Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 67: Gió xuân mười dặm bị ngươi làm đột tử tại chỗ 2
Bạch Đường Như Tuyết
03/12/2024
Bỗng chốc, các con vật trở nên yên tĩnh, đều đang chờ Phật Tịch nói trước.
"Ta biết tâm trạng của các ngươi rất kích động, ta cũng rất kích động. Được rồi, đi chơi đi."
Những con vật kia cất tiếng, sau đó vội vàng rời đi.
Phật Tịch không quan tâm, nhìn viện tử, đi vào trong đình, đưa tay khoác lên ghế, lại ngẩng đầu nhìn ngoài đình đầy ắp hoa, khóe môi cong lên nụ cười, trong lòng ấm áp.
Nàng cất bước vào phòng, nhìn xung quanh, bị giường màu đỏ thêu uyên ương nghịch nước thu hút. Trên giường đặt đệm chăn tơ lụa đỏ chót, trên đó còn rải hoa tươi.
Trong lòng Phật Tịch run lên, đi qua ngồi xuống cạnh mép giường, tay vuốt giường đỏ chót kia, thuận thế nằm xuống, ôm gối mềm mại, vẻ mặt đầy ý cười, nhắm mắt lại như nghỉ ngơi.
Tiếng "Kẹt kẹt" vang lên, cửa bị đẩy ra.
Phật Tịch mở mắt ra, vội ngồi dậy, đưa tay vuốt lại mái tóc rối tung của mình.
"Vương gia."
Bắc Minh Thần đi vào phòng, chỉ thấy Phật Tịch ngồi ở mép giường, cả người mặc y phục trắng. Giường màu đỏ tôn nàng lên lộ vẻ vô cùng xinh đẹp làm rung động lòng người.
Nhịp tim của hắn đập thật nhanh, hơi thở vội vàng nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, trên mặt nở nụ cười nhạt.
"Thích không?"
[Đây là chuẩn bị cho ta à?]
"Ừm." Phật Tịch dịu dàng đáp.
Bắc Minh Thần ngồi ở mép giường, hai tay nâng gương mặt nhỏ của Phật Tịch lên: "Tịch Nhi, nàng đẹp quá."
Giọng nói ôn hòa thu hút của Bắc Minh Thần vang lên bên tai Phật Tịch.
Trong lòng Phật Tịch chấn động, nhìn gương mặt tuấn tú kia, không hiểu sao tâm trạng vui vẻ, nhịp tim bắt đầu đập thật nhanh, sắc mặt đỏ lên, hai gò má nóng lên.
"Vương gia."
Bắc Minh Thần nhìn vẻ chăm chú của Phật Tịch, nhịp tim đập loạn nhịp, gương mặt đỏ bừng, đỏ như táo Fuji vậy.
Đôi mắt đen của Bắc Minh Thần dần trở nên mê ly.
Phật Tịch khẽ nhếch miệng, gọi: "Bắc Minh Thần."
"Ừm." Bắc Minh Thần nhìn nàng, trong ánh mắt lấp lánh ánh sáng, đáy lòng gợn sóng.
Nữ nhân này đẹp quá, đẹp đến mức khiến người ta không kìm được muốn nhấm nháp một phen.
Yết hầu trên cổ hắn khẽ động, nhìn nàng, ánh mắt trở nên âm trầm.
Hắn nhìn dung nhan đỏ bừng của Phật Tịch, yết hầu chuyển động nhanh hơn, hơi thở dồn dập, đáy mắt dâng lên dục vọng.
Phật Tịch thấy ánh mắt của hắn nóng rực, vội đẩy hắn ra đứng lên, đưa tay vỗ mặt của mình, liếc trộm Bắc Minh Thần.
[Hắn đến kỳ phát dục thật rồi.]
[Nếu cứ tiếp tục như thế ai chịu nổi chứ.]
[Song, tối nay để hắn trút ra đi.]
Ánh mắt của Bắc Minh Thần u ám nhìn Phật Tịch, ý cười trên khóe môi càng sâu.
Nàng định cho hắn à?
Phật Tịch đi đến trước bàn rót một chén nước, kìm nén tâm trạng căng thẳng, nâng chung trà lên.
Bắc Minh Thần nhanh tay lẹ mắt, đưa tay cầm chén trà..
Phật Tịch thở dài một hơi.
[Làm ta sợ gần chết, thứ này rất đắt.]
"Vương gia, uống nước đi."
Bắc Minh Thần bưng chén trà ngắm nghía.
Phật Tịch nhìn chén trà, lúc thấy hắn muốn uống, vươn tay ngăn lại, có ý riêng: "Chuyện kia, có phải ngài..."
Bắc Minh Thần mỉm cười gật đầu, sau đó bưng chén trà đến trước mặt vừa lúc che đi nụ cười tà ác của hắn, nắm chặt chén trà ngửa đầu uống hết, nuốt xuống.
Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần uống cạn, cũng không nói gì nữa.
[Mọi chuyện đã sẵn sáng, chỉ thiếu buổi tối.]
[Làm tốt lắm.]
Bất chợt nhìn qua giường chiếu đỏ chót kia.
[Không thể ở đây được.]
Nàng nhìn Bắc Minh Thần: "Vương gia, ngài về viện của mình được không. Ta đã chuẩn bị xong rồi, buổi tối sẽ cho ngài thứ ngài muốn."
"Ta biết tâm trạng của các ngươi rất kích động, ta cũng rất kích động. Được rồi, đi chơi đi."
Những con vật kia cất tiếng, sau đó vội vàng rời đi.
Phật Tịch không quan tâm, nhìn viện tử, đi vào trong đình, đưa tay khoác lên ghế, lại ngẩng đầu nhìn ngoài đình đầy ắp hoa, khóe môi cong lên nụ cười, trong lòng ấm áp.
Nàng cất bước vào phòng, nhìn xung quanh, bị giường màu đỏ thêu uyên ương nghịch nước thu hút. Trên giường đặt đệm chăn tơ lụa đỏ chót, trên đó còn rải hoa tươi.
Trong lòng Phật Tịch run lên, đi qua ngồi xuống cạnh mép giường, tay vuốt giường đỏ chót kia, thuận thế nằm xuống, ôm gối mềm mại, vẻ mặt đầy ý cười, nhắm mắt lại như nghỉ ngơi.
Tiếng "Kẹt kẹt" vang lên, cửa bị đẩy ra.
Phật Tịch mở mắt ra, vội ngồi dậy, đưa tay vuốt lại mái tóc rối tung của mình.
"Vương gia."
Bắc Minh Thần đi vào phòng, chỉ thấy Phật Tịch ngồi ở mép giường, cả người mặc y phục trắng. Giường màu đỏ tôn nàng lên lộ vẻ vô cùng xinh đẹp làm rung động lòng người.
Nhịp tim của hắn đập thật nhanh, hơi thở vội vàng nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, trên mặt nở nụ cười nhạt.
"Thích không?"
[Đây là chuẩn bị cho ta à?]
"Ừm." Phật Tịch dịu dàng đáp.
Bắc Minh Thần ngồi ở mép giường, hai tay nâng gương mặt nhỏ của Phật Tịch lên: "Tịch Nhi, nàng đẹp quá."
Giọng nói ôn hòa thu hút của Bắc Minh Thần vang lên bên tai Phật Tịch.
Trong lòng Phật Tịch chấn động, nhìn gương mặt tuấn tú kia, không hiểu sao tâm trạng vui vẻ, nhịp tim bắt đầu đập thật nhanh, sắc mặt đỏ lên, hai gò má nóng lên.
"Vương gia."
Bắc Minh Thần nhìn vẻ chăm chú của Phật Tịch, nhịp tim đập loạn nhịp, gương mặt đỏ bừng, đỏ như táo Fuji vậy.
Đôi mắt đen của Bắc Minh Thần dần trở nên mê ly.
Phật Tịch khẽ nhếch miệng, gọi: "Bắc Minh Thần."
"Ừm." Bắc Minh Thần nhìn nàng, trong ánh mắt lấp lánh ánh sáng, đáy lòng gợn sóng.
Nữ nhân này đẹp quá, đẹp đến mức khiến người ta không kìm được muốn nhấm nháp một phen.
Yết hầu trên cổ hắn khẽ động, nhìn nàng, ánh mắt trở nên âm trầm.
Hắn nhìn dung nhan đỏ bừng của Phật Tịch, yết hầu chuyển động nhanh hơn, hơi thở dồn dập, đáy mắt dâng lên dục vọng.
Phật Tịch thấy ánh mắt của hắn nóng rực, vội đẩy hắn ra đứng lên, đưa tay vỗ mặt của mình, liếc trộm Bắc Minh Thần.
[Hắn đến kỳ phát dục thật rồi.]
[Nếu cứ tiếp tục như thế ai chịu nổi chứ.]
[Song, tối nay để hắn trút ra đi.]
Ánh mắt của Bắc Minh Thần u ám nhìn Phật Tịch, ý cười trên khóe môi càng sâu.
Nàng định cho hắn à?
Phật Tịch đi đến trước bàn rót một chén nước, kìm nén tâm trạng căng thẳng, nâng chung trà lên.
Bắc Minh Thần nhanh tay lẹ mắt, đưa tay cầm chén trà..
Phật Tịch thở dài một hơi.
[Làm ta sợ gần chết, thứ này rất đắt.]
"Vương gia, uống nước đi."
Bắc Minh Thần bưng chén trà ngắm nghía.
Phật Tịch nhìn chén trà, lúc thấy hắn muốn uống, vươn tay ngăn lại, có ý riêng: "Chuyện kia, có phải ngài..."
Bắc Minh Thần mỉm cười gật đầu, sau đó bưng chén trà đến trước mặt vừa lúc che đi nụ cười tà ác của hắn, nắm chặt chén trà ngửa đầu uống hết, nuốt xuống.
Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần uống cạn, cũng không nói gì nữa.
[Mọi chuyện đã sẵn sáng, chỉ thiếu buổi tối.]
[Làm tốt lắm.]
Bất chợt nhìn qua giường chiếu đỏ chót kia.
[Không thể ở đây được.]
Nàng nhìn Bắc Minh Thần: "Vương gia, ngài về viện của mình được không. Ta đã chuẩn bị xong rồi, buổi tối sẽ cho ngài thứ ngài muốn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.