Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 74: Chúc mừng vương phi, cuối cùng người cũng đã đi ra khỏi căn phòng này rồi
Bạch Đường Như Tuyết
07/12/2024
Bắc Minh Thần đưa tay sờ gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Phật
Tịch, nói: "Tịch Nhi, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa, hãy
ở bên cạnh ta, chắc chắn ta sẽ bảo vệ nàng."
Phật Tịch nhìn qua gương mặt gần trong gang tấc, trái tim đập loạn, dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực, trong lòng có thứ gì đó d.a.o động.
"Ừm." Phật Tịch khẽ gật, khẽ ừm, xem như đồng ý với Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần nở nụ cười hài lòng, ôm Phật Tịch, đầu dựa vào cổ nàng.
"Tịch Nhi..."
"Ừm."
*
Sắc trời dần tối, Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch đang mê man đi vào hoa phòng, xuyên qua những đóa hoa tươi kiều diễm ướt át, đẩy cửa không dễ dàng phát hiện. Đập vào mắt chính là bể tắm nước nóng vững chắc xa hoa, trong hồ chứa rất nhiều dược liệu, nhiệt độ cũng phù hợp.
Bắc Minh Thần đi đến cạnh ao, xoay người thả Phật Tịch xuống. Thân thể Phật Tịch vừa chìm trong ao, mùi thuốc nồng nặc bay ra thoang thoảng trên không trung, cả phòng tràn ngập mùi thơm.
Bắc Minh Thần đứng ở một bên, nhìn Phật Tịch có vẻ thoải mái dễ chịu trong hồ.
Giờ phút này, nàng tựa vào rìa hồ, cả người lười biếng. Da thịt trắng nõn như tuyết dưới ánh nến yếu ớt hiện ra ánh sáng lấp lánh, giống như mảnh ngọc dương chi tốt nhất.
Hồi lâu sau, Phật Tịch cảm thấy thân thể khó chịu. Nàng mở to mắt, sau khi thấy rõ thì rất tức tối: "Ngài muốn làm gì?"
Bắc Minh Thần xoa lưng Phật Tịch, khẽ nói: "Ta thề..."
"Ngài cút cho ta."
"Muốn cút thì cùng cút."
"Ngài..."
Bắc Minh Thần cúi người, khẽ nói bên tai Phật Tịch một câu khiến nàng vô cùng tức giận.
Phật Tịch hít sâu một hơi làm dịu cảm xúc phẫn nộ của mình, nhìn hắn chằm chằm nghiến răng nghiến lợi: "Thật không biết xấu hổ."
"Còn có thể mắng người, xem ra vẫn khỏe."
"Ai nói..."
Buổi chiều, Tòng Tâm và Tòng Huyên phát hiện có điều khác thường, đã chạy từ sớm. Trong Thần Tịch viện chỉ có hai thị vệ vất vả trông coi ở cửa lớn.
Phật Tịch không biết nàng ngủ bao lâu, chợt tỉnh giấc từ từ mở mắt ra, thấy rõ ràng giờ phút này mình đang nằm trên giường, bên cạnh không có bóng dáng của nam nhân chết tiệt kia.
Hồi lâu sau không ai đi đến.
Thân thể Phật Tịch hơi run lên, hít sâu một hơi.
"Kẹt." Cửa phòng bị người đẩy ra.
Phật Tịch giật mình, vội đưa tay dùng chăn che thân thể, vờ còn đang ngủ.
Tòng Tâm và Tòng Huyên đi đến bên giường, thấy vương phi còn đang ngủ, khó hiểu nhìn nhau, khẽ thì thầm: "Chẳng lẽ nghe lầm?"
Phật Tịch nghe thấy giọng của Tòng Huyên, vội mở mắt ra.
"Vương phi, người đã dậy rồi."
"Suỵt!" Phật Tịch ra hiệu cho hai người nói khẽ một chút, lại nhanh chóng nhìn thoáng qua phía cửa, thấy không có ai đi tới mới thở dài một hơi.
Tòng Tâm và Tòng Huyên nhìn nhau nở nụ cười, tiến lên đỡ tay Phật Tịch ngồi dậy.
"Ư... Chậm chút..." Phật Tịch vừa ngồi dậy vừa líu lo không ngừng.
"Vương phi, cẩn thận."
Phật Tịch tựa vào mép giường ngẩng đầu nhìn hai người, trên mặt có vẻ ngượng ngùng.
"Mau, mau giúp ta lấy một bộ y phục."
Nàng sắp quên mất mặc quần áo có cảm giác gì rồi.
Tòng Huyên nhìn ra tâm tư của Phật Tịch, an ủi nói: "Vương phi, người thả lỏng đi, vương gia đi vào cung từ sớm rồi."
Trong ánh mắt Phật Tịch lóe lên ánh sáng, xác nhận hỏi: "Thật à?"
Tòng Huyên cười cười, gật đầu: "Là thật, Hoàng thượng vi phục xuất tuần, đặc biệt mời vương gia bầu bạn. Có lẽ phải đi hai ngày, ngày mốt vương gia mới hồi phủ."
Nàng nhìn Phật Tịch, hơi thẹn thùng: "Mấy hôm nay vương phi có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi."
Phật Tịch cảm động đến rơi nước mắt, giờ phút này nàng cảm tạ từ đáy lòng, chỉ muốn nói một câu: Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Tòng Huyên tìm một bộ y phục nhẹ nhàng cẩn thận mặc vào cho Phật Tịch.
Cả người Phật Tịch đau đớn không còn sức, lúc mặc quần áo vẫn nhíu mày, miệng nói liên hồi: "Hít... Chậm chút, chậm chút..."
Tòng Tâm và Tòng Huyên đỡ Phật Tịch đứng lên, Phật Tịch vừa chạm chân xuống đất đã kích động hạnh phúc bật khóc.
Nàng sắp quên cảm giác này rồi, thì ra có thể đi đường tốt như vậy.
Nàng được Tòng Tâm, Tòng Huyên đỡ, bước từng bước ra ngoài cửa. Lúc đi tới cửa, tay nắm khung cửa chậm rãi nhấc chân ra ngoài.
Nàng hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn mặt trời trên bầu trời, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, vẻ mặt nàng hạnh phúc.
Sáu ngày, sáu ngày ròng rã, cuối cùng nàng đã có thể ra khỏi phòng, cuối cùng đã thấy ánh mặt trời lần nữa!
Tòng Tâm nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Phật Tịch, trong lòng vui vẻ: "Chúc mừng vương phi, cuối cùng người đã có thể ra khỏi căn phòng này!"
Phật Tịch nhìn qua gương mặt gần trong gang tấc, trái tim đập loạn, dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực, trong lòng có thứ gì đó d.a.o động.
"Ừm." Phật Tịch khẽ gật, khẽ ừm, xem như đồng ý với Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần nở nụ cười hài lòng, ôm Phật Tịch, đầu dựa vào cổ nàng.
"Tịch Nhi..."
"Ừm."
*
Sắc trời dần tối, Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch đang mê man đi vào hoa phòng, xuyên qua những đóa hoa tươi kiều diễm ướt át, đẩy cửa không dễ dàng phát hiện. Đập vào mắt chính là bể tắm nước nóng vững chắc xa hoa, trong hồ chứa rất nhiều dược liệu, nhiệt độ cũng phù hợp.
Bắc Minh Thần đi đến cạnh ao, xoay người thả Phật Tịch xuống. Thân thể Phật Tịch vừa chìm trong ao, mùi thuốc nồng nặc bay ra thoang thoảng trên không trung, cả phòng tràn ngập mùi thơm.
Bắc Minh Thần đứng ở một bên, nhìn Phật Tịch có vẻ thoải mái dễ chịu trong hồ.
Giờ phút này, nàng tựa vào rìa hồ, cả người lười biếng. Da thịt trắng nõn như tuyết dưới ánh nến yếu ớt hiện ra ánh sáng lấp lánh, giống như mảnh ngọc dương chi tốt nhất.
Hồi lâu sau, Phật Tịch cảm thấy thân thể khó chịu. Nàng mở to mắt, sau khi thấy rõ thì rất tức tối: "Ngài muốn làm gì?"
Bắc Minh Thần xoa lưng Phật Tịch, khẽ nói: "Ta thề..."
"Ngài cút cho ta."
"Muốn cút thì cùng cút."
"Ngài..."
Bắc Minh Thần cúi người, khẽ nói bên tai Phật Tịch một câu khiến nàng vô cùng tức giận.
Phật Tịch hít sâu một hơi làm dịu cảm xúc phẫn nộ của mình, nhìn hắn chằm chằm nghiến răng nghiến lợi: "Thật không biết xấu hổ."
"Còn có thể mắng người, xem ra vẫn khỏe."
"Ai nói..."
Buổi chiều, Tòng Tâm và Tòng Huyên phát hiện có điều khác thường, đã chạy từ sớm. Trong Thần Tịch viện chỉ có hai thị vệ vất vả trông coi ở cửa lớn.
Phật Tịch không biết nàng ngủ bao lâu, chợt tỉnh giấc từ từ mở mắt ra, thấy rõ ràng giờ phút này mình đang nằm trên giường, bên cạnh không có bóng dáng của nam nhân chết tiệt kia.
Hồi lâu sau không ai đi đến.
Thân thể Phật Tịch hơi run lên, hít sâu một hơi.
"Kẹt." Cửa phòng bị người đẩy ra.
Phật Tịch giật mình, vội đưa tay dùng chăn che thân thể, vờ còn đang ngủ.
Tòng Tâm và Tòng Huyên đi đến bên giường, thấy vương phi còn đang ngủ, khó hiểu nhìn nhau, khẽ thì thầm: "Chẳng lẽ nghe lầm?"
Phật Tịch nghe thấy giọng của Tòng Huyên, vội mở mắt ra.
"Vương phi, người đã dậy rồi."
"Suỵt!" Phật Tịch ra hiệu cho hai người nói khẽ một chút, lại nhanh chóng nhìn thoáng qua phía cửa, thấy không có ai đi tới mới thở dài một hơi.
Tòng Tâm và Tòng Huyên nhìn nhau nở nụ cười, tiến lên đỡ tay Phật Tịch ngồi dậy.
"Ư... Chậm chút..." Phật Tịch vừa ngồi dậy vừa líu lo không ngừng.
"Vương phi, cẩn thận."
Phật Tịch tựa vào mép giường ngẩng đầu nhìn hai người, trên mặt có vẻ ngượng ngùng.
"Mau, mau giúp ta lấy một bộ y phục."
Nàng sắp quên mất mặc quần áo có cảm giác gì rồi.
Tòng Huyên nhìn ra tâm tư của Phật Tịch, an ủi nói: "Vương phi, người thả lỏng đi, vương gia đi vào cung từ sớm rồi."
Trong ánh mắt Phật Tịch lóe lên ánh sáng, xác nhận hỏi: "Thật à?"
Tòng Huyên cười cười, gật đầu: "Là thật, Hoàng thượng vi phục xuất tuần, đặc biệt mời vương gia bầu bạn. Có lẽ phải đi hai ngày, ngày mốt vương gia mới hồi phủ."
Nàng nhìn Phật Tịch, hơi thẹn thùng: "Mấy hôm nay vương phi có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi."
Phật Tịch cảm động đến rơi nước mắt, giờ phút này nàng cảm tạ từ đáy lòng, chỉ muốn nói một câu: Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Tòng Huyên tìm một bộ y phục nhẹ nhàng cẩn thận mặc vào cho Phật Tịch.
Cả người Phật Tịch đau đớn không còn sức, lúc mặc quần áo vẫn nhíu mày, miệng nói liên hồi: "Hít... Chậm chút, chậm chút..."
Tòng Tâm và Tòng Huyên đỡ Phật Tịch đứng lên, Phật Tịch vừa chạm chân xuống đất đã kích động hạnh phúc bật khóc.
Nàng sắp quên cảm giác này rồi, thì ra có thể đi đường tốt như vậy.
Nàng được Tòng Tâm, Tòng Huyên đỡ, bước từng bước ra ngoài cửa. Lúc đi tới cửa, tay nắm khung cửa chậm rãi nhấc chân ra ngoài.
Nàng hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn mặt trời trên bầu trời, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, vẻ mặt nàng hạnh phúc.
Sáu ngày, sáu ngày ròng rã, cuối cùng nàng đã có thể ra khỏi phòng, cuối cùng đã thấy ánh mặt trời lần nữa!
Tòng Tâm nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Phật Tịch, trong lòng vui vẻ: "Chúc mừng vương phi, cuối cùng người đã có thể ra khỏi căn phòng này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.