Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa
Chương 81: Nam nhân tự cho là cao quý!
Tiêu Tương Điệp Nhi
23/12/2016
Edit: hongheechan
Từ khi Bách Hợp Mộng thái tử nước Bách Hợp xuất hiện, Chu Tử Mặc đã biết rõ, mấy vị hôn phu kia của Tử Lan sẽ từng bước từng bước tìm tới cửa, hơn nữa còn lấy một loại phương thức cực kì bá đạo mà chiếm đoạt Tử Lan.
Bởi vì ở trên thế giới nước Chu chỉ có thể coi là một quốc gia trung đẳng, mà thân thể hắn là Tứ hoàng tử nước Chu, ở trước mặt những nhân vật cao quý kia vốn không đáng nhắc tới, hắn như vậy thì ở trong mắt bọn họ hắn có cái tư cách gì để chiếm đoạt Tử Lan.
Cho nên những thế lực cường đại chê bai hắn mà đề cao thân thể của bọn họ cũng là hợp tình hợp lý, nhưng. . . hiển nhiên Chu Tử Mặc không muốn bị chê bai, đặc biệt là ở trước mặt của Tử Lan.
Một cách tự nhiên, khi vị thân vương Ngư tộc kia lấy một loại thái độ cực kỳ cao ngạo xuất hiện ở trước mặt của Chu Tử Mặc, lúc bắt Chu Tử Mặc thực hiện lễ quỳ lạy, Chu Tử Mặc không thèm liếc mắt nhìn nam nhân kia một cái.
Chỉ lạnh nhạt nhìn nam nhân đang khúm núm, không ngừng lấy lòng thân vương Ngư tộc kia.
Chu Tử Mặc thực kì kinh ngạc, đây mới thật sự là vị phụ hoàng không khuất phục trước cường thế chút nào sao?
"Mặc nhi, còn ngẩn người tại đó làm gì? Mau tới hành lễ!" Chu Lam Thiên thấy Chu Tử Mặc ngây ngơ tại chỗ, không phản ứng chút nào, có chút lo lắng gọi.
Nam nhân trước mặt này là thân vương Ngư tộc, tồn tại trong mắt hắn giống như thần vậy.
Lần này cũng không biết vì nguyên nhân gì lại đột nhiên đi tới nước Chu, khiến Chu Lam Thiên cũng có hơi kinh hoảng, hiện tại thấy nhi tử của mình chậm trễ với nam tử thần thánh này như vậy, Chu Lam Thiên rất sợ nam tử thần thánh này tức giận, sau đó giáng tội cho nó.
Đến lúc đó, dù mẫu thân nó có xuất hiện cũng không giúp đỡ nó được.
"Không cần, chỉ cần hắn giao Tử Lan ra là đủ." Nam tử tuấn mỹ mặc y phục tơ tằm màu lam xen lẫn sợi tơ trắng vẫn hơi híp cặp mắt, thần thái cao ngạo nhìn Chu Tử Mặc thấp hèn hơn hắn.
"Giao Tử Lan ra sao? Hừ, đừng mơ tưởng!" Từ khi nam nhân này đến nước Chu, Chu Tử Mặc đã đoán được mấy phần mục đích của hắn, hiện tại vừa nghe hắn nhắc tới Tử Lan, ngay lập tức đã xác định được ý đồ của hắn.
Muốn Tử Lan, đây là chuyện tuyệt đối không thể!
"Một mình hoàng tử nho nhỏ như ngươi, có tư cách gì mà có được nàng!" Tử Tang Tiến sinh ra đã là thân vương Ngư tộc, phụ thân của hắn là Tam hoàng tử Ngư Hoàng, địa vị ở Ngư tộc cũng chỉ thấp hơn Tử Tiêu Thánh mấy phần như vậy. Ở trong thế tục này, có người tôn quý nào mà hắn chưa từng thấy qua.
Đừng nói đến hoàng tử của một quốc gia trung đẳng.
Sở dĩ bây giờ hắn không trực tiếp động thủ cướp người, mà làm nhân vật quan trọng đứng ở nơi này, chỉ bởi vì hắn không muốn làm mất thân phận của mình.
Nếu tiểu nhân vật trước mặt này không thức thời, vậy cũng đừng trách hắn tâm ngoan thủ độc!
"Ngu ngốc!" Chu Tử Mặc khôi phục bình tĩnh vốn có, nhìn nam nhân tự cho là cao quý trước mặt như nhìn một tên ngốc. Hắn thật sự không biết cảm giác ưu việt của hắn ta đến từ đâu!
Không phải chỉ là một thân vương Ngư tộc thôi sao?
Phải biết rằng, Tử Lan chính là người kế thừa Thú Hoàng và Ngư Hoàng, chẳng lẽ một thân vương nho nhỏ như hắn lại có thể tùy ý dệt nhuộm hay sao?
"Ngươi nói cái gì? Ngu xuẩn!" Vốn tưởng rằng nam tử tuấn dật trước mặt này sẽ ngoan ngoãn giao người, dù sao thân phận của hắn là tôn quý như thế, nhưng không ngờ nam tử này lại có thể mắng hắn, lửa xông lên thì hắn cũng không để ý tới cái thân phận cao quý kia nữa, cứ liên tiếp mắng ra thô tục.
"Nói ngươi ngu ngốc cộng thêm ngu xuẩn!" Vẫn là lời nói lạnh nhạt, hiển nhiên Chu Tử Mặc không để nam nhân trước mặt này ở trong mắt.
"Mặc nhi, không được vô lễ!" Chu Lam Thiên ở bên cạnh nhanh chóng nhảy lên ngăn chặn, đây đường đường là thân vương Ngư tộc, không phải người mà những phàm phu tục tử như họ có thể trêu chọc.
Thế nhưng tiểu tử kia lại có thể không biết lễ độ như thế! Chẳng lẽ nó cũng không lo lắng cho cái mạng nhỏ của nó sao?
"Con chỉ nói thật mà thôi." Chu Tử Mặc lạnh nhạt nhìn sang lão tử nịnh bợ kia, phun ra lời nói thiếu chút nữa khiến Chu Lam Thiên sụp đổ, ông đã hết sức vãn hồi, nhưng không nghĩ tới tiểu tử này như không sợ mở nước nóng chết lợn, liều mạng đụng vào vết đao.
"Con. . . Con. . . Con. . ." Liên tiếp ba từ ‘con’, Chu Lam Thiên đã không còn lời nào để nói.
"Lam Thiên, chuyện nơi đây thì giao cho những vãn bối này thôi." Mạc Tình Thương đột nhiên hiện thân, cả người mặt phượng y kim sắc kết hợp với đồ trang sức lộng lẫy trên đỉnh đầu, khiến cho Tử Tang Tiến đang cực kỳ tức giận chuẩn bị đánh chết Chu Tử Mặc mà con ngươi co rụt lại.
Y phục Mạc Tình Thương đang mặc chỉ có công chúa Nhân Hoàng mới có thể mặc, bất kỳ nữ nhân nào khác mặc vào đều là tự tìm đường chết, cho nên thân phận của nữ nhân trước mặt này đã được miêu tả rõ ràng, là nữ nhi nhỏ nhất cũng là nữ nhi Nhân Hoàng sủng nhất, công chúa Bách Hợp!
"Vãn bối bái kiến công chúa Bách Hợp." Cho dù thế lực của Nhân Hoàng yếu nhất trong Tam Hoàng, nhưng Tử Tang Tiến vẫn theo quy củ hành lễ của một vãn bối với Mạc Tình Thương.
Đã nghe nói công chúa Bách Hợp không nghe Nhân Hoàng khuyên giải mà gả cho Hoàng đế của một quốc gia trung đẳng từ lâu, Tử Tang Tiến còn tưởng rằng đây là lời đồn đãi, hiện tại vừa nhìn thấy, quả nhiên. Thật may là hắn không đánh chết Chu Tử Mặc dưới sự phẫn nộ cực độ, nếu không sẽ rước phải một đợt phiền toái.
Mặc dù Nhân Hoàng đã tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với công chúa Bách Hợp, nhưng thân là nữ nhi duy nhất của Nhân Hoàng, ai cũng không tin Nhân Hoàng sẽ thực sự tuyệt tình như thế.
Rõ ràng trước khi công chúa Bách Hợp yêu Chu Lam Thiên, dù nàng muốn sao trên trời, Nhân Hoàng cũng sẽ hái cho nàng, sủng ái như vậy đã không thể coi là sủng ái, mà coi là cưng chiều!
"Nếu như ngươi còn nhận thức ta đây là một trưởng bối, như vậy thì nói chuyện với Mặc nhi cho thật tốt, sớm muộn gì thiên hạ này đều là của các ngươi, những người già như chúng ta rồi cuối cùng cũng sẽ quy về làm một nắm cát bụi vàng, mà các ngươi. . . Còn trẻ." Mạc Tình Thương tự tin nói.
Nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói của nàng Tử Tang Tiến khẽ cau mày, âm độc trong mắt chợt lóe lên, "Trưởng bối dạy phải, vãn bối xin nghe theo trưởng bối dạy dỗ."
"Hi vọng ngươi thật sự hiểu ý của ta, Lam Thiên, chúng ta đi thôi." Khoác cánh tay Chu Lam Thiên, Mạc Tình Thương chuyển cho hắn một ánh mắt yên tâm, có sự tồn tại của nàng, tánh mạng con của bọn họ cũng coi như được bảo vệ.
Chu Lam Thiên nhìn trường hợp quỷ dị trước mặt, mấp máy môi, "Mặc nhi. . . Không nên vọng động." Lần đầu tiên, trong giọng nói của Chu Lam Thiên tràn đầy quan ái, khiến thân thể cao lớn của Chu Tử Mặc không nhịn được khẽ run lên.
Hắn vẫn cho rằng ở trong lòng Chu Lam Thiên không yêu hắn, cho dù có cũng chỉ là đối với mẫu thân của hắn, thế nhưng một chớp kia. . .
Ngẩng đầu, nhìn cặp mắt lo lắng của Chu Lam Thiên, Chu Tử Mặc đột nhiên hiểu ra, thì ra không phải không có yêu, chỉ do che giấu quá sâu.
"Ừ." Chu Tử Mặc gật đầu một cái, nhìn cặp mắt nhìn Chu Lam Thiên lúc này đột nhiên trở nên nhu hòa.
"Lam Thiên, đi thôi." Nhìn đôi phụ tử này thay đổi, tinh thần có hơi mệt mỏi của Mạc Tình Thương lại trở nên ấm áp, có lẽ vị thân vương Ngư tộc này xuất hiện cũng chưa chắc đã là một chuyện xấu.
Ít nhất hắn làm cho tình yêu dấu kín trong lòng Chu Lam Thiên với Chu Tử Mặc lộ ra ngoài.
Khi bóng dáng của hai người Chu Lam Thiên và Mạc Tình Thương biến mất ở trong cung điện sang trọng này, Chu Tử Mặc đột nhiên trầm muộn mở miệng, "Chuyển đi nơi khác!" Không phải lời hỏi ý kiến, mà là trực tiếp ra lệnh.
Rõ ràng, hắn muốn giải quyết chuyện này nhanh một chút.
Có lẽ cô gái nhỏ trong nhà kia đã đợi đến không nhịn được rồi, hơn nữa ở bên cạnh nàng còn có một đóa mẫu đơn đáng ghét luôn đi theo mọi lúc, Chu Tử Mặc thật sự không yên lòng.
"Tùy ngươi." Mặc dù giọng của Chu Tử Mặc khiến trong lòng Tử Tang Tiến cực kỳ khó chịu, nhưng Tử Tang Tiến cũng thừa nhận nơi này thật sự không phải nơi để ‘nói chuyện’ tốt, dù sao cũng phải đi tìm nơi rộng hơn, hắn mới có thể buông lỏng tay chân của mình.
Nếu không với cao ngạo của hắn, há lại nghe theo sắp xếp của một người thấp hèn.
Tử Tang Tiến đã quyết định không giết Chu Tử Mặc, dù sao sau lưng Chu Tử Mặc còn có một công chúa Bách Hợp.
Bóng dáng thoáng một cái, Chu Tử Mặc đã biến mất ngay tại chỗ, hắn không vận dụng huyết mạch chi lực, vì một khi vận dụng sẽ thức tỉnh một hắn khác trong thân thể, cho nên hắn chỉ dựa vào khinh công cao siêu.
Nhìn Chu Tử Mặc biến mất, đáy mắt Tử Tang Tiến toát ra vẻ khinh thường, sau đó hai mắt nhắm lại, Huyết Mạch Chi Lực lập tức hiện lên, mà bóng dáng của hắn cũng hoàn toàn biến mất ở trong cung điện này.
. . . . . .
Khi bọn họ đi tới trong dãy núi sau thẳm này thì Tử Tang Tiến nghi hoặc cau mày, hắn thật sự có hơi không hiểu vì sao Chu Tử Mặc dẫn hắn tới đây.
Dù sao, muốn ‘nói chuyện’, tìm một nơi rộng rãi là được rồi, nhưng bây giờ. . . Nơi này không khỏi cũng quá xa thành trấn rồi.
"Ban đêm gió lớn, nơi này chính là chỗ tốt để giết người." Mặc dù không quay đầu lại, nhưng Chu Tử Mặc cũng biết Tử Tang Tiến đang đứng ở phía sau hắn, hơi mỉm cười tà mị, lúc này Chu Tử Mặc đã không phải là Chu Tử Mặc tại trong cung điện kia.
Mặc dù Chu Tử Mặc cũng không muốn giao thân thể cho một người khác hắn, hắn không thể chống cự được quấy rầy của một hắn khắc, cuối cùng thả nam nhân này ra, để cho hắn giải quyết xong chuyện này.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, để ta giết chết kẻ hèn mọn như ngươi, chỉ làm dơ bẩn tay của ta." Lúc này Tử Tang Tiến còn chưa phản ứng kịp, còn tưởng rằng Chu Tử Mặc sợ chết mới có thể nói ra những lời vừa nãy.
Mà mục đích chính là bản thân hắn có điều cố kỵ.
"Ha ha ha. . . Ta sẽ sợ con cá nhỏ như ngươi sao?" Chu Tử Mặc quay đầu, tà mị nhìn Tử Tang Tiến trước mặt.
Trong quá khứ những con cá nhỏ này gặp hắn, không người nào là không khúm núm! Hắn chìm đắm một vạn năm, lại trở về một lần nữa, những con cá nhỏ này lại dám cưỡi lên trên đầu của hắn từng con một!
Qua một thời gian ngắn nữa đúng là hắn nên đi một vòng trong biển rộng, cho những con cá nhỏ này có thêm ấn tượng sâu hơn.
Tử Tang Tiến nhìn lên Chu Tử Mặc trước mặt, khẽ cau mày, hắn cứ có cảm giác hình như Chu Tử Mặc bây giờ có hơi khác với Chu Tử Mặc trước.
Ở trong cung điện, mặc dù Chu Tử Mặc cũng cuồng phóng không kềm chế, nhưng lại trầm tĩnh như nước lặng, mà bây giờ. . .
"Tên cuồng vọng, chỉ do ta nể mặt mẫu thân ngươi mới không ra tay với ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi chứ hả!" Tử Tang Tiến càng phát tức giận.
Hắn tự thấy thân phận của mình tôn quý đến bực nào, thế mà hắn lại nguyện ý để thân thể của mình xuống thương lượng với Chu Tử Mặc thấp hèn trước mắt, cũng đã cho hắn mặt mũi lớn như vậy, nhưng loài bò sát thấp hèn trước mặt này lại bò đến đỉnh đầu của hắn một lần nữa.
Còn lần này, hắn đã hoàn toàn nổi giận!
Cho nên, cho dù phải trả giá mạo hiểm đắc tội với Nhân Hoàng, hắn cũng muốn làm cho loài bò sát thấp hèn trước mặt này biết được sự lợi hại của hắn, khiến cho hắn hối hận hành động của mình đến muốn tự sát.
Cũng làm cho hắn biết, đừng tưởng rằng mẫu thân của mình là công chúa Nhân Hoàng, mà có thể muốn làm gì thì làm!
"Ha ha ha. . . Ngươi dám làm gì ta?" Vẫn là lời nói phóng túng, lúc này Chu Tử Mặc đang cười tà nhìn Tử Tang Tiến trước mặt.
Vốn định một chưởng giải quyết nam nhân này cho xong, nhưng một Chu Tử Mặc khác lại bảo hắn không cần giết hắn ta.
Mà nguyên nhân chỉ là không muốn làm cho cả nước Chu bị liên lụy vì chuyện này, dù sao phụ thân của hắn cũng là Hoàng đế nước Chu.
Từ khi Bách Hợp Mộng thái tử nước Bách Hợp xuất hiện, Chu Tử Mặc đã biết rõ, mấy vị hôn phu kia của Tử Lan sẽ từng bước từng bước tìm tới cửa, hơn nữa còn lấy một loại phương thức cực kì bá đạo mà chiếm đoạt Tử Lan.
Bởi vì ở trên thế giới nước Chu chỉ có thể coi là một quốc gia trung đẳng, mà thân thể hắn là Tứ hoàng tử nước Chu, ở trước mặt những nhân vật cao quý kia vốn không đáng nhắc tới, hắn như vậy thì ở trong mắt bọn họ hắn có cái tư cách gì để chiếm đoạt Tử Lan.
Cho nên những thế lực cường đại chê bai hắn mà đề cao thân thể của bọn họ cũng là hợp tình hợp lý, nhưng. . . hiển nhiên Chu Tử Mặc không muốn bị chê bai, đặc biệt là ở trước mặt của Tử Lan.
Một cách tự nhiên, khi vị thân vương Ngư tộc kia lấy một loại thái độ cực kỳ cao ngạo xuất hiện ở trước mặt của Chu Tử Mặc, lúc bắt Chu Tử Mặc thực hiện lễ quỳ lạy, Chu Tử Mặc không thèm liếc mắt nhìn nam nhân kia một cái.
Chỉ lạnh nhạt nhìn nam nhân đang khúm núm, không ngừng lấy lòng thân vương Ngư tộc kia.
Chu Tử Mặc thực kì kinh ngạc, đây mới thật sự là vị phụ hoàng không khuất phục trước cường thế chút nào sao?
"Mặc nhi, còn ngẩn người tại đó làm gì? Mau tới hành lễ!" Chu Lam Thiên thấy Chu Tử Mặc ngây ngơ tại chỗ, không phản ứng chút nào, có chút lo lắng gọi.
Nam nhân trước mặt này là thân vương Ngư tộc, tồn tại trong mắt hắn giống như thần vậy.
Lần này cũng không biết vì nguyên nhân gì lại đột nhiên đi tới nước Chu, khiến Chu Lam Thiên cũng có hơi kinh hoảng, hiện tại thấy nhi tử của mình chậm trễ với nam tử thần thánh này như vậy, Chu Lam Thiên rất sợ nam tử thần thánh này tức giận, sau đó giáng tội cho nó.
Đến lúc đó, dù mẫu thân nó có xuất hiện cũng không giúp đỡ nó được.
"Không cần, chỉ cần hắn giao Tử Lan ra là đủ." Nam tử tuấn mỹ mặc y phục tơ tằm màu lam xen lẫn sợi tơ trắng vẫn hơi híp cặp mắt, thần thái cao ngạo nhìn Chu Tử Mặc thấp hèn hơn hắn.
"Giao Tử Lan ra sao? Hừ, đừng mơ tưởng!" Từ khi nam nhân này đến nước Chu, Chu Tử Mặc đã đoán được mấy phần mục đích của hắn, hiện tại vừa nghe hắn nhắc tới Tử Lan, ngay lập tức đã xác định được ý đồ của hắn.
Muốn Tử Lan, đây là chuyện tuyệt đối không thể!
"Một mình hoàng tử nho nhỏ như ngươi, có tư cách gì mà có được nàng!" Tử Tang Tiến sinh ra đã là thân vương Ngư tộc, phụ thân của hắn là Tam hoàng tử Ngư Hoàng, địa vị ở Ngư tộc cũng chỉ thấp hơn Tử Tiêu Thánh mấy phần như vậy. Ở trong thế tục này, có người tôn quý nào mà hắn chưa từng thấy qua.
Đừng nói đến hoàng tử của một quốc gia trung đẳng.
Sở dĩ bây giờ hắn không trực tiếp động thủ cướp người, mà làm nhân vật quan trọng đứng ở nơi này, chỉ bởi vì hắn không muốn làm mất thân phận của mình.
Nếu tiểu nhân vật trước mặt này không thức thời, vậy cũng đừng trách hắn tâm ngoan thủ độc!
"Ngu ngốc!" Chu Tử Mặc khôi phục bình tĩnh vốn có, nhìn nam nhân tự cho là cao quý trước mặt như nhìn một tên ngốc. Hắn thật sự không biết cảm giác ưu việt của hắn ta đến từ đâu!
Không phải chỉ là một thân vương Ngư tộc thôi sao?
Phải biết rằng, Tử Lan chính là người kế thừa Thú Hoàng và Ngư Hoàng, chẳng lẽ một thân vương nho nhỏ như hắn lại có thể tùy ý dệt nhuộm hay sao?
"Ngươi nói cái gì? Ngu xuẩn!" Vốn tưởng rằng nam tử tuấn dật trước mặt này sẽ ngoan ngoãn giao người, dù sao thân phận của hắn là tôn quý như thế, nhưng không ngờ nam tử này lại có thể mắng hắn, lửa xông lên thì hắn cũng không để ý tới cái thân phận cao quý kia nữa, cứ liên tiếp mắng ra thô tục.
"Nói ngươi ngu ngốc cộng thêm ngu xuẩn!" Vẫn là lời nói lạnh nhạt, hiển nhiên Chu Tử Mặc không để nam nhân trước mặt này ở trong mắt.
"Mặc nhi, không được vô lễ!" Chu Lam Thiên ở bên cạnh nhanh chóng nhảy lên ngăn chặn, đây đường đường là thân vương Ngư tộc, không phải người mà những phàm phu tục tử như họ có thể trêu chọc.
Thế nhưng tiểu tử kia lại có thể không biết lễ độ như thế! Chẳng lẽ nó cũng không lo lắng cho cái mạng nhỏ của nó sao?
"Con chỉ nói thật mà thôi." Chu Tử Mặc lạnh nhạt nhìn sang lão tử nịnh bợ kia, phun ra lời nói thiếu chút nữa khiến Chu Lam Thiên sụp đổ, ông đã hết sức vãn hồi, nhưng không nghĩ tới tiểu tử này như không sợ mở nước nóng chết lợn, liều mạng đụng vào vết đao.
"Con. . . Con. . . Con. . ." Liên tiếp ba từ ‘con’, Chu Lam Thiên đã không còn lời nào để nói.
"Lam Thiên, chuyện nơi đây thì giao cho những vãn bối này thôi." Mạc Tình Thương đột nhiên hiện thân, cả người mặt phượng y kim sắc kết hợp với đồ trang sức lộng lẫy trên đỉnh đầu, khiến cho Tử Tang Tiến đang cực kỳ tức giận chuẩn bị đánh chết Chu Tử Mặc mà con ngươi co rụt lại.
Y phục Mạc Tình Thương đang mặc chỉ có công chúa Nhân Hoàng mới có thể mặc, bất kỳ nữ nhân nào khác mặc vào đều là tự tìm đường chết, cho nên thân phận của nữ nhân trước mặt này đã được miêu tả rõ ràng, là nữ nhi nhỏ nhất cũng là nữ nhi Nhân Hoàng sủng nhất, công chúa Bách Hợp!
"Vãn bối bái kiến công chúa Bách Hợp." Cho dù thế lực của Nhân Hoàng yếu nhất trong Tam Hoàng, nhưng Tử Tang Tiến vẫn theo quy củ hành lễ của một vãn bối với Mạc Tình Thương.
Đã nghe nói công chúa Bách Hợp không nghe Nhân Hoàng khuyên giải mà gả cho Hoàng đế của một quốc gia trung đẳng từ lâu, Tử Tang Tiến còn tưởng rằng đây là lời đồn đãi, hiện tại vừa nhìn thấy, quả nhiên. Thật may là hắn không đánh chết Chu Tử Mặc dưới sự phẫn nộ cực độ, nếu không sẽ rước phải một đợt phiền toái.
Mặc dù Nhân Hoàng đã tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với công chúa Bách Hợp, nhưng thân là nữ nhi duy nhất của Nhân Hoàng, ai cũng không tin Nhân Hoàng sẽ thực sự tuyệt tình như thế.
Rõ ràng trước khi công chúa Bách Hợp yêu Chu Lam Thiên, dù nàng muốn sao trên trời, Nhân Hoàng cũng sẽ hái cho nàng, sủng ái như vậy đã không thể coi là sủng ái, mà coi là cưng chiều!
"Nếu như ngươi còn nhận thức ta đây là một trưởng bối, như vậy thì nói chuyện với Mặc nhi cho thật tốt, sớm muộn gì thiên hạ này đều là của các ngươi, những người già như chúng ta rồi cuối cùng cũng sẽ quy về làm một nắm cát bụi vàng, mà các ngươi. . . Còn trẻ." Mạc Tình Thương tự tin nói.
Nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói của nàng Tử Tang Tiến khẽ cau mày, âm độc trong mắt chợt lóe lên, "Trưởng bối dạy phải, vãn bối xin nghe theo trưởng bối dạy dỗ."
"Hi vọng ngươi thật sự hiểu ý của ta, Lam Thiên, chúng ta đi thôi." Khoác cánh tay Chu Lam Thiên, Mạc Tình Thương chuyển cho hắn một ánh mắt yên tâm, có sự tồn tại của nàng, tánh mạng con của bọn họ cũng coi như được bảo vệ.
Chu Lam Thiên nhìn trường hợp quỷ dị trước mặt, mấp máy môi, "Mặc nhi. . . Không nên vọng động." Lần đầu tiên, trong giọng nói của Chu Lam Thiên tràn đầy quan ái, khiến thân thể cao lớn của Chu Tử Mặc không nhịn được khẽ run lên.
Hắn vẫn cho rằng ở trong lòng Chu Lam Thiên không yêu hắn, cho dù có cũng chỉ là đối với mẫu thân của hắn, thế nhưng một chớp kia. . .
Ngẩng đầu, nhìn cặp mắt lo lắng của Chu Lam Thiên, Chu Tử Mặc đột nhiên hiểu ra, thì ra không phải không có yêu, chỉ do che giấu quá sâu.
"Ừ." Chu Tử Mặc gật đầu một cái, nhìn cặp mắt nhìn Chu Lam Thiên lúc này đột nhiên trở nên nhu hòa.
"Lam Thiên, đi thôi." Nhìn đôi phụ tử này thay đổi, tinh thần có hơi mệt mỏi của Mạc Tình Thương lại trở nên ấm áp, có lẽ vị thân vương Ngư tộc này xuất hiện cũng chưa chắc đã là một chuyện xấu.
Ít nhất hắn làm cho tình yêu dấu kín trong lòng Chu Lam Thiên với Chu Tử Mặc lộ ra ngoài.
Khi bóng dáng của hai người Chu Lam Thiên và Mạc Tình Thương biến mất ở trong cung điện sang trọng này, Chu Tử Mặc đột nhiên trầm muộn mở miệng, "Chuyển đi nơi khác!" Không phải lời hỏi ý kiến, mà là trực tiếp ra lệnh.
Rõ ràng, hắn muốn giải quyết chuyện này nhanh một chút.
Có lẽ cô gái nhỏ trong nhà kia đã đợi đến không nhịn được rồi, hơn nữa ở bên cạnh nàng còn có một đóa mẫu đơn đáng ghét luôn đi theo mọi lúc, Chu Tử Mặc thật sự không yên lòng.
"Tùy ngươi." Mặc dù giọng của Chu Tử Mặc khiến trong lòng Tử Tang Tiến cực kỳ khó chịu, nhưng Tử Tang Tiến cũng thừa nhận nơi này thật sự không phải nơi để ‘nói chuyện’ tốt, dù sao cũng phải đi tìm nơi rộng hơn, hắn mới có thể buông lỏng tay chân của mình.
Nếu không với cao ngạo của hắn, há lại nghe theo sắp xếp của một người thấp hèn.
Tử Tang Tiến đã quyết định không giết Chu Tử Mặc, dù sao sau lưng Chu Tử Mặc còn có một công chúa Bách Hợp.
Bóng dáng thoáng một cái, Chu Tử Mặc đã biến mất ngay tại chỗ, hắn không vận dụng huyết mạch chi lực, vì một khi vận dụng sẽ thức tỉnh một hắn khác trong thân thể, cho nên hắn chỉ dựa vào khinh công cao siêu.
Nhìn Chu Tử Mặc biến mất, đáy mắt Tử Tang Tiến toát ra vẻ khinh thường, sau đó hai mắt nhắm lại, Huyết Mạch Chi Lực lập tức hiện lên, mà bóng dáng của hắn cũng hoàn toàn biến mất ở trong cung điện này.
. . . . . .
Khi bọn họ đi tới trong dãy núi sau thẳm này thì Tử Tang Tiến nghi hoặc cau mày, hắn thật sự có hơi không hiểu vì sao Chu Tử Mặc dẫn hắn tới đây.
Dù sao, muốn ‘nói chuyện’, tìm một nơi rộng rãi là được rồi, nhưng bây giờ. . . Nơi này không khỏi cũng quá xa thành trấn rồi.
"Ban đêm gió lớn, nơi này chính là chỗ tốt để giết người." Mặc dù không quay đầu lại, nhưng Chu Tử Mặc cũng biết Tử Tang Tiến đang đứng ở phía sau hắn, hơi mỉm cười tà mị, lúc này Chu Tử Mặc đã không phải là Chu Tử Mặc tại trong cung điện kia.
Mặc dù Chu Tử Mặc cũng không muốn giao thân thể cho một người khác hắn, hắn không thể chống cự được quấy rầy của một hắn khắc, cuối cùng thả nam nhân này ra, để cho hắn giải quyết xong chuyện này.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, để ta giết chết kẻ hèn mọn như ngươi, chỉ làm dơ bẩn tay của ta." Lúc này Tử Tang Tiến còn chưa phản ứng kịp, còn tưởng rằng Chu Tử Mặc sợ chết mới có thể nói ra những lời vừa nãy.
Mà mục đích chính là bản thân hắn có điều cố kỵ.
"Ha ha ha. . . Ta sẽ sợ con cá nhỏ như ngươi sao?" Chu Tử Mặc quay đầu, tà mị nhìn Tử Tang Tiến trước mặt.
Trong quá khứ những con cá nhỏ này gặp hắn, không người nào là không khúm núm! Hắn chìm đắm một vạn năm, lại trở về một lần nữa, những con cá nhỏ này lại dám cưỡi lên trên đầu của hắn từng con một!
Qua một thời gian ngắn nữa đúng là hắn nên đi một vòng trong biển rộng, cho những con cá nhỏ này có thêm ấn tượng sâu hơn.
Tử Tang Tiến nhìn lên Chu Tử Mặc trước mặt, khẽ cau mày, hắn cứ có cảm giác hình như Chu Tử Mặc bây giờ có hơi khác với Chu Tử Mặc trước.
Ở trong cung điện, mặc dù Chu Tử Mặc cũng cuồng phóng không kềm chế, nhưng lại trầm tĩnh như nước lặng, mà bây giờ. . .
"Tên cuồng vọng, chỉ do ta nể mặt mẫu thân ngươi mới không ra tay với ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi chứ hả!" Tử Tang Tiến càng phát tức giận.
Hắn tự thấy thân phận của mình tôn quý đến bực nào, thế mà hắn lại nguyện ý để thân thể của mình xuống thương lượng với Chu Tử Mặc thấp hèn trước mắt, cũng đã cho hắn mặt mũi lớn như vậy, nhưng loài bò sát thấp hèn trước mặt này lại bò đến đỉnh đầu của hắn một lần nữa.
Còn lần này, hắn đã hoàn toàn nổi giận!
Cho nên, cho dù phải trả giá mạo hiểm đắc tội với Nhân Hoàng, hắn cũng muốn làm cho loài bò sát thấp hèn trước mặt này biết được sự lợi hại của hắn, khiến cho hắn hối hận hành động của mình đến muốn tự sát.
Cũng làm cho hắn biết, đừng tưởng rằng mẫu thân của mình là công chúa Nhân Hoàng, mà có thể muốn làm gì thì làm!
"Ha ha ha. . . Ngươi dám làm gì ta?" Vẫn là lời nói phóng túng, lúc này Chu Tử Mặc đang cười tà nhìn Tử Tang Tiến trước mặt.
Vốn định một chưởng giải quyết nam nhân này cho xong, nhưng một Chu Tử Mặc khác lại bảo hắn không cần giết hắn ta.
Mà nguyên nhân chỉ là không muốn làm cho cả nước Chu bị liên lụy vì chuyện này, dù sao phụ thân của hắn cũng là Hoàng đế nước Chu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.