Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa
Chương 77: Vị hôn phu thứ ba của Tử Lan: Ly Phách!
Tiêu Tương Điệp Nhi
09/12/2016
Nhìn đến người nói chuyện, khi ánh mắt Chu Tử Mặc kịp chạm đến người nọ thì cả người lập tức sững sờ.
Vẫn là khuôn mặt ngọt ngào và tinh sảo, vẻ mặt mỉm cười khéo léo giống như lấy lòng, trong mắt vẫn là hồn nhiên như trước. Nếu không phải sợi tóc vốn đen nhánh xinh đẹp kia bây giờ đã biến thành sợi tóc trắng, Chu Tử Mặc tuyệt đối sẽ không khiếp sợ như vậy.
"Ngươi. . . Tóc của ngươi?" Sau khi Chu Tử Mặc mất hồn ngắn ngủi thì đã bình tĩnh lại lần nữa, nhìn sợi tóc trắng bệch và sáng bóng này, chau mày lại như có điều suy nghĩ.
"Trắng rồi." Ở cửa, Bách Hợp Mộng si ngốc cúi đầu nhìn một sợi tóc trắng óng ánh trong suốt, trong mắt cũng lóe lên ánh sáng càng trong suốt hơn.
Tối hôm qua suy nghĩ cả đêm, hắn dùng hết tâm trí của mình để suy tư cái vấn đề ‘yêu có ích kỷ không’ này. Cuối cùng, còn chưa nghĩ ra vấn đề, sợi tóc đã trắng bệch hết.
"Ta chỉ muốn hỏi một vấn đề, yêu thật sự là ích kỷ sao? Thực sự chỉ cần hai người?" Trong đôi mắt to thanh khiết của Bách Hợp Mộng rõ ràng tràn đầy sự hi vọng nồng đậm.
Mặc dù Chu Tử Mặc không biết hắn đang hi vọng cái gì, nhưng Chu Tử Mặc sẽ cho hắn đáp án thuộc về mình, "Một người gọi là cô độc, hai người gọi là yêu, ba người gọi là ham muốn." Là một câu nói rất đơn giản, lại lộ ra chân lý không thể nói rõ.
"Ba người gọi là **. . ." Càng lúc trong đôi mắt trong suốt của Bách Hợp Mộng càng sáng, cuối cùng đột nhiên nhướng mày. "Nếu như ta nói, ba người yêu nhau gọi là yêu, thì ngươi giải thích như thế nào!" Vẫn là cặp mắt trong suốt như vậy, nhưng nó đã không còn tia hồn nhiên kia, còn dư lại cũng chỉ có tràn đầy cố chấp.
Nếu người đứng trước mặt không phải là thái tử nước Bách Hợp, Chu Tử Mặc đã tát cho một cái từ lâu rồi.
M* nó, rõ ràng nam nhân này chỉ hy vọng tình yêu thuộc về hai người, nhưng hắn lại cố chấp muốn để mình thừa nhận yêu có thể thuộc về rất nhiều người như vậy. Nếu nam nhân này không phải kẻ điên, thì chắc là khi còn bé hắn trải qua chuyện gì đó khiến cho hắn sinh ra hoài nghi với tín ngưỡng của mình.
Mà rất dễ nhận thấy, thái tử nước Bách Hợp trước mặt thuộc về vế sau.
Cho nên việc Chu Tử Mặc phải làm chính là thuyết phục hắn.
"Hừ, tim của con người chỉ có một cái, mà một trái tim cũng chỉ có thể chứa một người, nếu như một trái tim có thể chứa hai người cùng lúc, vậy còn gọi là tim sao?" Mặc dù không muốn tranh luận cái gì với Bách Hợp Mộng, nhưng nhìn làn tóc trắng phơ kia, Chu Tử Mặc đột nhiên cảm thấy khuyên giải cho hắn một chút cũng không phải là chuyện gì xấu.
"Tại sao một trái thì không thể chứa hai người, tim là của chúng ta, chúng ta muốn chứa bao nhiêu người thì chứa bấy nhiêu người!" Bách Hợp Mộng cố chấp mở miệng, bây giờ chân thật trong nội tâm đang xảy ra tranh chấp với hắn.
Hắn cần một người thuyết phục hắn.
"Nếu như ngươi thật sự cho là như thế, ta cũng chỉ có thể nói, ngươi không biết yêu!" Chu Tử Mặc bi ai nhìn Bách Hợp Mộng, thật sự không biết tại sao hắn lại cố chấp như vậy. Rõ ràng suy nghĩ trong nội tâm và bản chất hoàn toàn không giống nhau, vậy mà hắn vẫn còn cực đoan như thế.
"Ta không biết yêu." Cả người Bách Hợp Mộng run lên, sợi tóc trắng kia không ngừng tung bay ở trong gió, hắn thật sự không hiểu yêu sao?
Lời nói quen thuộc và ấm áp đột nhiên vang vọng ở bên tai của hắn, "Mộng nhi, tâm mẫu thân chỉ có một mình phụ hoàng con, cũng mong lòng của phụ hoàng con chỉ có một mình mẫu thân, nhưng mẫu thân cũng biết, đây là hoàn toàn là điều không thể, cho nên mẫu thân lựa chọn chết."
Trước khi chết, khuân mặt của nữ nhân tuyệt mỹ kia vẫn còn nở nụ cười hạnh phúc.
Bởi vì nàng nói, khi sau khi phụ hoàng hắn chết, sẽ cùng nàng chôn ở trong một phần mộ, đến lúc đó, dien dannnlêq úyđ ôn hắn cũng chỉ thuộc về một mình nàng. Mà nàng, nguyện ý đi trước chờ hắn!
Lời nói khôi hài bậc nào, mà cũng vì nguyên nhân ngây ngốc đó, người duy nhất yêu thương hắn trong hoàng cung cũng vĩnh viễn rời đi.
Hắn vẫn ngây thơ cho là, kiên trì của nàng đều là hoang đường, nhưng bây giờ! Một nam nhân khác cũng cho là yêu là chuyện của hai người, người thứ ba đừng mơ tưởng nhúng tay vào.
Hắn động lòng, có lẽ tất cả kiên định của hắn thật sự là sai!
"Đúng, ta thật sự không biết yêu là thế nào." Bách Hợp Mộng ngẩng đầu, cặp mắt to trong suốt kia tràn đầy hạnh phúc tươi cười. Giờ khắc này rốt cuộc hắn cũng biết, mẫu thân mới phải là sai!
Người duy nhất nên thương yêu là chính mình mới đúng!
"Cám ơn ngươi." Bách Hợp Mộng chân thành nhìn Chu Tử Mặc, là nam nhân này dạy hắn cái gì mới là tình yêu thực sự.
Chu Tử Mặc cưng chiều ôm Tử Lan, nghi hoặc chau mày lại nhìn Bách Hợp Mộng, thật sự có chút không hiểu Bách Hợp Mộng có ý gì, hình như mình cũng không có nói gì mà, vì sao hắn phải cám ơn mình?
Chẳng lẽ là bị mình mắng đến ngu rồi?
Xoay người, không mang theo chút lưu luyến nào, Bách Hợp Mộng muốn đi tìm tình yêu chân chính của mình, hắn tin tưởng luôn có một lần, tim của hắn cũng chỉ sẽ thuộc về một người!
"Hắn cứ đi như thế?" Tử Lan nắm chặt ống tay áo Chu Tử Mặc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh non mà tuyệt mỹ tràn đầy khốn hoặc. Nàng không hiểu tại sao sợi tóc nam nhân kia lại biến trắng cả đêm, lại càng không hiểu tại sao khí chất của người kia lại thay đổi triệt để như thế.
Nhưng nàng thật sự thích như hắn bây giờ.
"Sao vậy? Còn muốn gả cho hắn?" Khuôn mặt Chu Tử Mặc đầy ghen tức nhìn Tử Lan, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mê hoặc rồi lại có chút lưu luyến của tiểu tử này, tức giận mắng một cái rồi chỉnh khuôn mặt nhỏ nhắn ngay ngắn lại.
Để ánh mắt cô nhóc này dừng lại ở trên mặt mình.
"Không phải chính hắn nói, ta là vị hôn thê của hắn sao?" Trong nét mặt tràn đầy nghi hoặc mang theo sự tinh khiết, Tử Lan không hiểu vì sao lúc này Chu Tử Mặc lại lạnh mặt.
"Vậy nàng đi cùng hắn đi!" Chu Tử Mặc để tiểu nhân nhân trong ngực xuống, khuôn mặt tuấn dật càng âm trầm.
"À. . ." Nghe được lời của Chu Tử Mặc, cũng không biết Tử Lan không phản ứng kịp, hay là cố ý trêu tức Chu Tử Mặc, cực kì ‘ nghe lời ’ mà bỏ ra ngoài. Nhìn Chu Tử Mặc nghiến răng.
Tuyệt đối tiểu nữ nhân này cố ý!
Khi Tử Lan đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại nhìn Chu Tử Mặc, ngây thơ chớp mắt to xinh đẹp của mình, "Chu Tử Mặc, ngươi không cùng đi sao?"
"Đi, đi, đi, đi!" Sải bước chạy vội tới trước mặt Tử Lan, trừng phạt ôm lấy người tiểu tử này, hô hấp Chu Tử Mặc có hơi dầy cộm nặng nề.
Hắn vốn cho là mình có thể nhịn được, nhưng nhìn Tử Lan đi tới cửa, hắn mới biết, hắn thật sự không thể mất đi tiểu tử này, cho dù là từng giây từng phút cũng không thể.
"Hì hì. . ." Tử Lan ở trong ngực Chu Tử Mặc cười đùa, nàng cũng biết Chu Tử Mặc không bỏ được nàng đi.
. . . . . .
Tường thành hoàng cung rất cao, thị vệ hoàng cung sâm nghiêm, tuy nhiên nó không ngăn cản được những cao thủ chân chính kia.
Một bộ trường bào đạm tử quý giá làm nổi bật lên dáng người thon dài, khí chất cao quý lạnh nhạt làm cho người ta liên tưởng đến Hùng Ưng bay lượn chân trời, hình dáng ngũ quan rõ ràng như sóng cuồng không chịu gò bó.
"Ai đó?" Chu tử Lâm Cương đi ra từ cung điện, lập tức cảnh giác hỏi một câu.
"Ha ha. . . Không ngờ công lực của Đại hoàng tử lại thâm hậu như thế." Nam tử thần bí cao quý chậm rãi đi ra ngoài từ góc tối, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú vào Chu Tử Lâm. Nhưng mà lại có vẻ cao ngạo như vậy.
Cho dù Chu tử Lâm này có thể nhận ra sự hiện hữu của hắn, nhưng ánh mắt hắn nhìn Chu Tử Lâm lại như nhìn một tên phế vật.
Kỳ thực Chu Tử Lâm vốn cũng không cảm thấy nơi đây có người, hắn chỉ theo thói quen cảnh giác hỏi một câu khi đi ra bên ngoài cung điện này, không ngờ hôm nay thật sự để cho hắn bắt được một người.
Nhưng nhìn cao ngạo trong mắt người này, Chu Tử Lâm cũng biết người này tuyệt không phải nhân vật tầm thường.
"Ngươi là ai?" Mỉm cười giống như ánh mặt trời từ từ nâng lên ở khóe miệng, ánh mắt Chu Tử Lâm nhìn về phía nam nhân kia tràn đầy hữu nghị.
Nam tử mặc áo tím khinh thường cười một tiếng, thân là thực vật hắn nhìn người cũng không phải chỉ có nhìn mặt không, bọn họ phần lớn còn thông qua tứ chi của mình để phán đoán hỉ nộ ái ố của một người khác.
Giống như bây giờ vậy, rõ ràng hắn thấy Chu Tử Lâm trước mặt cười như ánh mặt trời, nhưng hắn cũng biết chính lúc này ở trong lòng tên kia đang không ngừng cười lạnh.
"Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là ta biết rõ ngươi muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế của nước Chu này. Mà ta, có thể giúp ngươi!" Nam tử cao quý giống như bố thí nói, mà lúc hắn đang nói vài lời này cũng hoàn toàn không nhìn ánh mắt Chu tử Lâm.
Trong mắt hắn, Chu Tử Lâm này như cỏ vụn vậy, nếu như không phải là vì vị hôn thê kia, hắn mới không giao thiệp với nam nhân như vậy.
Mà hắn chính là vị hôn phu thứ ba của Tử Lan, Ly Phách! Bản thể là một gốc Mẫu Đơn!
"Giúp ta, ha ha ha. . . Vị huynh trưởng này nói đùa, ngồi lên ngôi vị hoàng đế này không phải ai muốn cũng có thể ngồi lên, càng nhiều là phải nhìn ý tứ phụ hoàng ta." Chu Tử Lâm cười như ánh mặt trời, nhưng tinh quang trong mắt lại liên tục lưu chuyển.
Có lẽ, đây là cơ hội của hắn cũng không chừng.
Nhưng hắn phải biết rõ thân phận của nam tử thần bí trước mặt này, nếu không không nên đến lúc bị người khác bán đi còn đếm tiền giúp người ta.
"Hừ, ta ghét nhất là thế tục này, nếu như ngươi không muốn ngồi ngôi vị hoàng đế này, thì còn có những người khác muốn!" Ly Phách khinh bỉ nhìn Chu Tử Lâm, quả thật là nam nhân thường dân, đều hèn mọn như vậy.
Trong lòng rõ ràng vô cùng muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, nhưng bây giờ lại giả mù sa mưa!
"Ha ha ha. . . Tính tình vi huynh quả thật là sảng khoái! Đã như vậy, tiểu đệ ta cung kính không bằng tuân mệnh!" Chu Tử Lâm biết, có một cơ hội trời cho đang đặt ở trước mặt của hắn.
Nếu như hiện tại hắn không nắm chặt, thì tiện nghi chỉ cho hai người đệ đệ kia.
Hơn nữa nhìn vẻ mặt cao quý của người này cũng không giống nói láo, hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt đồng ý khi hắn ta đang nói chuyện.
Trọng yếu nhất vẫn là, hắn không có rõ ràng đồng ý nam nhân này, đến lúc đó dù sự tình bại lộ, hắn cũng có thể từ chối mình vốn không biết nam nhân này nói cái gì.
"Nếu lựa chọn hợp tác với ta, thì lập tức thu hồi cái âm mưu tính toán kia của ngươi đi, nếu không đến lúc đó mà mất mạng, cũng đừng có trách ta không có nhắc nhở ngươi." Ly Phách hơi híp cặp mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Chu Tử Lâm.
Khiến Chu Tử Lâm có hơi chột dạ.
"Ha ha ha. . . Vi huynh dạy phải." Vẫn là thái độ nhún nhường trước sau như một cùng với khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời, ngay khi Chu Tử Lâm cúi đầu, lập tức âm u chợt lóe lên trong mắt hắn.
Hắn đã quyết định, một khi xác định thân phận của nam nhân này và sau khi lợi dụng hết nam nhân này, lập tức qua sông rút cầu! Bởi vì bọn họ có thể coi là muốn thay thế ngôi vị hoàng đế, trong nước Chu vô số người muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế!
Cảm nhận được âm độc trong thân thể Chu Tử Lâm, Ly Phách tà mị cười, nam nhân hèn mọn này lại có thể sinh ra sát cơ với hắn.
Chỉ là đến lúc đó không biết là ai giết ai!
"Bây giờ ngươi đến trong phủ Chu Tử Mặc, không cần dùng biện pháp gì, dẫn hắn ra vương phủ." Ly Phách cao ngạo nói xong câu này, hoàn toàn không băn khoăn đến Chu Tử Lâm trước mặt, trực tiếp xoay người biến mất ở Liễu Nguyên.
Cao ngạo như hắn, vốn không cần che giấu thân phận của mình ở trước mặt của Chu Tử Lâm.
"Huyết. . . Dị năng giả huyết mạch!" Đang nhìn một màn kỳ dị trước mặt mình, Chu Tử Lâm lập tực hiểu được thân phận của nam nhân này, mà nụ cười còn lưu lại ở trên mặt kia cũng ngay tức thì bị kẹt lại.
Rốt cuộc bây giờ hắn cũng hiểu rõ tại sao trên người nam nhân kia lại toát ra khí chất cao quý, thì ra là nam nhân kia đã giác tỉnh huyết mạch! Chỉ bằng thân phận Dị Năng Giả huyết mạch kia của hắn, hắn đã có thể kiểu ngạo hơn cả nước Chu!
"Ha ha ha. . . Chu Tử Mặc, không phải ta tuyệt tình, là trời cao muốn tuyệt ngươi!" Lấy lại tinh thần, Chu Tử Lâm bắt đầu bất chấp tất cả cất tiếng cười to, nhưng trong nụ cười tà ác này của hắn tràn đầy quá nhiều bi thống.
Không có ai biết hắn hận Chu Tử Mặc nhiều thế nào, cũng không phải bởi vì Chu Tử Mặc đã từng tổn thương hắn, mà là vì thân phận của Chu Tử Mặc.
Mọi người đều là nhi tử của hoàng thượng, cũng vì mẫu thân Chu Tử Mặc là Hoàng quý phi, cho nên khi Chu Tử Mặc sáu tuổi đã phong vương, mà hắn. . . Bởi vì mẫu thân chỉ là một tỳ nữ hèn mọn, cho tới đến bây giờ cũng chỉ là một hoàng tử.
Vốn không có tư cách phong vương.
Chẳng lẽ thân phận thật sự chênh lệch lớn như vậy sao? Cho nên hắn hận Chu Tử Mặc, rất hận! Hận không thể hung hăng giẫm hắn ở dưới chân của mình mà giày xéo, mới có thể làm cho hắn cảm thấy mình cao quý.
Cuồng tiếu mấy tiếng, Chu Tử Lâm thu hồi lòng tràn đầy sảng khoái của mình, sải bước đi đến bên hoàng hoàng môn.
Hiện tại hắn nên đi xem rốt cuộc đệ đệ này đang làm gì một chút. Ừ, lần này mình nhất định phải mang lòng tràn đầy cao ngạo đi gặp hắn, ha ha ha. . . Thì ra mình cũng có thể cao ngạo!
Khi Chu Tử Lâm đi tới vương phủ, Chu Tử Mặc đang gội đầu cho Tử Lan.
Trước khi mất trí nhớ mỗi lần gội đầu cô gái nhỏ này đều rất ngoan, nhưng sau khi mất trí nhớ. . . Mỗi lần vừa phải gội đầu liền chạy trốn, luôn nói lúc tóc của mình bị bắt gội đầu thì đau đớn!
Cho nên những nha hoàn kia cũng không dám gội đầu cho nàng, cũng vì vậy, chỉ có đại gia Chu Tử Mặc này gội đầu cho Tử Lan.
"Tử Lan, tóc của nàng mềm mại xinh đẹp như vậy, nếu không gội sẽ trở nên bẩn thỉu, đến lúc đó thì rất khó coi." Chu Tử Mặc vừa gội đầu cho cô gái nhỏ này vừa kiên nhẫn nói qua.
Nhưng hiển nhiên Tử Lan không coi lời hắn nói thành chuyện gì to tát.
Cái miệng nhỏ của mình lẩm bẩm, diễ nnd ànlê9q úyđ ôn Tử Lan chịu đựng Chu Tử Mặc kéo sợi tóc của nàng mang đến đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh non âm trầm giống như trời mưa.
"Vương Gia, Đại hoàng tử đến thăm." Tiểu Tam nhìn một màn hòa hài trước mặt thật sự có hơi không muốn quấy rầy, nhưng hắn là một người làm nên cũng không dám để Đại hoàng tử đợi.
"Ừ." Tùy ý đáp một tiếng, Chu Tử Mặc lại không để ý đến Tiểu Tam nữa.
Từ từ gội đầu cho Tử Lan, thận trọng vò qua nhẹ nhàng nhiều lần, Chu Tử Mặc nghiêm túc giống như đang hoàn thành một cái tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Cuối cùng, rửa sạch một lần cuối cùng ở trong nước trong, cầm lấy một mảnh tơ lụa bao lấy, không có sót một sợi tóc.
"Được rồi." Ánh mắt Chu Tử Mặc ôn tồn có thể vắt ra nước.
"Vương Gia, Đại hoàng tử hắn. . ." Tiểu Tam ở một bên không nhịn được nhắc nhở. Được rồi, làm gia nô quán xuyến, nhắc nhở chuyện chủ nhân quên đã tạo thành lệ thường.
"Hắn đang ở phòng tiếp khách?" Chuyển sang Tiểu Tam, cưng chiều trong mắt Chu Tử Mặc đã hoàn toàn tiêu tán. Ở trong thế giới của hắn, chỉ có một mình Tử Lan đáng giá để hắn cưng chiều, chỉ có một mình Mạc Tình Thương đáng giá để hắn tôn trọng.
"Đúng vậy." Tiểu Tam thấy đầu nhỏ của Tử Lan bị quấn thành một cái túi lớn, thiếu chút nữa nhịn không được cười phun.
"Tử Lan, nàng ở nơi này phơi tóc, hay đi với ta." Chu Tử Mặc dùng tơ lụa lau nước ở sợi tóc của Tử Lan xuống, sau đó đặt tiểu tử này ở phía dưới ánh mặt trời sáng rỡ, mới chậm rãi mở miệng hỏi.
Hắn biết, Tử Lan không thích vị đại ca kia.
"Ta ở nơi này phơi tóc." Nằm ở trên sân cỏ xốp, Tử Lan lười biếng lật người.
"Ừ, ta đi một lát sẽ trở lại." diễ nll0đànl-l êq úyđôn Nhìn người nhỏ đã khép cặp mắt lại, Chu Tử Mặc biết cô gái nhỏ này mệt rã rời rồi, vì vậy đi ra khỏi đây. Không biết Chu Tử Mặc rời đi bao lâu, dù sao chẳng được bao lâu sau Tử Lan đã lọt vào trong giấc mộng của mình.
Lại nói bên này, Chu Tử Mặc vừa mới đi vào phòng tiếp khách, Chu Tử Lâm bình thường luôn luôn có bề ngoài ôn hòa lại đang phiền não phe phẩy cây quạt.
Trong mùa thu trong trẻo lạnh lùng, cũng không biết hắn phe phẩy tạo gió là giải nhiệt hay là hả giận.
"Hoàng huynh đến đây vì chuyện gì?" Ngồi lên chủ vị, cho dù trong lời nói của Chu Tử Mặc có một chút khách khí, nhưng hành vi cử chỉ của hắn lại không có chút khách khí nào.
Nếu là thường ngày, Chu Tử Lâm tuyệt đối sẽ bởi vì cử động ngông cuồng này của Chu Tử Mặc mà buồn bực vô cùng, nhưng bây giờ biết có một Dị Năng Giả huyết mạch đứng ở sau lưng hắn, lực lượng này cũng không phải là bình thường!
Cho nên kĩ thuật diễn trên mặt hắn không có chút khuyết điểm nào.
"Dĩ nhiên là vì chuyện Tử Lan mà đến." Chu Tử Lâm phiền não nói.
"Tử Lan? Nàng có thể có chuyện gì!" Chu Tử Mặc khẽ ghé mắt, trong mắt lưu chuyển ánh sáng.
Hắn có chín mươi chín phần trăm tỷ lệ khẳng định Chu Tử Lâm đang nói dối, nhưng chỉ cần có một phần trăm tỷ lệ nói rõ điều hắn đang nói tất cả đều là thật như vậy, cũng đáng giá Chu Tử Mặc tỉ mỉ suy nghĩ một phen.
Bởi vì trong đó liên quan đến Tử Lan.
"Tên khốn Chu Tử Phong kia muốn thiết kế nàng! Tử Lan đáng yêu như vậy, vậy mà còn có người muốn thiết kế nàng, thật đúng là. . . Lòng lang dạ sói! Không bằng heo chó!" Chu Tử Lâm rất kích động.
Rất khó mà tưởng tượng, nam tử bình thường giống như ánh mặt trời ấm áp như vậy chính lúc này lại ác độc khiển trách người khác.
Mà người khác còn là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn.
"Vì sao hắn phải thiết kế Tử Lan?" Chu Tử Mặc nhíu mày, chỉ cần Chu Tử Phong không phải ngu ngốc sẽ tuyệt đối không đi thiết kế Tử Lan, bởi vì hắn biết sủng ái mình đối với Tử Lan.
Vẫn là khuôn mặt ngọt ngào và tinh sảo, vẻ mặt mỉm cười khéo léo giống như lấy lòng, trong mắt vẫn là hồn nhiên như trước. Nếu không phải sợi tóc vốn đen nhánh xinh đẹp kia bây giờ đã biến thành sợi tóc trắng, Chu Tử Mặc tuyệt đối sẽ không khiếp sợ như vậy.
"Ngươi. . . Tóc của ngươi?" Sau khi Chu Tử Mặc mất hồn ngắn ngủi thì đã bình tĩnh lại lần nữa, nhìn sợi tóc trắng bệch và sáng bóng này, chau mày lại như có điều suy nghĩ.
"Trắng rồi." Ở cửa, Bách Hợp Mộng si ngốc cúi đầu nhìn một sợi tóc trắng óng ánh trong suốt, trong mắt cũng lóe lên ánh sáng càng trong suốt hơn.
Tối hôm qua suy nghĩ cả đêm, hắn dùng hết tâm trí của mình để suy tư cái vấn đề ‘yêu có ích kỷ không’ này. Cuối cùng, còn chưa nghĩ ra vấn đề, sợi tóc đã trắng bệch hết.
"Ta chỉ muốn hỏi một vấn đề, yêu thật sự là ích kỷ sao? Thực sự chỉ cần hai người?" Trong đôi mắt to thanh khiết của Bách Hợp Mộng rõ ràng tràn đầy sự hi vọng nồng đậm.
Mặc dù Chu Tử Mặc không biết hắn đang hi vọng cái gì, nhưng Chu Tử Mặc sẽ cho hắn đáp án thuộc về mình, "Một người gọi là cô độc, hai người gọi là yêu, ba người gọi là ham muốn." Là một câu nói rất đơn giản, lại lộ ra chân lý không thể nói rõ.
"Ba người gọi là **. . ." Càng lúc trong đôi mắt trong suốt của Bách Hợp Mộng càng sáng, cuối cùng đột nhiên nhướng mày. "Nếu như ta nói, ba người yêu nhau gọi là yêu, thì ngươi giải thích như thế nào!" Vẫn là cặp mắt trong suốt như vậy, nhưng nó đã không còn tia hồn nhiên kia, còn dư lại cũng chỉ có tràn đầy cố chấp.
Nếu người đứng trước mặt không phải là thái tử nước Bách Hợp, Chu Tử Mặc đã tát cho một cái từ lâu rồi.
M* nó, rõ ràng nam nhân này chỉ hy vọng tình yêu thuộc về hai người, nhưng hắn lại cố chấp muốn để mình thừa nhận yêu có thể thuộc về rất nhiều người như vậy. Nếu nam nhân này không phải kẻ điên, thì chắc là khi còn bé hắn trải qua chuyện gì đó khiến cho hắn sinh ra hoài nghi với tín ngưỡng của mình.
Mà rất dễ nhận thấy, thái tử nước Bách Hợp trước mặt thuộc về vế sau.
Cho nên việc Chu Tử Mặc phải làm chính là thuyết phục hắn.
"Hừ, tim của con người chỉ có một cái, mà một trái tim cũng chỉ có thể chứa một người, nếu như một trái tim có thể chứa hai người cùng lúc, vậy còn gọi là tim sao?" Mặc dù không muốn tranh luận cái gì với Bách Hợp Mộng, nhưng nhìn làn tóc trắng phơ kia, Chu Tử Mặc đột nhiên cảm thấy khuyên giải cho hắn một chút cũng không phải là chuyện gì xấu.
"Tại sao một trái thì không thể chứa hai người, tim là của chúng ta, chúng ta muốn chứa bao nhiêu người thì chứa bấy nhiêu người!" Bách Hợp Mộng cố chấp mở miệng, bây giờ chân thật trong nội tâm đang xảy ra tranh chấp với hắn.
Hắn cần một người thuyết phục hắn.
"Nếu như ngươi thật sự cho là như thế, ta cũng chỉ có thể nói, ngươi không biết yêu!" Chu Tử Mặc bi ai nhìn Bách Hợp Mộng, thật sự không biết tại sao hắn lại cố chấp như vậy. Rõ ràng suy nghĩ trong nội tâm và bản chất hoàn toàn không giống nhau, vậy mà hắn vẫn còn cực đoan như thế.
"Ta không biết yêu." Cả người Bách Hợp Mộng run lên, sợi tóc trắng kia không ngừng tung bay ở trong gió, hắn thật sự không hiểu yêu sao?
Lời nói quen thuộc và ấm áp đột nhiên vang vọng ở bên tai của hắn, "Mộng nhi, tâm mẫu thân chỉ có một mình phụ hoàng con, cũng mong lòng của phụ hoàng con chỉ có một mình mẫu thân, nhưng mẫu thân cũng biết, đây là hoàn toàn là điều không thể, cho nên mẫu thân lựa chọn chết."
Trước khi chết, khuân mặt của nữ nhân tuyệt mỹ kia vẫn còn nở nụ cười hạnh phúc.
Bởi vì nàng nói, khi sau khi phụ hoàng hắn chết, sẽ cùng nàng chôn ở trong một phần mộ, đến lúc đó, dien dannnlêq úyđ ôn hắn cũng chỉ thuộc về một mình nàng. Mà nàng, nguyện ý đi trước chờ hắn!
Lời nói khôi hài bậc nào, mà cũng vì nguyên nhân ngây ngốc đó, người duy nhất yêu thương hắn trong hoàng cung cũng vĩnh viễn rời đi.
Hắn vẫn ngây thơ cho là, kiên trì của nàng đều là hoang đường, nhưng bây giờ! Một nam nhân khác cũng cho là yêu là chuyện của hai người, người thứ ba đừng mơ tưởng nhúng tay vào.
Hắn động lòng, có lẽ tất cả kiên định của hắn thật sự là sai!
"Đúng, ta thật sự không biết yêu là thế nào." Bách Hợp Mộng ngẩng đầu, cặp mắt to trong suốt kia tràn đầy hạnh phúc tươi cười. Giờ khắc này rốt cuộc hắn cũng biết, mẫu thân mới phải là sai!
Người duy nhất nên thương yêu là chính mình mới đúng!
"Cám ơn ngươi." Bách Hợp Mộng chân thành nhìn Chu Tử Mặc, là nam nhân này dạy hắn cái gì mới là tình yêu thực sự.
Chu Tử Mặc cưng chiều ôm Tử Lan, nghi hoặc chau mày lại nhìn Bách Hợp Mộng, thật sự có chút không hiểu Bách Hợp Mộng có ý gì, hình như mình cũng không có nói gì mà, vì sao hắn phải cám ơn mình?
Chẳng lẽ là bị mình mắng đến ngu rồi?
Xoay người, không mang theo chút lưu luyến nào, Bách Hợp Mộng muốn đi tìm tình yêu chân chính của mình, hắn tin tưởng luôn có một lần, tim của hắn cũng chỉ sẽ thuộc về một người!
"Hắn cứ đi như thế?" Tử Lan nắm chặt ống tay áo Chu Tử Mặc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh non mà tuyệt mỹ tràn đầy khốn hoặc. Nàng không hiểu tại sao sợi tóc nam nhân kia lại biến trắng cả đêm, lại càng không hiểu tại sao khí chất của người kia lại thay đổi triệt để như thế.
Nhưng nàng thật sự thích như hắn bây giờ.
"Sao vậy? Còn muốn gả cho hắn?" Khuôn mặt Chu Tử Mặc đầy ghen tức nhìn Tử Lan, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mê hoặc rồi lại có chút lưu luyến của tiểu tử này, tức giận mắng một cái rồi chỉnh khuôn mặt nhỏ nhắn ngay ngắn lại.
Để ánh mắt cô nhóc này dừng lại ở trên mặt mình.
"Không phải chính hắn nói, ta là vị hôn thê của hắn sao?" Trong nét mặt tràn đầy nghi hoặc mang theo sự tinh khiết, Tử Lan không hiểu vì sao lúc này Chu Tử Mặc lại lạnh mặt.
"Vậy nàng đi cùng hắn đi!" Chu Tử Mặc để tiểu nhân nhân trong ngực xuống, khuôn mặt tuấn dật càng âm trầm.
"À. . ." Nghe được lời của Chu Tử Mặc, cũng không biết Tử Lan không phản ứng kịp, hay là cố ý trêu tức Chu Tử Mặc, cực kì ‘ nghe lời ’ mà bỏ ra ngoài. Nhìn Chu Tử Mặc nghiến răng.
Tuyệt đối tiểu nữ nhân này cố ý!
Khi Tử Lan đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại nhìn Chu Tử Mặc, ngây thơ chớp mắt to xinh đẹp của mình, "Chu Tử Mặc, ngươi không cùng đi sao?"
"Đi, đi, đi, đi!" Sải bước chạy vội tới trước mặt Tử Lan, trừng phạt ôm lấy người tiểu tử này, hô hấp Chu Tử Mặc có hơi dầy cộm nặng nề.
Hắn vốn cho là mình có thể nhịn được, nhưng nhìn Tử Lan đi tới cửa, hắn mới biết, hắn thật sự không thể mất đi tiểu tử này, cho dù là từng giây từng phút cũng không thể.
"Hì hì. . ." Tử Lan ở trong ngực Chu Tử Mặc cười đùa, nàng cũng biết Chu Tử Mặc không bỏ được nàng đi.
. . . . . .
Tường thành hoàng cung rất cao, thị vệ hoàng cung sâm nghiêm, tuy nhiên nó không ngăn cản được những cao thủ chân chính kia.
Một bộ trường bào đạm tử quý giá làm nổi bật lên dáng người thon dài, khí chất cao quý lạnh nhạt làm cho người ta liên tưởng đến Hùng Ưng bay lượn chân trời, hình dáng ngũ quan rõ ràng như sóng cuồng không chịu gò bó.
"Ai đó?" Chu tử Lâm Cương đi ra từ cung điện, lập tức cảnh giác hỏi một câu.
"Ha ha. . . Không ngờ công lực của Đại hoàng tử lại thâm hậu như thế." Nam tử thần bí cao quý chậm rãi đi ra ngoài từ góc tối, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú vào Chu Tử Lâm. Nhưng mà lại có vẻ cao ngạo như vậy.
Cho dù Chu tử Lâm này có thể nhận ra sự hiện hữu của hắn, nhưng ánh mắt hắn nhìn Chu Tử Lâm lại như nhìn một tên phế vật.
Kỳ thực Chu Tử Lâm vốn cũng không cảm thấy nơi đây có người, hắn chỉ theo thói quen cảnh giác hỏi một câu khi đi ra bên ngoài cung điện này, không ngờ hôm nay thật sự để cho hắn bắt được một người.
Nhưng nhìn cao ngạo trong mắt người này, Chu Tử Lâm cũng biết người này tuyệt không phải nhân vật tầm thường.
"Ngươi là ai?" Mỉm cười giống như ánh mặt trời từ từ nâng lên ở khóe miệng, ánh mắt Chu Tử Lâm nhìn về phía nam nhân kia tràn đầy hữu nghị.
Nam tử mặc áo tím khinh thường cười một tiếng, thân là thực vật hắn nhìn người cũng không phải chỉ có nhìn mặt không, bọn họ phần lớn còn thông qua tứ chi của mình để phán đoán hỉ nộ ái ố của một người khác.
Giống như bây giờ vậy, rõ ràng hắn thấy Chu Tử Lâm trước mặt cười như ánh mặt trời, nhưng hắn cũng biết chính lúc này ở trong lòng tên kia đang không ngừng cười lạnh.
"Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là ta biết rõ ngươi muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế của nước Chu này. Mà ta, có thể giúp ngươi!" Nam tử cao quý giống như bố thí nói, mà lúc hắn đang nói vài lời này cũng hoàn toàn không nhìn ánh mắt Chu tử Lâm.
Trong mắt hắn, Chu Tử Lâm này như cỏ vụn vậy, nếu như không phải là vì vị hôn thê kia, hắn mới không giao thiệp với nam nhân như vậy.
Mà hắn chính là vị hôn phu thứ ba của Tử Lan, Ly Phách! Bản thể là một gốc Mẫu Đơn!
"Giúp ta, ha ha ha. . . Vị huynh trưởng này nói đùa, ngồi lên ngôi vị hoàng đế này không phải ai muốn cũng có thể ngồi lên, càng nhiều là phải nhìn ý tứ phụ hoàng ta." Chu Tử Lâm cười như ánh mặt trời, nhưng tinh quang trong mắt lại liên tục lưu chuyển.
Có lẽ, đây là cơ hội của hắn cũng không chừng.
Nhưng hắn phải biết rõ thân phận của nam tử thần bí trước mặt này, nếu không không nên đến lúc bị người khác bán đi còn đếm tiền giúp người ta.
"Hừ, ta ghét nhất là thế tục này, nếu như ngươi không muốn ngồi ngôi vị hoàng đế này, thì còn có những người khác muốn!" Ly Phách khinh bỉ nhìn Chu Tử Lâm, quả thật là nam nhân thường dân, đều hèn mọn như vậy.
Trong lòng rõ ràng vô cùng muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, nhưng bây giờ lại giả mù sa mưa!
"Ha ha ha. . . Tính tình vi huynh quả thật là sảng khoái! Đã như vậy, tiểu đệ ta cung kính không bằng tuân mệnh!" Chu Tử Lâm biết, có một cơ hội trời cho đang đặt ở trước mặt của hắn.
Nếu như hiện tại hắn không nắm chặt, thì tiện nghi chỉ cho hai người đệ đệ kia.
Hơn nữa nhìn vẻ mặt cao quý của người này cũng không giống nói láo, hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt đồng ý khi hắn ta đang nói chuyện.
Trọng yếu nhất vẫn là, hắn không có rõ ràng đồng ý nam nhân này, đến lúc đó dù sự tình bại lộ, hắn cũng có thể từ chối mình vốn không biết nam nhân này nói cái gì.
"Nếu lựa chọn hợp tác với ta, thì lập tức thu hồi cái âm mưu tính toán kia của ngươi đi, nếu không đến lúc đó mà mất mạng, cũng đừng có trách ta không có nhắc nhở ngươi." Ly Phách hơi híp cặp mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Chu Tử Lâm.
Khiến Chu Tử Lâm có hơi chột dạ.
"Ha ha ha. . . Vi huynh dạy phải." Vẫn là thái độ nhún nhường trước sau như một cùng với khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời, ngay khi Chu Tử Lâm cúi đầu, lập tức âm u chợt lóe lên trong mắt hắn.
Hắn đã quyết định, một khi xác định thân phận của nam nhân này và sau khi lợi dụng hết nam nhân này, lập tức qua sông rút cầu! Bởi vì bọn họ có thể coi là muốn thay thế ngôi vị hoàng đế, trong nước Chu vô số người muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế!
Cảm nhận được âm độc trong thân thể Chu Tử Lâm, Ly Phách tà mị cười, nam nhân hèn mọn này lại có thể sinh ra sát cơ với hắn.
Chỉ là đến lúc đó không biết là ai giết ai!
"Bây giờ ngươi đến trong phủ Chu Tử Mặc, không cần dùng biện pháp gì, dẫn hắn ra vương phủ." Ly Phách cao ngạo nói xong câu này, hoàn toàn không băn khoăn đến Chu Tử Lâm trước mặt, trực tiếp xoay người biến mất ở Liễu Nguyên.
Cao ngạo như hắn, vốn không cần che giấu thân phận của mình ở trước mặt của Chu Tử Lâm.
"Huyết. . . Dị năng giả huyết mạch!" Đang nhìn một màn kỳ dị trước mặt mình, Chu Tử Lâm lập tực hiểu được thân phận của nam nhân này, mà nụ cười còn lưu lại ở trên mặt kia cũng ngay tức thì bị kẹt lại.
Rốt cuộc bây giờ hắn cũng hiểu rõ tại sao trên người nam nhân kia lại toát ra khí chất cao quý, thì ra là nam nhân kia đã giác tỉnh huyết mạch! Chỉ bằng thân phận Dị Năng Giả huyết mạch kia của hắn, hắn đã có thể kiểu ngạo hơn cả nước Chu!
"Ha ha ha. . . Chu Tử Mặc, không phải ta tuyệt tình, là trời cao muốn tuyệt ngươi!" Lấy lại tinh thần, Chu Tử Lâm bắt đầu bất chấp tất cả cất tiếng cười to, nhưng trong nụ cười tà ác này của hắn tràn đầy quá nhiều bi thống.
Không có ai biết hắn hận Chu Tử Mặc nhiều thế nào, cũng không phải bởi vì Chu Tử Mặc đã từng tổn thương hắn, mà là vì thân phận của Chu Tử Mặc.
Mọi người đều là nhi tử của hoàng thượng, cũng vì mẫu thân Chu Tử Mặc là Hoàng quý phi, cho nên khi Chu Tử Mặc sáu tuổi đã phong vương, mà hắn. . . Bởi vì mẫu thân chỉ là một tỳ nữ hèn mọn, cho tới đến bây giờ cũng chỉ là một hoàng tử.
Vốn không có tư cách phong vương.
Chẳng lẽ thân phận thật sự chênh lệch lớn như vậy sao? Cho nên hắn hận Chu Tử Mặc, rất hận! Hận không thể hung hăng giẫm hắn ở dưới chân của mình mà giày xéo, mới có thể làm cho hắn cảm thấy mình cao quý.
Cuồng tiếu mấy tiếng, Chu Tử Lâm thu hồi lòng tràn đầy sảng khoái của mình, sải bước đi đến bên hoàng hoàng môn.
Hiện tại hắn nên đi xem rốt cuộc đệ đệ này đang làm gì một chút. Ừ, lần này mình nhất định phải mang lòng tràn đầy cao ngạo đi gặp hắn, ha ha ha. . . Thì ra mình cũng có thể cao ngạo!
Khi Chu Tử Lâm đi tới vương phủ, Chu Tử Mặc đang gội đầu cho Tử Lan.
Trước khi mất trí nhớ mỗi lần gội đầu cô gái nhỏ này đều rất ngoan, nhưng sau khi mất trí nhớ. . . Mỗi lần vừa phải gội đầu liền chạy trốn, luôn nói lúc tóc của mình bị bắt gội đầu thì đau đớn!
Cho nên những nha hoàn kia cũng không dám gội đầu cho nàng, cũng vì vậy, chỉ có đại gia Chu Tử Mặc này gội đầu cho Tử Lan.
"Tử Lan, tóc của nàng mềm mại xinh đẹp như vậy, nếu không gội sẽ trở nên bẩn thỉu, đến lúc đó thì rất khó coi." Chu Tử Mặc vừa gội đầu cho cô gái nhỏ này vừa kiên nhẫn nói qua.
Nhưng hiển nhiên Tử Lan không coi lời hắn nói thành chuyện gì to tát.
Cái miệng nhỏ của mình lẩm bẩm, diễ nnd ànlê9q úyđ ôn Tử Lan chịu đựng Chu Tử Mặc kéo sợi tóc của nàng mang đến đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh non âm trầm giống như trời mưa.
"Vương Gia, Đại hoàng tử đến thăm." Tiểu Tam nhìn một màn hòa hài trước mặt thật sự có hơi không muốn quấy rầy, nhưng hắn là một người làm nên cũng không dám để Đại hoàng tử đợi.
"Ừ." Tùy ý đáp một tiếng, Chu Tử Mặc lại không để ý đến Tiểu Tam nữa.
Từ từ gội đầu cho Tử Lan, thận trọng vò qua nhẹ nhàng nhiều lần, Chu Tử Mặc nghiêm túc giống như đang hoàn thành một cái tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Cuối cùng, rửa sạch một lần cuối cùng ở trong nước trong, cầm lấy một mảnh tơ lụa bao lấy, không có sót một sợi tóc.
"Được rồi." Ánh mắt Chu Tử Mặc ôn tồn có thể vắt ra nước.
"Vương Gia, Đại hoàng tử hắn. . ." Tiểu Tam ở một bên không nhịn được nhắc nhở. Được rồi, làm gia nô quán xuyến, nhắc nhở chuyện chủ nhân quên đã tạo thành lệ thường.
"Hắn đang ở phòng tiếp khách?" Chuyển sang Tiểu Tam, cưng chiều trong mắt Chu Tử Mặc đã hoàn toàn tiêu tán. Ở trong thế giới của hắn, chỉ có một mình Tử Lan đáng giá để hắn cưng chiều, chỉ có một mình Mạc Tình Thương đáng giá để hắn tôn trọng.
"Đúng vậy." Tiểu Tam thấy đầu nhỏ của Tử Lan bị quấn thành một cái túi lớn, thiếu chút nữa nhịn không được cười phun.
"Tử Lan, nàng ở nơi này phơi tóc, hay đi với ta." Chu Tử Mặc dùng tơ lụa lau nước ở sợi tóc của Tử Lan xuống, sau đó đặt tiểu tử này ở phía dưới ánh mặt trời sáng rỡ, mới chậm rãi mở miệng hỏi.
Hắn biết, Tử Lan không thích vị đại ca kia.
"Ta ở nơi này phơi tóc." Nằm ở trên sân cỏ xốp, Tử Lan lười biếng lật người.
"Ừ, ta đi một lát sẽ trở lại." diễ nll0đànl-l êq úyđôn Nhìn người nhỏ đã khép cặp mắt lại, Chu Tử Mặc biết cô gái nhỏ này mệt rã rời rồi, vì vậy đi ra khỏi đây. Không biết Chu Tử Mặc rời đi bao lâu, dù sao chẳng được bao lâu sau Tử Lan đã lọt vào trong giấc mộng của mình.
Lại nói bên này, Chu Tử Mặc vừa mới đi vào phòng tiếp khách, Chu Tử Lâm bình thường luôn luôn có bề ngoài ôn hòa lại đang phiền não phe phẩy cây quạt.
Trong mùa thu trong trẻo lạnh lùng, cũng không biết hắn phe phẩy tạo gió là giải nhiệt hay là hả giận.
"Hoàng huynh đến đây vì chuyện gì?" Ngồi lên chủ vị, cho dù trong lời nói của Chu Tử Mặc có một chút khách khí, nhưng hành vi cử chỉ của hắn lại không có chút khách khí nào.
Nếu là thường ngày, Chu Tử Lâm tuyệt đối sẽ bởi vì cử động ngông cuồng này của Chu Tử Mặc mà buồn bực vô cùng, nhưng bây giờ biết có một Dị Năng Giả huyết mạch đứng ở sau lưng hắn, lực lượng này cũng không phải là bình thường!
Cho nên kĩ thuật diễn trên mặt hắn không có chút khuyết điểm nào.
"Dĩ nhiên là vì chuyện Tử Lan mà đến." Chu Tử Lâm phiền não nói.
"Tử Lan? Nàng có thể có chuyện gì!" Chu Tử Mặc khẽ ghé mắt, trong mắt lưu chuyển ánh sáng.
Hắn có chín mươi chín phần trăm tỷ lệ khẳng định Chu Tử Lâm đang nói dối, nhưng chỉ cần có một phần trăm tỷ lệ nói rõ điều hắn đang nói tất cả đều là thật như vậy, cũng đáng giá Chu Tử Mặc tỉ mỉ suy nghĩ một phen.
Bởi vì trong đó liên quan đến Tử Lan.
"Tên khốn Chu Tử Phong kia muốn thiết kế nàng! Tử Lan đáng yêu như vậy, vậy mà còn có người muốn thiết kế nàng, thật đúng là. . . Lòng lang dạ sói! Không bằng heo chó!" Chu Tử Lâm rất kích động.
Rất khó mà tưởng tượng, nam tử bình thường giống như ánh mặt trời ấm áp như vậy chính lúc này lại ác độc khiển trách người khác.
Mà người khác còn là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn.
"Vì sao hắn phải thiết kế Tử Lan?" Chu Tử Mặc nhíu mày, chỉ cần Chu Tử Phong không phải ngu ngốc sẽ tuyệt đối không đi thiết kế Tử Lan, bởi vì hắn biết sủng ái mình đối với Tử Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.