Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương
Chương 37: Thần Thú - Phong Tử
Tiểu Vũ Miêu Miêu
16/09/2019
[Thần Ảnh Quân]
Trong khoảnh khắc môi chạm môi ấy cả nàng và Lục Phong đều khẽ dao động trong lòng, 3 giây sau hai người mới định hình được có chuyện gì xảy ra nàng theo phản xạ đẩy Lục Phong ra, Lục Phong bừng tỉnh lập tức ngồi dậy, nàng khẽ lấy tay áo lau môi của mình cầm viên đan lên đứng dậy hơi bối rối một tý.
"Huynh... ta, hôm nay cứ xem như tai nạn đi... không làm phiền huynh nữa."
Dứt lời nàng quay mặt bỏ đi để lại Lục Phong có chút ngơ ngác, một hồi lâu Lục Phong mới hoàn hồn hắn nhớ lại khoảnh khắc ấy rồi lại tự cười một nụ cười hơi nham hiểm, nàng rời khỏi lều của Lục Phong định đi về lều riêng của mình thì bị một bàn tay nắm lại, nàng tưởng là Lục Phong nên quay người lại nói.
"Huynh còn muốn gì nữa?"
Nhưng người nắm lấy tay của nàng không phải Lục Phong mà là một cô nương xinh đẹp dáng vóc khá chuẩn tầm khoảng 16 - 18 tuổi mặc quân phục màu đồng, nàng ta mặc áo bên trong màu vàng, nhìn sơ qua có thể thấy cô nương này là Ngự Thổ sư, nàng ta nhìn nàng với khuôn mặt khá khó chịu, nàng quay người lại đối diện với cô ta, nàng ta chống nạnh nói giọng hết sức kiêu căng.
"Ta biết ngươi ỷ mình là quận chúa, phụ thân là Cảnh vương nên trời không sợ đất không sợ, nhưng ta nói cho ngươi biết một nha đầu không có sức mạnh như ngươi thì không thể xứng đáng với vương gia, càng không xứng làm vương phi của chàng ấy, ngươi hãy tự mình hủy hôn đi."
Uyển Ca nhìn điệu bộ của nàng ta, xem ra không phải là nói chơi, với cái điệu ngữ ấy nàng có thể sát định được đây là một "em gái mưa" của Lục Phong, thậm chí là một em gái không biết tự lượng sức mình còn dám ở đây uy hiếp nàng ư? Uyển Ca cười nhẹ.
"Nếu ta nói không thì sao? Ngươi làm gì được ta?"
Nữ nhân kia nổi giận, nhưng nàng ta cũng đoán trước được việc nàng sẽ không dễ dàng buông bỏ, nàng ta lại khó chịu nói to.
"Nha đầu kia ngươi đừng có được nước làm tới, nếu như ngươi không chịu vậy thì ta sẽ đấu với ngươi, để cho người trên thiên hạ này biết rõ vương phi của đệ nhất chiến thần ngay cả một Ngự Thổ sư nhỏ bé cũng không thể đánh bại."
Nàng thở dài, đúng là muốn kiếm chuyện với nàng a, chưa biết là người khác sẽ nói gì về nàng, nhưng chắc chắn người khác sẽ nói nữ nhân này đi ăn hiếp một nha đầu 10 tuổi a, nàng nghĩ một chút rồi nói.
"Đấu thì đấu, để xem ngươi có thể thắng được ta không thì nói."
Nữ nhân kia cười to nụ cười cực kỳ nham hiểm.
"Được thôi nếu như ngươi thua, ngươi phải hủy hôn ấy với huynh ấy. Hẹn giờ dậu tối nay (khoảng gần 20h) "
Nàng quay mặt không thèm nhìn nàng ta chỉ nói.
"Đợi khi nào ngươi thắng rồi nói, à phải rồi ta quên nói cho ngươi biết, nếu là trời tối thì ta không đảm bảo ngươi còn sống đâu."
Nữ nhân kia cười lạnh chỉ xem lời nói ấy của nàng như một sự uy hiếp, Uyển Ca về lều riêng của mình lấy Thiết Âm luyện đan đỉnh ra mà ngồi luyện tập thêm về tạo và chế đan, bên trong lều của mình Lục Phong vừa được một tên ám vệ báo cáo về việc nàng và nữ nhân kia vào tối nay sẽ thi đấu, Lục Phong phẩy nhẹ tay áo ý bảo ám vệ kia rời khỏi, khi ám vệ kia đi Lục Phong có chút lo lắng đi đi lại lại trong lều, bỗng một tiếng nói trẻ con như hài tử 4-5 tuổi phát ra.
"Xem ra chiến thần máu lạnh vô tình nhà ta cuối cùng cũng đã rung động trước ái tình rồi ta."
Lục Phong nghe giọng nói ấy khẽ giật mình, Lục Phong lúc này mới nhớ ra lập tức gằn giọng giống như đang ra lệnh cho ai đó.
"Phong Tử*, ngươi lăn ra đây cho bổn vương."
Lời nói của Lục Phong vừa dứt thì trên vai hắn xuất hiện một con kỳ lân bảy màu, trong rất lung linh sặc sỡ, con kỳ lân ấy chỉ nhỏ như một con mèo, đó là thần thú* được tạo ra bởi sức mạnh của Lục Phong, là con kỳ lân bảy màu duy nhất còn tồn tại trên thiên hạ này. Phong Tử này tính tình không hề giống chủ nhân, ăn nhiều ngủ nhiều, lại thích kiếm chuyện gây sự, thích nhiều chuyện và rất láo cá, Phong Tử tính tới năm nay cũng đã tròn 10 tuổi rồi.
"Lăn ra thì lăn ra, làm gì dữ thế, bộ ta nói có gì sai à."
Phong Tử bay xuống ngồi lên cái bàn, Lục Phong cũng ngồi xuống ghế nhưng hắn không hề tức giận, ngược lại là lo lắng đưa tay xoa xoa đầu của Phong Tử.
"Ngươi biến đâu mất mấy ngày nay vậy?"
Phong Tử chu mặt tỏ ra quy nghi nói.
"Hứ chứ không phải ngươi bị thương khiến ta không thể dựa vào tức khí* của ngươi để hiện hình sao?"
Lục Phong lúc này mới nhận ra việc đó, hắn cười nhẹ.
"Vậy ta cho ngươi ăn là được."
Nói xong Lục Phong tạo ra một ngọn lửa bảy màu trên tay của mình, Phong Tử thấy thế thèm nhỏ dãi lao tới ăn lấy ăn để, Lục Phong cảm thấy rất vui vì người bạn này của mình không sao.
Chú thích: Phong Tử là tên mà Lục Phong đặt cho thú cưng nhà mình, Phong là Lục Phong, Tử là Tử Sắc lệnh bài, lệnh bài sức mạnh của Lục Phong.
Tức khí: Là một loại khí tương tự với nội lực, các vị Phong lệnh cường giả - luyện thuật - dược sĩ đều có nó, họ dùng nó để tạo ra những đoàn tấn công thuộc tính, tức khí sẽ cạn dần khi sử dụng sức mạnh thuộc tính quá nhiều, sức mạnh càng lớn tức khí càng nhiều.
Thần thú: Mỗi người có sức mạnh thuộc tính đổ lên khi luyện tới một giai đoạn nào đó có thể tạo ra một con thần thú riêng cho mình, đặt tên và nuôi dưỡng nó, thần thú thì có hai cấp độ, bình thường là chi-bi nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng khi chủ nhân gặp nguy hiểm nó sẽ trở nên to lớn ứng với sức mạnh của chủ nhân, để cho thần thú ăn chủ nhân chỉ cần tạo ra thuộc tính của mình và thần thú sẽ ăn để tăng thêm sức mạnh, khi chủ nhân bị thương quá nặng thì thần thú sẽ tự biến mất để tránh việc chủ nhân hao mòn tức khí, thần thú nói chính sát hơn là một nguyên thần có thực thể vì vậy nó có thể đi xuyên đồ vật, những đòn tấn công vật lý cũng không có tác dụng với nó, nó có thể bay nhưng không thể biến đổi hình dạng khác được, chỉ có sức mạnh của 7 loại thuộc tính của các luyện thuật sư - cường giả - dược sĩ mới có tác dụng với nó. Đối với các Ngự thuật sư - Cường giả sư mà nói thần thú là bạn đồng hành cùng mình đi hết cả đời, nó sẽ không bao giờ phản bội lại chủ nhân cho dù có chết, vì thế các Ngự thuật sư - Cường giả sư rất quý trọng và yêu thương những người bạn có một không hai này, tại sao lại là có một không hai bởi vì mỗi người đều chỉ có thể tạo ra một thần thú duy nhất và thần thú ấy có khả năng sẽ chết nếu chủ nhân bị thương quá nặng không còn tức khí để duy trì hoặc gặp một thần thú khác có sức mạnh lớn hơn và thần thú kia có thể giết chết thần thú yếu hơn, chỉ có những người có thiên phú trời ban mới có thể tạo ra được thần thú của mình.
Trong khoảnh khắc môi chạm môi ấy cả nàng và Lục Phong đều khẽ dao động trong lòng, 3 giây sau hai người mới định hình được có chuyện gì xảy ra nàng theo phản xạ đẩy Lục Phong ra, Lục Phong bừng tỉnh lập tức ngồi dậy, nàng khẽ lấy tay áo lau môi của mình cầm viên đan lên đứng dậy hơi bối rối một tý.
"Huynh... ta, hôm nay cứ xem như tai nạn đi... không làm phiền huynh nữa."
Dứt lời nàng quay mặt bỏ đi để lại Lục Phong có chút ngơ ngác, một hồi lâu Lục Phong mới hoàn hồn hắn nhớ lại khoảnh khắc ấy rồi lại tự cười một nụ cười hơi nham hiểm, nàng rời khỏi lều của Lục Phong định đi về lều riêng của mình thì bị một bàn tay nắm lại, nàng tưởng là Lục Phong nên quay người lại nói.
"Huynh còn muốn gì nữa?"
Nhưng người nắm lấy tay của nàng không phải Lục Phong mà là một cô nương xinh đẹp dáng vóc khá chuẩn tầm khoảng 16 - 18 tuổi mặc quân phục màu đồng, nàng ta mặc áo bên trong màu vàng, nhìn sơ qua có thể thấy cô nương này là Ngự Thổ sư, nàng ta nhìn nàng với khuôn mặt khá khó chịu, nàng quay người lại đối diện với cô ta, nàng ta chống nạnh nói giọng hết sức kiêu căng.
"Ta biết ngươi ỷ mình là quận chúa, phụ thân là Cảnh vương nên trời không sợ đất không sợ, nhưng ta nói cho ngươi biết một nha đầu không có sức mạnh như ngươi thì không thể xứng đáng với vương gia, càng không xứng làm vương phi của chàng ấy, ngươi hãy tự mình hủy hôn đi."
Uyển Ca nhìn điệu bộ của nàng ta, xem ra không phải là nói chơi, với cái điệu ngữ ấy nàng có thể sát định được đây là một "em gái mưa" của Lục Phong, thậm chí là một em gái không biết tự lượng sức mình còn dám ở đây uy hiếp nàng ư? Uyển Ca cười nhẹ.
"Nếu ta nói không thì sao? Ngươi làm gì được ta?"
Nữ nhân kia nổi giận, nhưng nàng ta cũng đoán trước được việc nàng sẽ không dễ dàng buông bỏ, nàng ta lại khó chịu nói to.
"Nha đầu kia ngươi đừng có được nước làm tới, nếu như ngươi không chịu vậy thì ta sẽ đấu với ngươi, để cho người trên thiên hạ này biết rõ vương phi của đệ nhất chiến thần ngay cả một Ngự Thổ sư nhỏ bé cũng không thể đánh bại."
Nàng thở dài, đúng là muốn kiếm chuyện với nàng a, chưa biết là người khác sẽ nói gì về nàng, nhưng chắc chắn người khác sẽ nói nữ nhân này đi ăn hiếp một nha đầu 10 tuổi a, nàng nghĩ một chút rồi nói.
"Đấu thì đấu, để xem ngươi có thể thắng được ta không thì nói."
Nữ nhân kia cười to nụ cười cực kỳ nham hiểm.
"Được thôi nếu như ngươi thua, ngươi phải hủy hôn ấy với huynh ấy. Hẹn giờ dậu tối nay (khoảng gần 20h) "
Nàng quay mặt không thèm nhìn nàng ta chỉ nói.
"Đợi khi nào ngươi thắng rồi nói, à phải rồi ta quên nói cho ngươi biết, nếu là trời tối thì ta không đảm bảo ngươi còn sống đâu."
Nữ nhân kia cười lạnh chỉ xem lời nói ấy của nàng như một sự uy hiếp, Uyển Ca về lều riêng của mình lấy Thiết Âm luyện đan đỉnh ra mà ngồi luyện tập thêm về tạo và chế đan, bên trong lều của mình Lục Phong vừa được một tên ám vệ báo cáo về việc nàng và nữ nhân kia vào tối nay sẽ thi đấu, Lục Phong phẩy nhẹ tay áo ý bảo ám vệ kia rời khỏi, khi ám vệ kia đi Lục Phong có chút lo lắng đi đi lại lại trong lều, bỗng một tiếng nói trẻ con như hài tử 4-5 tuổi phát ra.
"Xem ra chiến thần máu lạnh vô tình nhà ta cuối cùng cũng đã rung động trước ái tình rồi ta."
Lục Phong nghe giọng nói ấy khẽ giật mình, Lục Phong lúc này mới nhớ ra lập tức gằn giọng giống như đang ra lệnh cho ai đó.
"Phong Tử*, ngươi lăn ra đây cho bổn vương."
Lời nói của Lục Phong vừa dứt thì trên vai hắn xuất hiện một con kỳ lân bảy màu, trong rất lung linh sặc sỡ, con kỳ lân ấy chỉ nhỏ như một con mèo, đó là thần thú* được tạo ra bởi sức mạnh của Lục Phong, là con kỳ lân bảy màu duy nhất còn tồn tại trên thiên hạ này. Phong Tử này tính tình không hề giống chủ nhân, ăn nhiều ngủ nhiều, lại thích kiếm chuyện gây sự, thích nhiều chuyện và rất láo cá, Phong Tử tính tới năm nay cũng đã tròn 10 tuổi rồi.
"Lăn ra thì lăn ra, làm gì dữ thế, bộ ta nói có gì sai à."
Phong Tử bay xuống ngồi lên cái bàn, Lục Phong cũng ngồi xuống ghế nhưng hắn không hề tức giận, ngược lại là lo lắng đưa tay xoa xoa đầu của Phong Tử.
"Ngươi biến đâu mất mấy ngày nay vậy?"
Phong Tử chu mặt tỏ ra quy nghi nói.
"Hứ chứ không phải ngươi bị thương khiến ta không thể dựa vào tức khí* của ngươi để hiện hình sao?"
Lục Phong lúc này mới nhận ra việc đó, hắn cười nhẹ.
"Vậy ta cho ngươi ăn là được."
Nói xong Lục Phong tạo ra một ngọn lửa bảy màu trên tay của mình, Phong Tử thấy thế thèm nhỏ dãi lao tới ăn lấy ăn để, Lục Phong cảm thấy rất vui vì người bạn này của mình không sao.
Chú thích: Phong Tử là tên mà Lục Phong đặt cho thú cưng nhà mình, Phong là Lục Phong, Tử là Tử Sắc lệnh bài, lệnh bài sức mạnh của Lục Phong.
Tức khí: Là một loại khí tương tự với nội lực, các vị Phong lệnh cường giả - luyện thuật - dược sĩ đều có nó, họ dùng nó để tạo ra những đoàn tấn công thuộc tính, tức khí sẽ cạn dần khi sử dụng sức mạnh thuộc tính quá nhiều, sức mạnh càng lớn tức khí càng nhiều.
Thần thú: Mỗi người có sức mạnh thuộc tính đổ lên khi luyện tới một giai đoạn nào đó có thể tạo ra một con thần thú riêng cho mình, đặt tên và nuôi dưỡng nó, thần thú thì có hai cấp độ, bình thường là chi-bi nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng khi chủ nhân gặp nguy hiểm nó sẽ trở nên to lớn ứng với sức mạnh của chủ nhân, để cho thần thú ăn chủ nhân chỉ cần tạo ra thuộc tính của mình và thần thú sẽ ăn để tăng thêm sức mạnh, khi chủ nhân bị thương quá nặng thì thần thú sẽ tự biến mất để tránh việc chủ nhân hao mòn tức khí, thần thú nói chính sát hơn là một nguyên thần có thực thể vì vậy nó có thể đi xuyên đồ vật, những đòn tấn công vật lý cũng không có tác dụng với nó, nó có thể bay nhưng không thể biến đổi hình dạng khác được, chỉ có sức mạnh của 7 loại thuộc tính của các luyện thuật sư - cường giả - dược sĩ mới có tác dụng với nó. Đối với các Ngự thuật sư - Cường giả sư mà nói thần thú là bạn đồng hành cùng mình đi hết cả đời, nó sẽ không bao giờ phản bội lại chủ nhân cho dù có chết, vì thế các Ngự thuật sư - Cường giả sư rất quý trọng và yêu thương những người bạn có một không hai này, tại sao lại là có một không hai bởi vì mỗi người đều chỉ có thể tạo ra một thần thú duy nhất và thần thú ấy có khả năng sẽ chết nếu chủ nhân bị thương quá nặng không còn tức khí để duy trì hoặc gặp một thần thú khác có sức mạnh lớn hơn và thần thú kia có thể giết chết thần thú yếu hơn, chỉ có những người có thiên phú trời ban mới có thể tạo ra được thần thú của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.