Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương
Chương 62: Ghi Thù
Tiểu Vũ Miêu Miêu
28/11/2019
Lục Sách và Tô Lâm Yên vừa từ Nhiệm Thành Lâu trở về phủ đệ của hắn, vẫn còn đang tức vì việc kia lại nghe ám vệ thông báo về chuyện hắn đã bị
Lục Phong chơi xỏ, Lục Sách nghe vậy mà tức đến không nói nên lời, tay
đập mạnh xuống bàn hét to.
"Lục Phong, cái tên chết tiệt nhà ngươi, bổn hoàng tử thề phải băm ngươi ra thành ngàn mảnh!!!"
Tô Lâm Yên nhìn cái bộ dạng tức tưởi này của hắn mà cau mày, nàng ta bước đến xoa nhẹ vai của hắn, giọng ân cần lo lắng.
"Sách ca, chuyện cũng đã lỡ rồi, có gì thì hãy để sau hẵng tính đi."
Lục Sách nhìn Tô Lâm Yên, biết rõ nàng ta nói đúng nhưng chung quy vẫn là nuốt không nổi cục tức này.
"Nàng thì biết cái gì, Lục Phong hắn là đang muốn gây sự với ta, cũng tại cái Ức Linh Chi chết tiệt này, chuyện này đồn ra há không phải để người ta cười vào mặt của ta sao?"
Vừa nói Lục Sách vừa câm phẫn nhìn chiếc hộp bên trong có Ức Linh Chi rồi lại bực tức mà cầm nó lên muốn ném nó thật mạnh xuống đất, lại bị bóng hình của Tô Lâm Yên ngăn cản.
"Sách ca chàng hãy bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, chàng nên nhớ thứ này là chúng ta mua biếu cho thái hậu không thể ném nó đi được. Hiện tại mục tiêu của chúng ta là lấy lòng thái hậu chứ không phải là gây chiến với Lục Phong."
Lục Sách nghe nàng ta nói thế liền bình tâm lại, để cái hộp xuống bàn trà ngồi xuống ghế hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh đáp.
"Lâm Yên nàng nói đúng là ta quá thất trách, tý nữa thì quên mất mục tiêu của mình, ta cảm ơn cũng xin lỗi nàng vì việc này, nàng về phủ ngự sử đi ngày mai ta sẽ đích thân tới đón nàng tham dự Gia Yến."
Tô Lâm Yên nghe thế cũng gật đầu liền rời khỏi phủ đệ tứ hoàng tử cùng với nha hoàn của mình, vừa bước lên xe ngựa khuôn mặt thanh tú, dễ thương của nàng ta đã hiện lên một điệu bộ cực kỳ đáng kinh tởm, khuôn mặt của sự khinh thường tất cả mọi thứ (nói cho dễ hiểu là Chảnh Chó) xe ngựa vừa xuất phát thì giọng nàng ta cũng vừa vang lên.
"Ta còn tưởng tứ hoàng tử là oai lắm cơ, hóa ra cũng chỉ là một tên ngốc nghếch không hơn không kém, giá như vị hôn phu của ta là Lục Phong thì đã tốt biết bao nhiêu."
Nha hoàn thân cận của nàng ta là Tiểu Hồng nghe Tô Lâm Yên nói thế liền nhanh chóng ra hiệu cho nàng ta nói nhỏ lại.
"Suỵt tiểu thư nhỏ tiếng thôi, lỡ để người ngoài nghe được là khổ."
Nhưng Tô Lâm Yên lại không tỏ ra sợ hãi gì cả, chảnh giọng đáp trả.
"Hứ có gì đâu mà sợ, để ta xem xem kẻ nào dám to mồm, xem ta có cắt lưỡi kẻ đó không thì biết."
Nha hoàn Tiểu Hồng của nàng ta lo sợ, nàng ta lại không hề lo lắng gì cả chỉ đang rất tức giận Lục Sách và đố kỵ người sẽ trở thành Chiến vương phi là nàng, một mặt trong phủ Lục Sách dồn hết tức giận nén xuống và tự hứa với bản thân mình sẽ sớm trả thù Lục Phong cho bằng được.
--------
Lúc này Uyển Ca cũng mới về tới Cảnh vương phủ, nàng hoàn toàn không biết gì về vụ số đo hết, Tiểu Hoa đã thành công mua chuộc được hai nam nữ tham ăn kia.
Nàng về tới nhà đúng lúc nhà bếp đang dọn cơm lên, theo lệnh của phụ thân nàng thì hôm nay lại phải ăn chung mâm tận hai buổi sáng - chiều , Uyển Ca không vui cũng không quan tâm gì vụ này lắm, đang định về viện của nàng nghỉ ngơi thì lại bắt gặp Thanh Lâm Tân đang đi ngược lại phía nàng trên hành lang, thấy Uyển Ca trước mặt Thanh Lâm Tân dừng bước đứng khoanh tay dựa lưng vào tường gằn giọng đe dọa.
"Tam nha đầu, ta đã nghe Uyển Ngọc kể về điệu bộ của ngươi trong mấy ngày qua, điệu bộ ấy là sao? Ngươi tưởng ngươi là phượng hoàng rồi ư? Không...không ngươi đơn giản cũng chỉ là một con vịt xấu xí không hơn không kém mà thôi, đừng tưởng có Chiến vương chống lưng thì ngươi muốn làm gì thì làm, ta nói cho ngươi biết..."
Uyển Ca nghe lời nói kia của hắn mà mệt mỏi lại chán nản, chưa để hắn nói hết câu nàng liền nhảy vào miệng của hắn tiếp lời.
"Ta cũng nói cho ngươi biết, ta dựa vào ai là việc của ta, còn nữa ngươi muốn có quyền để nói chuyện cùng ta mà với cái độ điệu bộ ấy thì chờ khi ngươi được làm thế tử rồi mới nói đi."
Dứt lời nàng liền đi khỏi để mặt Thanh Lâm Tân đang hết lòng tức giận, hắn đấm tay mạnh vào tường nói to.
"Thanh Uyển Ca... ngươi...!!!"
Nhưng khi hắn ngước lên nhìn về hướng nàng đi thì trước mắt của hắn đã không còn hình bóng của nàng nữa rồi, đầu Thanh Lâm Tân như muốn nổ tung bởi sự tức giận này, hắn càng tức giận cho cái thân phận này của mình, càng có thêm lý do để hắn trở thành thế tử của phủ Cảnh vương.
Tầm nửa canh giờ sau, tất cả đều tới đại sảnh mà dùng bữa cơm trưa, hai huynh muội nhìn thấy Uyển Ca tới liền liếc mắt với nàng hình viên đạn, Dư thị liền kiều áo nhắc nhở cả hai, Uyển Ca nhìn thế cũng biết cả hai cay cú nàng thế nào nhưng nàng chính là không hề quan tâm thậm chí không muốn để hai huynh muội nhà đó vào mắt, còn Ngụy thị lại nhìn Uyển Ca với ánh mắt như muốn ra hiệu điều gì đó nhưng nàng lại không biết cũng không để ý.
Bữa trưa lẳng lặng mà lại đậm mùi thuốc súng cuối cùng cũng đã trôi qua, Uyển Ca về tới viện của mình liền đóng chặt cửa phòng riêng lại rồi sai Doanh Nhi và Lam Văn canh cửa không để cho ai phá rối kể cả là Tiểu Hoa. Bên trong phòng của mình Uyển Ca lấy Ức Linh Chi ra nghiên cứu những bài thuốc có liên quan tới nó, sau đó lại lấy cuốn sách mà Lưu tiền bối để lại đọc thêm mấy chục trang, rồi hảo hảo mà ôn lại bài luyện hỏa thuật.
Cứ như thế hai canh giờ rồi ba canh giờ trôi qua, Uyển Ca vẫn còn đang ở trong phòng riêng của mình chăm chỉ luyện tập, nàng vừa liếc sắc trời vừa để quyển sách xuống đầu giường mệt mỏi vươn vai ngáp nhẹ một cái, nàng xoa bóp gáy và cổ rồi tự mình lẩm bẩm.
"Nguyệt, ngươi đừng thèm để ý huynh muội bọn họ làm gì, ta biết ngươi sẽ tức giận nhưng ngươi phải nghĩ thật kỹ dù sao cũng là ở vương phủ, chúng ta có thế nào cũng là huynh muội một nhà, không tới mức quá đáng như hôm trước thì cũng tuyệt đối không được gây chuyện với nhau, ít nhất là trước mặt của phụ thân, lát nữa tại bữa tối ngươi hãy coi như vì ta mà đừng kiếm chuyện với bọn họ được chứ?"
Nguyệt nghe Tinh dặn dò kỹ như thế nhưng vẫn khó chịu mà trả lời.
"Huynh muội một nhà? Bọn chúng có xem chúng ta là người nhà không? Ngươi đó sống chết mấy lần vẫn là nhân nhượng với bọn chúng như thế, có ngày sẽ bị người khác hại chết."
Tinh cười nhẹ, nàng cũng biết là bản thân mình có phần quá lương thiện, có điều vẫn là không thể thay đổi, nàng thở dài.
"Ừ ngươi nói đúng, có lẽ ta quá hiền lương nhưng ngươi vuốt mặt cũng phải nể mũi, nên để cho phụ thân an lòng một chút, thứ mà ông ấy không muốn thấy nhất chính là cảnh huynh đệ tương tàn này."
Nghe những lời ấy của Tinh, Nguyệt dỡ khóc dỡ cười chung quy lại cả hai đều là không thể thay đổi, Tinh hiền lành nàng độc ác không ai có thể lay chuyển được cả đối phương, nàng thừa biết vậy nên không cố chấp tranh luận với Tinh nữa, dù sao Tinh nói cũng có lý, phụ thân này tuy không phải là phụ thân thật sự của nàng nhưng ông ấy lại hết lòng quan tâm bọn nàng, nàng coi như sẽ cố nhịn làm sao không để phải gây chuyện trước mặt ông ấy.
"Ngươi yên tâm đi, ta sẽ suy nghĩ kỹ trước khi làm việc, sẽ uốn lưỡi bảy lần trước khi cãi vã sẽ cố để phụ thân không phiền lòng, còn vụ này ta sẽ từ từ tính sổ với bọn chúng sau cũng được."
Tinh an tâm gật đầu, hai nàng thay đổi linh hồn với nhau, Nguyệt đứng dậy bước tới cửa phòng mở ra thấy Lam Văn đang ở trước cửa, nàng nhìn đi ngó lại chỉ thấy có mỗi y đang canh gác trước cửa mà thôi, nàng liền nhân cơ hội này mà cầm lấy 2 lá thư kia đưa cho Lam Văn nói nhỏ.
"Một lá gửi cho hoàng tổ mẫu, một lá gửi cho lão già Trác Hiển, nhớ ra ngoại thành rồi mới gửi, tránh tai mắt của phụ thân và những kẻ khác."
Lam Văn gật đầu tuân lệnh nhét hai lá thư vào tay áo chờ cơ hội gửi thư đi, lúc này Doanh Nhi cùng Tiểu Hoa vừa đi đâu đó trở về viện, thấy nàng liền nhắc.
"Tiểu thư, phải đi tới đại sảnh ăn tối rồi ạ, lão gia còn đặc biệt cho mời một đoàn hí kịch từ Giang Nam tới để biểu diễn đó ạ, nên lão gia nói phải dùng bữa sớm rồi cùng nhau xem kịch và ngắm trăng đó."
Uyển Ca nghe tới hí kịch liền như muốn ngất xỉu, đời này kiếp này nàng trên không sợ nghe kinh văn, dưới không sợ nghe giảng bài nhưng lại sợ nhất nghe hí kịch, đối với nàng nó như kim châm làm nhức cả đầu.
"Tại sao lại là hí kịch, tại sao kia chứ? Lão thiên a...!!!
Hôm nay là 14 tháng tám, trăng vừa tròn vừa to ở ngay trên đỉnh đầu, có muốn cũng không thể đổi với Tinh được , Tinh ơi ta muốn đổi với ngươi a.
Uyển Ca té xuống đất giả bộ ngất xỉu, Tiểu Hoa lay người nàng rồi lại la làng.
"Trời ơi, tiểu thư ngất xỉu rồi, mau mau đi gọi đại phu a, vương gia tiểu thư ngất xỉu rồi...!!!
Doanh Nhi và Lam Văn nhìn hình bóng Tiểu Hoa vừa hốt hoảng vừa lo lắng rồi lại chạy đi thông báo với Thanh Trọng, Uyển Ca lúc này mở mắt ngồi dậy nhìn Doanh Nhi và Lam Văn có chút khó hiểu hỏi.
"Sao hai người lại không hốt hoảng gì hết vậy?"
Doanh Nhi nhìn Lam Văn rồi cùng nhau lắc đầu đồng thanh đáp.
"Tiểu thư, đóng kịch quá dỡ a, không hề thực tế tý nào cả, ai tinh mắt là có thể nhận ra rằng người đang giả bộ ngay."
Uyển Ca nhìn đám người Thanh Trọng và Tiểu Hoa đang kéo tới đây, nàng liền ra lệnh hai người kia.
"Ta chính là giả bộ đó, hai người tốt nhất không được nói gì hết, im lặng phối hợp với ta diễn hết vở kịch này nghe chưa."
Một nam một nữ nhìn nhau, rồi nhìn nàng gật đầu đồng ý, Uyển Ca yên tâm liền nằm xuống giả bộ ngất xỉu, sau đó Thanh Trọng hốt hoảng theo chân Tiểu Hoa tới, một lúc sau cũng được đại phu mời tới, đại phu dù có đoán ra thế nào cũng không thể đoán ra bệnh tình của nàng bởi căn bản nàng là đang giả bộ cuối cùng viết ra cho nàng vài thang thuốc bổ, buổi diễn hí kịch vì thế cũng bị hủy bỏ.
"Lục Phong, cái tên chết tiệt nhà ngươi, bổn hoàng tử thề phải băm ngươi ra thành ngàn mảnh!!!"
Tô Lâm Yên nhìn cái bộ dạng tức tưởi này của hắn mà cau mày, nàng ta bước đến xoa nhẹ vai của hắn, giọng ân cần lo lắng.
"Sách ca, chuyện cũng đã lỡ rồi, có gì thì hãy để sau hẵng tính đi."
Lục Sách nhìn Tô Lâm Yên, biết rõ nàng ta nói đúng nhưng chung quy vẫn là nuốt không nổi cục tức này.
"Nàng thì biết cái gì, Lục Phong hắn là đang muốn gây sự với ta, cũng tại cái Ức Linh Chi chết tiệt này, chuyện này đồn ra há không phải để người ta cười vào mặt của ta sao?"
Vừa nói Lục Sách vừa câm phẫn nhìn chiếc hộp bên trong có Ức Linh Chi rồi lại bực tức mà cầm nó lên muốn ném nó thật mạnh xuống đất, lại bị bóng hình của Tô Lâm Yên ngăn cản.
"Sách ca chàng hãy bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, chàng nên nhớ thứ này là chúng ta mua biếu cho thái hậu không thể ném nó đi được. Hiện tại mục tiêu của chúng ta là lấy lòng thái hậu chứ không phải là gây chiến với Lục Phong."
Lục Sách nghe nàng ta nói thế liền bình tâm lại, để cái hộp xuống bàn trà ngồi xuống ghế hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh đáp.
"Lâm Yên nàng nói đúng là ta quá thất trách, tý nữa thì quên mất mục tiêu của mình, ta cảm ơn cũng xin lỗi nàng vì việc này, nàng về phủ ngự sử đi ngày mai ta sẽ đích thân tới đón nàng tham dự Gia Yến."
Tô Lâm Yên nghe thế cũng gật đầu liền rời khỏi phủ đệ tứ hoàng tử cùng với nha hoàn của mình, vừa bước lên xe ngựa khuôn mặt thanh tú, dễ thương của nàng ta đã hiện lên một điệu bộ cực kỳ đáng kinh tởm, khuôn mặt của sự khinh thường tất cả mọi thứ (nói cho dễ hiểu là Chảnh Chó) xe ngựa vừa xuất phát thì giọng nàng ta cũng vừa vang lên.
"Ta còn tưởng tứ hoàng tử là oai lắm cơ, hóa ra cũng chỉ là một tên ngốc nghếch không hơn không kém, giá như vị hôn phu của ta là Lục Phong thì đã tốt biết bao nhiêu."
Nha hoàn thân cận của nàng ta là Tiểu Hồng nghe Tô Lâm Yên nói thế liền nhanh chóng ra hiệu cho nàng ta nói nhỏ lại.
"Suỵt tiểu thư nhỏ tiếng thôi, lỡ để người ngoài nghe được là khổ."
Nhưng Tô Lâm Yên lại không tỏ ra sợ hãi gì cả, chảnh giọng đáp trả.
"Hứ có gì đâu mà sợ, để ta xem xem kẻ nào dám to mồm, xem ta có cắt lưỡi kẻ đó không thì biết."
Nha hoàn Tiểu Hồng của nàng ta lo sợ, nàng ta lại không hề lo lắng gì cả chỉ đang rất tức giận Lục Sách và đố kỵ người sẽ trở thành Chiến vương phi là nàng, một mặt trong phủ Lục Sách dồn hết tức giận nén xuống và tự hứa với bản thân mình sẽ sớm trả thù Lục Phong cho bằng được.
--------
Lúc này Uyển Ca cũng mới về tới Cảnh vương phủ, nàng hoàn toàn không biết gì về vụ số đo hết, Tiểu Hoa đã thành công mua chuộc được hai nam nữ tham ăn kia.
Nàng về tới nhà đúng lúc nhà bếp đang dọn cơm lên, theo lệnh của phụ thân nàng thì hôm nay lại phải ăn chung mâm tận hai buổi sáng - chiều , Uyển Ca không vui cũng không quan tâm gì vụ này lắm, đang định về viện của nàng nghỉ ngơi thì lại bắt gặp Thanh Lâm Tân đang đi ngược lại phía nàng trên hành lang, thấy Uyển Ca trước mặt Thanh Lâm Tân dừng bước đứng khoanh tay dựa lưng vào tường gằn giọng đe dọa.
"Tam nha đầu, ta đã nghe Uyển Ngọc kể về điệu bộ của ngươi trong mấy ngày qua, điệu bộ ấy là sao? Ngươi tưởng ngươi là phượng hoàng rồi ư? Không...không ngươi đơn giản cũng chỉ là một con vịt xấu xí không hơn không kém mà thôi, đừng tưởng có Chiến vương chống lưng thì ngươi muốn làm gì thì làm, ta nói cho ngươi biết..."
Uyển Ca nghe lời nói kia của hắn mà mệt mỏi lại chán nản, chưa để hắn nói hết câu nàng liền nhảy vào miệng của hắn tiếp lời.
"Ta cũng nói cho ngươi biết, ta dựa vào ai là việc của ta, còn nữa ngươi muốn có quyền để nói chuyện cùng ta mà với cái độ điệu bộ ấy thì chờ khi ngươi được làm thế tử rồi mới nói đi."
Dứt lời nàng liền đi khỏi để mặt Thanh Lâm Tân đang hết lòng tức giận, hắn đấm tay mạnh vào tường nói to.
"Thanh Uyển Ca... ngươi...!!!"
Nhưng khi hắn ngước lên nhìn về hướng nàng đi thì trước mắt của hắn đã không còn hình bóng của nàng nữa rồi, đầu Thanh Lâm Tân như muốn nổ tung bởi sự tức giận này, hắn càng tức giận cho cái thân phận này của mình, càng có thêm lý do để hắn trở thành thế tử của phủ Cảnh vương.
Tầm nửa canh giờ sau, tất cả đều tới đại sảnh mà dùng bữa cơm trưa, hai huynh muội nhìn thấy Uyển Ca tới liền liếc mắt với nàng hình viên đạn, Dư thị liền kiều áo nhắc nhở cả hai, Uyển Ca nhìn thế cũng biết cả hai cay cú nàng thế nào nhưng nàng chính là không hề quan tâm thậm chí không muốn để hai huynh muội nhà đó vào mắt, còn Ngụy thị lại nhìn Uyển Ca với ánh mắt như muốn ra hiệu điều gì đó nhưng nàng lại không biết cũng không để ý.
Bữa trưa lẳng lặng mà lại đậm mùi thuốc súng cuối cùng cũng đã trôi qua, Uyển Ca về tới viện của mình liền đóng chặt cửa phòng riêng lại rồi sai Doanh Nhi và Lam Văn canh cửa không để cho ai phá rối kể cả là Tiểu Hoa. Bên trong phòng của mình Uyển Ca lấy Ức Linh Chi ra nghiên cứu những bài thuốc có liên quan tới nó, sau đó lại lấy cuốn sách mà Lưu tiền bối để lại đọc thêm mấy chục trang, rồi hảo hảo mà ôn lại bài luyện hỏa thuật.
Cứ như thế hai canh giờ rồi ba canh giờ trôi qua, Uyển Ca vẫn còn đang ở trong phòng riêng của mình chăm chỉ luyện tập, nàng vừa liếc sắc trời vừa để quyển sách xuống đầu giường mệt mỏi vươn vai ngáp nhẹ một cái, nàng xoa bóp gáy và cổ rồi tự mình lẩm bẩm.
"Nguyệt, ngươi đừng thèm để ý huynh muội bọn họ làm gì, ta biết ngươi sẽ tức giận nhưng ngươi phải nghĩ thật kỹ dù sao cũng là ở vương phủ, chúng ta có thế nào cũng là huynh muội một nhà, không tới mức quá đáng như hôm trước thì cũng tuyệt đối không được gây chuyện với nhau, ít nhất là trước mặt của phụ thân, lát nữa tại bữa tối ngươi hãy coi như vì ta mà đừng kiếm chuyện với bọn họ được chứ?"
Nguyệt nghe Tinh dặn dò kỹ như thế nhưng vẫn khó chịu mà trả lời.
"Huynh muội một nhà? Bọn chúng có xem chúng ta là người nhà không? Ngươi đó sống chết mấy lần vẫn là nhân nhượng với bọn chúng như thế, có ngày sẽ bị người khác hại chết."
Tinh cười nhẹ, nàng cũng biết là bản thân mình có phần quá lương thiện, có điều vẫn là không thể thay đổi, nàng thở dài.
"Ừ ngươi nói đúng, có lẽ ta quá hiền lương nhưng ngươi vuốt mặt cũng phải nể mũi, nên để cho phụ thân an lòng một chút, thứ mà ông ấy không muốn thấy nhất chính là cảnh huynh đệ tương tàn này."
Nghe những lời ấy của Tinh, Nguyệt dỡ khóc dỡ cười chung quy lại cả hai đều là không thể thay đổi, Tinh hiền lành nàng độc ác không ai có thể lay chuyển được cả đối phương, nàng thừa biết vậy nên không cố chấp tranh luận với Tinh nữa, dù sao Tinh nói cũng có lý, phụ thân này tuy không phải là phụ thân thật sự của nàng nhưng ông ấy lại hết lòng quan tâm bọn nàng, nàng coi như sẽ cố nhịn làm sao không để phải gây chuyện trước mặt ông ấy.
"Ngươi yên tâm đi, ta sẽ suy nghĩ kỹ trước khi làm việc, sẽ uốn lưỡi bảy lần trước khi cãi vã sẽ cố để phụ thân không phiền lòng, còn vụ này ta sẽ từ từ tính sổ với bọn chúng sau cũng được."
Tinh an tâm gật đầu, hai nàng thay đổi linh hồn với nhau, Nguyệt đứng dậy bước tới cửa phòng mở ra thấy Lam Văn đang ở trước cửa, nàng nhìn đi ngó lại chỉ thấy có mỗi y đang canh gác trước cửa mà thôi, nàng liền nhân cơ hội này mà cầm lấy 2 lá thư kia đưa cho Lam Văn nói nhỏ.
"Một lá gửi cho hoàng tổ mẫu, một lá gửi cho lão già Trác Hiển, nhớ ra ngoại thành rồi mới gửi, tránh tai mắt của phụ thân và những kẻ khác."
Lam Văn gật đầu tuân lệnh nhét hai lá thư vào tay áo chờ cơ hội gửi thư đi, lúc này Doanh Nhi cùng Tiểu Hoa vừa đi đâu đó trở về viện, thấy nàng liền nhắc.
"Tiểu thư, phải đi tới đại sảnh ăn tối rồi ạ, lão gia còn đặc biệt cho mời một đoàn hí kịch từ Giang Nam tới để biểu diễn đó ạ, nên lão gia nói phải dùng bữa sớm rồi cùng nhau xem kịch và ngắm trăng đó."
Uyển Ca nghe tới hí kịch liền như muốn ngất xỉu, đời này kiếp này nàng trên không sợ nghe kinh văn, dưới không sợ nghe giảng bài nhưng lại sợ nhất nghe hí kịch, đối với nàng nó như kim châm làm nhức cả đầu.
"Tại sao lại là hí kịch, tại sao kia chứ? Lão thiên a...!!!
Hôm nay là 14 tháng tám, trăng vừa tròn vừa to ở ngay trên đỉnh đầu, có muốn cũng không thể đổi với Tinh được , Tinh ơi ta muốn đổi với ngươi a.
Uyển Ca té xuống đất giả bộ ngất xỉu, Tiểu Hoa lay người nàng rồi lại la làng.
"Trời ơi, tiểu thư ngất xỉu rồi, mau mau đi gọi đại phu a, vương gia tiểu thư ngất xỉu rồi...!!!
Doanh Nhi và Lam Văn nhìn hình bóng Tiểu Hoa vừa hốt hoảng vừa lo lắng rồi lại chạy đi thông báo với Thanh Trọng, Uyển Ca lúc này mở mắt ngồi dậy nhìn Doanh Nhi và Lam Văn có chút khó hiểu hỏi.
"Sao hai người lại không hốt hoảng gì hết vậy?"
Doanh Nhi nhìn Lam Văn rồi cùng nhau lắc đầu đồng thanh đáp.
"Tiểu thư, đóng kịch quá dỡ a, không hề thực tế tý nào cả, ai tinh mắt là có thể nhận ra rằng người đang giả bộ ngay."
Uyển Ca nhìn đám người Thanh Trọng và Tiểu Hoa đang kéo tới đây, nàng liền ra lệnh hai người kia.
"Ta chính là giả bộ đó, hai người tốt nhất không được nói gì hết, im lặng phối hợp với ta diễn hết vở kịch này nghe chưa."
Một nam một nữ nhìn nhau, rồi nhìn nàng gật đầu đồng ý, Uyển Ca yên tâm liền nằm xuống giả bộ ngất xỉu, sau đó Thanh Trọng hốt hoảng theo chân Tiểu Hoa tới, một lúc sau cũng được đại phu mời tới, đại phu dù có đoán ra thế nào cũng không thể đoán ra bệnh tình của nàng bởi căn bản nàng là đang giả bộ cuối cùng viết ra cho nàng vài thang thuốc bổ, buổi diễn hí kịch vì thế cũng bị hủy bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.