Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 12: Tự mình ra ngoài du ngoạn, phạt thêm một tháng
Bạch Đường Như Tuyết
28/10/2024
Phật Tịch xoa cổ tay của mình, vung tay áo lên nhìn thoáng qua, đỏ bừng một mảng.
[Nam nhân c.h.ế.t tiệt, lại tàn nhẫn như thế.]
[Đau c.h.ế.t ta rồi.]
Ánh mắt Bắc Minh Thần lướt qua cổ tay của Phật Tịch, cổ tay mảnh khảnh hiện lên vết hồng hồng, vết thương hơi sưng lên hiện trên da thịt tuyết trắng, nhìn thấy mà giật mình.
Hắn nhíu mày, hắn chỉ dùng một phần lực mà thôi đã biến thành dạng này, đúng là yếu ớt.
Phật Tịch đưa tay khẽ xoa.
[Đau quá.]
Bắc Minh Thần duỗi ngón tay thon dài khẽ xoa lên chỗ sưng đỏ kia.
Phật Tịch hoảng sợ vội rút tay về, nhìn nam nhân gần trong gang tấc, trong lòng hơi hốt hoảng.
"Ngài muốn làm gì?"
"Ta muốn xem có bị tổn thương xương cốt không." Bắc Minh Thần lạnh nhạt trả lời.
Phật Tịch nghe vậy, trong lòng càng thêm sợ hãi.
[Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp, hắn muốn làm gì?]
[Sao ta cảm thấy hắn muốn vặn gãy tay của ta một lần, lại vặn gãy lần nữa...]
Bắc Minh Thần xoa mi tâm, kìm nén lửa giận trong lòng, vươn tay ra: "Không phải đau tay à, đưa cho ta xem."
Phật Tịch mím môi, giấu tay ở phía sau, cảm thấy khó hiểu: "Sao ngài biết ta bị đau tay?"
Bỗng nhiên Bắc Minh Thần ngẩn người, mặt không đổi sắc nói: "Nếu tay nàng không bị đau sẽ liên tục xoa tay à?"
Nỗi sợ hãi của Phật Tịch tan biến, sắc mặt dần bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi: "Ngài đang quan tâm ta sao?"
Bắc Minh Thần không để ý đến nàng.
Phật Tịch chậm rãi đưa tay ra.
Bắc Minh Thần nắm chặt tay mềm mại trước mặt, cả người cứng đờ.
Tay như cỏ mềm, trắng nõn nà.
Phật Tịch không phát hiện ra sự khác thường của hắn, nhìn chằm chằm cổ tay của mình, lẩm bẩm: "Vết thương có nặng không?"
Bắc Minh Thần hoàn hồn lại, dùng ngón tay đè lên cổ tay nàng, giọng nói nhẫn nại: "Nơi này đau không?"
"Đau đau đau."
Bắc Minh Thần lại ấn chỗ bên cạnh: "Còn nơi này?"
"Đau đau đau."
"Vậy trong này?" Giọng nói lớn hơn hai câu trước.
"Đau đau... À, cũng có thể không đau."
Phật Tịch nhìn tay Bắc Minh Thần đặt lên mu bàn tay của mình, đã biết mình lại diễn sâu.
Nàng vội rút tay về, sờ lên mũi, được đà lấn tới: "Vương gia, ngài xem ta đã bị thương, không nên cấm túc ta chứ?"
Bắc Minh Thần ngồi ngay ngắn, liếc nhìn qua Phật Tịch đang lấy lòng, chế nhạo nói: "Ta thấy vết thương của nàng rất nghiêm trọng, nên ở lại trong phủ dưỡng thương đi."
Phật Tịch trừng to mắt: "Không không không, bị thương không nặng gì cả."
Bắc Minh Thần nhíu mày: "Vậy có đau không?"
Không hiểu sao tâm trạng của Bắc Minh Thần rất tốt, nhắm mắt dưỡng thần: "Đã không bị thương nặng cũng không đau, lại tự mình ra ngoài du ngoạn, phạt thêm một tháng."
Phật Tịch mở to hai mắt, hít sâu một hơi.
[Mẹ nó, biết vậy bà đây không diễn lâu như thế.]
[Xem như học một bài học vậy, không thì sao hiểu được xã hội hiểm ác!]
Nàng trừng mắt liếc Bắc Minh Thần đang nhắm mắt dưỡng thần, bờ môi âm thầm chửi mắng.
Đột nhiên Bắc Minh Thần mở to mắt ra.
Phật Tịch còn khẽ nhếch miệng, chớp mắt, đưa tay vỗ vỗ trước mặt, thì thầm: "Sao lại có con muỗi thế này?"
Nàng thấy Bắc Minh Thần còn đang nhìn mình, vẫn tiếp tục vỗ, quay đầu nhìn lại lấy lòng nói: "Vương gia, ngài có bị muỗi cắn không?"
Sắc mặt của Bắc Minh Thần không thay đổi: "Nàng cảm thấy sao?"
Phật Tịch không vỗ tay nữa, gượng cười nói: "Vương gia tuấn tú như thế, nhất định con muỗi sẽ không cắn ngài."
Bắc Minh Thần nhíu mày, hứng thú nói: "Nói như thế chắc chắn là do nàng quá xấu."
Suýt chút nữa Phật Tịch không thở nổi.
[Đây là đào hố chôn mình à?]]
Nàng khẽ thở dài một hơi, nghiêng người sang xốc rèm cửa sổ.
[Haiz, cách mỗi mấy ngày lại muốn rời xa nhân thế một chút.]
Bắc Minh Thần nhìn lướt qua Phật Tịch, nữ hài nghiêng đầu, tập trung nhìn ngoài cửa sổ. Tóc đen suôn mượt, mặt không trang điểm nhưng vẫn trắng nõn như tuyết, đẹp đến mức rung động lòng người. Đôi mắt trong veo giống như đầm nước xuân, sóng nước lấp loáng, môi anh đào đỏ thắm mím chặt cho thấy sự quật cường và bất khuất của nàng.
Phật Tịch như có điều suy nghĩ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giống như không chú ý đến Bắc Minh Thần đang chăm chú nhìn mình.
Trong mắt Bắc Minh Thần lóe lên vẻ khác lạ, quay đầu sang chỗ khác, tay cuộn thành nắm đ.ấ.m đặt bên môi khẽ ho một tiếng.
Phật Tịch nghe tiếng nhìn qua.
[Nam nhân c.h.ế.t tiệt, lại tàn nhẫn như thế.]
[Đau c.h.ế.t ta rồi.]
Ánh mắt Bắc Minh Thần lướt qua cổ tay của Phật Tịch, cổ tay mảnh khảnh hiện lên vết hồng hồng, vết thương hơi sưng lên hiện trên da thịt tuyết trắng, nhìn thấy mà giật mình.
Hắn nhíu mày, hắn chỉ dùng một phần lực mà thôi đã biến thành dạng này, đúng là yếu ớt.
Phật Tịch đưa tay khẽ xoa.
[Đau quá.]
Bắc Minh Thần duỗi ngón tay thon dài khẽ xoa lên chỗ sưng đỏ kia.
Phật Tịch hoảng sợ vội rút tay về, nhìn nam nhân gần trong gang tấc, trong lòng hơi hốt hoảng.
"Ngài muốn làm gì?"
"Ta muốn xem có bị tổn thương xương cốt không." Bắc Minh Thần lạnh nhạt trả lời.
Phật Tịch nghe vậy, trong lòng càng thêm sợ hãi.
[Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp, hắn muốn làm gì?]
[Sao ta cảm thấy hắn muốn vặn gãy tay của ta một lần, lại vặn gãy lần nữa...]
Bắc Minh Thần xoa mi tâm, kìm nén lửa giận trong lòng, vươn tay ra: "Không phải đau tay à, đưa cho ta xem."
Phật Tịch mím môi, giấu tay ở phía sau, cảm thấy khó hiểu: "Sao ngài biết ta bị đau tay?"
Bỗng nhiên Bắc Minh Thần ngẩn người, mặt không đổi sắc nói: "Nếu tay nàng không bị đau sẽ liên tục xoa tay à?"
Nỗi sợ hãi của Phật Tịch tan biến, sắc mặt dần bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi: "Ngài đang quan tâm ta sao?"
Bắc Minh Thần không để ý đến nàng.
Phật Tịch chậm rãi đưa tay ra.
Bắc Minh Thần nắm chặt tay mềm mại trước mặt, cả người cứng đờ.
Tay như cỏ mềm, trắng nõn nà.
Phật Tịch không phát hiện ra sự khác thường của hắn, nhìn chằm chằm cổ tay của mình, lẩm bẩm: "Vết thương có nặng không?"
Bắc Minh Thần hoàn hồn lại, dùng ngón tay đè lên cổ tay nàng, giọng nói nhẫn nại: "Nơi này đau không?"
"Đau đau đau."
Bắc Minh Thần lại ấn chỗ bên cạnh: "Còn nơi này?"
"Đau đau đau."
"Vậy trong này?" Giọng nói lớn hơn hai câu trước.
"Đau đau... À, cũng có thể không đau."
Phật Tịch nhìn tay Bắc Minh Thần đặt lên mu bàn tay của mình, đã biết mình lại diễn sâu.
Nàng vội rút tay về, sờ lên mũi, được đà lấn tới: "Vương gia, ngài xem ta đã bị thương, không nên cấm túc ta chứ?"
Bắc Minh Thần ngồi ngay ngắn, liếc nhìn qua Phật Tịch đang lấy lòng, chế nhạo nói: "Ta thấy vết thương của nàng rất nghiêm trọng, nên ở lại trong phủ dưỡng thương đi."
Phật Tịch trừng to mắt: "Không không không, bị thương không nặng gì cả."
Bắc Minh Thần nhíu mày: "Vậy có đau không?"
Không hiểu sao tâm trạng của Bắc Minh Thần rất tốt, nhắm mắt dưỡng thần: "Đã không bị thương nặng cũng không đau, lại tự mình ra ngoài du ngoạn, phạt thêm một tháng."
Phật Tịch mở to hai mắt, hít sâu một hơi.
[Mẹ nó, biết vậy bà đây không diễn lâu như thế.]
[Xem như học một bài học vậy, không thì sao hiểu được xã hội hiểm ác!]
Nàng trừng mắt liếc Bắc Minh Thần đang nhắm mắt dưỡng thần, bờ môi âm thầm chửi mắng.
Đột nhiên Bắc Minh Thần mở to mắt ra.
Phật Tịch còn khẽ nhếch miệng, chớp mắt, đưa tay vỗ vỗ trước mặt, thì thầm: "Sao lại có con muỗi thế này?"
Nàng thấy Bắc Minh Thần còn đang nhìn mình, vẫn tiếp tục vỗ, quay đầu nhìn lại lấy lòng nói: "Vương gia, ngài có bị muỗi cắn không?"
Sắc mặt của Bắc Minh Thần không thay đổi: "Nàng cảm thấy sao?"
Phật Tịch không vỗ tay nữa, gượng cười nói: "Vương gia tuấn tú như thế, nhất định con muỗi sẽ không cắn ngài."
Bắc Minh Thần nhíu mày, hứng thú nói: "Nói như thế chắc chắn là do nàng quá xấu."
Suýt chút nữa Phật Tịch không thở nổi.
[Đây là đào hố chôn mình à?]]
Nàng khẽ thở dài một hơi, nghiêng người sang xốc rèm cửa sổ.
[Haiz, cách mỗi mấy ngày lại muốn rời xa nhân thế một chút.]
Bắc Minh Thần nhìn lướt qua Phật Tịch, nữ hài nghiêng đầu, tập trung nhìn ngoài cửa sổ. Tóc đen suôn mượt, mặt không trang điểm nhưng vẫn trắng nõn như tuyết, đẹp đến mức rung động lòng người. Đôi mắt trong veo giống như đầm nước xuân, sóng nước lấp loáng, môi anh đào đỏ thắm mím chặt cho thấy sự quật cường và bất khuất của nàng.
Phật Tịch như có điều suy nghĩ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giống như không chú ý đến Bắc Minh Thần đang chăm chú nhìn mình.
Trong mắt Bắc Minh Thần lóe lên vẻ khác lạ, quay đầu sang chỗ khác, tay cuộn thành nắm đ.ấ.m đặt bên môi khẽ ho một tiếng.
Phật Tịch nghe tiếng nhìn qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.