Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương
Chương 43: Ai nhớ nhung ai
Tiểu Vũ Miêu Miêu
06/10/2019
Uyển Ca khuôn mặt đỏ như gấc, nàng nhanh tay đẩy Lục Phong ra xa, giọng nàng lắp bắp.
"Huynh... ta không thèm gả cho huynh đâu."
Lục Phong nhìn nàng cười nham hiểm, nàng hiện tại chẳng khác nào mèo con xù lông, trong cực kỳ đáng yêu, hắn bước tới nắm lấy tay nàng không cho nàng kháng cự, lời nói trở lại dịu dàng không còn lưu manh nữa.
"Nàng không gả cho ta? Ta cưới nàng là được, trời đã tối rồi cũng nên về thôi."
Dứt lòng Lục Phong bồng nàng lên ẫm về doanh trại, Uyển Ca giãy giụa nhưng bất thành, bất đắc dĩ yên vị để hắn ngang nhiên bồng về, đi khoảng 50 bước đã về tới cổng doanh trại, may cho nàng là lúc này doanh trại chỉ còn khoảng 30 người đi tuần tra canh gác, hầu như nàng chỉ phải đụng mặt với 1 tiểu đội canh gác, Lục Phong bỗng nàng tới gần trại riêng của nàng thì Uyển Ca đã nhanh chân nhảy xuống đất, chạy thẳng vào trong lều đóng kín lại luôn, Lục Phong lúc này đứng ở ngoài lều vẫn còn chút ngơ ngác rồi hắn dỡ khóc dỡ cười, quay mặt đi về lều riêng của mình, lúc này ở bệnh xá doanh trại sau một hồi cầm máu thành công Bàng lão vừa đi ra khỏi khu sơ cứu, Tào Ân - sư phụ của Lệ Như Tâm liền chạy tới hỏi han tình hình sức khỏe của nàng ta, Bàng lão lúc này chỉ biết lắc đầu thở dài.
"Lão phu đã cố gắng hết sức rồi, từ nay về sao nàng ta có đôi tay ấy cũng như không, không thể cầm tờ giấy chứ đừng nói tới việc luyện võ."
Lời này Bàng lão nói ra khiến Tào Ân như sụp đổ, ông ta không tin nhưng cũng không thể không tin, Bàng lão lắc đầu mệt mỏi. Ở trong lều riêng của mình Uyển Ca chạy vào trong chăn trùm đầu lại, nàng không thể không thôi nghĩ về những lời nói và cử chỉ hôm nay của Lục Phong, nàng vừa giận vừa cảm thấy hạnh phúc nàng không biết cảm giác này là thế nào nữa, cứ nghĩ tới Lục Phong không thôi, nàng nghĩ ngợi một hồi rồi cơ hồ mà chợp mắt. Một bên khác Lục Phong vừa về tới lều riêng, lúc này Phong Tử chui ra ngồi bên vai Lục Phong cười khúc khít một cách đầy trêu chọc.
"Nghĩ tới lúc nãy, ta tự nhiên cười vỡ bụng, ahaha."
Lục Phong liếc Phong Tử, ánh mắt của anh tràn ngập sát khí.
"Không phải ta đã nói ngươi ở lại đây rồi sao? Tại sao ngươi vẫn lẽo đẽo đi theo hả?!"Phong Tử nhìn bộ danh vừa tỏ ra tức giận vừa xấu hổ này của Lục Phong mà cười vỡ bụng, lăn xuống bàn làm việc mà cười lăn cười ngã.
"Coi ngươi kìa haha, ahaha... mắc cười quá haha."
Lục Phong tức giận hết sức hét to.
"Có cái gì mà cười hả, ngươi có tin ta đem người đi hầm không?"
Phong Tử vẫn cười lăn cười ngã mặc cho lời đe dọa hết sức kinh khủng này của Lục Phong, Lục Phong tức tới không nói nên lời, trèo lên giường cởi giày ra rồi nằm xuống giường giả bộ ngủ, Phong Tử sau một trận cười no nê biết đói rồi liền chạy tới vỗ vỗ mặt Lục Phong.
"Này Lục Phong, ta đói... này ngủ thật rồi hả? Ê đừng ngủ mà."
Lục Phong bị con kì lân này vỗ tới nổi chịu không được nữa, tay phải nắm lấy chiếc sừng bé tẹo của Phong Tử nắm lên cho đôi bàn tay nhỉ xíu ấy cách khỏi mặt mình 15cm, Lục Phong tỏ ra khó chịu cau mày.
"Đừng vỗ nữa, làm sao? Đói rồi mới nhớ tới ta đó hả?"
Nói là nói như vậy nhưng Lục Phong vẫn là tạo một ngọn lửa bảy màu cho Phong Tử ăn, Phong Tử nhìn thấy liền nhảy tới ăn thật là nhiều, Lục Phong nhìn nó ăn mà vẫn không khỏi bực mình. Tức thật, nếu như không tại vì có nó ở đó, mình đã... mà mình đang nghỉ cái gì thế này? Nàng ấy chỉ mới có mười tuổi thôi mà... mình tại sao? Lục Phong cũng không thể nào lý giải cho việc từ khi ở trong khu rừng tới giờ y cứ nghĩ tới Uyển Ca cả ngày lẫn đêm, luôn luôn lo lắng cho nàng, nếu không phải lúc nãy trong rừng hắn nhận được ra Phong Tử đang lén lút đi theo hai người bọn họ thì hắn cũng không biết mình sẽ nói ra gì tiếp theo nữa, cho Phong Tử ăn xong Lục Phong nằm ngửa xuống giường để tay lên đầu không ngừng nghĩ về nàng.Sáng sớm hôm sau, Lục Phong từ canh 5 đã thức dậy, hắn chọn ra một đoàn binh sĩ tầm 50 người rồi cho người chuẩn bị một cổ xe ngựa lớn, Uyển Ca ở trong phòng vừa trang điểm thay y phục vừa nói chuyện với nhân cách kia.
"Tinh, lần này về phủ ngươi phải tự tin lên, không có gì phải sợ."
Nhân cách bên trong kia thì lại cảm thấy hứng thú với chuyến đi chơi tối qua hơn, Tinh cười thăm sâu nói nhỏ.
"Đêm qua tản bộ dưới ánh trăng thế nào? "
Nguyệt như bị Tinh điểm vào huyệt chí tử, nàng đứng hình hồi lâu rồi mới trả lời.
"Ta... ta đang nói chuyện đại sự, ngươi nói lãnh đi đâu vậy?"
Tinh biết Nguyệt vẫn còn đang mắc cỡ và bối rối về vụ tối qua, nàng không tự trấn vấn bản thân nữa, trao đổi linh hồn, con ngươi đỏ như máu biến mất thay vào đó là con ngươi màu xám hiền từ, nàng lên tiếng.
"Ngươi yên tâm, lần này về phủ ta tự có kế sách riêng, nghe đâu có kẻ nói: chúng ta ăn chơi liêu lõng, rồi còn bỏ nhà theo trai nữa đấy, dựa vào những gì mà Lục Phong nói, cũng như tính cách của những người trong nhà, chúng ta cũng dễ dàng đoán ra được đó là ai đúng không?"
Nguyệt cũng đoán được, nàng nói trong sự lạnh lẽo.
"Ngươi nói phải, ta có nên để tỷ ta trở thành người mà ta giết đầu tiên từ khi xuyên về nơi này không nhỉ?"
"Huynh... ta không thèm gả cho huynh đâu."
Lục Phong nhìn nàng cười nham hiểm, nàng hiện tại chẳng khác nào mèo con xù lông, trong cực kỳ đáng yêu, hắn bước tới nắm lấy tay nàng không cho nàng kháng cự, lời nói trở lại dịu dàng không còn lưu manh nữa.
"Nàng không gả cho ta? Ta cưới nàng là được, trời đã tối rồi cũng nên về thôi."
Dứt lòng Lục Phong bồng nàng lên ẫm về doanh trại, Uyển Ca giãy giụa nhưng bất thành, bất đắc dĩ yên vị để hắn ngang nhiên bồng về, đi khoảng 50 bước đã về tới cổng doanh trại, may cho nàng là lúc này doanh trại chỉ còn khoảng 30 người đi tuần tra canh gác, hầu như nàng chỉ phải đụng mặt với 1 tiểu đội canh gác, Lục Phong bỗng nàng tới gần trại riêng của nàng thì Uyển Ca đã nhanh chân nhảy xuống đất, chạy thẳng vào trong lều đóng kín lại luôn, Lục Phong lúc này đứng ở ngoài lều vẫn còn chút ngơ ngác rồi hắn dỡ khóc dỡ cười, quay mặt đi về lều riêng của mình, lúc này ở bệnh xá doanh trại sau một hồi cầm máu thành công Bàng lão vừa đi ra khỏi khu sơ cứu, Tào Ân - sư phụ của Lệ Như Tâm liền chạy tới hỏi han tình hình sức khỏe của nàng ta, Bàng lão lúc này chỉ biết lắc đầu thở dài.
"Lão phu đã cố gắng hết sức rồi, từ nay về sao nàng ta có đôi tay ấy cũng như không, không thể cầm tờ giấy chứ đừng nói tới việc luyện võ."
Lời này Bàng lão nói ra khiến Tào Ân như sụp đổ, ông ta không tin nhưng cũng không thể không tin, Bàng lão lắc đầu mệt mỏi. Ở trong lều riêng của mình Uyển Ca chạy vào trong chăn trùm đầu lại, nàng không thể không thôi nghĩ về những lời nói và cử chỉ hôm nay của Lục Phong, nàng vừa giận vừa cảm thấy hạnh phúc nàng không biết cảm giác này là thế nào nữa, cứ nghĩ tới Lục Phong không thôi, nàng nghĩ ngợi một hồi rồi cơ hồ mà chợp mắt. Một bên khác Lục Phong vừa về tới lều riêng, lúc này Phong Tử chui ra ngồi bên vai Lục Phong cười khúc khít một cách đầy trêu chọc.
"Nghĩ tới lúc nãy, ta tự nhiên cười vỡ bụng, ahaha."
Lục Phong liếc Phong Tử, ánh mắt của anh tràn ngập sát khí.
"Không phải ta đã nói ngươi ở lại đây rồi sao? Tại sao ngươi vẫn lẽo đẽo đi theo hả?!"Phong Tử nhìn bộ danh vừa tỏ ra tức giận vừa xấu hổ này của Lục Phong mà cười vỡ bụng, lăn xuống bàn làm việc mà cười lăn cười ngã.
"Coi ngươi kìa haha, ahaha... mắc cười quá haha."
Lục Phong tức giận hết sức hét to.
"Có cái gì mà cười hả, ngươi có tin ta đem người đi hầm không?"
Phong Tử vẫn cười lăn cười ngã mặc cho lời đe dọa hết sức kinh khủng này của Lục Phong, Lục Phong tức tới không nói nên lời, trèo lên giường cởi giày ra rồi nằm xuống giường giả bộ ngủ, Phong Tử sau một trận cười no nê biết đói rồi liền chạy tới vỗ vỗ mặt Lục Phong.
"Này Lục Phong, ta đói... này ngủ thật rồi hả? Ê đừng ngủ mà."
Lục Phong bị con kì lân này vỗ tới nổi chịu không được nữa, tay phải nắm lấy chiếc sừng bé tẹo của Phong Tử nắm lên cho đôi bàn tay nhỉ xíu ấy cách khỏi mặt mình 15cm, Lục Phong tỏ ra khó chịu cau mày.
"Đừng vỗ nữa, làm sao? Đói rồi mới nhớ tới ta đó hả?"
Nói là nói như vậy nhưng Lục Phong vẫn là tạo một ngọn lửa bảy màu cho Phong Tử ăn, Phong Tử nhìn thấy liền nhảy tới ăn thật là nhiều, Lục Phong nhìn nó ăn mà vẫn không khỏi bực mình. Tức thật, nếu như không tại vì có nó ở đó, mình đã... mà mình đang nghỉ cái gì thế này? Nàng ấy chỉ mới có mười tuổi thôi mà... mình tại sao? Lục Phong cũng không thể nào lý giải cho việc từ khi ở trong khu rừng tới giờ y cứ nghĩ tới Uyển Ca cả ngày lẫn đêm, luôn luôn lo lắng cho nàng, nếu không phải lúc nãy trong rừng hắn nhận được ra Phong Tử đang lén lút đi theo hai người bọn họ thì hắn cũng không biết mình sẽ nói ra gì tiếp theo nữa, cho Phong Tử ăn xong Lục Phong nằm ngửa xuống giường để tay lên đầu không ngừng nghĩ về nàng.Sáng sớm hôm sau, Lục Phong từ canh 5 đã thức dậy, hắn chọn ra một đoàn binh sĩ tầm 50 người rồi cho người chuẩn bị một cổ xe ngựa lớn, Uyển Ca ở trong phòng vừa trang điểm thay y phục vừa nói chuyện với nhân cách kia.
"Tinh, lần này về phủ ngươi phải tự tin lên, không có gì phải sợ."
Nhân cách bên trong kia thì lại cảm thấy hứng thú với chuyến đi chơi tối qua hơn, Tinh cười thăm sâu nói nhỏ.
"Đêm qua tản bộ dưới ánh trăng thế nào? "
Nguyệt như bị Tinh điểm vào huyệt chí tử, nàng đứng hình hồi lâu rồi mới trả lời.
"Ta... ta đang nói chuyện đại sự, ngươi nói lãnh đi đâu vậy?"
Tinh biết Nguyệt vẫn còn đang mắc cỡ và bối rối về vụ tối qua, nàng không tự trấn vấn bản thân nữa, trao đổi linh hồn, con ngươi đỏ như máu biến mất thay vào đó là con ngươi màu xám hiền từ, nàng lên tiếng.
"Ngươi yên tâm, lần này về phủ ta tự có kế sách riêng, nghe đâu có kẻ nói: chúng ta ăn chơi liêu lõng, rồi còn bỏ nhà theo trai nữa đấy, dựa vào những gì mà Lục Phong nói, cũng như tính cách của những người trong nhà, chúng ta cũng dễ dàng đoán ra được đó là ai đúng không?"
Nguyệt cũng đoán được, nàng nói trong sự lạnh lẽo.
"Ngươi nói phải, ta có nên để tỷ ta trở thành người mà ta giết đầu tiên từ khi xuyên về nơi này không nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.