa cho nên ta nhịn ngươi, nhưng mà không có nghĩa là ta sẽ không có ý định quan tâm tới chuyện này, ngươi có kế hoạch gì? Tại sao ngươi mang thai mà lại phải chạy đến mặt của công chúa để giễu võ dương oai? Ngươi đang có ý định cổ quái gì? Đừng nói với ta là mười mấy năm trôi qua ngươi bỗng nhiên muốn đi khoe khoang hạnh phúc của ngươi, lừa gạt quỷ thì có.”
Hàn Thanh Thu không nghĩ tới là Thương Mai có thể nói như vậy, nàng ta nhất thời cảm thấy kinh khoảng: “Ta không phải là đang đi khoe khoang, cũng không có lòng dạ gì hết, chỉ là nhớ đến đã lâu rồi không gặp công chúa, cho nên đến đó bái kiến một chút, cái này thì có lỗi gì đâu?”
“Ngươi nói với nàng ấy là ngươi đang mang thai có đúng không?” Tiêu Kiêu nhìn chằm chằm vào nàng ta, nghiêm túc hỏi.
Hàn Thanh Thu nghẹn lời: “Chuyện ngày.. Ta chỉ là, ta chỉ là muốn xem xem rốt cuộc nàng ta đã buông bỏ chàng được chưa.”
Hàn Thanh Thu ngẩng đầu lên, giữ tâm lý vững vàng và nói trước: “Sự thật đã chứng minh, nếu như nàng ta để ý đến chuyện ta có mang thai hay không vậy thì chứng minh nàng ta căn bản cũng vẫn còn chưa từ bỏ suy nghĩ viển vông với chàng, nàng ta vẫn còn nhớ nhung chàng, nàng ta phải biết xấu hổ!”
Tiêu Kiêu không hề suy nghĩ chút nào đánh một bàn tay lên trên mặt của Hàn Thanh Thu, đánh đến nỗi nàng ta phải ngã qua một bên.
“Ngươi còn dám nói nửa câu không đàng hoàng với nàng ấy thì ta sẽ giết ngươi!" Tiêu Kiêu dùng một ánh mắt như ác quỷ nhìn chằm chằm vào Hàn Thanh Thu, khuôn mặt đất đáng sợ.
Thương Mai chưa từng nhìn thấy Tiêu Kiêu như thế này, giống như là công chúa đã nói, từ xưa đến nay hắn chính là một cái đầu gỗ, là một đầu gỗ đóng băng, từ xưa đến nay trên mặt sẽ không có biểu cảm gì, đây là lần đầu tiên hung ác như vậy.
Nhưng mà chỉ có khí thế như thế này mới phù hợp với thân phận chiến tướng trên sa trường.
Sau khi Hàn Thanh Thu ngớ người xong, nước mắt rơi lã chã, nói một cách bén nhọn: “Chàng đánh ta? Quá khứ nhiều năm như vậy rồi chàng còn vì nàng ta mà đánh ta? Chàng dựa vào cái gì? Đây là lỗi của nàng ta, nàng ta nhớ nhung lấy phu quân của ta, ta cần phải nhẫn nhịn nàng ta. Tiêu Kiêu, chàng đối xử với ta không công bằng!”
Giọng nói của Tiêu Kiêu lạnh lùng: “Công bằng? Từ lúc mới bắt đầu không phải là ngươi muốn thân phận phu nhân đại tướng quân đó à? Muốn công bằng cái gì? Kể từ ngày nhận giao dịch đó trở đi, ta đã nói rồi ngươi không thể đến trước mặt của nàng ấy, ngươi muốn ta hưu ngươi đúng không?"
Vẻ mặt của Hàn Thanh Thu thay đổi: “Chàng điên rồi? Chàng lại nói ra lời như thế?”
Những lời này sao có thể nói ra được chứ? Đúng vậy, bây giờ hắn không còn bất cứ nỗi sợ gì nữa, đương nhiên là hắn dám nói ra.
Nhưng mà nàng ta lại không cam tâm, nhiều năm như vậy rồi cho dù là một tảng đá thì cũng phải nóng lên, nàng ta ở kinh thành si ngốc đợi hắn nhiều năm như vậy thứ mà chờ đợi được chính là kết quả này?
Nàng ta thật sự không cam tâm!
Nàng ta có chỗ nào không bằng Mộ Dung Tráng Tráng? Hay là nàng ta phải tốt số một chút, đầu thai lên làm công chúa?
Sắc mặt của Tiêu Kiêu khẽ thay đổi: “Ý của vương phi là Hàn Thanh Thu đi tìm công chúa, nàng ta nói với công chúa rằng nàng ta mang thai?”
Mộ Dung Khanh bước lên, thắc mắc hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, người xui xẻo Hàn Thanh Thu đó mang thai à?”
Thương Mai không trả lời câu hỏi của Mộ Dung Khanh, nghiêm túc nói với Tiêu Kiêu: “Không sai, ngày hôm nay nàng ta huyênh hoang đi đến phủ công chúa, nói là đến thỉnh an công chúa nhưng mà lại vô tình cố ý thông báo với công chúa rằng nàng ta đang mang thai con của ngươi. Tiêu Kiêu à, lòng người được làm bằng thịt, hạnh phúc của các người là chuyện của các người, xin đừng làm tổn thương đến người khác có được không hả? Nể tình ngươi và Tráng Tráng lớn lên cùng với nhau, ngươi giữ lại chút lòng từ bi với nàng ấy đi, những năm gần đây nàng ấy sống một cuộc sống không phải của con người, ta là người ngoài cuộc nhìn thấy cũng rất đau lòng, tốt xấu gì ngươi cũng đã từng yêu nàng ấy, buông tha cho nàng ấy đi có được không?”
Thương Mai nói, rất tức giận, lại nhịn không được mà phất phất bàn tay: “Ngươi trở về biên cương đi, ngươi ở lại đây làm cái gì hả? Ngươi còn muốn hại nàng ấy bao lâu nữa?”
Sắc mặt của Tiêu Kiêu trở nên rất khó coi, một câu cũng không nói quay đầu lại đi ngay.
Thương Mai đuổi theo: “Ngươi nói chuyện cho rõ ràng!”
Tiêu Kiêu nhìn chằm chằm vào cô: “Người muốn biết là có chuyện gì xảy ra đúng không? Được thôi, đi cùng luôn đi.” Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
Thương Mai căm hận nói: “Được thôi, ta sẽ đi theo nhìn các ngươi sẽ làm ra chuyện gì.”
Mộ Dung Khanh giữ chặt cánh tay của cô lại: “Chuyện phu thê nhà người ta nàng xen vào làm cái gì?”
Thương Mai rất giận: “Ta chính là muốn nhúng tay vào đó, ta có việc, người đầu tiên đứng ra là Tráng Tráng, bây giờ nàng ấy đang có việc bị người khác làm tổn thương, thấy nàng ấy như thế, ta đều giận đến nỗi sắp nổ tung đây này.”
Mộ Dung Khanh nhìn thấy quả thật là cô rất tức giận, thuận theo nói: “Được rồi, chúng ta cùng đi nhìn xem.”
Sau khi Tiêu Kiêu hồi kinh thì vẫn luôn ở lại hầu phủ, gần như là không trở về phủ đại tướng quân.
Đây là lần thứ hai hắn trở về sau khi hồi kinh.
Nơi này là nơi của Hàn Thanh Thu ở, là người mà hắn không muốn gặp.
Lần đầu tiên trở về là trưởng bối hầu phủ nói đến uống chén trà, ngồi một chút, hắn là người có phủ đệ riêng của mình, cho nên chỉ có thể hồi phủ đại tướng quân chào hỏi.
Đây là lần thứ hai, hắn thật sự rất muốn biết nàng ta mang thai con của mình như thế nào.
Quản gia trong phủ nhìn thấy Tiêu Kiêu trở về vô cùng kích động: “Đại tướng quân trở về.”
Vội vàng chạy vào trong phủ bẩm báo, vui mừng hớn hở.
Thương Mai và Mộ Dung Khanh liếc mắt nhìn nhau, Thương Mai âm thầm nghi hoặc. Hạ nhân trong phủ vui mừng cái gì vậy chứ? Chẳng lẽ là bình thường Tiêu Kiêu không trở về?
Tiêu Kiêu mang theo khuôn mặt bình tĩnh giận dữ bước vào, tay áo màu đen bởi vì bước đi cực kỳ nhanh mà tung bay, vừa đi vừa hỏi: “Hàn Thanh Thu đâu rồi?”
“Đại tướng quân, phu nhân đang ở trong phòng, nô tài sai người đi mời ngay đây.” Quản gia lập tức quay đầu lại ra lệnh cho người: “Tranh thủ thời gian đi, thông báo với phu nhân đi, nói là đại tướng quân trở về.”
“Vâng.” Hạ nhân vội vàng đi ngay.
Quản gia muốn cởi áo choàng ngoài ra cho Tiêu Kiêu, nhưng mà Tiêu Kiêu lại ngồi xuống, quản gia khẽ giật mình: “Đại tướng quân còn muốn đi?”
Tiêu Kiêu thản nhiên nói: “Ừ.”
Tay của quản gia dần giữa không trung, dường như là có chút khó chịu: “Vừa mới trở về mà lại muốn đi rồi, không ở thêm mấy ngày ư?”
“Không được, sau này hẵng nói.” Tiêu Kiêu nói mà không có biểu cảm gì.
Quản gia đáp lời: “Vâng, sau này, nô tài đợi đại tướng quân trở về, nếu như nô tài có thể sống lâu như vậy.”
Thương Mai nghe thấy đoạn đối thoại này cô càng trở nên hồ đồ hơn, Tiêu Kiêu đã hồi kinh hơn hai tháng, tại sao quản gia trông giống như là không gặp hắn vậy chứ?
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vàng, Thương Mai ngẩng đầu nhìn lên nhìn thấy Hàn Thanh Thu dẫn theo hai thị nữ bước tới, trên mặt của Hàn Thanh Thu có nét vui mừng, thậm chí còn không nhìn thấy Mộ Dung Khanh và Thương Mai, đi thẳng đến trước mặt của Tiêu Kiêu nhìn hắn: “Chàng trở về rồi?”
Tiêu Kiêu giương đôi mắt đen láy lên nhìn nàng ta, đôi mắt băng giá, cánh môi lại cong lên một nụ cười lạnh: “Phu nhân có thai à, bản tướng quân không đến chúc mừng một tiếng được ư? Cũng là để cho phu nhân làm sáng tỏ một chút hài tử trong bụng của ngươi không phải là của bản tướng, miễn tránh gây hiểu lầm.”
Khuôn mặt của Hàn Thanh Thu thay đổi dữ dội: “Phu quân, không phải là như thế...” Nàng ta bỗng nhiên nhìn sang bên phải, nhìn thấy Mộ Dung Khanh và Thương Mai đang ở đây, sự thất thố của nàng ta biến thành nụ cười lạnh, căm hận nói: “Hóa ra là công chúa để nàng ta đi cáo trạng với chàng, đã nhiều năm như vậy rồi mà chàng cũng không thể buông bỏ nàng ta xuống được à? Nàng ta cáo trạng với chàng là có ý gì? Chuyện giữa phu thê chúng ta lúc nào đến lượt nàng ta quản thúc?”
Thương Mai cũng đáp lại bằng một nụ cười lạnh: “Ngươi sai rồi, ta không phải đến đây để cáo trạng, ta là đến đây để chất vấn, không chỉ chất vấn hắn mà còn muốn chất vấn cả ngươi, trước đó ở trước mặt của công chúa cho nên ta nhịn ngươi, nhưng mà không có nghĩa là ta sẽ không có ý định quan tâm tới chuyện này, ngươi có kế hoạch gì? Tại sao ngươi mang thai mà lại phải chạy đến mặt của công chúa để giễu võ dương oai? Ngươi đang có ý định cổ quái gì? Đừng nói với ta là mười mấy năm trôi qua ngươi bỗng nhiên muốn đi khoe khoang hạnh phúc của ngươi, lừa gạt quỷ thì có.”
Hàn Thanh Thu không nghĩ tới là Thương Mai có thể nói như vậy, nàng ta nhất thời cảm thấy kinh khoảng: “Ta không phải là đang đi khoe khoang, cũng không có lòng dạ gì hết, chỉ là nhớ đến đã lâu rồi không gặp công chúa, cho nên đến đó bái kiến một chút, cái này thì có lỗi gì đâu?”
“Ngươi nói với nàng ấy là ngươi đang mang thai có đúng không?” Tiêu Kiêu nhìn chằm chằm vào nàng ta, nghiêm túc hỏi.
Hàn Thanh Thu nghẹn lời: “Chuyện ngày.. Ta chỉ là, ta chỉ là muốn xem xem rốt cuộc nàng ta đã buông bỏ chàng được chưa.”
Hàn Thanh Thu ngẩng đầu lên, giữ tâm lý vững vàng và nói trước: “Sự thật đã chứng minh, nếu như nàng ta để ý đến chuyện ta có mang thai hay không vậy thì chứng minh nàng ta căn bản cũng vẫn còn chưa từ bỏ suy nghĩ viển vông với chàng, nàng ta vẫn còn nhớ nhung chàng, nàng ta phải biết xấu hổ!”
Tiêu Kiêu không hề suy nghĩ chút nào đánh một bàn tay lên trên mặt của Hàn Thanh Thu, đánh đến nỗi nàng ta phải ngã qua một bên.
“Ngươi còn dám nói nửa câu không đàng hoàng với nàng ấy thì ta sẽ giết ngươi!" Tiêu Kiêu dùng một ánh mắt như ác quỷ nhìn chằm chằm vào Hàn Thanh Thu, khuôn mặt đất đáng sợ.
Thương Mai chưa từng nhìn thấy Tiêu Kiêu như thế này, giống như là công chúa đã nói, từ xưa đến nay hắn chính là một cái đầu gỗ, là một đầu gỗ đóng băng, từ xưa đến nay trên mặt sẽ không có biểu cảm gì, đây là lần đầu tiên hung ác như vậy.
Nhưng mà chỉ có khí thế như thế này mới phù hợp với thân phận chiến tướng trên sa trường.
Sau khi Hàn Thanh Thu ngớ người xong, nước mắt rơi lã chã, nói một cách bén nhọn: “Chàng đánh ta? Quá khứ nhiều năm như vậy rồi chàng còn vì nàng ta mà đánh ta? Chàng dựa vào cái gì? Đây là lỗi của nàng ta, nàng ta nhớ nhung lấy phu quân của ta, ta cần phải nhẫn nhịn nàng ta. Tiêu Kiêu, chàng đối xử với ta không công bằng!”
Giọng nói của Tiêu Kiêu lạnh lùng: “Công bằng? Từ lúc mới bắt đầu không phải là ngươi muốn thân phận phu nhân đại tướng quân đó à? Muốn công bằng cái gì? Kể từ ngày nhận giao dịch đó trở đi, ta đã nói rồi ngươi không thể đến trước mặt của nàng ấy, ngươi muốn ta hưu ngươi đúng không?"
Vẻ mặt của Hàn Thanh Thu thay đổi: “Chàng điên rồi? Chàng lại nói ra lời như thế?”
Những lời này sao có thể nói ra được chứ? Đúng vậy, bây giờ hắn không còn bất cứ nỗi sợ gì nữa, đương nhiên là hắn dám nói ra.
Nhưng mà nàng ta lại không cam tâm, nhiều năm như vậy rồi cho dù là một tảng đá thì cũng phải nóng lên, nàng ta ở kinh thành si ngốc đợi hắn nhiều năm như vậy thứ mà chờ đợi được chính là kết quả này?
Nàng ta thật sự không cam tâm!
Nàng ta có chỗ nào không bằng Mộ Dung Tráng Tráng? Hay là nàng ta phải tốt số một chút, đầu thai lên làm công chúa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.