Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Chương 14: Người dựa vào trang điểm đẹp lật trời, chó đeo lục lạc chạy vui mừng

Bạch Đường Như Tuyết

28/10/2024

[Dường như đóa hoa hướng dương trong hoa viên đã khô rồi, về hái xuống để lấy hạt mới được.]

Trong lòng Bắc Minh Thần hơi căng thẳng, Phật Tịch không nghe thấy tiếng lòng của hắn đúng chứ?

[Phải chia cho đám chuột Mickey, có con chuột chỉ biết ăn cơm không biết kiếm sống, không thể phí công nuôi bọn chúng.]

[Còn nữa...]

[Đúng là không hết lo.]

Bắc Minh Thần yên tâm, hắn còn tưởng rằng Phật Tịch cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn.

Hắn mở to mắt nhìn Phật Tịch, sao nữ nhân này lại kỳ lạ như thế.

Những nữ nhân khác nhìn thấy chuột gián sẽ sợ gần chết, nàng thì hay rồi, vô cùng hưng phấn.

"Vương gia, vương phi, đến vương phủ rồi."

Phật Tịch hoàn hồn, nhìn về phía Bắc Minh Thần ở bên cạnh, cười lấy lòng: "Mời vương gia đi trước."

Bắc Minh Thần im lặng, đứng dậy đi xuống xe ngựa.

Phật Tịch xoay người đi ra ngoài, bước to nhảy xuống xe ngựa.

Bắc Minh Thần vừa đưa tay ra, lúng túng dừng ở giữa không trung.

Phật Tịch híp mắt, khó hiểu nhìn bàn tay trước mặt mình.

[Có ý gì?]

Nàng quay người nhìn phía sau, ngoại trừ bọn họ thì không còn ai nữa, cảm giác hơi đáng sợ.

[Bắc Minh Thần sẽ không trông thấy thứ gì không hay chứ?]

Trong lúc suy nghĩ, nàng âm thầm nhích người đi xa.

Bắc Minh Thần siết chặt nắm đấm, không nói gì quay người đi vào vương phủ.



Phật Tịch nhìn chung quanh, mau chóng đi theo.

"Vương gia, chờ ta một lát."

Bắc Minh Thần không để ý đến nàng, đi vào viện của hắn.

Phật Tịch khó hiểu, sao hắn lại tức giận như thế?

[Đúng là thời tiết tháng sáu, thay đổi bất thường.]

[Người này hay tức giận như thế, chắc chắn gan không tốt.]

Bắc Minh Thần hơi dừng bước, bình ổn lại tâm trạng sau đó lại đi về phía trước.

Phật Tịch trở lại viện của mình, thị vệ ở cửa thấy vương phi đi từ bên ngoài về, khiếp sợ nhìn nhau, lại nhìn cửa khóa chặt.

Tình huống gì thế này?

Phật Tịch quơ quơ tay: "Này, có nhìn thấy ta không?"

Thị vệ dụi mắt, khi mở mắt ra lần nữa vội quỳ xuống đất: "Vương phi..."

Phật Tịch bất đắc dĩ: "Đứng lên đi, mở cửa ra, ta muốn đi vào."

Thị vệ vội đứng lên móc chìa khóa ra, xoay một cái khóa cửa lạch cạch mở ra. Thị vệ cầm khóa lên, đẩy cửa ra.

Phật Tịch bước một chân vào, quay đầu lại: "Đừng khóa cửa, buổi tối ta còn phải ra ngoài." Thị vệ nhìn nhau, nếu như bọn họ nhớ không lầm thì vương phi đang bị cấm túc nhỉ.

Thiết Trụ thấy Phật Tịch đi từ cửa chính đến, vội chạy đến bên cạnh: "Gâu gâu... Tịch tỷ trâu bò thật, leo tường mà lại vào từ cửa chính, còn bình tĩnh ung dung như thế."

Phật Tịch ngượng ngùng khoát tay: "Ta cảm thấy ngươi suy nghĩ nhiều rồi, là ta bị Bắc Minh Thần bắt về."

"Gâu... Huynh đệ kia không làm khó tỷ chứ?"

Phật Tịch ngồi trên ghế xích đu, quơ chân: "Làm khó, ngươi muốn báo thù cho ta sao?"



Thiết Trụ cọ chân Phật Tịch: "Gâu gâu.... Leo tường ra ngoài là chúng ta sai, lần sau không thể như vậy được."

Phật Tịch khinh bỉ liếc mắt: "Nói hùng hồn như thế, chẳng phải vì ngươi sợ sao."

"Gâu gâu... Xem thường Husky của chúng ta thật sao?"

Phật Tịch nhìn chằm chằm Thiết Trụ, ý là nói tiếp đi, có gan thì lao đi cắn c.h.ế.t tên kia đi.

Thiết Trụ cúi thấp đầu chó: "Gâu gâu... Á, con mèo Tom kia, thả con chuột Jerry ra để ta bắt."

Phật Tịch khẽ hừ chế giễu, cả người vùi trong ghế đu.

Nàng ngửa mặt lên trời than thở, rất muốn làm một con cá bơi trong nước.

*

"Vương phi, vương gia lệnh cho nô tỳ đến trang điểm cho người."

Phật Tịch gật đầu...

Mẹ nó, Bắc Minh Thần chê nàng xấu thật à?

Nàng ngồi trước gương đồng đưa tay vỗ gò má, gương mặt y hệt lúc nàng ở hiện đại.

Bà tử thả tóc Phật Tịch xuống, giúp nàng chải tóc.

Hồi lâu sau, cuối cùng vang lên giọng nói của bà tử: "Vương phi, xong rồi."

Phật Tịch nhìn quần áo mới trên người, rõ ràng có người giúp nàng thay y phục mới nhưng sao nàng cảm thấy mệt mỏi quá, giống như thân thể bị móc rỗng.

"Vương phi đẹp quá." Bà tử cười hì hì nói.

Phật Tịch chậm rãi đến trước gương đồng nhìn xem. Đập vào mắt là mái tóc nữ tử được chia làm hai, trên trán có mấy sợi tóc đen rủ xuống, phia sau chải hai búi tóc cao cao. Ở giữa búi tóc khảm đồ trang sức màu vàng, hai bên cắm trâm tua rua.

Nàng nhìn đến quần áo, là váy áo màu hồng, bên ngoài khoác sa mỏng màu đen, cổ áo khảm tua rua màu vàng, ở rìa váy may thêm tua rua, sa mỏng màu đen dùng chỉ vàng thêu hoa văn. Bên hông buộc đai lưng, tôn lên dáng vẻ thon gầy, chân mang đôi giày thêu cùng màu.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook