Chương 36
MOON17
15/06/2021
Bốp!!
Nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ trong xe, nàng không nghĩ nhiều, toan bật dậy chạy đến nhưng lại bị một bàn tay tùm lấy cổ áo kéo lại.
- Tin tưởng vào vương gia đi.
Vân Hy im lặng, không đáp lời của Tuấn Điềm. Ánh mắt lo lắng vẫn hướng về phía chiếc xe ngựa kia.
- Huynh bình tĩnh lại đi.
Dạ Thiên cau mày nhìn Anh Kiệt. Nắm đấm của Anh Kiệt dễ dàng bị hắn chặn lại bằng một tay trên không trung.
- Đệ hiện tại ngoài quan hệ đối địch với cao gia thì không hề có gì cả.
Hắn lạnh lùng hất tay của Anh Kiệt ra. Quay lưng đi về phía cửa xe, khẽ vén tấm mành lên. Ánh mắt của hắn ngay lập tức chạm vào nàng cũng đang nhìn về phía hắn. Nàng thấy sư phụ còn bình an thì cũng an tâm hơn. Thả lỏng người, mỉm cười vui vẻ vẫy tay với hắn.
Dạ Thiên cũng mỉm cười. Sau khi ngầm thông báo cho nàng tình hình của bản thân, hắn lại quay vào bên trong tiếp tục với câu chuyện dang dở.
- Dù sao thì Cao Lâm bây giờ cũng đã là Quý phi của Hoàng thượng. Huynh nói những câu khó nghe như vậy sợ người ngoài biết được e là khó tránh khỏi phiền phức.
Hàn Hạo cùng đồng tình, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Anh Kiệt.
- Lời Dạ Thiên nói không phải không có lý. Dù sao thì bọn ta đến đây để viện trợ cho huynh chứ không phải là đám Cao gia thối nát đó.
- Được rồi.
Lửa giận trong lòng lúc này cũng đã hạ xuống. Anh Kiệt cũng bình tĩnh hơn. Bàn tay hắn đưa lên chỉnh lại mái tóc dài lâu ngày chưa được cắt xén của mình, thở dài một tiếng.
- Là do ta không giữ được bình tĩnh. Mong đệ thứ lỗi cho ta.
- Đừng khách sáo. Bọn ta cũng đâu phải ai xa lạ, đều là người nhà với huynh cả. Sớm đã quen với việc này rồi.
Anh Kiệt nghe xong liền bật cười. Tóm lấy đầu Dạ Thiên xoa xoa làm mái tóc hắn rồi bù lên.
- Trông chả khác gì ông cụ non cả! Năm nay cũng quá tuổi cập kê rồi, cứ như vậy thì sao có nàng nào để ý cho được.
- Đệ cảm thấy việc đó là không nhất thiết.
Dạ Thiên thoát khỏi vòng tay cơ bắp của Anh Kiệt. Ngồi xuống chỉnh chu lại mái tóc của mình.
- Không cần thiết? Đệ như vậy là vẫn muốn đợi nàng ta xuất hiện sao?
Anh Kiệt lúc này sực nhớ ra điều gì đó. Nhìn ra phía bên ngoài rồi lại tròn mắt nhìn hai người.
- Không lẽ là con bé sao?
Hàn Hạo gật đầu. Mỉm cười huých tay trêu chọc Dạ Thiên.
- Phải đó. Dù lần này có hơi nhỏ tuổi. Dạ vương của chúng ta còn không biết phải nhịn bao lâu mới có thể thịt được.
- Thôi dù sao cũng là có duyên mới gặp lại được nhau. Nhẫn nhịn mới có thể làm nên chuyện lớn chứ.
Hai con người này cười ha hả không ngừng chọc Dạ Thiên. Không ngờ con người ơ thờ lãnh đạm như hắn một lúc liền bị mấy câu chọc nghẹo này làm cho đỏ mặt tía tai.
Thấy Dạ Thiên phản ứng như vậy Hàn Hạo và Anh Kiệt càng hăng máu hơn. Hiếm hoi mới có một dịp họ có thể bắt nạt được tên vương gia này, đâu có dễ dàng bỏ qua cho hắn được.
Chuyện gì thì chuyện chứ cứ động đến chuyện cùng với Vân Hy là hắn xấu hổ không thôi.
- Dạ đệ thế này là trâu già gặm cỏ non rồi. Con bé còn nhỏ tí thế kia cơ mà.
- Thế mới bảo. Không ngờ kiếp này nàng ta lại đầu thai muộn vậy. Sợ rằng Dạ vương đây không kiềm chế được mất.
- Ai cho hai người bắt nạt sư phụ chứ?
Không biết Vân Hy đã đứng ngoài cửa xe từ bao giờ, cau có nhìn hai người kia. Nàng trèo lên dang hai tay nhỏ ôm lấy Dạ Thiên, quay đầu lại trách móc.
- Hứ! Đúng là không có lương tâm mà. Dám bắt nạt sư phụ của ta.
- Vân tiểu thư tha lỗi. Bọn ta nào dám. Haha.
Hai tai Dạ Thiên đã đỏ rồi lại còn đỏ hơn. Hắn ôm nàng vào lòng, khẽ an ủi cho nàng hạ hoả.
- Vân Hy ngoan. Không có ai bắt nạt ta cả nha.
Nàng ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn. Đặt tay lên gò má nóng bừng vì ngại của hắn, nhẹ nhàng xoa xoa vỗ về.
- Sư phụ yên tâm nha. Vân Hy sẽ bảo vệ sư phụ mà.
Giờ thì mặt hắn chẳng khác nào trái cả chua chín cả. Đỏ lựng lên khiến người khác phải bật cười. Hàn Hạo với Anh Kiệt cũng không muốn ngồi đây ăn cẩu lương nữa nên liền té ra ngoài. Bỏ lại hai người trong xe ngựa.
- Sao trán sư phụ nóng vậy? Sư phụ bị sốt rồi hả? Để con gọi Tuấn ca lấy thuốc cho người.
Nàng quay người định chạy ra ngoài nhưng lại bị Dạ Thiên nắm lấy cổ tay, kéo nàng ngã vào trong lòng hắn.
- Ta không sao cả.
- Đừng...( nói dối.)
Khi nàng định lên tiếng quở trách thì liền bị gương mặt đang áp sát nàng của hắn là cho giật mình. Ở khoảng cách gần như vậy nàng dường như có thể cảm nhận rõ từng hơi thở ấm nóng của sư phụ đang hoà vào không khí. Nhìn gương mặt thanh tú, đôi mắt đen láy cùng sống mũi còn thẳng hơn cả giới tính của nàng khiến nàng cũng ngại ngùng đỏ cả mặt.
- Sư phụ...
- Vân Hy. Đừng gọi ta như vậy.
- Con là đồ nhi của người. Con không gọi người là sư phụ thì gọi là gì?
- ....
Hắn chẫm rãi tiến lại. Sát cạnh bên cái tai nhỏ của nàng, dịu dàng hỏi.
- Con có biết tên của ta không?
- Dạ có. Là Dạ Thiên.
- Ngoan lắm.
Từng từ từng chữ hắn nói đều sát gần bên tai nàng khiến tâm tư Vân Hy rối bời lên. Nàng chẳng nghĩ được cái gì cả. Bộ não giống như bị dính mê dược mà trì trệ, hắn hỏi gì đều ngoan ngoãn trả lời.
Bàn tay không an phận của Dạ Thiên bắt đầu lần mò vào bên trong lớp y phục dưới lưng nàng. Hơi thở cũng ngày một gấp gáp, nóng bỏng hơn. Hắn bất chợt cắn nhẹ vào tai nàng khiến nàng không kìm được kêu lên.
- Ưm... sư phụ...
- Ngoan, giờ thì lặp lại theo lời ta nói. Huyền Dạ Thiên.
- Huyền... Dạ Thiên......
Hắn mỉm cười. Trong lòng tràn ngập sự thoả mãn vui sướng.
Phải rồi. Hãy gọi tên của ta. Và suốt đời nàng chỉ được gọi cái tên của Huyền Dạ Thiên này. Bất kể là ai khác bổn vương đều không cho phép.
Nàng độc nhất thuộc về riêng ta.
Nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ trong xe, nàng không nghĩ nhiều, toan bật dậy chạy đến nhưng lại bị một bàn tay tùm lấy cổ áo kéo lại.
- Tin tưởng vào vương gia đi.
Vân Hy im lặng, không đáp lời của Tuấn Điềm. Ánh mắt lo lắng vẫn hướng về phía chiếc xe ngựa kia.
- Huynh bình tĩnh lại đi.
Dạ Thiên cau mày nhìn Anh Kiệt. Nắm đấm của Anh Kiệt dễ dàng bị hắn chặn lại bằng một tay trên không trung.
- Đệ hiện tại ngoài quan hệ đối địch với cao gia thì không hề có gì cả.
Hắn lạnh lùng hất tay của Anh Kiệt ra. Quay lưng đi về phía cửa xe, khẽ vén tấm mành lên. Ánh mắt của hắn ngay lập tức chạm vào nàng cũng đang nhìn về phía hắn. Nàng thấy sư phụ còn bình an thì cũng an tâm hơn. Thả lỏng người, mỉm cười vui vẻ vẫy tay với hắn.
Dạ Thiên cũng mỉm cười. Sau khi ngầm thông báo cho nàng tình hình của bản thân, hắn lại quay vào bên trong tiếp tục với câu chuyện dang dở.
- Dù sao thì Cao Lâm bây giờ cũng đã là Quý phi của Hoàng thượng. Huynh nói những câu khó nghe như vậy sợ người ngoài biết được e là khó tránh khỏi phiền phức.
Hàn Hạo cùng đồng tình, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Anh Kiệt.
- Lời Dạ Thiên nói không phải không có lý. Dù sao thì bọn ta đến đây để viện trợ cho huynh chứ không phải là đám Cao gia thối nát đó.
- Được rồi.
Lửa giận trong lòng lúc này cũng đã hạ xuống. Anh Kiệt cũng bình tĩnh hơn. Bàn tay hắn đưa lên chỉnh lại mái tóc dài lâu ngày chưa được cắt xén của mình, thở dài một tiếng.
- Là do ta không giữ được bình tĩnh. Mong đệ thứ lỗi cho ta.
- Đừng khách sáo. Bọn ta cũng đâu phải ai xa lạ, đều là người nhà với huynh cả. Sớm đã quen với việc này rồi.
Anh Kiệt nghe xong liền bật cười. Tóm lấy đầu Dạ Thiên xoa xoa làm mái tóc hắn rồi bù lên.
- Trông chả khác gì ông cụ non cả! Năm nay cũng quá tuổi cập kê rồi, cứ như vậy thì sao có nàng nào để ý cho được.
- Đệ cảm thấy việc đó là không nhất thiết.
Dạ Thiên thoát khỏi vòng tay cơ bắp của Anh Kiệt. Ngồi xuống chỉnh chu lại mái tóc của mình.
- Không cần thiết? Đệ như vậy là vẫn muốn đợi nàng ta xuất hiện sao?
Anh Kiệt lúc này sực nhớ ra điều gì đó. Nhìn ra phía bên ngoài rồi lại tròn mắt nhìn hai người.
- Không lẽ là con bé sao?
Hàn Hạo gật đầu. Mỉm cười huých tay trêu chọc Dạ Thiên.
- Phải đó. Dù lần này có hơi nhỏ tuổi. Dạ vương của chúng ta còn không biết phải nhịn bao lâu mới có thể thịt được.
- Thôi dù sao cũng là có duyên mới gặp lại được nhau. Nhẫn nhịn mới có thể làm nên chuyện lớn chứ.
Hai con người này cười ha hả không ngừng chọc Dạ Thiên. Không ngờ con người ơ thờ lãnh đạm như hắn một lúc liền bị mấy câu chọc nghẹo này làm cho đỏ mặt tía tai.
Thấy Dạ Thiên phản ứng như vậy Hàn Hạo và Anh Kiệt càng hăng máu hơn. Hiếm hoi mới có một dịp họ có thể bắt nạt được tên vương gia này, đâu có dễ dàng bỏ qua cho hắn được.
Chuyện gì thì chuyện chứ cứ động đến chuyện cùng với Vân Hy là hắn xấu hổ không thôi.
- Dạ đệ thế này là trâu già gặm cỏ non rồi. Con bé còn nhỏ tí thế kia cơ mà.
- Thế mới bảo. Không ngờ kiếp này nàng ta lại đầu thai muộn vậy. Sợ rằng Dạ vương đây không kiềm chế được mất.
- Ai cho hai người bắt nạt sư phụ chứ?
Không biết Vân Hy đã đứng ngoài cửa xe từ bao giờ, cau có nhìn hai người kia. Nàng trèo lên dang hai tay nhỏ ôm lấy Dạ Thiên, quay đầu lại trách móc.
- Hứ! Đúng là không có lương tâm mà. Dám bắt nạt sư phụ của ta.
- Vân tiểu thư tha lỗi. Bọn ta nào dám. Haha.
Hai tai Dạ Thiên đã đỏ rồi lại còn đỏ hơn. Hắn ôm nàng vào lòng, khẽ an ủi cho nàng hạ hoả.
- Vân Hy ngoan. Không có ai bắt nạt ta cả nha.
Nàng ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn. Đặt tay lên gò má nóng bừng vì ngại của hắn, nhẹ nhàng xoa xoa vỗ về.
- Sư phụ yên tâm nha. Vân Hy sẽ bảo vệ sư phụ mà.
Giờ thì mặt hắn chẳng khác nào trái cả chua chín cả. Đỏ lựng lên khiến người khác phải bật cười. Hàn Hạo với Anh Kiệt cũng không muốn ngồi đây ăn cẩu lương nữa nên liền té ra ngoài. Bỏ lại hai người trong xe ngựa.
- Sao trán sư phụ nóng vậy? Sư phụ bị sốt rồi hả? Để con gọi Tuấn ca lấy thuốc cho người.
Nàng quay người định chạy ra ngoài nhưng lại bị Dạ Thiên nắm lấy cổ tay, kéo nàng ngã vào trong lòng hắn.
- Ta không sao cả.
- Đừng...( nói dối.)
Khi nàng định lên tiếng quở trách thì liền bị gương mặt đang áp sát nàng của hắn là cho giật mình. Ở khoảng cách gần như vậy nàng dường như có thể cảm nhận rõ từng hơi thở ấm nóng của sư phụ đang hoà vào không khí. Nhìn gương mặt thanh tú, đôi mắt đen láy cùng sống mũi còn thẳng hơn cả giới tính của nàng khiến nàng cũng ngại ngùng đỏ cả mặt.
- Sư phụ...
- Vân Hy. Đừng gọi ta như vậy.
- Con là đồ nhi của người. Con không gọi người là sư phụ thì gọi là gì?
- ....
Hắn chẫm rãi tiến lại. Sát cạnh bên cái tai nhỏ của nàng, dịu dàng hỏi.
- Con có biết tên của ta không?
- Dạ có. Là Dạ Thiên.
- Ngoan lắm.
Từng từ từng chữ hắn nói đều sát gần bên tai nàng khiến tâm tư Vân Hy rối bời lên. Nàng chẳng nghĩ được cái gì cả. Bộ não giống như bị dính mê dược mà trì trệ, hắn hỏi gì đều ngoan ngoãn trả lời.
Bàn tay không an phận của Dạ Thiên bắt đầu lần mò vào bên trong lớp y phục dưới lưng nàng. Hơi thở cũng ngày một gấp gáp, nóng bỏng hơn. Hắn bất chợt cắn nhẹ vào tai nàng khiến nàng không kìm được kêu lên.
- Ưm... sư phụ...
- Ngoan, giờ thì lặp lại theo lời ta nói. Huyền Dạ Thiên.
- Huyền... Dạ Thiên......
Hắn mỉm cười. Trong lòng tràn ngập sự thoả mãn vui sướng.
Phải rồi. Hãy gọi tên của ta. Và suốt đời nàng chỉ được gọi cái tên của Huyền Dạ Thiên này. Bất kể là ai khác bổn vương đều không cho phép.
Nàng độc nhất thuộc về riêng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.