Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 73: 71.1: Đuổi con Bạch Nhãn Lang bên cạnh kia đi!

Tiêu Tương Điệp Nhi

06/10/2016

Nghe thấy lời nói mà mình muốn, trên mặt Chu Tử Mặc tràn trề hạnh phúc, càng lúc càng nhiều, cuối cùng hoàn toàn không để ý tới mọi người ở đây, đưa hai tay của mình ra, chuẩn bị ôm lấy nhân nhi khả ái này.

Nhưng lại bị Khuynh Diệu Địch ngăn lại.

Ôm Tử Lan vòng sang hướng khác, ánh mắt Khuynh Diệu Địch nhìn về Chu Tử Mặc tràn đầy cảnh giác cùng với bực mình.

Nàng vẫn cho rằng Tử Tiêu Thánh mới là đối thủ cường mạnh để tranh đoạt nữ nhi bảo bối với nàng, nhưng không ngờ, cuối cùng lại biến thành Chu Tử Mặc.

Vốn dĩ nên quên hết tất cả, nhưng Tử Lan lại có thể không quên Chu Tử Mặc như kỳ tích, điều này đã khiến Khuynh Diệu Địch cực kì bị đả kích, nhìn đáy mắt Tử Lan tràn đầy tình yêu với Chu Tử Mặc, Khuynh Diệu Địch cũng biết, nữ nhi bảo bối này không thể bỏ rồi!

Hừ, quy tắc thiên địa vô dụng, nhớ ngày nàng giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, đã quên tất cả trí nhớ chín năm trước, mà bây giờ đến Tử Lan ở nơi này, lại có thể không quên nam nhân... nên quên nhất!

Nàng suy nghĩ một chút lại tức lên.

"Buông ta ra, đồ xấu xí." Chỉ một lát là được Chu Tử Mặc ôm vào bên trong lòng ngực, lại bị nữ nhân không biết là ai này ôm đi, phẫn nộ trong lòng Tử Lan Thanh có thể hình dung.

Vì vậy ba chữ ‘đồ xấu xí ’ được phát ra ngay sau đó.

Nhất thời, những người ở chỗ này đều hít khí lạnh.

Tiểu nữ oa này lại dám gọi Khuynh Diệu Địch là đồ xấu xí, nếu như gương mặt tuyệt đẹp kia là ‘đồ xấu xí ’, vậy thế giới này còn có người xinh đẹp sao?

"Con lại có thể gọi ta là đồ xấu xí, con biết ta là ai không? Con. . . Đồ bại hoại!" Khuynh Diệu Địch vì lời nói của Tử Lan Thanh, gương mặt tuyệt đẹp bị tức đến trắng bệch.

Đúng là Tiểu Nhân Nhân chết tiệt lại dám gọi nàng là đồ xấu xí! Thật là tức chết nàng!

"Hừ, đồ xấu xí thì chính là đồ xấu xí, xấu hổ chết rồi!" Căn cứ vào tình trạng vừa rồi, Tử Lan Thanh đã mơ hồ đoán được người tổn thương Chu Tử Mặc chính là nữ nhân tuyệt mỹ xinh đẹp trước mặt đây.

Nhưng nàng lại cảm nhận được thân tình nồng đậm từ trên người của mỹ nhân này, cho nên nàng thật sự không thể động thủ với mỹ nhân này. Cũng vì vậy, nếu không thể động thủ, vậy cũng chỉ có thể dùng tài hùng biện thôi, cho nên nàng muốn hung hăng mắng mỹ nhân này một trận.

"Ta không xấu xí!" Khuynh Diệu Địch cực kỳ tức giận quát với tiểu quỷ.

"Hừ." Lập tức hừ lạnh một tiếng, Tử Lan Thanh cực kì hờ hững chuyển đầu nhỏ của mình sang bên kia, ở nơi đó có khuôn mặt đơn thuần của Chu Tử Mặc đang nhìn nàng.

"Chu Tử Mặc, ôm ôm." Đưa tay của mình ra lần nữa, vẻ mặt Tử Lan Thanh khát vọng nhìn Chu Tử Mặc.

Chu Tử Mặc có hơi khó xử nhìn Khuynh Diệu Địch một cái, sau đó khẽ cau mày, với tình huống này, nếu hắn đi ôm Tử Lan Thanh, đây không phải là nói rõ muốn bị đánh sao? Nhưng đối mặt với ánh mắt khao khát của tiểu nhân nhi kia, hắn thật sự có một chút không bỏ được như vậy.

Vì vậy, tiến lên lần nữa, đưa ra hai tay của mình, Chu Tử Mặc muốn ôm tiểu nhân kia .

Mới vừa bị Tử Lan Thanh gọi ‘đồ xấu xí ’, hiện tại Chu Tử Mặc lại đến cướp nữ nhi bảo bối vời mình, lần này rõ ràng Khuynh Diệu Địch thật sự nổi giận.

Hồng quang trên người chợt hiện lên, Khuynh Diệu Địch muốn giáo huấn Chu Tử Mặc thật tốt.

Ngay khi hồng quang trên người nàng hiện lên, hồng quang trên người Tử Lan cũng lập tức hiện lên, hơn nữa còn sáng ngời gấp mấy lần hồng quang trên người Khuynh Diệu Địch. Trong phút chốc đã che đậy hồng quang trên người Khuynh Diệu Địch làm nó biến mất.

Vì vậy Huyết Mạch Chi Lực trong thân thể Khuynh Diệu Địch dừng lại, lại không phát ra nữa.

"Đừng bắt nạt tiểu Mặc Mặc của ta, nếu không cẩn thận ta đánh ngươi!" Tử Lan Thanh quơ múa quả đấm nhỏ của mình, bộ mặt hung ác hét lên với Khuynh Diệu Địch.

Bị người nho nhỏ này quát, vẻ mặt tuyệt mỹ của Khuynh Diệu Địch sững sờ, sau đó đôi mắt đã nhanh chóng hồng lên, ở trong mắt của nàng, có từng giọt nước mắt trong suốt đang tích lũy.

"Éc. . ." Tử Lan Thanh chỉ muốn mắng nữ nhân này mấy câu, nhưng nàng không ngờ sẽ mắng nàng ta đến khóc, vì vậy vẻ mặt rối rắm nhìn Chu Tử Mặc.

Đang lúc ấy thì, Tử Tiêu Thánh đã đi tới trước mặt Khuynh Diệu Địch và Tử Lan, hắn biết với tính tình Khuynh Diệu Địch thì chắc chắn sẽ không giao Tử Lan cho Chu Tử Mặc, vì vậy đưa tay ôm Tử Lan vào trong ngực chính hắn.

Bị chuyển tới trong tay một người tuyệt mỹ khác, Tử Lan Thanh cũng cảm nhận được thân tình từ trên người này như vậy, vì vậy ngay lập tức đã xác định được thân phận của nam nhân này.

Nếu không nàng sẽ không để nam nhân này ôm.

"Tiểu bại hoại, con chọc giận khiến mẫu thân con đau lòng rồi." Tử Tiêu Thánh nhẹ nhàng vỗ lưng Tử Lan, hình như muốn trừng phạt Tử Lan, nhưng cái sức lực kia vốn không đủ để làm cho Tử Lan cảm thấy đau đớn.

"Thôi đi, ta cũng đâu phải cố ý, ai bảo nàng làm tổn thương Tiểu Mặc Mặc của ta trước." Tử Lan Thanh nhỏ giọng.

Lúc này ở trong đầu nàng, chỉ nhớ rõ duy nhất thiếu nên tiểu Mặc Mặc, hơn nữa thiếu niên này cực tốt với nàng, nàng không tốt với Chu Tử Mặc thì tốt với ai?

"Con đó. . . Chu Tử Mặc đúng không, ta giao Tử Lan cho con chăm sóc trước." Tử Tiêu Thánh đã thấy được tầm quan trọng của Chu Tử Mặc đối với Tử Lan, vì vậy đưa nàng trong tay cho Chu Tử Mặc.

Nhưng mới vừa đưa ra, đã bị Khuynh Diệu Địch nửa đường chặn lại.

Tử Tiêu Thánh có thể ôm nữ nhi bảo bối của nàng, nhưng tiểu tử thối Chu Tử Mặc này lại không thể ôm nữ nhi bảo bối của nàng.

Bởi vì Chu Tử Mặc có vị trí rất quan trọng ở trong lòng nữ nhi bảo bối của nàng! Quan trọng đến mức nữ nhi bảo bối của nàng chỉ cần có Chu Tử Mặc là được rồi, mà nàng và Tử Tiêu Thánh hoàn toàn có thể đứng sang bên.

"Đồ xấu xí, buông ta ra!" Mắt thấy sẽ được Chu Tử Mặc ôm lấy lần nữa, nhưng lại bị chia cắt, rõ ràng Tử Lan Thanh đã nổi giận.



Mà kết quả của việc nàng tức giận, đó là lập tức tránh ra khỏi lồng ngực Khuynh Diệu Địch, chạy đến Chu Tử Mặc.

Nhảy lên lồng ngực Chu Tử Mặc, dienndanlêqquydon khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan Thanh khiêu khích nhìn Khuynh Diệu Địch, hừ, không để cho Chu Tử Mặc ôm nàng, nàng lại cố tình muốn cho Chu Tử Mặc ôm! Hơn nữa còn muốn cho Chu Tử Mặc ôm cả đời!

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khiêu khích này của Tử Lan, đột nhiên Khuynh Diệu Địch nhớ đến một câu nói, ‘con gái lớn không dùng được’.

Nhưng tiểu nữ oa kia mới chín tuổi, cái này không dùng được, cũng không biết sau khi thực sự lớn lên thì cùi chỏ sẽ rẽ ra ngoài tới trình độ nào!

"Hắc hắc. . . Chu Tử Mặc, ta rất nhớ ngươi." Chìm ở trong ngực Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh hạnh phúc nhắm hai mắt lại, loại cảm giác tim được rót tràn đầy thật tốt.

"Ừ, ta cũng rất nhớ nàng." Chu Tử Mặc hạnh phúc nhắm hai mắt lại.

"Nương tử, xem ra ở đây phải nhường cho người trẻ tuổi rồi, chúng ta đi phòng khác bàn luận **." Tử Tiêu Thánh thừa dịp Khuynh Diệu Địch sững sờ trong chốc lát, lập tức ôm nữ nhân tuyệt mỹ vào trong lòng ngực.

Sau đó trực tiếp bế ngang Khuynh Diệu Địch phóng ra bên ngoài.

Nhưng mới vọt được một nửa đã bị Khuynh Diệu Địch tránh thoát, một bạt tai giáng xuống lần nữa. Nhất thời, hai bên mặt Tử Tiêu Thánh gần như thăng bằng.

"Vẫn là nương tử đại nhân hiểu được chua xót trong lòng tiểu nhân, hai bên mặt thật sự có một chút không cân bằng, bây giờ được nương tử thêm một cái, hai bên mặt lại lập tức cân bằng! Hắc hắc. . ." Gặp qua người không biết xấu hổ chứ chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy.

Tử Tiêu Thánh có gương mặt tuyệt mỹ mà thánh khiết như vậy, nhưng lời hắn nói ra, quả thật lại rất khiến cho người ta im lặng.

"Cách ta xa một chút." Mắt lạnh của Khuynh Diệu Địch nhìn Tử Tiêu Thánh, mặc dù giọng nói của nàng rất lạnh nhạt, nhưng ở trong mắt của nàng, đã không có hận ý mới vừa gặp mặt.

Đối mặt với nam tử như vậy, dù nữ nhân có tâm địa sắt đá hơn nữa thì cái tâm đó cũng không cứng rắn nổi.

"Diệu Địch, nàng biết tâm ý của ta với nàng, nàng cũng biết, hôm nay nàng không mang Tử Lan đi được." Tử Tiêu Thánh khẽ than thở một hơi, sau đó ánh mắt ôn tồn bắt đầu tràn đầy thần thái khác thường.

Câu này mới là câu nói hắn thực sự muốn nói với Khuynh Diệu Địch.

Nếu Tử Lan giác tỉnh huyết mạch cũng không quên Chu Tử Mặc, vậy bọn họ cũng không thể tách hai người này ra, cho nên chỉ có thể để cho bọn họ ở chung một chỗ.

Kết quả của mạnh mẽ tách ra chỉ có thể là tổn thương!

"Ta biết." Nhìn hai người chàng chàng thiếp thiếp, Khuynh Diệu Địch cực kì rõ ràng hàm nghĩa trong lời nói của Tử Tiêu Thánh.

"Chu Tử Mặc, mặc dù hôm nay ta không mang Tử Lan đi được, nhưng nửa tháng sau ta sẽ trở lại lần nữa." Ném một câu lại, Khuynh Diệu Địch không để ý đến mọi người ở đây, lập tức xoay tròn một cái biến mất ở Liễu Nguyên.

"Tiểu tử, chăm sóc con gái của ta cho tốt, ta đi theo xem một chút." Tử Tiêu Thánh như có điều suy nghĩ nhìn nơi Khuynh Diệu Địch biến mất, sau đó vừa dứt câu nói cũng biến mất theo.

Cứ như vậy, trong phòng hẹp chỉ còn lại ba người Chu Tử Mặc, Tử Lan và Mạc Tình Thương.

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của nhi tử bảo bối đang ôm tiểu nhân nhân trong ngực, Mạc Tình Thương cũng cười một tiếng ngọt ngào rồi biến mất ở Liễu Nguyên .

Vẫn là để không gian cho hai đứa bé này thôi.

"Tử Lan, ta cho là nàng sẽ quên ta." Sau khi tất cả mọi người đa biến mất, lời nói trầm muộn của Chu Tử Mặc mới nhẹ nhàng vang lên.

"Làm sao ta lại quên?" Tử Lan Thanh nhẹo đầu nhỏ của mình, nghi ngờ hỏi. Bây giờ trừ Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh không nhớ cái gì cả.

Ở trong đầu nàng, trừ những thứ ù ù cạc cạc với Chu Tử Mặc, đã không có thứ khác, bây giờ nàng ngây thơ như tờ giấy trắng, không biết cái gì.

"Bởi vì nàng phải giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực." Chu Tử Mặc vuốt sợi tóc nhu thuận của Tử Lan.

Ở đáy mắt Chu Tử Mặc, có từng tia giãy giụa, hiện tại Tử Lan không quên hắn, nhưng hắn cũng muốn giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực. Mà giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực thì nhất định phải quên.

Chẳng may hắn quên mất Tử Lan thì làm sao đây?

"A, nhưng ta vẫn không quên." Tử Lan Thanh hạnh phúc nằm ở trong ngực Chu Tử Mặc, nàng cũng không biết vì sao mình không quên.

Nhưng. . . cảm giác không quên thật tốt quá.

Nếu bây giờ không quên, cần gì phải quản cái nguyên nhân gì!

. . . . . .

"Hôm nay bắt đầu hành động sao?" Ở trong góc mờ tối của cung điện, ba con hồ ly tề tụ một chỗ lần nữa.

"Ừ."

"Ừ."

Hai tiếng cùng phát ra.



"Chu Tử Thành, người đã từng nói muốn kết hôn với công chúa Ninh Quốc là đệ nhỉ!" Đột nhiên, tiếng nói của Chu Tử Phong truyền tới, khiến toàn thân Chu Tử Thành run lên.

Chu Tử Thành nhớ lại kí ức đã từng trải qua.

Mỹ nhân ở trong biển hoa kia, khi nàng hỏi tên hắn, hắn chỉ nói một chữ, đó chính là ‘mạch’, chủ ý của hắn là người dưng khác biệt.

Nhưng hắn không ngờ công chúa Ninh Quốc đó lại coi hắn là Chu Tử Mặc, hơn nữa còn yêu nhiều năm như vậy.

Khi hắn biết chuyện này thật sự có mấy phần xúc động như vậy, nhưng cuối cùng vẫn buông đoạn tình này xuống, di ễnnd anlêqu ydon hắn thừa nhận hắn có thích công chúa Ninh Quốc có yêu, nếu không khi còn bé cũng sẽ không nói ra lời như vậy.

Nhưng. . . Hắn không xứng với thân phận của công chúa Ninh Quốc!

"Là đệ thì sao, không phải là đệ thì sao chứ?" Chu Tử Thành không ngẩng đầu, càng không để hai người trước mặt nhìn thấy né tránh trong mắt hắn.

"Nếu như đệ vẫn thích nàng, chúng ta có thể bỏ qua nàng, nhưng nếu như đệ không thích nữa, thì đừng trách chúng ta lợi dụng." Chu Tử Lâm thử thăm dò nói.

Mặc kệ Chu Tử Thành có yêu công chúa Ninh Quốc này hay không, kế hoạch của hắn cũng đã đặt nữ nhân kia ở bên trong tính toán.

"Thế giới này không có tình yêu không bỏ được." Chu Tử Thành ngẩng đầu, né tránh trong mắt đã biến mất không còn chút nào, có thì chỉ là vô cùng kiên định. Thật ra thì hắn cũng không muốn lấy ngôi vị hoàng đế này, nhưng hắn lại hiểu, nếu không bò lên trên thì hắn sẽ là người bị đạp.

Cho nên trong hoàng cung này, chỉ có bò lên trên mới sẽ không bị người đạp!

"Ha ha ha. . . Nói rất hay, thế giới này không có tình yêu không bỏ được, quả thật như thế!" Chu Tử Thành cười lớn nói, mà lúc hắn nói những lời này, vài tia sáng loáng không ngừng thoáng qua trong mắt.

Chu Tử Thành nhìn như không trả lời vấn đề của hắn, nhưng hắn cũng gián tiếp nói cho hắn biết, hắn vẫn thích.

Đã nhiều năm như vậy, nhưng Chu Tử Thành vẫn thích, cũng đã nói rõ một vài vấn đề.

Hiện tại, Chu Tử Mặc yêu Tử Lan, Chu Tử Phong yêu một kỹ nữ, mà Chu Tử Thành cũng yêu công chúa Ninh Quốc, hắn là một người không yêu nữ nhân khác, hắn có thể làm một chút văn chương ở đây.

"Không nên lợi dụng những thứ tình tình ái ái này, bởi vì người lợi dụng không dậy nổi." Chu Tử Phong ở bên cạnh chưa từng nói đột nhiên mở miệng, khiến Chu Tử Thành có hơi tà ác cười một tiếng, "Yên tâm, ta sẽ không lợi dụng tình cảm của các ngươi." Sau khi nói xong, Chu Tử Thành đi thẳng tới cửa cung, mở cửa rời khỏi nơi đây.

Kế hoạch đã bắt đầu thực hiện, hắn mới không quản cái tình nghĩa huynh đệ gì đó, những thứ này đều gạt người!

Mà cái hắn muốn làm chỉ có dùng hết mọi biện pháp để leo lên vị trí vốn nên thuộc về hắn kia!

"Chu Tử Phong, huynh cảm thấy chúng ta có nên tin tưởng hắn không?" Giọng nói của Chu Tử Thành cực kì lạnh nhạt, nhưng Chu Tử Phong lại biết, hắn thật sự lòng quan tâm đến công chúa Ninh Quốc này.

Vì hắn cũng thật sự yêu nữ nhân kia, cho dù hắn cực kì không muốn yêu.

"Tuyệt đối không thể tin tưởng, ta cho rằng chúng ta nên thành lập một đồng minh, bảo vệ những nữ nhân nên bảo vệ kia." Tinh quang trong mắt Chu Tử Phong liên tục hiện lên, như đã xác định yêu nữ nhân kia, thì hắn nên cho nàng bảo vệ đầy đủ.

Nếu không đến cuối cùng nàng chết đi mới hối hận thì đều vô dụng rồi.

"Được." Tay kia của Chu Tử Thành có kia sao một chút run rẩy.

Công chúa Ninh Quốc, Ninh Lan Phượng, mặc kệ đã từng hay hiện tại, đều là tình yêu sâu nhất trong lòng hắn.

Lúc này hắn đột nhiên hiểu vì sao Chu Tử Mặc lại cưng chiều Tử Lan Thanh như vậy, thì ra là khi một người yêu một người khác, thật sự không cần để ý nữa.

"Chu Tử Phong, kế hoạch của chúng ta. . . có đáng không?" Đột nhiên Chu Tử Thành có một loại kích động muốn nói tất cả mọi chuyện cho công chúa Ninh Quốc, rồi quy ẩn rừng núi với nàng.

Giống như toàn bộ những mong muốn tranh thủ trước kia đều biến thành vô dụng.

"Hừ, đừng nói lời không có chí khí như vậy! Nam nhi phải tự cường, chẳng lẽ đệ không muốn cho công chúa Ninh Quốc một hôn lễ lớn!" Chu Tử Phong nghe thấy đuối ý trong giọng nói của Chu Tử Thành, chợt vỗ phía sau lưng của hắn.

Kế hoạch đã bắt đầu, sẽ không có người có thể thối lui.

Một hôn lễ lớn, với Ninh Lan Phượng?

Nghĩ đến cảnh tượng long trọng, con ngươi Chu Tử Thành bắt đầu dần dần khép lại.

"Được!" Chu Tử Thành hưng phấn trả lời, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn bộc lộ ra cảm xúc trừ lạnh lùng, chỉ vì hắn thật sự rất yêu.

. . . . . .

Ở một góc nào đó trên thế giới này, có một ít chuyện về Tử Lan đang liên tiếp xảy ra, trong đó rõ rệt nhất là bảy vị hôn phu của nàng.

Bởi vì Khuynh Diệu Địch rời đi, là để đi trước tìm kiếm bảy vị hôn phu kia của Tử Lan ở khắp nơi trên thế giới, nàng muốn để tất cả bọn họ tiến về phía nước Chu cầu hôn Tử Lan.

Nàng cũng không tin tiểu nhân kia có thể ngăn cản nhiều tuấn nam như vậy.

Nàng cũng không tin, con rể mình chọn lựa tỉ mỉ ban đầu lại không thể hơn một Chu Tử Mặc.

Vì vậy, khi vị Thánh nữ Thú Hoàng bắt đầu gióng trống khua chiêng tìm kiếm vị hôn phu chưa cưới củaTử Lan thì toàn bộ thế giới sôi trào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook