Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa
Chương 50: Chân tướng sắp lộ diện ( thượng )
Tiêu Tương Điệp Nhi
09/05/2016
Đối với nàng mà nói,
hắn cùng lắm chỉ tính là ca ca, tuyệt đối sẽ không ra ngoài phạm vi
huynh muội, mà hắn lại ở chỗ này si tâm vọng tưởng, thật đúng là. . .
Ngu ngốc!
"Ừ, chúng ta trở về thôi!" Vẻ mặt Đằng Long cực kì ảm đạm, ôm lấy thân thể nho nhỏ kia, Đằng Long chẳng biết tại sao đột nhiên nói ra một câu, "Thật ra thì ta thích mẫu thân của ngươi." Nói xong câu đó, Đằng Long cũng bị bản thân làm cho sợ hết hồn.
Hắn đã định không nói cho Tử Lan chuyện liên quan mẫu thân nàng, mà bây giờ hắn vừa mở miệng lại là một câu nói như vậy, những lời này đã nói rõ hắn biết mẫu thân nàng.
"Ừ, ta biết rõ." Khuôn mặt nho nhỏ của Tử Lan Thanh vì lời nói của Đằng Long mà hơi cứng đờ, nhưng ngay lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
Năm nàng bốn tuổi đó, nàng đã từng nghe lén được cuộc đối thoại giữa Chu Tử Mặc với mẫu thân Hoàng quý phi kia.
Bắt đầu từ khi đó, nàng cũng biết, nàng có một cặp phụ mẫu rất cường đại, về phần Đằng Long, từ khi thực lực của hắn bắt đầu lộ ra, Tử Lan cũng đã hoài nghi hắn là do phụ mẫu nàng phái tới bảo vệ nàng.
Nhưng nàng lại vẫn không nói thẳng ra, rất nhiều việc không phải nàng không hiểu mà là không muốn hiểu!
"Ngươi. . . Cũng biết?" Bóng dáng Đằng Long bay trên không trung bỗng dừng lại, suýt nữa ngã xuống.
Nàng biết hết sao? Cái gì cũng biết? Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nàng biết chuyện, biết chuyện. . . Nguyệt Hậu sẽ mang nàng đi sau khi nàng mất trí nhớ?
Nhưng tất cả hình như không đúng, nếu như nàng biết, hiện tại không tê tâm liệt phế mới là lạ, có lẽ nàng chỉ là biết một phần chân tướng thôi.
Nghĩ tới đây, tâm Đằng Long chợt căng thẳng bắt đầu từ từ buông lỏng, chỉ cần nàng vẫn không biết chuyện có liên quan đến huyết mạch thức tỉnh của mình thì không phải lo.
"Cũng không phải biết, chỉ biết hình như phụ mẫu ta rất cường đại, mà ngươi là người bọn họ phái tới giúp ta." Tử Lan Thanh vẫn bình tĩnh trước sau như một, giống như đang nói về chuyện của người khác, không hề có một chút quan hệ với nàng.
Nhưng nói bình tĩnh như vậy, nhưng nội tâm của nàng lại nhộn nhạo như tâm xuân, khát vọng đối với cha mẹ ngày càng nổi lên.
Chậm rãi than thở một hơi ở đáy lòng, Tử Lan Thanh biết thì ra mình đúng là vẫn còn khát vọng tình thương của cha và tình thương của mẹ. Cho dù kiếp trước chưa từng cần đến, nhưng trong lòng vẫn là khát vọng thật sâu!
Đằng Long không mở miệng, nếu Tử Lan chỉ biết là một chút như vậy thì hắn cũng không cần nói hết ra, dù sao một tháng sau nàng sẽ mất trí nhớ, đến lúc đó Thánh nữ sẽ đến nhận nàng, cho nàng vô số tình thương của mẹ.
"Bọn họ. . . Có điều khổ tâm bất đắc dĩ thôi." Tử Lan chôn đầu nhỏ của mình đi, không để cho Đằng Long nhìn thấy đáy mắt đấu tranh của mình.
Giờ khắc này, ngay cả nàng cũng không hiểu mình nghĩ như thế nào.
Hình như. . . Rất khó chịu! Rồi lại khát vọng sự khó chịu này! Tâm tình cực kì rối rắm. . .
"Nỗi khổ tâm riêng của bọn họ không phải chỉ nhỏ một chút." Cho dù không có nhìn thấy nét mặt của Tử Lan, Đằng Long vẫn nghe thấy thương cảm trong giọng nói của nàng, thì ra đứa bé nho nhỏ này vẫn còn khát vọng tình thương của mẹ và tình yêu của cha.
Cũng đúng, bất kỳ một đứa bé tám tuổi nào cũng sẽ khát vọng. Chỉ do Tử Lan bình thường cất dấu khá sâu, cho nên không nhìn ra.
"Thật sao?" Rõ ràng đáy lòng mình đã tin tưởng, tuy nhiên nó lại không muốn tin tưởng, bởi vì nàng đột nhiên nhớ lại Chu Tử Mặc đã từng hỏi một câu, nếu như cha mẹ nàng tới đón nàng, nàng có nguyện ý rời đi với bọn họ hay không.
Nàng nguyện ý không? Bọn họ có nỗi khổ tâm, mà lại còn không chỉ một chút xíu, cho nên mới phải vứt bỏ mình. Những thứ này mình đều hiểu, nhưng tại sao lại không cam lòng như vậy?
Mình đúng là vẫn còn oán trách!
"Ừ." Không có lời nói thêm lời thừa thải, vì Đằng Long cũng biết, lúc này tất cả từ ngữ nói ra đều là phí sức không có tác dụng như vậy.
Còn không bằng không nói cái gì, để Tử Lan tự nghĩ, hắn tin cuối cùng nàng nhất định sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất.
Không dám mở miệng, trong lòng Tử Lan Thanh không ngừng rối rắm, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đi một bước tính một bước, hiện tại làm sao cứ cố chấp chìm sâu vào những vấn đề này, nói không chừng phụ mẫu cả đời cũng sẽ không tới đón nàng!
. . .
"Đi đâu vậy?" Mới vừa vặn hạ xuống đất, Chu Tử Mặc không biết xuất hiện từ chỗ nào, khuôn mặt xinh đẹp âm trầm lạnh giọng hỏi.
"Mắc mớ gì tới ngươi!" Trực tiếp ném cho Chu Tử Mặc câu xem thường, Tử Lan vòng qua Chu Tử Mặc muốn trở về phòng, nhưng lại bị Chu Tử Mặc bắt được cánh tay.
"Ta hỏi ngươi mới vừa đi nơi nào?" Giọng nói Chu Tử Mặc càng tỏa âm lãnh, mà lúc này Đằng Long đã thức thời rời đi.
Các chủ tử gây gổ cũng không phải chuyện của hắn, hắn vẫn nên nhanh chóng né tránh, miễn cho bị tai họa.
"Buông ra!" Gương mặt nho nhỏ của Tử Lan Thanh cũng bắt đầu lạnh đi .
"Ừ, chúng ta trở về thôi!" Vẻ mặt Đằng Long cực kì ảm đạm, ôm lấy thân thể nho nhỏ kia, Đằng Long chẳng biết tại sao đột nhiên nói ra một câu, "Thật ra thì ta thích mẫu thân của ngươi." Nói xong câu đó, Đằng Long cũng bị bản thân làm cho sợ hết hồn.
Hắn đã định không nói cho Tử Lan chuyện liên quan mẫu thân nàng, mà bây giờ hắn vừa mở miệng lại là một câu nói như vậy, những lời này đã nói rõ hắn biết mẫu thân nàng.
"Ừ, ta biết rõ." Khuôn mặt nho nhỏ của Tử Lan Thanh vì lời nói của Đằng Long mà hơi cứng đờ, nhưng ngay lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
Năm nàng bốn tuổi đó, nàng đã từng nghe lén được cuộc đối thoại giữa Chu Tử Mặc với mẫu thân Hoàng quý phi kia.
Bắt đầu từ khi đó, nàng cũng biết, nàng có một cặp phụ mẫu rất cường đại, về phần Đằng Long, từ khi thực lực của hắn bắt đầu lộ ra, Tử Lan cũng đã hoài nghi hắn là do phụ mẫu nàng phái tới bảo vệ nàng.
Nhưng nàng lại vẫn không nói thẳng ra, rất nhiều việc không phải nàng không hiểu mà là không muốn hiểu!
"Ngươi. . . Cũng biết?" Bóng dáng Đằng Long bay trên không trung bỗng dừng lại, suýt nữa ngã xuống.
Nàng biết hết sao? Cái gì cũng biết? Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nàng biết chuyện, biết chuyện. . . Nguyệt Hậu sẽ mang nàng đi sau khi nàng mất trí nhớ?
Nhưng tất cả hình như không đúng, nếu như nàng biết, hiện tại không tê tâm liệt phế mới là lạ, có lẽ nàng chỉ là biết một phần chân tướng thôi.
Nghĩ tới đây, tâm Đằng Long chợt căng thẳng bắt đầu từ từ buông lỏng, chỉ cần nàng vẫn không biết chuyện có liên quan đến huyết mạch thức tỉnh của mình thì không phải lo.
"Cũng không phải biết, chỉ biết hình như phụ mẫu ta rất cường đại, mà ngươi là người bọn họ phái tới giúp ta." Tử Lan Thanh vẫn bình tĩnh trước sau như một, giống như đang nói về chuyện của người khác, không hề có một chút quan hệ với nàng.
Nhưng nói bình tĩnh như vậy, nhưng nội tâm của nàng lại nhộn nhạo như tâm xuân, khát vọng đối với cha mẹ ngày càng nổi lên.
Chậm rãi than thở một hơi ở đáy lòng, Tử Lan Thanh biết thì ra mình đúng là vẫn còn khát vọng tình thương của cha và tình thương của mẹ. Cho dù kiếp trước chưa từng cần đến, nhưng trong lòng vẫn là khát vọng thật sâu!
Đằng Long không mở miệng, nếu Tử Lan chỉ biết là một chút như vậy thì hắn cũng không cần nói hết ra, dù sao một tháng sau nàng sẽ mất trí nhớ, đến lúc đó Thánh nữ sẽ đến nhận nàng, cho nàng vô số tình thương của mẹ.
"Bọn họ. . . Có điều khổ tâm bất đắc dĩ thôi." Tử Lan chôn đầu nhỏ của mình đi, không để cho Đằng Long nhìn thấy đáy mắt đấu tranh của mình.
Giờ khắc này, ngay cả nàng cũng không hiểu mình nghĩ như thế nào.
Hình như. . . Rất khó chịu! Rồi lại khát vọng sự khó chịu này! Tâm tình cực kì rối rắm. . .
"Nỗi khổ tâm riêng của bọn họ không phải chỉ nhỏ một chút." Cho dù không có nhìn thấy nét mặt của Tử Lan, Đằng Long vẫn nghe thấy thương cảm trong giọng nói của nàng, thì ra đứa bé nho nhỏ này vẫn còn khát vọng tình thương của mẹ và tình yêu của cha.
Cũng đúng, bất kỳ một đứa bé tám tuổi nào cũng sẽ khát vọng. Chỉ do Tử Lan bình thường cất dấu khá sâu, cho nên không nhìn ra.
"Thật sao?" Rõ ràng đáy lòng mình đã tin tưởng, tuy nhiên nó lại không muốn tin tưởng, bởi vì nàng đột nhiên nhớ lại Chu Tử Mặc đã từng hỏi một câu, nếu như cha mẹ nàng tới đón nàng, nàng có nguyện ý rời đi với bọn họ hay không.
Nàng nguyện ý không? Bọn họ có nỗi khổ tâm, mà lại còn không chỉ một chút xíu, cho nên mới phải vứt bỏ mình. Những thứ này mình đều hiểu, nhưng tại sao lại không cam lòng như vậy?
Mình đúng là vẫn còn oán trách!
"Ừ." Không có lời nói thêm lời thừa thải, vì Đằng Long cũng biết, lúc này tất cả từ ngữ nói ra đều là phí sức không có tác dụng như vậy.
Còn không bằng không nói cái gì, để Tử Lan tự nghĩ, hắn tin cuối cùng nàng nhất định sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất.
Không dám mở miệng, trong lòng Tử Lan Thanh không ngừng rối rắm, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đi một bước tính một bước, hiện tại làm sao cứ cố chấp chìm sâu vào những vấn đề này, nói không chừng phụ mẫu cả đời cũng sẽ không tới đón nàng!
. . .
"Đi đâu vậy?" Mới vừa vặn hạ xuống đất, Chu Tử Mặc không biết xuất hiện từ chỗ nào, khuôn mặt xinh đẹp âm trầm lạnh giọng hỏi.
"Mắc mớ gì tới ngươi!" Trực tiếp ném cho Chu Tử Mặc câu xem thường, Tử Lan vòng qua Chu Tử Mặc muốn trở về phòng, nhưng lại bị Chu Tử Mặc bắt được cánh tay.
"Ta hỏi ngươi mới vừa đi nơi nào?" Giọng nói Chu Tử Mặc càng tỏa âm lãnh, mà lúc này Đằng Long đã thức thời rời đi.
Các chủ tử gây gổ cũng không phải chuyện của hắn, hắn vẫn nên nhanh chóng né tránh, miễn cho bị tai họa.
"Buông ra!" Gương mặt nho nhỏ của Tử Lan Thanh cũng bắt đầu lạnh đi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.