Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa
Chương 55: Ta muốn nàng chết nàng thì phải chết!
Tiêu Tương Điệp Nhi
14/07/2016
Hắn như vậy. . . Thật sự là nam nhân khiến mình nguyện ý bỏ qua tất cả như vậy sao?
"Tình Thương, nàng biết không phải ta có ý đó, ta chỉ thấy . . không biết rốt cuộc phụ mẫu ruột của Tử Lan là ai, ta sợ. . ."
"Chàng sợ cái gì, không phải chàng chỉ sợ thân phận của Tử Lan thấp kém, sợ thân phận của nàng không tốt! Không xứng với con của chàng!" Giọng nói cực kì đạm mạc, vậy mà trong giọng nói của Mạc Tình Thương lại lộ ra một cỗ thất vọng dày đặc.
Nghe ra thất vọng trong giọng nói của Mạc Tình Thương, vẻ mặt của nam nhân trung niên vốn cơ trí này hoảng hốt, tiếng nói lấy lòng đã nhanh chóng truyền ra, "Tình Thương, thật sự không phải là ta xem thường Tử Lan, chỉ là muốn tra rõ, tránh cho. . ."
"Tránh cho cái gì?" Mạc Tình Thương khẽ ngẩng đầu, nhìn nam tử nàng yêu sâu đậm này một cái, rồi nhẹ nhàng cúi đầu.
Nàng không biết hắn tránh cho là có ý gì, cũng không muốn biết! Cho nên mới cúi đầu sau khi nói xong câu đó, bởi vì nàng không muốn biết đáp án.
"Muội muội, hoàng thượng là nhất quốc chi chủ (vua một nước), làm sao muội có thể chất vấn như thế!" Hoàng hậu ở bên cạnh thấy lời nói của Mạc Tình Thương không tốt, vội vàng khích bác.
Chỉ cần giữa bọn họ xuất hiện khe hở, cho dù là một chút như vậy, nàng cũng có thể thừa lúc vắng mà vào!
Cho nên nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một cơ hội nào khiến cho bọn họ tan vỡ.
"Câm miệng! Nơi này không có phần cho ngươi nói chuyện!" Đáy mắt nam tử trung niên thoáng qua vẻ chán ghét, hắn thật sự rất ghét nữ nhân trước mặt này.
Nếu như không phải là giữ lại nàng còn có một chút chỗ dùng như vậy, hắn đã một đao giết chết nàng từ lâu rồi, tránh khỏi nhìn phiền lòng!
"Hoàng thượng, nô tì là vì ngài. . ."
"Lại nói thêm một câu nữa, ngươi lập tức cút cho ta!" Thô bạo cắt đứt nữ nhân om sòm này lần nữa, nam tử mặc quần áo long bào không nhìn hoàng hậu thêm một cái.
Mà chính là thái độ lạnh nhạt này của hắn, rốt cuộc lại để cho nữ nhân kia hoàn toàn nóng nảy.
"Ta, Tiếu Nhược Anh, mười sáu tuổi gả vào nước Chu trở thành vương phi của ngươi, qua nhiều năm như vậy, ta tận tâm tận lực làm tốt mọi việc vì ngươi! Dù không có công lao cũng phải có khổ lao, vậy mà ngươi. . . lại có thể bảo ta cút!" Lúc này Tiếu Nhược Anh đâu còn có điểm ung dung hoa quý nào, có thì chỉ là bi ai vô tận.
Nàng yêu như vậy, nhưng cũng đau lòng như vậy!
Tử Lan Thanh nhìn khuôn mặt tương tự với Chu Tử Ngữ, hơi cau mày. Nói thật, lúc này nàng thậm chí có chút không đành lòng.
Tiểu Ngữ của nàng đáng yêu như vậy, thiện lương như vậy, tại sao lại phải có mẫu thân như thế?
Đưa tay, lôi kéo ống tay áo của Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh lắc đầu một cái.
Xem mặt mũi của Tiểu Ngữ, thôi. . .
Thấy Tử Lan lắc đầu, trong lòng Chu Tử Mặc bất đắc dĩ mà cười cười, cho dù rất lâu, biểu hiện của Tử Lan vẫn là loại lãnh khốc tuyệt tình, nhưng nội tâm của nàng vẫn thiện lương như vậy.
"Hoàng a mã, hoàng ngạch nương cũng không dễ dàng gì, xem mặt mũi của Tiểu Ngữ, cho qua đi." Chu Tử Mặc cười khổ một tiếng, hắn lại không hề nghĩ tới có một ngày sẽ cầu cạnh vì nữ nhân ác độc này, mà bây giờ hắn thật sự làm như vậy!
Mà tất cả này chỉ là bởi vì Tử Lan không đành lỏng.
"Hừ, ngươi không nói đến Tiểu Ngữ cũng may, nếu hiện tại đã nhắc tới, như vậy ta khuyên ngươi lập tức giao Tiểu Ngữ ra, nếu không đừng trách ta không khách khí!" Lúc này Tiếu Nhược Anh giống như đang mê muội, hoàn toàn không có cố kỵ bất luận kẻ nào ở nơi này.
Có lẽ, nhiều năm ẩn nhẫn như vậy, giờ khắc này đã khiến cho nàng hoàn toàn bộc phát.
"Giao Tiểu Ngữ ra, ngươi định làm cái gì?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan Thanh âm trầm, vì nàng nghe thấy địch ý từ giọng nói của nữ nhân trước mặt này. Đó là địch ý với Tiểu Ngữ sao?
Tiểu Ngữ là nữ nhi của nàng, nhưng bây giờ nàng ta lại có thể biết sinh ra địch ý với Tiểu Ngữ, chuyện này. . . có thể nói rõ nữ nhân trước mặt này đã hoàn toàn đánh mất tâm trí!
Nàng ghét loại cảm giác này, vô cùng ghét!
"Muốn làm cái gì, ha ha ha. . . Nàng là nữ nhi của ta, ta sinh nàng nuôi nàng, nếu ta tính cho nàng đi chết, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chết!" Tiếu Nhược Anh điên cuồng cười to, khuôn mặt dữ tợn khiến Tử Lan Thanh gắt gao cắn khóe môi của bản thân.
Nàng có thể thấy được, lời nữ nhân này nói đều là sự thật! Nàng thật sự sẽ cho Tiểu Ngữ chết, chỉ cần nàng muốn. . . Nàng chính là một người điên, một nữ nhân điên đến không còn là người.
Mà đối phó với nữ nhân điên, chỉ có một biện pháp, đó chính là. . . Chết!
Hơn nữa còn là bị chôn sống mà chết!
"Trẫm thấy ngươi đã điên rồi!" Giọng nói uy nghiêm của nam tử lại vang lên một lần nữa, mà gương mặt hắn nhìn Tiếu Nhược Anh cũng càng phát lạnh lẽo, có lẽ là lúc nên làm một chút lựa chọn rồi.
Không nên chỉ vì nhất thời không đành lòng mà tạo thành sai lầm không thể bù đắp được.
"Dạ, ta đã điên rồi, hoàn toàn điên rồi, chỉ cần có thể làm ngươi yêu ta, dù có giết sạch người trong cả thiên hạ thì như thế nào?" Khóe môi Tiếu Nhược Anh nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, mà ánh mắt của nàng cũng càng phát ra tàn khốc.
Tử Lan Thanh nhìn thấy sát khí từ đáy mắt nàng ta, sát khí nhằm vào Tiểu Ngữ sao?
Lệ khí trên người bắt đầu không ngừng trào lên trên, nàng không cho phép Tiểu Ngữ bị một tia tổn thương nào, tuyệt đối không cho phép! Cho nên. . .
Hơi không thể khống chế tiến lên một bước, dưới đáy con ngươi của Tử Lan đỏ lên một cái rồi bắt đầu liên tục tràn ra, tay nhỏ bé của nàng bắt đầu giơ nhưng, nhưng mới vừa vặn nâng cao, đã bị một đôi tay ấm áp mà có lực cầm thật chặt.
Hồng Lam ở đáy mát rút đi ngay lập tức, Tử Lan Thanh đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng trước mặt.
"Tình Thương, nàng biết không phải ta có ý đó, ta chỉ thấy . . không biết rốt cuộc phụ mẫu ruột của Tử Lan là ai, ta sợ. . ."
"Chàng sợ cái gì, không phải chàng chỉ sợ thân phận của Tử Lan thấp kém, sợ thân phận của nàng không tốt! Không xứng với con của chàng!" Giọng nói cực kì đạm mạc, vậy mà trong giọng nói của Mạc Tình Thương lại lộ ra một cỗ thất vọng dày đặc.
Nghe ra thất vọng trong giọng nói của Mạc Tình Thương, vẻ mặt của nam nhân trung niên vốn cơ trí này hoảng hốt, tiếng nói lấy lòng đã nhanh chóng truyền ra, "Tình Thương, thật sự không phải là ta xem thường Tử Lan, chỉ là muốn tra rõ, tránh cho. . ."
"Tránh cho cái gì?" Mạc Tình Thương khẽ ngẩng đầu, nhìn nam tử nàng yêu sâu đậm này một cái, rồi nhẹ nhàng cúi đầu.
Nàng không biết hắn tránh cho là có ý gì, cũng không muốn biết! Cho nên mới cúi đầu sau khi nói xong câu đó, bởi vì nàng không muốn biết đáp án.
"Muội muội, hoàng thượng là nhất quốc chi chủ (vua một nước), làm sao muội có thể chất vấn như thế!" Hoàng hậu ở bên cạnh thấy lời nói của Mạc Tình Thương không tốt, vội vàng khích bác.
Chỉ cần giữa bọn họ xuất hiện khe hở, cho dù là một chút như vậy, nàng cũng có thể thừa lúc vắng mà vào!
Cho nên nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một cơ hội nào khiến cho bọn họ tan vỡ.
"Câm miệng! Nơi này không có phần cho ngươi nói chuyện!" Đáy mắt nam tử trung niên thoáng qua vẻ chán ghét, hắn thật sự rất ghét nữ nhân trước mặt này.
Nếu như không phải là giữ lại nàng còn có một chút chỗ dùng như vậy, hắn đã một đao giết chết nàng từ lâu rồi, tránh khỏi nhìn phiền lòng!
"Hoàng thượng, nô tì là vì ngài. . ."
"Lại nói thêm một câu nữa, ngươi lập tức cút cho ta!" Thô bạo cắt đứt nữ nhân om sòm này lần nữa, nam tử mặc quần áo long bào không nhìn hoàng hậu thêm một cái.
Mà chính là thái độ lạnh nhạt này của hắn, rốt cuộc lại để cho nữ nhân kia hoàn toàn nóng nảy.
"Ta, Tiếu Nhược Anh, mười sáu tuổi gả vào nước Chu trở thành vương phi của ngươi, qua nhiều năm như vậy, ta tận tâm tận lực làm tốt mọi việc vì ngươi! Dù không có công lao cũng phải có khổ lao, vậy mà ngươi. . . lại có thể bảo ta cút!" Lúc này Tiếu Nhược Anh đâu còn có điểm ung dung hoa quý nào, có thì chỉ là bi ai vô tận.
Nàng yêu như vậy, nhưng cũng đau lòng như vậy!
Tử Lan Thanh nhìn khuôn mặt tương tự với Chu Tử Ngữ, hơi cau mày. Nói thật, lúc này nàng thậm chí có chút không đành lòng.
Tiểu Ngữ của nàng đáng yêu như vậy, thiện lương như vậy, tại sao lại phải có mẫu thân như thế?
Đưa tay, lôi kéo ống tay áo của Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh lắc đầu một cái.
Xem mặt mũi của Tiểu Ngữ, thôi. . .
Thấy Tử Lan lắc đầu, trong lòng Chu Tử Mặc bất đắc dĩ mà cười cười, cho dù rất lâu, biểu hiện của Tử Lan vẫn là loại lãnh khốc tuyệt tình, nhưng nội tâm của nàng vẫn thiện lương như vậy.
"Hoàng a mã, hoàng ngạch nương cũng không dễ dàng gì, xem mặt mũi của Tiểu Ngữ, cho qua đi." Chu Tử Mặc cười khổ một tiếng, hắn lại không hề nghĩ tới có một ngày sẽ cầu cạnh vì nữ nhân ác độc này, mà bây giờ hắn thật sự làm như vậy!
Mà tất cả này chỉ là bởi vì Tử Lan không đành lỏng.
"Hừ, ngươi không nói đến Tiểu Ngữ cũng may, nếu hiện tại đã nhắc tới, như vậy ta khuyên ngươi lập tức giao Tiểu Ngữ ra, nếu không đừng trách ta không khách khí!" Lúc này Tiếu Nhược Anh giống như đang mê muội, hoàn toàn không có cố kỵ bất luận kẻ nào ở nơi này.
Có lẽ, nhiều năm ẩn nhẫn như vậy, giờ khắc này đã khiến cho nàng hoàn toàn bộc phát.
"Giao Tiểu Ngữ ra, ngươi định làm cái gì?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan Thanh âm trầm, vì nàng nghe thấy địch ý từ giọng nói của nữ nhân trước mặt này. Đó là địch ý với Tiểu Ngữ sao?
Tiểu Ngữ là nữ nhi của nàng, nhưng bây giờ nàng ta lại có thể biết sinh ra địch ý với Tiểu Ngữ, chuyện này. . . có thể nói rõ nữ nhân trước mặt này đã hoàn toàn đánh mất tâm trí!
Nàng ghét loại cảm giác này, vô cùng ghét!
"Muốn làm cái gì, ha ha ha. . . Nàng là nữ nhi của ta, ta sinh nàng nuôi nàng, nếu ta tính cho nàng đi chết, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chết!" Tiếu Nhược Anh điên cuồng cười to, khuôn mặt dữ tợn khiến Tử Lan Thanh gắt gao cắn khóe môi của bản thân.
Nàng có thể thấy được, lời nữ nhân này nói đều là sự thật! Nàng thật sự sẽ cho Tiểu Ngữ chết, chỉ cần nàng muốn. . . Nàng chính là một người điên, một nữ nhân điên đến không còn là người.
Mà đối phó với nữ nhân điên, chỉ có một biện pháp, đó chính là. . . Chết!
Hơn nữa còn là bị chôn sống mà chết!
"Trẫm thấy ngươi đã điên rồi!" Giọng nói uy nghiêm của nam tử lại vang lên một lần nữa, mà gương mặt hắn nhìn Tiếu Nhược Anh cũng càng phát lạnh lẽo, có lẽ là lúc nên làm một chút lựa chọn rồi.
Không nên chỉ vì nhất thời không đành lòng mà tạo thành sai lầm không thể bù đắp được.
"Dạ, ta đã điên rồi, hoàn toàn điên rồi, chỉ cần có thể làm ngươi yêu ta, dù có giết sạch người trong cả thiên hạ thì như thế nào?" Khóe môi Tiếu Nhược Anh nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, mà ánh mắt của nàng cũng càng phát ra tàn khốc.
Tử Lan Thanh nhìn thấy sát khí từ đáy mắt nàng ta, sát khí nhằm vào Tiểu Ngữ sao?
Lệ khí trên người bắt đầu không ngừng trào lên trên, nàng không cho phép Tiểu Ngữ bị một tia tổn thương nào, tuyệt đối không cho phép! Cho nên. . .
Hơi không thể khống chế tiến lên một bước, dưới đáy con ngươi của Tử Lan đỏ lên một cái rồi bắt đầu liên tục tràn ra, tay nhỏ bé của nàng bắt đầu giơ nhưng, nhưng mới vừa vặn nâng cao, đã bị một đôi tay ấm áp mà có lực cầm thật chặt.
Hồng Lam ở đáy mát rút đi ngay lập tức, Tử Lan Thanh đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.