Chương 231: TÚY NGUYỆT LÂU
Lục Nguyệt
10/02/2021
Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Con câm miệng, quay về đi, tạm thời con
không được phép động vào bất cứ một người nào ở Hạ Chí Uyển hết, bây giờ con chỉ cần lo chữa trị vết thương trên mặt cho tốt, chờ gả cho Thái
Tử, mấy chuyện khác đừng có xen vào”
Hạ Oanh Nhiễm tức đến phát khóc, nhưng cũng sợ lão phu nhân tức giận không dám cãi lại, chỉ đành tức tối bỏ đi.
Lam Ngọc còn đang trông cậy lão phu nhân sẽ làm chủ cho bà, bây giờ thấy lão phu nhân nói như thế, sợ là sẽ không đi tìm Hạ Thương Mai.
Trong lòng bà vừa giận vừa sợ, hôm nay bị đánh một trận, nếu chuyện này cứ vậy mà bỏ qua, vậy sau này bà còn có chỗ đứng trong phủ sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng bà lại càng oán hận hơn, xem ra, nếu muốn trút giận thì phải đến tìm nhị tiểu thư.
Lão phu nhân mệt mỏi phất tay, bảo Thúy Ngọc cô cô dẫn người xuống.
Quay về phòng chờ đại phu đến, Lam Ngọc tức giận nói: “Sao lão phu nhân lại sợ nàng như vậy chứ? Nàng đánh ta ra nỗng nỗi này, lão phu nhân còn không dám ra mặt cho ta nữa.”
“Không phải không dám, mà là lão phu nhân có kế hoạch, ngươi đừng quậy nữa, lần này nhặt về được cái mạng là tốt rồi, đại tiểu thư không giống khi xưa, nàng sẽ không nương tay với chúng ta nữa, ngươi còn chưa học được bài học nào từ chuyện Hạ Đoàn sao?” Thúy Ngọc khuyên.
Lam Ngọc tức giận nói: “Hạ Đoàn làm sao so được với ta chứ? Ông ta chỉ là quản gia trong phủ, nói trắng ra thì cũng chỉ là hạ nhân”
“Chúng ta cũng là hạ nhân, Lam Ngọc, tuy lão phu nhân rất yêu thương hai tỷ muội chúng ta, nhưng mà ngươi không được quên, chúng ta cũng chỉ là hạ nhân, thậm chí còn không bằng Hạ Đoàn.” Thúy Ngọc nghiêm túc nói.
Lam Ngọc ngẩn ra một lúc, sau đó lại khit mũi khinh thường: “Ta không biết vì sao ngươi lại tự coi nhẹ chính mình, ngươi có còn nhớ lão phu nhân từng nói với chúng ta một câu sao? Bà ấy nói tuy thân phận của chúng ta là hạ nhân, nhưng mà chỉ cần bà còn ở trong phủ thì không có ai dám xem chúng ta như hạ nhân cả, Tướng gia cũng nghe được những lời này.”
“Chủ nhân có thể nâng đỡ nô tài, nhưng nô tài lại tự nâng đỡ bản thân thì chính là không tự biết thân biết phận.”
“Bỏ đi, ta không nói với ngươi nữa, nếu lão phu nhân không muốn ra tay, ta đi tìm nhị tiểu thư...” Lam Ngọc cố chấp nói, vì giữ gìn tôn nghiêm của bà, bà nhất định phải hả được cơn tức này.
Thúy Ngọc lạnh lùng cảnh cáo: “Ngươi không được đi trêu chọc bọn họ nữa có biết không? Ta đã nói lão phu nhân có kế hoạch đối phó nàng, nếu ngươi dám phá hư kế hoạch của lão phu nhân, lão phu nhân chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”
“Ta không tin lão phu nhân có kế hoạch gì, từ khi lui hôn đến giờ, lão phu nhân luôn bị nàng đè đầu, chịu thiệt mấy lần liên tiếp, nếu chúng ta cứ tiếp tục khoanh tay đứng nhìn mãi, vậy không phải con tiện nhân Hạ Thương Mai kia sẽ cưỡi lên đầu lão phu nhân sao? Thúy Ngọc, đây không phải vì ta, là vì lão phu nhân, ngươi phải giúp ta.”
Thúy Ngọc lắc đầu: “Không, ta sẽ không giúp người, ta sẽ không cãi lời lão phu nhân, bà đã nói không được trêu chọc người của Hạ Chí Uyển, ta sẽ không đi”
“Ta cũng có bảo ngươi đi chọc đâu.” Lam Ngọc cô cô kéo tay bà: “Ngươi đi tìm nhị tiểu thư...”
Thúy Ngọc cô cô nghe thế, đột nhiên lắc đầu: “Không, Lam Ngọc, ta cảnh cáo người, nhất định không được.”
Lam Ngọc tức giận nói: “Được, ngươi không giúp ta thì biến đi, không cần làm tỷ muội với nhau cũng được, thấy ta bị ăn hiếp đến thế này mà ngươi con không giúp ta, vậy làm tỷ muội để làm cái gì?”
Thúy Ngọc biết bà đã quyết tâm, thở dài nói: “Ta đi xem đại phu đã đến chưa.”
Lam Ngọc thấy bà đã nói đến nước này rồi mà bà ta vẫn không chịu giúp bà, không khỏi tức giận, giận dữ nói với theo bóng lưng của bà ta: “Thúy Ngọc, ta của ngày hôm nay chính là ngươi của ngày mai, ngươi cứ chờ xem, đến lúc đó ta cũng không quan tâm đến ngươi.”
Tiếng nói của Thúy Ngọc từ xa xa truyền đến: “Nếu thật sự có một ngày như thế, ngươi cũng phải khuyên ta, đừng có không biết tự lượng sức mình, hoặc là đi mời đại phu đến cho ta.”
Lam Ngọc chán nản, đập bể một ấm trà, lạnh lùng nói: “Ngươi không giúp ta thì ta sẽ không còn cách nào sao?”
Lại nói đến Thương Mai và đại trưởng công chúa Mộ Dung Tráng Tráng lên xe ngựa, Tráng Tráng nói với phu xe: “Đi Đỉnh Phong Hào.”
Thương Mai hỏi: “Không phải chúng ta đến Túy Nguyệt Lâu sao?”
Tráng Tráng nói: “Chúng ta không có chứng cứ chứng minh Tiểu Khuyên thật sự đang ở Túy Nguyệt Lâu, cũng không thể xông vào điều tra, nếu điều tra cũng chỉ ép đối phương giết người diệt khẩu, liên lụy Tiểu Khuyên gặp chuyện thôi.”
Thương Mai không ngờ Túy Nguyệt Lâu lại có địa vị lớn như thế: “Túy Nguyệt Lâu này có liên quan gì đến Đỉnh Phong Hào thế?”
“Túy Nguyệt Lâu là do nhị lão gia của nhà họ Hồ Đỉnh Phong Hào mở, rất nhiều quan lớn quý nhân trong kinh đều đến nơi đó vui chơi, sau lưng còn có một thế lực khác, cũng có thể cưỡng ép đi lục soát, nhưng mà Túy Nguyệt Lâu có biện pháp bảo vệ rất tốt, trước khi đại đội nhân mã của chúng ta đến bọn họ đã chuẩn bị trước rồi, chúng ta không thể nào tìm được Tiểu Khuyên, bởi vì Túy Nguyệt Lâu sẽ không bị chứng thực tội danh bắt gái nhà lành”
Thương Mai cũng đã hiểu, cô nhìn Mộ Dung Tráng Tráng hỏi nhỏ: “Trừ cái này ra, Túy Nguyệt Lâu còn có bối cảnh làm người ta khó xử nào nữa không?”
Mộ Dung Tráng Tráng im lặng một lúc, nói: “Con trai trưởng của Hồ nhị gia cưới muội muội của phu nhân Tiêu đại tướng quân, Túy Nguyệt Lâu cũng có phân của phu nhân Tiêu đại tướng quân.”
“Tiêu đại tướng quân?” Thương Mai lập tức hiểu ra, là đại ca của Tiêu Thác, Tiêu Kiêu: “Ý của người là, Tiêu Kiêu có phần trong Túy Nguyệt Lâu.”
“Là phu nhân của hắn.” Mộ Dung Tráng Tráng nói nhỏ, vẻ mặt phức tạp khó nói nên lời: “Trước kia nàng ta chính là thị nữ hầu hạ cho ta”
“Nếu đã thế, vì sao chúng ta không trực tiếp đi tìm phu nhân đại tướng quân?” Thương Mai hỏi xong lập tức ý thức được bản thân đã hỏi sai rồi, bởi vì sắc mặt của Mộ Dung Tráng Tráng đã trở nên rất khó coi.
Trước kia Thương Mai chỉ biết được một số đoạn ngắn vụn vặt, còn rốt cuộc giữa nàng và Tiêu Kiêu có chuyện gì thì cô hoàn toàn không rõ lắm.
Mộ Dung Tráng Tráng ngẩng đầu nhìn Thương Mai: “Cũng giống như ngươi sẽ không đi tìm Nhu Nhi, ta cũng không muốn đi tìm Thanh Thu, hơn nữa nếu có đi tìm nàng thì nàng cũng sẽ không thừa nhận Tiểu Khuyên đang ở Túy Nguyệt Lâu.”
Lại nghe thấy cái tên Nhu Nhi một lần nữa, trong lòng Thương Mai hơi xoắn lại, xem ra cái cô Nhu Nhi này thật sự rất có khả năng là tình địch của cô.
Thanh Thu? Là phu nhân của đại tướng quân sao?
“Vậy bây giờ chúng ta đi tìm ai? Chủ nhân của Đỉnh Phong Hào sao? Đã trễ thế này rồi, nàng ta còn chưa hồi phủ sao?”
Tráng Tráng gật đầu: “Nàng ta sẽ không về sớm như thế, ta và nàng ta từng có duyên gặp mặt mấy lần, chắc là nàng ta sẽ nể mặt ta.”
“Ừ, hy vọng là thế” Thương Mai biết Đỉnh Phong Hào là nhà giàu số một của Đại Chu, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân của bọn họ.
Nếu không phải Tiểu Khuyên và Quế Viên gặp chuyện, cô sẽ rất chờ mong được gặp mặt người giàu nhất Đại Chu này.
Đi đến Đỉnh Phong Hào, Tráng Tráng lấy lệnh bài ra: “Dẫn ta đi gặp đại chưởng quỹ Hồ của các người.”
Tiểu nhị của Đỉnh Phong Hào thấy người đến là công chúa đương triều, hoảng sợ, vội vàng dân theo hai người vào.
Đỉnh Phong Hào là một tòa kiến trúc ba tầng, chiêu cao của tòa lâu không quá cao, nhưng rất khí phái, từ cửa chính bước vào là một cái quây bằng gỗ đỏ, trên quây đặt một cái cân, mấy cái chữ to màu vàng viết “Công bằng công chính”.
Đại chưởng quỹ Hồ làm việc ở tầng cao nhất, lên đến tầng cao nhất rồi, nhìn thấy mấy cái bàn đặt trong một căn phòng làm việc rộng mở, Thương Mai lập tức cảm nhận được hơi thở của phòng làm việc thời hiện đại đổ ập đến.
Trê như vậy rồi mà vẫn chưa được tan ca, đúng là làm người ta cảm thấy đây đúng là một công ty hiện đại ác độc chuyên bóc lột công nhân.
Hạ Oanh Nhiễm tức đến phát khóc, nhưng cũng sợ lão phu nhân tức giận không dám cãi lại, chỉ đành tức tối bỏ đi.
Lam Ngọc còn đang trông cậy lão phu nhân sẽ làm chủ cho bà, bây giờ thấy lão phu nhân nói như thế, sợ là sẽ không đi tìm Hạ Thương Mai.
Trong lòng bà vừa giận vừa sợ, hôm nay bị đánh một trận, nếu chuyện này cứ vậy mà bỏ qua, vậy sau này bà còn có chỗ đứng trong phủ sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng bà lại càng oán hận hơn, xem ra, nếu muốn trút giận thì phải đến tìm nhị tiểu thư.
Lão phu nhân mệt mỏi phất tay, bảo Thúy Ngọc cô cô dẫn người xuống.
Quay về phòng chờ đại phu đến, Lam Ngọc tức giận nói: “Sao lão phu nhân lại sợ nàng như vậy chứ? Nàng đánh ta ra nỗng nỗi này, lão phu nhân còn không dám ra mặt cho ta nữa.”
“Không phải không dám, mà là lão phu nhân có kế hoạch, ngươi đừng quậy nữa, lần này nhặt về được cái mạng là tốt rồi, đại tiểu thư không giống khi xưa, nàng sẽ không nương tay với chúng ta nữa, ngươi còn chưa học được bài học nào từ chuyện Hạ Đoàn sao?” Thúy Ngọc khuyên.
Lam Ngọc tức giận nói: “Hạ Đoàn làm sao so được với ta chứ? Ông ta chỉ là quản gia trong phủ, nói trắng ra thì cũng chỉ là hạ nhân”
“Chúng ta cũng là hạ nhân, Lam Ngọc, tuy lão phu nhân rất yêu thương hai tỷ muội chúng ta, nhưng mà ngươi không được quên, chúng ta cũng chỉ là hạ nhân, thậm chí còn không bằng Hạ Đoàn.” Thúy Ngọc nghiêm túc nói.
Lam Ngọc ngẩn ra một lúc, sau đó lại khit mũi khinh thường: “Ta không biết vì sao ngươi lại tự coi nhẹ chính mình, ngươi có còn nhớ lão phu nhân từng nói với chúng ta một câu sao? Bà ấy nói tuy thân phận của chúng ta là hạ nhân, nhưng mà chỉ cần bà còn ở trong phủ thì không có ai dám xem chúng ta như hạ nhân cả, Tướng gia cũng nghe được những lời này.”
“Chủ nhân có thể nâng đỡ nô tài, nhưng nô tài lại tự nâng đỡ bản thân thì chính là không tự biết thân biết phận.”
“Bỏ đi, ta không nói với ngươi nữa, nếu lão phu nhân không muốn ra tay, ta đi tìm nhị tiểu thư...” Lam Ngọc cố chấp nói, vì giữ gìn tôn nghiêm của bà, bà nhất định phải hả được cơn tức này.
Thúy Ngọc lạnh lùng cảnh cáo: “Ngươi không được đi trêu chọc bọn họ nữa có biết không? Ta đã nói lão phu nhân có kế hoạch đối phó nàng, nếu ngươi dám phá hư kế hoạch của lão phu nhân, lão phu nhân chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”
“Ta không tin lão phu nhân có kế hoạch gì, từ khi lui hôn đến giờ, lão phu nhân luôn bị nàng đè đầu, chịu thiệt mấy lần liên tiếp, nếu chúng ta cứ tiếp tục khoanh tay đứng nhìn mãi, vậy không phải con tiện nhân Hạ Thương Mai kia sẽ cưỡi lên đầu lão phu nhân sao? Thúy Ngọc, đây không phải vì ta, là vì lão phu nhân, ngươi phải giúp ta.”
Thúy Ngọc lắc đầu: “Không, ta sẽ không giúp người, ta sẽ không cãi lời lão phu nhân, bà đã nói không được trêu chọc người của Hạ Chí Uyển, ta sẽ không đi”
“Ta cũng có bảo ngươi đi chọc đâu.” Lam Ngọc cô cô kéo tay bà: “Ngươi đi tìm nhị tiểu thư...”
Thúy Ngọc cô cô nghe thế, đột nhiên lắc đầu: “Không, Lam Ngọc, ta cảnh cáo người, nhất định không được.”
Lam Ngọc tức giận nói: “Được, ngươi không giúp ta thì biến đi, không cần làm tỷ muội với nhau cũng được, thấy ta bị ăn hiếp đến thế này mà ngươi con không giúp ta, vậy làm tỷ muội để làm cái gì?”
Thúy Ngọc biết bà đã quyết tâm, thở dài nói: “Ta đi xem đại phu đã đến chưa.”
Lam Ngọc thấy bà đã nói đến nước này rồi mà bà ta vẫn không chịu giúp bà, không khỏi tức giận, giận dữ nói với theo bóng lưng của bà ta: “Thúy Ngọc, ta của ngày hôm nay chính là ngươi của ngày mai, ngươi cứ chờ xem, đến lúc đó ta cũng không quan tâm đến ngươi.”
Tiếng nói của Thúy Ngọc từ xa xa truyền đến: “Nếu thật sự có một ngày như thế, ngươi cũng phải khuyên ta, đừng có không biết tự lượng sức mình, hoặc là đi mời đại phu đến cho ta.”
Lam Ngọc chán nản, đập bể một ấm trà, lạnh lùng nói: “Ngươi không giúp ta thì ta sẽ không còn cách nào sao?”
Lại nói đến Thương Mai và đại trưởng công chúa Mộ Dung Tráng Tráng lên xe ngựa, Tráng Tráng nói với phu xe: “Đi Đỉnh Phong Hào.”
Thương Mai hỏi: “Không phải chúng ta đến Túy Nguyệt Lâu sao?”
Tráng Tráng nói: “Chúng ta không có chứng cứ chứng minh Tiểu Khuyên thật sự đang ở Túy Nguyệt Lâu, cũng không thể xông vào điều tra, nếu điều tra cũng chỉ ép đối phương giết người diệt khẩu, liên lụy Tiểu Khuyên gặp chuyện thôi.”
Thương Mai không ngờ Túy Nguyệt Lâu lại có địa vị lớn như thế: “Túy Nguyệt Lâu này có liên quan gì đến Đỉnh Phong Hào thế?”
“Túy Nguyệt Lâu là do nhị lão gia của nhà họ Hồ Đỉnh Phong Hào mở, rất nhiều quan lớn quý nhân trong kinh đều đến nơi đó vui chơi, sau lưng còn có một thế lực khác, cũng có thể cưỡng ép đi lục soát, nhưng mà Túy Nguyệt Lâu có biện pháp bảo vệ rất tốt, trước khi đại đội nhân mã của chúng ta đến bọn họ đã chuẩn bị trước rồi, chúng ta không thể nào tìm được Tiểu Khuyên, bởi vì Túy Nguyệt Lâu sẽ không bị chứng thực tội danh bắt gái nhà lành”
Thương Mai cũng đã hiểu, cô nhìn Mộ Dung Tráng Tráng hỏi nhỏ: “Trừ cái này ra, Túy Nguyệt Lâu còn có bối cảnh làm người ta khó xử nào nữa không?”
Mộ Dung Tráng Tráng im lặng một lúc, nói: “Con trai trưởng của Hồ nhị gia cưới muội muội của phu nhân Tiêu đại tướng quân, Túy Nguyệt Lâu cũng có phân của phu nhân Tiêu đại tướng quân.”
“Tiêu đại tướng quân?” Thương Mai lập tức hiểu ra, là đại ca của Tiêu Thác, Tiêu Kiêu: “Ý của người là, Tiêu Kiêu có phần trong Túy Nguyệt Lâu.”
“Là phu nhân của hắn.” Mộ Dung Tráng Tráng nói nhỏ, vẻ mặt phức tạp khó nói nên lời: “Trước kia nàng ta chính là thị nữ hầu hạ cho ta”
“Nếu đã thế, vì sao chúng ta không trực tiếp đi tìm phu nhân đại tướng quân?” Thương Mai hỏi xong lập tức ý thức được bản thân đã hỏi sai rồi, bởi vì sắc mặt của Mộ Dung Tráng Tráng đã trở nên rất khó coi.
Trước kia Thương Mai chỉ biết được một số đoạn ngắn vụn vặt, còn rốt cuộc giữa nàng và Tiêu Kiêu có chuyện gì thì cô hoàn toàn không rõ lắm.
Mộ Dung Tráng Tráng ngẩng đầu nhìn Thương Mai: “Cũng giống như ngươi sẽ không đi tìm Nhu Nhi, ta cũng không muốn đi tìm Thanh Thu, hơn nữa nếu có đi tìm nàng thì nàng cũng sẽ không thừa nhận Tiểu Khuyên đang ở Túy Nguyệt Lâu.”
Lại nghe thấy cái tên Nhu Nhi một lần nữa, trong lòng Thương Mai hơi xoắn lại, xem ra cái cô Nhu Nhi này thật sự rất có khả năng là tình địch của cô.
Thanh Thu? Là phu nhân của đại tướng quân sao?
“Vậy bây giờ chúng ta đi tìm ai? Chủ nhân của Đỉnh Phong Hào sao? Đã trễ thế này rồi, nàng ta còn chưa hồi phủ sao?”
Tráng Tráng gật đầu: “Nàng ta sẽ không về sớm như thế, ta và nàng ta từng có duyên gặp mặt mấy lần, chắc là nàng ta sẽ nể mặt ta.”
“Ừ, hy vọng là thế” Thương Mai biết Đỉnh Phong Hào là nhà giàu số một của Đại Chu, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân của bọn họ.
Nếu không phải Tiểu Khuyên và Quế Viên gặp chuyện, cô sẽ rất chờ mong được gặp mặt người giàu nhất Đại Chu này.
Đi đến Đỉnh Phong Hào, Tráng Tráng lấy lệnh bài ra: “Dẫn ta đi gặp đại chưởng quỹ Hồ của các người.”
Tiểu nhị của Đỉnh Phong Hào thấy người đến là công chúa đương triều, hoảng sợ, vội vàng dân theo hai người vào.
Đỉnh Phong Hào là một tòa kiến trúc ba tầng, chiêu cao của tòa lâu không quá cao, nhưng rất khí phái, từ cửa chính bước vào là một cái quây bằng gỗ đỏ, trên quây đặt một cái cân, mấy cái chữ to màu vàng viết “Công bằng công chính”.
Đại chưởng quỹ Hồ làm việc ở tầng cao nhất, lên đến tầng cao nhất rồi, nhìn thấy mấy cái bàn đặt trong một căn phòng làm việc rộng mở, Thương Mai lập tức cảm nhận được hơi thở của phòng làm việc thời hiện đại đổ ập đến.
Trê như vậy rồi mà vẫn chưa được tan ca, đúng là làm người ta cảm thấy đây đúng là một công ty hiện đại ác độc chuyên bóc lột công nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.