Chương 789: Tung tích của mộ dung khanh
Lục Nguyệt
01/06/2021
Mộ Dung Khanh tuy bị trói, hơn nữa toàn thân nhiễm máu, nhưng kỳ lạ thay không hề lộ vẻ nhếch nhác, thậm chí, gương mặt dính máu đó càng tỏa ra uy nghiêm lãnh khốc.
“Tiểu tử, là ai bảo ngươi tới?” Mộ Dung Khanh hỏi.
Thất Hoàng tử đã cười: “Hoàng thúc, tự ta không thể tới sao?”
“Ngươi sao?” Mộ Dung Khanh cười lạnh: “Ngươi ngược lại có bản lĩnh này.”
Con dao của thất Hoàng tử lướt nhẹ trên mặt của hắn, cảm giác tiếp xúc lạnh lẽo khiến ánh mắt của Mộ Dung Khanh càng lạnh: “Hoàng thúc, chất nhi cũng hết cách rồi, người cũng biết, mẫu phi chết rồi, không dễ gì, cho rằng dựa được vào chỗ dựa là Hoàng Thái hậu này, lại không ngờ lão tổ tông hồi cung liền phế bà ta, chỉ đành cầu xin hoàng thúc rồi.”
Cậu bé nói cầu xin, nhưng con dao lại bắt đầu từ từ ấn vào, nụ cười trên mặt cũng càng ngây thơ, nếu không nhìn kỹ, tuyệt đối không thể phát hiện sự lãnh lùng tàn độc ở đáy mắt cậu bé.
Lòng của Mộ Dung Khanh khá ngạc nhiên, tuy biết đứa con trai mà Nghi quý phi nuôi dưỡng này không đơn giản, nhưng không ngờ là một mặt hàng lạnh lùng tàn độc như này.
“Ngươi muốn bản vương làm gì thay ngươi?” Mộ Dung Khanh hỏi, không hề sợ khi cổ đã bắt đầu rỉ ra giọt máu.
Cánh tay, đã có mấy vết thương mà cậu bé khắc xuống.
Cậu bé nghe thấy Mộ Dung Khanh nói như vậy, liền nhấc con dao lên, có hơi kiêu ngạo hỏi: “Nếu như ta nói rồi, Hoàng thúc sẽ đáp ứng giúp ta chứ?”
“Vậy phải xem cái ngươi nói là chuyện gì.”
Mộ Dung Khanh từ đáy mắt của cậu bé nhìn ra được hai từ khát máu, cậu bé thật ra không cần tiếp tục động thủ với hắn, nhưng, hắn nhìn thấy nơi đáy mắt có sự hưng phấn.
Đáy lòng Mộ Dung Khanh thầm nói: Người này không thể giữ.
Thất Hoàng tử nói: “Vậy ta nói rồi, ta muốn làm Thái tử, ta biết phụ hoàng không xem trọng ta, hoàng thúc cũng không xem trọng ta, nhưng hiện nay người rơi vào trong tay của ta, người muốn sống, chỉ có thể nghe lời của ta.”
“Hửm? Ngươi cho rằng, ta bị trói ở đây, có thể giúp ngươi đoạt được vị trí Thái tử sao?” Mộ Dung Khanh nhìn cậu bé, thấy cậu ta vẫn là dáng vẻ vô hại đó.
“Bây giờ không thể, nhưng chúng ta có thể tới Nam Quốc.” Thất Hoàng tử nói.
Mộ Dung Khanh cười kỳ quái hai tiếng: “Thứ ngươi biết ngược lại rất nhiều.”
“Phải, thứ nên biết, ta đều biết.” Cậu bé lại nghiêng đầu, đôi môi đỏ cái răng trắng nở nụ cười: “Nam Quốc hiện nay còn không là gì, nhưng, hai năm nữa, qua hai năm nữa thì có thể đối kháng với phụ hoàng.”
“Tiểu tử,” Mộ Dung Khanh bật cười: “Nếu bản vương tới Nam Quốc, ngươi cho rằng còn sẽ chịu sự sắp xếp của ngươi sao?”
“Đương nhiên!” Thất Hoàng tử mặt mày nghiêm túc nói: “Người đã dùng thuốc độc, thuốc độc này, chỉ có ta có thuốc giải.”
Mộ Dung Khanh sững người, vội vận khí, quả nhiên phát hiện kinh mạch có chướng ngại.
Đáy mắt của hắn rét lạnh: “Ngươi vậy mà hiểu cách dùng độc sao?”
“Chiêu phòng thân, tóm lại hiểu một chút.” Thất Hoàng tử khẽ thở dài: “Hoàng thúc, người thật sự cho rằng, mẫu phi của ta chết rồi, những người đó của bà ấy, ta liền không dùng được sao? Người biết thân phận của mẫu phi, trên người ta có một nửa dòng máu tiên bi, những người đó, đều mong ta trở thành Thái tử, trở thành Hoàng đế của Đại Chu.”
Thì ra là vậy.
Mộ Dung Khanh bỗng hiểu rồi, Nghi quý phi ở trong cung vốn dĩ bồi dưỡng không ít người, hiện nay bà ta tuy đã chết rồi, nhưng thất Hoàng tử còn sống, những người đó liền xem cậu bé là chủ tử.
Hắn vừa rồi còn thấy khó hiểu, tại sao một đứa trẻ 8 tuổi, có thể trói hắn ở đây được, thì ra là có người giúp.
“Ta biết hoàng thúc nhất định sẽ đáp ứng cùng ta tới Nam Quốc.”
Mộ Dung Khanh cười lạnh lùng: “Bản vương còn chưa đáp ứng.”
Thất Hoàng tử khẽ lắc đầu: “Không, hoàng thúc sẽ đáp ứng, lẽ nào hoàng thúc không biết sao? Vương phi của người hiện nay ở trong tay của bát hoàng thúc, bọn họ bây giờ đang về tới Nam Quốc, bát hoàng thúc hận Vương phi cỡ nào, hoàng thúc không phải không biết đâu nhỉ?”
“Ngươi nói cái gì?” Mộ Dung Khanh sửng sốt, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm thất Hoàng tử.
Thất Hoàng tử giống như bị dọa, lùi lại sau một chút, vuốt vuốt lồng ngực cho nhuận khí: “Hoàng thúc đừng có hù dọa ta, lại đâu phải là ta làm, là bát hoàng thúc đưa Vương phi đi, thúc ấy muốn về Nam Quốc, muốn đoạt lại chính quyền Nam Quốc, có Vương phi trong tay, Việt Đông lão vương gia sẽ nghe lời của thúc ấy.”
Mộ Dung Khanh suy xét tính chân thật trong lòng cậu bé, Thương Mai có năng lực tự bảo vệ mình, hơn nữa có sợi dây sẹo bên người, theo lý mà nói, lão bát không hại được cô.
“Hoàng thúc không tin sao?” Thất Hoàng tử mặt mày thất vọng: “Không ngờ hoàng thúc lại không tin chất nhi, chuyện này đều là người của ta tận mắt nhìn thấy, Thương Khâu bên cạnh bát hoàng thúc, nói với Vương phi hoàng thúc xảy ra chuyện rồi thì Vương phi đã ngoan ngoãn đi theo hắn ta.”
Trong lòng Mộ Dung Khanh thầm suy nghĩ, nếu như Thương Mai thật sự bị lão bát bắt đi giống như những gì cậu bé nói, lão tổ tông nếu trở về rồi nhất định sẽ cho người đuổi theo, lão bát không trốn được.
“Hoàng thúc, về Nam Quốc không phải chỉ có một con đường, có bảy tám con đường, người nói, bát hoàng thúc sẽ chọn con đường nào để trở về? Hoặc, có con đường nào mà ta và hoàng thúc đều không biết không?”
Thất Hoàng tử dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, nhàn nhạt nhắc nhở.
“Còn nữa, phụ hoàng ta là hận Vương phi không thể chết, người nói, người mà lão tổ tông phái đi có lẽ sẽ cứu Vương phi, nhưng người phụ hoàng phái đi thì sao?”
Mộ Dung Khanh toàn thân rét lạnh, tiểu tử này nhìn sự việc ngược lại thấu triệt, cũng nắm được điểm yếu của hắn.
Suy nghĩ một lát, hắn nói: “Được, bản vương liền cùng người tới Nam Quốc.”
Thất Hoàng tử bỗng mỉm cười, gương mặt nhỏ nhắn như đóa hoa nở rộ, tinh tế đẹp đẽ khó tả: “Ta biết hoàng thúc nhất định sẽ đáp ứng ta.”
Mộ Dung Khanh nhìn gương mặt ngây thơ đó của cậu bé, trong lòng vô cùng chán ghét.
Tuổi còn nhỏ, tàn độc như vậy, ngày sau lớn lên còn thế nào nữa?
Trong Hi Vi Cung.
Mọi sự sợ hãi từng chút từng chút thâm nhập sâu trong đáy mắt của Hoàng đế, loại sợ hãi này, dường như không thể áp chế, ông ta dường như có thể nhìn thấy sinh mạng của mình bị bào mòn từng chút.
Thái hoàng Thái hậu trở về rồi, nhưng, trên tay ông ta lại không có gì có thể lấy ra uy hiếp bà ta, bà ta nhìn như đáp ứng cứu ông ta, nhưng lại muốn gợi ý Hạ Thương Mai tới cứu, mà Hạ Thương Mai lại cứ vào lúc này mà mất tích.
Ông ta cảm thấy, tất cả mọi chuyện, đều giống như có một bàn tay ở đằng sau thao túng, bóp chết số mệnh làm Đế vương ở nhân gian này của ông ta, ông ta bị kinh sợ tới mức không thở nổi
“Bao...”
Ông ta vô cùng buồn bực, muốn gọi người tới, gọi nửa tiếng, lại sực nhớ điêu nô đã phản bội đó đã chết rồi.
Nếu không phải là ông ta, nếu không phải là ông ta, Mộ Dung Khanh sao trốn thoát được chứ?
Mộ Dung Khanh còn ở trong tay ông ta, ông ta ít nhiều có lá bài đối đầu với lão tổ tông.
“Hoàng thượng!” Lộ công công chầm chậm đi vào, thương thế của ông ta còn chưa khỏi, nhưng, sau khi Thái hoàng Thái hậu kê thuốc cho, vậy mà đỡ hơn nhiều rồi.
Hoàng đế nhìn ông ta, ánh mắt dần dần tối lại, sự yên ắng trong điện, tiếng thở dốc của ông ta càng trở nên rõ ràng.
“Điêu nô đó, thi thể đang ở đâu?”
Trái tim của Lộ công công phập phồng: “Bẩm Hoàng thượng, đã... đã ném tới bãi đất hoang rồi.”
Trên thực tế, ông ta lệnh người lén đưa đi chôn cất, lẽ nào, Hoàng thượng đã biết rồi?
Trong lồng ngực của Hoàng thượng phát ra tiếng rít, giống như có máu tươi trào lên, ông ta quen thuộc loại cảm giác này, lại muốn nôn ra máu rồi, trong máu, còn có một vài con sâu cực nhỏ.
Tôn Phương Nhi, ngươi hại trẫm thật khổ!
“Vết thương của ngươi, đỡ rồi chứ?” Hoàng đế nhìn ông ta hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, Thái hoàng Thái hậu kê một toa thuốc cho nô tài, lại cho hai viên đan dược, hiện nay đã đỡ nhiều rồi.” Lộ công công trả lời.
Hoàng đế ngẩn ra, hơi nhấc tay lên, sau đó lại nặng nề không có sức mà hạ xuống: “Bà ấy kê thuốc cho ngươi, lại không chữa trị cho trẫm.”
Lão tổ tông, người thật tàn nhẫn!
“Tiểu tử, là ai bảo ngươi tới?” Mộ Dung Khanh hỏi.
Thất Hoàng tử đã cười: “Hoàng thúc, tự ta không thể tới sao?”
“Ngươi sao?” Mộ Dung Khanh cười lạnh: “Ngươi ngược lại có bản lĩnh này.”
Con dao của thất Hoàng tử lướt nhẹ trên mặt của hắn, cảm giác tiếp xúc lạnh lẽo khiến ánh mắt của Mộ Dung Khanh càng lạnh: “Hoàng thúc, chất nhi cũng hết cách rồi, người cũng biết, mẫu phi chết rồi, không dễ gì, cho rằng dựa được vào chỗ dựa là Hoàng Thái hậu này, lại không ngờ lão tổ tông hồi cung liền phế bà ta, chỉ đành cầu xin hoàng thúc rồi.”
Cậu bé nói cầu xin, nhưng con dao lại bắt đầu từ từ ấn vào, nụ cười trên mặt cũng càng ngây thơ, nếu không nhìn kỹ, tuyệt đối không thể phát hiện sự lãnh lùng tàn độc ở đáy mắt cậu bé.
Lòng của Mộ Dung Khanh khá ngạc nhiên, tuy biết đứa con trai mà Nghi quý phi nuôi dưỡng này không đơn giản, nhưng không ngờ là một mặt hàng lạnh lùng tàn độc như này.
“Ngươi muốn bản vương làm gì thay ngươi?” Mộ Dung Khanh hỏi, không hề sợ khi cổ đã bắt đầu rỉ ra giọt máu.
Cánh tay, đã có mấy vết thương mà cậu bé khắc xuống.
Cậu bé nghe thấy Mộ Dung Khanh nói như vậy, liền nhấc con dao lên, có hơi kiêu ngạo hỏi: “Nếu như ta nói rồi, Hoàng thúc sẽ đáp ứng giúp ta chứ?”
“Vậy phải xem cái ngươi nói là chuyện gì.”
Mộ Dung Khanh từ đáy mắt của cậu bé nhìn ra được hai từ khát máu, cậu bé thật ra không cần tiếp tục động thủ với hắn, nhưng, hắn nhìn thấy nơi đáy mắt có sự hưng phấn.
Đáy lòng Mộ Dung Khanh thầm nói: Người này không thể giữ.
Thất Hoàng tử nói: “Vậy ta nói rồi, ta muốn làm Thái tử, ta biết phụ hoàng không xem trọng ta, hoàng thúc cũng không xem trọng ta, nhưng hiện nay người rơi vào trong tay của ta, người muốn sống, chỉ có thể nghe lời của ta.”
“Hửm? Ngươi cho rằng, ta bị trói ở đây, có thể giúp ngươi đoạt được vị trí Thái tử sao?” Mộ Dung Khanh nhìn cậu bé, thấy cậu ta vẫn là dáng vẻ vô hại đó.
“Bây giờ không thể, nhưng chúng ta có thể tới Nam Quốc.” Thất Hoàng tử nói.
Mộ Dung Khanh cười kỳ quái hai tiếng: “Thứ ngươi biết ngược lại rất nhiều.”
“Phải, thứ nên biết, ta đều biết.” Cậu bé lại nghiêng đầu, đôi môi đỏ cái răng trắng nở nụ cười: “Nam Quốc hiện nay còn không là gì, nhưng, hai năm nữa, qua hai năm nữa thì có thể đối kháng với phụ hoàng.”
“Tiểu tử,” Mộ Dung Khanh bật cười: “Nếu bản vương tới Nam Quốc, ngươi cho rằng còn sẽ chịu sự sắp xếp của ngươi sao?”
“Đương nhiên!” Thất Hoàng tử mặt mày nghiêm túc nói: “Người đã dùng thuốc độc, thuốc độc này, chỉ có ta có thuốc giải.”
Mộ Dung Khanh sững người, vội vận khí, quả nhiên phát hiện kinh mạch có chướng ngại.
Đáy mắt của hắn rét lạnh: “Ngươi vậy mà hiểu cách dùng độc sao?”
“Chiêu phòng thân, tóm lại hiểu một chút.” Thất Hoàng tử khẽ thở dài: “Hoàng thúc, người thật sự cho rằng, mẫu phi của ta chết rồi, những người đó của bà ấy, ta liền không dùng được sao? Người biết thân phận của mẫu phi, trên người ta có một nửa dòng máu tiên bi, những người đó, đều mong ta trở thành Thái tử, trở thành Hoàng đế của Đại Chu.”
Thì ra là vậy.
Mộ Dung Khanh bỗng hiểu rồi, Nghi quý phi ở trong cung vốn dĩ bồi dưỡng không ít người, hiện nay bà ta tuy đã chết rồi, nhưng thất Hoàng tử còn sống, những người đó liền xem cậu bé là chủ tử.
Hắn vừa rồi còn thấy khó hiểu, tại sao một đứa trẻ 8 tuổi, có thể trói hắn ở đây được, thì ra là có người giúp.
“Ta biết hoàng thúc nhất định sẽ đáp ứng cùng ta tới Nam Quốc.”
Mộ Dung Khanh cười lạnh lùng: “Bản vương còn chưa đáp ứng.”
Thất Hoàng tử khẽ lắc đầu: “Không, hoàng thúc sẽ đáp ứng, lẽ nào hoàng thúc không biết sao? Vương phi của người hiện nay ở trong tay của bát hoàng thúc, bọn họ bây giờ đang về tới Nam Quốc, bát hoàng thúc hận Vương phi cỡ nào, hoàng thúc không phải không biết đâu nhỉ?”
“Ngươi nói cái gì?” Mộ Dung Khanh sửng sốt, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm thất Hoàng tử.
Thất Hoàng tử giống như bị dọa, lùi lại sau một chút, vuốt vuốt lồng ngực cho nhuận khí: “Hoàng thúc đừng có hù dọa ta, lại đâu phải là ta làm, là bát hoàng thúc đưa Vương phi đi, thúc ấy muốn về Nam Quốc, muốn đoạt lại chính quyền Nam Quốc, có Vương phi trong tay, Việt Đông lão vương gia sẽ nghe lời của thúc ấy.”
Mộ Dung Khanh suy xét tính chân thật trong lòng cậu bé, Thương Mai có năng lực tự bảo vệ mình, hơn nữa có sợi dây sẹo bên người, theo lý mà nói, lão bát không hại được cô.
“Hoàng thúc không tin sao?” Thất Hoàng tử mặt mày thất vọng: “Không ngờ hoàng thúc lại không tin chất nhi, chuyện này đều là người của ta tận mắt nhìn thấy, Thương Khâu bên cạnh bát hoàng thúc, nói với Vương phi hoàng thúc xảy ra chuyện rồi thì Vương phi đã ngoan ngoãn đi theo hắn ta.”
Trong lòng Mộ Dung Khanh thầm suy nghĩ, nếu như Thương Mai thật sự bị lão bát bắt đi giống như những gì cậu bé nói, lão tổ tông nếu trở về rồi nhất định sẽ cho người đuổi theo, lão bát không trốn được.
“Hoàng thúc, về Nam Quốc không phải chỉ có một con đường, có bảy tám con đường, người nói, bát hoàng thúc sẽ chọn con đường nào để trở về? Hoặc, có con đường nào mà ta và hoàng thúc đều không biết không?”
Thất Hoàng tử dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, nhàn nhạt nhắc nhở.
“Còn nữa, phụ hoàng ta là hận Vương phi không thể chết, người nói, người mà lão tổ tông phái đi có lẽ sẽ cứu Vương phi, nhưng người phụ hoàng phái đi thì sao?”
Mộ Dung Khanh toàn thân rét lạnh, tiểu tử này nhìn sự việc ngược lại thấu triệt, cũng nắm được điểm yếu của hắn.
Suy nghĩ một lát, hắn nói: “Được, bản vương liền cùng người tới Nam Quốc.”
Thất Hoàng tử bỗng mỉm cười, gương mặt nhỏ nhắn như đóa hoa nở rộ, tinh tế đẹp đẽ khó tả: “Ta biết hoàng thúc nhất định sẽ đáp ứng ta.”
Mộ Dung Khanh nhìn gương mặt ngây thơ đó của cậu bé, trong lòng vô cùng chán ghét.
Tuổi còn nhỏ, tàn độc như vậy, ngày sau lớn lên còn thế nào nữa?
Trong Hi Vi Cung.
Mọi sự sợ hãi từng chút từng chút thâm nhập sâu trong đáy mắt của Hoàng đế, loại sợ hãi này, dường như không thể áp chế, ông ta dường như có thể nhìn thấy sinh mạng của mình bị bào mòn từng chút.
Thái hoàng Thái hậu trở về rồi, nhưng, trên tay ông ta lại không có gì có thể lấy ra uy hiếp bà ta, bà ta nhìn như đáp ứng cứu ông ta, nhưng lại muốn gợi ý Hạ Thương Mai tới cứu, mà Hạ Thương Mai lại cứ vào lúc này mà mất tích.
Ông ta cảm thấy, tất cả mọi chuyện, đều giống như có một bàn tay ở đằng sau thao túng, bóp chết số mệnh làm Đế vương ở nhân gian này của ông ta, ông ta bị kinh sợ tới mức không thở nổi
“Bao...”
Ông ta vô cùng buồn bực, muốn gọi người tới, gọi nửa tiếng, lại sực nhớ điêu nô đã phản bội đó đã chết rồi.
Nếu không phải là ông ta, nếu không phải là ông ta, Mộ Dung Khanh sao trốn thoát được chứ?
Mộ Dung Khanh còn ở trong tay ông ta, ông ta ít nhiều có lá bài đối đầu với lão tổ tông.
“Hoàng thượng!” Lộ công công chầm chậm đi vào, thương thế của ông ta còn chưa khỏi, nhưng, sau khi Thái hoàng Thái hậu kê thuốc cho, vậy mà đỡ hơn nhiều rồi.
Hoàng đế nhìn ông ta, ánh mắt dần dần tối lại, sự yên ắng trong điện, tiếng thở dốc của ông ta càng trở nên rõ ràng.
“Điêu nô đó, thi thể đang ở đâu?”
Trái tim của Lộ công công phập phồng: “Bẩm Hoàng thượng, đã... đã ném tới bãi đất hoang rồi.”
Trên thực tế, ông ta lệnh người lén đưa đi chôn cất, lẽ nào, Hoàng thượng đã biết rồi?
Trong lồng ngực của Hoàng thượng phát ra tiếng rít, giống như có máu tươi trào lên, ông ta quen thuộc loại cảm giác này, lại muốn nôn ra máu rồi, trong máu, còn có một vài con sâu cực nhỏ.
Tôn Phương Nhi, ngươi hại trẫm thật khổ!
“Vết thương của ngươi, đỡ rồi chứ?” Hoàng đế nhìn ông ta hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, Thái hoàng Thái hậu kê một toa thuốc cho nô tài, lại cho hai viên đan dược, hiện nay đã đỡ nhiều rồi.” Lộ công công trả lời.
Hoàng đế ngẩn ra, hơi nhấc tay lên, sau đó lại nặng nề không có sức mà hạ xuống: “Bà ấy kê thuốc cho ngươi, lại không chữa trị cho trẫm.”
Lão tổ tông, người thật tàn nhẫn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.