Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương
Chương 27: Bái Sư
Tiểu Vũ Miêu Miêu
19/08/2019
Nàng nghĩ ngợi một chút, nhìn lên ánh trăng bỗng nàng thấy Lục Phong bước tới chỗ của các binh sĩ nói to.
"Mọi người, hôm nay doanh trại ta có một vị khách quý đến, mọi người có biết là ai không?"
Bọn họ nghe hắn nói thế lập tức nói.
"Bẩm vương gia, là một vị tiểu thần y ạ!"
Lục Phong gật đầu bước tới chỗ nàng, nắm lấy tay nàng kéo đến giữa đám binh sĩ to giọng nói lớn giống như muốn để cho toàn bộ binh sĩ nghe được.
"Nàng ấy không những là tiểu thần y, mà còn là tiểu thê tử chưa qua cửa của bổn vương nữa, sau này các ngươi đối với vương phi tương lai, phải hết lòng hết dạ tuyệt đối trung thành có biết không?"
Một lời này của Lục Phong nói ra khiến toàn bọn bộ sĩ há hốc mồm, bọn họ quả thật từng nghe nói vương gia có vị hôn thê là Tĩnh Liên quận chúa, nhưng bọn họ cũng biết Tĩnh Liên quận chúa là người rất yếu kém, bệnh tật lâu năm, có khi còn chưa gả được tới Chiến vương phủ thì đã không còn nữa rồi, họ không thể ngờ tiểu thần y tài giỏi hôm nay lại chính là Tĩnh Liên quận chúa yếu kém ngày nào sao. Nàng cũng bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạt, hắn là đang giới thiệu nàng cho toàn bộ những người ở đây biết sao, nàng có chút xúc động nhìn hắn, hắn lại cười nụ cười vẫn gian xảo như thường, những binh sĩ kia lúc này mới hoàn hồn nhớ tới danh vị quận chúa của nàng, lập tức đứng hết dậy đối với nàng vạn lần cung kính hô to.
"Chúng thần tham kiến Tĩnh Liên quận chúa, quận chúa vạn an!!!"
Nàng gật đầu cười trừ, lúc này Bàng lão từ trong phòng bệnh đi ra nhìn nàng lão cúi đầu, nàng lập tức đỡ lấy người Bàng lão nhìn đám binh sĩ kia nói.
"Mọi người đứng lên hết đi."
Tất cả mọi người nghe nàng nói thế lập tức đứng dậy, Bàng lão cùng nàng và Lục Phong rời khỏi chỗ của các binh sĩ đang ồn ào náo nhiệt kia đi đến lều tiếp khách của doanh trại, cả ba ngồi xuống nói chuyện, Lục Phong lên tiếng trước.
"Lão đầu tử, tài năng y thuật của nàng ấy ông cũng đã thấy rồi, ông coi như nể mặt ta nhận nàng làm đệ tử đi."
Bàng lão nghe Lục Phong nói vậy mà quay đầu nhìn nàng, nàng cũng lên tiếng.
"Bàng lão, ta cũng là muốn được ông chỉ dạy thêm, ông có thể nhận ta làm đệ tử không?"
Bàng lão chỉ cười nhẹ sau đó lắc đầu, lão vừa vuốt râu vừa nói.
"Ta không thể nhận tiểu đạo hữu được."
Lục Phong cau mày nói.
"Chẳng lẽ chỉ vì nàng ấy là Bạch lệnh Cường Giả sư?"
Bàng lão lại lắc đầu, ông từ trong túi càn khôn lấy ra chiếc hộp thiết bên trong chứa các dựng cụ y tế kia đưa ra trước mặt nàng nói.
"Bạch lệnh Cường Giả sư thì sao? Dược Sĩ sư quan trọng nhất chính là tài năng y thuật, cho dù mạnh thì sao, không cứu được người thì cũng như không, tuy vị tiểu đạo hữu này chỉ mới 10-12 tuổi nhưng y thuật lại cao minh, tài giỏi, lại biết xử lý tình huống kịp thời, tất cả đều hơn lão phu, lão phu có tư cách gì để nhận tiểu đạo hữu làm đệ tử kia chứ, có tiểu đạo hữu này Bàng Thống ta không dám xưng là thiên hạ đệ nhất thần y của Đông Tề nữa rồi."
Nàng và Lục Phong nghe Bàng lão nói vậy mà bốn mắt nhìn nhau, nàng lập tức lên tiếng.
"Tuy ta tinh thông y thuật nhưng chỉ mới là một nha đầu 10 tuổi có như thế nào cũng không bằng được người, người đừng bi quan như thế chứ."
Bàng Lão vẫn lắc đầu.
"Không, tiểu đạo hữu mới nhỏ tuổi như thế mà đã tài giỏi như vậy, quả là nhân tài hiếm có mà lại nhận ta làm sư phụ thì quả là phí cả một thiên tài, nhưng theo ta biết tính tới thời điểm hiện tại thì quả thật ở đại lục Cữu Châu này không ai có khả năng nhận tiểu đạo hữu làm đệ tử nữa rồi, Dược Sĩ sư bây giờ chỉ toàn là Trung Phẩm, những người đạt tới thượng phẩm còn sống chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà mười người đó thì hết 7 người y thuật cũng chỉ ngang bằng với ta, chỉ có duy nhất ba người còn lại là ở Liên Châu, chắc cũng chỉ có họ mới có khả năng dạy dỗ được cho tiểu đạo hữu đây thôi. Vì thế ta khuyên tiểu đạo hữu đừng nhận ta làm sư phụ, ta có thể chỉ dạy cho người biết cách để luyện đan, còn hai tiếng sư phụ, lão phu xin khướt từ."
Nàng và Lục Phong nghe vậy cũng không thể nói thêm được gì nữa, nàng đứng dậy khỏi ghế đứng trước mặt Bàng lão nghiêm trang chấp tay thủ lễ nói.
"Nếu người đã nói như thế, vậy thì ta cũng không cưỡng cầu, ta dù thế nào đi nữa cũng muốn học thêm về đan dược từ người, người dạy ta thì chính là thầy của ta từ nên về sau ta gọi người là sư thúc vậy."
Bàng lão nghỉ ngợi một hồi rồi gật đầu nói.
"Nếu con đã nói vậy, vậy thì từ nay chứ gọi ta là sư thúc cũng được, bắt đầu từ nay ta sẽ dạy con luyện đan là như thế nào. À phải rồi theo như di huấn của sư phụ ta, ta phải tặng cho con chiếc hộp này, bên trong còn có 3 quyển luyện đan phổ do chính tay sư phụ ta để lại, năm đó khi sư phụ ta quy tiên có nói rằng: Chỉ mong người dùng nó có thể cứu người, thương người như vậy cho dù người đó không phải là người trong sư môn, ông ấy cũng không hối hận vì đã tặng nó đi."
"Mọi người, hôm nay doanh trại ta có một vị khách quý đến, mọi người có biết là ai không?"
Bọn họ nghe hắn nói thế lập tức nói.
"Bẩm vương gia, là một vị tiểu thần y ạ!"
Lục Phong gật đầu bước tới chỗ nàng, nắm lấy tay nàng kéo đến giữa đám binh sĩ to giọng nói lớn giống như muốn để cho toàn bộ binh sĩ nghe được.
"Nàng ấy không những là tiểu thần y, mà còn là tiểu thê tử chưa qua cửa của bổn vương nữa, sau này các ngươi đối với vương phi tương lai, phải hết lòng hết dạ tuyệt đối trung thành có biết không?"
Một lời này của Lục Phong nói ra khiến toàn bọn bộ sĩ há hốc mồm, bọn họ quả thật từng nghe nói vương gia có vị hôn thê là Tĩnh Liên quận chúa, nhưng bọn họ cũng biết Tĩnh Liên quận chúa là người rất yếu kém, bệnh tật lâu năm, có khi còn chưa gả được tới Chiến vương phủ thì đã không còn nữa rồi, họ không thể ngờ tiểu thần y tài giỏi hôm nay lại chính là Tĩnh Liên quận chúa yếu kém ngày nào sao. Nàng cũng bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạt, hắn là đang giới thiệu nàng cho toàn bộ những người ở đây biết sao, nàng có chút xúc động nhìn hắn, hắn lại cười nụ cười vẫn gian xảo như thường, những binh sĩ kia lúc này mới hoàn hồn nhớ tới danh vị quận chúa của nàng, lập tức đứng hết dậy đối với nàng vạn lần cung kính hô to.
"Chúng thần tham kiến Tĩnh Liên quận chúa, quận chúa vạn an!!!"
Nàng gật đầu cười trừ, lúc này Bàng lão từ trong phòng bệnh đi ra nhìn nàng lão cúi đầu, nàng lập tức đỡ lấy người Bàng lão nhìn đám binh sĩ kia nói.
"Mọi người đứng lên hết đi."
Tất cả mọi người nghe nàng nói thế lập tức đứng dậy, Bàng lão cùng nàng và Lục Phong rời khỏi chỗ của các binh sĩ đang ồn ào náo nhiệt kia đi đến lều tiếp khách của doanh trại, cả ba ngồi xuống nói chuyện, Lục Phong lên tiếng trước.
"Lão đầu tử, tài năng y thuật của nàng ấy ông cũng đã thấy rồi, ông coi như nể mặt ta nhận nàng làm đệ tử đi."
Bàng lão nghe Lục Phong nói vậy mà quay đầu nhìn nàng, nàng cũng lên tiếng.
"Bàng lão, ta cũng là muốn được ông chỉ dạy thêm, ông có thể nhận ta làm đệ tử không?"
Bàng lão chỉ cười nhẹ sau đó lắc đầu, lão vừa vuốt râu vừa nói.
"Ta không thể nhận tiểu đạo hữu được."
Lục Phong cau mày nói.
"Chẳng lẽ chỉ vì nàng ấy là Bạch lệnh Cường Giả sư?"
Bàng lão lại lắc đầu, ông từ trong túi càn khôn lấy ra chiếc hộp thiết bên trong chứa các dựng cụ y tế kia đưa ra trước mặt nàng nói.
"Bạch lệnh Cường Giả sư thì sao? Dược Sĩ sư quan trọng nhất chính là tài năng y thuật, cho dù mạnh thì sao, không cứu được người thì cũng như không, tuy vị tiểu đạo hữu này chỉ mới 10-12 tuổi nhưng y thuật lại cao minh, tài giỏi, lại biết xử lý tình huống kịp thời, tất cả đều hơn lão phu, lão phu có tư cách gì để nhận tiểu đạo hữu làm đệ tử kia chứ, có tiểu đạo hữu này Bàng Thống ta không dám xưng là thiên hạ đệ nhất thần y của Đông Tề nữa rồi."
Nàng và Lục Phong nghe Bàng lão nói vậy mà bốn mắt nhìn nhau, nàng lập tức lên tiếng.
"Tuy ta tinh thông y thuật nhưng chỉ mới là một nha đầu 10 tuổi có như thế nào cũng không bằng được người, người đừng bi quan như thế chứ."
Bàng Lão vẫn lắc đầu.
"Không, tiểu đạo hữu mới nhỏ tuổi như thế mà đã tài giỏi như vậy, quả là nhân tài hiếm có mà lại nhận ta làm sư phụ thì quả là phí cả một thiên tài, nhưng theo ta biết tính tới thời điểm hiện tại thì quả thật ở đại lục Cữu Châu này không ai có khả năng nhận tiểu đạo hữu làm đệ tử nữa rồi, Dược Sĩ sư bây giờ chỉ toàn là Trung Phẩm, những người đạt tới thượng phẩm còn sống chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà mười người đó thì hết 7 người y thuật cũng chỉ ngang bằng với ta, chỉ có duy nhất ba người còn lại là ở Liên Châu, chắc cũng chỉ có họ mới có khả năng dạy dỗ được cho tiểu đạo hữu đây thôi. Vì thế ta khuyên tiểu đạo hữu đừng nhận ta làm sư phụ, ta có thể chỉ dạy cho người biết cách để luyện đan, còn hai tiếng sư phụ, lão phu xin khướt từ."
Nàng và Lục Phong nghe vậy cũng không thể nói thêm được gì nữa, nàng đứng dậy khỏi ghế đứng trước mặt Bàng lão nghiêm trang chấp tay thủ lễ nói.
"Nếu người đã nói như thế, vậy thì ta cũng không cưỡng cầu, ta dù thế nào đi nữa cũng muốn học thêm về đan dược từ người, người dạy ta thì chính là thầy của ta từ nên về sau ta gọi người là sư thúc vậy."
Bàng lão nghỉ ngợi một hồi rồi gật đầu nói.
"Nếu con đã nói vậy, vậy thì từ nay chứ gọi ta là sư thúc cũng được, bắt đầu từ nay ta sẽ dạy con luyện đan là như thế nào. À phải rồi theo như di huấn của sư phụ ta, ta phải tặng cho con chiếc hộp này, bên trong còn có 3 quyển luyện đan phổ do chính tay sư phụ ta để lại, năm đó khi sư phụ ta quy tiên có nói rằng: Chỉ mong người dùng nó có thể cứu người, thương người như vậy cho dù người đó không phải là người trong sư môn, ông ấy cũng không hối hận vì đã tặng nó đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.