Chương 59: TÌM AN THÂN VƯƠNG
Lục Nguyệt
06/01/2021
Hạ Thừa tướng nghe thấy câu nói này, lập tức giống như là bị xối một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, toàn thân lạnh băng.
Ông ta cắn răng, sự hận ý trong đôi con ngươi lập tức nảy sinh, nghĩ đến Liên Thị len lén yêu An Thân vương sau lưng ông ta, sự nộ khí của ông ta có làm thế nào cũng không thể dập tắt được.
Ông ta đột nhiên nhảy xuống xe ngựa, dặn dò người lái xe: “Ngươi đưa nàng ấy về trước đi, bổn tướng còn có chuyện.”
Nguyệt Nhung phu nhân vén khăn ra, gọi ông ta: “Người đi đâu vậy?”
Hạ Thừa tướng ngay sau đó liền biến mất trong đám người!
Nguyệt Nhung phu nhân thả khăn xuống, xoa xoa bờ má đau rát của mình, gằn giọng nói: “Người cứ ngốc như vậy đi, hạng nữ nhân như bà ta làm sao có thể yêu người chứ?”
Hạ Thừa tướng đi thẳng đến An thân vương phủ, đoạn giao với An thân vương nhiều năm, hai người gần như là không có qua lại gì, nhưng lúc Hạ Thương Mai xuất giá, ông ta vẫn gửi thiệp mời cho An thân vương.
Ông ta muốn yên ổn mọi chuyện, cho dù hai người đã không còn thân thiết như ngày xưa, thì tốt nhất cũng đừng trở thành kẻ thù.
Nhiều năm qua đi như vậy rồi, ông ta và Liên Thị cũng rơi vào kết cục như vậy, sau sự vui sướng lúc ban đầu, trái tim ông ta cũng từng có qua một tia áy náy với An thân vương.
Nhưng, hoá ra nhiều năm như vậy, người mà Liên Thị yêu từ đầu đến cuối là An thân vương.
Buồn cười biết bao, ông ta mới là kẻ đáng buồn cười đó.
Cục tức này, ông ta làm thế nào cũng không nuốt xuống được.
Hạ Thừa tướng mấy năm nay đã trở nên lão luyện xảo quyệt, nếu như là bình thường, ông ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đến tận cửa tìm An thân vương, nhưng, hôm nay ông ta đã chịu đủ đả kích, hoặc là nói khoảng thời gian này ông ta đã chịu đựng sự kích thích.
Bắt đầu từ khi đồng ý hôn sự của Lương vương, ông ta đã chìm vào trong một vòng xoáy, Hạ Thương Mai từ hôn, khiến danh dự của ông ta bị huỷ hoàn toàn.
Kế hoạch hiện tại của Mộ Dung Khanh càng là khiến ông ta mất hết mặt mũi. Ông ta rõ ràng nhìn thấy, Hoàng thái hậu và Hoàng hậu đều dùng ánh mắt trào phúng nhìn ông ta, bởi vì ông ta đã chọn Nguyệt Nhung, đã chuyên sủng Nguyệt Nhung.
Nhưng mà, điều khiến ông ta không thể nào chấp nhận được, đó là bức tranh đó. Tín vật định tình mà Trần Nguyệt Nhung tặng cho ông ta, hoá ra là thuộc về An thân vương, là thê tử của ông ta tặng cho An thân vương.
Chuyện xảy ra hôm nay, đã đảo lộn cuộc đời của ông ta.
Vào giây phút ra khỏi cung, ông ta cảm thấy mình đã không còn là thừa tướng đương triều mang trong mình hàng vạn vinh quang nữa.
Ông ta không chịu nổi cục tức kiếp nhược này, đặc biệt, điều khiến ông ta không thể chấp nhận chính là, nhiều năm như vậy, vẫn luông tưởng là ông ta đã đoạt đi tình yêu của An thân vương, ông ta là kẻ thắng lợi.
Nhưng, cuối cùng phát hiện, ông ta chính là kẻ ngu ngốc nhất.
Ông ta không có đoán sai, Liên Thuý Ngữ gả cho ông ta là vì lệnh của cha.
Người bà ta thật sự muốn gả là An thân vương.
Ông ta sao lại ngốc như vậy chứ? Năm đó thật sự có một giây phút nào đó đã tin rằng Liên Thị từng yêu ông ta, bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy bất kỳ ai cũng đều chọn An thân vương, chứ không chọn ông ta.
An thân vương xuất sắc thế nào, xuất thân lại tôn quý thế nào, từng lập chiến công hiển hách, đối với bà ta lại càng là thâm tình, ai mà không chọn người xuất sắc như vậy chứ?
Đến cửa An thân vương phủ, người gác cổng nhìn thấy ông ta khí thế hừng hực, vội vàng đi ra: “Tướng gia đến rồi?”
“Vương gia có nhà không?” Hạ Thừa tướng siết chặt hai tay mà hỏi.
Người gác cổng nói: “Có, xin Tướng gia đợi một chút, để nô tài đi vào thông báo một tiếng.”
“Không cần thông báo!” Hạ Thừa tướng đưa tay đẩy cửa, đi vào bên trong.
Người gác cổng kinh hãi, vội vàng đuổi theo.
Đúng lúc An thân vương đang ở trong sân luyện kiếm, nhìn thấy Hạ Thừa tướng đến, ông ta thu thanh kiếm dài lại, khuôn mặt tuấn mỹ trầm ổn lộ ra một tia không vui: “Ngươi đến làm gì?”
Người gác cổng đuổi tới, vội vàng nói: “Vương gia, Tướng gia…”
An Thân vương nhàn nhạt nói: “Ngươi lui xuống trước đi!”
“Vâng!” Người gác cổng nhìn Hạ thừa tướng một cái, quay người lui xuống.
Sau khi người gác cổng đi, Hạ Thừa tướng tiến gần đến một bước, sự cuồng nộ dưới đáy mắt như bùng ra lửa, khuôn mặt sõi đời nhăn nhó, thấm đẫm thù hận và chán ghét: “Mộ Dung Tử, ngươi không phải quân tử!”
An thân vương cười lạnh: “Có gì thì nói, bổn vương không muốn nhìn thấy ngươi.”
Hạ Thừa tướng từng bước tiến gần, An thân vương chậm rãi giơ kiếm lên, hướng về ngực của ông ta, đáy mắt loé qua một tia âm trầm: “Đứng lại!”
Hạ Thừa tướng siết lấy thân kiếm, sự nộ khí trong mắt không hề thuyên giảm: “17 năm rồi, ngươi tư thông với nàng ta sau lưng ta, ngươi coi ta là tên ngốc sao? Đường đường là thân vương, vậy mà lại làm ra chuyện hạ tiện như vậy, ngươi không biết xấu hổ sao?”
An thân vương đột nhiên thu kiếm, ném xuống đất, cơ thể nhanh chóng loé một cái, một cái tát rơi trên mặt của Hạ Thừa tướng, khẩu khí lạnh lùng mà nói: “Hỗn xược, ai cho ngươi dám sỉ nhục nàng ấy?”
Hạ Thừa tướng xông lên như điên, giơ nấm đấm thẳng về phía đầu của An thân vương.
Nhưng nhiều năm sống trong nhung lụa, võ công của ông ta đã hoang phế từ lâu rồi, làm gì còn là đối thủ của An thân vương nữa?
Chẳng qua chỉ hai chiêu, ông ta liền bị An thân vương kìm lại, đẩy về phía trước một cái, ngã trên mặt đất.
An thân vương liếc nhìn ông ta từ trên cao, làn gió thổi tung tấm áo bào đại bàng màu đen, khuôn mặt lãnh khốc càng lúc càng âm u: “Hạ Hoè Quân, ngươi làm loạn đủ chưa? Làm loạn đủ rồi thì cút đi cho bổn vương.”
Hạ Thừa tướng đứng dậy, đột nhiên ha hả cười to: “Trong lòng ngươi chưa hề buông bỏ được Liên Thuý Ngữ, cho dù nàng ta đã gả cho ta, ngươi cũng vẫn tưởng nhớ đến nàng ta, Mộ Dung Tử ơi Mộ Dung Tử, cả đời này của ngươi sẽ không còn hy vọng nữa, nàng ta dù có chết, cũng sẽ là ma của tướng phủ của ta.”
Tiếng cười của ông ta nghe mà thê lương, mang theo sự uỷ khuất nói không thành lời, nếu như không biết, còn tưởng người đã chịu giày vò trong những năm này là ông ta nữa.
An thân vương nhìn ông ta, chỉ cảm thấy trong trái tim mình dâng lên sự bực bội và lửa giận nồng đậm, trên thiên hạ này, sao lại có kẻ mặt dày vô sỉ như vậy chứ?
A Ngữ, nàng rốt cuộc đã chọn loại người như thế nào vậy?
“Cút!” An thân vương cầm lấy kiếm, đầu cũng không quay lại mà rời đi.
Ông ta vừa giơ tay, thần sắc lười biếng quen thuộc liền có thêm vài phần sát ý.
Vài tên thị vệ xông lên, bắt Hạ Thừa tướng khiêng đi vứt ra ngoài.
Một tên thị vệ trong số đó lạnh lùng mà nói: “Hạ Thừa tướng, muốn ngang ngược cũng phải xem thử đang ở chỗ nào đã, Vương gia của bọn ta tuy không hỏi han nhiều về triều chính, nhưng cũng không phải là con chó con mèo gì cũng có thể đến khởi binh vấn tội đâu.”
Nói xong, quay người đi vào, đóng cửa lớn lại.
Hạ Thừa tướng chịu nhục đến cuối cùng, ngược lại lại bình tĩnh lại.
Đáy lòng chỉ có một suy nghĩ, đó là tất cả những sự sỉ nhục mà hôm nay ông ta nhận, phải trả lại từng cái một.
Trước tiên, ông ta không thể bỏ qua cho Liên Thị và Hạ Thương Mai được.
Nhưng, trước khi xử lý Liên Thị và Hạ Thương Mai, có một người, cần phải cho ông ta một lời giải thích.
Tướng phủ!
Hạ Thừa tướng ngồi ở trước mặt Nguyệt Nhung phu nhân với sắc mặt âm u, Nguyệt Nhung phu nhân vừa thoa xong thuốc, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
“Nàng còn chuyện gì giấu ta nữa?” Hạ Thừa tướng hung dữ mà nhìn chăm chăm vào Nguyệt Nhung phu nhân, dữ dằn hỏi.
Nguyệt Nhung phu nhân sợ bộ dạng này của ông ta cực kỳ, gả vào tướng phủ nhiều năm, ông ta luôn sủng bà ta, chỉ thiếu mỗi nâng niu trong lòng bàn tay mà sủng ái bà ta thôi, bà ta bất luận thế nào cũng không ngờ được, chỉ trong một ngày, ông ta lại như biến thành một kẻ khác như vậy.
“Không còn, thật sự không còn nữa.” Nguyệt Nhung phu nhân khóc lóc giải thích: “Thiếp tại sao phải làm như vậy, người có từng nghĩ qua không? Nếu như không phải thật sự ái mộ người, thì sao ta phải làm như vậy? Ngày đó trong số những kẻ theo đuổi ta vốn không thiếu hoàng cung quý tộc, nhưng ta đều đã từ chối toàn bộ, chỉ qua lại với người, ngày đó người thậm chí vẫn chưa phải là Thừa tướng, nhưng ta vẫn thành tâm đối đãi, sự thật tâm này, người đến bây giờ vẫn chưa nhìn rõ sao? Phải, không sai, ta quả thực không có tài tình gì, nhưng ta có trái tim yêu người a.”
Ông ta cắn răng, sự hận ý trong đôi con ngươi lập tức nảy sinh, nghĩ đến Liên Thị len lén yêu An Thân vương sau lưng ông ta, sự nộ khí của ông ta có làm thế nào cũng không thể dập tắt được.
Ông ta đột nhiên nhảy xuống xe ngựa, dặn dò người lái xe: “Ngươi đưa nàng ấy về trước đi, bổn tướng còn có chuyện.”
Nguyệt Nhung phu nhân vén khăn ra, gọi ông ta: “Người đi đâu vậy?”
Hạ Thừa tướng ngay sau đó liền biến mất trong đám người!
Nguyệt Nhung phu nhân thả khăn xuống, xoa xoa bờ má đau rát của mình, gằn giọng nói: “Người cứ ngốc như vậy đi, hạng nữ nhân như bà ta làm sao có thể yêu người chứ?”
Hạ Thừa tướng đi thẳng đến An thân vương phủ, đoạn giao với An thân vương nhiều năm, hai người gần như là không có qua lại gì, nhưng lúc Hạ Thương Mai xuất giá, ông ta vẫn gửi thiệp mời cho An thân vương.
Ông ta muốn yên ổn mọi chuyện, cho dù hai người đã không còn thân thiết như ngày xưa, thì tốt nhất cũng đừng trở thành kẻ thù.
Nhiều năm qua đi như vậy rồi, ông ta và Liên Thị cũng rơi vào kết cục như vậy, sau sự vui sướng lúc ban đầu, trái tim ông ta cũng từng có qua một tia áy náy với An thân vương.
Nhưng, hoá ra nhiều năm như vậy, người mà Liên Thị yêu từ đầu đến cuối là An thân vương.
Buồn cười biết bao, ông ta mới là kẻ đáng buồn cười đó.
Cục tức này, ông ta làm thế nào cũng không nuốt xuống được.
Hạ Thừa tướng mấy năm nay đã trở nên lão luyện xảo quyệt, nếu như là bình thường, ông ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đến tận cửa tìm An thân vương, nhưng, hôm nay ông ta đã chịu đủ đả kích, hoặc là nói khoảng thời gian này ông ta đã chịu đựng sự kích thích.
Bắt đầu từ khi đồng ý hôn sự của Lương vương, ông ta đã chìm vào trong một vòng xoáy, Hạ Thương Mai từ hôn, khiến danh dự của ông ta bị huỷ hoàn toàn.
Kế hoạch hiện tại của Mộ Dung Khanh càng là khiến ông ta mất hết mặt mũi. Ông ta rõ ràng nhìn thấy, Hoàng thái hậu và Hoàng hậu đều dùng ánh mắt trào phúng nhìn ông ta, bởi vì ông ta đã chọn Nguyệt Nhung, đã chuyên sủng Nguyệt Nhung.
Nhưng mà, điều khiến ông ta không thể nào chấp nhận được, đó là bức tranh đó. Tín vật định tình mà Trần Nguyệt Nhung tặng cho ông ta, hoá ra là thuộc về An thân vương, là thê tử của ông ta tặng cho An thân vương.
Chuyện xảy ra hôm nay, đã đảo lộn cuộc đời của ông ta.
Vào giây phút ra khỏi cung, ông ta cảm thấy mình đã không còn là thừa tướng đương triều mang trong mình hàng vạn vinh quang nữa.
Ông ta không chịu nổi cục tức kiếp nhược này, đặc biệt, điều khiến ông ta không thể chấp nhận chính là, nhiều năm như vậy, vẫn luông tưởng là ông ta đã đoạt đi tình yêu của An thân vương, ông ta là kẻ thắng lợi.
Nhưng, cuối cùng phát hiện, ông ta chính là kẻ ngu ngốc nhất.
Ông ta không có đoán sai, Liên Thuý Ngữ gả cho ông ta là vì lệnh của cha.
Người bà ta thật sự muốn gả là An thân vương.
Ông ta sao lại ngốc như vậy chứ? Năm đó thật sự có một giây phút nào đó đã tin rằng Liên Thị từng yêu ông ta, bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy bất kỳ ai cũng đều chọn An thân vương, chứ không chọn ông ta.
An thân vương xuất sắc thế nào, xuất thân lại tôn quý thế nào, từng lập chiến công hiển hách, đối với bà ta lại càng là thâm tình, ai mà không chọn người xuất sắc như vậy chứ?
Đến cửa An thân vương phủ, người gác cổng nhìn thấy ông ta khí thế hừng hực, vội vàng đi ra: “Tướng gia đến rồi?”
“Vương gia có nhà không?” Hạ Thừa tướng siết chặt hai tay mà hỏi.
Người gác cổng nói: “Có, xin Tướng gia đợi một chút, để nô tài đi vào thông báo một tiếng.”
“Không cần thông báo!” Hạ Thừa tướng đưa tay đẩy cửa, đi vào bên trong.
Người gác cổng kinh hãi, vội vàng đuổi theo.
Đúng lúc An thân vương đang ở trong sân luyện kiếm, nhìn thấy Hạ Thừa tướng đến, ông ta thu thanh kiếm dài lại, khuôn mặt tuấn mỹ trầm ổn lộ ra một tia không vui: “Ngươi đến làm gì?”
Người gác cổng đuổi tới, vội vàng nói: “Vương gia, Tướng gia…”
An Thân vương nhàn nhạt nói: “Ngươi lui xuống trước đi!”
“Vâng!” Người gác cổng nhìn Hạ thừa tướng một cái, quay người lui xuống.
Sau khi người gác cổng đi, Hạ Thừa tướng tiến gần đến một bước, sự cuồng nộ dưới đáy mắt như bùng ra lửa, khuôn mặt sõi đời nhăn nhó, thấm đẫm thù hận và chán ghét: “Mộ Dung Tử, ngươi không phải quân tử!”
An thân vương cười lạnh: “Có gì thì nói, bổn vương không muốn nhìn thấy ngươi.”
Hạ Thừa tướng từng bước tiến gần, An thân vương chậm rãi giơ kiếm lên, hướng về ngực của ông ta, đáy mắt loé qua một tia âm trầm: “Đứng lại!”
Hạ Thừa tướng siết lấy thân kiếm, sự nộ khí trong mắt không hề thuyên giảm: “17 năm rồi, ngươi tư thông với nàng ta sau lưng ta, ngươi coi ta là tên ngốc sao? Đường đường là thân vương, vậy mà lại làm ra chuyện hạ tiện như vậy, ngươi không biết xấu hổ sao?”
An thân vương đột nhiên thu kiếm, ném xuống đất, cơ thể nhanh chóng loé một cái, một cái tát rơi trên mặt của Hạ Thừa tướng, khẩu khí lạnh lùng mà nói: “Hỗn xược, ai cho ngươi dám sỉ nhục nàng ấy?”
Hạ Thừa tướng xông lên như điên, giơ nấm đấm thẳng về phía đầu của An thân vương.
Nhưng nhiều năm sống trong nhung lụa, võ công của ông ta đã hoang phế từ lâu rồi, làm gì còn là đối thủ của An thân vương nữa?
Chẳng qua chỉ hai chiêu, ông ta liền bị An thân vương kìm lại, đẩy về phía trước một cái, ngã trên mặt đất.
An thân vương liếc nhìn ông ta từ trên cao, làn gió thổi tung tấm áo bào đại bàng màu đen, khuôn mặt lãnh khốc càng lúc càng âm u: “Hạ Hoè Quân, ngươi làm loạn đủ chưa? Làm loạn đủ rồi thì cút đi cho bổn vương.”
Hạ Thừa tướng đứng dậy, đột nhiên ha hả cười to: “Trong lòng ngươi chưa hề buông bỏ được Liên Thuý Ngữ, cho dù nàng ta đã gả cho ta, ngươi cũng vẫn tưởng nhớ đến nàng ta, Mộ Dung Tử ơi Mộ Dung Tử, cả đời này của ngươi sẽ không còn hy vọng nữa, nàng ta dù có chết, cũng sẽ là ma của tướng phủ của ta.”
Tiếng cười của ông ta nghe mà thê lương, mang theo sự uỷ khuất nói không thành lời, nếu như không biết, còn tưởng người đã chịu giày vò trong những năm này là ông ta nữa.
An thân vương nhìn ông ta, chỉ cảm thấy trong trái tim mình dâng lên sự bực bội và lửa giận nồng đậm, trên thiên hạ này, sao lại có kẻ mặt dày vô sỉ như vậy chứ?
A Ngữ, nàng rốt cuộc đã chọn loại người như thế nào vậy?
“Cút!” An thân vương cầm lấy kiếm, đầu cũng không quay lại mà rời đi.
Ông ta vừa giơ tay, thần sắc lười biếng quen thuộc liền có thêm vài phần sát ý.
Vài tên thị vệ xông lên, bắt Hạ Thừa tướng khiêng đi vứt ra ngoài.
Một tên thị vệ trong số đó lạnh lùng mà nói: “Hạ Thừa tướng, muốn ngang ngược cũng phải xem thử đang ở chỗ nào đã, Vương gia của bọn ta tuy không hỏi han nhiều về triều chính, nhưng cũng không phải là con chó con mèo gì cũng có thể đến khởi binh vấn tội đâu.”
Nói xong, quay người đi vào, đóng cửa lớn lại.
Hạ Thừa tướng chịu nhục đến cuối cùng, ngược lại lại bình tĩnh lại.
Đáy lòng chỉ có một suy nghĩ, đó là tất cả những sự sỉ nhục mà hôm nay ông ta nhận, phải trả lại từng cái một.
Trước tiên, ông ta không thể bỏ qua cho Liên Thị và Hạ Thương Mai được.
Nhưng, trước khi xử lý Liên Thị và Hạ Thương Mai, có một người, cần phải cho ông ta một lời giải thích.
Tướng phủ!
Hạ Thừa tướng ngồi ở trước mặt Nguyệt Nhung phu nhân với sắc mặt âm u, Nguyệt Nhung phu nhân vừa thoa xong thuốc, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
“Nàng còn chuyện gì giấu ta nữa?” Hạ Thừa tướng hung dữ mà nhìn chăm chăm vào Nguyệt Nhung phu nhân, dữ dằn hỏi.
Nguyệt Nhung phu nhân sợ bộ dạng này của ông ta cực kỳ, gả vào tướng phủ nhiều năm, ông ta luôn sủng bà ta, chỉ thiếu mỗi nâng niu trong lòng bàn tay mà sủng ái bà ta thôi, bà ta bất luận thế nào cũng không ngờ được, chỉ trong một ngày, ông ta lại như biến thành một kẻ khác như vậy.
“Không còn, thật sự không còn nữa.” Nguyệt Nhung phu nhân khóc lóc giải thích: “Thiếp tại sao phải làm như vậy, người có từng nghĩ qua không? Nếu như không phải thật sự ái mộ người, thì sao ta phải làm như vậy? Ngày đó trong số những kẻ theo đuổi ta vốn không thiếu hoàng cung quý tộc, nhưng ta đều đã từ chối toàn bộ, chỉ qua lại với người, ngày đó người thậm chí vẫn chưa phải là Thừa tướng, nhưng ta vẫn thành tâm đối đãi, sự thật tâm này, người đến bây giờ vẫn chưa nhìn rõ sao? Phải, không sai, ta quả thực không có tài tình gì, nhưng ta có trái tim yêu người a.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.